Thật ra Úc Thịnh thích dáng vẻ anh mặc áo sơ mi nhất, đặc biệt là áo sơ mi trắng phối cùng với vest đen, đôi chân dài đến nghịch thiên, ở trước mặt người khác lúc không lên tiếng trông vừa lạnh lùng vừa ngầu.
Bây giờ anh cũng mặc áo sơ mi trắng nhưng dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.
Vành tai đỏ ửng, trước trán lấm tấm mồ hôi, đáy mắt thanh lạnh nổi lên một lớp sương mờ, hơi phiếm đỏ, đôi mày dài nhíu chặt, dùng ánh mắt trầm tối nhìn cô.
“Tiểu Úc…” Anh thở dối, giọng nói khàn đặc, giống như mang theo lưỡi câu.
Úc Thịnh bị giọng nói của anh quyến rũ, cúi đầu hôn lên môi anh, lại bị anh một ngụm cắn nuốt.
Anh bỏ tất cả cảm xúc lên trên môi cô, giữ lấy gáy cô, không để cô chạy, Úc Thịnh suýt không thở nổi.
Nhưng di động lại vào đúng lúc này vang lên, Úc Thịnh vẫn không nghe thấy, anh lại bắt đầu dỗ dành cô: “…Chắc chắn là có việc gấp… Hay là để anh, hửm?”
“Không… Để em.” Cô cúi đầu tiếp tục, từ hai bên và đỉnh đầu anh nhìn xuống, chính là thành phố S đèn đuốc sáng trưng.
Đây là một thành phố lớn vừa phồn hoa vừa náo nhiệt, hằng năm thu hút vô số người ôm mơ ước đến thành phố này, mỗi ngày họ đều cố gắng học tập, làm việc lại vì gì chứ?
Mỗi người đều có lý tưởng khác nhau, mục tiêu khác nhau, muốn nắm giữ một số thứ trong tay mình.
Lại có bao nhiêu người có thể may mắn như cô, giờ đây không chỉ có thể đứng ở nơi cao của thành phố còn có một chàng trai hoàn toàn đặt cô trong lòng, nguyện ý hi sinh tất cả kề cạnh bên cô?
Bất kể cô muốn gì, có lẽ anh đều sẽ lấy thay cô.
Bây giờ cô muốn gì nhỉ?
Úc Thịnh cúi đầu nhìn anh, mái tóc rủ xuống vai.
Cô muốn nhìn thấy sự nghiêm túc đoan chính của anh vì cô mà sụp nát, muốn nhìn thấy đáy mắt thanh lạnh của anh nhóm lên ngọn lửa, muốn nhìn thấy cần cổ trắng ngần của anh bị thiêu đốt đỏ bừng, muốn nhìn thấy cánh môi xinh đẹp của anh hé mở phát ra tiếng thở d.ốc đè nén…
Muốn nhìn thấy anh rõ ràng đã đến cực hạn nhưng lại vì cô tiếp tục nhẫn nại…
So với ước mơ của người khác, ước mơ này của cô, phải chăng quá mức… Không đứng đắn?
Vậy nên dù là rất mệt nhưng trong lòng cô lại rất vui.
“A Tự, ngoan ngoãn chịu đựng…” Đầu ngón tay cô rơi lên môi anh, lần nữa cúi đầu hôn anh.
…
Một giờ đồng hồ sau, Chung Lộc nhìn thấy Thu Tự mở cửa, lại nhìn số phòng.
Không sai, quả thật là phòng của Úc Thịnh.
“Có chuyện gì?” Trong giọng đối phương mang theo không vui vì bị quấy rầy, hoặc là mang theo lửa giận chưa tan nào đó, giống như là toàn bộ quá trình của chuyện nào đó không thể chủ động kiểm soát dẫn đến có nút thắt khó tan biến.
Làm người ta cảm thấy kỳ lạ là cách ăn mặc của anh, bên ngoài quấn áo choàng ngủ, bên trong lại là áo sơ mi rộng thùng thích, cách ăn mặc thừa thãi này là vì che giấu gì đó.
Chung Lộc tinh mắt, rất nhanh phát hiện ra dưới lớp áo choàng ngủ không có quần tây phối cùng áo sư mi, mà cổ áo sơ mi khi nhìn nghiêng mơ hồ nhìn thấy dấu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa không phải là một cái mà là mấy cái lận.
Chung Lộc:…
Thoáng cái đến cả tư thế cũng xuất hiện mấy loại trong đầu Chung Lộc…
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân muốn dựa vào hồi ức hai người với Úc Thịnh, tách đối phương ra ngoài, làm anh nổi giận là một suy nghĩ vô cùng ấu trĩ.
Người ta ở đây đang làm chuyện của nghiên cứu sinh rồi, anh ta vẫn còn muốn làm chuyện mẫu giáo.
Nhưng… phải chăng là vội vã quá rồi không?
Bọn họ mới vào trong đây, đến cả cơm tối còn chưa ăn, hai người đã trực tiếp nhảy vượt rồi?
Chung Lộc đang phỉ nhổ trong lòng, bên cạnh lại có người đẩy xe thức ăn đến, nhân viên phục vụ nói một tiếng xin lỗi sau đó đẩy xe thức ăn bên cạnh anh ta, lịch sự nói với Thu Tự: “Chào ngài, thức ăn ngài đặt đã đến, có cần tôi đẩy vào giúp ngài không?”
“Không cần đâu, để tôi.” Thu Tự không để đối phương tiến vào, tuy Úc Thịnh đã được anh ôm vào phòng, phòng khách không nhìn ra gì nhưng người có mũi nhạy rất hễ ngửi ra mùi ái muội chưa tản đi trong không khí.
Nhân viên phục vụ để xe thức ăn trước cửa phòng, lúc Thu Tự kéo xe thức ăn vào trong, thấy Chung Lộc vẫn đứng yên ở đấy, nhịn không được nhướng mày: “Giám đốc Chung muốn vào trong ăn một chút?”
Chung Lộc mắng chửi vào câu trong lòng, xoay người rời đi.
***
Chủ biên “Vãn Phong” họ Đặng, Úc Thịnh chưa từng gặp qua nhưng cũng từng ăn cơm hai lần với ông chủ phía sau, cũng xem như là có chút quen biết.
Đối với vị tổng biên Đặng này, thật ra cô từng nghe qua tất cả tin tức nhưng vì hai thành phố cách xa nha, không cùng một giới nên cô cảm thấy những tin nghe được chưa chắc là thật.
Nhưng tối nay, cô cũng xem như thật sự biết được mặt khác của người trong lời đồn của giới thời trang.
Bữa tiệc thời trang tối nay, hội tụ nhiều nhân vật nổi tiếng, không ít nghệ sĩ lớn đều đến tham dự, đi trên thảm đỏ rất lâu, phóng viên, fan đều bao quanh hai bên thảm đỏ đông nghẹt.
So với những nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang được mời đến, Úc Thịnh từ đầu chí cuối cảm thấy mình là người làm ăn, mà người làm ăn đương nhiên phải khiêm tốn. Nên dù mặc trên người váy lụa thủ công tác chế có giá trị bảy con số, nhưng cô cũng không đi trên thảm đỏ theo lời mời của chủ biên.
Cô trực tiếp đi từ lối khác vào bên trong hội trường, lúc này phần lớn các nghệ sĩ đều đã có mặt, đi loanh quanh, bắt chuyện, cười nói, chụp ảnh cùng, hàn huyên, chạm ly… Tất cả đều là khung cảnh náo nhiệt lánh lánh.
Úc Thịnh dẫn theo Thu Tự và Chung Lộc xuất hiện, lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
Boss của “Vãn Phong” dưới sự nhắc nhở của trợ lý lập tức bước lên chào hỏi với cô, đối phương là một người đàn ông gần bốn mươi có vẻ ngoài nho nhã.
Mấy nghệ sĩ ký hợp đồng với Thịnh Lạc Quanh Ảnh trong thời gian gần một năm leo từ tuyến hai lên thẳng tuyến đầu, có mấy người đã từng hợp tác quay chụp với “Vãn Phong”.
Fan của mấy người này vô cùng hỗ trợ, tạo thành kỷ lục doanh thu nho nhỏ, boss của Vãn Phong đối đãi với Úc Thịnh đương nhiên thân thiết.
Chung Lộc bên cạnh Úc Thịnh, ông ấy đã từng gặp qua, ngược lại là Thu Tự lần đầu gặp mặt, có hơi ngạc nhiên cảm thấy anh như người trời.
“Vị này là trợ lý đặc biệt của tôi, họ Thu.” Người trên phương diện công việc, Úc Thịnh tự nhiên giới thiệu như thế.
Chung Lộc có hơi chút bất ngờ, vẫn lén lút quan sát biểu cảm của Thu Tự.
Gương mặt hôm trước vẫn còn làm anh ta giận đến nghiến răng giờ đây lại vô cùng bình tĩnh, ngược lại không có tà kết và lửa giận như hôm qua, trên gương mặt điển trai mang theo nét lịch lãm và khách khí, chủ động chuyện trò với boss của Vãn Phong.
Chung Lộc bỗng phát hiện ra đối phương rất giỏi giao tiếp, rõ ràng là ngữ điệu khoan dung, nụ cười nhàn nhạt nhưng lời ra tiếng vào đều không hề mang theo cố ý nịnh nọt nhưng làm người nghe như tắm trong gió xuân.
Anh ta làm nghề này sẽ tiếp xúc với đủ loại người, giao tiếp xã giao trông như đơn giản nhưng thật ra lại là một quá trình khó nhất.
Cao thủ trên thương trường quá nhiều, có người chỉ dựa vào mấy câu nói có thể nhìn thấu đối phương là người như thế nào. Tất cả những lời nói này, nhiều hơn sẽ lộ ra cố ý làm màu, mất đi khí độ nhưng ít hơn làm làm người ta chê anh thanh cáp quá đáng, không dễ tiếp cận khó tiếp xúc.
Có thể giống như Thu Tự như thế này, nắm bắt chừng mực bên trong tốt như vậy, đồng thời lại làm người ta cảm thấy tự nhiên chân thành, thật sự không có mấy người làm được đến mức này, ít nhất, trong số người anh ta quen biết là không nhiều.
Chung Lộc cảm thấy bản thân hình như có chút hiểu được tại sao Úc Thịnh lại bảo anh quay về tiếp tục làm trợ lý đặc biệt cho mình.
Có lẽ ngoài chuyện việc công xen việc tư, anh thật sự có vài phần thực lực.
Một đoạn chuyện trò nhỏ, boss của Vãn Phong khen Thu Tự thật lòng mấy câu, lại dẫn họ gặp mặt với một số nhân vật lớn trong giới thời trang.
Úc Thịnh tập trung chuyện trò với người quen, mà Chung Lộc và Thu Tự giờ đây lại để ý đến sự xuất hiện của tổng biên “Lam Điểu”.
Sau đó, tổng biên “Lam Điểu” xuất hiện, bên cạnh là tổng biên “Vãn Phong”.
Tổng biên “Lam Điểu” là một phụ nữ ngoài ba mươi, khí chất thành thục, người đến cương vị này như cô ta, vẻ ngoài như thế nào đã không còn quan trọng.
Vì lâu ngày trong giới giải trí, biết cách phối đồ thời trang các loại, thứ được dẫn đầu xu hướng thời trang, khí chất mới là quan trọng nhất.
