Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Mãi Ở Trong Lòng Anh


Chương 39


Editor: Maruru

*****

Dịch Yên cũng không còn nhớ nữa.

Hồi cao trung, lúc hai người yêu nhau, đã có bao nhiêu lần cãi nhau với Tô Ngạn.

Con người vốn luôn là một sinh vật tham lam.

Chưa có được thì khó nén nổi khao khát, có được rồi lại không thấy thỏa mãn.

Cả đời cứ mãi mơ tưởng đến bông hoa bên kia bờ, dẫu biết sẽ chẳng bao giờ với được.

Đến cả Dịch Yên cũng khó mà tránh khỏi ham muốn thường tình này.

Tình yêu, có mặt tích cực, nhưng cũng có nhiều cái tiêu cực.

Có khi, yêu chính là hai trái tim tổn thương đem lòng yêu mến nhau mà cùng nhau vượt qua khó khăn.

Giả tạo, ghen ghét, bất an, yếu đuối.

Đây chỉ là những mặt trái rất bình thường trong tình yêu.

Mà những người đang chìm đắm trong tình yêu lại thường không nhận ra.

Dịch Yên cũng như thế, khi đó cô không thích Tô Ngạn ít nói, không thích việc dường như anh luôn không để ý tới cô.

Lúc đầu chỉ muốn tóm lấy anh lại là được rồi, đâu cần lý do.

Cuối cùng vẫn bị du͙ƈ vọиɠ khống chế.

Lúc đó, bất kể một hành động hay lời nói nào của Tô Ngạn, đều có thể chọc giận Dịch Yên.

Sau khi yêu, tâm trạng rất hay bất ổn.

Buổi tối hôm đó, tiết tự học đã kết thúc, trường học dần yên tĩnh lại.

Chỉ có vài cửa sổ của dãy lớp 12 vẫn còn sáng đèn.

Trong đêm tối, toà nhà cũ bị bỏ hoang phía sau trường trông giống như một ông già đang khom khom cái lưng.

Từ một lớp học, có ai đang đè nén tiến rêи ɾỉ yếu ớt nhưng lại đầy mê hoặc.

Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ đã đầy rỉ sắt, chiếu vào lớp bụi lấp lánh trên bàn học.

Mà trong góc phòng, thiếu nữ nằm ngửa trên bàn, đè lên chiếc áo khoác đồng phục.

Mép áo làm cho lớp bụi trên bàn trở nên thật bừa bộn.

Quần áo Dịch Yên hơi xộc xệch, sự mê đắm hiện rõ trên gương mặt.

Tô Ngạn vẫn ăn mặc nghiêm túc, chỉnh tề, chỉ là hơi thở gấp. (editor: tình tính tang)

Hôm đó, khi *làm*, Tô Ngạn vẫn không nói nửa lời.

Lúc trước Dịch Yên cũng không thèm để ý, nhưng không biết hôm đó đã đụng phải sợi dây thần kinh nào của Dịch Yên.

Dù cho cảm giác thoả lúc làm, nhưng khi kết thúc, Dịch Yên vẫn không thể lý giải cái cảm giác bức bối trong lòng kia.

Cô nằm trên bàn học không nhúc nhích, khí lạnh tan vào những vệt đỏ trên da thịt.

Tô Ngạn đã như bình thường từ lâu, quần áo chỉnh tề giống như chưa từng làm cái gì, ngoại trừ đôi mắt ướŧ áŧ đang ửng đỏ.

Đã là cuối thu, là mùa dễ bị cảm lạnh nhất.

Anh liếc nhìn một cái Dịch Yên, giơ tay lên, từng khớp xương rõ ràng chạm vào lên vạt áo của cô, giúp cô mặc quần áo.

Bàn tay lạnh lẽo khẽ chạm vào da thịt của Dịch Yên.

Cô chậm rãi xốc lại tinh thần, mặc kệ động tác của Tô Ngạn.

Vài giây sau, Dịch Yên bỗng nhiên giơ tay, hất tay của Tô Ngạn ra.

Lực không nhỏ, tay Tô Ngạn rất trắng, mu bàn tay bỗng ửng hồng.

Nhưng anh dường như không cảm nhận được, thậm chí không dừng lại, lại duỗi tay kéo áo cô lên lần nữa.

Dịch Yên lại hất phăng ra.

Giống như đang muốn bướng bỉnh với anh đến cùng.

Gần đây Dịch Yên đều như thế, Tô Ngạn cũng đã quen rồi.

Anh không tức giận, cũng không bất mãn, lần này bị hất ra đã lập tức dùng một tay khóa chặt hai cổ tay cô lại.

Dịch Yên giãy giụa.

Nhưng vẫn không thắng nổi Tô Ngạn.

Cho đến khi chỉnh lại quần áo cho cô xong, Tô Ngạn mới buông tay cô ra.

Sau khi tay bị buông ra, Dịch Yên không nhúc nhích hồi lâu.

Cô ngồi bất động, Tô Ngạn cũng không rời đi.

Hai người cứ giằng co như vậy.

Không biết bao lâu, ánh mắt Dịch Yên nhìn chằm chằm vào hư không.

“Tô Ngạn, cậu có thích tớ không?”

Trong bóng đêm dày đặc, Tô Ngạn dời mắt sang nhìn cô.

Dáng vẻ của Dịch Yên ở trong đêm tối trở nên thật mơ hồ.

Trầm mặc hồi lâu, anh khẽ mấp máy môi.

Lại không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng vẫn lặng im.

Một lúc lâu vẫn không chờ được câu trả lời của người bên cạnh, khoảnh khắc nhận ra rằng anh sẽ không đáp lại lời mình, trong lòng Dịch Yên đầy chua xót.

Trong bóng đêm nhập nhoè, Dịch Yên khẽ nhíu nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc, không để cho Tô Ngạn nhìn thấy.

Không khí trong lớp học phảng phất mùi hương của sự cũ kĩ.

Lại thêm vài phút nữa trôi qua, cuối cùng, Dịch Yên mở miệng.

“Chúng ta chia tay đi.”

Dứt lời, mi mắt của Tô Ngạn rung nhẹ một cái.

Luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối, giờ cảm xúc đã có chút dao động.

Dường như không đoán trước được điều này, chậm mất nửa nhịp, anh mới chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Dịch Yên.

Dịch Yên không nhìn anh.

Cô đã trấn tĩnh lại từ lâu, ngồi dậy, nhảy từ trên bàn học xuống.

Cô nhìn về chiếc áo đồng phục ban nãy còn lót dưới người mình đang nằm chỏng chơ trên bàn.

“Phiền cậu phải tự giặt quần áo rồi.”

Tựa như đang rất bình thản.

Nói xong, cô định tiến về phía cửa lớp.

Khoảnh khắc lướt qua, Tô Ngạn đứng bên cạnh giơ tay ra, nắm chặt cổ tay cô.

Dịch Yên không quay đầu lại, xoay xoay cổ tay, muốn thoát khỏi tay anh.

Tô Ngạn không thể cho cô làm vậy.

Dịch Yên cảm nhận được lực từ bàn tay đang siết tay cô càng ngày càng mạnh, cổ tay dần đau đớn.

Cô nhíu mày lại, hít vào một hơi, lại bướng bỉnh không kêu đau.

“Buông tớ ra.”

Nghe thấy tiếng cô hít vào, Tô Ngạn mới nhận ra hành động của mình.

Anh bỗng nới nhẹ cổ tay, nhưng vẫn không buông cô ra.

“Cậu vừa nói cái gì?” Giọng anh lạnh thấu xương, hỏi từng chữ từng chữ.

Đây là lần đầu tiên Dịch Yên nói hai tiếng “chia tay” với Tô Ngạn.

Trước kia, dù có đau đớn như thế nào thì vẫn không bỏ được.

Cô quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Tô Ngạn.

“Tớ nói,” Dịch Yên nói từng chữ rõ ràng, “Chúng ta chia tay đi.”

