Hai giờ chiều, Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ tạm biệt bà lão ở homestay, kéo vali rời khỏi Hạnh Vũ cổ trấn.
Xe taxi đã chờ ở bên ngoài Hạnh Vũ cổ trấn, Đoàn Hủ Nghiên sau khi xác nhận biển số xe liền cùng tài xế đem vali và túi xách bỏ vào cốp xe.
Tất cả đồ đạc của Mạc Tiểu Vũ đều để cùng với đồ của Đoàn Hủ Nghiên, cậu cái gì cũng không cần xách, chỉ cần đi theo Đoàn Hủ Nghiên là được.
Đây là lần đầu tiên trong đời Mạc Tiểu Vũ đi xa, cũng là lần đầu tiên đi taxi, bởi vì lộ trình từ Hạnh Vũ cổ trấn đến sân bay mất khoảng một giờ lái xe, Đoàn Hủ Nghiên rất lo lắng cậu sẽ say xe.
Mà kết quả cũng đúng như hắn dự đoán, xe xuất phát từ Hạnh Vũ cổ trấn còn chưa tới nửa tiếng, Mạc Tiểu Vũ đã say xe.
Cả khuôn mặt cậu trắng đến mức không còn lại bao nhiêu huyết sắc, tâm trạng cũng mệt mỏi, tựa vào bả vai Đoàn Hủ Nghiên nói đau, nói không thoải mái.
Cũng may Đoàn Hủ n sớm đã có chuẩn bị, lấy ra dầu của bà lão cho hắn, rót một chút lên huyệt thái dương cùng nhân trung của Mạc Tiểu Vũ.
Chờ đèn giao thông, tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn động tĩnh ở ghế sau xe, nhìn Đoàn Hủ Nghiên dỗ Mạc Tiểu Vũ, Mạc Tiểu Vũ không thoải mái nhưng cũng không ầm ĩ, chỉ trắng mặt mím môi, thỉnh thoảng phun ra một hai chữ.
Bộ dáng yên lặng nghe lời này của cậu rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm, vốn tài xế nhìn ra sự đặc biệt của cậu không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Mạc Tiểu Vũ, bộ dáng khó chịu muốn khóc nhưng không khóc của cậu vẫn mềm lòng, thừa dịp chờ đèn giao thông tìm ra trong hộp của ghế lái phụ lái đang để xí muội.
Hộp xí muội vẫn còn đóng, chưa từng mở qua.
Tài xế đưa xí muội cho Đoàn Hủ Nghiên ngồi phía sau, “Để cho cậu ấy ăn chút xí muội đi, có thể tốt hơn một chút, bằng không lát nữa sẽ nôn mửa đó “
Đoàn Hủ Nghiên nói một tiếng cảm ơn sau đó nhận lấy, sau khi mở ra bảo Mạc Tiểu Vũ lấy một viên ăn, tay hắn vừa rồi sờ qua dầu gió, không thể cầm.
Không ngờ Mạc Tiểu Vũ lấy ra một viên lại không phải bỏ vào trong miệng mình, mà là đút cho Đoàn Hủ Nghiên, đút xong mới cầm một viên bỏ vào miệng.
Đoàn Hủ Nghiên muốn trả lại phần còn lại cho tài xế, nhưng tài xế bảo hắn cứ cầm, “Tôi thấy điểm đến của các cậu là sân bay, cậu ấy ngồi xe cũng bị say, lên máy bay có thể còn có thể sẽ bị say máy bay, cậu cứ giữ lấy để khi cậu ấy khó chịu thì đưa cho cậu ấy ăn.
“
Đoàn Hủ Nghiên không kiên trì trả lại xí muội nữa, chỉ chờ sau khi xe đến sân bay, app tự động thanh toán thì thưởng thêm hai mươi tệ.
Sau khi xuống xe, Đoàn Hủ Nghiên sợ Mạc Tiểu Vũ đi lạc, một tay kéo vali, tay kia nắm chặt tay cậu, hoàn thành ký gửi hành lý sau đó ngồi chờ máy bay, trong lúc đó Đoàn Hủ Nghiên còn nhận điện thoại, là Ôn Bội.
Mấy ngày nay y phải làm việc ở thành phố S, không có cách nào đến sân bay tiễn hắn, trong điện thoại ríu rít nói xin lỗi, Đoàn Hủ Nghiên vốn cũng không muốn phiền y, liền thuận miệng đáp lại, sau này có cơ hội gặp lại thành phố A.
Đến sảnh chờ, đi ngang qua các cửa hàng đầy màu sắc, tìm vị trí ít người ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi thông tin của sân bay.
Mạc Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên, đối diện với cậu chính là cửa hàng bán đồ ăn kia, vì thế tầm mắt của cậu luôn thỉnh thoảng bay về phía một cửa hàng bán bánh ngọt.
Đoàn Hủ Nghiên thỉnh thoảng chú ý đến cậu, thấy cậu bí mật nhìn những người xếp hàng mua bánh, ánh mắt hâm mộ, nhưng chỉ chốc lát sau liền chuyển tầm mắt, nhìn gạch men, nhìn tay vịn ghế, nhìn trần nhà, sau đó lại lặng lẽ xoay tầm mắt trở về.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn muốn cười, nhéo nhéo tay cậu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vũ có thể cùng Hủ Nghiên đi mua chút đồ hay không? “
Mạc Tiểu Vũ đương nhiên là gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên liền dắt cậu từ chỗ ngồi đứng lên.
Hai người đàn ông nắm tay nhau ở nơi công cộng kỳ thật là tương đối bắt mắt, nhưng Đoàn Hủ Nghiên cũng không để ý ánh mắt của những người đó, nếu như phát hiện ánh mắt đối phương quá mức nhiệt liệt, hắn sẽ nhìn lại, người kia tự giác cảm thấy xấu hổ, sau đó dời ánh mắt đi nơi khác.
Đi tới trước cửa hàng bánh ngọt, Đoàn Hủ Nghiên gọi bánh vị dâu tây và bánh vị socola trong quầy, “Mỗi một loại lấy hai cái.
“
Mạc Tiểu Vũ bị hắn nắm tay đứng ở một bên, yên lặng nhìn bánh ngọt tinh xảo trong quầy, nhận thấy có người đang nhìn cậu, theo bản năng quay đầu liền nhìn thấy mấy cô gái mặc váy.
Mạc Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn các cô, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay mình và Đoàn Hủ Nghiên đang nắm lấy nhau, cảm giác Đoàn Hủ Nghiên có chút buông lỏng, cậu còn nắm lấy cổ tay Đoàn Hủ Nghiên điều chỉnh một chút, xác nhận nắm chặt mới hài lòng lặng lẽ hừ hừ hai tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn cậu, theo bản năng nắm chặt tay cậu, “Làm sao vậy? “
Mạc Tiểu Vũ liền nhẹ nhàng lắc đầu, biểu hiện say xe của cậu lúc này đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng đẹp hơn không ít.
Mua xong bánh thì hai người trở lại chỗ ngồi, Đoàn Hủ Nghiên liền giúp Mạc Tiểu Vũ đeo găng tay dùng một lần, “Tiểu Vũ muốn ăn dâu tây hay là sô cô la? “
Vấn đề này hắn không hỏi cũng biết, nhưng hắn vẫn hy vọng Mạc Tiểu Vũ có thể trả lời.
“Dâu tây.
“
Đoàn Hủ Nghiên liền mở túi ra để cho cậu tự cầm.
Gần hai mươi tệ một cái bánh đương nhiên là rất ngon, bên trong là kem dâu tây lạnh lẽo, ngọt mà không ngấy, Mạc Tiểu Vũ ăn đến mắt đều sáng, Đoàn Hủ Nghiên mua bốn cái cậu đã ăn hai cái.
Không bao lâu sau loa phát thanh liền thông báo cho bọn họ lên máy bay, Đoàn Hủ Nghiên tìm khăn giấy để lau khóe miệng cho Mạc Tiểu Vũ , nắm lấy tay cậu đi về phía cửa lên máy bay.
Lên máy bay rất thuận lợi, Mạc Tiểu Vũ ngồi vào vị trí còn trưng ra vẻ mặt tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoàn Hủ Nghiên vốn tưởng rằng cậu sẽ sợ hãi, nhưng Mạc Tiểu Vũ không sợ như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí việc say máy bay cũng không xuất hiện, bởi vì cậu đã ngủ thiếp đi.
Buổi sáng cậu dậy quá sớm, hôm nay cũng không có như thường lệ chợp mắt, ngồi xuống không bao lâu mí mắt liền bắt đầu đánh nhau.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn mà buồn cười, vươn tay che mắt cậu, ánh mắt Mạc Tiểu Vũ chậm rãi chớp chớp hai cái, tiếp theo nghiêng đầu dựa vào bả vai Đoàn Hủ Nghiên, không bao lâu hô hấp liền trở nên vững vàng mà kéo dài.
Sau hơn hai giờ bay, máy bay cất cánh suôn sẻ và hạ cánh cũng suôn sẻ.
Mạc Tiểu Vũ ngủ một mạch đến lúc hạ cánh, đến nơi người còn mơ mơ màng màng, chỉ biết phải nắm chặt tay Đoàn Hủ Nghiên, đi theo hắn xuống máy bay lấy hành lý, đi ra khỏi cửa sân bay.
Hắn đang cúi đầu dụi mắt thì nghe thấy có người đang gọi cái tên rất quen thuộc với mình.
“Đoàn Hủ Nghiên—— Lão Đoàn a! Tôi ở đây! Nhìn tôi này xem tôi này! “.