Thẩm Huyền Thanh đang định đi xử lý Hoàng Đạt nghe thấy vậy thì dừng bước, Lục Cốc đuổi kịp tới từ phía sau.
“Có trộm sao?” Lục Cốc đi tới trước cửa Trương gia, Thẩm Huyền Thanh đi theo phía sau y.
Khóa và chìa khóa trong tay Lý Uyển Vân còn chưa cất, giỏ rau dại vẫn treo trên cánh tay, nàng nghe vậy nức nở một tiếng, nói: “Phải, lúc nãy ta đi vẫn còn tốt nhưng sau khi đào rau về nhà đã thành vậy rồi.”
Nàng nói xong thì đẩy cửa viện đi vào, Lục Cốc thấy trong nhà rất lộn xộn, sọt tre và gáo nước đều bị ném lung tung, phòng bếp cũng thành một đống hỗn độn.
“Đang ban ngày ban mặt mà lại có trộm cho được.”
“Đúng thế đấy, tên trộm này lá gan lớn thật, không trộm vào ban đêm yên tĩnh mà lại trộm ngay ban ngày.”
Người trong thôn theo sau tiến vào, cau mày ngươi một câu ta một lời. Trộm cắp không phải chuyện nhỏ, hôm nay trộm Trương gia mai có thể sẽ trộm nhà khác. Dù có thể là tên trộm thấy trong nhà chỉ còn một quả phụ là Lý Uyển Vân dễ bắt nạt nên mới tìm tới nhưng những người khác không khỏi mang lòng phòng bị.
Lý Uyển Vân lau nước mắt đi ra từ trong phòng nói: “Hai mươi đồng tiền ta giấu dưới gầm giường đều đã bị trộm mất, ta chỉ còn hai mươi đồng đó thôi.”
Nàng khóc và bỗng nghĩ ra gì đó rồi chạy vào hậu viện. Thấy vậy, đến cả Lục Cốc cũng biết là nàng đi xem gà trong hậu viện.
Lục Cốc theo bản năng đi theo, những người khác trong thôn cũng vậy, đều đi về phía hậu viện.
Người trong thôn đều biết lúc lão Trương thị bệnh Lý Uyển Vân đã bán không ít gà vịt mà giờ ba con chỉ còn lại hai con, trong chuồng gà có không ít lông gà rải rác trên mặt đất, nhìn qua thì hẳn là lúc có người tới bắt bọn gà đã chạy tán loạn, Lý Uyển Vân đếm xong thì che mặt khóc nói: “Gà cũng mất một con rồi.”
“Tên trộm trời đánh này!” Miêu đại nương ở phía sau nghe thấy lời này nhịn không được mà mắng.
Thẩm Huyền Thanh nhìn lướt qua tường hậu viện, lại nhìn mấy dấu chân hơi mờ trong chuồng gà, hắn không nhìn xem chân Lý Uyển Vân lớn cỡ nào cũng không lên tiếng nói gì.
Lý Uyển Vân khóc hai tiếng rồi không che mặt nữa, ngẩng đầu muốn nói chuyện nhưng trong lúc vô tình lại đối diện với đôi mắt đen trầm tĩnh kia, trong lòng nàng kinh hoảng, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Thấy nàng rõ ràng là luống cuống, Thẩm Huyền Thanh dời tầm mắt đi giả vờ như không biết gì, kéo ống tay áo Lục Cốc nói: “Quay về tiền viện đi.”
Hai người bọn họ vừa di chuyển, những người khác cũng theo đó mà quay về tiền viện. Những phụ nhân thích sạch sẽ đều đã rời đi trước vì không chịu nổi mùi phân gà vịt.
Lý Uyển Vân ở hậu viện lấy lại bình tĩnh, nàng và Thẩm Huyền Thanh không có liên quan gì nhiều nhưng nàng thường nói chuyện với Vệ Lan Hương, Thẩm gia không có ai là mặt dày vô sỉ, đều là người lương thiện, nghĩ vậy trong lòng nàng mới yên ổn hơn chút.
“May là không trộm hết.”
Miêu đại nương nói chuyện với Vệ Lan Hương đến muộn, những người khác trong thôn nghe vậy cũng gật đầu. Tiền đều đã bị trộm hết, không biết nếu cả gà vịt cũng mất hết thì cuộc sống sau này của nàng biết làm sao.
Đều là gà lớn đã trưởng thành, không giống mấy văn tiền giấu trong người không ai thấy, ban ngày ban mặt chắc chẳng có tên trộm nào dám trộm hết đi, người bị bắt thì có luôn cả tang vật, nhẹ nhất là bị đánh một trận.
“Ngươi nghĩ có thể là ai?” Vệ Lan Hương vừa nói vừa suy nghĩ.
“Lúc nãy có người thấy Hoàng Đạt chạy qua, không phải là gã ta đấy chứ?” Miêu đại nương nhỏ giọng suy đoán.
Trong viện có không ít người, vài người đứng gần bà nghe vậy không khỏi cũng nghi ngờ Hoàng Đạt. Không nói chuyện gì khác, tên Hoàng Đạt vất vưởng này trước đây đã ăn trộm không ít lần, ít nhất là đã trộm gà vịt của năm, sáu hộ trong thôn, có khi còn làm hỏng rau nhà người khác, hái trộm rồi thì thôi đi, lại còn cố tình giẫm mấy cước lên rau tốt nhà người ta, tâm tư thối nát, không biết đúng sai.
Lục Cốc nghe thấy mấy người đang mắng Hoàng Đạt nhưng vừa rồi khi y nhìn thấy Hoàng Đạt thì trong tay gã không có gì cả.
Y ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Thanh một cái, thấy Thẩm Huyền Thanh lắc đầu thì không nói gì nữa.
Lý Uyển Vân lúc bấy giờ đã lau khô nước mắt, nhặt một cái sọt tre trên mặt đất lên nói: “Không bắt được kẻ trộm, ta cũng không biết hắn là ai, nhưng những ngày tháng này thật sự là quá khó khăn rồi. Ta không có ruộng không có rau chỉ có thể đi đào rau dại, hôm nay trộm một con, ngày mai nhân lúc ta ra ngoài lại trộm tiếp, cái nhà này sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị trộm sạch mà thôi.”
Những lời này của nàng đúng là có lý, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm. Một mình góa phụ như nàng trong nhà, một không có chỗ dựa hai không có tiền, người khác cũng dễ đè đầu bắt nạt.
“Haizzz.” Vệ Lan Hương thở dài, chuyện đến nước này, Lý Uyển Vân lại chỉ có một mình, may mà mấy nhà hàng xóm cách vách đều là người tốt, nếu là người khác, ỷ vào hai nhà làm hàng xóm gần gũi không biết sẽ bắt nạt nàng đến mức nào nữa đây.
“Hiện tại trong tay ta không còn một đồng nào, bột mì và gạo trong nhà cũng chẳng còn lại bao nhiêu, hậu viện chỉ còn vài con gà vịt kia sợ chưa đến lượt ta ăn trứng đã bị trộm mất rồi.” Lý Uyển Vân không khóc nữa, sắc mặt nàng gần đây luôn không tốt, rất tái nhợt.
Nàng nhìn Vệ Lan Hương và Miêu đại nương, lại nhìn các phu lang khác trong thôn rồi nói: “A ma, thẩm à, giờ nói ra cũng không sợ mọi người chê cười, ta không tiền ăn tiền uống, đi vay mượn không phải ý hay, ta không thể trả lại cho mọi người được. Mấy con gà con vịt ở hậu viện kia nếu ai muốn thì ta có thể bán rẻ, lấy tiền sau này mua gạo mua bột, nếu không gà vịt cứ để đó ta cũng không thể giữ được, chỉ để cho không bọn trộm cướp.”
“Dù có bán thành tiền nhưng ngươi cất tiền trong nhà thì trộm vẫn đến lấy được, vậy không phải là mất cả tiền sao, đâu thể lúc nào cũng cất tiền trong người được.” Lâm Kim Hổ sống ở giữa thôn cũng tới góp vui. Hắn đến muộn, nghe mấy lời này không nhịn được mà nói: “Mà cho dù có cất trên người nhưng lỡ kẻ trộm đến vào ban đêm thì tính sao?”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị tức phụ nhéo một cái lên cánh tay ý bảo im miệng. Lý Uyển Vân là một góa phụ, ban đêm nếu kẻ trộm đến trộm tiền thì thôi đi nhưng nhỡ là trộm người thì chẳng phải là bôi nhọ thanh danh người ta sao.
Bị nhéo một cái, Lâm Kim Hổ mới nhận ra không thể nói lung tung những lời này nên ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Nhưng lời đã nói ra, Lý Uyển Vân mím chặt môi, một lát sau mới nói: “Không thì ta đành về nhà thân nương vậy. Trong nhà không có xe đẩy, gà vịt không dễ mang theo, đổi thành tiền về cũng có thể mua thêm ít bột ít gạo cho nương ta, đâu thể tay không ăn cơm trắng được.”
“Ý này không tệ, bảy ngày giỗ đầu đã qua rồi, những ngày sau không cần quá nghiêm ngặt.” Thẩm Huyền Thanh đáp lại, xem như là cho Lý Uyển Vân một bậc thang đi xuống.
Đôi khi mọi người đều vậy, phải có người đi đầu mở chuyện. Trong nhà Lý Uyển Vân vốn đã không dễ dàng nay còn gặp trộm cướp, hơn nữa nữ nhân và song nhi về nhà thân nương ở vài ngày cũng không phải chuyện gì lạ lùng.
Lục Cốc có tiền trong tay, lại có cả Thẩm Huyền Thanh đứng cạnh làm thuốc an thần nên mở miệng làm người đầu tiên hỏi Lý Uyển Vân xem gà vịt bán thế nào.
Gà vịt mái đương lúc đẻ trứng đừng nói là mười bảy, mười tám văn, có lúc còn lên tới hai mươi văn. Trứng có thể bán, sau này gà vịt mái già không thể đẻ trứng thì vẫn có thể bán được, dù sao cũng không lỗ.
“Không nhiều đâu, hai con vịt, một con gà trống, bốn con gà mái, nếu ngươi muốn hết thì cho ngươi gà trống, gà mái và vịt mái mỗi con mười văn tiền.” Vì là Lục Cốc hỏi nên Lý Uyển Vân khẽ cắn răng ép giá tiền xuống thấp nhất chứ không nói mười lăm văn.
Tổng cộng chỉ có bảy con, quả thật không nhiều lắm, Lục Cốc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Huyền Thanh một cái, thấy hắn gật đầu thì mới yên tâm.
“Được, vậy mua hết đi.” Vệ Lan Hương cũng nói, bà nhìn Lục Cốc một cái.
“Nương, con đi lấy tiền.” Lục Cốc hiểu được ánh mắt bà, nếu là y muốn mua thì đâu thể để người khác trong nhà bỏ tiền ra.
Việc mua bán này vô cùng nhanh gọn. Lục Cốc mở miệng nói muốn mua trước, những người khác dù có ham cái giá rẻ này cũng không còn cách nào khác. Không phải không ai nghĩ tới việc bỏ ra thêm một, hai văn tiền để mua đứt, dù mua một con gà mái với giá mười hai văn tiền thì vẫn là hời nhưng Thẩm Huyền Thanh còn đang đứng sừng sững trong viện, vóc người cao to như vậy khiến người khác không muốn xung đột với nhà hắn, vả lại Lý Uyển Vân đều đã đồng ý rồi.
