Anh là người em thích nhất.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Nghe Giang Từ hỏi “Có thể phẫu thuật không”, Tạ Lệnh Tân lập tức cảnh giác, nhìn về những người phía sau hắn, hỏi: “Có người bị thương?”
Chỉ mới hai tháng kể từ ngày tận thế, nhân tính vẫn chưa hoàn toàn mất đi, không phải ai cũng sẽ bỏ rơi người bạn đồng hành bị thương của mình. Nhưng người bị thương trên đường lẩn trốn hầu hết đều bị cương thi cào hoặc cắn, cho dù là vết thương bình thường, nếu miệng vết thương sâu, cách xử lý băng bó lại không chính xác thì cũng rất có thể bị nhiễm trùng nếu tiếp xúc gần với xương thi.
Tạ Lệnh Tân không biết liệu có người như vậy trong số họ hay không, nhưng vẻ mặt của cô rõ ràng đã trở nên căng thẳng, những người phía sau cô cũng siết chặt vũ khí.
Giang Từ lãnh đạm liếc qua họ phủ nhận: “Không phải, là ——”
“Là não anh ấy có bệnh!” Lâm Không Lộc sợ hắn nói ra bệnh ung thư gì gì kia, vội vàng che miệng hắn lại.
Chỉ là y lùn hơn Giang Từ rất nhiều, lại bị che ở đằng sau, muốn bịt miệng đối phương thì phải nhón chân duỗi tay. Cứ như vậy, tư thế của hai người biến thành y ôm Giang Từ từ phía sau, thân trên cũng áp sát vào nhau.
Giang Từ rõ ràng cứng đờ trong chớp mắt, một lát sau hắn mới chậm rãi quay đầu, con ngươi đen nhánh đối diện thiếu niên.
Thiếu niên rất thích sạch sẽ, có lẽ vì không thích mùi vị tanh tưởi trong không khí nên thường treo một lọ nước hoa nhỏ quanh cổ. Khi y đến gần, hương thơm thoang thoảng lập tức bao trùm lấy hắn. Tay thiếu niên cũng không lớn, có chút mềm, có vết chai mong mỏng, lực che miệng hắn cũng không có bao nhiêu, nhưng hắn lại chẳng tránh thoát.
Người của cả hai bên đều cảm thấy có gì đó không ổn, vì sao bầu không khí… đột nhiên chuyển sang màu hường phấn rồi?
Lâm Không Lộc bị ánh nhìn chăm chú của Giang Từ làm cho mất tự nhiên, vội ho nhẹ rồi nói: “Mọi người cứ định đứng ngoài cửa nói chuyện sao, dễ thu hút cương thi lắm đó?”
Giang Từ rốt cuộc cũng hoàn hồn, túm tay y xuống, bình tĩnh nói: “Đi vào trước.”
Chỉ là sau khi túm xuống, hắn cũng không buông ra, ngược lại nắm lấy thật chặt.
Tạ Lệnh Tân liếc nhìn hai bàn tay đan vào nhau của họ, biểu tình lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó quay người nói với người mình: “Vào trước đi.”
Sắc trời đã tối, giằng co bên ngoài quả thực không an toàn.
Hai bên hợp lực mở cửa siêu thị, nhưng khi bước vào, một nam thấp bé bên Tạ Lệnh Tân bỗng lẩm bẩm: “Gay chết tiệt, tởm lợm.”
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng lạnh lẽo chặn trước cổ gã. Giọng nói Giang Từ như băng giá, thần sắc lạnh tanh: “Mày nói ai?”
Người đó chỉ cảm thấy cổ ớn lạnh, cúi đầu nhìn mới thấy đó là một chiếc gai kim loại sắc nhọn, suýt đâm qua cổ gã.
Vừa rồi Giang Từ giết đám cương thi trong xe, nam giới thấp bé đó không biết người sử dụng dị năng kim loại đó chính là hắn, lập tức toát một hôi lạnh, vội sửa miệng: “Tôi, tôi không nói về hai người, tôi đang nói về loại gay chuyên gạt người.”
Nói xong, một cậu trai gầy yếu đi trước gã chợt cư.ơng c.ứng. Nhưng cậu còn chưa nói gì đã bị một người đàn ông cao lớn bên cạnh kéo vào trong siêu thị.
Gai nhọn của Giang Từ vẫn chưa được rút về, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Lâm Không Lộc kéo kéo tay hắn, nhỏ giọng khuyên: “Thôi bỏ đi, có máu sẽ dẫn cương thi tới mất.”
Chủ yếu là do y sợ máu, nếu mùi máu quá nồng thì y có treo một lọ nước hoa nhỏ quanh cổ cũng vô dụng, mà treo lên mũi thì sặc chết.
Tạ Lệnh Tân cũng chú ý tới động tĩnh, đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Từ rút gai nhọn về, lạnh lùng liếc nam giới thấp bé một cái: “Miệng người của cô không sạch sẽ.”
Tạ Lệnh Tân hiển nhiên đoán được điều gì, nhíu mày: “Khổng Mậu Nghiêm, nếu cậu còn tiếp tục như vậy thì rời khỏi đội đi.”
Rõ ràng, cái miệng thối này của Khổng Mậu Nghiêm đã đắc tội mọi người không chỉ một hai lần.
Sau khi vào siêu thị, Tạ Lệnh Tân biết được cụ thể chuyện đã xảy ra từ những người khác, tìm được hai người thì cố ý hạ giọng giải thích: “Xin lỗi, họ Khổng kia từng theo đuổi một cô gái, kết quả người đó lại là trai giả gái, cậu ta chịu kí.ch thích nên hai người cứ coi như cậu ta đang thả rắm là được…”
Giang Từ không tỏ ý kiến, tầm mắt lần nữa rơi vào trên người ông lão mặc áo blouse trắng.
Tạ Lệnh Tân lập tức hiểu rõ, cô muốn thể hiện thiện ý và đền bù, nhưng cô vẫn hỏi trước: “Mấy người thật sự không ai bị thương chứ?”
Giang Từ lắc đầu, nói: “Chỉ là có thể có người bị bệnh thôi.”
Lâm Không Lộc: “?” Vẫn chưa đủ, không chịu kết thúc chuyện này đúng không?
Tạ Lệnh Tân: “Được rồi, tôi…”
“Đợi đã!” Lâm Không Lộc đột nhiên ngắt lời, nắm lấy ống tay áo Giang Từ rồi rời đi với vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu có thể, y càng muốn kéo tai đối phương.
Y kéo Giang Từ thẳng đến kệ để hàng phía sau, nghiêm túc nói: “Em không có bệnh.”
Vẻ mặt Giang Từ cũng rất nghiêm túc, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng giấu bệnh sợ thầy, hơn nữa chỉ là có khả năng thôi, để bác sĩ khám sẽ bảo đảm hơn.”
“Anh ——” Lâm Không Lộc bị hắn làm tức chết mất, cuối cùng tự sa ngã: “Được được, khám thì khám, em cũng không tin không bị ung thư mà còn có thể khám ra ung thư. Chờ chút nữa khi chứng minh em thật sự không sao, anh…. Hừ hừ!”
Anh tự cắt của anh đi, Lâm Không Lộc bực bội nghĩ thế.
Siêu thị vắng vẻ, không còn hàng hóa, rõ ràng là đã bị người lục soát. Nhưng cũng may không có cương thi, có thể để họ ở tạm qua đêm.
Giang Từ đã niêm phong các lối ra vào và cửa sổ bằng dị năng kim loại, sau khi xác định an toàn liền dẫn Lâm Không Lộc đi gặp bác sĩ.
Ông lão họ Cố, Tạ Lệnh Tân gọi ông là giáo sư Cố.
Nói ông là bác sĩ thì cũng không chính xác, thân phận thực sự của ông là chuyên gia virus học.
Đương nhiên, Tạ Lệnh Tân không phải người chạy nạn gì cả, cô là đội trưởng một tiểu đội lính đánh thuê, nhiệm vụ chính là hộ tống giáo sư Cố đến thành phố T trước. Chỉ là trên đường họ bị cương thi tấn công mấy lần, mất đi rất nhiều người, sau đó người không có thực lực là Khổng Mậu Nghiêm mới gia nhập.
Đây cũng là lý do vì sao Tạ Lệnh Tân muốn hợp tác cùng Giang Từ, dù sao thực lực của Giang Từ rất mạnh, còn không chê mà dẫn theo mấy người kéo chân sau, nghĩ chắc nhân phẩm của hắn cũng không kém.
Lâm Không Lộc đời trước cũng từng gặp giáo sư Cố, biết ông và Tạ Lệnh Tân đều không phải người xấu, vậy nên cũng không sợ bị ông biết chuyện mình mang thai.
Kỳ thật y lo lắng lão giáo sư sẽ không nhìn ra y đang mang thai, dù sao đối phương chỉ có hai bàn tay trắng, trên người không có dụng cụ gì, cũng không phải hỏa nhãn kim tinh, lỡ đâu nhìn không ra, về sau Giang Từ lại ung thư ung thư ung thư…. Ôi, nghĩ thôi đã thấy hỏng mất!
Có điều rõ ràng y lo lắng không đâu, tuy lão giáo sư là chuyên gia virus học nhưng kinh nghiệm lâm sàng không ít, nghe nói dùng dao không thành vấn đề.
Lâm Không Lộc nghe vậy thì vô thức run lên.
Giang Từ đứng sau y, giơ tay đỡ y rồi khẽ an ủi: “Đừng sợ.”
Lâm Không Lộc quay đầu nhìn hắn, nghĩ thầm: Anh là người đáng sợ nhất đấy.
Cũng may giáo sư Cố nói: “Cháu đưa tay ra nhé, ông biết một chút về đông y, để ông bắt mạch cho bạn nhỏ trước.”
Bắt mạch? Bắt mạch tốt lắm, còn hơn là động dao.
Lâm Không Lộc nhanh chóng vươn tay ra.
Lão giáo sư rất hòa thuận, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng bắt mạch được một lúc, nụ cười đó đột nhiên biến mất.
Thấy vậy, vẻ mặt Giang Từ căng thẳng thấy rõ.
Lão giáo sư ngẩng đầu, hoài nghi quan sát Lâm Không Lộc, bỗng giơ tay chỉ hầu kết, bảo: “Đây là thật chứ?”
Lâm Không Lộc xấu hổ khụ một tiếng, cố ý nói giọng ồm ồm: “Đương nhiên là thật ạ.”
Lão giáo sư chợt nghi ngờ y thuật của mình, bắt lại mạch một hồi mới ngập ngừng: “Lấy máu đi, xét nghiệm máu chính xác.”
Ông vẫn chưa tin, một nam giới thật sự có thể mang thai?
“A?” Lâm Không Lộc sợ, nói: “Đây, mùi máu tươi có thể sẽ….”
Lão giáo sư: “Không sao đâu, chỉ lấy một ít, mùi máu sẽ không tản ra.”
“Nhưng cháu sợ đau (máu).” Lâm Không Lộc tái mặt.
Giang Từ thấy thế, hiếm khi thái độ mềm mỏng, giọng điệu ôn hòa khuyên bảo: “Tiểu Lộc nghe lời, đừng giấu bệnh sợ thầy.”
Cho dù thật sự là loại bệnh đó, nhiều nhất cũng chỉ lấy một ống, không ảnh hưởng.
Lâm Không Lộc: Giấu cái đầu anh, đồ ngu ngốc!
Tạ Lệnh Tân thực sự không thể chịu được khi thấy một nam giới còn “yếu đuối” như vậy, trực tiếp xắn tay áo y lên, nói với lão giáo sư: “Lấy đi.”
Mà khoan hãy nói, tay cậu nhóc này gầy lắm, da còn rất trắng, không phải là một cô gái chứ?
Lâm Không Lộc: “Hức.”
Y không dám nhìn, quay đầu vùi mặt vào ngực Giang Từ.
Giờ phút này, Giang Từ lại dịu dàng không ngờ, chẳng những không nói chuyện lạnh lùng mà còn ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành: “Tiểu Lộc đừng sợ, không đau.”
Tạ Lệnh Tân, người bị buộc phải ăn cơm chó: “…” Chua sắp rụng cả răng rồi.
Sau khi lấy máu xong, Giang Từ giúp Lâm Không Lộc ấn miếng bông gòn.
Bởi vì xét nghiệm máu cần thời gian, lão giáo sư bảo người trong tiểu đội lấy thiết bị từ trong không gian ra rồi đi bận việc của mình.
Lâm Không Lộc vẫn luôn được Giang Từ ôm, không dám nhìn cánh tay của mình.
Đợi khi Giang Từ vứt bông đi, y mới chui ra khỏi lòng đối phương, lấy một lọ nước hoa nhỏ rồi xịt xịt lên cánh tay, rồi xịt tiếp lên cái bông dính máu đó. Sau đó y trừng mắt nhìn Giang Từ, bực bội rời đi.
Cách đó không xa, Khổng Mậu Nghiêm nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lóe lên sự chán ghét, vừa định ác ý nói gì đó lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Giang Từ, sợ tới mức lập tức im bặt.
Một lát sau, thấy Giang Từ xoay người nhìn chỗ khác, gã mới thở phào. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại nổi giận, đá chàng trai gầy gò bên cạnh, nói: “Đi lấy thức ăn cho tao.”
Thấy thế, Phùng Tiêu – người đàn ông cao lớn đứng cách chàng trai gầy yếu khoảng một mét đột ngột đứng dậy, chỉ vào gã: “Mày còn dám đá em ấy thì cẩn thận tao đánh gãy chân mày.”
Chàng trai gầy yếu dường như không chú ý, yên lặng đứng dậy, đi đến đội viên có dị năng không gian trước mặt, thấp giọng xin đối phương chút thức ăn.
Khổng Mậu Nghiêm đắc ý liếc Phùng Tiêu, nói bằng khẩu hình: “Đây là do Khương Tiểu Huy nợ tao.”
Sắc mặt Phùng Tiêu khó coi, nhưng dường như anh ta kiêng dè điều gì, cuối cùng không động tay với gã.
Thực ra Lâm Không Lộc cũng phát hiện ánh mắt ác ý của Khổng Mậu Nghiêm, nhưng y không quan tâm, y chỉ muốn đi hầm con gà bồi bổ cho mình.
Kiếp trước y cũng từng gặp người này, chỉ là pháo hôi thôi, xuất diễn còn ít hơn so với y. Hình như hai ngày tới sẽ phải nhận cơm hộp rồi, dù sao cũng không sống được đến thành phố T.
Lâm Không Lộc vừa lơ đãng suy nghĩ, vừa đốt lửa làm nóng chảo chuẩn bị hầm gà.
Lúc rời khỏi biệt thự, y mang theo bình gas, nồi chén gáo bồn đều mang đi, trên đường lại nhặt được một bếp gas nhỏ, đặt tất trong không gian của Diêu Dực. Lúc này bảo Diêu Dực lấy ra hết.
Y đã bảo Giang Từ giết gà lúc nghỉ ngơi trước đó, chặt thành từng miếng tẩm ướp gia vị, không còn mùi máu.
Thành viên tiểu đội mộng du biết y muốn hầm gà, lập tức ngồi thành hàng vây quanh nồi. Một đám cầm bát cứ như mấy đứa trẻ mẫu giáo.
Lâm Không Lộc đã xuyên rất nhiều thế giới, tài nấu nướng của y không tốt nhưng chắc chắn là không tệ. Y đặt gà vào chảo nóng, chỉ chốc lát sau, nồi đã kêu lục bục, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Bởi vì ít thịt nhiều người, Lâm Không Lộc đã thêm rất nhiều khoai tây và nấm hương vào nồi.
“Thêm một chút giăm bông đi, cũng coi như là thịt.” Từ Giai Giai đề nghị.
“Thêm một chút rau xanh nhé?” Hạ Oánh nói.
“Cũng thêm tí nấm kim châm nhỉ?”
“Tôi nhớ còn có ớt xanh đó, băm rồi cho vào thôi ha, giống vị gà kho, xì xụp.”
“Giờ thiếu mỗi cơm tẻ nhỉ.”
“Ầy, ăn lương khô tạm đi.”
Cách đó không xa, mọi người thuộc đội Tạ Lệnh Tân đang định ăn lương khô: “…”
Bọn họ khó lắm mới có được lương khô, nhóm người này vậy mà bảo ăn tạm đi?
Mà không nói mấy thứ khác, gà hầm thơm quá, rất muốn mặt dày đi đến ăn ké.
Giang Từ không ngồi vây quanh nồi, hắn ngồi một mình cách đó không xa, giống như một con sói đơn độc, lặng lẽ xé mở gói lương khô.
Lâm Không Lộc vốn có hơi giận hắn, nhưng nhìn hắn như vậy lại cảm thấy cô đơn một cách khó hiểu.
Y múc một bát đầy gà và khoai tây, sau đó đến ngồi bên cạnh Giang Từ, nghiêng đầu hỏi: “Anh không ăn à?”
Giang Từ liếc y một cái, không nói chuyện, yên lặng ăn bánh.
Lâm Không Lộc cố ý gắp một miếng khoai tây lắc lắc trước mặt hắn, bảo: “Tay nghề em cũng không tệ lắm đâu.”
Giang Từ như không thấy, vẫn không nói chuyện.
Lâm Không Lộc thở dài, gắp khoai định tự mình ăn, nhưng vừa đưa tới bên miệng, Giang Từ bỗng quay đầu, tiến gần đến rồi dùng miệng cướp miếng khoai đi, chỉ một chút nữa là chạm môi với y.
Lâm Không Lộc há hốc mồm, suýt nữa thì đánh rơi luôn đũa.
Giang Từ ăn xong, liếc y một cái, bình tĩnh nói: “Miếng khoai tây này có thể là do tôi đào.”
Lâm Không Lộc: “…”
Y lại gắp miếng thịt gà, đưa đến bên môi Giang Từ.
Giang Từ ăn, rồi nói: “Tôi cũng giúp giết gà.”
Lâm Không Lộc: “….” Được rồi, biết rồi, khoai tây trong bát đều do anh đào, gà đều do anh giết được chưa?
Thực ra y cũng ít nhiều đoán được Giang Từ đang nghĩ gì, trước đây không ăn đồ của y có lẽ vì nghĩ mấy thứ này là do Tống tiên sinh để lại cho y. Sau này phát hiện không phải, nhưng vì trước đó không ăn nên nhất thời không kịp vuốt lại mặt.
Chậc, ngạo kiều chết mất!
Lâm Không Lộc đút hết một bát thịt gà khoai tây cho hắn, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn.
Ăn no là tốt, ban ngày ăn no, lỡ ban đêm ra ngoài thì sẽ không nhớ thương muốn ăn thịt người nữa. Nhìn căn phòng đống người này đi, trong mắt Giang Thi Hoàng thì đều là nguyên liệu nấu ăn thôi.
Lâm Không Lộc cầm bát về cạnh nồi, vừa ngồi xuống không lâu thì một người của tiểu đội đối diện tới. Là Phùng Tiêu, người đàn ông cao lớn mới muốn đánh gãy chân Khổng Mậu Nghiêm.
Thấy vậy, Giang Từ cũng đứng dậy đi đến cạnh nồi.
Phùng Tiêu hiển nhiên không có ác ý, thậm chí tư thái còn hơi thấp xuống, khom người hỏi: “Làm phiền rồi, xin hỏi… có thể cho tôi một bát thịt gà và khoai tây nhỏ không? Tôi sẽ đổi bằng thứ khác.”
Lâm Không Lộc tò mò, ngẩng đầu hỏi: “Đổi bằng gì?”
Phùng Tiêu không trả lời, móc một túi nhỏ trong suốt từ trong túi, khó khăn nói: “Cái này.”
Sữa bột?
Lâm Không Lộc lập tức nhận ra, bàn tay vô thức đặt lên bụng nhỏ, gật đầu: “Có thể.”
Không thấy thứ này chắc y gần như quên tiệt, ngay mai khi đi tìm vật tư phải xem xem có tìm được sữa bột với tã giấy không.
Ầy, tận thế nuôi con khó quá, còn chưa sinh ra đời y đã cảm nhận được sự vất vả rồi. Thôi, vẫn cứ để cho cha nhóc đi tìm đi.
0687: “…” Tôi nghĩ là, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ sau khi mang thai thì cậu cũng đâu làm gì đâu nhỉ.
Cuối cùng, Lâm Không Lộc đổi một bát thịt gà bằng mười gói sữa bột nhỏ của đối phương, một gói có lẽ đủ để pha một cốc.
Y cũng không nên chiếm lợi người ta, bèn cho nhiều thịt, ít khoai tây.
Sau khi Phùng Tiêu mang bát đi, anh ta không tự mình ăn mà chỉ lặng lẽ đưa cho chàng trai gầy gò kia, Khương Tiểu Huy.
Khương Tiểu Huy chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay đầu nhẹ giọng nói: “Anh tự ăn đi, tôi ăn lãng phí.”
Phùng Tiêu vừa nghe, hai mắt lập tức đỏ lên, nói: “Có gì mà lãng phí hay không, em ăn đi.”
Thấy Khương Tiểu Huy không nhúc nhích, anh ta ngồi xổm xuống, khẽ nói: “Tiểu Huy, cầu xin em ăn một chút đi.”
Khổng Mậu Nghiêm thấy thế thì rất muốn Khương Tiểu Huy nhận nó rồi đưa cho gã. Nhưng gã cũng biết rõ, đây là do tên công tử bột đối diện đích thân làm, cho dù Phùng Tiêu đổi được một bát thì cũng không có khả năng lọt vào bụng gã.
Nếu gã thật sự dám ăn, tên Giang Từ đằng sau công tử bột kia chỉ sợ sẽ chặt đầu gã xuống dưới.
Không được ăn làm gã chua ngoa lầm bầm: “Gà hầm cái gì, mùi vị nồng như thế cẩn thẩn kéo cương thi đến.”
Lâm Không Lộc trừng gã: “Mùi thức ăn sẽ không thu hút cương thi, nhưng mùi máu thì có. Có người miệng rẻ tiền như vậy, cẩn thận kẻo gai nhọn đâm vào cổ họng đấy, lóe cái chọc thủng, như thế mới có thể dẫn cương thi đến.”
Y vốn không muốn so đo với thằng ranh sắp lãnh cơm hộp này, nhưng không ngờ người này chẳng tiếp thu bài học, miệng tiện nói không ngừng.
“Mày!” Vẻ mặt Khổng Mậu Nghiêm trở nên khó coi, nhưng thấy Giang Từ đứng bên cạnh y thì lại không dám nói gì, quay đầu đá Khương Tiểu Huy một cước, nói: “Mày chết rồi à, không thấy tao khát hả?”
Không biết vì sao, khi Lâm Không Lộc nhắc tới “mùi máu”, sắc mặt Khương Tiểu Huy liền tái nhợt, thậm chí còn run nhè nhẹ.
Những người trong đội Tạ Lệnh Tân đã quen với vẻ vâng dạ của cậu, ngoại việc thở dài thì cũng không nói gì. Nhưng Phùng Tiêu bỗng lạnh mặt, đạp lên mắt cá chân của Khổng Mậu Nghiêm.
Khổng Mậu Nghiêm tức khắc hét lên một cách thảm thiết, Lâm Không Lộc cau mày nghĩ: Bây giờ mới thu hút cương thi hiểu không.
Giang Từ hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nên hắn trực tiếp nói với Tạ Lệnh Tân: “Để người bịt miệng gã lại.”
Tạ Lệnh Tân, người mới đi ra khỏi kệ hàng phía sau: “…”
Cô mới đi nói với giáo sư vài câu, sao mấy người này lại làm ầm ĩ lên rồi?
Thấy người “làm ầm” là ba người Khổng Mậu Nghiêm, đầu cô càng đau hơn. Cả ba người họ mới gia nhập đội của cô, không rõ có mâu thuẫn gì nhưng đúng là ngày nào họ cũng “làm ầm”.
Lúc đầu khi thấy Khổng Mậu Nghiêm bắt nạt Khương Tiểu Huy, cô còn nghiêm khắc cảnh cáo vài lần. Nhưng sau này phát hiện, hai người này con mẹ nó chính là một kẻ muốn cho một người muốn nhận, còn có Phùng Tiêu ở giữa.
Sau đó cô không quan tâm nữa, hiện tại thấy Khổng Mậu Nghiêm bị đánh, cô cũng không nói gì, trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới: “Lấp kín miệng cậu ta đi, đừng để dẫn cương thi tới.”
Chờ đến thành phố T rồi, cô nhất định phải lập lại tổ đội mới được, kiên quyết không ở cùng với mấy người này nữa.
*
Sau khi Tạ Lệnh Tân ra, Lâm Không Lộc không còn chú ý tới bên đối diện nữa. Ăn uống no đủ rồi y chỉ muốn ngủ thôi.
Y trải đệm mềm, lấy chăn ra đắp cho mình. Nhưng nằm một lúc lại cảm thấy không thoải mái, vì vậy y đứng dậy lấy áo khoác Giang Từ cởi ra gấp lại rồi đặt nó dưới đầu.
Giang Từ: “…”
Không hiểu sao loại hành vi này khiến hắn nhớ tới việc xây tổ, rất là… đáng yêu.
Giang Từ bất giác mỉm cười, ngồi cách đó không xa canh gác cho thiếu niên.
Nhưng không biết có phải bởi vì hai ngày nay hắn chỉ ngủ ba tiếng không mà ngồi một hồi hắn dần cảm thấy buồn ngủ.
Đường phố bên ngoài rất yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào tòa nhà, mang đến cảm giác quỷ dị.
Người trong siêu thị dần mệt nhọc, trừ những người phụ trách gác đêm thì những người khác đều tự tìm chỗ ngả lưng.
Dần dần, bên ngoài gió nổi lên, có tiếng sàn sạt mơ hồ truyền tới, từng đợt từng đợt, ngày càng rõ ràng.
Bỗng chốc, Giang Từ ngẩng đầu, mắt đỏ như máu.
Người gác đêm bị kinh động, vô thức nhìn hắn.
Giang Từ vừa lúc quay đầu, nhìn ra ngoài siêu thị.
“Sao vậy?” Tạ Lệnh Tân đứng dậy, cũng nhìn ra ngoài siêu thị.
Giang Từ không nói gì, lặng lẽ đứng dậy đi đến cạnh Lâm Không Lộc, ôm y và cả chiếc chăn vào lòng, khẽ nỉ non: “Bảo bảo…” Cuối cùng ta cũng ra ngoài rồi.
Tạ Lệnh Tân: “?!” Mẹ kiếp, hai cái thằng đàn ông lớn này sến súa ghê gớm.
3
Lần này đúng lúc Diêu Dực gác đêm, vừa thấy Giang Từ mắt đỏ thì tim anh ta giật thót gần như ngừng đập. Mặc dù nhiều người đều đang ngủ nhưng anh ta chắc chắn mới chỉ hơn mười giờ, sao hôm nay anh Từ lại mộng du sớm như vậy?
Cũng may lần này anh ta không cảm nhận được hơi thở khủ.ng bố kia nữa, vội bước lên che tầm mắt Tạ Lệnh Tân, cười gượng: “Cái đó… buổi tối anh Từ hơi dính người, không có gì đâu.”
“Đã nhìn ra.” Tạ Lệnh Tân mặt không cảm xúc.
Cô quay người định trở về tiểu đội của mình, nhưng mới đi được hai bước, chợt nghe bên ngoài có tiếng sàn sạt.
Thực lực của cô rất mạnh, ngũ quan nhạy bén hơn so với người khác. Lúc đầu cô không để ý, nhưng sau khi nghe nhiều lần, cô nhanh chóng nhận ra đó không phải tiếng gió, mà giống như… âm thanh lê chân khi cương thi đi đường.
Nhưng tiếng sàn sạt nhiều như vậy, nó đến từ mọi hướng…
Sắc mặt Tạ Lệnh Tân đột nhiên biến đổi, quay người lấy ống nhòm nhìn ban đêm.
Nhìn qua cửa sổ bịt kín bằng song sắt ra ngoài, sắc mặt cô dần tái nhợt, tay thậm chí run lên, cầm không nổi ống nhòm.
Nơi xa, dưới ánh trăng lạnh lẽo, vô số bóng đen đang di chuyển tới đây. Ít nhất phải có trên vạn, mà đây chỉ là từ một phương hướng. Từ âm thanh mà nói, hẳn là bốn phương tám hướng đều có, cộng lại không thành mười vạn thì e là cũng phải có bảy tám vạn…
Họ đã bị bao vây, căn bản không thể trốn thoát.
Ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu Tạ Lệnh Tân, cho dù những cương thi này không tấn công họ, nhưng chỉ cần giẫm lên là có thể nghiền nát họ và cả siêu thị thành bã.
Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, nhiều cương thi có mục tiêu rõ ràng di chuyển về một phương hướng như vậy, nhất định là…. bị cương thi cấp cao điều khiển.
Tạ Lệnh Tân chợt hiểu ra hành động vừa rồi của Giang Từ, thực lực của hắn còn mạnh hơn, khẳng định nghe được âm thanh sàn sạt cũng đã đoán được tình huống bên ngoài.
Hắn biết bọn họ đều xong rồi, vô luận có tranh đấu thế nào cũng vô ích. Cho nên hắn ôm lấy người yêu, muốn cùng nhau trải qua quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời.
4
Ngay lúc cô tái nhợt suy nghĩ miên man, giáo sư Cố đi ra, “ơ” một tiếng: “Tiểu Tạ, sao sắc mặt cháu lại kém vậy.”
Tạ Lệnh Tân đang run rẩy, nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng Giang Từ lại ngước đôi mắt đỏ máu lên.
Bởi vì thức khuya nên ban ngày mắt hắn hơi đỏ, dù giờ còn đỏ hơn nhưng giáo sư Cố và Tạ Lệnh Tân cũng đã quen, không cảm thấy có gì bất thường.
Giáo sư Cố thấy hắn chưa ngủ, vội bước tới bảo: “Tiểu Giang à, ầy, có kết quả rồi, thật không thể tin được, cậu Lâm này vậy mà…”
Thấy ông tới gần, quanh thân Giang Từ bỗng tràn ra khí thế sắc bén, đôi mắt máu càng trở nên thẫm màu.
Bước chân giáo sư Cố khựng lại, bỗng ngừng nói, chỉ cảm thấy nơi sâu trong linh hồn đang run lên vì sợ hãi.
Tạ Lệnh Tân cũng cảm nhận được, nhưng rõ là cô đã hiểu lầm, cho rằng đó là khí thế do cương thi cao cấp ngoài kia tản ra.
Cô nhắm mắt lại, đột nhiên nói: “Mọi người dậy đi.”
Mọi người trong siêu thị rất mau tỉnh lại, những người không tỉnh cũng bị người bên cạnh đẩy cho tỉnh.
Lâm Không Lộc cũng bị 0687 đánh thức, lúc mở mắt còn có chút mê man. Khi ngẩng đầu đầu lên nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của Giang Từ, y lập tức giật nảy mình.
“Anh, anh…” Sao anh lại ra ngoài rồi?
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của y, Giang Từ mắt đỏ lại tủi thân, hỏi: “Bảo bảo không thích ta sao?”
“Không, không có.” Lâm Không Lộc vội nhỏ giọng phủ nhận.
Nói đùa à, giá trị hắc hóa của vị này cao ơi là cao đấy.
Giang Từ không tin, tên ban ngày ngu xuẩn chết tiệt kia không ngủ, hại hắn hai ngày không ra ngoài được. Khó lắm mới ra được, vậy mà bảo bảo nhìn thấy hắn không hề thấy vui mừng mà ngược lại còn sợ hãi, chẳng lẽ…
“Em thích tên ngu ban ngày kia?” Giang Từ mím môi hỏi.
Lâm Không Lộc: “Ặc…” Không phải đều là anh à?
Không, đợi đã!
Đã biết: Mắt đỏ biết mắt đen tồn tại, nhưng mắt đen không biết mắt đỏ tồn tại.
Hỏi: Khi có tu la tràng thì nên nghiêng về phía ai?
Xí, lấy đâu ra tu la tràng? Hai người cũng không gặp mặt được.
Lâm Không Lộc đã hiểu rõ nên trả lời câu hỏi này thế nào, y nghiêng đầu nhìn Giang Từ, nói một cách chân thành và thâm tình: “Làm sao có thể, người em thích nhất là anh.”
Rõ ràng Giang Từ rất hài lòng với đáp án này, đôi ngươi đỏ au híp lại, giống như một con mèo lớn được chải lông, cả người toát ra vẻ vui sướng.
Mà cách đó không xa, Tạ Lệnh Tân nói với giọng nghiêm túc nhưng khó tránh khỏi run rẩy: “Mọi người hãy chia sẻ thức ăn cùng nhau đi, cố gắng, cố gắng tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời.”
Lâm Không Lộc: “?”
Y vừa mới vuốt lông cho boss hắc hóa xong, sao lại thành thời gian cuối cùng của cuộc đời rồi?
____________________
Tác giả:
Tiểu kịch trường 1:
Giang Thi Hoàng: Nghĩ ngiều rồi, có cương thi nào mà không nghe ta?
Giang Từ: Không phải, thời khắc mấu chốt như vậy mà tôi lại ngủ mất?
Giang Thi Hoàng: Ngươi thức cũng vô dụng, có thể đánh mấy con cương thi?
Giang Từ: Tao đang nói đến việc sắp biết chuyện mang thai!
Giang Thi Hoàng: Ồ, ta đã biết từ lâu rồi.
Giang Từ:……Thằng đ*!
Tiểu kịch trường 2:
Tiểu Lộc ban ngày: Người em thích nhất là anh!
Tiểu Lộc ban đêm: Người em thích nhất là anh!
Sau này ——
Đại Giang & Tiểu Giang: Rốt cuộc em thích ai nhất?
Tiểu Lộc: A, tôi mệt rồi, diệt vong đi!