Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 28: Chiếm hữu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Mãi Ở Trong Lòng Anh


Chương 28: Chiếm hữu


Editor: Maruru

*****

Tiệm chụp ảnh là của một người phụ nữ còn khá trẻ.

Trang trí theo phong cách Hồng Kông xưa, đẩy cửa vào, bên cửa sổ là một chiếc ghế sô pha bằng da, trên bàn trà đặt một bình hoa với mấy bông hoa màu nhã*.

*Màu nhã: Màu nhã là những màu trong thành phần thường có nhiều sắc trắng, đem lại cảm giác dễ chịu cho mắt.

Vách tường treo mấy bức ảnh, và cả những bức vẽ, vẽ phác hoạ chân dung.

Dịch Yên bị Tô Ngạn dắt vào, nhìn có vẻ giống như đôi tình nhân đang nắm tay nhau, nhưng thật ra Tô Ngạn đang giữ chặt cổ tay cô, đề phòng cô chạy mất.

Dịch Yên biết mình không trốn được, nên cứ thế từ bỏ, mặc cho Tô Ngạn mang cô đi.

Chỉ là không nói lời nào.

Sau quầy không có ai, chỉ có một tấm màn vải che cửa, nghe thấy cả động tĩnh trong phòng.

Tô Ngạn và Dịch Yên ngồi xuống ghế sô pha.

Lát sau, màn vải bị xốc lên, có người đi ra.

Một người phụ nữ trên cổ treo camera, tóc dài được búi thoải mái, có vài sợi rơi ra.

Phía sau còn có người cùng đi ra, là một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc, có thể nhìn ra lớp cơ bắp rắn chắc dưới chiếc áo khoác màu đen.

Người phụ nữ nhìn Tô Ngạn và Dịch Yên đang ngồi trên sô pha: “Chụp ảnh sao?”

Đương nhiên là Dịch Yên sẽ không mở miệng, Tô Ngạn: “Phải.”

Người phụ nữ cười với bọn họ: “Chờ một lát nhé.”

Nói xong đi về phía quầy, lấy bút viết mấy chữ, xé đơn, đưa cho người đàn ông mặc áo khoác đen kia: “Hôm sau tới đây nhớ mang theo.”

Người nọ nhận lấy, ừ một tiếng, rồi sau đó không nói gì nữa, đẩy cửa rời đi.

Quan hệ của hai người này nhìn có vẻ không giống thợ ảnh và khách hàng, Dịch Yên ngồi trên sô pha xem cả quá trình, nghĩ.

Người phụ nữ nói xong chuyện, đi ra từ phía sau quầy, hỏi: “Chụp ảnh để làm giấy chứng nhận gì?”

Trên sô pha, Dịch Yên vẫn còn bị Tô Ngạn giữ chặt tay, Tô Ngạn nói: “Giấy chứng nhận kết hôn.”

“Được,” người nọ cười một cái, “Cùng vào đây với tôi.”

Trong buồng là nơi để cho khách hàng chụp ảnh, Dịch Yên và Tô Ngạn cùng nhau bước vào.

Người phụ nữ cầm tấm vải đỏ trải lên ván gỗ ở phía sau.

Cô nhìn hai người trước mắt, chắc chắn là không rõ quy định, hỏi Dịch Yên: “Có mặc sơ mi trắng không?”

Về việc vì sao lại không hỏi Tô Ngạn, bởi vì Tô Ngạn đang mặc áo sơmi quần tây.

Dịch Yên: “Không mang.”

Người phụ nữa không mấy kinh ngạc, hẳn là đã từng gặp không ít loại người mới này, tập mãi cũng thành quen.

Cô cười nói: “Kết hôn phải mặc áo sơ mi trắng, lấy đồ cho cô thay nhé.”

Nói đoạn, cô chạy lên lầu, cái cầu thang gỗ đã phai màu, lúc đi lên còn phát ra tiếng kẽo kẹt: “Chờ một chút, tôi lên lầu lấy đồ xuống.”

Dịch Yên không còn im lặng như lúc vừa bước vào, ừ một tiếng.

Người phụ nữ vừa đi, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Tô Ngạn và Dịch Yên không nói chuyện.

————

Người phụ nữ bước xuống lầu, trong tay cầm chiếc áo sơ mi trắng, đi đến trước mặt Dịch Yên: “Chưa ai mặc đâu.”

Dịch Yên nhận lấy: “Cảm ơn.”

Người phụ nữa nói: “Thay ở đây luôn đi, có rèm che lại rồi thì bên ngoài không nhìn thấy gì đâu.”

Dịch Yên cũng không ngại: “Được.”

Dứt lời, rốt cuộc Tô Ngạn ngồi bên cạnh cũng buông tay cô ra, không nói lời nào, tự giác vén rèm đi ra ngoài, để cô thay quần áo.

Thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Tô Ngạn, người phụ nữ mở miệng: “Bạn trai à?”

Dịch Yên biết vì sao cô hỏi như vậy, bởi vì quan hệ giữa hai bọn họ, không hề giống như người yêu.

Chứ nói gì là cặp đôi chuẩn bị làm giấy chứng nhận kết hôn.

Chỗ nào cũng không giống.

Dịch Yên thẳng thắn: “Không phải.”

Nghe vậy, người phụ nữ không hề kinh ngạc: “Đúng là không giống.”

Nhưng mà nói xong, cô cũng không hỏi nhiều, cúi đầu lật từng tấm ảnh trong camera.

Cùng là phụ nữ, Dịch Yên cũng không tránh né, cởϊ áσ khoác trên người, áo lông bó sát người, áσ ɭóŧ trong.

Tấm lưng mềm mượt tựa như tơ, đường cong nhỏ gầy xinh đẹp, là hoà hợp hoàn hảo giữa sắc dục và cấm dục, bốn sợi dây của nội y ôm chặt lấy cột sống lưng tinh tế.

Tách một tiếng, âm thanh rất nhỏ của máy vang lên.

Dịch Yên không quay đầu lại, như không có việc gì xảy ra, tiếp tục mặc áo sơmi, cài khuy lại.

Người phụ nữ cầm camera đi tới, đưa ảnh chụp ra cho cô xem.

Dịch Yên quay đầu lại nhìn.

Trong căn phòng ánh sáng lập lờ, cũng không bật đèn, người con gái xinh đẹp với bối tóc hơi lỏng, dáng người yểu điệu, rất có mùi vị lảng lơ.

Người phụ nũa: “Giữ lại không?”

Dịch Yên: “Giữ lại đi.”

“Được,” người nọ cười một cái, “Miễn phí, rửa ảnh xong sẽ đưa cho cô, tôi không lưu lại đâu.”

Dịch Yên nhẹ cong môi.

Lúc Dịch Yên cài nút áo ở trên cùng vào, người phụ nữ bỗng lên tiếng.

“Biết tôi với người đàn ông kia có quan hệ gì không?”

Dịch Yên chỉnh cổ áo, biết cô đang nói ai, người đàn ông mặc áo khoác đen gặp lúc vừa vào.

Dịch Yên không trả lời, cô hiểu, người đó không cần cô trả lời.

Quả nhiên, người phụ nữ chỉ vào chính mình: “Kim chủ, và tình nhân.”

Dịch Yên nhìn về phía cô, người phụ thấp giọng cười: “Kim chủ, cô biết rồi đó, anh ta sẽ cho cô tiền, ngủ với cô, nhưng sẽ không cho cô tình cảm, sẽ không kết hôn với cô.”

Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp của, cặp mày tinh tế, đôi môi đỏ mọng, quả là dáng vẻ của một mỹ nhân.

“Nhưng tại sao tôi lại nguyện ý sống như vậy.” Chưa từng oán trách.

Một người xinh đẹp như vậy, lại bị nhốt trong chiếc lồng vàng.

Nhưng Dịch Yên lại cảm giác như không phải thế.

Ánh mắt cô rời khỏi khuôn mặt của người phụ nữ.

Người được yêu luôn đứng trên người khác, kẻ không có được tình yêu lại phải cam nguyện làm tù nhân.

Bởi vì yêu, cho nên cái gì cũng cam tâm tình nguyện.

Dịch Yên không nói nữa.

Người nọ cũng không tiếp tục nói chuyện khác với Dịch Yên, chờ Dịch Yên chải vuốt tóc xong, xốc rèm vải lên, nói với Tô Ngạn ở bên ngoài: “Có thể vào được rồi.”

Dịch Yên đưa lưng về phía Tô Ngạn, buộc lại tóc dài trên vai.

Tô Ngạn rời mắt khỏi người cô, quay người cởi chiếc áo khoác dài.

Dịch Yên vẫn cứ đứng trước gương như thế, không hề nhúc nhích, Tô Ngạn đi tới, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước tấm ván gỗ.

Tấm ván gỗ đã khoác lên mình mảnh vải đỏ.

Hai người mặc áo sơ mi trắng, hai gương mặt xinh đẹp, giống như vừa bước ra từ tranh vẽ.

Nhưng vẻ mặt của hai người trong cuộc lại không hề có ý tươi cười.

Một người không biết cười, một người không muốn cười.

Người thợ ảnh không hỏi nhiều, cũng không bắt bọn họ phải cười.

Vài tiếng tách tách vang lên, lưu lại hình ảnh này.

Rất nhanh, ảnh giấy chứng nhận đã được in ra, sau khi tiện thể đóng dấu những thứ cần nên đóng ở trong tiệm xong, hai người từ trong tiệm đi ra, xuất phát tới Cục Dân Chính.