Tổng biên “Văn Phong” trông lớn hơn mấy tuổi tầm ba lăm, ba sáu nhưng Úc Thịnh biết thật ra bà ấy đã ngoài bốn mươi.
Vị tổng biên Đặng này từng làm quen mấy lần với Nhạc Đống về việc quay chụp bìa tạp chí với nghệ sĩ của Thịnh Lạc Dương Ảnh, hôm nay cô cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Cô nhớ lần đps Nhạc Đống từ thành phố S về, nhắc đến tổng biên Đặng, có chút cạn lời, đặc biệt là về khoảng cô ta đãi khách, không nói cụ thể.
Sau hơn một giờ đồng hồ, Úc Thịnh đã chuyển đến bữa tiệc nhỏ trên lầu của khách sạn bên cạnh cũng xem như hiểu rõ nguyên nhân tại sao Nhạc Đống không nói cụ thể.
***
Vì người tham gia tiệc thời trang quá nhiều, Úc Thịnh còn chưa trò chuyện mấy câu với tổng biên “Lam Điểu”, nên sau đó lsếp Úc biên Đặng mời cô tiếp tục tham gia tiệc rượu tư nhân nội bộ, cô đã đồng ý.
Chỉ là tiệc rượu như thế này, thông thường có thể bước vào đều là mấy nhân vật quan trọng.
Cấp bậc tổng biên, tổng giám đốc, ông chủ,… Vậy nên Thu Tự và Chung Lộc sẽ được sắp xếp ở hội trường khác để hai người nghỉ ngơi.
Mà lúc này, Úc Thịnh ngồi nhìn nghệ sĩ nam tuấn tú có hơi quen mặt ngồi bên cạnh mình, lại nhìn tiệc rượu nội bộ cỡ nhỏ này, nhìn trai xinh gái đẹp bên cạnh mỗi nhân vật quan trọng, cô xem như tỉnh ngộ.
Có một số nam nữ idol nổi tiếng, nữ nghệ sĩ trẻ tuổi tuyến ba tuyến bốn, người mẫu đẹp trai từng xuất hiện mấy lần trên tạp chí… Tuy nhiên tạm thời chưa xuất hiện cảnh không thể tả, nhưng loại phục vụ từng đôi một hàn huyên như thế này, dù là đồ ngốc cũng có thể hiểu được.
“Sếp Úc, thật ra trước đây tôi từng gặp qua ngài hai lần, có lẽ ngài không nhớ tôi, lần đầu là gặp trong đoàn phim, khi đó tui tham gia một vai khách mời của “Làm lại cuộc đời 2”, hôm đó ngài cũng có mặt. Còn một lần là trong lễ trao giải, ngài không đi trên thảm đỏ, ngồi hàng ghế trước trong hội trường, bên cạnh có rất nhiều người đều khen ngài xinh đẹp…”
Nghệ sĩ nam trông tầm hai mươi, trước đây có lẽ là idol xuất hiện trong chương trình nào đó, ngũ quan đẹp, lại trẻ tuổi tràn đầy sức sống, có lẽ là loại hình mà phú bà yêu thích.
Tuy cô cũng là phú bà nhưng quanh năm bị gương mặt và vóc người của Thu Tự chiếm cứ, sớm đã nâng mắt nhìn cô đến tầm cực kỳ hà khắc.
Nghệ sĩ nam như thế này sớm đã khó quyến rũ được cô.
Cô có chút tò mò về tình hình giờ đây của Thu Tự và Chung Lộc, theo phong cách của tổng biên Đặng, không thể chỉ tiếp đãi nhân vật quan trọng bọn họ mà lạnh nhạt những tinh anh kia ở một bên chứ?
Úc Thịnh vẫn thật sự đoán trúng, bên này của Thu Tự và Chung Lộc cũng được sắp xếp người, bên này của họ trực tiếp hơn nhiều, đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, biết ca hát, biết uống rượu, còn biết trò chuyện.
