Cố Văn Quân ôm ghì lấy Diệp Thanh đã một lúc, giống như để thỏa mãn khoảng thời gian xa cách nhau dài đằng đẵng hai tháng nay vậy.
Diệp Thanh mắt thấy kháng cự vô ích, hơn nữa nếu muốn biết về quá khứ của y, y còn cần người này giúp, cho nên chỉ đành phải nằm im bất động.
Nhưng mà y ngoan ngoãn như thế chỉ với điều kiện tiên quyết là Cố Văn Quân không làm ra hành động nào quá đáng.
Nếu không, ám khí được lắp đặt trong vòng tay của y sẽ không nương tay đâu.
Cố Văn Quân lúc này cũng nhận ra người bị mình đè dưới thân đã không còn chống cự như ban nãy nữa.
“Ta sẽ buông tay ra, nhưng mà Hiên nhi hứa phải giữ im lặng đấy”.
Cố Văn Quân thử thăm dò một chút, bàn tay đang bịt chặt miệng của Diệp Thanh cũng dần dần buông lỏng.
Diệp Thanh nhìn hắn, sau đó mới gật đầu.
Được giải thoát, việc đầu tiên Diệp Thanh làm không phải kêu người tới cứu hay tìm vũ khí để đánh trả Cố Văn Quân, mà y lúc này chỉ nghiến răng phun ra hai chữ “Tránh ra!”.
Cố Văn Quân hơi do dự, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Diệp Thanh nhanh chóng ngồi dậy, mày y nhíu chặt lại.
Đối với một người mắc bệnh sạch sẽ mà nói, khi tiếp xúc với người khác một cách thân mật như vậy, liền sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, cứ như cả người đều bẩn không chịu được vậy.
Diệp Thanh dùng hai tay liên tục phủi y phục của mình, hòng muốn xua đi hơi thở của hắc y nhân kia bám trên người mình.
“Làm sao vậy?”.
Cố Văn Quân khó hiểu, nhìn Diệp Thanh cứ liên tục làm ra hành động kỳ quái, hắn liền nắm lấy bàn tay của y ngăn lại.
“Đừng chạm vào ta”.
Diệp Thanh ngay lập tức liền giằng tay ra, ánh mắt hung ác trừng Cố Văn Quân.
“Được được, ta không chạm nữa”.
Cố Văn Quân mặc dù không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng nhìn thấy sắc mặt Diệp Thanh căng thẳng, cho nên hắn cũng chẳng nghĩ nhiều mà lập tức buông tay.
“Ngươi là ai? Đêm hôm đột nhập vào phòng ta làm gì? Còn Hiên nhi gì đó là ai? Tại sao ngươi cứ luôn miệng gọi ta là Hiên nhi? Ta gọi là Diệp Thanh, không phải Hiên nhi của ngươi”.
Diệp Thanh xoa xoa cổ tay vừa bị Cố Văn Quân nắm lấy, sau đó mới hung dữ lên tiếng.
“Diệp Thanh là Hiên nhi, Hiên nhi cũng là Diệp Thanh”.
Cố Văn Quân nhìn vào mắt Diệp Thanh, sau đó bình tĩnh trả lời.
Trước khi đến tận đây, Cố Văn Quân cũng đã điều tra qua rồi.
Chu Viễn Trình mang về một thiếu niên, sau đó được sắc phong Thế tử, người nọ tên gọi là Diệp Thanh, hơn nữa bị mất đi một phần kí ức, cho nên mọi chuyện của quá khứ y đều không nhớ được.
Cố Văn Quân có thể khẳng định, Diệp Thanh là Phó Gia Hiên.
Cột mốc thời gian quá mức trùng khớp, chưa kể, Cố Văn Quân tin chắc bằng trực giác của mình, hắn sẽ không nhận lầm người trong lòng của mình.
“Ngươi nói vậy…là có ý gì?”.
Với sự thông minh cơ trí của mình, thì chỉ cần nghe đến đây thôi, Diệp Thanh cũng đã lờ mờ đoán ra được phần nào chân tướng của sự việc rồi.
Nhưng Diệp Thanh cũng vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Không loại trừ khả năng Nhật Nguyệt phái gián điệp tới đây, lợi dụng y mất đi một phần kí ức mà đánh lừa y, dụ dỗ y phản bội Bắc Mạc.
“Ngươi vốn dĩ tên gọi Phó Gia Hiên, hơn nữa không phải người Bắc Mạc, mà là người Nhật Nguyệt quốc”.
Cố Văn Quân vừa nói vừa lấy ra một miếng huyết ngọc nhét vào tay Diệp Thanh.
Diệp Thanh sững người, cầm miếng huyết ngọc lành lạnh trong tay, những kí ức vụn vặt cũng hiện ra ngày một rõ hơn.
Đối với những lời Cố Văn Quân nói, Diệp Thanh không hoàn toàn tin tưởng.
Thế nhưng lời này của hắn, lại thật sự rất có căn cứ.
Bởi vì y, từ ngoại hình, ngũ quan cho tới giọng nói, tính cách đều hoàn toàn không giống người Bắc Mạc chút nào.
Nếu như lời Cố Văn Quân nói là thật, nếu như y thật sự là Phó Gia Hiên, nếu như y thật sự là con dân của Nhật Nguyệt.
Vậy hiện tại sau khi Bắc Mạc và Nhật Nguyệt khai chiến, y lại giúp đỡ bên phía phe địch, thế chẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà?.
“Thế còn ngươi? Ngươi là ai? Có quan hệ gì với ta?”.
Diệp Thanh cố gắng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh nhất có thể.
Đối với những thông tin mà Cố Văn Quân cung cấp, y không vội tin, mà nhất định phải điều tra cho thật kĩ.
“Ta gọi Cố Văn Quân, là Thái tử của Nhật Nguyệt, và cũng là…bạn lữ của ngươi”.
Cố Văn Quân nhìn sâu vào mắt Diệp Thanh, sau đó không chút chột dạ mà nói ra một câu như vậy.
…
Lượng thông tin mà Cố Văn Quân nói với Diệp Thanh quả thực quá lớn, hơn nữa còn rất khó tin, y mất mấy ngày mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Việc đầu tiên chính là, y là người Nhật Nguyệt chứ không phải Bắc Mạc.
Việc thứ hai chính là, y đã có bạn lữ, hơn nữa người đó còn là một nam nhân!.
Từ lúc tỉnh lại sau lần mất kí ức đó tới nay, Diệp Thanh chưa từng có cảm giác hay thấy hứng thú với bất kỳ người nào.
Cho nên y cũng chẳng biết bản thân mình thích nam nhân hay nữ nhân nữa.
Nhưng mà hắc y nhân tối qua, người tên Cố Văn Quân đó.
Tuy rằng đêm đó cả hai tiếp xúc gần như vậy, tuy rằng theo bản năng y sẽ thấy “bẩn”.
Nhưng mà cảm giác ghê tởm thì lại không xuất hiện.
Hơn nữa, hắn còn cho y một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Lẽ nào như lời Cố Văn Quân đã nói, y và hắn trước kia, thật sự là bạn lữ của nhau sao?.
“Thế tử! Thế tử?”.
Trong lúc Diệp Thanh còn đang rối như tơ vò với mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình thì bị nha hoàng Nhược Thúy gọi tỉnh.
“Có chuyện gì?”.
Diệp Thanh miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần, sau đó mới quay sang nhìn Nhược Thúy.
“Bẩm Thế tử, Quốc sư cho người tới, nói là muốn mời ngài vào cung có chuyện gấp ạ”.
Nhược Thúy nói xong lời này, không chỉ Diệp Thanh, mà Cố Văn Quân đang đứng cách đó không xa cũng hơi khựng lại.
Cuộc chiến giữa Bắc Mạc và Nhật Nguyệt có nguy cơ bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thân là Thái tử, cũng là người chấp chính tối cao trong triều, Cố Văn Quân hiện tại phải đang ở Nhật Nguyệt mới đúng.
Thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, Hiên nhi vẫn không nhớ ra được chuyện của quá khứ, cho nên càng đừng nhắc đến việc y sẽ theo hắn quay trở về Nhật Nguyệt.
Cố Văn Quân hiện tại lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, quay trở về Nhật Nguyệt không được, mà ở lại Bắc Mạc lại càng không xong.
Hơn nữa, hắn tuyệt đối không yên tâm để Phó Gia Hiên đơn độc ở lại Bắc Mạc nữa..