Tiết Giai Duyệt tâm tình kích động, vội vàng rời khỏi WeChat, tiếp theo đăng nhập vào game,khi tiến vào game phải mất thêm mấy chục giây để load, Tiết Giai Duyệt bây giờ rất nóng vội, hận không thể lập tức bay ngay vào trong trò chơi.
Thực nhanh đã vào được game, Tiết Giai Duyệt đi vào game, click mở bạn tốt danh sách, lập tức liền nhìn thấy avatar”Sát thiên hạ” đang sáng lên sáng lên, cả gương mặt của cô đều toát lên sự vui vẻ.
“Sát Thiên Hạ”: Hãy đến để thành lập một tổ đội, tại phó bản Hiên Viên, tôi sẽ dẫn bạn đi.
Tiết Giai Duyệt nhanh chóng chấp nhận lời mời gia nhập tổ đội anh gửi, tìm tọa độ của anh trên bản đồ rồi cưỡi ngựa đến đó.
Khi đến phó bản Hiên Viên, Tiết Giai Duyệt nhìn thấy tư thế hiên ngang của “Sát Thiên Hạ”, anh hùng đứng ở lối vào phó bản, mặc bộ đồ đỏ và cầm cây đao lớn, những người chơi nữ đi ngang qua không thể không dừng lại liếc nhìn anh.
Tiết Giai Duyệt vội vàng nhảy xuống ngựa, chạy nhanh đến bên cạnh anh và gõ vài chữ, “Tôi đến rồi.”
“Sát Thiên Hạ” nói: “Người đã đủ, tiến vào phó bản.”
Giao diện trò chơi thay đổi, Tiết Giai Duyệt được”Sát Thiên Hạ” đưa vào phó bản.
…………………….
Hứa Ngạn Văn lôi kéo Hứa Ngạn Lâm ra ngoài để gọi chú Hứa, khi quay lại thì thấy Tiết Giai Duyệt đang chơi game trên điện thoại di động ở cấp độ cao, anh ngồi xuống bên cạnh Tiết Giai Duyệt, liếc mắt nhìn giao diện trò chơi, yên tĩnh không làm phiền cô chơi.
Ngược lại, Hứa Ngạn Lâm nghiêng người, liếc nhìn đã nhận ra cô ấy đang lướt qua Hiên Viên phó bản, nói: “Chị dâu, chị cũng chơi trò này, chị đang chơi ở khu vực nào vậy? Ở cấp độ bao nhiêu?”
Tiết Giai Duyệt không có thời gian để quay lại với anh, tiếp tục theo sau “Sát Thiên Hạ” để cày quái.
Thấy cô thao tác, Hứa Ngạn Lâm không hề để ý, chỉ ra chỗ sai của cô rồi nói: “Này, chị đang tung ra một kỹ năng tấn công.
Chị không thể đánh vậy.
Chị đã hơn cấp tám chục rồi.
Làm sao chị đánh vẫn nát như vậy?”
“Cần cậu quản, được phép chơi nhân dân tệ!” Tiết Giai Duyệt không vui trả lời Hứa Ngạn Lâm.
Chỉ là vừa dứt lời, Tiết Giai Duyệt đã bị boss trong phó bản đánh chết đến mức máu còn không đến một phần ba.
Nói ra thì đã muộn, cô còn chưa kịp phản ứng thì “Sát Thiên Hạ” bên cạnh vừa tấn công boss và gửi ra hiệu yêu cầu cô tránh ra, Hứa Ngạn Lâm lo lắng hét lên: “Mau tránh sang một bên đi!”
Tiết Giai Duyệt không còn cách nào khác ngoài việc điều khiển các nhân vật trong game né tránh, để mặc cho tên trùm “Sát Thiên Hạ” và các đồng đội khác đối phó.
Trong khi chờ máu hồi lại, Tiết Giai Duyệt nghe thấy Hứa Ngạn Lâm bên cạnh cười nói: “Này, chị chơi tệ thật đấy.
Tôi có một tài khoản toàn cấp 100 ở Hoa Đông.
Chị có muốn tôi đưa đi không?”
“Không cần” Tiết Giai Duyệt thẳng thừng từ chối, đùa chắc, để Hứa Ngạn Lâm đưa cô đi, không phải là tạo cơ hội để cậu cười nhạo cô à, cô không phải là một kẻ thích bị ngược, tại sao phải để Hứa Ngạn Lâm đưa cô đi.
Hứa Ngạn Lâm cười khúc khích, lại liếc nhìn giao diện trò chơi của cô, “Thì ra là từ khu Tây Nam, lát nữa em mở loa tìm chị chơi cùng.”
“Không rảnh.” Tiết Giai Duyệt lại từ chối, cậu sao có thể đến chơi với cô? Cậu tìm đến cô để chế giễu cô, đối với một tuyển thủ nhân dân tệ không biết đánh nhau như cô, dựa dẫm vào người khác, Tiết Giai Duyệt vẫn thấy rất tự ti.
Hứa Ngạn Lâm rất tự hào, cậu ta không hề để tâm đến sự từ chối của Tiết Giai Duyệt, tiếp tục nói chuyện với Tiết Giai Duyệt một cách thờ ơ, Tiết Giai Duyệt quá bận đối phó với những con quái vật nhỏ trong trò chơi, không có thời gian để nói chuyện với cậu.
“Hứa Ngạn Lâm, muộn rồi, em nên về đi.” Hứa Ngạn Văn ngồi bên cạnh, đột nhiên nói, dường như anh không thích việc cậu cứ quấy rầy tán gẫu balabala với Tiết Giai Duyệt về trò chơi.
Hứa Ngạn Lâm không sợ người khác, nhưng người mà cậu sợ nhất là Hứa Ngạn Văn, thấy anh ấy yêu cầu mình phải về nhà, Hứa Ngạn Lâm không dám từ chối, vì vậy nhanh chóng nói: “Muộn rồi, em về trước đây, ngày mai em lại đến thăm ông nội.”
“Để tài xế anh đưa em đi.” Hứa Ngạn Văn nói xong liền nhấc điện thoại gọi điện cho tài xế lão Đàm, an bài hắn đưa Hứa Ngạn Lâm về nhà.
“Tạm biệt anh trai, tạm biệt chị dâu.” Hứa Ngạn Lâm ban đầu định đi xem ông nội Hứa, thấy ông ngủ say, cũng không quấy rầy, rồi vẫy tay chào tạm biệt Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn, sau đó ngoan ngoãn đi theo lão Đàm lên xe.
Sau khi Hứa Ngạn Lâm rời đi, Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt vẫn đang chơi game.
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay, đã mười một giờ tối.
“Muộn rồi, đừng chơi game nữa, về nhà nghỉ ngơi trước đi.” Hứa Ngạn Văn nói.
Tiết Giai Duyệt không ngẩng đầu lên nói: “Em đánh chất đại Boss này ngay đây.”
Hứa Ngạn Văn không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh, đợi cô.
May mắn thay, với “Sát Thiên Hạ” dẫn đầu đội, họ đã giết trùm cuối rất nhanh.
Khi BOSS chết, rất nhiều đồ tuôn ra, “Sát Thiên Hạ” chỉ lấy một thanh đao và đưa cho Tiết Giai Duyệt một chiếc áo choàng.
Tiết Giai Duyệt rất vui và liên tục nói lời cảm ơn.
“Sát Thiên Hạ” cho biết: “Tôi có việc rời trước, hẹn ngày mai giờ này lại cùng chơi.”
“Được.” Tiết Giai Duyệt hẹn thời gian với “Sát Thiên Hạ” xong cũng rời khỏi.
Thấy cô chơi xong, Hứa Ngạn Văn nói: “Em về nhà nghỉ ngơi đi.
Anh ở đây với ông nội, anh kêu tài xế đưa em về.”
Tiết Giai Duyệt liếc nhìn Hứa lão gia đang nằm trên giường bệnh, lắc đầu nói: “Không được, em cũng ở lại, một mình trở về sẽ không ngủ được.”
Những lời của cô nghĩa là lo lắng cho ông Hứa, sẽ không thể ngủ được, nhưng lời đó còn có nghĩa khác, Hứa Ngạn Văn hiểu rõ ý của cô, nhưng anh vẫn không thể không gợn sóng.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau ở lại với ông nội.” Hứa Ngạn Văn nói.
Trong phòng bệnh có một chiếc giường phụ, chuyên dùng cho người nhà chăm sóc bệnh nhân, Hứa Ngạn Văn nói với Tiết Giai Duyệt: “Ngày mai em còn phải đi làm, nên ngủ trước đi.”
“Còn anh thì sao?” Tiết Giai Duyệt hỏi.
Hứa Ngạn Văn nói: “Em ngủ trước đi, anh canh đến nửa đêm, qua nửa đêm sẽ ngủ.”
Tiết Giai Duyệt liếc nhìn chiếc giường đi kèm bên cạnh, gật đầu và nói: “Được.”
“Đi đi.” Hứa Ngạn Văn giơ tay, muốn xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến việc cô cự tuyệt mình, anh lại thôi, trong lòng tự nhủ không cần nóng vội, cứ từ từ, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh, anh luôn có thể hàn gắn mối quan hệ giữa hai người họ.
Tiết Giai Duyệt không biết Hứa Ngạn Văn đang nghĩ gì, vì vậy cô đi vào phòng tắm để tắm rửa, thời gian quả thật không còn sớm, vì vậy cô lên giường ngủ.
Lúc đầu Tiết Giai Duyệt nằm trên giường phụ, nghĩ rằng Hứa Ngạn Văn vẫn đang trông chừng mình, liền cảm thấy hơi khó ngủ, nhưng cô lại không thể để Hứa Ngạn Văn phát hiện ra mình vẫn còn thức nên đã nằm trên giường.
giường, lưng cứng ngắc, nhắm mắt lại, không dám động đậy.
Nhưng ngay cả như vậy, Hứa Ngạn Văn, rất thông minh, đã nhận ra điều đó, anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động, giả vờ gọi điện rồi bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh mở ra đóng lại, Hứa Ngạn Văn đi ra ngoài, Tiết Giai Duyệt rốt cuộc thả lỏng người, nằm ở trên giường, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Một lúc lâu sau, Hứa Ngạn Văn mới quay lại phòng bệnh, anh nhìn sang Tiết Giai Duyệt, cô đang nằm trên giường quay lưng về phía anh, không nhúc nhích, hô hấp chậm rãi, hình như đã ngủ say.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, Hứa Ngạn Văn tắt tất cả âm thanh từ điện thoại, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, đăng nhập vào trang web chính thức của trò chơi mà Tiết Giai Duyệt vừa chơi, tải xuống một trò chơi giống hệt của Tiết Giai Duyệt.
Sau khi nạp game, cậu chọn khu vực Tây Nam, tạo nhân vật mới, sau đó đăng nhập vào game, nói chuyện với NPC trong game, bắt đầu tập cày lên từ cấp 1.
Mặc quần áo bình thường, chiến binh nhỏ của Hứa Ngạn Văn làm việc chăm chỉ để hoàn thành các nhiệm vụ trong Làng tân thủ, rất nhanh đã tăng lên cấp mười, chuẩn bị rời khỏi Làng tân thủ.
Tiết Giai Duyệt động đậy trên giường phụ bên cạnh, Hứa Ngạn Văn giật mình, vội vàng bấm điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tiết Giai Duyệt trên giường.
Tiết Giai Duyệt đã ngủ rồi, cô vừa mới trở mình trong giấc mơ, cô hoàn toàn không biết anh đang chơi game.
Chiếc chăn tuột khỏi người Tiết Giai Duyệt, bộ đồ ngủ ngắn tay cô mặc để lộ vòng eo thon thả và bờ vai tròn trịa, mái tóc như lụa xõa tung trên tấm ga trải giường trắng như tuyết, khiến làn da cô trắng nõn như ngọc.
Trong bóng tối, Hứa Ngạn Văn hai mắt sáng đến đáng sợ, cổ họng gắt gao, miệng khô khốc, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống.
Ma xui quỷ khiến anh đứng lên, bước nhẹ đến bên giường Tiết Giai Duyệt, đôi mắt đen láy thật sâu của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ yên bình, thật tinh xảo, thật xinh đẹp, khiến anh mê mẩn, rồi hôn nhẹ lên môi cô..