Chung Lộc theo ông chủ trước đây, trước đây cũng không ít gặp trường hợp như thế này nên như cá gặp nước.
Anh ta thoải mái dang tay, trò chuyện vài câu với cô gái trẻ tuổi dựa vào cánh tay mình, không nhịn được ngẩng đầu nhìn chàng trai cao to đứng bên cửa.
Từ lúc các cô gái bước vào anh trực tiếp đứng dậy tránh đi, đừng nói ca hát uống rượu với đối phương, đến trò chuyện mấy câu lịch sự cũng không có, thậm chí đến ngồi cũng không ngồi.
Chung Lộc không hiểu lắm, cầm ly rượu, đựng dậy đi sang: “Qua đó trò chuyện đi, lại không phải làm gì, chỉ là trò chuyện thôi, chẳng lẽ để con gái người ta ngồi yên ở đó?”
Thu Tự đưa mắt nhìn về hướng sô pha: “Không cần thiết, hơn nữa cô ta cũng sẽ không thích.”
“Không phải anh chứ, bây giờ Sếp Úc cũng không ở đây. Huống hồ, anh cho rằng bây giờ cô ấy đang nghiêm túc nói chuyện công việc sao? E rằng anh chưa từng nghe qua tin đồn của chủ biên Đặng bên “Vãn Phong” rồi? Cách cô ấy tiếp khác đều vô cùng làm người ta chìm vào lạc thú.”
“Biết.” Nói đến thông tin của nhân vật trong công việc, thật sự không gì Thu Tự không rõ, “Chỉ là không liên quan đến tôi.”
Úc Thịnh mang theo di động, hội trường hai bên cũng không xa nhau, thật sự có chuyện gì, cô sẽ gọi điện cho anh.
Chung Lộc nhìn các cô gái ngồi trên sô pha, sức chú ý và ánh mắt của ai nấy đều tập trung trên người Thu Tự, bỗng nhiên cảm thấy vô vị.
Rõ ràng đẹp trai thế này lại không biết lợi dụng ưu thế thả lỏng một chút, rõ ràng Úc Thịnh vốn không ở đây, cho dù anh thật sự làm gì, cô vốn cũng không biết nhưng anh lại khăng khăng kiên trì vẻ đứng đắn.
Hại anh ta bỗng nhiên cảm thấy trò chuyện với các cô gái lần đầu gặp mặt này là một việc rất nhàm chán, rất lãng phí thời gian.
Chung Lộc cảm thấy trong phòng bao hơi ngộp, thế là trực tiếp đề nghị hỏi Thu Tự có muốn ra ngoài ban công hít thở không khí hay không.
Đi đến cuối hành lang của tầng này là cầu thang thoát hiểm, mỗi một tầng đều có ban công nhỏ xây nhô ra ngoài, đêm xuân không nóng không lạnh như thế này, rất phù hợp để hít thở không khí.
Thu Tự nhìn anh ta một cái, đẩy cửa bước ra ngoài.
Trong lúc hai người đi ra ngoài ban công, Chung Lộc nhìn theo bóng người cao lớn và đôi chân thon dài trước mặt cách không xa, luôn cảm thấy có chút khó tin.
Rõ ràng mấy hôm trước, lúc anh ta ở trong công ty họp, anh ta đối với người này có vô số địch ý, ngập tràn ý chí chiến đấu nhưng hai người bây giờ lại có thể tiếp xúc hòa bình như thế.
Chung Lộc nghĩ ngợi lát nữa cần trò chuyện gì với đối phương, kết quả cuối cùng anh ta muốn nói câu gì đều không nói được.
Lúc chuông báo cháy vang lên, điếu thuốc vừa châm lên của Chung Lộc xuýt chút từ ngón tay rơi ra.
Tiếng chuông chói tai vang lên khắp hành lang, lúc anh ta phản ứng lại đây là chuông báo cháy, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chạy xuống lầu bên dưới. Vẫn may anh ta đang ở cầu thang thoát hiểm, chỉ cần chạy xuống tầng mười một có thể an toàn.
Nhưng lúc anh ta bước xuống cầu thang, người đang đứng ở bậc dưới lại đột nhiên xoay người chạy lên trên.
“Anh làm gì vậy?” Chung Lộc quát.
“Úc Thịnh đang ở tầng mười bốn.” Trước đó anh nhận được tin nhắn của cô, cô đã nói tầng lầu hội nghị mà cô đang ở.
“Anh mau xuống đây! Anh còn không biết lửa xảy ra ở tầng nào, cứ ngang nhiên xông lên như thế sẽ xảy ra chuyện đấy! Chỗ cô ấy nhiều người như vậy, đều là khách quý, chắc chắn sẽ có người đi cứu! Loại tình hình như thế này cấm kỵ nhất là lãng phí thời gian chạy đi chạy lại… Ôi? Tôi nói anh không nghe thấy sao! Sao anh vẫn chạy lên trên?”
Chung Lạc đứng trên cầu thang, trên lầu trên dần có người chạy về lối thoát hiểm, ai nấy đều căng thẳng chạy xuống dưới.
Nhưng người kia lại chạy lên ngược với dòng người, rất nhanh liền không thấy đâu.
Anh ta chần chừ, chỉ nghe thấy tiếng nổ rầm một tiếng không biết từ tầng lầu nào, đây là tiếng vật bị nổ do lửa tạo ra.
Chung Lộc chỉ cảm thấy tay vịn cầu thang dưới tay run mạnh, thoáng cái anh ta cảm nhận được nỗi sợ xuất phát từ trong lòng.
Anh ta không tiếp tục do dự, theo dòng người hoảng loạn, bắt đầu nhanh chóng chạy xuống lầu.
Mấy phút sau, lúc Chung Lộc đến mặt đất bằng phẳng, hơi thở vốn đang treo lơ lửng mới xem như thả lỏng.
Tiếng xe chữa cháy vang lên, không ngừng có người từ trong tòa cao ốc chật vật chạy xuống.
Quý tộc giá trị trăm triệu thương giới, còn có nghệ sĩ nổi tiếng tuyến ba, các nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang nào đó, khách bình thường của khách sạn, nhân viên làm việc ở khách sạn… Đủ loại người, vốn đang ở các tầng khác nhau, trải qua cuộc sống hoàn toàn khác nhau nhưng giờ đây đều mang theo sợ hãi và chật vật.
Mục tiêu duy nhất của họ là chạy ra tòa cao ốc đang cháy, cách xa nơi xảy ra chuyện.
Chỉ có nhân viên cứu hỏa, chạy ngược dòng người, xông vào trong.
Không, không phải chỉ có.
Người nọ, vừa rồi cũng giống với họ, lập tức chạy về tầng lầu cô đang ở, cũng chạy ngược dòng người như thế, không hề do dự.
Chung Lộc ngẩng đầu, có thể nhìn rõ cửa sổ đang cháy của tòa nhà, anh ta cố gắng đếm hai lần, hai lần đều là số mười bốn.
Thật sự trùng hợp như vậy sao, quả nhiên nơi xảy ra chuyện là tầng lầu Úc Thịnh đang ở.
Chờ đợi mười phút hơn, anh ta lại cảm thấy rất lâu.
Cuối cùng, bóng người quen thuộc xuất hiện trong nhóm người.
Bước chân anh rất vững, trong tay ôm một người, nhanh chóng xông ra từ trong tòa cao ốc. Sau lưng họ còn có bóng người quen thuộc được nhân viên cứu hỏa dìu, hình như là tổng biên của “Lam Điểu”.
Chẳng qua giờ này Chung Lộc đã không còn để ý đến người khác. Anh ta gọi nhân viên y tế, nhanh chóng chạy về hướng mấy người Thu Tự.
Tây trang trên người Thu Tự đã bị cháy đen, mũi anh và mũi cô đều dùng khăn lông nhúng nước che lấy, làm xử lý khẩn cấp.
Nhân viên y tế bước đến kiểm tra, lập tức ra hiệu có người bị thương, cần nhanh chóng cứu chữa.
Người bị thương không phải là Úc Thịnh mà là Thu Tự.
Chung Lộc đứng cách cửa sau của xe cấp cứu không xa, nhìn đàn ông ngồi trên xe để bác sĩ giúp anh xử lý vết thương bị thiêu trên cánh tay, nhìn cánh tay không bị thương khác của anh đang nắm chặt tay Úc Thịnh, sau đó dịu dàng cười với cô nói không sao, không đau lắm…
Trong lòng anh ta bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ, hình như anh ta không biết thích một người rốt cuộc là loại cảm giác gì.
Thật ra anh ta yêu đương không ít, thề non hẹn biển cũng từng nói qua với không ít người, nhưng càng yêu đương lại càng cảm thấy mệt mỏi.
Ở cùng cô gái mà anh ta vốn dĩ yêu thích, nhưng không thể làm anh ta duy trì niềm yêu thích này quá lâu, nên lần này, dù sau khi biết Úc Thịnh có bạn trai, anh ta vẫn muốn khiêu chiến.
Là vì anh ta có hảo cảm với Úc Thịnh trước mà cô lại không thích anh ta. Anh ta muốn xem tình yêu này nếu như có thể bắt đầu có phải thời gian duy trì sẽ càng dài hơn hay không.
Nhưng bây giờ, tất cả suy nghĩ của anh ta đều trở nên không còn quan trọng.
Cuối cùng anh ta cũng biết, bất kể anh ta có làm gì đi nữa, anh ta đều không thể đoạt được ánh nhìn của Úc Thịnh.
Cô có một người đàn ông như thế này bên cạnh, sao cô còn có thể nhìn thấy những người khác chứ?
Chung Lộc mỉm cười, lặng lẽ xoay người, không tiến lên quấy rầy.
***
Dưới sự kiên trì của Úc Thịnh, cuối cùng Thu Tự vẫn nằm viện.
“Có phải rất đau không?” Cô dựa bên cạnh anh, cởi giày, co ro bên người anh.
Anh vén chăn, ôm cả người cô vào lòng: “Không đau.”
“Anh luôn nói không đau, da bị bỏng đến nổi bọng nước rồi, sao có thể không đau?”
Anh đưa tay, dịu dàng vuốt ve mặt cô, hôn lên hàng mi ươn ướt của cô: “Đừng khóc, Tiểu Úc…”
Cô ngẩng đầu, có hơi dỗi cắn lên khóe môi anh: “Đều tại anh cả, anh luôn như thế, mỗi lần đều… đã nói bao nhiêu lần bảo anh tự bảo vệ mình đàng hoàng, anh lại không nghe.”
Anh nghiêng đầu để môi cô rơi lên môi mình, để mặc cô giận dỗi mắng, cắn, không nói lời phản bác nào.
Trong lòng anh rất rõ, có một số chuyện, bất kể lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, anh đồng ý với cô những gì, anh đều sẽ lựa chọn như thế.
Trong lòng anh, không có gì quan trọng hơn cô, bao gồm bản thân anh.
Anh đỡ lấy gáy cô, từng chút một xâm nhập vào môi cô, hút lấy hương vị và hơi thở của cô: “Tiểu Úc, anh yêu em…”
Môi cô khựng lại, sau đó thấp giọng lên tiếng: “…Vâng, em biết.”
Không, cô không biết.
Những tình cảm kia, có lẽ cô mãi mãi sẽ không biết.
Mãi mãi yêu em nhất.
Chỉ yêu mình em.