Lần sau nhớ phải gọi anh yêu.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Đêm hôm đó, video Lâm Không Lộc ấn chân mèo lên hot search, phần bình luận tràn ngập tiếng kêu đáng yêu quá, nhưng cũng có những giọng nói không êm tai –
[ Đang làm cái quái gì vậy? Ấn chân mèo thôi cũng bảo đáng yêu, vậy lỡ có người xấu thức tỉnh gen mèo có phải cũng có thể tẩy trắng được không? ]
[ Chả hiểu lắm, người khác đều đang nghiêm túc tháo lắp cơ giáp, mỗi cậu ta ngồi ấn chân mèo, nhẹ nhàng quá nhỉ ]
[ Anti-fan sao lại qua đây giả vờ làm người qua đường thế? Mèo con đã tháo lắp cơ giáp xong từ lâu rồi nhé, hơn nữa cậu ấy chưa từng làm chuyện gì xấu cả, tẩy cái gì mà tẩy? ]
[ Đúng đấy, lầu trên chắc là fan Tô Tô với ảnh đế chứ gì, có thời gian quan tâm đến Miêu Miêu thì không bằng đi xem cho chính chủ nhà mi tẩy trắng chưa đi, hì hì ]
Kết thúc bốn ngày phát sóng trực tiếp, An Tô Tô và Chử Phỉ lấy thiết bị đầu cuối về mới biết chuyện đã xảy ra trên mạng, lập tức mặt mày xám ngoe xám ngoét.
Chỉ mấy ngày thôi, chỗ dựa lưng cho An Tô Tô đã bị vợ đuổi khỏi nhà, không chỉ vậy, vợ gã còn tự mình mắng chửi thằng cạn bã với con giáp thứ mười ba hai ngày hai đêm trên mạng. Cô vợ đăng loạt các bằng chứng gã chống lưng ngoại tình với An Tô Tô, nghe nói còn định kiện An Tô Tô để lấy lại tất cả các tài sản mà gã đã cho cô ta.
Về phần vì sao cô vợ có thể đưa ra nhiều bằng chứng cùng lúc như vậy, có lẽ chỉ có Lan Trạch biết.
Lan Trạch khinh không thèm tự mình ra mặt xử lý hai người này. Thứ nhất, phần lớn thiệt hạ họ gây ra cho Lâm Không Lộc đến từ việc xúi giục fans bôi nhọ y; thứ hai, cho dù hắn có đích thân ra mặt cũng chỉ có thể kiện họ tội phỉ báng, nếu làm quá sẽ khiến người nghi ngờ hắn cậy quyền ỷ thế.
Không làm công khai được, nhưng vẫn có thể lặng lẽ mà làm. Hai người họ có thể tùy tiện làm tổn thương một “nghệ sĩ nhỏ” không liên quan gì đến mình, có thể thấy họ thường làm không ít chuyện thiếu đạo đức. Hắn bảo phó quan Jon điều tra, đã tra ra được rất nhiều.
Như An Tô Tô vẫn còn nhẹ, cũng chỉ bị mất hình tượng, về sau không thể gia nhập ngành giải trí nữa, còn phải trả lại số tiền lấy được từ chỗ dựa cho vợ gã.
Nhưng Chử Phỉ thì khác, gã có không ít quan hệ với quan chức cấp cao ở hành tinh Đế Đô, đặc biệt là gần đây gã đã dựa vào em trai ruột của hoàng đế bệ hạ – Lan Vinh thân vương. Mà Lan Vinh đúng là chủ mưu sau lưng người đã ngầm bôi nhọ Lan Trạch chuyện tính tình tàn bạo, sớm muộn gì cũng sẽ bị hoàng đế và Lan Trạch giải quyết.
Có điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm là Chử Phỉ cũng lẫn lộn trong đám người ấy, thực hiện đủ các loại giao dịch mờ ám, cơ bản là chuyện phạm luật. Ước chừng ngày mai gã sẽ rời căn cứ, ngày mốt sẽ bị đưa đi điều tra.
Chỉ là cần có thời gian điều tra nên tạm thời không thể công bố. Trên mạng vẫn còn một đám người đang gây rối mà thôi.
