Ngoài thành Hu Nê, cảnh tượng đưa dâu vô cùng rầm rộ.
Trước kia Thiện Thiện quốc luôn kính hiến mỹ nhân cho Thượng quốc, tuy là có cái danh hoàng thân quốc thích nhưng người có huyết mạch hoàng gia thật sự thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần này lại không giống, người đi sứ lần này là công chúa hàng thật giá thật, Quốc chủ muốn công chúa ra đi vẻ vang nên giữ lời hứa, phong công chúa là Trấn quốc trưởng công chúa.
Trưởng công chúa của nước nhỏ, nghe phong hào thì đúng là dọa người, thật ra là không có trọng lượng gì, chẳng qua có còn hơn không, thỏa mãn tâm lý muốn bồi thường của Quốc chủ mà thôi. Tuy nhiên Quốc chủ lưu luyến muội muội là thật không thể thật hơn, hắn nhìn trang phục của công chúa, địch y tầng tầng lớp lớp phiền phức, làm cho cơ thể yểu điệu của công chúa bị béo ra một vòng. Hắn chợt thấy hoảng hốt, thế mà lại không dám xác định phía trước có phải công chúa hay không.
Công chúa đội mũ phượng, bên trên có ngọc phỉ thúy, dưới có rèm che. Khuôn mặt bị che khuất, chỉ nhìn thấy da thịt mơ hồ.
Quốc chủ muốn dặn dò công chúa mấy câu, không nhìn thấy mặt, chung quy luôn cảm thấy trong lòng không nỡ. Vì thế hắn gạt rèm châu trước mặt nàng lên, lúc này mới nhìn thấy rõ khuôn mặt quen thuộc, bỗng nhiên buồn bã ập đến, hắn nghẹn ngào nói: “Hoàng muội, cô xin lỗi muội, trước lúc lâm chung, mẫu hậu phó thác muội cho cô, cô không thể bảo vệ muội chu toàn.”
Công chúa không biết nên nói gì, buồn bã nhìn hắn chăm chú, hỏi: “Nếu muội không thể sống được ở đó, muội có thể trở về được không?”
Quốc chủ sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: “Muội không trở về thì có thể đi đâu?” Vừa nói vừa liếc sứ thần đứng cách đó mười bước, hắn nhỏ giọng nói với công chúa: “Trong mười hai nước chỉ có mình Thiện Thiện quốc sinh ra Sôn, diệt Thiện Thiện, Thiên Tuế cũng không lợi lộc gì, nếu là cùng đường, chúng ta có thể đánh cuộc một phen.”
Công chúa nghe xong vô cùng cảm động, nàng chưa từng nghĩ sẽ gây họa cho Thiện Thiện, cái nàng quan tâm chính là thái độ của Quốc chủ.
“Chẳng qua không đến mức đó đâu, muội vẫn không nên về thì hơn. Muộn xem tòa hoàng thành kia…” Quốc chủ quay đầu chỉ: “Kiến trúc này, đại quân Thiên Tuế chỉ cần mỗi người một ngụm nước miếng là có thể nhấn chìm nó.”
Công chúa nhìn theo ngón tay Quốc chủ, Thiện Thiện quốc tuy nhỏ nhưng thẩm mỹ không kém, kiến trúc trong hoàng thành đều là màu trắng, đỉnh cung điện vòm cong màu vàng, hiển hiện một loại thánh khiết, cao quý.
Quê hương đẹp như vậy, sao có thể nhẫn tâm làm nó sinh linh đồ thán. Cho dù Quốc chủ không nói, chính nàng cũng không muốn như vậy.
Công chúa nâng tay, muốn kéo rèm châu xuống, Quốc chủ nói từ từ, lặng lẽ lấy một cái vòng tay rộng ba tấc từ tay áo ra, đeo lên tay cho công chúa.
Công chúa rũ mắt nhìn: “Của hồi môn?”
Quốc chủ nói không phải: “Cái này được Quốc sư nghiên cứu suốt đêm chế tạo ra, bên trong có vỏ cây sala, có thể tạm thời trung hòa hương vị trên người muội. Thiên Tuế quốc có nhiều Hoạch nhân, cô sợ muội chưa đến được trước mặt Sở vương thì đã bị người cướp đi.” Nói xong, hắn cầm tay công chúa, quay đầu trịnh trọng phó thác với sứ thần: “Tôn sử, cô giao công chúa cho ngươi, đường xá xa xôi, làm phiền tôn chủ chăm sóc. Muội muội này của cô được nuông chiều từ nhỏ, ngay cả lúa mạch với lúa nước nàng cũng không phân biệt được, Thượng quốc không thể yêu cầu quá cao đối với nàng. Nếu nàng không thể hoàn thành chuyện được phó thác, không nên làm hại tính mạng nàng, xin hãy trả nàng lại cho Thiện Thiên, cô thế nàng dưỡng lão.”
Đây là việc cuối cùng của một người ca ca khuất phục trước hiện thực có thể làm vì muội muội. Công chúa cũng không trách hắn nói nàng không phân biệt được ngũ cốc, chỉ bằng hai câu nói cuối cùng, nàng cũng muốn tỉnh lại, không làm ca ca thất vọng.
“Bệ hạ chờ tin tức tốt của muội đi.” Công chúa nâng tà váy dày nặng xoay người lên xe liễn.
Sứ thần thi lễ với Quốc chủ: “Quốc chủ yên tâm, Thiên Tuế là nước lớn trọng lễ nghi, tuyệt đối không có chuyện khó xử công chúa điện hạ. Thời gian không còn sớm, mời quốc chủ trở về đi, chúng thần cũng nên khởi hành.”
Quốc chủ gật đầu đứng sang một bên, nhìn sứ thần sải bước lên ngựa, nâng cao cờ lễ, xe công chúa được hộ tống vây trước vây sau, chậm rãi đi về phía xa.
Quốc chủ đón gió rơi nước mắt: “Nàng chắc chắn hận cô, cũng không mở cửa quay lại nhìn cô một cái…”
Hoàng hậu kéo cổ áo lông cừu an ủi Quốc chủ: “Trời lạnh, mở cửa sổ khí lạnh sẽ chui vào.”
Quốc chủ nghe xong, cảm thấy có lý, bèn lau nước mắt không khóc nữa.
***
Đoạn đường từ Thiện Thiện quốc đến Thiên Tuế quốc tổng cộng sáu ngàn năm trăm hai mươi dặm, hành trình này phải đi bộ từng bước, không phải như viên bi lăn trên bản đồ, vút một cái là có thể lăn từ thành Hu Nê đến Thiên Tuế.
Từ nhỏ tới giờ, công chúa chưa từng phải chịu khổ vì tàu xe, suốt ba tháng, ngày nào cũng lắc lư trên xe ngựa, mỗi ngày dài tựa một năm. Có một ngày phiền chán, nàng tự hờn dỗi tuyệt thực, sau không chịu được đói, bèn nói cả đoàn dựng lửa trại nướng thịt ăn. Nàng đi ra khỏi xe, phát hiện mặt đất đã phủ thêm một tầng bạc, vừa đi ra, khí lạnh lập tức ập tới.
“Oa, thời gian trôi qua thật nhanh.” Công chúa đặt giấy dầu lên đầu gối, trên giấy dầu là miếng thịt dễ, vừa ăn vừa cảm thán: “Ta ngồi trong xe buồn chán lắm, sao không đi ra ngoài sớm một chút chứ! Thật ra ban ngày đi lên đường, buổi tối ăn thịt cũng tốt lắm.”
Sứ thần nói: “Điện hạ lá ngọc cành vàng, đương nhiên không thể ăn uống cùng mãng phu bọn ta. Chẳng qua núi cao đường xa, thỉnh thoảng đi ra hít thở không khí cũng được.”
Công chúa mỉm cười nói: “Vậy đêm mai ta lại đi ra… Đêm mai ăn cái gì?”
Sứ thần lấy quyển sách nhỏ cầm tay ra: “Bánh mì naan, rượu nếp, lạc đà nướng.”
Đối với công chúa đã ăn quen sơn hào hải vị mà nói, mấy thứ này không có gì hấp dẫn cả, nhưng đi ra ngoài, tất cả đều phải yêu cầu thấp đi, công chúa lại cảm thấy mấy thứ kia có hương bị đặc sắc khác.
Xước Xước xé một miếng thịt đưa cho công chúa, công chúa bỏ vào miệng nhã nhặn nhai nuốt, sau một lúc mới hỏi sứ thần: “Phủ Tôn sử có người Thiện Thiện không? Nữ tử Thiện Thiện là dịu dàng nhất, thích trẻ con, cũng biết trông trẻ.”
Quan to quý nhân của Thiên Tuế lấy việc nuôi Sôn làm vinh quang, cho dù Sôn không thể trở thành chính thê, có mệnh sống sót cũng chỉ có thể trở thành tiểu thiếp. Công chúa chỉ dẫn mấy người theo hầu, đến địa phương không quen biết, nên nghĩ cách liên hệ người trong nước đầu tiên.
Sứ thần lắc đầu, cười nói: “Hạ quan quan hàm không cao, lại cũng không phải Hoạch nhân, triều đình sẽ không ban mỹ nhân Thiện Thiện cho ta. Bình thường mỹ nhân đều tụ tập ở phủ đế vương công, ngày khác điện hạ thành Sở vương phi sẽ nhìn thấy các nàng. Nói thật, ở trong mắt phàm phu tục tử bọn ta, Sôn nhân không khác gì người bình thường, nếu bọn ta cũng đi tranh đoạt Sôn nhân, vậy chẳng phải tàn phá của trời à. Người xưa nói đúng, mỹ nhân xứng anh hùng, Sở vương điện hạ là xương sống của Thượng quốc, chỉ cần điện hạ có thể khuyên ngài ấy từ bỏ ý nguyện xuất gia, vật điện hạ chính là ân nhân của Thiên Tuế, Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa.
Công chúa cầm khăn lau miệng Xước Xước đưa lên, đôi mắt đẹp khẽ động, dưới ánh trăng đôi mắt càng thu hút lạ thường. Nghe sứ thần cực lực tác hợp, nàng cười: “Ta thật sự tin tưởng thành ý của Thượng quốc, chỉ là chúng ta đi lâu quá, chẳng may Sở vương điện hạ đã quy y rồi thì biết làm sao?”
Sứ thần nói không đâu: “Sở vương điện hạ có người bằng hữu làm thơ, hắn đảm bão sẽ giữ chân Sở vương.”
Công chúa à một tiếng: “Sở vương nam chinh bắc chiến mà vẫn có thời gian kết giao bằng hữu, thật sự là giao du rộng rãi. Thi nhân này là nam hay nữ?”
“Là công tử nhà Thái úy.” Sứ thần nói: “Mặc dù làm thơ nhưng cũng sẽ đánh giặc. Người này đi vào quân theo Sở vương đã vài ba năm, hai năm này Thái úy tuổi lớn cần người chăm sóc, hắn bèn bỏ võ theo văn.”
Công chúa cười rộ lên, cười đến thiên kiều bá mị, nàng vỗ tay nói: “Ta từng học hai bài thơ ca tụng võ tướng của Thượng quốc, ta đọc cho Tôn sử nghe được chứ?”
Sứ thần liên tục nói: “Muốn sống ở Thượng quốc thì phải dung nhập văn hóa Thượng quốc trước, điện hạ thật có tâm.”
Công chúa đưng lên, sửa sang lại quần áo rồi mới thẹn thùng ngâm: “Trẫm cùng tướng quân cởi chiến bào, phù dung màn ấm độ đêm xuân. Long thành nếu hãy còn phi tướng, từ nay quân vương bất tảo triều.”
Công chúa đọc xong, sứ thần hóa thạch, quan quân ngồi vây quanh ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám nói gì.
Xước Xước vỗ tay thật to: “Hay, ngâm thật hay!”
Xước Xước rống một tiếng làm sứ thần bừng tỉnh, hắn xấu hổ vỗ tay theo, miệng một lời tâm một nẻo khen ngợi: “Điện hạ thông hiểu đạo lý, ngày sau… Có tương lai…”
Công chúa có vẻ rất khiêm tốn: “Thơ của Thượng quốc đúng là hay, không phải thơ năm chữ thì cũng là bảy chữ, không giống Thiện Thiện bọn ta, đều là tiếng địa phương…” Vừa nói vừa xoay người, thướt tha đi về phía xe: “A, Thiện Thiện đáng quý, cỏ cây phong phú màu mỡ, bò dê kết thành đoàn…”
Quan viên bị giật mình không tìm ra nam bắc, hắn sợ hãi than: “Học tạp nham quá, như vậy cũng có thể nối thành một bài thơ à?”
Sứ thần cười đầy ẩn ý: “Mặc dù ngâm thơ có hơi sai lệch, nhưng sau lưng đúng là có phép ẩn dụ thú vị, ta tin tưởng Sở vương điện hạ nhất định sẽ thích hàng.”
Đáng tiếc mới vừa dẫm lên ranh giới Thiên Tuế, bọn họ đã nghe được một tin tức không tốt, rằng Sở vương điện hạ quả thật một lòng hướng Phật, đã xuống tóc xuất gia ở chùa Đạt Ma.
Sứ thần như bị sét đánh, nắm chặt roi ngựa hô to: “Lời đồn này là sao? Bệ hạ đồng ý cho Sở vương điện hạ xuất gia à? Thái hậu nương nương đồng ý sao?”
Công chúa kéo rèm xuống, trao đổi ánh mắt với Xước Xước.
Sứ thần lo lắng không thôi, cũng bắt đầu vội vàng trở về, từ Hoa Dương chạy về Thượng Kinh, đoạn đường ba ngày lại chỉ tốn hai ngày đã đến nơi.
Hắn không thể tin cuối cùng mình trèo non lội suối mang công chúa Sôn nhân về, thế nhưng anh hùng lại không có đất dụng võ. Vì thế vừa vào cửa thành đã túm lấy binh lính trông thành truy hỏi: “Sở vương điện hạ xuất gia chưa? Sở vương điện hạ ở chỗ nào?”
Nhận được đáp án khiến kẻ khác bi phẫn, tâm ý điện hạ đã quyết, mười hai vị trọng thần trong triều cố gắng giữ lại cũng không khiến Sở vương quay đầu.
Sứ thần đứng trước cửa thành ngửa mặt lên trời khóc lớn, há miệng nói liên thanh, không biết đang nói cái gì.
Tâm trạng của công chúa lại cực kỳ tốt, nàng kéo mành xuống xe, dịu dàng an ủi: “Tôn sử, đây là ý trời. Nếu Sở vương điện hạ không lưu luyến hồng trần, sao không buông ta đi, để cho từ nay về sau hắn ở với đất trời rộng lớn, cũng coi như là ca ngợi hắn chinh chiến nhiều năm.”
Mắt sứ thần đỏ ửng đẫm lệ, tự biết thất lễ, vội cuốn tay áo xoa mặt.
Công chúa là lòng, kéo tay áo nói: “Lần này đi xa Thượng quốc, ta thấy đã thấy việc đời, chuyến đi này thật sự không tệ. Dự tính ban đầu không thể thực hiện, chỉ trách trời không chiều lòng người, Tôn sử đã làm hết sức, ta cũng đã hết sức, không cần miễn cưỡng. Sở vương điện hạ đã quy y, ngươi ta đều bất lực.” Vừa nói vừa chắp tay: “Vậy dừng lại ở đây thôi, ta đi trở về.”
Tuy rằng chuyến đi xa này cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng vẫn gặt hái được thành quả, không tính là quá xấu. Công chúa lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhưng đang lúc nàng xoay người chuẩn bị đi, chợt thấy một người mặc áo bào xanh rảo chân đi tới, một tay che miệng nói nhỏ bên tai sứ thần.
Công chúa e sợ có biến, vội túm tay Xước Xước chuẩn bị chuồn đi. Nhưng mới đi được hai bước, sứ thần đã cao giọng hô to: “Điện hạ xin dừng bước. Thái hậu đã sắp xếp chỗ ở, hiếm khi điện hạ đến Thượng quốc, sao có thể nói đi là đi, dù thế nào cũng nên nghỉ tạm hai ngày trước.”
Tâm trạng công chú xuống dốc không phanh, không rõ người đã xuất gia rồi còn muốn thế nào, cũng không thể nói nàng cướp người của Phật tổ chứ! Nàng vốn định nói hai câu từ chối, đột nhiên cảm thấy đứng ngồi không yên. Nàng ngờ vực quay đầu nhìn, thấy tốp năm tốp ba nam nhân tụ tập giữa phố xá náo nhiệt, ánh mắt kia nhìn nàng chằm chằm không thèm che giấu, giống như bầy sói trên thảo nguyên nhìn thấy con mồi.
Nàng nuốt nước miếng, rốt cuộc nhận thức được ở đây chỗ nào cũng có sát khí, không giống với Thiện Thiện. Công chúa hiểu phải xem xét thời thế, lập tức biết nghe lời phải: “Nhận được Thái hậu ưu ái, không biết sắp xếp cho ta ở đâu?”
Sứ thần vui vẻ đáp: “Một khách không phiền hai chủ, đương nhiên là phủ Sở vương.”
Địch y (Lễ phục nhà Minh)
Bánh mì naan (Naan, nan hay khamiri là một loại bánh mì cắt lát chứa bột nở, nướng lò thịnh hành trong ẩm thực tại các quốc gia vùng Trung Đông, Trung Á và Nam Á.)