Cô nhìn Tô Ngạn: “Cậu nghe không hiểu sao?”

Nghĩ rằng đã nói lại rõ ràng Tô Ngạn sẽ để cô đi, Dịch Yên lại lần nữa muốn thoát khỏi tay anh.

Tô Ngạn đang phân tâm, suýt chút nữa đã để cô chạy thoát, nắm chặt cổ tay cô.

Giọng điệu anh vẫn lạnh nhạt: “Tớ không đồng ý.”

Dịch Yên khó thể tin nổi, quay lại nhìn anh.

“Cậu không cần phải chịu trách nhiệm với tớ,” cô nhìn anh, “Dễ hợp dễ tan, ai cũng vui vẻ.”

Tô Ngạn sửng sốt.

Dịch Yên lại đã quay đầu lại, muốn rời đi.

Tô Ngạn gắt gao nắm chặt không cho cô nhúc nhích.

Một Dịch Yên vẫn luôn xem đánh nhau là chuyện nhỏ, vẫn không thắng nổi Tô Ngạn, một phần là do Tô Ngạn khỏe hơn cô, nhưng hầu hết là bởi căn bản cô không nỡ đánh Tô Ngạn.

Cô chưa từng thấy Tô Ngạn đánh nhau, sợ anh đánh không lại cô.

Bàn tay bên kia đã nắm chặt thành đấm, nhưng Dịch Yên lại chậm chạp không xuống tay được.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn buông lỏng tay ra.

“Tô Ngạn,” Dịch Yên đưa lưng về phía anh, “Buông tha tớ đi, cậu không hợp với tớ, dù chỉ một chút.”

Dù cho lúc đầu cô là kẻ cứng đầu, nhưng cũng có một trái tim muốn được yêu thương.

Cô khao khát lấy nó, rất nhiều.

Đằng sau không có âm thanh nào phát ra.

Nhưng thế vẫn chưa đủ, để khiến cho hai bên kết thúc một cách có thể diện, không đến mức cuối cùng mất cả chì lẫn chài, đối với ai cũng tốt.

Trước nay đều là cô cúi đầu, cũng đến lúc phải ngước lên một lần.

“Tớ đã chán ghét cậu rồi.”

……

Những lời này như dập tắt đốm lửa cuối cùng trong lòng của Tô Ngạn.

Chán ghét.

Ánh mắt Tô Ngạn tràn ngập những đau thương chồng chéo.

Nhưng Dịch Yên đang quay lưng với anh đâu thể nhìn thấy.

Vài giây sau, Dịch Yên cảm giác như cổ tay đã được buông lỏng.

Tô Ngạn buông tay cô ra rồi.

Cô không đứng đó nữa, đầu cũng không ngoảnh lại, rời khỏi phòng học.

Đến cuối cùng, cô vẫn không cần anh.

————

Tối hôm qua, sau khi Tô Ngạn rời đi, Dịch Yên cũng không thức dậy nữa.

Sau đó không lâu lại mơ hồ ngủ thiếp đi.

Lơ mơ cho đến tận sáng sớm.

Gần đây lại bắt đầu phải trực buổi sáng.

Dịch Yên rửa mặt rồi đi ra cửa, lái xe tới bệnh viện đi làm.

Bình minh càng ngày càng tới sớm, phía chân trời hiện lên một vệt sáng màu vàng.

Trên đường, không có nhiều xe cộ lắm, chạy thẳng một mạch đến bệnh viện.

Lúc tới phòng khám, y tá trực tối hôm qua còn chưa thay ca.

Bước vào đúng lúc Tiểu Na đang nói nhảm: “Tôi đông xuân đều buồn ngủ, mùa hè nằm điều hoà buồn ngủ, mùa thu thời tiết se lạnh cũng buồn ngủ.”

Một y tá khác nói: “Buồn ngủ chết cô luôn đi, ai bảo cô lúc nên ngủ thì không ngủ mà mải chơi điện thoại cơ, giờ thì đương nhiên là không dậy nổi rồi.”

Y tá dời mắt nhìn về phía Dịch Yên, mở miệng chào cô: “Bác sĩ Dịch, cô tới rồi.”

Tiểu Na nghe thế cũng quay đầu lại chào Dịch Yên: “Bác sĩ Dịch, chào buổi sáng.”

Dịch Yên gật đầu: “Chào buổi sáng.”

Đúng lúc bệnh nhân tiến vào, Dịch Yên trở lại bàn.

Một phút sau, một y tá trực ca sáng bước vào.

Quan hệ của y tá này với Tiểu Na cũng không tồi, tiến vào liền hỏi: “Nghe nói tối hôm qua khoa cấp cứu có một cô bé bị thương à?”

Mỗi ngày, khoa cấp cứu đều tiếp nhận không ít người, nói như vậy rất khó để hình dung.

Nhưng lại chẳng ảnh hưởng đến khả năng nghe hiểu của Tiểu Na chút nào, các cô đều rõ là cô bé nào bị thương.

Nhưng dường như đây là loại chuyện không thể nhiều lời, Tiểu Na nhỏ giọng theo bản năng.

“Đúng vậy, tối hôm qua có đấy,” Tiểu Na thấp giọng nói, “Có lẻ bây giờ cũng đã tỉnh rồi.”

Dịch Yên đang nói chuyện với người bệnh, không để ý tới hai cô y tá đang tám chuyện bên cạnh.

Tiểu Na nói: “Tối hôm qua lúc được đưa tới đây, thật sự trông rất kinh khủng, tay phải đã bị đứt hai mất hai ngón, trên mặt còn bị chém một vệt.”

Chỉ là nghe miêu tả lại, y tá đối diện đã cảm thấy buốt cả lưng, hít vào một hơi: “Buổi sáng lúc vừa dậy tớ đã thấy vụ này trên tin tức, cứ tưởng là giả chứ.”

“Sao có thể chứ, tối qua tớ còn tận mắt nhìn thấy mà,” Tiểu Na thở dài, “Cũng tội con bé thật, còn chưa đủ 18 tuổi đâu, còn đang học cao trung, mặt có vết sẹo, tay phải còn bị đứt như thế, sau này phải làm sao bây giờ?”

Y tá kia nói: “Trên mạng người ta nói lúc đầu là cô bé muốn chém ba mình à?”

Cái này Tiểu Na không rõ lắm: “Không phải đâu, rõ ràng con bé mới bị thương kia mà.”

Y tá kia tiếp tục nói: “Nghe nói sau đó dao bị ba con bé cướp mất, con bé mới bị như vậy.”

“Haiz, cảnh sát còn chưa điều tra ra, đừng nghe trên mạng nói lung tung.” tuy rằng Tiểu Na bình thường rất thích hóng chuyện, nhưng gặp phải loại chuyện khiến người ta cảm thấy khó chịu này, lại không thích bàn luận quá nhiều.

Tối hôm qua là bà của cô bé này gọi xe cứu thương, thuận miệng nghe bà kể lại như vậy.

Nhưng sự thật còn chưa rõ ràng, cảnh sát còn đang phải điều tra.

Tiểu Na đã không muốn bàn tiếp nữa, đẩy đẩy bạn tốt trước mặt đi: “Tớ tan làm trước đây, về đi, làm việc cho tốt nha.”

“Khoe gì mà khoe, cậu kiểu gì cũng sẽ gặp phải quả táo cho mà coi,” Tiểu Na nói với cô y tá đối diện, “Quả táo ngay tối nay này, chờ buổi chiều lúc cậu chuẩn bị thay ca, tớ sẽ nhắn WeChat cho cậu khoe tớ tan làm rồi.”

Tiểu Na: “Phắc diu.”

Nói xong vừa cười vừa rời khỏi phòng khám.

Bệnh nhân tới khám chỗ Dịch Yên kia cũng không gặp phải bệnh gì nặng, Dịch Yên kê cho loại thuốc bôi ngoài da.

Lúc nói chuyện với bệnh nhân cũng không để ý tới mấy y tá bên cạnh đang nói cái gì, đến lúc kê thuốc có nghe loáng thoáng vài chữ, cuối cùng thì trong phòng khám chỉ còn hai người kia nói chuyện.

Nhưng Dịch Yên cũng không để trong lòng, ở bệnh viện đã gặp phải quá nhiều chuyện lạ.

Dần dần, lại thêm nhiều bệnh lục đục khám, Dịch Yên tiếp tục làm việc.

Lúc làm việc, Dịch Yên rất ít khi nhìn điện thoại, cũng đã quen tắt âm.

Trước đây có thể không chạm vào điện thoại cả một buổi sáng, hôm nay lại hơi thất thần.

Cứ nghĩ về điện thoại nằm trong túi, thỉnh thoảng lại lấy ra xem một cái.

Y tá bên cạnh thấy hành vi khác thường này của Dịch Yên, trêu ghẹo: “Bác sĩ Dịch đang yêu sao? Giống như đang đợi điện thoại của bạn trai nhỉ.”

Nếu không phải có người nói, Dịch Yên cũng không để ý tới hoá ra mình lại nhìn điện thoại nhiều như thế.

Cô mặt không đổi sắc, đang chuẩn bị cất điện thoại vào túi trong áo blouse, màn hình điện thoại sáng lên.

Tô Ngạn gửi tin nhắn tới.

Dịch Yên bỗng ngừng tay.

Cô phát hiện lúc cô đang làm, Tô Ngạn sẽ không cho gọi điện cho cô, chỉ tin nhắn thôi.

– “Trưa nay cùng ăn cơm đi”

Vẫn chỉ và vài từ ngắn gọn.

Dịch Yên đang định trả lời, nhớ tới tối qua Tô Ngạn ngừng giữa lúc đang âu yếm.

Cô bĩu môi.

Ai bảo tối qua anh không làm tiếp đi cơ chứ.

Ngón tay dán lên trên màn hình rụt lại, nhét điện thoại di động vào trong túi.

Từng người xếp hàng tiến vào, Dịch Yên nhanh chóng xử lý xong vết thương, rửa tay rồi mới chuẩn bị trả lời Tô Ngạn.

Lấy điện thoại ra mới phát hiện, Tô Ngạn lại nhắn thêm một tin nữa.

– “Nè”

Dịch Yên sửng sốt.

Nhìn qua, đây hoàn toàn không phải phong cách của Tô Ngạn, Dịch Yên lúc đầu cũng ngây ngốc.

Nhưng ngay sau đó, không biết nghĩ đến cái gì, Dịch Yên nhịn không được mà nở nụ cười.

Hồi cao trung, Tô Ngạn đã không ít lần làm Dịch Yên tức giận.

Khi đó, hễ tức giận là Dịch Yên lại thích doạ dẫm Tô Ngạn là: “Tớ mẹ nó mà nói chuyện với cậu nữa thì tớ đây sủa gâu gâu.”

Việc cô không nói chuyện Tô Ngạn là chuyện không thể nào, nhưng con choá này nhất định phải chỉnh Tô Ngạn.

Dịch Yên nhìn tin nhắn, bỗng nhiên lòng như muốn nhũn ra.

Ý anh là, Dịch Yên phải nói vài lời với anh chứ.

Tô Ngạn của cô muốn cô nói chuyện với anh.

*****

SỤP RAI!!!!

Hi mn, lâu lắm không gặp nè :3

Kêu thi xong làm tiếp cái thi xong bận quá trời, 1 chap mà edit gần 1 tháng (tại lười nữa)

Hm… nói thật là mình cũng không đam mê nữa, nếu ai thích edit bộ này thì mn cứ nhắn tin cho mình xin edit tiếp nha, moazz

Còn khum thì mình vẫn làm tiếp ó, nhưng tiến độ rùa bò thôi mn ạ, tại nghèo mà mọi người, phải kiếm ăn nữa huuu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN