Thẩm Huyền Thanh buông xe đẩy dựa vào vách tường.
Hôm nay dọn dẹp xong thì sáng sớm mai có thể về luôn.
Lục Cốc đã sớm đan xong hai cái lồng gà dài, dài khoảng bằng chiều dài xe đẩy, bảy con vịt và tám con gà phải hơi chen chúc ở trong một ít, nếu không chen được thì có thể bỏ vào sọt tre mang xuống núi.
Lồng gà được đặt lên xe đẩy trước, sáng mai bắt gà vịt vào là được.
Trên xe đẩy vẫn còn chỗ trống, Thẩm Huyền Thanh ôm bao tải đựng hạt tắm hoang lên, Lục Cốc hái hai sọt, đổ vào bao tải được hơn phân nửa, quả thực không nhẹ.
Thứ này tuy nhìn qua thì không đáng giá lắm, một văn tiền có thể mua rất nhiều, nhưng nhà nào cũng cần.
Mùa đông hạt tắm hoang trên cây vừa ít vừa nhỏ, giờ hái nhiều thêm chút là chuyện tốt, để lại trong nhà đủ dùng xong còn có thể bán lấy tiền.
Buộc chặt túi nấm, Lục Cốc nhìn những món rau dại mình đã phơi nắng, nhiều nhất là rau sam, y phơi một bao tải, đừng nói là sáu người, dù là mười người thì vẫn đủ ăn.
Rau dại khô khác cũng có, không có quá nhiều bao tải để đựng tách ra nên đựng trong cùng một chỗ, nửa bao tải cũng không ít, muốn ăn thì lấy ra ngâm nước, dù là xào hay gói bánh bao nhân rau dại hay hầm thịt ăn đều được.
Tảo chuỗi ngọc và mộc nhĩ đen hiếm hơn rau dại, Lục Cốc để mỗi loại vào một cái túi vải sạch.
Mộc nhĩ đen ít hơn chút, tảo chuỗi ngọc y nhặt được rất nhiều sau mưa, phơi khô vậy mà cũng có thể đổ gần đầy túi vải.
Dược liệu phơi khô xong thì Lục Cốc buộc lại thành từng bó, nhiều nhất là lá ngải, đầy một túi, may là sau khi phơi khô xong đã trở nên nhẹ hơn, không còn quá nặng nữa.
Những quả làm thuốc như kỷ tử và sơn thù du y xếp vào túi riêng.
Gần đây cây kỷ tử đều đã dần tàn, không còn nhiều nữa.
Ba, bốn túi đặt dưới cùng sọt tre, lại bỏ thêm sơn trà và dược liệu vào, miễn cưỡng xong một sọt tre.
Về phần củ rễ ngọt, về sau này Lục Cốc không đào nhiều nữa, mấy ngày nay chỉ còn lại năm, sáu cut, chờ mọi người trong nhà lên sẽ hấp ăn, ăn hết rồi không cần mang xuống núi nữa.
“Hạt dẻ và hạt phỉ có phải mang về không?” Lục Cốc xách sọt tre đựng dược liệu ra hỏi.
Ngoại trừ hạt dẻ lúc trước nhặt cùng mọi người trong nhà, về sau hai người họ muốn ăn thêm nên đã vào rừng tự nhặt thêm về, đến hôm nay vẫn còn thừa một ít chưa ăn hết.
“Trong nhà vẫn còn à, còn nhiều không? Không nhiều thì chúng ta mang về.” Thẩm Huyền Thanh vừa nói vừa đi tới.
“Không nhiều lắm, chỉ còn lại một chút, ta xếp vào nhé.” Lục Cốc đáp, y biết trong nhà còn bao nhiêu nên mới hỏi.
“Ừ.” Thẩm Huyền Thanh đáp lại một tiếng, thấy trong sọt tre đều là dược liệu, đón lấy nói: “Ban đêm quá lạnh, trước tiên cứ đặt trong nhà chính đã, lúc nào cũng có thể thấy, không sợ quên.”
“Được.” Lục Cốc gật gật đầu, lại lấy mấy bao vải trong nhà kho ra.
Nấm khô được một bao, mộc nhĩ đen nửa bao, một bao rau khô, còn có một bao sơn trà rừng, hàng khô vẫn khá nhẹ.
Y liếc mắt nhìn xe đẩy, nặng quá sẽ khó kéo, bốn cái túi này bỏ luôn vào sọt tre cõng xuống núi đi.
Lửng và thỏ rừng, gà rừng ngày mai đều phải mang theo, những dã vật này nhét vào bao tải cũng không có gì đáng lo, chỉ là phải chừa lại khoảng trống, không thì không dễ cõng.
Thẩm Huyền Thanh lại vào nhà kho nhìn một chút, nói: “Rau sam và lá ngải không nặng, đặt lên trên lồng gà, ngày mai xếp xe xong thì dùng dây thừng buộc vào, không sợ rơi mất.”
Hắn nói xong là làm luôn, sau khi hai bao đó được mang ra ngoài, Lục Cốc thấy trong nhà kho chỉ còn lương thực, không còn gì phải mang theo nữa nên xách sọt tre ra, đóng cửa rồi khóa lại, xem như là dọn xong nhà kho.
Muối và ớt khô các loại không cần mang xuống, nửa bình mật ong thì vẫn phải mang về, còn vò dưa muối, Lục Cốc mở ra nhìn thử, vẫn còn nửa vò, lúc trước ướp cần bằng giấm chua, đã thay đổi dùng muối ướp.
Muối khá đắt, người nhà nông ít mua nên đa số đều làm dưa chua, dù sao làm dưa muối phải tốn rất nhiều muối, phần lớn mọi người đều không đủ tiền mua.
Lục Cốc đến Thẩm gia rồi mới biết làm dưa muối, lúc ở Lục gia phần lớn là làm dưa chua, thỉnh thoảng Đỗ Hà Hoa ướp đậu tương chua cay còn đề phòng y.
Sau khi ướp muối xong, thái lát hay thái sợi đều được.
Thái lát thường là kẹp vào bánh bao ăn, thái sợi thì gắp ăn lúc ăn cơm.
Lần trước về nhà, Kỷ Thu Nguyệt còn băm nhỏ dưa muối, thái thêm chút gừng rồi rưới dầu nóng lên trên, xèo một tiếng, sau đó trộn đều gừng với dưa muối băm nhỏ, béo béo mặn mặn, kẹp vào trong bánh bao trắng, ăn nguyên món này không cần đồ ăn kèm vẫn thấy ngon.
Gừng xua tan hàn khí, làm ấm dạ dày, là đồ tốt, nhưng không cắt quá nhiều gừng nên vị gừng rất nhạt.
Muối dưa cần không ít muối, tương đối đắt đỏ.
Lần trước bọn họ đi ăn quán, tuy rằng chỉ gọi thịt, nhưng Lục Cốc nghe thấy trong quán có người gọi một đĩa dưa muối nhắm rượu, nhiều người ầm ĩ y không nghe rõ lắm, một đĩa hình như là mười lăm văn hay là bao nhiêu đó, rất đắt.
Y ngồi xổm trước vò dưa có chút luyến tiếc, thấy Thẩm Huyền Thanh tiến vào bèn nhỏ giọng nói: “Hôm nay và ngày mai ăn một ít, còn lại ta muốn cho vào trong chén rồi mang về nhà.”
Thấy vẻ mặt y không nỡ, Thẩm Huyền Thanh không nhịn được cười nói: “Cứ vậy mang về là được rồi.”
Đường núi xa xôi, Đại Hôi và Đại Bạch muốn về tới nơi phải chạy hồi lâu, nhóm người Thẩm Nghiêu Thanh đi lên cũng phải tốn một khoảng thời gian.
Lục Cốc có làm thêm cơm trưa, nhưng không đợi bọn họ mà ăn trước cùng Thẩm Huyền Thanh.
Buổi chiều lúc Lục Cốc đang thu dọn xiêm y của hai người, chợt nghe thấy tiếng Đại Hắc sủa trong viện nên chạy ra ngoài xem thử.
Y vội theo Thẩm Huyền Thanh ra ngoài viện, chốc lát sau đã thấy Vệ Lan Hương, Thẩm Nghiêu Thanh cùng Thẩm Nhạn, Đại Hắc và cún con chạy theo ra, vẫy đuôi vui mừng.
“Nương, đại ca.” Trầm Huyền Thanh hô, Lục Cốc cũng hô một tiếng.