Mond nguyên soái hiện tại cũng bắt đầu theo dõi chương trình, đọc được có người bảo Lâm Không Lộc ấn chân mèo là lười biếng, ra vẻ đáng yêu để tẩy trắng, là kịch bản cho trước của tổ chương trình thì thấy khó chịu.
Hoàng tử phi điện hạ ấn chân mèo là vì ông nhờ vả, vậy mà lại bị bôi nhọ, đây không phải lỗi do ông sao? Hơn nữa, ấn chân mèo là để cứu người, là một chuyện tốt, sao có thể để bị bôi nhọ được?
Ông không nghĩ không rằng, trực tiếp đăng nhập tài khoản tinh bác, chuyển tiếp video ấn chân mèo kia, giọng điệu nghiêm túc đứng đắn tỏ vẻ: Cảm ơn hoàng tử phi điện hạ dù có bận rộn vẫn tranh thủ thời gian để tạo dấu ấn tinh thần hệ trị liệu vì những binh lính bị nhiễm trùng độc. Nhờ những “miếng dán chân mèo” đó có thể chữa khỏi trùng độc, tin rằng các binh sĩ sẽ sớm bình phục hẳn.
“!”
Điều này có nghĩa là sao? Cư dân mạng đang ồn ào tranh cãi lập tức sốc tận óc.
[ Đây, đây có phải như ý hiểu của tôi không? Trùng độc có thể chữa khỏi hẳn? Hoàn toàn trị tận gốc á? ]
[ Hình, hình như thế, nguyên soái đại nhân bảo “bình phục hẳn” đấy! ]
[ Thế nên… Lâm Mèo Con có thể chữa khỏi trùng độc? ]
[ Không thể nào, trùng độc đấy, đó là bệnh nan y, chưa từng nghe nói có thể trị hết ]
[ Là một sinh viên trường y, tôi cũng không nghe được tin tương tự từ giới học thuật ]
[ Nhưng đây là nguyên soái đại nhân đăng đó, tôi không nghĩ nguyên soái đại nhân sẽ nói dối đâu ]
[ Chúa ơi chúa ơi, là sự thật, quân đội đưa ra thông cáo rồi! ]
[ Hoàng thất cũng đưa ra thông cáo, Nhị hoàng tử chuyển tiếp rồi, hoàng hậu Anna với hoàng đế bệ hạ cũng chuyển tiếp xác nhận. Trời ạ, trùng độc thật sự có thể chữa khỏi, người nhiễm độc có hi vọng rồi! ]
Nếu như trước đây chỉ là cuộc chiến xâu xé giữa fan và anti-fan, thì hiện tại đã làm chấn động toàn bộ giới y học, giới học thuật, quân đội…. thậm chí toàn bộ đế quốc.
Trùng độc có thể chữa khỏi, đây là sự thật?!
Phải biết rằng, ngoại trừ những chiến sĩ thường xuyên chiến đấu chống lại Trùng tộc thì toàn tinh tế phải có ít nhất trăm triệu dân thường nhiễm trùng độc, đặc biệt là các dân thường sống ở những hành tinh xa xôi.
Mà trong số trăm triệu người nhiễm độc, đế quốc đã chiếm ba mươi triệu dân.
Tin tức vừa đăng, trên tinh bác trực tiếp bùng nổ đến mức bị lag. Các quốc gia khác cũng chú ý tới, chương trình “Bảy ngày bảy đêm” xem như hoàn toàn nổi rần rần.
Chỉ ngay giây trước, đạo diễn Xa còn đang rầu rĩ về vấn đề hình tượng của An Tô Tô với Chử Phỉ, phải mosaic hai người có thể sẽ ảnh hưởng đến rating. Giây sau đã vui mừng không xiết, phất tay: “Làm mờ làm mờ đi, cắt được bao nhiêu cảnh của hai người họ thì cắt hết, lấy nhiều cảnh của hoàng tử phi điện hạ vào.”
*
Tại một thị trấn nhỉ trên hành tinh Saya, người cá Lộ Già vừa làm bữa tối như thường ngày mở thiết bị đầu cuối ra, cậu sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy dòng tiêu đề của bản tin.
Cậu run rẩy bấm xem tin tức, đọc một hồi bỗng xoay người nói với thanh niên cao lớn đang nằm trên gường: “Khoa, anh đã đọc tin tức chưa? Bọn họ nói hoàng tử phi của đế quốc có thể chữa khỏi trùng độc.”
Nghe vậy, thanh niên nở nụ cười, mặt mày ôn hòa, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Dưới tấm chăn mỏng, hai chân anh bị quấn quanh bởi những vằn đen vặn vẹo như trên đuôi cá của Lan Trạch trước đây. Thậm chí, khuôn mặt của người này có phần giống với Lan Trạch.
“Tốt quá, anh không cần cắt cụt chi nữa rồi, có thể trị khỏi hẳn.” Lộ Già kích động.
Khoa chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu, ánh mắt anh hiện lên vẻ yêu chiều.
Sao mọi chuyện có thể dễ dàng như thế được? Người bị nhiễm độc ở đế quốc đông vô cùng, nhưng miếng dán chân mèo lại có hạn, còn phải ưu tiên cung ứng cho quân đội, chờ đến khi cung cấp cho dân thường thì giá cả chắc chắn sẽ rất cao, bọn họ căn bản không kham nổi.
Quan trọng nhất là, tuy họ là người đế quốc, nhưng lại sinh sống ở hành tinh hỗn loạn không người quản, đế quốc… không chắc sẽ nhớ tới bọn họ.
Lộ Già hiển nhiên rất nhanh liền ý thức được vấn đề này, vui chẳng được bao lâu đã buồn rầu: “Nhưng chúng ta không có nhiều tiền lắm.”
Khoa xoa đầu cậu, dịu dàng khuyên: “Không sao, anh tạm thời vẫn chưa cần.”
“Sao lại chưa cần?” Lộ Già đỏ mắt, lắc đầu: “Độc tố trên chân anh đã bắt đầu lan ra rồi, chậm nhất là hai tháng nữa sẽ phải cắt cụt chi, không chờ được lâu nữa.”
Dừng một chút, cậu lại ngập ngừng: “Khoa à, anh có nghĩ đến việc tìm người nhà không?”
Khoa ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Anh không nhớ ra được.”
*
Căn cứ quân sự thứ ba tại hành tinh Wallan, sau khi tin tức về việc Lâm Không Lộc có thể chữa trùng độc được thông cáo, thiết bị đầu cuối của y như nổ tung. Thậm chí thiết bị đầu cuối của Lâm Văn Bách và Miêu Nhã cũng vậy, ba người họ chỉ có thể tạm thời tắt máy.
Tình huống bên Lan Trạch cũng thế, không tìm được chính chủ, những người có quan hệ bèn mạnh dạn tìm đến hắn.
Đầu tiên là những người phụ trách của một số căn cứ gần đó gọi điện kêu khổ, bảo các binh lính nhiễm trùng độc không dễ dàng thế nào vân vân, làm ơn hãy cho xin chút “miếng dán chân mèo”, bọn họ sẽ đổi bằng cơ giáp.
Lan Trạch sầm mặt, tỏ vẻ: Nguyên soái cầm hết đi rồi, muốn thì gọi cho ông ấy.
Sau đó đến các ông lớn của giới y học, giới học thuật cũng gọi điện, quan tâm dò hỏi: Hoàng tử phi điện hạ thật sự có thể chữa khỏi trùng độc ư? Có thể để chúng tôi nghiên cứu không? Xin đừng hiểu lầm, không phải để cậu ấy làm chuột bạch, cũng không phải để giải phẫu… Ấy ấy ngài nghĩ gì vậy, chỉ là muốn biết nguyên lý trị liệu là gì để có thể phát triển phương pháp điều trị thay thế.
Dù sao… Nói câu này có hơi không xuôi tai, nhưng hoàng tử phi điện hạ không có khả năng vĩnh sinh ha, tuổi thọ con người có hạn mà, không thể luôn luôn dựa vào cậu ấy ấn chân mèo đúng không? Phát triển bền vững là điều cần thiết, hơn nữa cứ ấn chân mèo mãi cũng mệt…
Lời còn chưa dứt, Lan Trạch đã đen mặt cúp máy.
Tuổi thọ có hạn? Thế mà dám bảo nói hơi không xuôi tai? Rõ ràng là rất không xuôi tai.
Nhưng Lâm Không Lộc lại cảm thấy có lý, mắt sáng lên: “Em nghĩ mình có thể thử làm nghiên cứu một chút.”
Lan Trạch: “…” Em cảm thấy chơi rất vui?
Lâm Không Lộc: “Ặc, em cảm thấy câu cuối cùng rất có lý. Đế quốc có ba mươi triệu dân thường nhiễm độc, nếu mỗi ngày em đều cố gắng ân chân mèo thì mỗi năm cũng chỉ ấn được nhiều nhất mười triệu miếng dán, phải mất ít nhất ba năm mới có thể chia trung bình mỗi người một miếng dán, như muối bỏ biển, hơn nữa cũng rất mệt đúng không?”
Mặt Lan Trạch vẫn đen thui: “Đừng nghe họ nói nhảm, nếu họ muốn nghiên cứu thì có thể trực tiếp nghiên cứu nguyên lý điều trị của “miếng dán chân mèo”, không cần nghiên cứu em. Phỏng chừng là họ tò mò, muốn gặp em thôi.”
Lâm Không Lộc: “… Là vậy ư?”
Y không hiểu biết về y học của thế giới này lắm, dù sao việc có thể sử dụng dấu ấn tinh thần để chữa khỏi trùng độc… bản thân nó đã rất thần bí rồi.
Lan Trạch chọt chọt đầu y, bất đắc dĩ: “Nhóc mèo ngốc.”
Lâm Không Lộc: “?” Nói ai ngốc đấy?
*
Bởi vì mọi người liên tục gọi điện thoại nên ngày nghỉ này của Lan Trạch với Lâm Không Lộc coi như không còn, chẳng làm được gì.
Sau ngày nghỉ, bản biên tập của chương trình “Bảy ngày bảy đêm” bắt đầu được phát sóng trên các kênh truyền hình lớn, gây ra một làn sóng nhiệt độ khác.
Tuy nhiên, mức độ nổi tiếng hoàn toàn thua xa độ nổi của tin tức “Lâm Không Lộc có thể chữa khỏi trùng độc”. Khi phát sóng trực tiếp bắt đầu lại, phòng phát sóng trực tiếp lập tức đông đúc người tham gia, phải ngừng mất hồi lâu mới có thể phát bình thường.
[ A a a, mèo con đâu rồi? Mèo con mau ra đây! ]
[ Nghe nói Tô nào đó với ảnh đế nào đó đã rời khỏi chương trình rồi, hì hì, cuối cùng sau này xem phát sóng trực tiếp không cần phải nhìn thấy họ nữa rồi, đã đời ghê! ]
[ Lầu trên cue Tô nào đó là được, có thể đừng cue anh Chử không? Anh Chử đã giải thích rằng anh ấy không biết đó là tài nguyên hoàng thất tặng Lâm Không Lộc rồi, là sơ xuất của ekip]
[ Đúng, chuyện này rõ ràng có người đang bôi nhọ anh Chử, tôi tin anh Chử, mọi người hãy lý trí lên đi ]
[ Chẹp, ảnh đế nào đó đã rời chương trình rồi mà sao vẫn còn fans ở đây thế? ]
[ U1S1, vốn dĩ hình tượng anh Chu thích hợp làm đại sứ hình ảnh của quân đội hơn, còn mèo nào đó ờmmm, có hơi mềm yếu ]
[ Không sai, tạo hình anh Chử mặc chiến phục cơ giáp đẹp trai phát khóc, quá là A* luôn, chỉ sợ Lâm Không Lộc không được ]
[ Lâm Không Lộc chỉ có thể làm O mà thôi, ha ha ha ]
*A trong Alpha, chỉ một người nam tính, thường dùng để khoe thần tượng mình rất đẹp trai và đàn ông.
[ Chậc, fans ảnh đế nào đó vẫn đang khoác lác à, có tin anh ta bị điều tra đấy, tình huống còn nghiêm trọng hơn Tô nào đó, chắc phải vào đó rồi ]
[ Chết cười, fans còn chẳng hay biết gì, cứ ra vẻ không có chuyện gì hết, cũng đáng thương thật ]
Mặc dù nói vậy, nhưng fans mèo con ít nhiều đều cảm thấy “Lâm Mèo Con” đáng yêu thế này, chút nữa mặc chiến phục cơ giáp chỉ sợ không đủ nam tính, không thể đại diện cho hình ảnh của quân vũ trụ được.
Thậm chí, họ còn lên kế hoạch dù Lâm Không Lộc lên sàn có đáng yêu đến thế nào thì cũng phải bình luận “Mèo con nam tính nhất”.
Tuy nhiên, khi Lâm Không Lộc xuất hiện trên màn ảnh, mặc chiến phục cơ giáp màu xám bạc, một tay cầm mũ vũ trụ, sóng bình luận nháy mắt –
[ A a a, anh chàng đẹp trai này, anh là ai!!! ]
[ Hu hu hu, mèo con nam tính quá đê! ]
[ Quyết chiến đi Nhị hoàng tử, để cướp lấy mèo con, tôi đã rút ra thanh đao dài 40m rồi, cho phép anh chạy 39m trước! ]
Ngay lúc bình luận trôi qua, Lan Trạch xuất hiện trên màn hình.
Hắn vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, tóc bạc, mắt lục, chăn mỏng che khuất đuôi cá.
Nhưng khi hắn lơ đãng ngẩng đầu nhìn quả cầu trí năng phát sóng trực tiếp, cái lạnh và sự thờ ơ trong mắt hắn dường như đâm xuyên qua màn ảnh, truyền đến những cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp.
[ Ssh, vừa rồi ai muốn quyết chiến đấy? ]
[ Ông trời ơi, Nhị hoàng tử thức tỉnh thành người cá sao giá trị nhan sắc nghịch thiên quá vậy? Xin lỗi chư vị, tôi muốn từ fan only quay lại làm fan cp đây ]
[ Ôi khuôn mặt quá xứng với mèo con, hu hu hu, ship chết tôi rồi ]
[ Nếu nhớ không nhầm, đây là lần đầu Nhị hoàng tử xuất hiện trước công chúng kể từ khi thức tỉnh thành người cá à? ]
[ Chắc chắn là điện hạ tham gia chương trình vì mèo con rồi, ôi thuyền tôi ơi! ]
[ Chiến đấu vì mèo! Chiến đấu vì mèo! ]
Hành tinh Saya, Lộ Già cũng đang xem phát sóng trực tiếp.
1
Khi nhìn thấy Lan Trạch, cậu hơi giật mình, vô thức nghĩ, người này… hình như hơi giống Khoa được cậu nhặt về.
5
*
Hành tinh Wallan núi non trùng điệp, Lâm Không Lộc ngẩng đầu nhìn cơ giáp cao lớn đã được điều chỉnh xong, xoay người cố ý hỏi Lan Trạch: “Có cần hỗ trợ đi lên không?”
Lan Trạch khẽ hừ một tiếng, điều khiển xe lăn lên cao rồi nhảy lên, thuận tay xách luôn Lâm Không Lộc ngồi vào ghế điều khiển, sau đó lẳng lặng nhìn Quý Triều đã ngồi ở ghế điều khiển phụ trừ trước.
Quý Triều: “…”
Tổn thọ quá, người giúp điều khiển của nhóm họ vậy mà là Lan Trạch điện hạ? Thế cô có nên đứng dậy nhường chỗ chủ động đi ra sau không nhỉ?
Cơ giáp mà căn cứ cung cấp cho chương trình là loại rất lớn, có hai ghế điều khiển và một ghế thường. Các khách mời được chia thành nhóm hai người, họ dựa theo quy tắc mà đến vùng cao nguyên của “quân địch”, cướp lá cờ màu lam, dọc đường còn phải cố hết sức tấn công kẻ địch mà tổ chương trình đã sắp xếp từ trước.
Nhóm đầu tiên hoàn thiện nhiệm vụ là nhóm chiến thắng.
Đối với binh lính tại căn cứ thì đây là huấn luyện cơ bản và đơn giản nhất. Nhưng đối với khách mời thì có lẽ sẽ không tìm được mục tiêu hoặc đường đi chính xác.
[ Có Lan Trạch điện hạ ở đây, tôi cảm thấy nhóm này ổn đó ]
[ Mặc dù là thế, nhưng mọi người không thấy Lan Trạch điện hạ ngồi xe lăn sao? Ngồi xe lăn thì giúp đỡ kiểu gì? ]
[ Mèo con có vẻ không giỏi điều khiển cơ giáp, hơn nữa trong ba ngày huấn luyện liên tục này còn có khảo nghiệm sinh tồn trong tự nhiên nữa… Xong rồi, chẳng lẽ gánh nặng của nhóm này phải đè lên vai Triều Triều sao? ]
[ Nhưng cái cách di chuyển chậm chạp như con lười của Triều Triều kia, ôi trời, chẳng lẽ nhóm họ sẽ thua sao? ]
Bên trong cơ giáp khổng lồ, dưới ánh mắt “đe dọa” của Lan Trạch, Quý Triều cuối cùng cũng lúng túng di chuyển ra sau ngồi vào ghế bình thường.
Lan Trạch hài lòng ngồi xuống ghế điều khiển phụ, thành thạo giơ tay đóng khoang cửa cơ giáp. Ngay lúc cửa sắp khép kín hoàn toàn, một quả cầu trí năng phát sóng trực tiếp đã khôn lỏi chui vào bên trong.
Lan Trạch khẽ liếc nhìn, ánh mắt lộ ra vài phần thờ ơ.
[ Oa oa, ánh mắt của điện hạ giết tôi mất rồi! ]
Sau khi Lan Trạch ngồi ổn định, quay sang muốn hỏi Lâm Không Lộc định làm thế nào.
Hắn đã lên kế hoạch làm thế nào để dụ nhóc mèo lười cắn câu, để đối phương mềm mềm nhờ hắn giúp. Nhưng còn chưa kịp hỏi ra miệng, Lâm Không Lộc đã làm quen xong với giao diện điều khiển rồi bình tĩnh bảo “ngồi vững”, sau đó trực tiếp kéo cần điều khiển, cơ giáp khổng lồ nháy mắt lao lên không trung như hỏa tiễn.
Lan Trạch và Quý Triều không kịp đề phòng, cơ thể họ lắc theo quán tính, còn quả cầu trí năng phát sóng trực tiếp rơi xuống dưới ghế, lăn một vòng rồi mới lơ lửng tiếp trong buồng lái.
Lan Trạch: “…”
Phong cách điều khiển dũng mãnh này… sao có hơi giống hắn?
Lâm Không Lộc chuyển động khá nhiều, lén liếc hắn từ khóe mắt, trông sắc mặt hắn quả thật có vẻ hơi ngạc nhiên, không khỏi thầm buồn cười. Đây còn không phải là… những gì người yêu đã từng dạy y sao.
[ Đậu, chuyện gì mới xảy ra thế? Tự dưng màn hình tối đen à ]
[ Không phải màn hình tối đen, mà là quả cầu phát sóng trực tiếp lăn dưới ghế. Mọi người xem theo góc nhìn của quả cầu phát sóng trực tiếp ở bên ngoài xem, tốc độ cơ giáp quá nhanh, một tay mới mà đã dám điều khiển như vậy, Lâm Mèo Con trâu bò! ]
Phong cách điều khiển của Lâm Không Lộc dũng mãnh, tốc độ tìm mục tiêu cũng nhanh.
Y như một trinh sát cơ giáp lành nghề biết rõ dãy núi này, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của Lan Trạch, trực giác y nhạy bén, mục tiêu rõ ràng, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt chính xác tất cả các quân địch trên đường đi mà không cần đường vòng.
Lan Trạch, người đang định thể hiện trước mặt Lâm Mèo Con: “…”
Mệt tâm, không như mong đợi.
Quý Triều, một đường nằm thắng: “…” Cảm giác được boss dẫn đường phê vỡi!
Đến buổi chiều, Lâm Không Lộc đã tiêu diệt thành công tất cả các mục tiêu được đặt trên ngọn núi này, tìm được tọa độ nơi tổ chương trình cung cấp thức ăn.
[ 666, sao tôi cảm thấy mèo con hoàn thành dễ dàng vậy nhỉ? ]
[ Theo tiến độ này, ngày mai là mèo con có thể hoàn thành rồi, không cần đến ba ngày ]
[ Qua mấy phòng phát sóng trực tiếp khác, các đội kia mới chỉ tiêu diệt chưa đến một phần ba mục tiêu thôi, còn không tìm được cơm trưa, quá thảm luôn ]
Tốc độ Lâm Không Lộc nhanh như vậy cũng có nguyên nhân. Hôm qua hoàng hậu Anna và hoàng đế bệ hạ đã liên lạc với y, hy vọng y có thể ấn dấu chân mèo vì dân thường chốn biên cảnh.
Đương nhiên, thù lao rất hậu hĩnh.
Hoàng đế bệ hạ trực tiếp ban cho y một vùng biển riêng tại hành tinh Saint A, nghe nói đó là vùng biển nơi cá vàng kim sinh sản nhiều nhất.
Vì vậy, sau khi đến điểm nghỉ ngơi, Lâm Không Lộc lập tức tăng ca. Đầu tiên, y nhờ Lan Trạch hỗ trợ kích thích ra chân mèo, sau đó để đối phương hỗ trợ đưa “thuốc dán” cho y ấn.
Lan – công cụ cá – Trạch: “…”
1
“Em vất vả như thế làm gì?” Hắn nhịn không được nhéo tai mèo mà hỏi.
Lâm Không Lộc run tai mèo lên, quay sang bảo: “Làm công kiếm cá đó.”
Đương nhiên, không chỉ vì cá vàng, mà chủ yếu là y vì cứu người mà, ấn nào.
Lan Trạch: “…”
Có lúc nào hắn để cho nhóc mèo này thiếu cá vàng bao giờ? Hiện giờ người nào cũng có thể lừa mèo đi với cá vàng, con mèo này cũng quá dễ dụ rồi đấy.
Lan Trạch mệt tâm, có hơi hối hận vì đã lừa mèo tới căn cứ. Hắn giơ tay chọt đôi tai mèo về mới thấy thoải mái hơn một tí, tiếp tục đưa “thuốc dán”.
Khi ấn chân mèo xong, sắc trời đã tối. Lâm Không Lộc duỗi người: “Cũng đến giờ ăn rồi, phải rồi, tổ chương trình cho chúng ta ăn gì vậy?”
Quý Triều đang ngồi bên hồ với cần câu trong tay, thở dài: “Cá.”
“Cá?” Lâm Không Lộc sáng mắt lên: “Ở đâu?”
Quý Triều chỉ vào hồ đá, đáp: “Ở đây.”
Lâm Không Lộc & Lan Trạch: “…”
“Còn sống ư?” Lâm Không Lộc thận trọng hỏi.
“Vâng.” Quý Triều đau khổ gật đầu.
Lâm Không Lộc: “…” Tổ chương trình biết lừa người thật.
[ Há há há, tổ chương trình cố ý đúng không, bắt mèo xuống nước bắt cá hả? ]
[ Cách làm của tổ chương trình hợp ý tôi lắm ]
Thế nhưng, Lan Trạch điều khiển xe lăn đến ven hồ, lúc hắn thả tinh thần lực ra, tất cả đám cá được tổ chương trình bỏ vào hồ bỗng sống động nhảy nhót, liều mạng nhảy luôn vào bờ.
Cư dân mạng: “…”
Lâm Không Lộc: “…”
Quý Triều mất nửa ngày vẫn chưa câu được con nào: “…”
Lâm Không Lộc ngắm dung mạo tuyệt đẹp của Lan Trạch, rồi nhìn những con cá đang liều mạng nhảy về phía Lan Trạch, do dự: “Mấy con cá đó… không phải đều là giống cái chứ?”
Lan Trạch: “?”
Mặt hắn tối sầm ngay tức khắc, phòng phát sóng trực tiếp thì tràn ngập tiếng cười to.
[ Tự dưng cảm thấy lời của mèo con hơi chua ]
[ Ăn giấm cá chưa? ]
[ Có lẽ là cá nổi máu ghen đấy ]
Sau khi dễ dàng “bắt” được cá, Lan Trạch rửa sạch cá, rồi Lâm Không Lộc đốt lửa, đun nóng chảo, đổ dầu…
Nửa tiếng sau, khi những nhóm khác còn đang lúi húi tìm đồ ăn thì ba người Lâm Không Lộc đã húp nồi canh cá thơm ngon.
Quý Triều cầm bát canh cá, liếc nhìn Lâm Không Lộc và Lan Trạch đang cúi đầu nói chuyện cách đó không xa, vui vẻ nghĩ ngợi: Cảm giác nằm thắng thích ghê, nhưng có chỗ nào sai sai ta? Hình như mình ở đây có hơi giống bóng đèn.
Ngày hôm sau, dưới hiệu suất làm việc của Lâm Không Lộc, đội của họ lại tìm được địa điểm nghỉ ngơi đầu tiên.
Lân này Lâm Không Lộc không tiêu diệt hết các mục tiêu mà để lại một ít cho Quý Triều luyện tập.
Bởi vì mục tiêu ở ngay gần, Quý Triều chỉ cần ngồi trong cơ giáp điều khiển, không cần điều khiển cơ giáp ra khỏi điểm nghỉ ngơi.
Lâm Không Lộc và Lan Trạch cũng ở chỗ nghỉ, đang chuẩn bị bữa tối.
Nhưng vào lúc này, có chuyện ngoài ý muốn đột phát, mấy chục con trùng tộc khổng lồ bỗng xuất hiện trong rừng rậm, lấy tốc độ cực nhanh để công kích bọn họ.
[ Đệt đệt đệt! Trùng tộc! ]
[ Có chuyện gì thế này, dãy núi này lơi nơi huấn luyện của căn cứ thứ ba, Trùng tộc từ đâu ra thế? ]
Khi Quý Triều phát hiện, cô lập tức mở cửa khoang cơ giáp, nôn nóng kêu lên: “Thầy Lâm, điện hạ, mau lên đây!”
Lâm Không Lộc xoay người định kéo Lan Trạch, nhưng không ngờ, Lan Trạch lại điều khiển cánh tay máy trên xe lăn, đẩy mạnh Lâm Không Lộc vào khoang điều khiển của cơ giáp.
Lâm Không Lộc sững người, sau đó hiểu ra rằng Lan Trạch cảm thấy không còn kịp nữa, công thêm việc hắn ngồi xe lăn di chuyển không tiện nên dứt khoát để y đi trước.
Lâm Không Lộc biết thực ra thực lực của Lan Trạch rất mạnh, cũng biết xe lăn của đối phương có thể biến thành một cơ giáp nhỏ, nhưng y vẫn vô thức hoảng sợ hét lên: “Lan Trạch!”
Lan Trạch ngẩng đầu, khẽ cười với y, mái tóc màu bạc nhẹ nhàng tung bay, bảo: “Lần sau nhớ phải gọi anh yêu.”
Sau đó hắn quay đầu nhìn Trùng tộc tập kích, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng, giơ tay ấn lên tay vịn của xe lăn, trực tiếp mượn lực từ đuôi cá để đứng dậy.
Chăn mỏng rơi xuống, vảy bạc trên đuôi cá ánh lên sắc lạnh như thanh đao dưới ánh sáng khúc xạ. Cùng lúc đó, xe lăn cũng nhanh chóng biến hình, biến thành một cơ giáp hình người loại nhỏ, quấn quanh thân hình của Lan Trạch.
Không, chính xác mà nói, nó càng giống áo giáp.
Giờ phút này Lan Trạch tựa như một vũ khí hình người hợp thể cùng cơ giáp. Hắn nâng tay, thanh dao laser cắt con Trùng tộc nhào lên phía trước thành hai mảnh như thể đang cắt miếng đậu phụ.
Cũng may máu của Trùng tộc có màu xanh lam, không làm Lâm Không Lộc ngất xỉu tại chỗ.
[ Cái đậu má, điện hạ đẹp trai phát khóc, đuôi cá màu bạc khỏe vãi! ]
[ Trước đây ai muốn quyết chiến cùng điện hạ ý nhể? ]
Lâm Không Lộc bị ép vào khoang điều khiển: “…” Anh yêu à, hình như anh đang không mặc quần.
“Thầy, thầy Lâm ơi, chúng ta chạy hay sao ạ?” Quý Triều đã khiếp sợ đến ngây người.
Lâm Không Lộc nhìn Lan Trạch đang chiến đấu với ngư trùng* bên ngoài, nghiến răng bảo: “Chạy gì mà chạy? Mấy con bọ cỏn con mà thôi.”
*Chắc một giống trong trùng tộc, trùng cá hay cá trùng gì đó.
Không thấy chồng y đang chỉ mặc lớp giáp mỏng chiến đấu bên ngoài ư?
Sắc mặt Lâm Không Lộc cũng trầm xuống, không nói hai lời, điều khiển cơ giáp lập tức cất cánh, đồng thời nhắm chuẩn vào một con trùng tộc định đánh lén Lan Trạch, trực tiếp bắn đạn vi hạt thẳng vào linh hồn, nháy mắt nổ tung con trùng kia.