Anh xin em đừng đi.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Lâm Không Lộc sắp khóc mất, y thành cương thi từ khi nào vậy? Không đúng, không lẽ kiếp trước sau khi y rời đi, thân thể lưu lại biến thành cương thi, được Giang Từ đang dần khôi phục ý thức nuôi đấy chứ?
“Ngoan nào, bảo bảo, đói bụng thì phải ăn máu thịt tươi mới. Để ta đi bắt gà cho em.” Giang Từ dịu dàng dỗ dành, đôi mắt đỏ au nhìn lũ gà mái nhỏ đang nằm ngủ trong tổ ở sân xuyên qua cửa kính xe.
Lâm Không Lộc: “…” Đừng có động đến mấy con gà của tôi.
Đợi đã, nếu như kiếp trước y thật sự trở thành cương thi, còn được Giang Từ nuôi, nếu vậy…. chẳng phải y đã thật sự từng ăn máu thịt rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Không Lộc bỗng tái nhợt, nhất thời cảm thấy buồn nôn.
0687 vội vàng an ủi: “Đều là chuyện đời trước rồi, còn là thân thể sau khi cậu rời đi nữa, không phải thân thể hiện giờ của cậu, không cần quá để ý.”
“Còn thu hình của lần đầu không?” Lâm Không Lộc yếu ớt hỏi.
0687 đã sớm tìm rồi, tiếc nuối nói: “Không có.”
Lâm Không Lộc: “…” Không thể tốt hơn được.
Rốt cuộc kiếp trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Giang Từ không trở thành Tang Thi Hoàng lãnh khốc tàn bạo mà lại có hơi ngớ ngẩn như thể hắn chưa hoàn toàn khôi phục lại lý trí vậy?
Nhưng cũng khó nói, dù sao giá trị hắc hóa đã 99, rất có khả năng giây trước dịu hiền như nước, giây sau liền giết chế.t người.
Giang Từ phát hiện người trong lòng ngực không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ còn muốn nôn.
Hắn không khỏi nhíu mày, vì sao bảo bảo lại run rẩy, lại muốn nôn? Hiện giờ hắn đã rất sạch sẽ, trên người cũng không có bất kỳ vết sẹo nào, càng không có mùi máu tươi.
“Bảo bảo, em sợ ta sao?” Hắn chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này, trong đôi mắt đỏ hiện lên một chút tủi thân.
Hắn biết rất nhiều cương thi sợ mình, khi bảo bảo mới biến thành cương thi cũng sợ hắn, nhưng hắn đã cố gắng đối xử tốt với bảo bảo, vì sao lại chẳng có tác dụng gì?
Ký ức của Giang Từ trước khi trở thành cương thi rất mơ hồ, hắn chỉ nhớ hắn có một người mình rất yêu, chính là bảo bảo trong lòng hắn. Họ rất hạnh phúc khi ở bên nhau, hắn sẽ lái xe máy chở người ấy đi hóng gió.
Nhưng đến một ngày, bảo bảo bị một kẻ có tiền “Kim chủ” lừa đi mất. Hắn tức giận lắm, dù đã nhanh chóng tìm được bảo bảo về nhưng lại cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng phớt lờ. Vì thế kẻ xấu đã nhân cơ hội châm ngòi giữa bảo bảo với hắn, sau đó hắn bị hại thành cương thi, bảo bảo cũng bị đuổi khỏi căn cứ.
Khi vừa biến thành cương thi, hắn hoàn toàn là một cái xác không hồn, chẳng khác gì đống cương thi phế vật vừa xấu vừa bẩn không có tư duy kia cả. Nhưng bảo bảo tìm được hắn, không những không chê hắn mà còn chăm sóc hắn.
1
Bảo bảo rõ ràng ưa sạch sẽ, sợ máu nhưng mỗi ngày đều bắt gà bắt thỏ về cho hắn ăn.
Bảo bảo cũng không để hắn ăn thịt người, cũng không cho hắn ăn thịt cương thi mới, luôn mềm mỏng dỗ dành hắn: “Anh chính là Giang Từ, nam thần thanh lãnh sạch sẽ của đại học A. Cho dù biến thành cương thi thì tương lai cũng sẽ thành Tang Thi Hoàng. Nếu thật sự ăn người hoặc thịt thối thì có khác gì với những cương thi cấp thấp kia đâu? Về sau khôi phục lý trí anh sẽ không chấp nhận được.”
Giang Từ lúc đó ngu ngu đần đần, nghe không hiểu. Nhưng bảo bảo không cho hắn ăn, hắn sẽ không ăn, hắn nghe lời bảo bảo.
Sau này hắn khôi phục được một ít tư duy và ký ức, nhưng bảo bảo đã bị cương thi cắn, biến thành bé cương thi không khác gì những cương thi cấp thấp khác.
Giang Từ rất đau khổ, nhưng dù bảo bảo của hắn biến thành cương thi thì vẫn sẽ là bé cương thi xinh đẹp nhất. Hắn nuôi bảo bảo vô cùng cẩn thận, giống như lúc trước bảo bảo đã nuôi hắn vậy.
1
Hắn hy vọng một ngày nào đó, bảo bảo sẽ dần khôi phục lý trí và ký ức, giống như hắn. Nhưng hắn không đợi được đến ngày ấy, đã có mấy nhân loại xông vào ngôi nhà nhỏ rồi giết ch.ết bảo bảo của hắn rồi.
1
Giang Từ cực kỳ bi thương, hắn đã báo thù thay bảo bảo, còn cướp được hạt châu nhỏ trên người bọn chúng. Chúng nói đây là hạt châu sinh mệnh gì đó, hắn chỉ muốn bảo bảo sống lại nên đã rót sức mạnh vào hạt châu.
Nhưng hắn không biết, một phần sức mạnh của hắn đến từ Lâm Không Lộc. Hai luồng sức mạnh linh hồn được hạt châu sinh mệnh giao hòa, tạo nên một sinh mệnh mới.
Mà sau khi hắn sống lại, hạt châu được đặt trong không gian cũng theo chân hắn tới nơi đây.
*
Sắc mặt Lâm Không Lộc vẫn đang trắng bệch, y bị Giang Từ ôm chặt. 0687 còn ồn ào bên tai y: “Giá trị hắc hóa 99.3, cộng thêm độ yêu thích là 99, đây rõ ràng là yêu đến tận cùng tự nhiên sẽ tối, đừng bao giờ để hắn cảm thấy cậu sợ hắn, nhất định phải thể hiện ra là cậu yêu hắn đó!!!”
Lâm Không Lộc: “…” 99.3, đây là tiết tấu nói trăm là thành trăm luôn hả?
Sau khi đầy trăm, có phải sẽ có ý nghĩ “Yêu em nên giết em, nuốt em vào trong bụng, máu thịt hòa thành một thể” không?
“Bảo bảo đừng sợ ta.” Giang Từ nhẹ nhàng xoa mặt y, giọng nói tràn ngập tủi hờn.
“Em không sợ anh.” Da đầu Lâm Không Lộc tê rần, khẩn trương nói.
Y cảm thấy hệ thống nói đúng, y nên ổn định đối phương trước, ít nhất làm giảm bớt giá trị hắc hóa rồi tính tiếp.
“Thật ra em… mang thai rồi.” Y nghiến răng nhắm mắt lại.
Giang Từ ngây người, trong đôi mắt đỏ chót hiện lên vẻ nghi hoặc, tựa như không thể hiểu.
Thấy hắn không có phản ứng, Lâm Không Lộc quyết định dốc toàn lực, nắm lấy tay hắn đặt lên cái bụng nhỏ của mình, bảo: “Nơi này, có con của anh, là do ngày đó anh đút em hạt châu nhỏ màu trắng, anh còn nhớ không?”
Giang Từ chớp chớp mắt đỏ, dường như đã hiểu.
Nhưng không biết vì sao hắn ngoan cố cho rằng mình và Lâm Không Lộc đều là cương thi. Hắn rất nhanh nhớ tới trước đó từng thấy cương thi nữ bụng lớn, đứa con trong bụng cũng biến thành nhóc cương thì, sau đó lột bụng bò ra ngoài.
Sắc mặt Giang Từ lập tức biến đổi, hiện lên vẻ nguy hiểm, nói: “Không thể giữ.”
Lâm Không Lộc: “???”
“Bảo bảo đừng sợ, ta giúp em móc nó ra.” Giang Từ nheo mắt đỏ, ánh nhìn nguy hiểm chăm chú vào bụng nhỏ của y.
Lâm Không Lộc: “!!!”
“Anh muốn làm gì?” Y lập tức đẩy tay đối phương ra, che lại bụng mình, trốn sang một bên, mặc kệ giá trị hắc hóa có tăng hay không.
0687 cũng trợn mắt há mồm, thầm nghĩ: Người này như nào đây.
Vốn tưởng rằng người cha ký chủ này đã đủ không đáng tin, không ngờ người còn lại còn càng không đáng tin hơn. Ban ngày không nhận nhóc con, ban đêm trực tiếp muốn moi nhóc ra.
Nhìn thấy Lâm Không Lộc vì đứa nhỏ đó mà né tránh mình, mắt đỏ của Giang Từ lại lóe lên vẻ hờn dỗi, nói: “Nó là nhóc cương thi, về sau sẽ lột bụng bảo bảo để bò ra, ta không thể để nó làm bảo bảo tổn thương được.”
Lâm Không Lộc: “…”
Y nhất thời nổi gân đầy đầu, nhưng sợ Giang Từ thật sự làm ra chuyện gì, chỉ có thể cắn răng cẩn thận dỗ dành: “Làm sao có thể là nhóc cương thi được? Nó là con của anh mà. Anh xem xem, nó an tĩnh bao nhiêu này, anh ở cùng với nó nhiều một chút, để nó nghe lời, nó sẽ không bò ra ngoài đâu.”
Giang Từ chớp chớp mắt đỏ, tò mò quan sát bụng nhỏ của y, dường như cảm thấy lời nói của y có lý.
Cũng đúng, tất cả mọi cương thi đều sợ hắn, không có chuyện tên nhóc này sẽ không sợ. Chỉ cần hắn ra lệnh cho nhóc không được tổn thương bảo bảo, nhóc chắc chắn sẽ không dám trái lời.
Nghĩ đến đây, lòng Giang Từ nhẹ nhõm hẳn đi, lại nhớ đến nhóc là con của hắn và bảo bảo, biểu tình không khỏi dịu đi vài phần, nhẹ giọng hỏi: “Ta có thể chạm vào nó không?”
“Đương nhiên, có thể.” Lâm Không Lộc nở nụ cười cứng ngắc.
Giang Từ chạm chạm vào bụng nhỏ y, rồi mới muộn màng mà cảm nhận được niềm vui được làm cha, dịu dàng nói: “Bảo bối nhất định rất vất vả, để ta bắt cho em con gà bổi bổ nhé.”
Nói rồi, hắn lại nhìn bầy gà mái nhỏ trong sân.
Lâm Không Lộc: “…” Ôi, hừng đông mau mau đến đi, y thật sự không chịu nổi rồi.
Cuối cùng, y khó khăn lắm mới khuyên được Giang Từ, xua tan ý nghĩ muốn cho y ăn máu thịt tươi của đối phương. Lâm Không Lộc mệt tâm bị đối phương ôm vào ngực, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vốn định nhân lúc Giang Từ ngủ say để lẻn về biệt thự, nhưng có lẽ trước đó y quá căng thẳng nên sau khi thả lỏng, y đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
*
Ngày hôm sau, Giang Từ là người tỉnh dậy trước.
Ánh mắt của hắn đã khôi phục bình thường, khi thấy Lâm Không Lộc trong lòng, thần sắc của hắn ngây ra một giây, sau đó nhíu mày.
Điều xảy ra hai ngày liên tiếp, nếu không phát hiện sự bất thường thì chính là kẻ ngu.
Hôm qua Lâm Không Lộc vừa cãi nhau với hắn, còn chiến tranh lạnh với hắn cả một buổi chiều, thật sự không có khả năng lại chạy vào vòng tay hắn vào ban đêm. Không phải thật sự bị mộng du chứ?
Đúng lúc này, Lâm Không Lộc cũng tỉnh.
0687 lại nói bên tai y: “Độ yêu thích 39, giá trị hắc hóa 7.”
Lâm Không Lộc ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn con ngươi đen nhánh của Giang Từ đang chằm chằm vào mình.
Rất tốt, màu đen.
Y hiểu đại khái rồi, ban ngày mắt đen là Giang Từ bình thường, ban đêm mắt đỏ là Giang Từ Tang Thi Hoàng…
Mợ, cái mệnh chó gì đây? Thế giới này chỗ nào cũng toàn là máu, không thân thiện với y thì thôi đi, người yêu còn chia thành hai mảnh, giá trị hắc hóa, độ yêu thích các thứ không giống nhau, khiến hắn một lúc phải công lược những hai lần.
Lâm Không Lộc cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là khi y đã dành rất nhiều tinh lực để trấn an Giang Từ mắt đỏ. Hiện giờ y không muốn tranh cãi với mắt đen tí nào, không chờ đối phương mở miệng đã dứt khoát nói trước: “Ngại quá, em bị mộng du.”
Nói xong, y mở cửa xe bước ra ngoài.
Giang Từ: “…”
Hắn mím môi, không biết nghĩ gì mà cũng theo bước xuống xe.
Trong sân, các thành viên tiểu đội mộng du đang rôm rả trò chuyện và tập luyện. Nhìn thấy họ xuống xe, đột nhiên tất cả đều cứng còng, rồi tập thể chọt chọt Điền Ngọ.
Điền Ngọ: “…”
Cậu ta cắn răng nói: “Cái đó…. Ngại ghê, tối hôm qua tôi lại bị mộng du.”
2
Lâm Không Lộc & Giang Từ: “…”
Nếu còn không đoán ra người có vấn đề là mình thì Giang Từ đúng là ngu.
Đợi Lâm Không Lộc vào biệt thự, hắn liền gọi Diêu Dực ra sân, lãnh đạm nói: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra?”
Diêu Dực không xác định hắn có phải đã biết hay không, cẩn thận thăm dò: “Nói, nói gì cơ?”
Giang Từ liếc anh ta một cái, mặt vô cảm: “Chứng mộng du.”
“Ặc.” Diêu Dực còn định giấu diếm tiếp, ậm ừ bảo: “Thì, thì là lão Điền có chứng mộng du, buổi tối đưa cậu Lâm…”
“Nếu còn giấu diếm thì đừng đi theo tôi nữa.” Giang Từ lạnh giọng cắt ngang.
Khí thế quanh thân hắn đột nhiên sắc bén, Diêu Dực sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám giấu diếm nữa, vội vàng thú nhận tất cả những gì mình biết.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, sau khi Giang Từ biết chân tướng, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.
Một lát sau, hắn nghiến răng: “Loại chuyện như vậy về sau không cần giấu tôi.”
Diêu Dực: “Vâng vâng vâng!”
Thấy đại lão không trở nên giống tối hôm qua, anh ta liền yên tâm, nghĩ nghĩ rồi đánh bạo hỏi: “Anh Từ này, lát nữa cậu Lâm có đi cùng chúng ta không?”
Đi cùng chứ, đi cùng chứ, nếu không buổi tối anh Từ lại mộng du thì họ biết phải làm sao giờ?
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Giang Từ khôi phục lãnh đạm, chỉ là khi mở miệng, thanh âm lại có chút buồn buồn: “Mấy người có thể đi hỏi cậu ấy.”
Không hiểu sao Diêu Dực cảm thấy giọng điệu của hắn có chút ngoài lạnh trong nóng.
Ặc ặc, ảo giác rồi, anh Từ làm việc sấm rền gió cuộn, sao có thể như vậy được?
*
Kỳ thật Lâm Không Lộc đã sớm thu dọn xong cái tay nải nhỏ của y, nhưng khi Diêu Dực tới hỏi, y vẫn cố ý liếc nhìn Giang Từ ngoài hàng rào, giả bộ cô đơn: “Chuyện gì tôi cũng không biết, tay lại trói gà không chặt, có lẽ còn sẽ kéo chân sau, có phải sẽ làm phiền đến mọi người không?”
“Làm sao có thể? Cậu Lâm nấu ăn rất ngon đó.”
“Đúng đúng đúng, cậu nuôi gà nhỏ rất béo, rau cậu trồng cũng rất xanh tốt.”
“Cậu ngâm nga cũng rất hay, có thể giảm bớt mệt mỏi, nâng cao tinh thần lực.”
Thành viên tiểu đội mộng du khen y tới tấp, quan trọng nhất chính là, bọn họ phải nhờ vào cậu Lâm để ổn định boss Giang Từ thích mộng du tìm cương thi đó nha.
Lâm Không Lộc mím môi cười, đương nhiên y biết giọng hát của mình đặc biệt. Coi như đây là dị năng mà y thức tỉnh. Hôm tiểu đội tới, y đã cố ý ngồi trên bệ cửa sổ ngâm nga để thử tác dụng.
Thật ra kiếp trước không có chuyện này, 0687 phân tích cho y, nói: “Cũng có thể là hiệu quả do hạt châu kia mang lại.”
Có điều, mặc cho mọi người nồng nhiệt mời y, y vẫn làm bộ thấp thỏm: “Nhưng…. Hình như đội trưởng của mọi người có vẻ không chào đón tôi.”
Mọi người cứng đờ, quay đầu nhìn về Giang Từ – người đứng ngoài hàng rào, biểu tình nhìn như thờ ơ nhưng thực tế vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lỏm.
Mọi người: Ôi, anh Từ vẫn lạnh nhạt như ngày nào, nhưng rõ ràng tối qua anh ấy không như vậy.
Diêu Dực: “Không, thật ra anh Từ rất chào đón cậu đó, chính anh ấy bảo tôi đến hỏi cậu xem có muốn đi cùng hay không mà.”
Những người khác: “Ừm ừm.”
Diêu Dực: “Tối qua khi anh ấy ôm cậu lên xe ấy, vẻ mặt đặc biệt dịu dàng luôn.” Dù sao anh Từ cũng đã biết chuyện.
Những người khác: “Ừm ừm.” Lúc nhìn bọn tôi ấy, nhìn như muốn giết người luôn.
Diêu Dực: “Anh ấy còn gọi cậu là bảo bảo đó.”
Những người khác: “Ừm ừm.” Rất chi là buồn nôn.
Lâm Không Lộc: “…” Xưng hô thiên lôi cuồn cuộn như vậy mà mấy người đều nghe thấy hết rồi?
Diêu Dực: “Anh ấy còn…”
“Diêu Dực, cậu thu dọn xong đồ đạc rồi?” Giang Từ đen mặt cắt lời bọn họ, giọng nói như kết một tầng sương.
Diêu Dực: “Ấy.” Đã nhỏ giọng đến thế rồi mà vẫn bị nghe thấy?
“Tôi đi thu dọn đồ đạc đây.” Anh ta nhanh chóng xoay người chuồn mất.
Giang Từ gọi tên anh ta rồi lại gọi những người khác.
“Lão Điền, đi trói mấy con gà vịt kia cho tôi, để lên xe. Hạ Oánh, Từ Giai Giai, đi nhổ rau ngoài ruộng. Còn Triệu Minh, Triệu Phàm đến phòng bếp dọn dẹp.”
Nói xong, hắn lại nhìn Lâm Không Lộc, bảo: “Cậu còn ngây người ở đấy làm gì? Không đi thu dọn quần áo?”
Lâm Không Lộc cười, cố ý bước tới, hỏi với qua hàng rào: “Anh muốn mang em theo cùng sao?”
Giang Từ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Không rời khỏi đây thì sao chữa bệnh được?”
Chữa bệnh?
Lâm Không Lộc sững người, nhất thời không kịp phản ứng.
0687 nhỏ giọng nhắc nhở: “Là ung thư gì đó đó.”
Lâm Không Lộc: Mợ, nếu anh không phải ai ai đó, tôi đã giã anh từ lâu rồi.
Thành viên tiểu đội mộng du tay chân nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã giúp Lâm Không Lộc nhổ hết rau, trói gà vịt, thậm chí còn thu dọn hết toàn bộ đồ khô và rau ngâm.
Nhưng vừa rời đi hai ngày, mấy chiếc xe địa hình đã chạy vào biệt thự, mười mấy tên lính đánh thuê xuống xe, sáu bảy người đi vào biệt thự lục soát, những người còn lại đứng canh giữ chung quanh xe ở giữa.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra, một thanh niên mặc thường phục màu lục đậm bước ra. Anh không để ý đến đám lính đánh thuê vây quanh mà bước vội về phía biệt thự.
Nhưng còn chưa tới cửa, người đi lên kiểm tra đã đi xuống, thấp giọng báo cáo: “Thưa tiên sinh, không tìm được tiểu thiếu gia.”
Thần sắc Tống Vân Úy hơi ngưng, hỏi: “Những người khác cũng không có?”
“Không có, trong biệt thự có dấu vết của người ngoài ở, một số đồ vật cũng bị lấy đi.”
Tống Vân Úy nhắm mắt, thân tín bên cạnh lập tức an ủi: “Tiên sinh đừng nóng vội, không tìm được người cũng là chuyện tốt, có lẽ tiểu thiếu gia đã được người khác cứu đi rồi.”
Tống Vân Úy lại không được xoa dịu, mười lăm tuổi năm ấy anh đánh mất em trai mình, cuộc tìm kiếm đã mất mười sáu năm.
Nhưng khi tìm được, em trai anh bỏ học trung học, đã đi làm được vài năm. Tuổi còn nhỏ đã phải bươn chải ngoài xã hội, chịu nhiều đau khổ, còn bị một học sinh trường đại học A lừa bao nuôi.
Lần đầu Tống Vân Úy đọc được những tài liệu này, trái tim anh đã rỉ máu. Học sinh trường A lại là một tên mặt người dạ thú, nếu thật sự thích em trai anh, vì sao không đưa y trở về vườn trường mà lại thuê nhà như đang nuôi chim hoàng yến?
3
Tống Vân Úy đương nhiên không thể để họ ở bên nhau, trực tiếp đưa em trai về thành phố C, định gửi đối phương đến trường trung học tốt nhất để học tập. Nhưng khi thật sự đối mặt với em trai, anh đã không thể nói ra sự thật.
Suy cho cùng, nếu năm đó anh không phạm sai lầm thì em trai đã không đi lạc, chịu nhiều đau khổ đến vậy. Vừa vặn hôm ấy chi nhánh công ty xảy ra chuyện, anh vội vã đi xử lý, định trở về rồi sẽ nói ra. Nhưng ai biết, sau đó toàn bộ thế giới đều đảo lộn.
Đúng lúc này, người tìm kiếm ở hậu viện chạy tới báo cáo: “Hậu viện phát hiện mấy ngôi mộ.”
Tống Vân Úy bỗng mở mắt, ánh mắt sắc lẹm: “Đào!”
Những ngôi mộ nhanh chóng được đào lên, đều là những người từng làm việc trong biệt thự được chôn cất.
Tống Vân Úy loạng choạng, không dám nhìn, cũng may rất nhanh đã có người tới báo: “Không có tiểu thiếu gia.”
Bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, thầm an ủi bản thân: Nếu giúp chôn cất người vậy hẳn người xâm nhập không phải hạng người xấu, có lẽ em trai thật sự được cứu.
Tống Vân Úy vô cùng hối hận vì sự do dự của mình ngày hôm đó, lẽ ra anh nên nói thẳng sự thật rồi dẫn em trai đi công tác cùng. Nhưng anh không làm vậy, anh lại đánh mất em trai mình, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
*
Lâm Không Lộc hoàn toàn không biết chuyện này, thân phận pháo hôi này của y là do biên tập bộ kế hoạch cốt truyện tùy tay viết, không đặt ra bối cảnh quá phức tạp. Loại quan hệ nhận vật này có lẽ được tự bổ sung bởi các quy tắc sau khi thế giới ra đời.
Khi rời khỏi thành phố C, bởi vì giao lộ cao tốc có rất nhiều xe cộ và cương thi nên họ đi thẳng vào đường nông thôn, vòng qua trạm thu phí và lái một quãng đường rồi mới tìm được đường lên cao tốc.
Tuy rằng mới chỉ hai tháng từ tận thế, nhưng trạm xăng dọc đường cùng khu nghỉ ngơi đều bị người tị nạn lục soát hết, đừng nói đến xăng, ngay cả một mẩu bánh quy cũng không để lại.
Diêu Dực thở dài: “Nếu còn không đổ xăng thì chúng ta đành phải bỏ xe đi bộ thôi. Không biết khi nào mới có thể đến được thành phố T nữa.”
Nghe nói thành phố T đã được xây dựng thành một căn cứ hoàn thiện được quản lý để tiếp nhận những người chạy nạn như họ. Bên đó có chỗ ăn chỗ ở, một tiểu đội có chút sức chiến đấu như họ nếu có thể hoàn thành một số nhiệm vụ chính phủ tuyên bố thì về cơ bản có thể sống rất tốt.
Giang Từ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe lời này bèn mở mắt ra, giọng khàn khàn: “Đi vòng qua lối ra đường cao tốc phía trước, trực tiếp vào thành phố, tìm một xe bỏ hoang lấy xăng, thuận tiện tìm siêu thị bổ sung vật tư.”
Gần đây không biết hắn phát điên cái gì, đã hai ngày hai đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, thoạt nhìn còn có chút giống Giang – Tang Thi Hoàng.
Lâm Không Lộc ngập ngừng: “Anh có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Giang Từ nhàn nhạt liếc y một cái, nói: “Không cần.”
Nhưng nói xong lại nhắm mắt lại, chưa đầy hai phút, hắn bỗng nghiêng đầu ngã vào vai Lâm Không Lộc ngủ thiếp đi.
Lâm Không Lộc: “…” Không ngờ vả mặt tới nhanh thế đấy.
Có lẽ vì thân thể quá mệt mỏi, hoặc do đang vào ban ngày mà sau khi ngủ sau Giang Từ mắt đỏ không xuất hiện.
Lâm Không Lộc bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với Diêu Dực: “Tìm một nơi an toàn phía trước để dừng lại chút nhé, để anh ấy ngủ thêm một lát.”
Giang Từ là chủ lực của tiểu đội, nếu hắn có chuyện gì thì về cơ bản tiểu đội cũng xong đời.
Diêu Dực cũng cảm thấy nên nghỉ ngơi, lái xe đến một đoạn đường tầm nhìn rộng rãi, xung quanh không có cương thi mới chậm rãi dừng lại.
Mọi người xuống xe nghỉ ngơi, Lâm Không Lộc cũng định xuống duỗi eo duỗi chân. Dù sao cũng đã ngồi trong xe cả ngày, ngồi gập đến mỏi rồi.
Nhưng y vừa mới động đậy, Giang Từ liền ôm chặt y, nỉ non: “Tiểu Lộc, đừng đi với gã…”
Lâm Không Lộc: “???” Anh ngủ thật hay giả vờ đấy?
Y nhéo tai Giang Từ, không có phản ứng. Sau đó y lại nhét tay vào trong cổ đối phương, vẫn không có phản ứng.
Lâm Không Lộc tự nói: “Xem ra là ngủ thật rồi.”
Giấc ngủ này của Giang Từ kéo dài ba giờ đồng hồ. Khi hắn mở mắt, ánh hoàng hôn đã nhuộm nửa bầu trời thành màu cam.
Hắn giật mình, hình như đã lâu rồi không ngủ sâu như vậy. Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện mình còn đang ôm một người, khi cúi đầu thì thấy Lâm Không Lộc đang chớp mắt nhìn hắn.
Giang Từ: “…”
Hắn lập tức buông đối phương ra, day mi tâm, đau đầu nói: “Xin lỗi, tôi lại mộng du.”
“Không phải đâu.” Lâm Không Lộc sửa lại: “Lần này anh không mộng du, nhưng nói mơ đó.”
Giang Từ: “?”
“Anh xin em đừng đi đó.” Lâm Không Lộc cố ý thêm chữ “xin” vào, sau đó áp sát gần hắn, tò mò hỏi: “Thế nên anh đã mơ thấy gì vậy?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, đó chính là mộng du.” Giang Từ lập tức tránh ánh mắt y, trong mắt hơi hoảng loạn, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Khi mộng du tư duy của tôi có thể có hơi không bình thường, cậu không cần coi là thật.”
Tóm lại, nếu không phải mộng du thì hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.
Lâm Không Lộc: “Ồ.” Ha ha.
Y không lừa đối phương nữa, ra khỏi xe duỗi người duỗi chân.
Những người còn lại trong tiểu đội đang ngồi nướng khoai cạnh xe, thấy y xuống để tỏ vẻ “Cậu vất vả rồi”.
Ăn xong bữa chiều, đoàn xe tiếp tục chạy, cuối cùng vừa kịp lúc vào thành phố trước khi trời tối.
Thành phố này cũng giống như thành phố C. Tất cả những người sống đã trốn thoát, chỉ còn lại những cương thi lang thang và một số động vật cũng biến thành cương thi.
Lâm Không Lộc làm bộ rất quen thuộc với thành phố này, nói y biết nơi nào có siêu thị. Sau đó với sự trợ giúp của hệ thống phát sóng trực tiếp, chỉ huy Diêu Dực tránh đoạn đường có nhiều cương thi, chạy xe thẳng đến lối vào của một siêu thị cỡ nhỡ.
Giang Từ có thể điều khiển sự biến dạng của các vật kim loại bên ngoài khi ở trong xe, nháy mắt đã giế.t ch.ết hàng trăm con cương thi lang thang.
Sau khi thu dọn hiện trường, mọi người trong tiểu đội xuống xe. Nhưng vào lúc này, cửa hai chiếc xe đối diện đột nhiên mở ra, bảy tám nam nữ đi xuống.
Người dẫn đầu là một phụ nữ mặc áo khoác da, buộc tóc đuôi ngựa cao, thoạt nhìn rất có năng lực. Đứng phía sau cô là một ông lão tầm năm sáu mươi, mặc áo blouse trắng, trông giống một bác dĩ.
1
Thành viên tiểu đội chứng mộng du: “…” Đựu, thảo nào bên này ít cương thi, hóa ra có người đang dọn dẹp.
Hai bên gặp nhau, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Giang Từ theo bản năng đứng che trước mặt Lâm Không Lộc, lạnh lùng nhìn về phía đối diện.
Lâm Không Lộc vui mừng, cha của nhóc con cuối cùng cũng đàng hoàng một lần.
Có điều y biết nhóm người đối diện này, cô gái đứng đầu tên Tạ Lệnh Tân, cô ấy không tệ. Sau này cô còn gia nhập tiểu đội của Giang Từ, nhưng tương đối ghét y.
Ặc, bởi vì y luôn kéo chân sau, gây chuyện cho Giang Từ, còn phải phiền Giang Từ đi cứu.
Thấy bầu không khí nghiêm túc, Tạ Lệnh Tân bỗng nhoẻn miệng cười, bảo: “Đừng căng thẳng, chúng tôi không có ác ý, đều là người chạy nạn, chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé.”
Đây có nghĩa là thể hiện thiện chí và mong muốn hợp tác.
Sắc mặt Giang Từ không đổi, nhưng lại đưa mắt về phía ông lão, hỏi: “Ông ta là bác sĩ?”
+
Tạ Lệnh Tân ngập ngừng: “Chuyện này… Coi như là vậy.”
“Có thể phẫu thuật không?” Giang Từ mặt không cảm xúc hỏi.
Lâm Không Lộc: “?” Anh muốn cho làm phẫu thuật cho ai?