Đại Xám và Đại Bạch không đuổi kịp, đường xa như vậy phải chạy qua chạy lại thì chó cũng mệt nên để bọn nó nghỉ ngơi ở nhà.
Đi một đường vừa mệt vừa đói, thức ăn vẫn ở trong nồi, Lục Cốc vào bếp nhóm lửa, trời lạnh vẫn nên ăn nóng mới tốt, không lo bụng dạ khó chịu.
“Cốc Tử ca ca, huynh xem hoa lụa trên đầu muội nè.” Thẩm Nhạn đến trước mặt Lục Cốc, cười híp mắt nói.
Trên đầu nàng có hai đóa hoa lụa nhỏ màu vàng nhạt, rất xinh đẹp, mặt mày Lục Cốc khẽ cong, nói: “Xinh quá.”
Thẩm Nhạn càng cao hứng, nghe Vệ Lan Hương bên ngoài nói có con lửng, cơm nước giờ chỉ cần hâm nóng lại, không cần hỗ trợ nên nàng vào phòng chứa củi xem con lửng.
Đồ ăn nóng ấm đều đã bưng lên bàn, Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc không có việc gì khác để làm, ngồi sưởi ấm bên cạnh chậu than, hắn thuận miệng hỏi: “A tẩu ở nhà sao?”
Đây vốn là một câu hỏi chuyện nhà vô cùng bình thường, ai ngờ Thẩm Nghiêu Thanh miệng còn đang nhai cơm không cả nuốt xuống, không nói gì lại ngẩng đầu cười có chút ngốc.
Vệ Lan Hương càng là ý cười đầy mặt, nói: “A tẩu con có hỉ rồi.”
“Đường núi xa quá nên không cho nàng theo lên cùng.” Thẩm Nghiêu Thanh cười nói.
Thẩm Huyền Thanh có chút kinh ngạc rồi lập tức nở nụ cười, trong nhà có thêm thành viên mới tất nhiên là hắn mừng rồi, nói: “Mấy con gà rừng, thỏ rừng kia không bán nữa, để cho a tẩu bổi bổ thân thể.”
“Được, được.” Thẩm Nghiêu Thanh không từ chối, người có thai đương nhiên phải ăn ngon chút.
Thẩm Nhạn còn nhỏ, bản thân nàng còn chưa tính là người lớn, nhưng biết mình sắp có cháu trai hoặc cháu gái, nàng nào có không vui mừng.
Lục Cốc cũng không phải ngoại lệ, người Thẩm gia đối xử tốt với y, Kỷ Thu Nguyệt có thai, y đương nhiên cũng cao hứng, nhớ tới Ny nhi gọi y là tiểu ma, thầm nghĩ sau này nhà bọn họ cũng có một đứa nhỏ gọi y là tiểu ma.
***
Xây nhà trong núi sâu không dễ, chỉ có hai gian phòng ngủ được, vì Thẩm Nghiêu Thanh lên, hai anh em bọn họ ngủ chung trong đông phòng, còn lại Lục Cốc, Vệ Lan Hương và Trầm Nhạn thì ở tây phòng, chen chúc qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, không cần quá gấp gáp lên đường, sau khi mặt trời ló dạng cả nhà mới rời giường thu dọn.
Vệ Lan Hương và Thẩm Nhạn nhóm lửa nấu cơm trong bếp, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh lấy bao đựng lửng trong phòng chứa củi.
Loài này nói nhỏ cũng không nhỏ, còn mập như vậy, bắt mười lăm, mười sáu con phải cần tới hai bao tải.
Có sáu, bảy con lửng còn sống, mấy ngày nay vẫn luôn dùng dây thừng trói chân trước và miệng, lúc cho ăn mới cởi dây thừng trên miệng, nếu không chúng nó sẽ đào đất chạy trốn, răng lại sắc bén vô cùng.
Cún con đi theo vào phòng chứa củi, thấy con lửng mập trên mặt đất thì sủa về phía chúng nó, lửng còn sống đạp chân, nó trực tiếp nhào tới cắn xé, da lửng dai dày, nó mới cắn ra một vết máu đã bị Thẩm Huyền Thanh xách gáy kéo ra.
Cún con thông minh, từng thấy Đại Hôi bắt thỏ, Thẩm Huyền Thanh cũng từng dạy nó, biết phải nhả miệng, sau khi bị ném ra khỏi phòng chứa củi, nghe thấy tiếng của Lục Cốc trong phòng, nó liền vẫy đuôi đi vào cọ chân y.
Sau khi gấp hết chăn cất vào trong rương lớn, Lục Cốc xếp xiêm y dày của y và Thẩm Huyền Thanh vào hành lý, hai bộ xiêm y mỏng mùa đông không mặc nên không cần mang theo.
Còn về quyển sách trong rương, Lục Cốc do dự một hồi lâu vẫn không dám đụng vào, vẫn là Thẩm Huyền Thanh thu dọn lửng trong phòng củi xong, qua cửa sổ thấy y sững sờ ở đó không nhúc nhích mới đến bên cửa sổ hỏi: “Em sao thế?”
Lục Cốc vội vàng xoay người, ấp úng nói không nên lời.
Thẩm Huyền Thanh đứng trước cửa sổ nhìn rương, thấy vẻ mặt y như vậy, hai má đều đỏ cả lên rồi, thoáng cái là biết chuyện gì, trong viện nhiều người, hắn giả bộ ho một tiếng, trên mặt bày ra bộ dáng không thèm để ý, lại hạ thấp giọng nói: “Mang về đi.”
“Nhị Thanh, cái sọt cỏ nhung này có mang theo không?” Thẩm Nghiêu Thanh trong phòng củi gọi với ra.
“Có mang theo.” Thẩm Huyền Thanh nói xong, không dám nhìn sắc mặt Lục Cốc nhiều, vào hậu viện lùa gà vịt vào lồng gà.
Cỏ nhung là Lục Cốc tích góp được, ngoài cái sọt này, trong góc phòng củi còn có một chồng nhỏ, sang năm lên vẫn dùng để nhóm lửa được.
Bao quần áo đã chuẩn bị xong, sách giấu trong quần áo chỉ có hai người họ biết.
Chờ ăn uống xong, Lục Cốc dọn dẹp phòng bếp gọn gàng, xe đẩy bên ngoài cũng đã xếp xong, kiểm tra một vòng thấy không còn gì khác cần mang về, một nhóm năm người kéo nhau ra khỏi cửa.
Bao quần áo vốn là để Thẩm Nhạn cõng, có thể nhẹ hơn sọt tre một chút, nhưng giờ trong đó có thứ không thể để người khác thấy, Lục Cốc không dám để cho nàng cõng.
Thẩm Nhạn cõng một sọt cỏ nhung, Vệ Lan Hương cõng sọt nấm khô và mộc nhĩ đen, bên trong còn có giỏ kim chỉ của Lục Cốc.
Sọt đựng dược liệu khá nặng, Thẩm Nghiêu Thanh cõng, anh và Thẩm Huyền Thanh thay nhau kéo xe, giờ là Thẩm Huyền Thanh kéo trước.
Lục Cốc đóng chặt tất cả các cửa lại, cửa sổ đều đã đóng hết, lúc khóa cửa viện, y thấy rau thu trong viện vẫn còn một ít.
Loại rau này có thể sống đến đầu đông, nếu cứ để trồng trên đất mà không đào, lúc tuyết rơi còn có thể thấy màu xanh biếc lấp ló, đào lên, bỏ những lá bị lạnh hỏng đi, thân cây thô bình thường không ăn được, nhưng đến đầu đông sẽ trở nên to dài, vào đông thì không còn quá chát nữa, gọt vỏ ngoài rồi cắt thành từng miếng vẫn có thể xào được đĩa rau tươi.
Trong nhà dưới chân núi trồng không ít, tiền viện hậu viện đều có, chỗ rau thu này tuy có hơi đáng tiếng, nhưng Lục Cốc không đào lên, trên xe đẩy đã nhiều đồ đạc, không thể mang xuống hết mọi thứ được.
Sau khi y khóa cửa xong, xoay người cùng mấy người Thẩm Huyền Thanh xuống chân núi.
Đại Hắc chạy phía trước, cún con đuổi theo chó lớn gâu gâu kêu vang, lúc chạy hai tai đều rung rung, thịt trên thân cũng núng na núng nính.
Trên đường nhiều người náo nhiệt nên nó cũng hưng phấn, tiếng chó sủa vang vọng trong rừng núi hiu quạnh.
Tiếng gió xào xạc, lá khô phủ đầy đất, đã đến lúc về nhà rồi..