Sau khi Lục Cốc quay lại, những người khác trong thôn đều đã giải tán, trời sắp tối rồi, ăn cơm xong còn phải rửa chén.
“Cái này…” Lý Uyển Vân đếm tiền, là bảy mươi văn. Lúc nãy nàng nói gà trống là cho Lục Cốc, y chỉ cần đưa sáu mươi văn là được rồi.
“Dù sao ngươi cũng cầm đi.” Lục Cốc không nói gì nhiều, chỉ hỏi nàng: “Khi nào thì về nhà thân nương?”
Lý Uyển Vân nhét tiền vào trong ngực, trong mắt đều cảm kích nói: “Hôm nay muộn rồi, sáng mai ta đi.”
Nếu đã vậy Lục Cốc chỉ gật đầu không nói gì khác. Y bắt lấy hai con vịt trên mặt đất, còn lại năm con gà kia là Thẩm Huyền Thanh cùng Vệ Lan Hương bắt, gọi ba con chó đi về nhà.
Lý Uyển Vân ở phía sau nhìn bọn họ, há miệng muốn nói những sọt tre trong nhà này đều đưa cho Lục Cốc, nhưng nghĩ lại cuối cùng lại thôi, cúi đầu thu dọn mảnh sân hỗn độn. Dù sau này nàng không trở về nữa thì nhà cửa không thể cứ thế mà toang hoang cho đi, phải làm ra bộ dáng có người sống ở trong nếu không người khác sẽ nghi ngờ.
Bóng đêm bao phủ đất trời, vì chuyện có trộm nên nhiều gia đình đã đóng cửa từ lâu và Lý Uyển Vân cũng vậy. Hôm nay náo loạn thành như vậy, hàng xóm xung quanh chắc chắn sẽ phòng bị vào ban đêm, tên Hoàng Đạt kia chắc cũng không dám dễ dàng bén mảng tới.
Nàng đóng cửa sổ và cửa ra vào, đặt con dao phay ở mép giường để tay có thể chạm vào, dưới gối còn giấu cả kéo. Sau khi nằm xuống nàng vẫn luôn mở mắt thao láo không có ý định đi ngủ.
Dù Lâm Kim Hổ không nói những lời kia thì nàng vẫn phải tìm cớ trở về nhà thân nương, gặp trộm vốn là chuyện lớn, nàng trốn về nhà thân nương thì cũng không ai nói được gì.
Về chuyện gặp trộm này thì thực sự là không có gì, là nàng lặng lẽ làm rối tung sân viện và nhà bếp, nhà chính và hậu viện hỗn loạn cũng là một tay nàng làm ra. Không có mục đích nào khác, nàng không thể ở lại thôn Thanh Khê này nữa rồi.
Chiều nay nàng ngồi chặt củi trong viện, cửa để mở. Hoàng Đạt đi ngang qua đứng ở cửa nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt của tên khốn đó khiến nàng cô cùng sợ hãi, vừa hoảng vừa sợ.
So với những họ hàng tốt kia của Trương gia thì ánh mắt của Hoàng Đạt hoàn toàn khác, tục tĩu bẩn thỉu đến nỗi nàng thậm chí không dám nói gì, đôi tay nắm chặt rìu run rẩy, trong lòng chỉ có một ý niệm là nếu Hoàng Đạt dám vào, nàng chỉ có thể chém rìu qua.
May mắn thay lúc đó còn là ban ngày nên Hoàng Đạt không dám làm bậy, nhìn một lúc rồi bỏ đi.
Nàng không dám quên ánh mắt đó, bảy hoặc tám năm trước hồi nàng còn ở nhà thân nương, trong thôn có một góa phụ sống một mình, ban đêm có người trèo tường vào nhà, sau đó góa phụ kia đã treo cổ trong nhà bằng một sợi dây thừng.
Có người ngủ say cả đêm, có người cả đêm không ngủ.
Hôm sau trời còn chưa sáng, nghe thấy hàng xóm có động tĩnh, Lý Uyển Vân mới thức dậy đi vào hậu viện, bước chân của nàng rất nhẹ, không tiếng động cầm chiếc xẻng đào đống phân, trong đống phân hôi thối tìm được một túi tiền được bọc kín.
Túi tiền được bọc hai lớp, nàng vứt lớp vải bị dính phân ở bên ngoài đi, chôn trong đống phân nhiều ngày như vậy, lớp vải thứ hai của túi tiền cũng đã bốc mùi hôi thối. Nàng mở túi tiền và lấy bạc được bọc trong vải ra, trong lớp vải bố là một lớp giấy dầu bọc ba mươi lượng bạc hoàn chỉnh.
Nàng nắm chặt một thỏi năm lượng bạc trong tay, lòng bàn tay đau đớn nhưng nàng lại cảm thấy một sự an tâm vô cùng.
Ngày đó Trương Tứ Tử mắng nàng giấu tiền bị nàng mắng lại. Người khác không biết nhưng bản thân nàng biết mình chột dạ vì nàng thật sự đã giấu tiền đi.
Mang theo ba mươi lượng và chín mươi văn tiền trở về nhà thân nương, có tiền trong tay thì dù nàng không trở về đây thì nhà thân nương cũng sẽ không đuổi nàng đi.
Đuổi nàng nàng cũng không đi, chỉ cần làm loạn một trận, ở nhà thân nương còn tốt hơn là ở đây một mình, không cần ngày đêm lo lắng bị người ta khinh nhục.
Còn nhà ở và những gia sản khác, không bán được thành tiền có hơi đáng tiếc nhưng nàng không phải người ngu ngốc, biết rằng có những chuyện không cần thiết phải quan tâm nữa.
Trước kia lúc lão Trương thị còn sống soi mói đủ điều, trong tay nàng lại không có tiền, lúc về nhà thân nương chỉ có thể mang theo vài thứ đồ sứt sẹo để hai người tẩu tử và đệ muội (em dâu) kia xem thường. Ba mươi lượng không phải số tiền nhỏ, chỉ cần nắm chặt số tiền này trong tay thì về nhà thân nương nàng vẫn sẽ có đủ khí thế.
Trời mờ sáng, Lý Uyển Vân rửa bạc, có mùi hôi thối thì sao, đây chính là bạc thật.
Nàng thoáng cảm nhận được sự an tâm khi có tiền, đặc biệt là tiền phải nằm trong tay mình, nghĩ tới việc từ giờ nàng không cần lại phải mặt dày đi xin tiền người khác thôi đã thấy sống lưng thẳng tắp.
Động tác của Lý Uyển Vân vừa nhanh vừa nhẹ, cất hết xiêm y vào trong bao hành lý. Xiêm y của nàng ít, chỉ có bộ áo bông của Trương Chính Tử để lại là dày hơn một ít. Thấy chiếc chăn trên giường rất dày, đây là của lão Trương thị, sau đó là nàng tự đắp, chăn và nệm không dễ mang đi nên nàng tháo chỉ rút bông bên trong ra nhét vào trong bao hành lý, có phần thì nhét vào trong sọt tre, mang về nhà thân nương vẫn dùng được, mua thêm ít bông mới, dù sao thì vẫn có thể làm cho bản thân nàng một chiếc chăn mới.
Nàng không có lòng dạ nào để nấu ăn, bỏ cả dao và kéo vào giỏ kim chỉ định mang đi, vào bếp lấy một cái màn thầu lạnh ngắt trong vỉ hấp ra gặm, vừa gặm vừa nghĩ xem còn gì muốn mang đi không. Bát đũa mang theo hai bộ, chọn ra hai, ba cái đĩa không bị sứt sẹo, không tính người khác, đủ để nàng dùng là được.
Ăn màn thầu khô dễ nghẹn, nàng múc nửa gáo nước lạnh để uống, thở một hơi rồi ném lại gáo vào trong vại nước.
Vài quả trứng gà và trứng vịt còn lại chắc chắn phải mang đi cùng với ít gạo và bột không còn nhiều. Lý Uyển Vân gặm xong một cái bánh bao, tầm mắt rơi vào nồi lớn, nồi sắt đáng giá, sau này nàng không về đây không biết sẽ rơi vào tay ai.
Trời còn chưa sáng hẳn, nhà Toàn tử vì có bé con nên dậy sớm, Chân ca nhi bế con trong viện xi tiểu, miệng còn đang xi xi vài tiếng.
Sau khi bé con tiểu xong, y đứng dậy định quay vào nhà thì nghe thấy có người gọi mình, nhìn qua thì thấy là Lý Uyển Vân thò đầu ra từ bên kia tường.
“Uyển Vân?” Chân ca nhi vô cùng kinh ngạc.
“Suỵt.” Lý Uyển Vân ý bảo y không cần nói gì, lại nhỏ giọng nói: “Ngươi bế đứa nhỏ về đi rồi quay lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Chân ca nhi vội vàng về phòng, sau khi đi ra không thấy bóng dáng Lý Uyển Vân đâu nhưng vẫn cầm một cái thang ngắn trèo lên đầu tường, nhỏ giọng hô: “Uyển Vân.”
Y đứng cao, thấy Lý Uyển Vân kéo nồi sắt đi ra từ trong phòng bếp rồi thở hổn hển cố gắng leo tường đưa cho y.
“Ngươi đây là…”
“Ngươi không cần quan tâm, cứ cầm lấy là được, dùng cũng được, bán cũng được, tóm lại là tuyệt đối không để người khác biết là ta đưa cho ngươi là được.” Lý Uyển Vân nhỏ giọng nói, nhìn khuôn mặt quen thuộc của phu lang Toàn tử, đôi mắt nàng có chút ẩm ướt.
“Đi xuống đi đừng để ai nhìn thấy, sau này, sau này ta sẽ quay lại tìm ngươi dán đến giày.” Nàng nói rồi đi xuống thang trước.
Chân ca nhi cảm thấy có chút khác thường nhưng Lý Uyển Vân đã đi vào phòng chứa củi rồi đóng cửa lại, y còn chưa kịp nói lời đồng ý, chỉ đành xách nồi lớn bằng một tay rồi leo xuống thang. Nồi sắt không nhẹ, siết đau đầu ngón tay y, may mà thoáng chốc đã leo xuống được. Sau khi leo xuống, y đứng bên tường nghĩ thầm Lý Uyển Vân gầy yếu còn không có nhiều sức lực bằng y, không biết nàng kéo theo cái nồi này leo lên tường kiểu gì.
Trong phòng chứa củi, Lý Uyển Vân kéo củi ra, phía dưới là một cái vại nước thủng mà bên trong là hai con gà chết đã bị nhổ một phần lông.
Gà bị mất là do chính nàng giết, gà này không thể mang theo, nếu bị người bắt gặp thì mọi chuyện đều hỏng.
Mặt trời còn chưa ló dạng, sáng sớm khí lạnh tràn ngập, cửa viện Trương gia hé ra một khe hở, có một bóng người lẻn ra từ bên trong, thấy xung quanh không có ai thì vội vàng chạy về phía mấy nhà sau thôn, dừng lại trước cửa Miêu gia một chút rồi lại chạy đến nhị phòng Thẩm gia dừng lại một chút.
Lục Cốc đang đun nước trong bếp bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa viện, Đại Hôi sủa ra bên ngoài một tiếng, y hô lên: “Ai đấy?”
Không ai đáp lời, vì là ban ngày nến y mở cửa ra xem, không có bóng người nào ở ngoài nhưng có một cái giỏ trên mặt đất, bên trong là một con gà chết.
Sáng sớm nhìn thấy vật chết đã đủ khiến người ta kinh hãi, Đại Hôi và cún con chạy ra tiến lên ngửi ngửi. Bộ dáng của con gà chết này không quá thảm hại, thậm chí không có nhiều máu chảy ra, sau khi nhận ra điều này Lục Cốc mới yên tâm hơn chút.
“Sao thế?” Thẩm Huyền Thanh đi ra từ trong phòng lại thấy y đứng ở ngoài cửa, cún con và Đại Hôi không biết đang ngửi cái gì.
Lúc này Miêu gia bên cạnh cũng mở cửa viện, Lục Cốc theo bản năng nhìn qua, Miêu đại nương nhấc giỏ trúc trên mặt đất lên, bên trong cũng là một con gà.
“Cốc tử à, gà này…”
Thẩm Huyền Thanh bước nhanh tới thấy chuyện này, trầm ngâm một chút rồi nói: “Gà nhà mình thì cứ lấy về là được rồi.”
Miêu đại nương lớn tuổi hơn Lục Cốc, trải qua nhiều chuyện, phản ứng nhanh hơn một chút. Bà thở dài không nói gì, liếc mắt nhìn Trương gia bên kia một cái rồi xách giỏ vào nhà.
Lục Cốc chậm hơn một nhịp nhưng cũng biết gà này là chuyện gì.
“Đều nói trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, nàng trở về cũng tốt, chuyện này em nhớ đừng nói cho ai.” Thẩm Huyền Thanh thấp giọng nói với y.
“Ừm, em biết rồi.” Lục Cốc gật đầu, trong lòng có chút rầu rĩ.
Mặt trời mọc, bầu trời sáng choang, không ai biết có chuyện gì xảy ra trong lúc trời mờ sáng.
Lý Uyển Vân thu dọn hành lý, hai cái sọt tre, còn phải cõng một bao hành lý, một mình nàng không mang đi được, lại thêm tên khốn Hoàng Đạt kia gần đây về thôn lảng vảng khắp nơi, có khi đi đường lại gặp phải gã nên nàng không dám lên đường một mình.
Vì vậy, nàng tìm luôn hai phụ nhân ở thôn Lý gia của nhà thân nương và bí mật đồng ý sẽ cho mỗi người năm văn tiền. Thường ngày phụ nhân ít kiếm được tiền, chỉ cần mang theo đồ đạc đi qua chạy lại một chuyến mà kiếm được năm văn tiền, hai người phụ nhân trong làng đương nhiên là vô cùng nguyện ý.
Lúc hai người kia đến nơi, Lý Uyển Vân đã khóa cửa phòng bếp, đợi sau khi cõng đồ ổn thỏa, đóng kỹ cửa sổ và cửa viện xong, khi khóa cửa viện, hai tay nàng khẽ run rẩy.
“Cạch” một tiếng khóa lại, nàng hơi sửng sốt rồi mới cất chìa khóa đi, trên mặt không có nhiều biểu tình đi ra ngoài thôn nhưng thật ra trái tim đang không ngừng đập loạn.
Người dân nông thôn dậy sớm, nhiều người tranh thủ thời tiết mát mẻ để nhổ cỏ trong ruộng lúa, trên đường đi nàng gặp không ít người, gặp ai cũng đều hô một tiếng chào thẩm hoặc a ma.
Tinh thần Lý Uyển Vân có hơi hoảng hốt, nàng cảm thấy bản thân rất kỳ quái, một mặt còn đang nói chuyện với người trong thôn, mặt khác lại cảm thấy mình trôi nổi giữa không trung, đến tận khi khi nàng bước ra khỏi thôn Thanh Khê, đi qua cây đại thụ đầu thôn loại cảm giác nhẹ bẫng này mới biến mất.
Dưới chân nàng là một vùng đất vững trãi, có gió thổi qua đồng cỏ bao la cùng những ruộng lúa bất tận, gió cứ thổi mãi, thổi qua khuôn mặt khiến nàng cảm nhận được một niềm vui vô cớ.