Có thứ đang động đậy.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Lâm Không Lộc sợ ngây cả người, y không thể ngờ rằng Lan Trạch sẽ thức dậy giữa chừng. Dậy thì dậy đi, lại còn bật đèn lên, đôi tai mèo nhỏ vừa mới chồi lên này tí nữa thì bị lộ rồi.
0687: “… Anh ta cũng đâu phải cá chết, bị cậu xoa bóp như nêm nếm gia vị còn có thể không tỉnh à?”
Lâm Không Lộc đâu có thời gian đôi co với hệ thống, thấy ánh mắt ngày càng lạnh của Lan Trạch thì vội giải thích: “Em đến để rắc thì là… À không phải, đến để giúp anh thoa thuốc.”
Nói xong y còn liếc liếc đuôi cá của đối phương. Giờ phút này, chiếc đuôi bạc dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, mỗi một mảnh vảy đều tỏa ra ánh bạc, bụng cá trắng nõn như ngọc, thoạt nhìn rất mềm, gặm rất ngon… Khụ khụ.
Lâm Không Lộc “ực” nuốt nước miếng, đôi tai nhỏ bị che dưới lòng bàn tay không kìm được mà càng run rẩy, xương cụt cũng nóng bừng lên, như thể, như thể sắp có một thứ gì đó kỳ lạ mọc ra.
“?!” Chẳng lẽ y còn có đuôi mèo?
Chết cha! Tuyệt đối không được để Lan Trạch biết hiện giờ y là một con mèo, vừa rồi muốn gặm đuôi cá.
Lâm Không Lộc tức khắc không dám ở lại nữa, cũng kệ việc sắc mặt Lan Trạch có xấu đi hay không. Y bỏ lại một câu “Anh nghỉ ngơi cho tốt” rồi ôm đầu “mèo” chạy biến đi.
Không chạy không được, y không có cái tay thứ ba để che lại cái đuôi sắp ló mặt ra ngoài.
Nhưng không thể không nói, sau khi đánh thức gen Miêu Miêu, cả người y nhẹ nhàng nhanh nhạy, tốc độ tương đối nhanh, nháy mắt đã chạy mất dạng.
Thấy bóng dáng thiếu niên biến mất trong giây lát, Lan Trạch nhíu mày.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng đối phương tới để rút vảy cho hả giận, nhưng giờ xem ra là không phải.
Nhóc yêu tinh vừa sờ đuôi cá của hắn, mới nãy bật đèn lên còn si mê nhìn hắn (đuôi cá), nói mình tới để thoa thuốc cho hắn.
Lan Trạch vô cảm nhìn đuôi cá của mình. Một thứ xấu xí như vậy, tàn khuyết, bị trùng độc quấn quanh… Nhóc yêu tinh không cảm thấy đáng sợ ư?
Hắn rủ mắt, sắc mặt ảm đạm. Một lát sau, hắn vươn tay chạm nhẹ vào nơi Lâm Không Lộc đã đụng vào, dính phải một ít bột còn sót lại trên đuôi cá rồi đưa lên chóp mũi, khẽ ngửi.
Thật sự là thuốc?
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Lan Trạch, khứu giác của người cá rất nhạy bén, hắn gần như lập tức biết được nhóc yêu tinh không nói đối, thật sự đến để thoa thuốc cho hắn.
1
Nửa đêm lén lút đến bôi thuốc giúp hắn, còn đỏ mặt, ánh mắt mê mẩn…
Nhớ tới phản ứng của nhóc yêu tinh lúc bị hắn tóm, Lan Trạch hơi nheo mắt lại, thần sắc cổ quái.
Nhóc yêu tinh… thích hắn ư?
*
Lâm Không Lộc chạy một mạch về phòng ngủ, đóng “rầm” cửa lại, thở d.ốc vài hơi rồi mới buông đôi tay đang bịt tai mèo nhỏ xuống.
Y cảm nhận được có thứ xù xù trong quần mình, lừa tình quá mà!
Y đỏ bừng mặt, cố kìm sự xấu hổ, cắn răng luồn tay vào… Sau đó, quả nhiên nắm được một cái đuôi mèo.
Lâm Không Lộc: Còn… màu nâu nhạt, lông xù xù, khá là đáng yêu.
Y vô thức bóp đuôi một cái…
“Ssh, đau quá!” Xác định rồi, là của mình.
Y lại chạy đến phòng thay đồ, soi chiếc gương cao toàn thân. Thiếu niên có gương mặt thanh tú, còn đang ửng hồng, mái tóc ngắn màu hạt dẻ mềm mại bồng bềnh, đỉnh đầu có đôi tai mèo nhỏ cùng màu tóc lặng lẽ nhô lên.
2
Lâm Không Lộc run run lỗ tai, tai mèo trong gương cũng run run theo. Lâm Không Lộc làm tai di chuyển ra sau đầu, quả nhiên tai mèo trong gương cũng động đậy chuyển ra sau đầu, tạo thành tai máy bay.
Lâm Không Lộc: “…” Lại còn rất dễ thương, chơi rất vui.
Cuối cùng y cũng không nhịn được, vươn cái móng vuốt tội lỗi ra, xoa xoa tai mèo nhỏ trên đỉnh đầu mình!
Đậu, sắp khóc luôn vì sự đáng yêu của mình rồi, sao sờ thích quá vậy? Lông mềm mềm, cảm giác rất phê, mà còn động đậy nữa.
0687: “…” Lỗ tai bị xoa đến đỏ rồi kìa!
Lâm Không Lộc cứ xoa xoa bóp bóp mãi đến tận khi lỗ tai nóng bừng mới cai nghiện được, kiềm chế ngừng hành vi “tự mình hại mình” này lại, bình tĩnh hỏi: “Sao tôi lại thức tỉnh gen rồi? Với cả…”
Y đong đưa cái đuôi nhỏ phía sau, quay đầu nhìn một cái, bảo: “Làm sao để cái này biến trở về bây giờ?”
Tai mèo còn đỡ, nhưng đuôi mèo thì… hơi khó sắp xếp. Dù sao cũng không thể bảo y khoét lỗ sau lưng quần được.
“Có thể do mấy thế giới trước nam chính cho cậu sức mạnh linh hồn nên cậu đã trở nên mạnh hơn. Hơn nữa cơ thể này vốn cũng có tiềm năng thức tỉnh gen cấp A, còn bị đuôi cá của nam chính kí.ch thích thiên tính…”
Thật ra 0687 cũng không rõ mọi chuyện cho lắm, nó cố gắng hết sức để phân tích rồi nói: “Bình thường có thể biến luôn nếu muốn, cậu thử cố chút xem sao.”
Lâm Không Lộc nhắm mắt cố gắng nghĩ đến nó, cơ mà nghĩ đến lúc mặt nghệt ra như bị táo bón cũng không làm tai với đuôi biến về được.
“?” Y mở mắt ra, dấu hỏi chấm hiện lù lù trên mặt.
0687: “…”
“Có thể là do nền tảng thể lực của cậu quá kém, gen Miêu Miêu thì quá mạnh mới dẫn đến việc thiên tính loài mèo chiếm ưu thế sau khi thức tỉnh, không thể tự khống chế được.” Hệ thống do dự bảo.
Sau đó nó khuyên: “Ngày thường cậu vận động nhiều tí đi, cường thân kiện thể. Hoặc là thường xuyên ở gần nam chính, nhìn đuôi cá của anh ta nhiều hơn, nói không chừng sẽ thành thói quen đấy. Đây gọi là “liệu pháp giải mẫn cảm”, dùng lý tính khắc phục thiên tính. Cố lên, cậu có thể mà!”
Lâm Không Lộc: “…”
Y trực tiếp giơ tay ấn mạnh hai tai mèo xuống… Tốt lắm, tai mèo đều bị ấn về hết rồi. Sau đó ấn tiếp vào chỗ xương cụt, rất tốt, đuôi cũng bị ấn về nốt rồi.
Lâm Không Lộc: “Không phải rất đơn giản sao?”
0687: “Ặc.” Thô bạo quá.
Sau khi giải quyết tai với đuôi mèo, Lâm Không Lộc cuối cùng cũng có thể tắm rửa đi ngủ.
Nhưng khi nằm lên giường, y lại vô thức nghĩ đến Lan Trạch.
Sau khi đánh thức gen Miêu Miêu, rốt cuộc y cũng hiểu tại sao gần đây mình lại thích ăn cá đến vậy, vì sao nhìn thấy đuôi cá của Lan Trạch là đi không nổi, còn tiết nước miếng, đầu nóng ran.
Hệ thống nói đúng, y xác thực bị gen Miêu Miêu ảnh hưởng nghiêm trọng, sẽ không thể khống chế được một ít hành động theo bản năng của loài mèo, tỷ như… Vừa rồi khi ở trong phòng Lan Trạch, y suýt nữa đã gặm luôn đuôi cá của đối phương.
Lâm Không Lộc không khỏi che mặt, không được không được, trước khi y có thể kiểm soát thiên tính thì nhất định không được để Lan Trạch biết y đánh thức gen Miêu Miêu.
Lan Trạch còn chưa thích y đâu, lỡ như đối phương biết y thèm muốn cái đuôi cá màu bạc kia, lại còn chảy dãi với đuôi cá, thậm chí muốn nhai gặm thì không phải sẽ lột da mèo của y đây sao?
Lâm Không Lộc bị suy nghĩ này dọa sợ run người, khó lắm mới chìm vào giấc ngủ lại mơ thấy mình biến thành một chú mèo, bị Lan Trạch xách cổ lên, giọng điệu nham hiểm đe dọa: “Còn dám cắn đuôi cá của tôi là chặt đứt đuôi cậu đấy.”
Lâm Không Lộc giật hết cả mình, nhanh chóng cuộn cái đuôi nhỏ vào bụng và chụm hai chân sau lại để giấu nó đi. Nhưng Lan Trạch trong mơ vẫn không chịu tha cho y, sắc mặt âm trầm nói: “Thả cái đuôi ra.”
Lâm mèo con: “Không đâu.”
Lan Trạch: “Thả ra!”
Lâm mèo con: Không mà!”
Lan Trạch trực tiếp thò tay vào túm, Lâm mèo con “ngoéo” một tiếng, bị dọa tỉnh giấc luôn.
“Đệt!” Lâm Không Lộc sợ bóng sợ gió một hồi, vội ngồi dậy lau mồ hôi trên trán.
Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối vang lên thông báo có cuộc gọi đến.
Lâm Không Lộc nhấp mở nhìn thoáng qua, thấy đó là Miêu Nhã bèn vội nhấc máy: “Mẹ ạ? Sớm thế này, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cho con à?” Miêu Nhã trách: “Hơn nữa cũng đã quá giờ ăn sáng rồi, còn sớm đâu?”
“Ặc, nhưng con vừa mới dậy.” Lâm Không Lộc ngủ không ngon, giọng nói hơi khàn.
Hiển nhiên Miêu Nhã hiểu nhầm, thăm dò: “Lăn giường với Nhị hoàng tử rồi?”
Lâm Không Lộc: “…”
“Mẹ đừng đoán mò.” Y lập tức sa sầm mặt mũi, bảo: “Bọn con ngủ riêng.”
“Ồ ồ, con trai mẹ đẹp thế này mà cậu ta còn ngủ riêng, thảo nào nói cậu ta không được.” Miêu Nhã nhỏ giọng thì thầm, sau đó ho nhẹ một cái, nhắc tới việc chính: “Mẹ với bố con vừa tặng ít dược thiện cho hai đứa đấy, là để cho Nhị hoàng tử ăn. Con nhớ hỏi bác sĩ trước, sau đó hầm cho cậu ấy ăn ha.”
“?” Lâm Không Lộc thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Thuốc gì ạ?”
“Chậc, thuốc bổ đó, còn có thể là cái gì nữa?” Miêu Nhã cả giận: “Không phải bảo Nhị hoàng tử không được à?”
Lâm Không Lộc: “?!”
Sét đánh giữa trời quang, bố mẹ đưa thuốc bổ làm cái gì?
“Chắc là giao đến nơi rồi, đều là thuốc rất bổ cả đấy. Con xuống tầng xem xem, xong rồi mẹ chỉ con cách làm thế nào…”
Miêu Nhã vẫn còn dong dài, nhưng Lâm Không Lộc không nghe nổi nữa, mau chóng tắt điện thoại lao xuống tầng.
Thế nhưng vẫn chậm mất một bước. Khi y xuống tầng thì Lan Trạch đang ngồi trên xe lăn, cầm một bọc thuốc ngay ngắn.
Ngón tay hắn thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, làn da trắng nõn gần như trong suốt, tư thế cầm bọc thuốc cũng rất đẹp mắt, đẹp như một bức vẽ.
Nhưng Lâm Không Lộc lại chẳng có tâm trạng để thưởng thức, y lao tới giật lấy bọc thuốc giấu ra sau lưng. Sắc mặt y lộ vẻ ngượng ngùng và căng thẳng, tiếp đó y nhẹ nhàng dịch sang bên, chắn hết cả đống thuốc trên bàn trà lại.
Lan Trạch hơi nhướng mày, nhìn ra sau, hỏi: “Mấy thứ này là gì?”
“Là, là… Thuốc.” Lâm Không Lộc khô khan đáp.
Mặt Lan Trạch không đổi sắc, lại hỏi: “Cho tôi à?”
“À, coi, coi như là vậy.” Lâm Không Lộc bất chấp trả lời, nghĩ bụng: Chắc chắn là anh sẽ không muốn uống đâu.
Ai ngờ, vừa nghĩ vậy thì thấy Lan Trạch tỏ vẻ hiểu rõ, bảo: “Vậy mang đi hầm đi.”
Lâm Không Lộc: “?!!” Anh không hợp lý.
Lan Trạch nói rồi điều khiển xe lăn rời đi, đi được nửa đường thì phát hiện người đằng sau không có động tĩnh, không khỏi quay đầu lại. Hắn thấy nhóc yêu tinh khiếp sợ, như không thể tin được lời hắn mới nói.
“Làm sao vậy?” Lan Trạch nhướng mày, bày ra vẻ đã sớm đoán được phản ứng của y.
Lâm Không Lộc thôi kinh ngạc, tâm trạng phức tạp, ngập ngừng hỏi: “Điện hạ có biết… đây là loại thuốc gì không?”
“Biết.” Lan Trạch nhàn nhạt đáp.
Cần phải biết ư? Đoán cũng đoán được, khẳng định là dược thiện điều dưỡng thân thể, chữa trị trùng độc cho hắn.
Xem ra tối qua hắn đoán không sai, nhóc yêu tinh quả thực thích hắn, trộm ngắm hắn ngâm nước nóng, rồi còn trộm mua thuốc cho hắn nữa, mua thuốc rất bổ.
Lan Trạch cảm thấy mới mẻ lắm, cũng rất tò mò nhóc yêu tinh sẽ làm được những gì cho hắn.
Sau khi nghe câu trả lời, tâm trạng Lâm Không Lộc càng phức tạp. Chẳng lẽ người yêu mình ở thế giới này thật sự không được?
Thôi, mặc kệ có được hay không, cứ bổ vào thì không sai được.
Y vội gật đầu nói được, sau đó ôm bọc thuốc vào phòng bếp. Y gọi điện cho bác sĩ hỏi ý kiến trước rồi gọi điện cho Miêu Nhã để hỏi cách hầm thuốc.
Bởi vì thuốc rất bổ nên không cần đun thành hỗn hợp thuốc đen và đắng. Dưới sự hướng dẫn của Miêu Nhã, Lâm Không Lộc cẩn thận hầm một nồi cháo cá, bỏ thêm các loại thuốc bổ X tráng X.
1
Khi mang cháo cá đến cho Lan Trạch, Lâm Không Lộc có một biểu cảm vô cùng phức tạp, vẫn luôn nghĩ thầm: Anh ấy không được, thế mà anh ấy thật sự không được…
Cứ nghĩ mãi, tầm mắt y vô thức nhìn xuống, sau đó nhớ tới đuôi cá mình nhìn thấy đêm qua thì lập tức sợ đến mức mọc ra tai mèo, y vội vàng dịch tầm mắt mình lên không dám nhìn thêm nữa.
Lan Trạch quan sát được hết phản ứng của y, nhếch môi khẽ cười.
Rõ ràng là trong mắt hắn, nhóc yêu tinh đang nhìn trộm mình, rồi lại thẹn thùng nên lặng lẽ nhìn qua chỗ khác.
Lan Trạch cảm thấy cực kỳ thú vị, hắn dùng khớp ngón tay nhấc thìa lên, ưu nhã múc một thìa cháo lên môi.
Thấy vậy, không hiểu sao tự dưng Lâm Không Lộc cảm thấy hơi khẩn trương.
Y nhìn chằm chằm Lan Trạch, nhìn đối phương húp một muỗng, hai muỗng, ba muỗng… Cho đến khi bát cháo gần cạn, tâm trạng y cũng phức tạp đến tột đỉnh.
“Có ngon không?” Y không nhịn được hỏi.
Lan Trạch ngước mắt, thấy nhóc yêu tinh dường như đang chờ mong, ngóng trông câu trả lời của mình, bèn tỏ vẻ hạ mình mà nhận xét: “Cũng được.”
Lâm Không Lộc: “…”
“Vậy về sau em sẽ thường xuyên hầm cho anh.” Y nói trong vô thức.
Mặc dù người yêu quá mạnh thì y sẽ không chịu đựng nổi, nhưng nếu không được… hình như cũng không tốt. Hy vọng bây giờ bồi bổ vẫn còn kịp.
Nghĩ thế, Lâm Không Lộc mới cảm thấy Lan Trạch quá gầy, chẳng trách lại không được.
Y vội gắp thêm thịt cho đối phương, toàn là miếng thịt to béo, nghiêm túc nói: “Ăn nhiều một chút, bồi bổ thêm.”
Lan Trạch: “…” Cũng không nhất thiết phải vậy.
*
Lâm Không Lộc thương người yêu, càng thương cho tương lai của mình. Sau đó, ngày nào y cũng nghiêm túc hầm thuốc cho Lan Trạch.
Lan Trạch thì cảm thấy nhóc yêu tinh đang theo đuổi mình. Để tránh cho mai sau bị cắm sừng, hắn quyết định cho đối phương một cơ hội, vui lòng chấp nhận tất cả.
Mà hậu quả của việc uống thuốc bổ mỗi ngày chính là… Gần đây Lan Trạch đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, đặc biệt là vào đêm, hắn luôn khô nóng, không thể ngủ được.
Ngoài ra, không biết có phải do kiếp trước nhóc yêu tinh không làm như vậy, mà gần đây thường xuyên theo đuổi chăm sóc hắn nên hắn bỗng cảm thấy đối phương ngày càng… khiến hắn không rời mắt được.
Lan Trạch đỡ trán, đau đầu nhéo nhéo mi tâm.
Hắn làm sao thế này, do độc thân lâu ngày hả? Vậy mà lại cảm thấy nhóc yêu tinh đáng yêu.
Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến khám sức khỏe định kỳ cho Lan Trạch thì nhận thấy đối phương có hơi nội nhiệt.
Ông lén liếc nhìn dược thiện của Lan Trạch, nghĩ thầm, Nhị hoàng tử điện hạ nhìn thì lạnh lùng cấm dục như vậy mà không ngờ lại lén lút liều mạng như thế, mỗi ngày đều uống thuốc bổ.
Nhưng… dù hoàng tử phi điện hạ xinh đẹp, cứ mãi như vậy cũng không tốt lắm đâu.
Bác sĩ do dự một hồi, nhịn không được bèn khuyên nhủ: “Điện hạ, loại chuyện này vẫn cần làm sao cho thỏa đáng, tuy có thể uống thuốc bổ, nhưng bổ lại thì cũng chỉ có hạn…”
Lan Trạch không hiểu ông nói gì, cau mày ngắt lời: “Có chuyện gì?”
“Ừm…” Bác sĩ thăm dò: “Không phải ngài đang ăn dược thiện bổ x tráng x sao?”
Cho nên, không phải mỗi ngày đều sắp bị hoàng tử phi điện hạ ép khô rồi hả?
Lan Trạch: “…”
Hắn cúi đầu nhìn dược liệu trong bát, đột nhiên hiểu ra cái gì, nặng nề đặt bát xuống, sắc mặt âm trầm hét vọng lên lầu: “Lâm Không Lộc, xuống đây cho tôi!”
Thấy tình hình không ổn, bác sĩ vội đứng dậy chào tạm biệt.
Trước khi rời đi, ông thấy sắc mặt Lan Trạch âm trầm như bão táp ập đến, phảng phất như sắp đánh người, không khỏi lo lắng cho vị hoàng tử phi điện hạ sắp phải gánh cơn thịnh nộ nên vội chạy đi báo tin cho hoàng hậu trong cung.
Lâm Không Lộc đang ở trên lầu đeo tai nghe nghe nhạc mua sắm trực tuyến, hoàn toàn không nghe thấy Lan Trạch gọi mình.
Mấy ngày trước y mới mua một mớ cá khô trên mạng, còn chưa giao đến mà lại có người đề xuất hàng nổi hơn nên vội vàng đặt tiếp.
Y không nghe thấy, nhưng 0687 thì nghe thấy, nhanh chóng nhắc nhở: “Nam chính tức giận rồi, đang gọi cậu kìa.”
Lâm Không Lộc tháo tai nghe xuống, hỏi: “Sao lại tức giận?”
0687: “Không biết.” Nó đâu có quan sát nam chính suốt đâu.
Lâm Không Lộc lập tức chột dạ, không phải y nuốt nước bọt lúc nhìn chằm chằm đuôi cá bị phát hiện rồi chứ?
Y lề mà lề mề đứng dậy, lại chậm rì rì mặc quần áo. Đợi khi y xuống tầng thì Anna hoàng hậu cũng vừa đến.
Lâm Không Lộc vui mừng khôn xiết, y chào hỏi Anna hoàng hậu trước rồi mới nhìn Lan Trạch, giả vờ do dự: “Anh yêu, anh vừa mới gọi em à?”
Lan Trạch nghiến răng: “Không phải, ảo giác đấy.”
Diễn trò trước mặt Anna hoàng hậu, tất nhiên Lan Trạch không thể nói về thuốc bổ.
Nhưng Anna hoàng hậu đã nghe tin từ bác sĩ trên đường đến đây.
Bà an ủi Lâm Không Lộc vài câu, sau đó trách cứ con trai: “Chính con tự muốn ăn, sao lại không biết xấu hổ mà trách Tiểu Lộc? Hơn nữa, Tiểu Lộc làm vậy cũng vì tốt cho con.”
Lâm Không Lộc có hơi khó hiểu, ăn gì cơ?
Lan Trạch trầm mặt không nói lời nào, không hiểu sao có cảm giác tức anh ách. Đúng, chính xác là hắn chủ động yêu cầu, nhưng hắn tưởng rằng đó là thuốc trị chân, ai biết nhóc yêu tinh này… hầm cái loại dược thiện kia.
Anna hoàng hậu cũng không biết hắn nhầm, còn rất quan tâm với tình trạng của con trai mình. Nói xong, bà nhỏ tiếng hỏi: “Con uống lâu vậy rồi, có hiệu quả không con?”
Hiệu quả?
Lan Trạch vô thức nhìn Lâm Không Lộc.
Sau khi Lâm Không Lộc hầm dược thiện, y không thích mùi thuốc trên người nên về phòng đã tắm rửa qua. Hiện giờ người y có mùi hương khoan khoái dễ chịu, đôi má trong trắng lộ hồng, trông… vô cùng dễ bắt nạt.
Lan Trạch nghĩ, hiệu quả đại khái là ban đêm hắn không ngủ được, thấy nhóc yêu tinh sẽ muốn ăn thịt đối phương vào bụng.
Lan Trạch lạnh lùng liếc Lâm Không Lộc một cái, như đang nói “Cậu chờ cho tôi”.
Lâm Không Lộc: “?” Rất chi là khó hiểu.
Thấy đôi trẻ không cãi nhau, Anna hoàng hậu thở phào, ngồi chốc lát liền rời đi.
Bà vừa đi, Lan Trạch lập tức thu lại nụ cười ôn hòa, mặt không cảm xúc bảo Lâm Không Lộc: “Lại đây.”
Lâm Không Lộc: “…” Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác rất nguy hiểm.
Y quyết định không lại đó, Lan Trạch ngồi xe lăn còn có thể tới đây bắt y chắc?
Ỷ vào sự bất tiện của Lan Trạch, y không những không bước tới mà còn lùi lại.
Lan Trạch cười lạnh, nhấn nút nào đó trên xe lăn, xe lăn nháy mắt biến thành cơ giáp.
Lâm Không Lộc: “!!!” Đậu, đây là loại công nghệ cao gì thế?
Y sợ tới mức phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, bản năng gen Miêu Miêu khiến cơ thể y uyển chuyển nhẹ nhàng, nhanh nhạy trực tiếp nhảy từ lầu một đến tay vịn cầu thang trên lầu hai. Còn là kiểu dáng tay chân đều nắm lấy tay vịn, như một con mèo ngồi xổm.
Lâm Không Lộc: “?!”
Lan Trạch: “…”
Hai người đều sững sờ, thậm chí xe lăn của Lan Trạch chỉ biến hình được một nửa đã dừng lại.
Sau đó Lâm Không Lộc mới nhận ra mình nhảy cao đến thế, còn ngồi xổm trên tay vịn. Y tức khắc sợ đến mức bủn rủn tay chân, trực tiếp ngã từ trên tầng hai xuống.
Sắc mặt Lan Trạch khẽ biến đổi, vội điều khiển cánh tay máy trên xe lăn để cứu y. Nhưng gen Miêu Miêu của Lâm Không Lộc lại phát huy bản năng, bất kể y có ngã từ tư thế nào thì đều có thể điều chỉnh để kịp thời tiếp đất bằng bốn chân.
Tuy nhiên với tư thế điều chỉnh ấy, vị trí tiếp đất lại là…
“Bộp” một tiếng, y ngã thẳng vào lòng ngực Lan Trạch.
Lan Trạch rên lên một tiếng vì cơn va chạm, chiếc xe lăn mới biến hình một nửa cũng bị hất văng vì trọng tâm không ổn định.
Lâm Không Lộc hãi hùng nhanh chóng ôm lấy y, lăn quay một vòng trên mặt đất vì sợ bị xe lăn lật đè trúng.
Mà lăn một vòng rồi, tư thế vừa vặn là Lan Trạch ở bên dưới, Lâm Không Lộc đè bên trên, vẻ mặt chết lặng.
Lâm Không Lộc: “…”
Lan Trạch: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, dần dần, tai vây cá trong suốt của Lan Trạch tựa hồ có chút ửng hồng, đỉnh đầu Lâm Không Lộc cũng có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch.
Đúng lúc này, nhân viên nội vụ ôm thùng các tông tới cửa, đập tan sự mờ ám: “Hoàng tử phi điện hạ ơi, đồ ngài mua qua mạng, á, xin lỗi xin lỗi, làm phiền rồi.”
Nhìn rõ tình hình trong sảnh, nhân viên nội vụ sợ tới mức bước thụt về sau, nghĩ thầm: Ban ngày ban mặt thế này, Lan Trạch điện hạ đúng là… Chậc chậc.
Lâm Không Lộc bị dọa đến giật nảy mình, vội duỗi tay che đầu lại, ấn đôi tai mèo nhỏ chưa nhô ra hẳn khỏi tóc về, nghĩ bụng: May mà tóc mình bông.
Lan Trạch cũng lập tức hoàn hồn, sắc mặt khó coi, thấy nhóc yêu tinh còn ngơ ngác ngồi trên người mình, cắn răng nói: “Còn chưa đi xuống?”
Lâm Không Lộc: “…” Dữ cái gì mà dữ?
Y dịch người đi, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy tấm chăn mỏng nằm ở bên, lộ chiếc đuôi cá màu bạc tàn khuyết vô lực nằm trên nền đất lạnh lẽo, có chút đáng thương cùng lẻ loi.
Đôi tai mèo nhỏ mà Lâm Không Lộc mới ấn xuống đã lập tức rục rịch lại, may mắn là tay y vẫn đang che chúng nên y lại mạnh bạo nhấn chúng xuống.
Lan Trạch đang cố gắng di chuyển lại về xe lăn, ngẩng đầu thì thấy nhóc yêu tinh đang nhìn chằm chằm cái đuôi cá khuyết tật của mình, ánh mắt hắn bất giác tối sầm lại.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn có vô vàn cảm xúc lướt qua, cái sự mong mỏi muốn lấy chăn che lấp nó lại đã đạt tới cực điểm.
Thì ra, cho dù có sống lại, hắn vẫn để ý tới cái đuôi tàn phế này, vẫn… để ý việc hắn trở nên vô dụng như vậy.
Tựa như hiện tại, nếu không có sự giúp đỡ, hắn sẽ phải bò trở lại xe lăn, thậm chí cả cuộc đời này đều sẽ như thế.
Lan Trạch siết chặt nắm đấm, nhắm đôi mắt lại, hồi lâu sau mới mở ra.
Hắn đột nhiên âm thầm cười lạnh mà nghĩ, vậy thì có sao? Nếu nhóc yêu tinh dám coi thường hắn…
Hắn bỗng nhìn Lâm Không Lộc, mặt không cảm xúc nói: “Có phải cảm thấy rất xấu hay không?”
“Hả?” Lâm Không Lộc hoàn hồn, sau khi hiểu ra hắn đang hỏi gì thì vô thức nhìn đuôi cá, “Ực” nuốt nước miếng, trả lời: “Không xấu mà, rất mỹ vi… Khụ khụ, mỹ lệ, là mỹ lệ.”
Lan Trạch vẫn vô cảm như cũ, nhưng khóe môi lại không tự giác mà cong lên một đường rất nhỏ.
“Đỡ tôi ngồi lên xe lăn.” Hắn bảo.
Lâm Không Lộc: “Ực.”
Y lưu luyến rời mắt đi, ấn mạnh thêm vào vị trí tai mèo nhô ra. Sau khi xác định không có vấn đề gì mới đứng dậy đỡ Lan Trạch vào xe lăn.
Chỉ là… Đuôi cá bị kéo lê trên mặt đất, chăn cũng bị rơi xuống đất, thói khiết phích của Lâm Không Lộc lại phát tác, chần chừ bảo: “Anh có muốn đi ngâm nước nóng chút không?”
Lan Trạch liếc nhìn y, tựa như đoán được tâm tư của đối phương vậy, nói một câu khó hiểu: “Về sau nên dè dặt chút.”
Vừa hầm loại dược thiện kia, vừa muốn nhìn hắn ngâm mình trong suối nước nóng, đã đói khát đến độ này rồi à?
Lâm Không Lộc: “?”
Y vô thức sờ sờ đầu, không có lông xù, vậy y đâu có không dè dặt đâu.
Có điều Lan Trạch cũng ghét bỏ cái đuôi đã chạm đất, cuối cùng cũng ngâm mình trong suối nước nóng một chốc.
Nhưng thật ngạc nhiên làm sao, nhóc yêu tinh không đi cùng với hắn.
Lâm Không Lộc đi nhận đồ chuyển phát nhanh, đợi khi Lan Trạch ngâm nước xong cũng là lúc y mới khui thùng cá khô ra.
Lúc Lan Trạch đi ra, hắn khẽ liếc nhìn một cái, không nói gì.
Bỗng dưng Lâm Không Lộc cảm nhận được áp suất không khí thấp một cách khó hiểu. Mới đứng dậy liền thấy Lan Trạch thế mà không che đuôi cá lại, đôi tai mèo con lập tức ngo ngoe xông ra.
Y cố hết sức kiềm chế bản thân, khó khăn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lan Trạch chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cái bàn trà.
Lâm Không Lộc quay đầu nhìn theo, trên bàn trừ cá khô ra thì cũng chỉ có thuốc.
Y bừng tỉnh đại ngộ, bảo: “Em giúp anh thoa thuốc nhé?”
Y cảm thấy Lan Trạch không che đuôi cá chắc chắn vì muốn bôi thuốc.
Lan Trạch lặng lẽ rời mắt khỏi túi cá khô đóng gói, “Ừ” một tiếng.
Lâm Không Lộc rất để tâm tới vấn đề bôi thuốc, thấy hắn đồng ý là lập tức ân cần đi tìm thuốc bột.
Nói đến bôi thuốc, y thích nhất là rải thuốc bột, cứ như đang rải thì là vậy…
Có lẽ là do thường xuyên ăn nướng BBQ mà động tác của y vô cùng điêu luyện, rắc xong là thoa đều, đồng thời lén nuốt nước miếng một chút.
“Tai mèo sắp nhô ra rồi.” 0687 nhắc nhở.
Lâm Không Lộc thành thạo nâng tay ấn nó lại trước khi lông mèo trồi lên.
Lan Trạch không để ý, tầm mắt hắn lại rơi vào bịch cá khô đóng gói, bình tĩnh hỏi: “Cậu mua gì vậy?”
“Cá khô.” Lâm Không Lộc bất giác đáp.
Lan Trạch hơi nhếch miệng: “Đi lấy lại đây.”
Ở đây trừ hắn thích ăn cá sau khi thức tỉnh thành người cá thì còn có ai thích ăn cá nữa? Tám phần là nhóc yêu tinh mua cho hắn rồi.
6
Lâm Không Lộc: “?” Cướp thức ăn của mèo không tốt lắm đâu?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng y vẫn xoay người đi lấy cá khô.
Chỉ là vừa quay người lại, Lan Trạch như nhìn thấy thứ gì khác thường, biểu tình kinh ngạc và cổ quái.
Lâm Không Lộc xoay lại, thấy sắc mặt hắn không đúng bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Lan Trạch: “…”
“Phía sau cậu, hình như có thứ gì đang động đậy.” Hắn vô cùng mất bình tĩnh, dừng chút rồi bổ sung: “Trong quần.”
Lâm Không Lộc: “!!!” Không phải đuôi mèo chứ?
Điều này trực tiếp dọa y sợ tới mức bật ra đôi tai mèo nhỏ, còn sợ tới mức cụp chúng lại cánh máy bay ẹp sát vào đầu.
1
Lan Trạch: “!!!”
____________________
Tác giả:
Lan Trạch: Anh tưởng rằng em thích anh, kết quả là em muốn gặm anh (đuôi cá của anh)???
*Hình con mều cụp tai thành hình cánh máy bay
2
*Liệu pháp giải mẫn cảm: Giải mẫn cảm là một phương pháp phổ biến hiện nay trong lĩnh vực dị ứng học, được nhiều nước trên thế giới áp dụng
1
*Liệu pháp giải mẫn cảm: Giải mẫn cảm là một phương pháp phổ biến hiện nay trong lĩnh vực dị ứng học, được nhiều nước trên thế giới áp dụng. Mục đích của phương pháp là từng bước làm cho người bệnh quen dần với tác nhân hay loại thuốc mà họ bị dị ứng. Quá trình thích nghi này cần thời gian và từ đó cơ thể bệnh nhân sẽ tạo ra được sự dung nạp với loại thuốc đó. ( – Trích Vinmec)