Tô Ngạn chắn hẳn là đã chuẩn bị rồi mới đến, hiểu rõ thủ tục làm giấy chứng nhận hơn Dịch Yên nhiều.

Dọc đường đi, Dịch Yên vẫn không nói chuyện, so với sự tức giận không muốn mở miệng khi trước, bây giờ lại còn lặng im hơn.

Tô Ngạn cũng không có ý định muốn nhân nhượng, cứ lạnh lùng với cô.

Đến trước cổng Cục Dân Chính, Dịch Yên cũng không phản kháng như trước nữa, ngoan ngoãn mà xuống xe, không cần Tô Ngạn phải động tay.

Hai người trầm mặc bước vào trong.

Đi được nửa đường, Dịch Yên bỗng mở miệng: “Em muốn đi toilet.”

Tô Ngạn quay đầu lại nhìn cô.

Dịch Yên biết anh đang nghĩ gì: “Em không chạy đâu.”

Cô nhìn anh: “Nếu muốn, anh cũng có thể đi theo.”

Có lẽ, Tô Ngạn khá yên tâm về cô, thả ra: “Đi đi.”

Toilet ở ngay giữa hành lang, Dịch Yên vào toilet nữ, Tô Ngạn không đi theo cô.

Dịch Yên rửa tay xong, ra khỏi toilet, toilet ở giữa hành lang, hai bên đều có lối thoát hiểm.

Dịch Yên không đi lối cũ, vòng về phía ngược lại để xuống lầu.

Cửa lối thoát hiểm đang đóng, Dịch Yên đẩy cửa đi vào.

Vvừa bước vào, Dịch Yên hơi không để ý, người bên cạnh bỗng duỗi một tay, kéo cô về phía bên cạnh.

Phút chốc, Dịch Yên đã bị đè lên tường.

Dịch Yên theo phản xạ mà phòng vệ, gạt cánh tay của người bên cạnh ra, còn chưa kịp nhấc tay lên đã bị người nọ khống chế, mạnh mẽ đè lên tường.

Hô hấp của người trước mặt hơi nặng nề, hơi thở nóng rực.

Tựa như đang thở dốc sau khi vừa dốc hết sức mà chạy.

Ngửi được thứ mùi hương sạch sẽ lại riêng biệt trên người Tô Ngạn, nhìn rõ người trước mặt chính là anh, Dịch Yên ngẩn cả người.

Vừa nãy cô ở trong toilet đã quan sát tình hình bên ngoài, Tô Ngạn hoàn toàn không tới gần.

Mà cô chỉ vừa rửa sạch tay một cái đã vội vàng chạy ra.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tô Ngạn xuống lầu, chạy về phía bên kia, lên lầu, chặn cô lại trong lối thoát hiểm này, thậm chí còn nhanh hơn lúc cô vào lối thoát hiểm một bước.

Quan trọng nhất là, Tô Ngạn biết cô sẽ chạy.

……

Hơi thở nóng rực của Tô Ngạn chỉ cách khuôn mặt Dịch Yên vài centimet, lưng cô dán lên tường, có chút không biết phải làm thế nào.

Giọng nói đầy kìm nén của Tô Ngạn truyền đến: “Không phải em nói em sẽ không chạy sao.”

Dịch Yên rũ mắt không nhìn.

Lần nào cũng như thế, lần nào cũng muốn chạy trốn khỏi vòng tay anh.

Lần trước chạy một mạch đã hơn tám năm, lần này thì sao.

“Em gạt anh.”

Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, Dịch Yên cảm thấy giọng nói lạnh nhạt của Tô Ngạn đang cố đè nén sự run rẩy mãnh liệt.

Nhưng không chờ cô vạch trần, giọng của Tô Ngạn đã trở lại như thường.

Anh giơ tay bóp chặt lấy cằm cô.

Dịch Yên ép buộc phải ngẩng đầu.

“Em đừng hòng chạy.”

“Anh đã nói với em rồi, em đừng hòng rời khỏi anh một bước.”

Anh chầm chậm thốt ra từng chữ, từng chữ: “Đời này cũng đừng hòng.”

Từ lúc hai người quen nhau tới nay, đây là lần duy nhất Tô Ngạn nói nhiều hơn Dịch Yên.

Từng chữ từng chữ nặng nề chạm vào đáy lòng Dịch Yên.

Ánh mắt cô dần trở nên trống rỗng: “Tại sao, Tô Ngạn, tại sao anh lại muốn kết hôn với em.”

Cô nói tiếp: “Em không muốn bị nhốt.”

Con người cô, sinh ra đã không chịu bị trói buộc.

Mà cô cũng không hợp điềm tĩnh, kết hôn thì phải thế nào đây.

Đối với số phận bất công, lần đầu tiên lại khiến Dịch Yên vừa chán ghét vừa bất lực như thế.

Mũi cô dần lên men: “Tô Ngạn, em không muốn kết hôn, kết hôn với anh không có chỗ nào tốt cả.”

Trước kia, không phải là cô chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với Tô Ngạn, nhưng đến lúc phải đối mặt với nó, cô lại sợ hãi.

Còn sợ hơn cả sợ trách nhiệm mà Tô Ngạn dành cho cô.

Tô Ngạn không hỏi Dịch Yên vì sao cô lại nói như vậy.

Anh thôi giam cầm người cô, nhưng lại cúi người.

Đôi môi ấm áp như xa như gần chạm vào gáy cô, tham lam cắn lấy mỗi tấc thịt trên người cô, cho dù là sự chiếm hữu.

“Không được.”

Môi anh hôn lên cổ cô.

Lặp lại thêm lần nữa: “Không được.”

Cố chấp đến ngàn vạn lần.

Cả người Dịch Yên như ngã vào hố sâu, sớm đã bị anh kéo vào lồng giam.

Tô Ngạn cúi sát cổ cô, hung hăng hôn xuống: “Phải kết hôn.”

Dù cho cô sẽ hận anh.

————

Nộp giấy CMND, sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận.

Hai người điền vào bản tường trình, cuối cùng cũng lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

Hai cuốn sổ màu đỏ bị Tô Ngạn cầm lấy.

Dịch Yên bị Tô Ngạn dắt xuống lầu, mười ngón tay đan vào nhau.

Đã là chạng vạng, trời còn chưa tối thì phố đã sáng đèn, đèn xanh đèn đỏ giao thoa nhau, xe cộ đông đúc.

Dịch Yên kéo cửa xe ra, ngồi vào trong.

Tô Ngạn ngồi vào ghế lái.

Có lẽ là biết mọi chuyện đã rồi, thay đổi không được, Dịch Yên không còn phản kháng, nhưng vẫn không nói nhiều lắm.

Tô Ngạn nhìn cô thắt chặt đai an toàn, xe bon bon hoà vào dòng xe cộ: “Chiều nay muốn ăn gì.”

Dịch Yên dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cái gì cũng được.”

Vài giây sau cô nói: “Đưa em về đi, em về nhà ăn.”

Mắt Tô Ngạn đang chú ý nhìn đường, không nhìn cô, miệng không quên cự tuyệt: “Không được ăn cơm hộp.”

Dịch Yên: “……”

Tô Ngạn: “Cho nên, cùng nhau ăn ở ngoài xong thì đưa em về.”

Rốt cuộc, Dịch Yên cũng quay đầu lại nhìn Tô Ngạn, từng chiếc đèn đường đang lùi dần về sau, tạo nên một vầng sáng rõ rệt trên ngũ quan góc cạnh của Tô Ngạn.

Gương mặt này vẫn xinh đẹp như thế, nhưng lại thiếu đi rất nhiều tình ý.

Lời cự tuyệt đến bên miệng, cuối cùng Dịch Yên vẫn không nói ra.

Cô biết mình có từ chối cũng vô dụng, Tô Ngạn có rất nhiều cách để trị cô.

Dịch Yên dứt khoát quay đầu lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Ngạn đưa Dịch Yên đi ăn đồ thanh đạm, không cho cô ăn những thứ quá nóng.

Dịch Yên không ý kiến gì, mệt mỏi cả một ngày dài cô cũng không quá thèm ăn.

Hai người ngồi ăn cơm cũng rất ít nói.

Tô Ngạn múc cho cô một chén cháo, Dịch Yên múc từng muỗng từng muỗng nhỏ.

Ngồi ăn một lúc, Dịch Yên đã nuốt không nổi nữa, cái muỗng đảo đảo bát cháo, cháo để vài phút giờ chỉ còn toàn nước, không còn đầy ắp như trước.

Tô Ngạn ngồi đối diện nhìn vào mắt cô.

Rồi sau đó duỗi tay lấy cái chén trước mặt cô đi, lại múc một chén mới ra trước mặt cô.

Hơi cháo bốc lên, từng hạt gạo chắc nịch tròn đầy.

Dịch Yên ngước mắt nhìn Tô Ngạn: “Không ăn, em ăn không vào.”

Hoàn toàn không phải không ăn.

“Ăn thêm mấy miếng nữa đi,” Tô Ngạn không thèm ngước mắt nhìn cô, “Không ăn tối nay qua chỗ anh ngủ.”

****

Trời em thề với mn luôn, kể từ khi em làm editor, dịch cái gì nó cũng đậm chất ngôn luôn mọi người ạ =)))) em đọc mà em muốn bê đê luôn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN