Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 9: Đứa xui xẻo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Mãi Ở Trong Lòng Anh


Chương 9: Đứa xui xẻo


Editor: Maruru

*****

Trong hộp đêm, giọng chàng ca sĩ khàn khàn lại trong trẻo.

Chậm rãi len lỏi vào không gian này.

Cô muốn về nhà với anh, cô nhớ nhung thời niên thiếu, cô nắm tay anh, ôm anh, hôn anh.

“Tôi muốn đi với anh ta.” Dịch Yên nói

Hai người đối mặt, giống như trở lại hồi học cao trung, cô tuỳ ý, mà anh thì bị động.

Nhưng không biết đã qua bao lâu, To Ngạn đang dựa vào tường chỉ thu hồi ánh mắt, đứng thẳng dậy, tựa như không nghe thấy lời cô nói.

Trực tiếp rời khỏi hộp đêm.

————

Gió sông lành lạnh, Dịch Yên dừng xe ở ven đường.

Hạ cửa sổ xe, khuỷu tay Dịch Yên gác lên cửa sổ , gió lạnh cũng không cảm nhận được.

Kỷ Đường ngồi bên ghế lái, nhìn bộ dạng này của, muốn nói lại thôi.

Từ sau khi bị Tô Ngạn từ chối, sau đó cô liền rất yên lặng, nét mặt không khổ sở, cũng không vui không buồn.

Kỷ Đường thậm chí hoài nghi, những năm nay, Dịch Yên đã sống trong bộ dạng của Tô Ngạn.

Ung dung thản nhiên, làm người ta nhìn không ra cảm xúc.

Một màn ở hộp đêm kia, lại làm Kỷ Đường nhớ tới dáng vẻ của Dịch Yên hồi học cao trung khi theo đuổi Tô Ngạn, chính là như vậy, đùa giỡn trêu chọc, quyết không lùi bước. Tuy rằng cậu hiểu, Dịch Yên có thể làm như vậy là bởi vì uống say, cả gan đi tới gần Tô Ngạn.

Thế nhưng Tô Ngạn không tiếp nhận.

Kỷ Đường là người thẳng tính, từ nhỏ đã không biết an ủi người khác, cho dù an ủi cũng sẽ bị Dịch Yên vạch trần, dứt khoát cùng nhau lặng im.

Hơn mười phút sau, Dịch Yên thu tay, kéo cửa sổ lê : “Về thôi.”

Kỷ Đường không uống rượu, đầu óc tỉnh táo. Lập tức nổ máy, chạy thẳng đến vùng ven sông.

Đêm khuya, trên đường chính, xe cộ thưa thớt , Dịch Yên đầu hơi ngửa ra sau ghế dựa, bóng dáng đèn đường ở trong mắt cô cứ trượt dần về phía sau.

Không biết qua bao lâu, Kỷ Đường bỗng nghe thấy bên ghế phụ truyền đến một giọng nỉ non.

Mơ màng, bối rối.

“Làm sao bây giờ, tớ uống say tìm anh ấy, anh vẫn không để ý tới tớ.”

Kỷ Đường nắm tay lái, tay siết chặt.

Dịch Yên rất ít khi để cho người khác nhìn thấy bộ dạng yếu ớt này, nhưng hiện tại, ngay cả giọng nói cũng không kiên định như bình thường.

Chính là bởi vì bình thường rất ít khi thấy cô như vậy, Kỷ Đường mới kinh ngạc.

Có lẽ là do uống quá nhiều, giờ đây trong không gian khép kín này, sâu kín âm thầm, mới có thể khiến cho hàng rào tâm lý của Dịch Yên yếu đi.

Kỷ Đường quay đầu liếc mắt một cái, Dịch Yên cũng đã ngủ, hàng mi nơi đáy mắt chỉ toàn bóng tối.

Lúc này điện thoại Kỷ Đường có tin nhắn được gửi đến, cậu nhìn thoáng qua, là học tỷ trả lời tin nhắn của cậu, nhưng là hai tiếng mới nhắn lại.

Lòng Kỷ Đường bỗng cũng có chút mệt mòi, dời mắt đi tiếp tục lái xe.

Mấy giây sau, cậu thở dài: “Tại sao hai đứa xui xẻo như chúng ta lại chơi với nhau.”

Kỷ Đường đưa Dịch Yên về nhà rồi lập tức rời đi.

Hôm sau khi Dịch Yên tỉnh, huyệt Thái Dương đau đớn, tai cứ kêu ong ong.

Lúc này Dịch Yên mới nhớ tối hôm qua, cô uống rượu sau đó bị trúng gió, cô cau mày, ghét bỏ chính mình tối qua: “Đúng là bệnh mà.”

Hôm nay còn phải đi làm, Dịch Yên xuống giường rửa mặt, sau để đó bụng rỗng mà ăn mấy viên thuốc rồi ra cửa.

Vào giờ nghỉ trưa, Kỷ Đường gọi điện thoại cho cô.

“Chuyện tối hôm qua, cậu có còn nhớ không?”

Dịch Yên không có khẩu vị, chiếc đũa lười nhác gắp mấy miếng cơm, đưa vào trong miệng, thờ ơ nói: “Nhớ rõ luôn.”

“Nhớ rõ cái gì?”

“Kỷ Đường, tớ xem là cậu cố ý đi,” Dịch Yên cười, “Cút đi, cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua là Tô Ngạn không để ý đến tớ thôi sao.”

“Không phải, tớ không hỏi cậu cái này,” Kỷ Đường hơi gấp gáp, cái cậu để ý chính là lời tối hôm qua Dịch Yên nói trên xe, thật cẩn thận hỏi, “Tối hôm qua trên đường về, cậu có nhớ rõ cậu làm gì không.”

Dịch Yên trả lời đúng sự thật: “Không biết, vụn vặt.”

“À……”

Dường như Dịch Yên cũng không nhớ bản thân lúc uống say đã làm ra cái gì.

Đồ ăn đã nguội, Dịch Yên không có hứng thú ăn nữa.

“Được rồi, tớ phải đi làm, cứ như vậy đi.”

————

Hơn mười ngày trôi qua, đã qua Tết Âm Lịch, người dân trong thành phố bắt đầu đi làm.

Cục phòng chống ma tuý thành phố.

Sau khi trải qua một đêm bận rộn, phòng làm việc cuối cùng cũng phục hồi vẻ tĩnh lặng, một đám thanh niên dưới mắt toàn quầng thâm.

Thôi Đồng gục xuống bàn: “Moẹ nó, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát.”

Thanh niên đeo kính Trần Trụ cũng nói theo: “Con mẹ nó cái đồ phá hoại, Tết Âm Lịch không được nghỉ ngày nào, người dân thành phố đi, làm chúng ta thì ngược lại.”

Hứa Sính ngồi bên cạnh hút thuốc, nói đùa: “Nguyên một đám này, thân là cảnh sát mà chút giác ngộ cũng không có, lại còn mẹ nó phá hỏng cả một cứ điểm của trùm Lạc làm cho anh đây hứng thú chút.”

Thôi Đồng ỉu xìu đá chân Hứa Sính một cái: “Không có hứng thú, anh mới em ăn cơm em mới vui vẻ.”

Hứa Sính cà lơ cà phất: “Được luôn.”

Thôi Đồng lập tức tươi tỉnh, ngồi thẳng dậy: “Thật sao?!”

Hứa Sính đưa ngón tay cầm điếu thuốc ra chỉ chỉ cậu, cười: “Mơ đi.”

Trần Trụ nói: “Nhưng mà cái tên Lạc này thật sự rất kỳ lạ, nhìn chẳng giống như một người vừa mất cha gì cả.”

Cha của tên Lạc trùm ma tuý* biệt hiệu là Mỏ Ưng, nắm trong tay vòng buôn lậu ma tuý ở Tây Nam, là một đối thủ đáng gờm của cảnh sát phòng chống ma tuý, mấy năm trước đột nhiên mắc bệnh cấp tính, đã ra đi, quyền quản lý đều vào tay con trai, chính là tên Lạc này.

*Trùm ma tuý tên là Lạc nha

Khoảng thời gian đó làm cục cảnh sát trên dưới đều bất an, không ai biết rõ, cái vị mới lên này sẽ có phong cách gì, chỉ sợ thủ đoạn tàn nhẫn hơn.

Nhưng mà một năm qua lại ngoài dự kiến của cảnh sát, thủ đoạn của tên Lạc này không hề tàn nhẫn như Mỏ Ưng, thậm chí có chút không nhanh nhẹn, một năm nay mấy cái cứ điểm đã lần lượt bị đào.

Mỏ Ưng thế lực dần suy yếu, không còn tung hoành một phương như trước.

Mấy ngày nay một dây chuyền buôn lậu ma tuý nữa lại bị phá.

Thôi Đồng cảm thấy Trần Trụ nói rất có lý: “Không chừng tìm một học sinh tiểu học cai quản còn tốt hơn con hắn.”

Hứa Sính nhíu mày.

Từ khi phá án tới nay, anh liền cảm thấy cái chết của tên Lạc trùm ma tuý này có chút kỳ lạ, tóm lại chính là quá dễ dàng, dễ dàng đến mức làm người ta cảm giác không ổn, nhưng cụ thể lại không thể nói ra vấn đề là ở chỗ nào.

Hứa Sính nghiêng đầu hỏi Tô Ngạn bên cạnh: “Đội phó Tô.”

Hứa Sính do dự trong chốc lát, mới nói: “Từ khi điều tra trùm băng đảng của tên Lạc trùm ma tuý này, từng dây chuyền buôn lậu ma túy đều dần suy tàn dưới tay hắn, nhưng vì sao người cha Mỏ Ưng của hắn khi còn sống, những dây chuyền buôn lậu ma tuý này cũng chưa từng bị cảnh sát phát hiện.”

Buôn lậu ma túy là một vòng tròn luẩn quẩn, lòng người khó đoán, hợp tác đều là hình thành dựa trên ích lợi. Bán đứng, phản bội, những thứ này chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt. Làm con của trùm buôn ma tuý, cũng sẽ không có tâm không có tầm mà làm như vậy huống hồ với tên trùm Mỏ Ưng chưa từng yêu thương con trai vừa nói. Mà nếu bây giờ quan hệ của tên trùm Lạc và cha hắn không tốt, cũng không ngu xuẩn tới mức đến mức vô ý lộ ra đường dây buôn lậu mà hắn ta nắm giữ cho cảnh sát, bản tính con người phức tạp, tham lam chính là một trong những cái phức tạp đó.

Tô Ngạn vắt tay lên lan can, ánh mắt nhàn nhạt, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Cái tên trùm Lạc này, có phải ở ——” kế tiếp Hứa Sính không có nói ra, cái này cũng chỉ là suy đoán.

Tô Ngạn đã hiểu ý hắn, gật đầu: “Ừ, thay đổi tầm nhìn.”

Hứa Sính nhíu chặt ấn đường.

Tô Ngạn rất bình tĩnh, chịu đựng suốt đêm, cặp chân mày anh tuấn phủ lên một tầng mệt mỏi, bớt đi sự lạnh lùng, dáng vẻ cũng ôn nhu hơn không ít.

“Cái gì cũng có thể xảy ra. Nhưng có che trời lấp đất, cuối cùng cũng bị nhổ tận gốc.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại khiến người khác an tâm. Lại khiến những ai còn sợ hãi cảm thấy, lời anh nói, chính là sự thật.

Nói xong, Tô Ngạn đứng lên, ngón tay thon đang đặt trên bàn làm việc chậm rãi xua xua: “Về nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ lệnh.”

Một đám thanh niên lập tức như được uống máu gà*, giả bộ nghiêm túc: “Vâng!”

*Uống máu gà: nghĩa là thúc đẩy, làm cho ai trở nên có tinh thần, phấn chấn

————

Đảo mắt đã đến mồng 5 tháng này.

Hôm nay là thứ sáu, Thôi Y Y phải đi học, nhưng bởi vì muốn tới trại cai nghiện thăm cha Thôi, Thôi Y Y buổi sáng học hai tiết đầu, ba tiết cuối xin vắng.

Tan học tiết hai, cô rời lớp học, đi ra cổng trường.

Dịch Yên dừng xe ở bên ngoài, Thôi Y Y liếc mắt một cái đã nhận ra xe cô, đi qua mở cửa xe bên ghế phụ.

Tối qua Dịch Yên tan làm muộn, về nhà liền lăn ra ngủ, được ba tiếng lại tới đây.

Thôi Y Y nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Dịch Yên, da cô trắng, quầng thâm nơi đáy mắt càng trở nên rõ ràng: “Chị Dịch Yên, tối hôm qua chị trực đêm sao?”

Dịch Yên khởi động xe: “Ừ.”

Thôi Y Y có chút áy náy, cúi đầu siết chặt quai cặp: “Thật xin lỗi, luôn gây phiền phức cho chị rồi.”

Dịch Yên ngáp một cái, thật sự có chút buồn ngủ: “Nếu thấy áy náy thật, lát nữa về em mời chị uống cà phê nha.”

Thôi Y Y cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên miệng có chút ảm đạm, lẩm bẩm nói: “Chị giúp em và bà nhiều như vậy, một cốc cà phê làm thế nào mà đủ….”

Giọng cô rất nhỏ, đương nhiên Dịch Yên sẽ không nghe được.

Cả đường Thôi Y Y câu được câu không nói chuyện với Dịch Yên, trại cai nghiện ở vùng ngoại thành, bên cạnh chân núi, nửa tiếng sau hai người đã tới trại cai nghiện.

Hết Tết Âm Lịch, thời tiết cũng không ấm lại, hôm nay mặt trời cũng không xuất hiện, bầu trời xám xịt, mây trắng đã ẩn sau làn sương xám.

Cổng sắt của trại cai nghiện mở ra, kiến trúc màu xám như một cụ già nghèo túng, trong trại đã có mấy người nhà đứng chờ.

Dịch Yên cùng Thôi Y Y băng qua đám người, đi vào phòng làm việc của cảnh sát, vừa vào đã thấy hai vị cảnh sát đang ngồi ở trên sô pha uống trà, đối diện là vị cảnh sát ngồi ở sau bàn làm việc, Dịch Yên cùng Thôi Y Y lập tức đi tới bàn làm việc đi.

Anh cảnh sát mặc một bộ đồng phục màu xanh, đang cúi đầu đọc tư liệu, có người tới gần cũng không ngẩng đầu: “Họ tên?”

Thôi Y Y đã tới rất nhiều lần, biết anh hỏi tên người nghiện thuốc: “Thôi Hoàn Kiệt.”

“Đưa CMND* của mấy cô ra, đi thăm người nhà cần phải đăng ký.”

*CMND: Chứng minh nhân dân cho bạn nào chưa biết nha.

Thôi Y Y lấy CMND ra, cúi đầu cầm bút ký tên lên sổ đăng ký.

Dịch Yên đứng bên cạnh đặt mấy trăm tiền mặt ở trên bàn.

Vị cảnh sát cầm lên đếm đếm, ở hàng dưới dòng chữ Thôi Hoàn Kiệt ghi một con số. Đó là tiền người nhà giao cho trại giam. Coi như là phí nấu ăn hàng tháng, cho càng nhiều tiền, thức ăn càng nhiều, chút tiền lẻ cũng có thể cho bọn họ vào siêu thị mua chút đồ lặt vặt.

Mới đầu Thôi Y Y cũng không muốn mỗi tháng đều phải đưa tiền cho cha Thôi, nhưng sau khi bị cha Thôi tìm mọi cách gọi điện thoại uy hiếp, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Dịch Yên lại đặt mấy trăm ở trên bàn, còn có CMND của mình: “Dịch Mông.”

Vừa nhìn đã thấy hai cô gái trước mặt chính là hai người khác nhau, cái gia đình gì vậy, nhưng cảnh sát nhìn đã quen thói đời, có nhìn quen hay không quen, hờ hững nhận tiền.

Dịch Yên kí xong tên lên sổ đăng ký, đầu ngón tay đẩy vở qua.

Vị cảnh sát: “Đến phòng chờ bên cạnh, sẽ có người dẫn hắn đến gặp mấy người.”

Không đợi vị cảnh sát nói xong, Dịch Yên đã xách túi đi ra, Thôi Y Y đi phía sau cô.

Căn phòng cách vách có nhiều người tới thăm, phòng thì không lớn, lại có cả một đống giày lớn bị ném ở ven tường, có mấy người đàn ông đang hút thuốc, một mảnh khói trắng lượn lờ trong phòng.

Dịch Yên nhíu mày, không bước vào trong, dựa lưng vào cửa.

Cửa kính và hàng rào sắt ngăn cách người nhà cùng và người bị giam. Cấm người khác vào, nên trong ngoài đều đặt hai cái điện thoại bàn. Nhờ đó, người trong gia đình có thể nói chuyện với nhau. Mỗi lần, cảnh sát sẽ đưa hai người cai nghiện lên, để cho bọn họ gặp người nhà, hết thời gian lại đưa người khác có người nhà tới thăm lên, luân phiên thăm.

Dịch Yên lạnh nhạt nhìn hai gia đình phía trước.

Nhà phía bên trái là một người mẹ ôm đứa bé hơn ba tuổi ngồi trên khán đài, đứa bé bi ba bi bô đập vào kính, gọi cha. Mẹ đứa bé dường như cũng cười theo, người cha bên trong cũng nắm chặt điện thoại trêu đứa bé. Một nhà không hề nói đến chuyện ma tuý.

Mà gia đình bên kia, là một bà mẹ hơn bốn mươi tuổi tới xem đứa con trai hơn hai mươi tuổi, nam thanh niên bên trong đã cạo tóc đầu đinh, người mẹ vẫn đang hết lòng khuyên bảo con mình, đơn giản nói hắn sau này không nên hút ma tuý, nói hắn được thả phải làm người cho tốt, mà đứa con dường như đã chán ngấy khi nghe mấy lời này, ậm ừ vài câu, cuối cùng không chịu nổi mà cúp điện thoại, bỏ người mẹ ở lại mà rời đi.

Hốc mắt bà mẹ đỏ bừng.

Dịch Yên vốn không phải một người cảm tính, nhưng thấy một màn như vậy, vẫn không khỏi chạnh lòng.

Cô không thể nhìn cái loại tình cảnh này nữa, xoay người muốn ra ngoài hít thở không khí.

Mới ra khỏi cửa, lúc mắt chạm vào bóng người phía đối diện, bước chân cũng dừng lại.

Tô Ngạn đang dựa vào thân xe, tay đút túi quần tây, cổ cúi thấp, tư thế có chút thả lỏng.

Từ lần gặp gỡ ở hộp đêm lúc trước, đã nửa tháng rồi hai người chưa gặp lại nhau, nhưng cảm giác chua xót lại không mảy may nhạt phai theo thời gian.

Vừa thấy mặt, nỗi nhớ nhung đã vùi sâu mấy ngày nay lại lần nữa dậy sóng.

Một vị cảnh sát từ phòng làm việc bên cạnh lao ra, chính là vị huynh đệ vừa nãy đếm tiền: “Moẹ nó! Sao hôm nay đột nhiên lại rảnh rỗi tới thăm tôi!”

Nghe thấy âm thanh ở phía đối diện, Tô Ngạn ngẩng đầu, dường như là cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi nhìn về phía bên cạnh.

Dịch Yên vẫn bất động, mắt cứ như vậy nhìn anh.

****

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN