Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 50


Vật hy sinh 20 + 21.

Một hắn khác.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Lâm Không Lộc đang làm khoai tây nghiền trong phòng bếp, nghe Giang Từ nói vậy thì khó hiểu, nói: “Nhưng em cũng không thân với anh hai mà.”

Lời này Giang Từ thích nghe, nhưng Lâm Không Lộc lại nói tiếp: “Với cả sao anh quan tâm nhiều như thế làm gì? Người ta có yêu đương hay không thì liên quan gì tới anh?”

Đang yên đang lành làm một nam thần cao lãnh, tự dưng lại muốn đi làm bà mối.

Lâm Không Lộc cạn lời, trực tiếp đưa khoai tây đã luộc xong cho hắn: “Nếu anh rảnh rỗi không có việc làm thì nghiền khoai giúp em đi.”

Giang Từ đành nhận bát và công cụ, thầm nghĩ: Nếu anh ta không đến làm bóng đèn thì anh cũng không thèm để ý.

“Đúng rồi, làm nhiều một chút, làm một phần cho anh hai luôn.” Lâm Không Lộc đứng một bên chỉ đạo.

Giang Từ: “…”

Đột nhiên hắn cầm bát nghiền loảng xa loảng xoảng.

*

Sau bữa tối, Giang Từ đến phòng Lâm Không Lộc rồi đưa tinh hạch cấp tám cho y: “Em giữ cái này để dùng đi.”

Hắn cũng mới biết thiếu niên có dị năng vào mấy ngày trước, hơn nữa còn rất lợi hại, có thể giết nhiều cương thi trong nháy mắt như vậy.

Lâm Không Lộc nhìn nó, bảo: “Vẫn nên để anh dùng đi.”

Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì hẳn là y vẫn luôn ở trong căn cứ, không có gì nguy hiểm. Nhưng Giang Từ thường xuyên phải ra ngoài kiếm tiền mua sữa bột.

Giang Từ thấy y không cần cũng không ép, giữ lại thay cậu trước, định khi y cần sẽ đưa cho y.

Thấy vậy, Lâm Không Lộc nhắc nhở: “Nhớ dùng vào ban ngày.”

Ban đêm đã đủ lợi hại rồi, hẳn là không cần.

Lúc Giang Từ rời phòng, hắn thấy Tống Vân Úy vẫn còn ngồi trong phòng khách.

Anh cầm một quyển sách trên tay, giả vờ như đang đọc, nhưng thực tế thì thường xuyên nhìn về phía phòng này.

Giang Từ không nói nên lời, đại khái là Tống Vân Úy cũng hơi xấu hổ, ho nhẹ nhắc nhở: “Tiểu Lộc mới mang thai hơn hai tháng.”

Vẫn chưa ổn định, hai đứa không thích hợp ở chung phòng.

Giang Từ: “…” Chậc, cứ như ma ma thời cổ đại í.

Cũng không ai cuồng em trai đến mức này đâu.

Giang Từ kệ anh, đẩy cửa phòng mình nằm lên giường, đợi chứng mộng du phát tác.

Có điều, Tống Vân Úy ở đây cũng có lợi.

Như những gì Lâm Không Lộc nghĩ, hắn không thể ở lại căn cứ suốt ngày, thường phải đi làm nhiệm vụ để kiếm tiền mua sữa cho nhóc con. Lâm Không Lộc mang thai nên không thể ra ngoài cùng hắn, nhưng hắn không yên tâm khi để y lại căn cứ một mình.

Vậy nên, ngày hôm sau hắn bàn bạc với Tống Vân Úy, khi hắn rời căn cứ thì Tống Vân Úy ở lại chăm sóc thiếu niên và ngược lại.

Tóm lại, cả hai không thể rời đi cùng một lúc.

Tống Vân Úy cũng nghĩ vậy nên ban đầu cả hai phối hợp rất ăn ý.

Nhưng một tháng sau, Tống Vân Úy dần nhận ra có điều gì đó không ổn. Tại sao Giang Từ vừa có nhiệm vụ thì tên họ Ninh kia cũng có nhiệm vụ? Lúc Giang Từ nghĩ ngơi thì họ Ninh tình cờ cũng nghỉ ngơi.

1

Vừa lúc hôm nay Giang Từ lại đi làm nhiệm vụ, Từ Giai Giai trong đội vì bị bong gân mắt cá chân nên không đi cùng. Tống Vân Úy bèn tìm cô gái, mỉm cười hỏi: “Xin chào, cô Từ. Làm phiền một chút, xin hỏi lúc mọi người đi làm nhiệm vụ có hay gặp phải những tiểu đội khác trong căn cứ không?”

Anh rất đẹp trai, khí chất cũng tốt, khi cười lên cũng rất cá tính. Tuy Từ Giai Giai đã quen với nhan sắc của Giang Từ nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt, theo bản năng đáp: “À, cũng gần như vậy, mười lần thì có thể sẽ gặp khoảng sáu bảy lần.”

“Đều là đội của bọn Ninh Giác à?” Tống Vân Úy kiên nhẫn hỏi tiếp.

Từ Giai Giai nhớ lại, nói: “Hình như là vậy.”

Cô đoán được Tống Vân Úy muốn hỏi gì, nhanh chóng bổ sung: “Nhưng cậu Ninh không quấy rầy anh Từ như trước nữa, anh Từ cũng không nói chuyện với cậu ấy.”

“Được, cảm ơn nhé.” Tống Vân Úy cười híp.

Có nói chuyện hay không quan trọng sao? Quan trọng là, họ Ninh kia rõ ràng đang thả dây dài câu cá lớn, định từ từ toan tính.

Chiều hôm đó, Lâm Không Lộc ngủ trưa dậy thì nhìn thấy một tờ giấy dán trên cửa phòng Giang Từ, trên đó viết mấy chữ bay bổng: Nam đức nam đức, very good; Không tu nam đức, XX gãy xương.

2

Thấy y nhìn chằm chằm tờ giấy, Tống Vân Úy nhắc: “Đừng động vào nó, đó là dành cho Giang Từ.”

Lâm Không Lộc: “…” Gần đây anh hai vất vả học được nhiều từ thông dụng trên Internet rồi.

Giang Từ trở về thấy tờ giấy này cũng cạn lời vô cùng, trực tiếp bóc xuống.

Tống Vân Úy đi ngang qua thì thấy, không nói gì, chỉ nhắc nhở: “Mục đích của họ Ninh không đơn giản, cứ mặc kệ mãi cũng không phải cách, hình như cậu ta có tiếp xúc với đám Lục Phong.”

Hiển nhiên là Tống Vân Úy muốn nói chuyện cùng hắn, vì vậy anh hỏi: “Có rảnh không? Mời cậu uống rượu.”

Giang Từ biết anh nhắc nhở có lý, ngẫm nghĩ rồi nói: “Xuống tầng đi.”

Tiểu Lộc mang thai, không nên để y ngửi thấy mùi rượu.

Có một khu giải trí tại tầng một khách sạn, đây là một trong số ít nơi có hoạt động kinh doanh.

Giang Từ và Tống Vân Úy ngồi trong một quán bar yên tĩnh, gọi hai ly rượu, ngồi trong góc nói chuyện.

Giang Từ có dự định rời đi, nhưng trước đó hắn cần điều tra tình hình ở các căn cứ khác, bèn hỏi Tống Vân Úy: “Căn cứ ở thành phố B thế nào?”

Tống Vân Úy thở dài: “Có hơi nghèo nàn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Dù sao cũng là một căn cứ lớn do chính phủ thành lập, người chạy nạn đến nhiều nhưng vật thì ít ỏi, tiêu chuẩn sinh hoạt chắc chắn không thể so với thành phố T hiện tại. Hơn nữa vì căn cứ lớn nên ban đầu quản lý có chút hỗn loạn, dẫn đến hiện tượng lừa đảo ở một số khu vực.”

“Nhưng cũng bởi vì được chính phủ thành lập nên trật tự vẫn bình thường, gần giống thành phố T, tạm thời không ai dám động vào luật rừng. Tôi nghĩ khi tình hình dần ổn định, bên đó hẳn là sẽ tốt hơn…”

Hai người trò chuyện, bất giác đã uống được vài ly. Sau đó Tống Vân Úy bị thuộc hạ gọi đi, Giang Từ hãy còn ngồi chốc lát mới đứng dậy rời khỏi.

Khi đi ngang qua bể bơi trong khu giải trí, Ninh Giác không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên đi tới trước mặt hắn, mỉm cười đúng mức: “Có phiền trò chuyện một lát không?”

Giang Từ khá phiền, vậy nên hắn vòng qua cậu ta rồi đi thẳng.

Nhưng cậu ta tự nhiên nắm lấy ống tay áo Giang Từ, lã chã chực khóc: “Vì sao anh lại ghét em như vậy? Em đã từng đắc tội gì với anh sao? Hay do bạn trai anh để ý nên anh mới…”

5

Ninh Giác cũng hết cách, cậu ta tốn hơn một tháng mà chả nói được mấy câu với Giang Từ nên mới tự hỏi có phải Giang Từ chỉ thích loại giọng điệu trà xanh này không.

Da đầu Giang Từ tê rần, đầu người này có tật à?

Hẵn lạnh mặt định đẩy đối phương ra thì bỗng nghe Từ Giai Giai lớn tiếng cách đó không xa: “A, em trai Tiểu Lộc, sao cậu lại tới đây?”

Giang Từ ngẩng đầu, thấy Từ Giai Giai đang chặn Lâm Không Lộc, liều mạng nháy mắt ra hiệu với hắn.

Ninh Giác thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, cơ hội châm ngòi tốt đây rồi!

Nhưng cậu ta còn chưa kịp gì đã bị Giang Từ đẩy xuống bể bơi, mới muốn giãy dụa ngoi đầu thì một tấm kim loại xuất hiện ấn cậu ta xuống tiếp.

4

Ninh Giác: “Giang ục ục ục ục… Đệt mợ ục ục ụ… Mẹ kiếp….”

Lúc này Lâm Không Lộc mới tới gần, thấy vẻ căng thẳng của Giang Từ, kỳ quái hỏi: “Anh sao vậy?”

Nói xong, y lại ghé sát vào ngửi, cau mày: “Còn uống rượu.”

“Khụ, không có gì, anh hai mời anh uống mấy chén.” Giang Từ khẩn trương chết lên được, vội nắm tay Lâm Không Lộc rời đi, vừa đi vừa nói: “Sao em lại tới đây? Hôm nay nhóc con có ngoan không…”

Anh hai đúng là hố người sâu hoắm, mời hắn uống rượu mà mình lại bỏ đi, hại hắn bị Ninh Giác đụng phải. Cả người mùi rượu như này còn bị Ninh Giác bắt được, lỡ đâu Ninh Giác bịa mấy lời vô tội vạ trước mặt Tiểu Lộc thì hắn có nhảy vào bể bơi cũng không rửa sạch được.

Lâm Không Lộc bị dẫn đi vài bước, chợt quay đầy lại: “Trong nước có gì à? Hình như đang sủi bọt.”

“Có sao? Không có mà.” Giang Từ giả vờ bình tĩnh kéo y đi.

Ninh Giác: “Ùng ục ùng ục…”

Cậu ta gắng sức giơ ngón tay giữa, vất vả lắm mới bò lên được, phun ngụm nước, căm hận nói: “Thằng chó nam chính, ông đây sớm muộn gì cũng gi.ết ch.ết mày.”

*

Sau khi Lâm Không Lộc về nơi ở, bỗng buông tay ra rồi dán lại tờ giấy “Nam đức nam đức, very good” lên cửa phòng Giang Từ.

Giang Từ: “!”

Hắn hoài nghi Lâm Không Lộc đã thấy gì đó và đang cảnh cáo hắn.

“Tiểu Lộc, anh…”

“Suỵt, đây là đang khen anh mà, anh làm rất tốt.” Lâm Không Lộc cười tủm tỉm, nhưng trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi.

Giang Từ dám đi uống rượu sau lưng y, còn đụng phải Ninh Giác, tên này có biết tửu lượng của mình thấp thế nào không hả? Năm đó chính vì uống say nên mới bị y chộp lấy. Thế mà giờ còn không nhớ rõ, đúng là làm y tức chết rồi.

Giang Từ, người có danh hiệu “nghìn chén không say”: “…”

Xong rồi, quả nhiên Tiểu Lộc thấy rồi, anh vợ báo hại người quá.

Lâm Không Lộc đi rồi, hắn lặng lẽ gỡ mảnh giấy trên cửa xuống. Sau khi vào phòng, hắn viết thêm một câu bên dưới: Ngày mai nhớ xin lỗi Tiểu Lộc.

Ban đêm, Giang mắt đỏ mở mắt, đọc dòng chữ trên giấy, rơi vào sự nghi hoặc.

Xin lỗi? Thằng ngu ban ngày lại làm bảo bảo tức giận rồi?

Bỗng nhiên, một hình ảnh không hoàn chỉnh hiện lên trong đầu: Cạnh bể bơi, một cậu trai mặc đồ trăng cười mỉm túm ống tay áo hắn, bảo bảo và một phụ nữ đứng cách đó không xa…

Đây là ký ức hắn chưa từng có, nhưng người mặc đồ trắng thì hắn biết. Đó là người luôn châm ngòi giữa hắn với bảo bảo, hại hắn và bảo bảo ngày càng xa cách, lại cùng người khác hại hắn thành cương thi, cũng đuổi bảo bảo ra khỏi căn cứ. Hình như tên, tên…

Giang Từ đau đầu, làm thế nào cũng không nhớ được.

Thôi, không cần biết nó tên gì, giết thẳng nó là được.

3

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, sắc đỏ trong mắt Giang Từ dường như trở nên đẫm máu hơn, tràn ngập lệ khí.

Hiếm khi hắn mở mắt ra mà không đi tìm Lâm Không Lộc, hắn mở cửa đi thẳng xuống tầng.

Ban ngày Lâm Không Lộc ngủ nhiều, nên lúc này y không ngủ được nữa, mở to mắt chờ Giang mắt đỏ đến.

Nhưng, cửa cách vách đã mở, lại rất lâu không có ai đến tìm y. Có chuyện gì thế này?

Y tò mò đứng dậy, mở cửa ra ngoài mới phát hiện Giang mắt đỏ sau khi tỉnh dậy thì không tìm y mà lại ra ngoài đi dạo?

*

Giang Từ lần theo ký ức không đầy đủ để tìm kiếm, quả nhiên gặp được Ninh Giác ở tầng một.

Ninh Giác thấy hắn, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Ban ngày cậu ta quan sát, phát hiện Giang Từ đẩy cậu ta xuống nước là vì Lâm Không Lộc tới. Cậu ta nghi ngờ rằng Giang Từ làm vậy có lẽ là vì sợ Lâm Không Lộc phát hiện, mới không thể không làm như thế, chưa chắc đã vô cảm với cậu ta.

Quả nhiên, buổi tối khi không có ai, Giang Từ đã đến tìm cậu ta sao?

Cậu ta nhếch miệng cười, cố ý chậm rãi đi về phía trước, giọng nói trong trẻo: “Anh…”

Từ “anh” còn chưa nói xong, Giang Từ đột nhiên bóp chặt cổ cậu ta, ánh mắt như đang nhìn người chết.

“Mày bắt nạt bảo bảo, còn dám xuất hiện?” Ánh mắt Giang Từ lạnh căm, năm ngón tay ngày càng siết chặt, tinh thần lực cường đại đến mức khiến lỗ miệng mũi tai Ninh Giác phải chảy máu.

“Tôi, tôi…” Ninh Giác cầm cổ tay hắn liều mạng giãy dụa, cuối cùng khi thấy không thể thoát ra được, sắp tắt thở thì thân hình chợt lóe, biến mất không thấy tăm hơi.

Tay Giang Từ nháy mắt siết chặt lại, nhưng chỉ siết được không khí, mắt đỏ hiện lên nghi hoặc.

Đúng lúc này, Lâm Không Lộc tìm tới, cảm thấy kỳ lạ: “Anh làm gì ở đây vậy?”

Giang Từ chợt nhớ trên tay có vệt máy, vội giấu ra sau lưng, ậm ừ: “Không, không có gì.”

Bảo bảo không thích máu, cũng không thích hắn dùng thủ đoạn này giết người, nhất định không thể để bảo bảo phát hiện.

Lâm Không Lộc đến gần, ngửi thấy mùi máu, không khỏi lùi về sau một bước.

Giang Từ thấy không giấu được, đành nói dối, ánh mắt lúng liếng, chột dạ bảo: “Ta… đói bụng, ra ngoài bắt gà ăn.”

Lâm Không Lộc: “…”

“Mau rửa sạch vết máu đi.” Vẻ mặt y bất đắc dĩ.

Đợi Giang Từ rửa sạch sẽ rồi Lâm Không Lộc đưa hắn về, hầm cho hắn một nồi khoai tây, dạy bảo hắn: “Không được ra ngoài trộm gà vào nửa đêm.”

Cũng không phải con chồn.

Giang Từ rất vui vẻ, ăn hết sạch cả nồi khoai. Còn tên bỏ trốn kia, hắn quyết định đêm mai đi bắt sau.

*

Sau khi Ninh Giác chạy khỏi khách sạn, lảo đảo đi tới một con hẻm nhỏ cách đó không xa, cuối cùng không chống đỡ được, ngã xuống đất.

“Đjt con mẹ, chó nam chính, ông đây phải giết ch.ết nó, ông đây nhất định sẽ giết ch.ết nó khụ khụ…”

Cậu ta khạc ra máu, vừa khạc vừa mắng.

“Ồ, không phải là ngài Ninh đây à? Sao lại chật vật thế này, bị ai đánh thế?” Một giọng nói ác ý vang lên.

Ninh Giác cố ngẩng đầu, thấy là tay sai của Lục Phong, không khỏi nhếch môi cười.

Giang Từ khá lắm, rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách cậu ta không khách khí.

“Tiết Khải.” Cậu ta ngoắc ngoắc tay với người nọ, nói: “Đưa tôi đến gặp Lục Phong.”

“Mày muốn gặp anh Phong á?” Tiết Khải nghe thế, trong mắt lóe lên ý cười ác ý: “Thì cũng được thôi, nhưng nếu tao dẫn mày đi rồi, không thể không được lợi ích gì chứ.”

Ninh Giác hiện lên vẻ chán ghét, một nhân loại hèn mọn trong thế giới nhỏ cũng xứng thèm muốn cậu ta?

Cậu ta cười lạnh, mở giọng nói khống chế tinh thần: “Tao ra lệnh cho mày, dẫn tao đi.”

Tiết Khải loạng choạng, ánh mắt mơ màng, nói: “Được, tôi dẫn cậu đi.”

Ninh Giác gặp Lục Phong, nói thẳng ý đồ: “Chúng ta hợp tác, giải quyết đám Giang Từ đi.”

Gần đây tâm trạng Lục Phong rất tệ, Giang Từ thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, giải quyết không ít khó khăn cho căn cứ, danh vọng ngày càng cao khiến gã cảm nhận được nguy cơ,

Nhưng nếu đối đầu chính diện thì gã không đánh lại Giang Từ, chỉ có thể nhẫn nhịn. Vì vậy gã càng nhịn càng tức, càng tức càng cáu kỉnh.

Ninh Giác tới vào lúc đây, xem như tự đâm vào họng súng.

Lục Phong cảm thấy tên công tử bột này đúng là trơ trẽn, ngay cả gã cũng không đánh thắng Giang Từ, họ Ninh này có thể chắc?

“Ồ, hợp tác thế nào? Với tài thổi sáo của mày à?” Gã cười lạnh.

1

Đám thuộc hạ xung quanh nghe vậy lập tức phá lên cười vang.

Ninh Giác cười khẩy, quay đầu nói với Tiết Khải: “Đi, ra ngoài quỳ, hét to mười lần mày là thằng ngu.”

Tiết Khải bình thường rất nóng nảy, nhưng giờ gã lại rất ngoan ngoãn, ra ngoài quỳ, bắt đầu hét: “Tôi là thằng ngu, tôi là…”

Mọi người trong phòng lập tức biến sắc, Lục Phong nhíu mày: “Mày làm gì nó rồi?”

“Tao làm gì nó không quan trọng, quan trọng là, mày sắp chết rồi.” Ninh Giác cười nhạt, cho gã nghe ghi âm đêm đó của giám đốc Nghiêm.

Chờ Lục Phong nghe xong, cậu ta nói tiếp: “Thấy chưa, ông già Nghiêm và Phó Chính Bình đều muốn giao căn cứ cho Giang Từ. Mà mày, chẳng những chưa từng được cân nhắc mà còn sắp bị đuổi đi rồi.”

Bầu không khí yên tĩnh, sắc mặc Lục Phong xanh mét, hỏi: “Muốn hợp tác thế nào?”

Ninh Giác cười nói: “Đơn giản lắm, tao nghĩ cách dụ Giang Từ và Tống Vân Úy ra khỏi căn cứ, mày phụ trách xử lý chúng.”

Sợ đối phương không đồng ý, cậu ta nói: “Còn trong căn cứ ấy hả, không phải mày không giải quyết được ông già Nghiêm và Phó Chính Bình chứ? Đợi khi việc thành công thì mày chính là ông chủ của căn cứ. Ồ đúng rồi, còn người đẹp bên Giang Từ kia đến lúc đó cũng sẽ là của mày.”

Cậu ta biết Lục Phong hứng thú nhất với điều gì, cho nên cố ý nhắc nhở.

Lục Phong nghe vậy, nở nụ cười thâm ý, nói: “Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”

*

Hai ngày sau, khi Lâm Không Lộc và Giang Từ đang ăn cơm, một thuộc hạ của Tống Vân Úy đột nhiên trở về, hoảng loạn nói: “Ngài Tống có chuyện rồi, chúng tôi đang kiếm vật tư ở trấn Tín Nguyên, bỗng gặp phải cương thi cao cấp, ngài Tống và những người khác bị bao vây trong siêu thị…”

Hôm trước Tống Vân Úy dẫn tiểu đội ra ngoài làm nhiệm vụ, lẽ ra nên quay về từ tối qua, nhưng giờ đã muộn hơn mười tiếng rồi.

Lâm Không Lộc và Giang Từ vốn đã lo lắng, khi nghe tin có chuyện xảy ra, lập tức quyết định đi cứu.

Lâm Không Lộc cũng muốn đi theo, nhưng Giang Từ nhìn bụng hơi nhô ra của y, bảo: “Quá nguy hiểm, em đừng đi. Yên tâm, anh nhất định sẽ đưa anh ta trở về.”

Lâm Không Lộc không lay chuyển được hắn, đành đồng ý. Nhưng sau khi Giang Từ rời đi, y lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Đương lúc y bất an, Từ Giai Giai khập khiễng chạy tới, nôn nóng: “Em trai Tiểu Lộc, mau đi theo tôi, căn cứ có chuyện rồi.”

Lâm Không Lộc đỡ cô, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ Giai Giai sốt ruột: “Là tên Lục Phong đó, nghe nói gã dẫn người giết giám đốc Nghiêm, chiếm được căn cứ. Hiện giờ gã đang đang dẫn người đến đây, ngài Phó và giáo sư Cố may mắn chạy thoát, có lẽ đang trốn rồi. Cậu cũng mau đi tìm chỗ trốn với tôi đi.”

Lâm Không Lộc: “Đệt.”

Bên y đã thành như này, vậy bên Giang Từ…

Không không, Giang Từ vừa rời khỏi căn cứ, người Lục Phong sắp xếp sẽ không ra tay sớm như vậy. Chỉ cần y kìm hãm Lục Phong, bảo đối phương rút người về…

Nghĩ đến đây, Lâm Không Lộc cười lạnh, nói: “Đi, đi gặp tên Lục Phong nào.”

Rồi y nghiến răng nói với 0687: “Mở bài “Thập diện mai phục”… Không, “Kinh Kim Cương” cho tôi.”

1

Y phải dùng dị năng âm thanh niệm chết đối phương.

Lần đầu nhìn thấy y tức giận, Từ Giai Giai không khỏi ngẩn ra. Em trai Tiểu Lộc ngày thường vừa dễ mến vừa đáng yêu, không ngờ khi y tức giận… thật đáng sợ.

Lâm Không Lộc cố ý mặc áo gió, vừa đủ che phần bụng dưới. Khi bước ra khỏi khách sạn thì tình cờ gặp đám Lục Phong.

Lục Phong thấy y liền cười: “Em tên Tiểu Lộc phải không? Nghe nói anh em và Giang Từ gặp chuyện không may mất rồi, làm sao bây giờ, có muốn đổi người khác để dựa vào không?”

Lâm Không Lộc mỉm cười: “Đổi cái đầu mày.”

Người đứng sau Lục Phong lập tức mắng: “Nói chuyện với anh Phong kiểu gì đấy?”

Lục Phong giơ tay ngăn lại, như cười như không: “Không sao, người đẹp có quyền tùy hứng.”

Nhưng giây tiếp theo, gã lạnh giọng: “Bao vây khách sạn cho tao, tìm thằng chó Phó Chính Bình kia, còn người này…”

Gã nhìn Lâm Không Lộc, ám chỉ: “Tắm sạch sẽ rồi mang đến phòng tao.”

“Ha ha ha…”

Vừa dứt lời, những người đằng sau cười rộ lên.

Lục Phong cũng không đến mức cố chấp với Lâm Không Lộc như thế, gã chỉ cảm thấy hả giận khi nghĩ đến việc người của Giang Từ cuối cùng lại rơi vào tay gã mà thôi.

Lâm Không Lộc nhíu mày, đặc biệt ước rằng có một cây đao để y có thể chém thẳng qua.

Đáng tiếc dị năng của y là âm thanh, không thể đẹp trai như thế được, chỉ đành thở dài, huy động tinh thần lực, thấp giọng niệm “Kinh Kim Cương”.

Sóng âm tấn công tất cả mọi người, đám Lục Phong lập tức đau đớn bịt tai lại. Nhưng che cũng vô dụng, lực lượng vô hình vẫn công kích không ngừng, giống như cưa sắt kéo trong não, đau đớn muốn chết.

Những kẻ yếu hơn đã sớm ngất xỉu, cuối cùng chỉ còn lại Lục Phong và nhưng tâm phúc mạnh hơn. Nhưng mấy tên đó cũng không chịu được nữa, lăn lộn hú hét trên mặt đất, lỗ múi lỗ tai đều chảy ra máu.

Từ Giai Giai trốn trong khách sạn, cách khá xa nhưng cũng phải bịt tai, vô cùng đau đớn.

Lâm Không Lộc như vô tri vô giác, cứ niệm mãi đến khi Lục Phong cũng ngã xuống. Đúng lúc gặp Phó Chính Bình mới dẫn người tới, nói: “Trói họ lại đi, rửa sạch máu rồi đánh thức họ, tôi có chuyện muốn hỏi.”

Đám Lục Phong bị nước dội tỉnh lại, họ đều hốt hoảng, cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường.

“Này.”

Một giọng nói dễ nghe của thiếu niên vang lên, bọn họ giật bắn mình, sợ tới mức lập tức muốn che lỗ tai lại. Nhưng vừa động đậy thì phát hiện chân tay đều bị trói.

Sắc mặt Lục Phong nháy mắt xanh mét, cắn răng: “Thằng ti…”

Lâm Không Lộc mặt không đổi sắc, niệm: “Án tu rị tu rị ma ha tu rị*…”

3

*Bài tụng của Kinh Kim Cương (Kinh Kim Cang), cái anh đang tụng là chân ngôn tịnh khẩu nghiệp =)))))))))))

“Không không, đừng niệm, sư phụ đừng niệm…” Thuộc hạ của Lục Phong lập tức kêu r.ên thống khổ.

2

Lục Phong cũng cắn chặt răng, sắc mặt trắng trợt như mắt ma.

Phó Chính Bình cũng che đầu lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Từ Giai Giai chạy tới túm ra ngoài.

Lâm Không Lộc dừng lại, hỏi: “Có thể nói chuyện đàng hoàng không?”

Lục Phong nghiến răng: “Mày nói!”

Lâm Không Lộc: “Rút tất cả những người bị phái đi đối phó với Giang Từ, còn có, Ninh Giác ở đâu?”

Lục Phong: “Mày nằm mơ!”

Lâm Không Lộc: “Án tu rị tu rị ma ha tu rị…”

2

“Sư phụ đừng niệm, đừng niệm…” Thuộc hạ Lục Phong lập tức kêu r.ên tiếp.

3

Lúc đầu Lục Phong còn có thể cố chịu đựng, nhưng một phút sau liền không nhịn được nữa, cũng đau đớn hét lên.

“Dừng lại!” Gã nặng nề thở d.ốc, khó khăn nói: “Tôi nói…, tôi nói…”

1

Gã như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước, máu chảy tòe loe từ khắp mắt mũi miệng tai.

Lâm Không Lộc ghét bỏ lùi lại một nước, đặt lọ nước hoa nhỏ lên chóp mũi để che đi mùi máu tanh. Nghe gã nói xong thì niệm thêm vài câu khiến người ta ngất đi rồi mới xoay người rời đi.

“Mọi người dựa theo cách gã nói rút người về. Ngoài ra, xin hãy cho tôi mượn một ít người, tôi muốn ra ngoài cứu người.” Lâm Không Lộc nói với Phó Chính Bình, nhưng vừa dứt lời thì y loạng choạng, cảm thấy choáng váng.

0687 thở dài, nói: “Sử dụng tinh thần lực quá độ rồi, cậu suy nghĩ cho bản thân và nhóc con đi, đừng ra ngoài. Nam chính chắc chắn sẽ không sao đâu, hắn còn lợi hại hơn cậu mà, cậu đừng lo lắng.”

*

Bên ngoài trấn Tín Nguyên, Ninh Giác thấy Lục Phong không cử ai đến, sắc mặt tái mét vì tức giận, chỉ có thể lấy sáo ra, cắn răng thổi.

Chẳng mấy chốc, hai con cương thi cấp chín xuất hiện trong trấn nhỏ.

Trong một siêu thị trong thị trấn, Giang Từ mới cứu Tống Vân Úy, đang định rời đi thì cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, theo bản năng đẩy Tống Vân Úy ra, nói: “Đi mau!”

Tống Vân Úy vừa vặn bị đẩy lên xe, quay đầu thấy hai con cương thi cấp chín nhào tới người Giang Từ, lập tức tái mặt.

Trong phút chốc, mọi người chỉ có một suy nghĩ: Giang Từ tiêu rồi.

Không chỉ vậy, họ cũng tiêu rồi, không đùa, họ không thể trốn thoát được.

Đây chính là cương thi cấp chín, thực lực chỉ đứng sau Tang Thi Hoàng. Chúng nó thậm chí có thể trực tiếp phá hủy căn cứ thành phố T.

Ninh Giác cũng ngừng thổi, mím môi đỏ máu cười. Tuy rằng cưỡng ép sử dụng hai cương thi cấp chín sẽ dẫn tới phản phệ nghiêm trọng, nhưng thành quả rất khả quan phải không?

Đợi Giang Từ chết đi, cậu ta sẽ có thể cướp lấy sức mạnh của đối phương, đó là thần ban cho… Không, từ từ!

Con ngươi Ninh Giác co rút, không dám tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đôi mắt Giang Từ bỗng đỏ lòm như máu, tinh thần lực bỗng chốc tăng mạnh, mang theo khí thế làm người ta sợ hãi, tựa như đêm đó bóp cổ cậu ta.

Rất nhanh, hai con cương thi cấp chín trước đó còn cực kỳ kiêu ngạo muốn gi.ết chết cương thi đột nhiên quỳ xuống như động vật nhỏ mà run lẩy bẩy, nhưng đầu gối còn chưa chạm đất, đầu chúng đã nổ tung.

Giang Từ vô cảm nhìn cảnh này. Một lát sau bỗng thống khổ ôm đầu.

Hạt châu trắng, mang thai, bảo bảo… Hóa ra, hắn không bị mộng du, người buổi tối kia cũng không phải hắn?

Hôn môi, bón ăn, thích anh nhất… Hóa ra, bảo bảo cũng từng nói lời này với thằng ngu ban ngày?

Vô số ký ức hỗn loạn ập đến, có quen thuộc, cũng có ký ức chưa từng thấy… Nhưng không thể nghi ngờ, tất cả đều là của hắn.

Giang Từ nhanh chóng hiểu rằng, thật ra hắn đã sống lại từ lâu.

Kiếp trước hắn trở thành Tang Thi Hoàng, nhưng vẫn không cứu được người thương. Cuối cùng phân thành hai nhân cách, một lý trí bắt đầu ảo tưởng quên đi, cho rằng quên đi sẽ không đau khổ nữa, một khờ khạo không muốn quên.

Sau khi sống lại, nhân cách lý trí mất đi ký ức, nhưng nhân cách còn lại…

Giang Từ cười nhạt, tự giễu: “Mày là tên thiểu năng trí tuệ kia?”

Ngay sau đó, con ngươi hắn đổi sắc, âm thanh trở nên giận dữ: “Mày chính là thằng ngu kia?”

3

____________________

Tác giả:

Sau khi trở về ——

Giang mắt đỏ: Đó là nhóc con của ta, em không được để nhóc gọi hắn là cha!

Giang mắt đen:… Bảo bảo, anh cũng muốn, em sinh cho anh một đứa đi ~

Tiểu Lộc: Cút, tự đi mà sinh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN