Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 65


Người cá tàn tật 16 + 17.

Tai mèo?

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Nhìn thấy bảy tám gói cá khô Chris mang đến, Lâm Không Lộc sững sờ trong giây lát.

Vốn dĩ y không định nhận, nhưng vừa quay đầu thì thấy một đám lính cơ giáp vây quanh bên ngoài sân huấn luyện, chen lấn xô đẩy, chen chúc luồn lách, ai ai cũng mang theo vẻ mặt vừa chờ mong vừa căng thẳng nhìn y nhưng lại không dám bước đến.

Lâm Không Lộc có ấn tượng với một vài người trong số họ, đều là binh lính bị nhiễm trùng độc và sử dụng miếng dán chân mèo, xem ra thực sự muốn cảm ơn y.

1

Dù sao cũng là tấm lòng của binh lính, Lâm Không Lộc cũng ngại từ chối, gật đầu nói với Chris: “Cảm ơn mọi người, anh để xuống đi.”

Chris thở phào một cách rõ ràng, sau khi đặt cá khô xuống thì vội xoay người làm động tác “thành công” với nhóm binh lính ngoài sân huấn luyện.

Các binh lính cơ giáp thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, vỗ tay ăn mừng. Lâm Không Lộc nhìn thấy vậy cũng không khỏi mỉm cười.

Đại khái là nhìn Chris thử nghiệm thành công, chẳng mấy chốc có một người trong đó bưng một thùng cá khô đi tới, vừa lo lắng vừa ngượng ngùng: “Bác, bác sĩ mèo, những thứ này cũng tặng cho ngài, mọi người đều rất cảm ơn ngài. Lần này mua tổng cộng mười mấy thùng, đợi chốc nữa có thể mang tới chỗ của ngài được không ạ?”

[ Bác sĩ mèo? ]

[ Cốt truyện bỗng dưng trở nên kỳ dị. ]

Lâm Không Lộc cũng ngớ ra, mười, mười mấy thùng? Mấy người này muốn y ăn no chết luôn sao?

Có điều, là mười mấy thùng cá khô…

Gen Miêu Miêu lập tức chiếm ưu thế, Lâm Không Lộc vô thức nuốt nước bọt, tai mèo ngo ngoe muốn thò ra ngoài.

“Cảm, cảm ơn mọi người, mang đến chỗ của Lan Trạch là được.” Y nói một cách khó khăn, còn sờ sờ đầu theo bản năng.

Phù, còn may, chưa có gì xuất hiện cả.

“Chỗ của… Lan Trạch điện hạ?” Lính cơ giáp tặng “thức ăn cho mèo” sững người.

Chỗ của Lan Trạch điện hạ… Bọn họ không dám đâu.

Lính cơ giáp rời đi với khuôn mặt đau khổ, sóng bình luận lập tức trở nên ầm ĩ.

[ Mặc dù không hiểu gì nhưng đưa đến chỗ của Lan Trạch điện hạ á, ôi giời ơi, là như những gì tôi nghĩ đấy hả? ]

[ Lầu trên không cần nghi ngờ, rất rõ ràng rồi, Lâm Không Lộc và Nhị hoàng tử ở cùng nhau! ]

[ Không phải chứ, tôi nói này, mọi người ngạc nhiên thế làm gì? Hai người họ là chồng chồng, không phải ở cùng nhau là điều rất bình thường sao? ]

[ Nhưng không phải mọi người đều nói Nhị hoàng tử không thích Lâm Không Lộc, còn tra tấn cậu ta hả? ]

[ So với điều này, tui càng tò mò vì sao lính cơ gáp kia tặng Lâm Không Lộc “thức ăn cho mèo”, còn gọi cậu ấy là bác sĩ mèo. ]

Quý Triều cũng rất tò mò, hỏi thẳng tiếng lòng của cư dân mạng: “Thầy Lâm này, vì sao huấn luyện viên với bọn họ lại tặng anh cá khô vậy ạ?”

“… Có thể là do anh từng giúp họ nên họ cảm ơn anh.”

Lâm Không Lộc hơi lơ đễnh, tầm mắt y không ngừng nhìn vào hình vẽ cá khô được in trên bao bì.

Nhắc mới nhớ, từ sau khi đến tổ chương trình, đã vài ngày rồi y chưa ăn cá. Không nhìn thấy thì không nhớ tới, nhưng khi thấy rồi… tự dưng đói quá, rất muốn ăn.

[ Đậu, Lâm Không Lộc có ánh mắt gì đó, nhìn chằm chằm cá khô mà cũng đăm chiêu như vậy hhh ]

[ Chắc là đói quá rồi đó há há, tổ chương trình còn không mau nấu cơm đi, không thấy bạn nhỏ đói đến choáng váng rồi hả ]

Quý Triều cũng nhận thấy ánh mắt Lâm Không Lộc không thích hợp, nhìn cá khô rồi lại nhìn y, ngập ngừng: “Thầy Lâm, có phải anh đói bụng muốn ăn không ạ?”

Lâm Không Lộc: “Hả? Em đói muốn ăn à?”

Y như không nghe rõ, tò mò quay đầu lại.

“Không không…” Quý Triều xua tay liên tục, nói: “Ý em là…”

“Vậy ăn thôi!” Lâm Không Lộc như tìm được cớ, quả quyết bảo: “Đúng lúc anh cũng đói, nào nào, mình ăn cùng nhau đi.”

1

Quý Triều: “…” Không, không phải, em đang muốn hỏi anh xem có phải anh muốn ăn hay không.

[ Há há há, cảm giác như Lâm Không Lộc chỉ đang kiếm cớ để ăn luôn bây giờ thôi. ]

[ Triều Triều: Không, em không muốn ăn. Lâm Không Lộc: Không, em muốn! ]

[ Cái Lâm Không Lộc đang mở ra ăn chính là cá khô do huấn luyện viên tặng, không hiểu sao muốn ship, khụ khụ khụ ]

[ Không hiểu sao cảm thấy Nhị hoàng tử hơi xanh #đầu chó# ]

[ Không sao, Nhị hoàng tử không để bụng đâu #đầu chó# ]

Hoàng hậu Anna cũng đang theo dõi phát sóng trực tiếp, xem đến đây, cuối cùng không nhịn được nữa, gọi điện thoại ngay cho Lan Trạch, nói bóng nói gió: “Ừm, mẹ đọc trên mạng đều đang ghép cp Tiểu Lộc với Chris kìa, con có chuyện gì à?”

Hoàng hậu Anna cũng đang theo dõi phát sóng trực tiếp, xem đến đây, cuối cùng không nhịn được nữa, gọi điện thoại ngay cho Lan Trạch, nói bóng nói gió: “Ừm, mẹ đọc trên mạng đều đang ghép cp Tiểu Lộc với Chris kìa, con có chuyện gì à?”

Không phải bảo muốn show ân ái trước mặt truyền thông hả? Show nửa ngày trời cũng chỉ thấy mỗi Tiểu Lộc. Chuyện gì đây, chẳng lẽ Lan Trạch bảo show ân ái là để Tiểu Lộc show cùng người khác ư?

Sao trước đây bà không nhận ra nhỉ, con trai bà còn có đam mê này?

Lan Trạch đang thay quần áo, nghe vậy thì nhíu mày: “Con biết rồi.”

“Biết cái gì? Con còn không đi là Tiểu Lộc sẽ bị cá khô lừa đi mất đó!” Hoàng hậu Anna tức giận.

Y chính là “mèo”, bị người ta dùng cá khô lừa đi là chuyện quá bình thường.

“Con biết rồi, mẹ đừng giục, con đang định đi đây.” Lan Trạch nghiến răng.

Hoàng hậu Anna: “Mau lên đi, đừng dông dài.”

Lan Trạch: “…”

Chẳng lẽ hắn không vội sao? Nhưng cái đuôi cá chết tiệt này, rốt cuộc có nên mặc váy để che đi không? Thôi, không mặc, đánh chết hắn cũng không mặc váy, dùng chăn mỏng che kín vậy.

Sân huấn luyện, cũng ngay lúc Lan Trạch đang thay quần áo ra cửa, Lâm Không Lộc đã ăn xong năm gói cá khô rồi, đang mở đến gói thứ sáu.

Cư dân mạng lúc đầu còn ha ha, xem mãi cũng phải giật mình.

[ Má, một gói cũng khá nhiều mà, sao Lâm Không Lộc ăn giỏi thế? ]

[ Cậu ta không thấy mặn à? ]

[ U1S1, nhìn cậu ấy ăn ngon lắm, có cân nhắc đến việc làm mukbang không? ]

[ Ha ha, Lộc nào đó lại lấy thiết lập nhân vật là tham ăn ]

[ Có làm thế nào cũng vô dụng, Nhị hoàng tử đâu có thích cậu ta, hì hì ]

[ Nhị hoàng thử không thích, nhưng có thể huấn luyện viên lại thích đấy, hì hì ~ ]

[ Lộc nào đó cũng chỉ được cái này, chúc mừng Nhị hoàng tử có thảo nguyên xanh rộng lớn, nhưng mà tôi thấy Nhị hoàng tử căn bản không care ]

[ Anti-fan phiền phức ghê, lần nào xuất hiện cũng phá hỏng bầu không khí ]

[ Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa, mọi người mau lên tinh bác xem đi, Nhị hoàng tử đang đứng ra bảo vệ Lâm Không Lộc kìa! ]

Lan Trạch đăng đầy đủ bằng chứng lên tinh bác. Video An Tô Tô năm đó bị lộ là bản không tiếng, và chỉ có đoạn ngắn khi Lâm Không Lộc hành hiệp trượng nghĩa.

Lần này Lan Trạch trực tiếp phát bản âm thanh hoàn chỉnh, bao gồm cả đoạn cô muốn mà còn giả vờ trước đó, được Lâm Không Lộc “giải cứu” thế nào lẫn lúc cô ta đã xấu hổ nghiến răng cảm ơn thế nào.

Mà cố tình chỗ dựa cô ta tìm kia là người đã có gia đình, hơn nữa lại là một gã phượng hoàng* giàu nhờ nhà vợ, vợ gã xem được video trên mạng là bắt đầu mắng mỏ công khai.

*凤凰男: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.

Còn Chử Phỉ, thật trùng hợp thay, tài nguyên mà gã cướp lúc ấy được coi như là hoàng thất tặng cho Lâm Không Lộc. Lúc trước, khi hoàng hậu Anna biết Lâm Không Lộc “bằng lòng” gả cho Lan Trạch, biết y là nghệ sĩ nên bèn bảo hoàng đế: “Em thấy đứa trẻ này không tồi, sản nghiệp hoàng thất nhiều như thế, chắc chắn sẽ có thương hiệu cần quảng bá, anh bảo người tặng cậu ấy mấy cái đi.”

Hoàng đế nghe xong thì nghĩ, tặng hợp đồng quảng cáo thương hiệu thì quá là tồi tàn rồi. Không phải quân đội đang tìm đại sứ hình ảnh để quảng bá cơ giáp kiểu mới mà họ phát triển sao? Đúng lúc lắm, tặng cho con dâu tương lai thôi.

Ai ngờ Chử Phỉ cũng nhìn trúng tài nguyên này. Gã đã là người đứng đầu và đạt đến đỉnh cao trong giới giải trí, không thiếu tài nguyên và độ nổi tiếng, chỉ thiếu sự công nhận và hình ảnh từ phía chính phủ.

Bằng cách nào đó, gã ta đã dựa vào Lan Vinh thân vương, thật sự cuỗm đi tài nguyên ấy. Hoàng đế bận rộn, sau khi dặn dò chuyện này thì cũng quên mất, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ bị em trai ruột Lan Vinh nhúng tay vào.

Cư dân mạng đồng loạt trợn tròn mắt khi đọc được điều này.

[ 666, không thể nào ngờ tới được, ảnh đế mà cũng cướp bánh của nghệ sĩ nhỏ ]

[ U1S1, đây coi như là sính lễ mà hoàng thất cho Lâm Không Lộc đúng không? Sao Chử Phỉ lại không biết xấu hổ đến thế ]

[ Chuyện của An Tô Tô còn ngạc nhiên hơn, thế mà cô ấy thật sự bị bao nuôi? Còn làm người thứ ba, má tôi ơi, bình thường nhìn cô ấy ngây thơ lắm mà ]

[ Lúc cô ta nói chuyện với Lâm Không Lộc, tôi đã cảm thấy không ngây thơ gì rồi, toàn mùi sen ]

[ Không phải bảo Nhị hoàng tử không thích Lâm Không Lộc à? Sao bây giờ lại xả giận thay cậu ta thế này, còn định kiện An Tô Tô với Chử Phỉ nữa? ]

An Tô Tô vẫn chưa biết chuyện xảy ra trên mạng, sau khi tham gia chương trình thì phải nộp thiết bị đầu cuối, trong khoảng thời gian đó không được truy cập Internet.

Nhìn Lâm Không Lộc lần lượt ăn hết gói cá khô này sang gói khác, cô ta cũng cảm thấy đang xây dựng hình ảnh tham ăn, không khỏi thầm trợn trắng mắt. Cô nghĩ thầm, ngồi lăng xê ở đây thì không bằng về ôm đùi Nhị điện hạ cho chắc.

Mặc dù Nhị điện hạ đã tàn phế nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng tử duy nhất. Chỉ cần có thể sinh con với đối phương thì bất kể là nam hay nữ đều có thể kế thừa ngôi vị, đây mới là chỗ dựa lớn nhất.

Nhưng cô ta lại nghĩ lại, Lâm Không Lộc có lẽ thật sự không được Nhị hoàng tử thích, nếu không sao lại quay về giới giải trí lẫn lộn này? Hơn nữa cũng đã gả vào hoàng thất rồi, không phải vẫn không thể làm gì Chử Phỉ cướp tài nguyên của cậu ta sao, chắc chắn hoàng thất chẳng có ai nguyện ý đứng ra vì cậu ta cả.

Nghĩ như thế, ánh mắt cô ta lộ ra vẻ thương hại, nhưng ẩn sau trong đáy mắt giấu đi sự trào phúng.

Đang nghĩ ngợi, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, tiếng trò chuyện sôi nổi đột ngột im bặt, không khí như nháy mắt lạnh đi, sự im lặng khiến mọi người và vạn vật đều ngừng hoạt động.

An Tô Tô kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của mọi người ra lối vào sân huấn luyện, bỗng bắt gặp một ánh mắt lạnh như băng.

Người tới ngồi trên xe lăn, tóc bạc mắt lục, dung mạo diễm lệ nhưng ánh mắt lại đặc biệt lạnh lẽo, dừng lại trên người cô ta.

An Tô Tô lập tức có ảo giác mình bị thú dữ nguy hiểm theo dõi, sống lưng lạnh toát, tay chân cứng đờ không cử động được, Chử Phỉ cũng cảm thấy như vậy.

Nhị, Nhị hoàng tử?

Hai người như tượng điêu khắc đứng im tại chỗ, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, nhưng lại không tài nào hiểu nổi.

Nhị hoàng tử chỉ liếc bọn họ một cái thôi, chưa làm gì cả, nhưng họ chột dạ sợ hãi điều gì? Phỏng chừng là đối phương tới dạy bảo Lâm Không Lộc thì sao?

Nghĩ vậy, hai người họ đều mong chờ, lén nhìn về phía Lan Trạch – người không còn nhìn họ nữa.

Nhưng, điều khiến bọn họ thất vọng là khi Lan Trạch nhìn Lâm Không Lộc, ánh mắt của hắn lập tức như từ mùa đông chuyển sang mùa xuân, biểu cảm dịu đi rất nhiều.

Nhìn thấy cảnh ấy, An Tô Tô và Chử Phỉ còn gì không hiểu.

Hai người âm thầm nghiến răng, biết tin đồn “Nhị hoàng tử không thích Lâm Không Lộc” rất có thể là sai sự thật. Rồi họ lại nghĩ đến chuyện mình đã làm, tức khắc chột dạ không dám đến gần, nhanh chóng chuồn ra xa, cố gắng rời khỏi tầm nhìn của Lan Trạch càng xa càng tốt.

Quả cầu trí năng không quay đến Lan Trạch, đạo diễn Xa Thuân thì hào hứng muốn quay lại, nhưng thân phận Lan Trạch không tầm thường, chưa được cho phép thì không dám quay chụp bừa bãi.

Tuy nhiên, dù không quay đến Lan Trạch, nhưng phản ứng của những người tại hiện trường đã bị quay lại. Thấy mọi người đột nhiên im lặng, đồng thời nhìn về một hướng với sự kính trọng, lo lắng và tò mò, sóng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp dần biến thành dấu chấm hỏi.

[ Có chuyện gì vậy??? ]

[ Rõ lắm đó, có nhân vật lớn tới rồi ]

[ Là ai thế, tò mò quá, mau để tôi được bình yên! ]

[ Nhân vật lớn, căn cứ quân sự thứ ba, có lẽ chỉ có vị kia nhỉ? ]

[ Có phải là… Nhị hoàng tử? ]

[ Đậu xanh, chỉ có mỗi Lâm Không Lộc vẫn đang ăn ]

[ Ha ha ha, Triều Triều bên cạnh đã khiếp sợ đến choáng đầu luôn rồi, Lâm Không Lộc tham ăn đừng bất cẩn vậy chứ. ]

Lâm Không Lộc đang đọc tin tức Lan Trạch trút giận cho y trên mạng, tuy đã nộp thiết bị đầu cuối nhưng y vẫn còn hệ thống.

Y vừa ăn cá khô vừa đọc, còn có 0687 giúp lật trang.

Quý Triều ở bên cạnh liều mạng chớp mắt ám chỉ, nhưng mắt cô nhóc chớp đến mức sắp thành co rút rồi mà Lâm Không Lộc vẫn không phát hiện, còn nói với cô: “Triều Triều, vị cay này ăn ngon lắm.”

Cư dân mạng: “…”

Quý Triều: “…” Không dám ở lại nữa, chuồn thôi chuồn thôi.

Ngay lúc Lâm Không Lộc đang ăn rất vui vẻ, một bàn tay thon dài nhợt nhạt nhưng đẹp như ngọc lạnh vươn ra, lấy đi cá khô của y.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay ấy lại cầm một miếng cá vàng chiên khác đưa đến bên miệng y.

Lâm Không Lộc: “?”

Y theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Lan Trạch không biết đã xuất hiện phía sau mình lúc nào, đang nhìn y với khuôn mặt vô cảm, bên cạnh hắn là một người lính canh bưng đĩa cá vàng chiên.

Lâm Không Lộc: “…”

“Anh…” Y do dự mở miệng, mà vừa mở miệng đã bị nhét cá khô vào.

Sau đó, Lan Trạch nhẹ giọng hỏi: “Ngon không?”

“Ngon lắm!” Lâm Không Lộc vui sướng híp mắt lại, giọng không được rành rọt.

Chính là hương vị này, cá vàng đã lâu không gặp, đồ ăn (cho mèo) cao cấp, cuối cùng cũng được ăn nó rồi.

Phòng phát sóng trực tiếp –

[??? ]

[ Ôi vãi cả sh*t, vừa rồi là Nhị hoàng tử sao? Đúng không đúng không! ]

[ Mọi người có nghe được giọng không? Hình như tôi nghe được rồi, hấp dẫn quá hấp dẫn quá oa oa oa! ]

[ Chính là Lan Trạch điện hạ đó ối dồi ơi, mọi người có nhìn thấy bàn tay đó không? Có màng trong suốt giữa các ngón tay đó, là người cá á á á! ]

[ A A A, ai bảo Nhị hoàng tử không thích Lâm Không Lộc đấy? Giây trước trút giận thay vợ mình trên tinh bác, giây sau đã lao đến hiện trường bón cá cho ăn rồi ]

[ Điện hạ thấy Tiểu Lộc ăn cá người khác tặng, rốt cuộc không ngồi yên được nữa mới vội vàng chạy tới đây? ]

[ “Không được ăn cá khô của người khác, chỉ được ăn cá khô tôi đút cho”. Má ôi, bỗng nhiên cảm thấy xúc động quá đi ]

[ Chị em gái ơi tôi ship rồi, Lan Lộ CP là thật! ]

[ Ha, mặt chưa thấy đã bắt đầu li.ếm, còn chưa biết có phải Nhị hoàng tử hay không đâu ]

[ Hì hì, sao anti-fan lại ra múa phím rồi? Còn không mau đi khống chế bình luận cho Tô Tô với anh Chử của mi đi ]

Lâm Không Lộc cũng rất bối rối, ăn xong một con cá vàng định hỏi “Sao anh lại đến đây”, nhưng vừa hé miệng thì hắn lại đút cho ăn một con cá vàng.

Lâm Không Lộc: “?”

Lan Trạch liếc y một cái, bình tĩnh nói: “Mẫu hậu* vừa gọi điện thoại đến, bảo mèo nhà không được ăn no sẽ bị cá khô bên ngoài lừa đi mất, biến thành mèo hoang.”

*Bình thường ảnh cũng gọi là mẫu hậu nhưng tui chuyển thành mẹ luôn, trong trường hợp này để mẫu hậu mới hợp lý nên mình giữ nguyên là mẫu hậu nhé.

Lâm Không Lộc: “???”

Hoàng hậu Anna đang xem: “…”

Nói vớ nói vẩn, bà chưa từng nói câu đấy bao giờ.

[ A a a, là sự thật, tôi nghe thấy hai chữ “mẫu hậu” kìa ]

[ Giọng của Lan Trạch điện hạ dễ nghe quá, người nghiện giọng khóc đây ]

[ Tò mò không biết vì sao họ đều dùng từ “mèo” để gọi Lâm Không Lộc quá, không phải nên gọi là “nai” sao? ]

Lâm Không Lộc được cho ăn liên tiếp hơn chục con cá vàng, y có hơi kích động, cũng hơi xấu hổ, muốn quay đầu hỏi Lan Trạch xem đuôi cá hồi phục đến đâu rồi, có phải đã thay hết vảy chưa, có cần ấn chân nữa hay không.

Nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy một ít vây đuôi màu bạc bị lộ ra dưới tấm chăn mỏng kia.

Đã mấy ngày không thấy, chiếc vây đuôi có sinh cơ tỏa sáng càng thêm xinh đẹp, ánh bạc như chảy ra, suýt nữa làm chói lòa cả mắt mèo của Lâm Không Lộc.

Chỉ mới mảnh đuôi nho nhỏ đã đẹp đến thế rồi, vậy sau khi toàn bộ đuôi cá thay vảy xong phải đẹp đẽ, ngon miệng biết bao.

Bản tính mèo trong Lâm Không Lộc lại lấn át lý trí, y mơ màng tưởng tượng rằng mình đang ôm một con cá lớn ngoàm –

Vừa lúc y há miệng, đúng lúc Lan Trạch lại đút cho y một con cá vàng.

Lâm Không Lộc: Ngon, ngon, quả nhiên rất ngon miệng, a –

Y nhìn chằm chằm vào vây đuôi của Lan Trạch, bất giác há mồm, đôi mắt xanh lục của Lan Trạch nhuốm nụ cười, hắn lại đút cho y ăn. Chẳng mấy chốc, đôi tai mèo nhỏ hưng phấn nhô lên…

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp –

[??? ]

[!!! ]

[ Lông, lông xù xù? ]

[ Còn, còn biết cử động? ]

[ Đậu xanh rau má đáng yêu phát khóc rồi, đong đưa đong đưa, dễ thương quá! ]

[ Lâm Không Lộc là mèo! Vậy mà cậu ấy lại là mèo á á á! ]

Lan Trạch cũng ngẩn cả người, không ngờ bón cá vàng cũng có thể lòi tai mèo ra, rõ ràng đã vượt qua khảo nghiệm chịu đựng đuôi cá của hắn, trước đó vẫn có thể kiềm chế bản thân, xem ra thực sự đã bị “đói” lâu lắm rồi.

Cố tình đương sự còn không phát hiện, đang sung sướng lắc lắc tai mèo li.ếm láp cá khô, khiến người ta nhịn không được mà muốn sờ.

Đôi mắt của những người vô tình nhìn thấy nó không khỏi đỏ lên. Lan Trạch gần như có thể tưởng tượng ra tình cảnh hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng không hiểu sao hắn không muốn để người khác thấy mặt đáng yêu này của nhóc mèo lười, cho nên hắn chẳng nghĩ chẳng rằng, vươn tay chọt thẳng vào tai mèo đang run rẩy kia, bụp, chọt vào trong luôn.

[!!! ]

[ Quá đáng thế, sao lại phải chọc nó?!!! ]

[ A a a, chỉ còn một bên tai mèo thôi ]

Lâm Không Lộc phát hiện đầu mình bị chọt, khó hiểu quay lại, thấy thần sắc Lan Trạch vẫn như thường: “Vừa rồi có con ong.”

Lâm Không Lộc: “?” Anh lừa quỷ à? Nếu có ong thì sao em không nghe thấy tiếng?

Khi y còn đang bối rối thì tai mèo lại bắt đầu run lên.

Lan Trạch đút luôn cho một miếng cá khô, thúc giục: “Không có việc gì, ăn cá của cậu đi.”

Lâm Không Lộc: “??” Khó hiểu ghê.

Đợi y lại bị cá khô (vây đuôi màu bạc) thu hút, Lan Trạch mới thở phào một hơi, lại duỗi những ngón tay tội lỗi ra.

[ A a a, anh đừng có lại đây! ]

[ Mọi người mau tấn công sóng bình luận đi, bảo vệ tai mèo của chúng ta ]

[ Không được chọc, không được chọc! ]

Thế nhưng, Lan Trạch vẫn “nhanh và chính xác” chọt mất luôn tai mèo.

Lâm Không Lộc lại nghi hoặc nghiêng đầu.

Lan Trạch: “Không có việc gì, ăn cá của cậu đi.”

[ Hu hu hu, mặc dù anh là Nhị hoàng tử, nhưng tôi vẫn phải mắng, cái đồ nam nhân lạnh lùng vô tình này, trả tai mèo cho tui! ]

[ Thật là quá đáng, thật là quá đáng! ]

[ Có mỗi tôi thấy Nhị hoàng tử đang ghen sao? Không cho chúng ta xem tai mèo, mà giữ nó cho riêng mình ]

[ Ơ, lầu trên nói vậy thì tự dưng thấy hơi ngọt? ]

[ Ô hô, vừa ngọt vừa chua, anh ta là cá chua ngọt à? ]

[ Há há há, cá chua ngọt của lầu trên là muốn tôi chết vì cười à? ]

*

Từ khi Lan Trạch xuất hiện trên sân huấn luyện, An Tô Tô và Chử Phỉ còn không dám đến gần Lâm Không Lộc chứ đừng nói đến việc tiến lên gây rắc rối.

Nhưng còn Lan Trạch, trong lúc đút “mèo” ăn đã rất nhiều lần vô tình nhìn qua Chử Phỉ, bỗng ra hiệu đạo diễn Xa dịch quả cầu trí năng phát sóng trực tiếp ra xa, rồi rủ mắt hỏi Lâm Không Lộc: “Chuyện Chử Phỉ, sao không kể cho tôi biết?”

Rõ ràng là tài nguyên hoàng thất tặng thiếu niên, thiếu niên bị cướp còn bị chỉ trích, mà hắn lại không hề biết… Không, hắn không biết không phải chuyện quá bình thường ư? Đời trước hắn chỉ chìm đắm trong thế giới của chính hắn, căn bản không hề quan tâm đến thiếu niên, đời này hắn mới bắt đầu hiểu được…

Lan Trạch bỗng cảm thấy áy náy, thấp giọng: “Lẽ ra cậu nên nói cho mẹ biết, nếu mẹ biết nhất định sẽ…”

Nhất định sẽ không để Chử Phỉ kiêu ngạo tới tận bây giờ.

Lâm Không Lộc thì không sao cả, nhìn chăm chú vây đuôi màu bạc của hắn rồi nuốt nước miếng, thất thần đáp: “Ừm, em không thèm để ý đến mấy điều đó.”

“Vậy cậu để ý đến điều gì?” Lan Trạch đút cho y miếng cá khô, hỏi theo bản năng.

“Để ý đến đuôi cá có…” Lâm Không Lộc cũng vô thức mở miệng, nói được một nửa bỗng hoàn hồn lại, vội vàng nhìn về phía Lan Trạch.

Cuối cùng Lan Trạch cũng phát hiện vây đuôi bị lộ ra, chẳng trách nhóc mèo lười vẫn luôn “mê hồn” mà nhìn chằm chằm.

Sắc mặt hắn nháy mắt đen một nửa, Lâm Không Lộc vội sửa mồm: “Không, ý em là để ý đến việc đuôi cá của anh có phải đã khỏi hẳn rồi hay chưa.”

“Vậy ư?” Lan Trạch nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng vậy đúng vậy.” Lâm Không Lộc vẻ mặt chân thành, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Lan Trạch: “…”

Mèo chân thành như vậy, có thể vì cái gì? Còn không phải muốn ăn cá sao?

Nhưng hắn tức giận thì cũng làm được gì đây? Nhóc mèo lười này đúng là… không tim không phổi vậy đấy!

Lan Trạch bất đắc dĩ, vì để Lâm Không Lộc không nhớ nhung đuôi cá của mình nữa mà dứt khoát nhặt hết đống cá khô còn lại rồi nhét tất vào miệng đối phương.

Không ngờ, sau khi Lâm Không Lộc kinh ngạc một giây lại lộ ra vẻ ghét bỏ.

Lan Trạch: “?”

“Biểu cảm của cậu là sao đây?”

“Mút đến ngón tay của anh rồi.” Thói khiết phích của y phát tác, có hơi ghét một tí xíu.

Lan Trạch: “…”

“Ban nãy cậu ăn nhiều như vậy đều là tôi bón cho, cũng đâu thấy cậu ghét.”

Lâm Không Lộc cãi cọ: “Mút với không mút, tâm lý không giống nhau.”

Y còn không tự mút ngón tay của mình đâu.

Lan Trạch cười lạnh: “Trước đây cậu ăn nước miếng của tôi cũng không thấy cậu ghét bỏ.”

1

“Em ăn nước miếng của anh khi nào?” Lâm Không Lộc kinh ngạc.

Lan Trạch: “Ồ, vào ngay ngày hôm sau khi kết hôn, mẹ đến thăm chúng ta, cậu khăng khăng bắt tôi bón cá cho cậu ăn, bằng chiếc thìa mà tôi đã dùng rồi.”

Lâm Không Lộc: “…” Sao có thể giống nhau được? Lúc hôn môi cũng phải ăn nước miếng đó.

Nhưng y xấu hổ ngại nói những lời ấy, ngẫm nghĩ rồi nói thẳng: “Em không nhớ nữa rồi.”

Không nhớ nữa?

Lan Trạch tức ứ máu, giận nhóc mèo lười tự thả thính mà không biết.

Hắn vô thức giơ tay túm Lâm Không Lộc về phía mình, hung hăng hôn lên môi y, cũng cắn môi y như một sự trừng phạt.

2

Lâm Không Lộc mất cảnh giác, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên…

Giằng co hai giây, Lan Trạch bỗng buông y ra, giả vờ bình tĩnh: “Bây giờ đã nhớ chưa?”

“Nhớ, nhớ rồi.” Lâm Không Lộc lắp bắp, nói rồi trộm liếc hắn một cái, nghĩ bụng: Đây là thích mình rồi?

Tai cá của Lan Trạch hơi nóng lên, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, nói: “Nhớ thì tốt, lần sau nếu còn dám quên, cậu sẽ… bị phạt như vậy.”

Lâm Không Lộc: “?”

Xa xa, Quý Triều vô tình thấy cảnh này hưng phấn đến đỏ mặt, hò hét trong lòng: Đậu má mi, Nhị hoàng tử và thầy Lâm là thật, tiếc là cầu phát sóng trực tiếp bị đuổi đi rồi.

Bấy giờ Chris lạnh mặt bước tới hỏi: “Hạng mục leo dốc của cô được thông qua chưa?”

Quý Triều: “Ặc.” Sao muốn ăn cơm chó lại khó thế này?

Người có tâm trạng giống cô còn có đạo diễn Xa, đau lòng siết tay, vỗ đùi một phát: “Cảnh tượng xuất sắc như vậy mà không được phát sóng, quá là đáng tiếc.”

Nhân viên bên cạnh hơi đổ mồ hôi, nhắc nhở: “Đạo diễn à, chúng ta tới đây để quay chương trình tạp kỹ thể thao mạo hiểm, không phải chương trình yêu đương đâu.”

Đạo diễn Xa: “Cậu thì hiểu cái rắm!”

Người đại diện Vương Bân của Lâm Không Lộc cũng ở đây, mấy ngày nay anh ta nhàn rỗi không có việc gì, bởi công việc đều bị Lan Trạch cử người đến làm thay rồi. Nhưng hôm nay Lan Trạch lên sân khấu, anh ta lại trở nên phấn khích ngay lập tức.

Làm thủ lĩnh của Lan Lộ CP, anh ta cuối cùng cũng sống lại rồi!

Anh ta nhanh chóng đăng một tấm ảnh Lan Trạch đút cá khô cho Lâm Không Lộc ăn, nhưng đã mosaic Lan Trạch, chỉ để lộ mái tóc bạc và tai cá lên super topic, hào hứng thông báo: Lại là một ngày ship thành công rồi, Lan Lộ CP là thật!

Nhưng mà –

[ Mặc dù là, mọi người đều biết chuyện này này, nhưng xin hỏi cậu có ảnh mèo không? ]

[ Ảnh mèo +1, muốn hút mèo hu hu hu ]

[ Nhị hoàng tử lạnh lùng vô tình, chọc mất luôn đôi tai mèo của chúng ta rồi, không muốn nhìn thấy anh ta đâu, cầu ảnh mèo ]

+

Thủ lĩnh fan CP:???

Mới có nửa ngày trời, sao mấy người đều trở thành fan only rồi?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN