Không Tránh Ra Liền Hôn Em - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Không Tránh Ra Liền Hôn Em


Chương 39


Trình Thiên Nhiễm đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa ôm gối, ương ngạnh ngẩng mặt lên nhìn Tô Mặc Trừng, anh đứng trước mặt cô mà cúi đầu xuống nhìn cô, khí chất mạnh mẽ của anh khiến Trình Thiên Nhiễm rất bối rối nhưng cô vẫn gạt sang một bên giả vờ hợp tình hợp lý, đỏ mặt biện giải nói: “Là anh đánh em trước!”

Hô hấp của Tô Mặc Trừng bị ngưng trệ một hồi, ngón tay buông thõng bên hông cuộn tròn lại, dường như lại cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi vừa rồi.

“Em chỉ là…” Trình Thiên Nhiễm sợ hãi co rút lại: “Gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

Giọng nói lo lắng của cô yếu ớt, mềm mại như một cục bông, nhẹ nhàng đã hớp hồn anh.

Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào anh, bởi vì cử động ngẩng lên nhiều lần, chiếc cổ thon đẹp của cô lộ ra hết cỡ, xương quai xanh thanh tú gợi cảm thấp thoáng hiện ra, vài sợi tóc xõa xuống dưới xương quai xanh, ôn nhu mềm mại, phần trên của cô áo hình chữ V ôm chặt lấy cơ thể cô, lộ ra chính xác đường cong tinh tế của cơ thể, phía dưới xương quai xanh đầy đặn loáng thoáng lộ ra một chút màu sắc quyến rũ, rãnh sâu cũng thấp thoáng hiện ra cùng vòng eo thon thả đầy đặn siết chặt, lại còn đôi chân dài thẳng tắp đan xen vào nhau, cả người tựa như thiên thần.

Quyến rũ anh ấy.

Cả người Tô Mặc Trừng nóng bừng, đôi mắt đen của anh trầm xuống, cắn chặt răng yên lặng liếc nhìn cô, sau đó xoay người một cách máy móc đi vào toilet.

Trình Thiên Nhiễm: “…???”

Tô Mặc Trừng mở van nước, lấy nước lạnh rửa mặt để bản thân thoát khỏi những suy nghĩ đó càng sớm càng tốt, anh cảm thấy bản thân rất cầm thú.

Nhưng đối mặt với người phụ nữ của mình, cô vẫn không biết mà vô tình câu dẫn anh như vậy, nếu như anh không có phản ứng như thế mới là có vấn đề.

Tô Mặc Trừng ngẩng đầu lên, nhìn bản thân mình trong gương, anh chợt nhận ra có chút kỳ quái, người đàn ông trong gương đang cong môi cười, là anh?

Anh vẫn đang chìm đắm thì cửa truyền đến một tiếng gõ cửa, Trình Thiên Nhiễm ngập ngừng cười hỏi: “Trừng Trừng? Anh đang làm gì vậy?”

Tô Mặc Trừng thở dài:“Rửa mặt.”

“Vậy anh rửa xong chưa? Rửa xong rồi thì ra đi! Em muốn đi toilet!”

Tô Mặc Trừng: “…”

Anh mở cửa toilet ra, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Trình Thiên Nhiễm ngay lập tức đập vào mắt anh, nhịp tim của Tô Mặc Trừng nhất thời lại hỗn loạn.

Tô Mặc Trừng cố gắng kìm nén xuống, sắc mặt như thường lệ mà bước ra, khi Trình Thiên Nhiễm đi ngang qua thì cô đột nhiên ôm lấy anh, sau đó nghe được cô nói với anh giống như tiếng mèo con: “Ôm ôm.”

Giọng nói cố ý nhẹ nhàng, có chút ủy khuất làm cho trái tim anh tê dại như bị vuốt mèo cào.

Ngay khi Tô Mặc Trừng hơi xao nhãng trước sự dịu dàng của cô, Trình Thiên Nhiễm lại giơ tay lên, lần này không phải là véo mà là đánh trực tiếp.

Đánh vào mông của anh.

Tô Mặc Trừng lập tức ngước mắt lên kinh ngạc mà nhìn cô, nhưng người phụ nữ đó giống như con cá chạch nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh chạy thẳng vào phòng tắm rồi ở bên trong khóa chặt cửa.

Anh xoay người nhìn về phía cửa kính mờ đang đóng chặt, mơ hồ có thể nhìn thấy đại khái bóng người bên trong, chỉ nghe thấy cô vui sướng nói với anh: “Hừ! Em muốn sờ lại gấp đôi luôn đấy.”

Tô Mặc Trừng: “………”

“Tuy nhiên, Trừng Trừng..” Trình Thiên Nhiễm dựa vào cửa cười toe toét, trên mặt không giấu được nụ cười: “Của anh…ừm…chạm vào cảm giác tuyệt quá đi!”

Dù sao cách một cánh cửa cô cũng không nhìn thấy anh, Trình Thiên Nhiễm không hề giả vờ, hùng hổ đùa giỡn nói: “Em vẫn muốn chạm vào.”

Ở bên ngoài hai má củaTô Mặc Trừng đỏ ửng, vết ửng hồng lan nhanh theo từng nét trên gương mặt anh, chẳng mấy chốc ngay cả vành tai và cổ của anh cũng đỏ ửng lên.

Mà những nơi cô đã chạm vào…vẫn còn cảm giác hơi tê dại.

Thật sự như đang giết anh.

“Em ra ngoài.” Anh lạnh lùng nói.

Trình Thiên Nhiễm cười đen tối: “En không.”

Vừa mới đùa giỡn anh làm sao có thể lập tức ra ngoài chịu chết?

“Anh sẽ rời đi nếu em không ra, anh không quan tâm em đâu.”

Trình Thiên Nhiễm không tin lời đe dọa của anh, vì vậy cô khịt mũi “Nếu anh có bản lĩnh thì đi đi! Mặc kệ em!”

Tuy nhiên…

Giây tiếp theo cô nghe thấy tiếng cửa căn hộ được mở ra rồi sau đó lại đóng sầm lại.

Cái quái gì vậy, đi thật luôn sao!

Không tức giận đến mức đấy chứ?!

Cô chỉ là muốn trêu chọc anh mà thôi!

Trình Thiên Nhiễm lập tức mở cửa phong tắm lao ra, trong nháy mắt đã đị Tô Mặc Trừng đang dựa vào tường nắm lấy cổ tay, một cái xoay người đã đẩy cô áp vào tường.

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Sau khi sợ hãi rất nhiều cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô đã nói, anh làm sao có thể tức giận bỏ đi.

Nhưng mà lại dùng cách này để lừa cô ra thật đáng khinh!

“Những gì em vừa nói trong phòng tắm..” anh dừng lại một chút, nhìn cô chằm chằm với nụ cười nửa và gằn từng chữ nói: “Bây  giờ  hãy  nói  lại  lần  nữa  trước  mặt  anh.”

Trình Thiên Nhiễm: “Em không nói.”

Cô chột dạ quay mắt đi, lúng túng cự tuyệt yêu cầu của anh.

Nói điều đó trước mặt anh?

Làm sao có thể!

Cô sợ sẽ chọc anh nổi giận…

“Nếu em cứ nói như vậy, tin hay không thì tùy em, ngay bây giờ anh sẽ đưa em đến đó?”

Tô Mặc Trừng cố ý hà hơi thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp, môi cô cọ nhẹ vào lông mi của anh khiến Trình Thiên Nhiễm co đầu lại, chui thẳng vào trong lòng anh.

Anh cuối cùng vẫn là không nhịn được, anh áp cô vào tường và mút vành tai cô, nhẹ nhàng trêu chọc cô bằng một cú xoay người chậm rãi, Trình Thiên Nhiễm vùi đầu ở sườn cổ anh, cúi đầu khẽ rên một tiếng, nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Cô nắm lấy quần áo của anh và nói với một giọng ngọt ngào: “…bức thư.”

“Ừ?” Tô Mặc Trừng nghiêng đầu hôn môi cô, khéo léo câu chọn rồi mút vào, mơ hồ hỏi.

Cô bị anh mút một cách đau đớn đến mức cô khẽ nhỏ giọng thút thít, giọng nói run rẩy, nhiễu thêm vài phần quyến rũ và có chút hoảng sợ nói: “…Em tin điều đó.”

Tô Mặc Trừng dừng lại, vài giây sau ôm cô mà cười rộ lên.

Anh bất lực xoa sau đầu cô, vẻ mặt lấm lét nói: “Anh đã nói rồi đừng quyến rũ anh.”

“Về sau còn như vậy, anh khả năng thật sự không thể chịu đựng được.”

Tô Mặc Trừng nói xong liền buông cô ra, này mới phát hiện người phụ nữ trong lòng anh có đôi mắt ướt đẫm, khóe mắt ửng đỏ, con ngươi bị bịt kín một tầng nước, ánh mắt tràn đầy mê ly lại vô lực, lời trêu chọc vừa rồi ở đâu vậy? Lúc đó anh hơi hóm hỉnh nhưng có vẻ anh ấy đã ngoan ngoãn hơn.

Giống như con cáo nhỏ tội nghiệp giả vờ làm một con rối quyến rũ.

“Đi thôi.” Anh nắm tay cô, lấy một chiếc áo khoác khoác lên người cô: “Anh đưa em về.”

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Trình Thiên Nhiễm tán tỉnh Tô Mặc Trừng và kết quả là suýt chút nữa bị anh ăn thịt vài đêm hôm đó. Đã năm sáu ngày nay, Trình Thiên Nhiễm và anh ấy đã không gặp nhau ngoại trừ một cuộc điện thoại mỗi ngày, một lần cũng chưa gặp, mấy ngày hôm trước là vì trường học của cô, ngoài ra còn có lớp học và còn nhiều việc khác, vì vậy cô không thể đi gặp anh, mà Tô Mặc Trừng thường là quá bận rộn nên cũng không thấy bóng người. Ngay cả Khương Chỉ Niệm cũng nói đều mấy ngày không gặp anh trai, mỗi buổi sáng khi cô tỉnh dậy Tô Mặc Trừng đã đến công ty, mà đợi đến đêm khuya Khương Chỉ Niệm ngủ say Tô Mặc Trừng mới kéo thân thể mệt mỏi của mình trở về tắm rửa rồi ngủ.

Cho đến thứ sáu, Trình Thiên Nhiễm không có lớp học nào cả, cô trở về căn hộ của giáo viên sau hai tiết học đầu tiên buổi sáng, luyện tập vũ đạo một lúc, khi đến giữa trưa, cô gọi điện thoại cho Tô Mặc Trừng hỏi anh muốn tới dùng cơm không.

Tô Mặc Trừng áy náy xin lỗi cô, nói rằng công ty quá nhiều việc nên anh sẽ không qua được.

Trình Thiên Nhiễm nghe xong có chút thất vọng, nhưng cô vẫn hiểu ý cười nói: “Như vậy à, không sao đâu, khi nào anh không bận chúng ta lại cùng nhau ăn, anh nhớ đi ăn cơm đấy.”

“Ừm, được rồi.” Anh vội vàng đáp lại rồi cúp điện thoại.

Trình Thiên Nhiễm bị cúp điện thoại càng u sầu, than thở nói: “Làm việc gì vậy, bận đến mức ngay cả thời gian cùng nhau ăn cơm cũng không có?”

Vì vậy khi Tô Mặc Trừng nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm trong nhà ăn dành cho nhân viên vào buổi trưa anh đã rất kinh ngạc, anh thật sự không nghĩ tới cô sẽ đến.

Còn mang theo một chiếc hộp giữ ấm.

Vừa mới trò chuyện với Trình Thiên Nhiễm, Đổng An Khả rốt cục cũng biết Nhiễm Nhiễm vì sao lại đột nhiên hỏi cô rằng tổng giám hiện tại đang làm gì!

Ô… Đổng An Khả có chút khóc không ra nước mắt, tổng giám đốc sẽ không cho rằng cô là người không giữ bí mật chứ?!

Nhà ăn dành cho nhân viên của công ty mở cửa tự do nên Trình Thiên Nhiễm có thể thuận lợi tiến vào, cô theo đi dọc theo dãy bàn ăn, liếc mắt nhìn vài phút, cô liền thấy năm người đang ngồi ăn ở bên cạnh bàn sáu người.

Có hai người cô không biết, và ba người còn lại ngoại trừ Tô Mặc Trừng ở ngoài, là Đổng An Khả và người đàn ông lần đó cùng Tô Mặc Trừng ăn cơm, hẳn là ông chủ Hoàng Gia Hoằng.

Gần cuối tháng chín, nhiệt độ không khí cũng không còn cao như trước nhưng cũng không thấp lắm, Trình Thiên Nhiễm mặc một chiếc váy dệt kim mỏng màu caramel dài đến đầu gối, bước trên một đôi giày màu đen mùa thu mới, mũi đôi giày cao gót có đính ngọc trai, cổ chân tinh tế trắng nõn của cô càng thêm nổi bật với sự tô điểm của bạch ngọc.

Mái  tóc dài màu hạt dẻ được cô tết thành kiểu đơn giản nhất buông xõa tự nhiên từ vai trái xuống, Trình Thiên Nhiễm trang điểm nhẹ và tô son màu đỏ gạch, như vậy khi cô vừa xuất hiện căn bản là sẽ không làm người khác chú ý.

Ngay khi cô tìm thấy anh, Tô Mặc Trừng dường như cũng cảm nhận được mà nhìn về phía cô, Trình Thiên Nhiễm mỉm cười vẫy tay với anh, thấy vậy Tô Mặc Trừng lập tức đứng dậy đi về phía cô.

Anh bước nhanh đi đến bên người cô, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, cầm lấy chiếc hộp giữ ấm trong tay cô, dịu dàng hỏi: “Sao em đến đây mà không báo trước?”

“Em chỉ được đến khi đã báo trước?” Trình Thiên Nhiễm nắm lấy cả cánh tay anh, cúi gần lại anh và hỏi với một nụ cười.

Tô Mặc Trừng không nói nên lời mà bật cười, khóe môi hơi nhếch lên.

Đến lúc này, các nhân viên khác đã xác định người phụ nữ này là bạn gái của tổng giám đốc bộ phận thiết kế của công ty họ, vốn có những nam sinh đang có chút tâm tư với Trình Thiên Nhiễm nhất thời phải bỏ đi ý niệm, mà những nhân viên nữ trong công ty luôn thầm thương trộm mến Tô Mặc Trừng cũng xác định thất tình  tập thể.

Hóa ra tổng giám đốc của họ có bạn gái!

Anh đưa cô đến bàn ăn của mình vừa nãy, nói với bốn người nhìn chăm chú vào anh và Trình Thiên Nhiễm một câu: “Mọi người ăn đi, ăn trưa xong rồi nói chuyện công việc đi, phiền phức lắm.”

Trình Thiên Nhiễm mỉm cười đối Đổng An Khả đang vẫy vẫy tay.

Đổng An Khả muốn chết tâm rồi, Nhiễm Nhiễm vậy mà lại không nói cho cô biết!

Tô Mặc Trừng nói xong liền đưa Trình Thiên Nhiễm đi đến một góc không có nhiều người, anh đem chiếc hộp giữ ấm vặn mở, đem đồ ăn cô đã chuẩn bị cho anh đặt lên bàn rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Ban đầu, Tô Mặc Trừng ngồi bên cạnh Hoàng Gia Hoằng, Đổng An Khả cùng một nam một nữ khác ngồi đối diện họ, bây giờ Tô Mặc Trừng rời đi, Hoàng Gia Hoằng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, sảng khoái nói: “An Khả, đến đây ngồi đi, hai ta cùng cảm nhận một chút cả giác trước sau đều bị nhét cẩu lương, cảm giác vui thích bao nhiêu.”

Đổng An Khả: “…” Cô yên lặng chăm chú nhìn cặp đôi bên cạnh…

Ừm, được rồi, không kém cạnh gì tổng giám bên kia.

Cố Nhuận Thuyền đem con tôm đã bóc vỏ bỏ vào trong bát của Mộc Mộc, còn tò mò hỏi Hoàng Gia Hoằng cùng với Đổng An Khả vừa ngồi đối diện: “ Anh Trừng là vì cô gái này?”

Đổng An Khả: “Nếu không thì sao nữa?”

Hoàng Gia Hoằng: “Hừ…”

Mộc Mộc một bên cắn tôm một bên ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Nhiễm cách đó không xa liền thốt ra hai chữ: “Xinh đẹp!”

Cố Nhuận Thuyền: “Anh vẫn cảm thấy là cô bé đáng yêu của anh là xinh đẹp nhất.”

Mộc Mộc: “…”

Đổng An Khả: “……”

Hoàng Gia Hoằng: “………”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN