*Chương này có nội dung ảnh, hãy bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc nếu các cậu không thấy.
Editor: Maruru
****
Cảnh sát Trần Tham đi qua, tay đấm một phát vào bả vai Tô Ngạn, nói đùa: “Nghìn năm không gặp nha huynh đệ.”
Tô Ngạn thu mắt, nhìn về phía hắn: “Hai tháng.”
“Mẹ, cậu nhớ rõ như vậy cơ à.”
Tô Ngạn mở cửa xe, từ ghế phụ lấy một cái túi giấy ra đưa cho Trần Tham.
Trần Tham nhận lấy: “Mang cho anh đồ tốt gì vậy?”
Mở ra thấy bên trong là một chiếc váy nữ, Trần Tham mắng: “Mẹ nó, không mua cho anh cái gì, còn muốn anh giúp cậu tặng đồ.”
Trần Tham cất túi: “Cái này là váy của em anh rơi trong nhà cậu sao?”
Cách đó vài mét, tim Dịch Yên nháy mắt ngừng đập.
Cô bình tĩnh nhìn Tô Ngạn, còn quên cả thu mắt. Cũng đã quên vì sao một Tô Ngạn đã lâu không gặp lại xuất hiện ở đây, vì sao lại lấy ra một chiếc váy.
Tô Ngạn không thấy cô, ừ một tiếng.
Ngón tay Dịch Yên run run rũ xuống, tim chua xót, thế nhưng không có ai chú ý tới.
Trần Tham có chút buồn bực: “Nha đầu này sao cả ngày cứ vứt đồ bừa bãi,” nói xong anh nhìn Tô Ngạn, ánh mắt chế nhạo, “Sao cậu không tự mình đưa cho nó? Sao thế, cãi nhau à?”
Tô Ngạn giọng điệu bình thường: “Không phải.”
Trần Tham: “Vừa đúng lúc sắp đến giờ anh tan làm, lúc sáng còn chưa ăn, cùng ăn bữa cơm đi.”
Trần Tham nói xong, đưa túi giấy trong tay cho Tô Ngạn cầm: “Cậu cất vào trong xe trước, anh đi vào lấy cái di động.”
Dịch Yên chỉ cảm thấy gió xung quanh dường như thêm lạnh.
Tô Ngạn cầm túi giấy trong tay, buồn chán, lại dựa lưng vào xe.
Dịch Yên đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào túi giấy màu trắng gạo trong tay anh.
Quần áo của một cô gái rơi vào nhà của một chàng trai, khác gì một cô gái qua đêm ở nhà một chàng trai, hình ảnh ái muội kiều diễm, và mối quan hệ của họ, thậm chí là, cùng yêu thương hoà quyện.
Nếu vài giây trước, chỉ là biết anh và cô gái khác có quan hệ tốt khiến Dịch Yên không chịu nổi, nhưng bây giờ, khi biết được mối quan hệ này, cả người Dịch Yên dường như rơi vào hố băng.
Khí lạnh theo bàn chân Dịch Yên chậm rãi leo lên, lên tận trái tim.
Cô chưa bao giờ sợ Tô Ngạn không để ý tới cô, làm lơ cô, thậm chí không yêu cô. Bởi vì cô vẫn luôn cho rằng, Tô Ngạn sẽ không yêu người khác.
Thế nhưng, anh thật sự sẽ không yêu ai sao, hay chẳng qua là, sẽ không cô mà thôi.
Dịch Yên không phải một người yếu đuối, nhưng tử huyệt của cô, Tô lại Ngạn thường hay chạm tới, cuối cùng siết chặt cổ.
Không biết từ khi nào, Thôi Y Y đã đi đến bên cạnh Dịch Yên, duỗi tay kéo kéo Dịch Yên.
Lúc này Dịch Yên mới bừng tỉnh, không tiếp tục nhìn Tô Ngạn, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Còn không tới vài phút, Thôi Y Y đã gặp Thôi Hoàn Kiệt xong.
Thôi Y Y hốc mắt ửng đỏ: “Em gặp rồi.”
Không chờ Dịch Yên hỏi, cô liền ngẩng đầu, tuy chóp mũi đã ửng đỏ, nhưng vẫn cười nói: “Vẫn là giống mọi lần, mắng em vài câu rồi cúp điện thoại, bỏ đi.”
Chưa bao giờ Thôi Hoàn Kiệt nói chuyện dễ nghe với Thôi Y Y, Dịch Yên cũng biết.
“Đúng rồi,” Thôi Y Y chỉ vào người ở phía trong, “Chị Dịch Yên, chị……”
Dường như là thấy gọi mẹ có vẻ kỳ lạ, Thôi Y Y bỏ qua cái từ này: “Bà ấy ra rồi.”
Dịch Yên theo ngón tay cô nhìn qua, thần sắc lạnh nhạt.
Một người phụ nữ tóc ngắn ngang tau đứng ở sau hàng rào kính, vẫy tay với cô, người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, có vài nét giống Dịch Yên.
Chẳng qua là khí chất không nghiêm nghị như Dịch Yên, ánh mắt ngây thơ hơn vài phần.
Dịch Yên vẫn không thể không để ý tới sự tồn tại Tô Ngạn cách đó không xa, cho dù anh không nói gì, chỉ là đứng ở đó.
Nhưng Dịch Yên cũng không quay đầu lại, đi về phía người phụ nữ kia.
Làn da Dịch Mông rất trắng, ánh mắt ngây thơ vốn có trông thật vô tội.
Bà đứng ở bên trong, nhìn Dịch Yên tiến lại gần, nụ cười sáng lạn trên mặt dần biến mất: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”
Dịch Mông không phải một người xứng đáng làm mẹ, nhưng lại là người đầu tiên có thể cảm nhận được tâm trạng của Dịch Yên, cho dù Dịch Yên tâm trạng tốt hay không tốt, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Dịch Yên cầm điện thoại, bình tĩnh nói: “Ừ, nhìn thấy mẹ đã đủ làm tâm trạng không tốt.”
Dịch Mông suy sụp: “Sao lại như vậy, con gái nhà người khác tới thăm cha mẹ đều vô cùng vui vẻ, vì sao con thì tâm trạng không tốt, như con gái nhà lão Trương đó, nhìn thấy cha vui vẻ cỡ nào đây.” Lão Trương, “chỗ bạn bè” của Dịch Mông trong trại cai nghiện.
Dịch Yên: “Tự bà nghĩ lại xem bà hút ma tuý có phải chuyện đáng để tôi vui vẻ.”
Khóe môi Dịch Mông khó có thể phát hiện mà rũ xuống, có chút áy náy, đôi mắt lại không dám đối diện với con gái.
So với Dịch Yên, tính tình của người mẹ Dịch Mông này mềm mại hơn rất nhiều, hút ma tuý là bởi vì bị lừa, nhưng bản thân bà không đủ nghị lực, căn bản không nhịn được.
Sau đó bị Dịch Yên đưa tới chỗ này để cai nghiện.
Bà rõ ràng biết Dịch Yên là vì tốt cho bà, cũng biết là bản thân thật có lỗi với Dịch Yên, cho nên chưa từng trách Dịch Yên.
Hai người trầm mặc vài giây, Dịch Mông hỏi: “Vì sao ta gọi điện thoại cho con, con lúc nào cũng không nhận, có phải đến lúc ta nói ta không có tiền ăn, con mới có thể tới thăm ta.”
Dịch Yên rất thành thật: “Ừ.”
Trong lòng Dịch Mông lên men, cúi đầu, tuy là một người mẹ, nhưng bà lại có chút lệ thuộc vào con gái. Dịch Yên không tới thăm bà, bà liền hoảng hốt, dùng máy bàn của trại cai nghiện không ngừng gọi cho cô, nhưng Dịch Yên rất ít bắt máy.
Bà biết, Dịch Yên rất ghét người nghiện ma tuý, thậm chí là căm hận.
Tay phải Dịch Mông vẫn luôn nắm chặt dây điện thoại, yên tính một lát sau rồi nói: “Thật xin lỗi.”
Giọng nói rất nhỏ, mang theo dòng điện truyền tới, ngực Dịch Yên cứng đờ.
Nhưng sắc mặt vẫn cô không thay đổi, giọng điệu thậm chí thêm nghiêm nghị: “Vậy ngay từ đầu bà cũng đừng hút ma tuý.”
Cô chậm rãi thở hắt ra: “Tôi cũng chỉ có một người thân là bà.”
Những lời này lập tức đạp đổ hàng rào tâm lý của Dịch Mông, bà chưa bao giờ sợ con gái lạnh nhạt, ngược lại chỉ sợ con gái ở trước mặt bà phô ra một tia yếu đuối. Đều tại vì bản thân không tốt, mới có thể làm cô trở nên như vậy.
Nước mắt Dịch Mông lập tức rơi xuống, khóe miệng run rẩy: “Ta, ta không phải là cố ý, Dịch Yên, mẹ không có cố ý.”
Dịch Yên có chút mỏi mệt, hung hăng nhắm mắt lại, liền mở mắt, khôi phục tinh thần.
“Quay lại đi, rảnh rỗi lại đến thăm bà.”
Bình thường Dịch Mông thích gây sự vô cớ, nháo muốn Dịch Yên tới thăm bà. Nhưng hôm nay lại đặc biệt nghe lời, đặt ống nghe xuống, do dự xoay người rời đi.
Dịch Yên nhớ tới bà mẹ bị con trai vứt bỏ nửa giờ trước, đứng yên không nhúc nhích.
Dịch Mông đưa lưng về phía cô dừng chân, bà mặc một chiếc áo choàng của trại cai nghiện màu xanh, xoay người nhìn Dịch Yên, một lúc sau, môi mới mấp máy nói mấy chữ.
Cho dù nghe không được, nhưng Dịch Yên nhìn khẩu hình của bà đã hiểu.
Bà nói, mẹ nhất định sẽ từ bỏ, nhất định.
Cảm xúc đè nén trong lòng Dịch Yên lập tức phình to, cô cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Lúc đi ra, Thôi Y Y đang đứng chờ ở ngoài cửa, mà Tô Ngạn thì đã đi rồi.
Nhìn thấy Dịch Yên bước ra, Thôi Y Y đang dựa lưng lên tường lập tức đứng dậy, vỗ vỗ bụi dính tường trên cặp sách sau lưng : “Xong chưa?”
Ánh mắt Dịch Yên từ chỗ Tô Ngạn vừa đứng rời đi, ừ một tiếng, trên mặt nhìn không ra chút cảm xúc nào như vừa rồi, đương nhiên đã khôi phục dáng vẻ thường ngày.
Dịch Yên xách túi đi xuống bậc thang: “Đi thôi, đưa em đi ăn trưa.”
Thôi Y Y đuổi theo cô: “Không cần đâu, em còn phải về nhà nấu cơm cho bà nội.” Bà nội Thôi tuổi đã lớn, đi lại bất tiện, huống hồ thân thể cũng không tiện.
Dịch Yên lên xe, hỏi: “Em buổi chiều còn phải đi học mà?”
Thôi Y Y thắt dây an toàn: “Đúng vậy, ăn cơm trưa với bà nội xong lại về trường đi học. Khẩu vị bà nội thanh đạm, trước kia có lần em gọi cơm hộp cho bà ăn, liền xảy ra chuyện, sau này cũng không gọi cơm hộp nữa.”
Dịch Yên định mua cơm hộp cho cô mang về nhà. Một học sinh đang đi học còn phải tự mình nấu cơm, thật quá vất vả. Nhưng Thôi Y Y nói vậy, cô cũng không nói gì nữa, lái xe đưa Thôi Y Y về nhà.
————
Đưa Thôi Y Y về xong, Dịch Yên lái xe về nhà.
Giữa trưa, không khí vẫn âm u như cũ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, như một chậu nước bùn bị hắt ra, chậm rãi bao trùm cả thành phố.
Âm u đến mức người ta thở không nổi.
Buổi sáng ở trại cai nghiện, bất kể là mẹ hay là Tô Ngạn, đều làm cô tâm trí không yên.
Cứ tưởng rằng, người ta càng suy nghĩ sẽ càng hoảng loạn. Nhưng mà đến bây giờ, cô chỉ có bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức không có tâm trí lái xe, cũng sẽ không có ý nghĩ lộn xộn nào này ra.
Dịch Yên cứ ngồi trên giường như vậy, tay gác ở phía sau, chân dài tùy tiện duỗi ra.
Không nhớ tới Dịch Mông, không nhớ tới Tô Ngạn, cũng không nhớ tới cái váy mà cô gái kia làm rơi.
Dường như, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Cô chỉ là đi vào địa ngục một chuyến, sau đó trở lại.
Dịch Yên chẳng muốn nghĩ tiếp, đứng dậy đi tắm, lên giường, trở về ổ của mình đi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Dịch Yên bắt đầu trực ca đêm, buổi đêm tỉnh táo, buổi sáng ngủ say. Ngày đêm đảo lộn, hoàn toàn khác biệt với nhịp sống thành thị. Không ngoài dự đoán, cô không còn gặp lại Tô Ngạn.
Sau cái ngày gặp nhau ở trại cai nghiện đó, chẳng ai tìm ai. Cho dù cô có số của Tô Ngạn, cũng không có ý định muốn gọi điện thoại.
Dịch Yên hiểu rõ, ngày đó Tô Ngạn chắc chắn biết cô nghĩ cái gì.
Anh biết cô nghe được những lời đó, sẽ nghĩ đến cái gì, nhưng anh không thèm giải thích.
Nhưng cũng là, dựa vào cái gì mà anh phải giải thích, cũng chỉ là bạn gái cũ, hơn nữa lại là cô bạn gái cũ chưa bao giờ anh có tình cảm.
Bỗng nhiên có nhiều chuyện liên quan đến 2 chữ “người yêu cũ”, hai bên mất đi cái tư cách can thiệp vào cuộc đời của đối phương. Ai cũng không quản được ai.
Thời gian này, Dịch Yên không còn nghĩ đến Tô Ngạn, như là cố ý lãng quên một đoạn ký ức, không thèm nhớ đến, cũng là không nhớ nổi.
Hôm nay hiếm khi lại nhớ tới, ngày đó sóng gió bão bùng, cuối cùng cũng chỉ còn khoảnh khắc bình yên. 1 giờ sáng, Dịch Yên băng qua hành lang cấp cứu, xuyên qua cửa kính lớn nhìn ra bên ngoài trời mưa tầm tã, ánh đèn đường mơ hồ ảo diệu.
Có cái gì ghê gớm chứ, cô nghĩ.
“Nhường đường chút!” Hành lang cấp cứu bỗng nhiên trở nên hỗn loạn huyên náo.
Băng ca cứu thương* lăn trên nền gạch men sứ bóng loáng, tiếng bánh xe vang lên thanh thuý, đè ép tâm tình hỗn loạn, làm người mạc danh tim đập nhanh, đám người lập tức hướng hai bên tản ra.
*Băng ca cứu thương
Dịch Yên quay đầu lại, nhóm bác sĩ y tá nhanh chóng đẩy băng ca vào phòng cấp cứu, mà cùng lúc đó, cô cũng thấy được Tô Ngạn đang chạy như bay tới, sự tập trung khiến vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Huyệt Thái Dương giật giật, Dịch Yên theo bản năng nhìn về phía băng ca, người nằm trên xe đang hôn mê, cả người toàn máu.
“Bệnh nhân cắt cổ tay, có vết thương ở động mạch!”
Dịch Yên nhíu chặt ấn đường, nhận ra đây là tình huống nguy cấp, không tiếp tục suy nghĩ, lập tức chạy đi chuẩn bị.
Hôm nay chủ nhiệm Trần trực đêm. Tình huống bệnh nhân rất nguy hiểm, phải xin ý kiến chủ nhiệm, Dịch Yên hỗ trợ giải phẫu.
Dụng cụ trong phòng cấp cứu vang lên, lạnh lẽo, dồn dập. Bác sĩ đang mổ một cách trình tự, cẩn thận. Một nhóm bác sĩ mặc đồng phục giải phẫu màu xanh đứng dưới đèn, sắc mặt ngưng trọng, mày nhíu chặt, không che dấu nổi vẻ khẩn trương.
Máu đỏ cứ chảy, hệt như con quái thú đang nuốt chửng con người. Bất cứ lúc nào, đều có thể cướp đi sinh mệnh của người đang nằm trên bàn mổ.
Dịch Yên gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh, cho dù ca mổ có nguy hiểm như thế nào, cô cũng ít khi nôn nóng, ở trên bàn mổ cũng không có quá nhiều tình cảm. Người bệnh đối với cô mà nói chính là một loài sinh vật, cô chỉ là tận lực cứu một sinh mệnh.
Nhưng hôm nay, có lẽ người nằm trên bàn mổ liên quan đến người ngoài kia, Dịch Yên thế nhưng khó mà bình tĩnh. Chỉ một lát, trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Bệnh nhân cắt cổ tay, cắt vào động mạch, cho dù vết cắt ở động mạch không lớn. Nhưng động mạch, một khi mất máu nghiêm trọng, bệnh nhân sẽ tử vong trong vài phút.
Huống hồ, bệnh nhân còn có tiền sử hút ma tuý, không lâu trước khi tự sát còn hút ma tuý.
Cho dù vết cắt của bệnh nhân nhỏ, trước khi được đưa đến bệnh viện, vẫn luôn có người ấn chặt miệng vết thương. Trên đường đưa bệnh nhân tới đây vẫn có người tận tình giúp đỡ, người được đưa đến bệnh viện vẫn cơ bản giữ được tính mạng.
Nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi Tử Thần.
Ca mổ chỉ hơn mười phút, bệnh nhân đã mất đi quyền được sống của mình.
————
Người chết bị đẩy ra phòng mổ, Dịch Yên cũng đi ra theo.
Cô mặc bộ đồng phục phẫu thuật màu xanh, trên mặt còn đeo khẩu trang, liếc mắt nhìn Tô Ngạn.
Anh lấy ra giấy chứng nhận ra hiệu cho chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Trần đang giải thích tình huống của người chết cho anh.
Lúc này, Dịch Yên mới chú ý tới vết máu bắn lên áo sơmi của anh, bàn tay thon dài bấy giờ đã sạch sẽ, rõ ràng đã được rửa sạch.
Bàn tay thon dài cấm dục này, có phải đã từng vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ khác hay không.
Một ý nghĩ đột nhiên toát ra, làm trái tim Dịch Yên như bị bóp chặt.
Cứ cho rằng, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, chỉ cần không nhớ tới sẽ chẳng chuyện gì có thể xảy ra. Nhưng, chỉ cần nhìn thấy anh trong một khoảnh khắc đã lộ ra sơ hở, đủ loại tâm tình vọt ra cùng một lúc.
Đáy lòng Dịch Yên bỗng lạnh ngắt, cô đeo bao tay, tay nhỏ run run khó mà phát hiện.
Ngay trước mặt, Tô Ngạn đã thương lượng với chủ nhiệm Trần xong.
Người đàn ông mặc áo sơmi ngay ngắn, áo luồn vào trong chiếc quần tây, vai rộng eo thon, chỉ là vết máu trên người lại không ăn khớp.
Anh dời mắt, thu hết dáng vẻ của Dịch Yên vào đáy mắt.
Thật lâu sau, Dịch Yên ngước mắt, mới phát hiện Tô Ngạn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lần đầu tiên anh không hề rời mắt, anh nhìn cô, tựa như đang đợi điều gì.
Dịch Yên cũng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Cô hiểu rõ, giờ phút này, Tô Ngạn chắc chắn biết cô đang nghĩ gì.
Cô im lặng, cô không cam lòng, anh đều biết.
Chờ một lúc lâu, cô cũng không tiến lên, Tô Ngạn càng nhíu chặt ấn đường.
Nhưng cũng không rời đi. Cuối cùng, anh lần đầu tiên không khống chế nổi cảm xúc của chính mình.
Dịch Yên còn chưa kịp phản ứng, đã thấy người trước mặt tiến về phía cô.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính không có bạn gái
Truyện là đứng ở góc nhìn của nữ chính, nhưng thật ra đứng ở góc nhìn của nam chính, Tô Ngạn vẫn luôn chủ động đến gần Dịch Yên. Chẳng qua là chuyện cậu đã làm, tôi viết khá mơ hồ, cậu vẫn luôn làm trong im lặng. Các bạn cẩn thận chú ý sẽ thấy cậu thật sự đã làm rất nhiều điều, đều chỉ làm mà không nói ra. Nhưng là cậu ta moẹ nó sẽ bij quật, đi trên con đường truy thê.
Văn của tôi không cần phải tìm tòi khám phá, chỉ là tiểu thuyết ngôn tình rất đơn giản.
****