Kỳ tích y học.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Lan Trạch không thèm để bụng? Lan Trạch để bụng chết đi được!
Nhưng hắn cúi đầu nhìn đuôi cá còn đang thay vảy, có chút ghét bỏ.
Chậc, xấu, tạm thời không thể để nhóc mèo lười nhìn thấy, nhóc là tên háo sắc.
Ngày hôm sau, các hạng mục huấn luyện vẫn là rèn luyện thể chất và sức bền. Khi kết thúc huấn luyện, trừ Lâm Không Lộc ra thì tất cả mọi người đều mệt bở hơi tai.
[ Ô, tự dưng phát hiện thể lực của Lâm Không Lộc bền đến không ngờ ]
Một số người đã dần thay đổi suy nghĩ về y.
Ngày thứ ba, hạng mục huấn luyện là vượt chướng ngại vật và leo dốc, Lâm Không Lộc xắn tay áo lên, kích động đến mức suýt nữa để lộ tai mèo. Sau khi thức tỉnh gen Miêu Miêu, mấy hạng mục này đều là chuyên môn của y.
Quả nhiên, khi vượt chướng ngại vật, y hầu như không cần huấn luyện gì, thân thể nhẹ như chim én, như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, vèo vèo vèo, nháy mắt vọt tới vạch đích.
[… Có thứ gì vừa bay qua thế? ]
[ Nhảy rồi lại nhảy, khá là đáng yêu. ]
Người máy phụ trách tính thời gian cũng bối rối, ngơ ngác nói với Chris: “Phá kỷ lục.”
Chris kinh ngạc: “Phá kỷ lục gì?”
Có rất nhiều loại kỷ lục, gì mà kỷ lục tân binh, kỷ lục lão binh…
“Kỷ lục của Lan Trạch điện hạ.” Cậu ta còn chưa nghĩ xong, người máy đã trả lời hộ.
Chris: “?!”
Thành tích của Lan Trạch điện hạ là cao nhất trong lịch sử của căn cứ, đã năm năm liên tiếp không có người nào phá vỡ rồi.
[ Có khoa trương đến thế không? Làm quá à? ]
[ U1S1, nhìn rất nhanh, nếu không phải xác nhận là phát sóng trực tiếp, tôi sẽ nghi nghờ video được tăng tốc đấy ]
Nếu biểu hiện của Lâm Không Lộc chỉ đáng kinh ngạc khi vượt chướng ngại vật, thì khi leo dốc lại khiến người ta nghẹn họng trân trối.
Sau khi thắt dây an toàn, y như thoát khỏi lực hấp của hành tinh, vịn vào dốc ngược rồi vụt vụt vụt, chớp mắt đã lên đến đỉnh.
Người máy phụ trách tính thời gian: “Lại phá kỷ lục, của Lan Trạch điện hạ.”
Chris: “?!!”
Những khách mời khác: “…” Đờ mờ quá đáng thật, sao bảo cậu ta là đồ vô tích sự?
Dù sao khi tổng kết kết quả, họ cũng không muốn so sánh với tên này.
Chris bỗng cảm thấy để Lâm Không Lộc huấn luyện cùng những vị khách mời khác có hơi đả kích họ, do dự bảo: “Người có thành tích huấn luyện tốt nhất có thể sang bên nghỉ ngơi trước.”
Đây là quy định đã có từ những mùa trước, nghe đến đây, các khách mời khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn có anti-fan nói: Đây rồi đây rồi, nương tay kìa!
Tuy nhiên đã có người nhanh chóng phản bác: Dẹp đi, không thấy chính chủ An Tô Tô nhà ông thở phào hả, cái khác thì thôi, nhưng thể lực của Lâm Không Lộc đúng là mạnh thật.
Ngoài An Tô Tô, trong số khách mời còn có một cô nhóc, tên Quý Triều.
Từ hai ngày trước, thành tích của cô nhóc này đã rất không tốt. Cho tới hôm nay, hạng mục leo dốc và vượt chướng ngại cũng không đạt tiêu chuẩn. Cuối cùng, cô nhóc thật sự không còn biện pháp khác đành đi hỏi Lâm Không Lộc: “Thầy Lâm ơi, anh làm thế nào để đạt được thành tích tốt như vậy vậy ạ?”
Gương mặt cô nhóc đỏ bừng, nhưng Lâm Không Lộc thực sự có muốn cũng không giúp được gì, ngẫm nghĩ một hồi chỉ có thể trả lời: “Là do thiên phú.”
Quý Triều: “?”
“Là thiên phú của gen.” Lâm Không Lộc nghiêm túc giải thích: “Nếu tay chạm đất thì còn có thể nhanh hơn.”
Quý Triều bừng tỉnh hiểu ra: “Gen của anh thức tỉnh rồi ạ?”
Lâm Không Lộc gật đầu.
Quý Triều lập tức tỏ vẻ hâm mộ: “Vậy nhất định là gen Bạch Hổ rồi, chẳng trách anh vượt chướng ngại giỏi như vậy.”
Cô nhớ trên mạng có lời đồn rằng tổ tiên của Lâm gia đã đánh thức gen Bạch Hổ. Vì vậy nếu Lâm Không Lộc thức tỉnh thì khả năng cao cũng sẽ là Bạch Hổ.
Ai ngờ Lâm Không Lộc nghe vậy thì tức khắc xấu hổ, nhỏ giọng: “Không, không phải đâu…”
Quý Triều không để ý đến, ở bên cạnh thở dài: “Thật ra em cũng thức tỉnh rồi, nhưng hình như cũng không có tác dụng gì.”
“Làm sao có thể? Cho dù có thức tỉnh gen gì đều sẽ không vô dụng.” Lâm Không Lộc an ủi cô, rồi hỏi: “Em thức tỉnh gen gì vậy?”
“Con lười.” Quý Triều chua xót đáp.
4
Lâm Không Lộc: “A, cái này…”
[ Há há há, con lười, cười chết tôi rồi ]
[ Thảo nào Triều Triều lần nào cũng về cuối, che mặt ]
“Vậy em, em….” Lâm Không Lộc cũng bất đắc dĩ: “Em thử cố gắng lờ đi thiên tính của con lười xem.”
[ Hớ hớ, ai vừa mới nói “Cho dù có thức tỉnh gen gì đều sẽ không vô dụng” cơ? ]
Thấy Quý Triều vẫn đang nhăn nhó, Lâm Không Lộc lại nói: “Chắc chắn em bơi lội rất giỏi.”
Quý Triều biết y đang an ủi mình, cảm kích: “Em sẽ cố gắng xem sao.”
Lâm Không Lộc: “Đi đi, cố lên.”
[ Chà, bỗng dưng cảm thấy Lâm Không Lộc rất ấm áp, thực sự cố gắng an ủi ]
Quý Triều làm theo biện pháp Lâm Không Lộc nói, cố gắng hết sức để lơ đi ảnh hưởng của thiên tính con lười, cuối cùng cũng hoàn thành được hạng mục vượt chướng ngại vật một cách khó khăn, nhưng sau đó lại dừng chân ở hạng mục leo dốc.
Lâm Không Lộc: Thật ra cô nhóc cũng giỏi leo dốc, nhưng chịu ảnh hưởng từ bản tính con lười nên tốc độ quá chậm.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều hoàn thành hạng mục, chỉ còn Quý Triều vẫn đang nỗ lực.
Có thể do vừa rồi mới trò chuyện vài câu, cũng có thể do thấy cô nhóc có tính kiên trì và nghị lực nên Lâm Không Lộc vẫn luôn chú ý đến cô nhóc.
Đúng lúc này, Quý Triều leo được nửa đường thì bỗng giẫm lên không trung, rơi xuống từ vách đá, dây an toàn bên hông không biết vì sao không thắt chặt, bấy giờ cũng bị nới lỏng.
[ Mẹ nó!!! ]
[ Triều Triều! ]
Mọi người ở đây đều giật nảy mình, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ngây ngốc, sợ tới mức che mắt lại, không dám xem tiếp.
Người điều khiển cơ giáp phụ trách an toàn lập tức tiến lên cứu, nhưng có người phản ứng nhanh hơn bọn họ, “vèo” một cái nhảy lên vách đá, một tay đỡ lấy Quý Triều rồi xoay người nhảy xuống, tứ chi nhẹ nhàng chấm đất, không một tiếng động.
Mọi người có mặt: “…”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp: “…”
[ Ông trời ơi, vừa xảy ra chuyện gì thế? Tốc độ nhanh quá! ]
[ Tui chỉ nhìn thấy một bóng người màu xám bạc lao vụt qua, người đã cứu rồi. ]
[ A a a! Triều Triều không sao rồi, cảm ơn Lâm Không Lộc đã cứu Triều Triều hu hu hu! ]
[ Tò mò ghê, cậu ta thật sự đánh thức gen Bạch Hổ à? ]
Quý Triều cũng khiếp sợ, sau khi hoàn hồn mới “Oa” một tiếng, ôm Lâm Không Lộc gào khóc lên.
Lan Trạch, người biết rõ thực lực của Lâm Không Lộc, cũng biết lính cơ giáp chắc chắn có thể cứu được người, sau khi nhìn thấy cảnh này nghiến răng nghĩ bụng: Nhóc mèo lười này biết thả thính thật đấy.
*
Trên sân huấn luyện, Chris chạy vội đến xem xét tình hình, thấy hai người đều không có việc gì mới thở phào, rồi cậu ta nói với Quý Triều: “Nghỉ ngơi trước đi.”
Nhìn thấy cảnh này, An Tô Tô thầm trợn tròn mắt.
Lúc nghỉ ngơi, An Tô Tô thấy Chris lại đưa nước cho Lâm Không Lộc, bỗng ám chỉ: “Thầy Lâm có quan hệ tốt với huấn luyện viên thật đó.”
Thấy vậy, Chử Phỉ cũng giả vờ đau lòng với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Huấn luyện viên bất công quá đi, chỉ đưa nước cho Tiểu Lộc, chúng ta lại chẳng có.”
“Có thể là do thầy Lâm đẹp hơn chúng ta đấy? Ha ha!” An Tô Tô giả vờ ngây thơ bảo.
Chris đưa nước xong liền tạm thời rời đi, không biết những chuyện xảy ra tiếp theo này.
Lâm Không Lộc liếc An Tô Tô một cái, thờ ơ trả lời: “Xin lỗi, đúng là đẹp hơn cô thật.”
Sau đó nhìn Chử Phỉ, giọng điệu tương tự: “Đừng tự ti, chỉ là nhân duyên của anh kém hơn tôi thôi. Bình thường phải làm nhiều việc thiện tích đức vào, rồi sẽ có người đưa nước cho anh.”
1
[ Phụt há há, miệng Lâm Không Lộc độc thật ]
[ **, Lộc nào đó rẻ tiền vậy, đi cửa sau bảo huấn luyện viên chăm sóc mà còn rất kiêu ngạo? ]
[ U1S1, lúc luyện tập huấn luyện viên cũng đâu chăm sóc gì, hơn nữa đưa nước thì có làm sao? ]
[ Nói thật, lần này An Tô Tô với Chử Phỉ khinh rẻ chọc người ta trước, chẳng lẽ không ai nhìn ra bọn họ cố ý sắp đặt hỗ trợ nhau hả? ]
[ Không lẽ điều Tô Tô với anh Chử nói không phải sự thật chắc? Huống hồ nhân phẩm của Lộc nào đó đã rất tệ rồi, trước đây ăn vạ Chử Phỉ còn muốn chơi quy tắc ngầm với Tô Tô. ]
[ Sau khi xem phát sóng trực tiếp mấy hôm nay thì tôi không nghĩ Lâm Không Lộc là loại người như vậy. ]
[ Không sai, tôi cũng nghĩ cậu ấy không phải loại người như thế. Vừa rồi Tiểu Lộc mới cứu Triều Triều, hiện tại fan Triều Triều chính là fan Lộc! ]
Quý Triều cũng giận thay Lâm Không Lộc: “Anh Chử, chị An à, hai người muốn uống nước thì có thể tự mình đi lấy mà, sao lại cần huấn luyện viên lấy cho? Hơn nữa hiện giờ huấn luyện viên cũng không ở đây.”
Lan Trạch thấy vậy cũng cau mày, đúng lúc đó phó quan Jon gọi điện tới: “Điện hạ, đã điều tra xong việc tranh chấp giữa hoàng tử phi điện hạ và hai người kia, là bọn họ hãm hại hoàng tử phi.”
1
Ánh mắt Lan Trạch tối sầm xuống, bảo: “Gửi chứng cứ qua đây.”
Chuyện này lẽ ra phải được bộ phận tuyên truyền của hoàng thất làm rõ, nhưng sau khi đọc chứng cứ xong, Lan Trạch đột nhiên không muốn đợi nữa. Hắn dùng thẳng tài khoản tinh bác của mình để đăng bằng chứng, tiến hành làm sáng tỏ, còn @An Tô Tô, Chử Phỉ, tỏ vẻ muốn thay Lâm Không Lộc khởi tố hai người.
Làm xong chuyện này, hắn cũng không thèm để ý cư dân mạng nổ tung chảo thế nào, trực tiếp chuyển về giao diện phát sóng trực tiếp.
Thật không ngờ, vừa nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp đã thấy Chris – người rời đi trước đó ôm mấy gói cá khô quay lại rồi đưa cho Lâm Không Lộc, xấu hổ nói: “Nghe nói ngài thích ăn món này, đây là tấm lòng của một ít chiến sĩ trong đội chúng tôi.”
Lan Trạch: “…”
Bỗng nhiên hắn ngồi không nổi nữa. Nếu còn ngồi nữa, có lẽ hắn sẽ tức đến mức tạo ra kỳ tích y học ngay tại chỗ, trực tiếp dùng cái đuôi cá què quặt này đứng lên mất.
1
____________________
Tác giả:
Lan Trạch: Thả tôi ra ngoài, tôi muốn đi ra ngoài!