Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu - Chương 14: 14: Thọ Yến Thái Hậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu


Chương 14: 14: Thọ Yến Thái Hậu


Lúc sắp đến Từ Ninh Cung, trên đường phi tần ngày càng nhiều.

Đây là lần đầu tiên Khương Mạn xuất hiện sau khi mang thai, dù cho mọi người không coi trọng cái thai trong bụng Khương Mạn, nhưng khi nhìn thấy Khương Mạn vẫn không nhịn được mà ghen tị.

Các nàng nghĩ trăm phương ngàn kế để hoài thai mà mãi không được, thế mà Khương Mạn chỉ thị tẩm một lần đã may mắn có bầu, nói tới nói lui cũng khó tránh khỏi có chút ganh ghét.
Lúc Khương Mạn tiến lên cùng mọi người làm lễ, Du Tiệp dư né sang một bên, nói: “Ai nha, thế này không được, Khương Tài nhân đang mang thai, sao có thể cùng hành lễ cùng bọn ta được chứ.

Nếu không cẩn thận làm ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng thì chẳng phải đều quy hết về lỗi của chúng ta sao.”
Giọng Du Tiệp dư ngọt như chim sơn ca, nhưng lời nói thì lại tràn ngập sự mỉa mai khiến người khác khó chịu.
Trước khi tới Khương Mạn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nghe mấy lời như thế cũng coi như gió thoảng qua tai, mỉm cười nói: “Xem lời tiệp dư nói kìa, tiệp dư so với thiếp vị phân cao hơn, thiếp làm lễ với tiệp dư cũng là chuyện đương nhiên.”
Tôn Mỹ nhân nghe vậy che miệng cười duyên dáng, “Khương muội muội thật lễ phép, không giống như ai kia tự cho rằng mình mang thai liền có thể hoành hành trong hậu cung.”
Người Tôn Mỹ nhân nói đến là ai trong lòng mọi người đều hiểu.

Tôn Mỹ nhân và Lữ Mỹ nhân nhập cung cùng lúc, hai người đều nhận được ân sủng, lại một trước một sau được tấn phong mỹ nhân.

Bất quá Tôn Mỹ nhân không tốt số như Lữ Mỹ nhân, bây giờ Lữ Mỹ nhân mang bầu đã sắp đầy năm tháng rồi mà đến nay bụng Tôn Mỹ nhân vẫn chưa có tin tức gì.
Hai người vốn ngang tài ngang sức lại bỗng dưng kéo dài khoảng cách chênh lệch, trong lòng Tôn Mỹ nhân có thể yên ổn sao?
Tôn Mỹ nhân vừa dứt lời, Lữ Mỹ nhân được Anh Lạc và Phỉ Thúy đỡ hai bên chầm chậm đi tới.

Nàng nhìn lướt qua bụng của Tôn Mỹ nhân, khinh thường cười nhạt: “Có mấy người ấy, chính là bụng mình không biết cố gắng, chỉ biết đứng sau lưng người khác nói này nói nọ, có bản lĩnh thì tự mình hoài một cái thai đi.”
Nói xong, Lữ Mỹ nhân đảo mắt một vòng, ánh mắt rơi lên người Khương Mạn, “A, ta quên mất nơi này còn một người nữa đang mang thai, nhưng người này chung quy lại cũng không giống ta, một lần ăn may cũng không thể hiện được cái gì.”
Lữ Mỹ nhân lại công kích một phen, sau đó để Anh Lạc cùng Phỉ Thúy đỡ tay nghênh ngang rời đi.
Tôn Mỹ nhân trợn mắt nhìn bóng lưng Lữ Mỹ nhân, “Nực cười, thật đúng là vừa mang thai liền nghĩ mình tôn quý, có sinh hạ bình an hay không còn chưa nói trước được đâu.”
Lần này không ai tiếp lời Tôn Mỹ nhân, Du Tiệp dư cười nói: “Chúng ta cũng nên vào thôi, còn trì hoãn nữa sẽ quá muộn mất.”
Mọi người liền đáp: “Vâng, vâng, chúng ta mau vào đi thôi.”
Tôn Mỹ nhân bĩu môi, cũng không nói gì thêm nữa, đi theo mọi người vào Từ Ninh Cung.
Thiết yến trong Từ Ninh Cung, những mệnh phụ hoàng thân bên ngoài cơ bản đều đã đến đông đủ, một số phi tần phân vị thấp lại không được sủng ái cũng đã sớm tới rồi, Khương Mạn dưới sự hướng dẫn của cung nữ ngồi vào chỗ của mình.
Người sắp xếp chỗ ngồi có lẽ cân nhắc đến việc Khương Mạn đang mang thai cũng không thể quá lạnh nhạt với nàng được, liền xếp cho nàng một chỗ ở giữa.

Mặc dù không phải là những hàng đầu nhưng cũng không giống những năm trước chỉ ngồi một góc không ai chú ý đến.
Chỉ là không biết người này vô tình hay cố ý không biết nàng có xích mích với Lữ Mỹ nhân mà chỗ bên trái của nàng lại là của Lữ Mỹ nhân.
Lúc Lữ Mỹ nhân phát hiện Khương Mạn ngồi cạnh mình thì hừ lạnh: “Thật là xui xẻo!”
Khương Mạn nhìn Lữ Mỹ nhân một cái rồi nghiêng đầu nhìn đi nơi khác.
Liễm Thu nhỏ giọng lẩm bẩm với Vãn Đông, “Tức chết ta mà, cứ ỷ chủ tử chúng ta tốt tính liền khi dễ chủ tử, có bản lĩnh sao không đi tìm Tống Tu nghi hay Quý Chiêu dung mà gây sự.”
Vẻ mặt Vãn Đông không đổi, nói: “Tức giận làm gì chứ, chẳng lẽ ngươi muốn chủ tử chúng ta phải so đo với cái loại chó điên đi khắp nơi cắn bậy đó sao? Đừng tự hạ thấp bản thân thế chứ.”
Mặc dù hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Khương Mạn ở rất gần vẫn nghe được không khỏi cười lên.

Vãn Đông không hay nói chuyện, nàng cũng không ngờ Vãn Đông lại độc miệng như vậy.
Cũng không biết Tôn Mỹ nhân ngồi đối diện Khương Mạn có phải vẫn luôn chú ý đến bên này hay không, Khương Mạn vừa cười một tiếng, nàng lập tức mở miệng nói: “Khương muội muội sao lại cười vui vẻ thế, có phải Lữ tỷ tỷ nói chuyện gì vui không?”
Thanh âm Tôn Mỹ nhân không nhỏ làm mấy người xung quanh cũng chú ý đến bên này.
Trên mặt Khương Mạn lộ ra mấy phần hoài nghi, “Thiếp cười sao?” Sau đó lại làm bộ chợt nhớ ra: “Thiếp đột nhiên nhớ tới lúc trên đường đến Từ Ninh Cung gặp một đàn chim hót líu lo trong hoa viên, lúc ấy thiếp không để ý, giờ nhớ lại hình như mấy con chim nhỏ kia đang cãi nhau, thật sự là chọc cho người ta cười mà.

Tôn tỷ tỷ không nói ta cũng không biết được mình cười a.”
Nét mặt Tôn Mỹ nhân có chút khó coi, bưng chung trà lên uống một hớp không nói gì.
Mấy người không hợp với Tôn Mỹ nhân cũng không bỏ qua cơ hội cà khịa: “Cũng không biết mấy chú chim nhỏ kia có biết mình đã chọc cười người khác không nữa.”
Khương Mạn nhìn khuôn mặt có chút xanh xao của Tôn Mỹ nhân, cười một tiếng nhưng không tiếp lời.
Thời gian trôi qua khoảng một chung trà, phi tần hậu cung cần tới cơ bản đều đã tới, đến muộn nhất đương nhiên là người vị phân cao nhất trong hậu cung bây giờ – Giang Quý phi.
Không lâu sau khi Giang Quý phi đến, Thái hậu nương nương được Đại Công chúa Cảnh Hi dịu dàng đỡ vào.
Thái hậu năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng vì được bảo dưỡng tốt, nhìn qua như chỉ hơn bốn mươi, tinh thần rất phấn chấn.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Quý phi, mọi người hướng Thái hậu hành lễ, không đợi mọi người trở về chỗ ngồi lại nghe thấy tiếng thái giám cao giọng: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ngay sau đó mọi người lại quỳ xuống đất hành lễ lần nữa.
Vĩnh An đế ngồi xuống chiếc ghế ngay bên tay trái Thái hậu nương nương, phất tay bảo mọi người đứng dậy.
Vĩnh An đế đến, thọ yến cũng chính thức bắt đầu.

Đầu tiên Hoàng đế hướng Thái hậu nương nương kính rượu tặng quà mừng thọ, tiếp đó là các hậu cung phi tần.

Bất quá chỉ có Giang Quý phi, Đức phi và Cao Hiền phi ba người lần lượt chúc thọ, còn lại mọi người cùng nhau hướng Thái hậu mời rượu chúc thọ.
Phi tần kính rượu xong thì đến lượt các hoàng tử công chúa.

Vĩnh An đế không có hoàng tử, công chúa cũng chỉ có ba vị, ba vị công chúa chúc thọ xong thì đến lượt hoàng thân tông thất, sau đó mới là các mệnh phụ phu nhân.
Sau khi mọi người chúc thọ Thái hậu xong, cung nhân bắt đầu mang thức ăn lên, ca múa biểu diễn đã chuẩn bị trước cũng chính thức bắt đầu.
Đồ ăn thức uống trong yến tiệc mặc dù rất phong phú nhưng Khương Mạn một chút cũng không dám thử, lúc nãy kính rượu nàng cũng chỉ nhấp một chút.
Không thể ăn uống, Khương Mạn chẳng còn việc gì làm ngoài hướng mắt lên xem ca múa.

Không thể không nói Giáo Phường Ti vì mừng thọ Thái hậu nương nương đặc biệt tập luyện ca múa vô cùng xuất sắc.

Hòa với tiếng nhạc sôi động là vạt áo, góc váy của các vũ cơ bay phấp phới, chưa nói đến những động tác uyển chuyển đẹp mắt, ngay cả độ cong của khóe môi cũng rất đồng đều..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN