Vị trí nơi này hẻo lánh, là ngoại ô thành phố, khó khăn lắm mới có một chiếc xe taxi đi đến, Lục Quyết bắt được xe, vừa mới mở cửa, đang muốn gọi Thẩm Âm Âm ngồi vào phía sau, bỗng nhiên quần áo bị cô khẽ kéo lại.
Thẩm Âm Âm khịt mũi nhìn bọn họ, “Nhường cho cô ấy đi.”
Ở đó có một bà lão đang đứng, một cô gái ăn mặc như học sinh đang đỡ bà ấy, bọn họ cũng đón xe.
Lục Quyết bĩu môi, nhưng cũng không nói gì, từ bên cửa xe lùi lại.
Thẩm Âm Âm vẫy tay với hai người kia, bảo bọn họ ngồi xe đi.
Rất nhanh, xe taxi lướt qua bên người bọn họ.
“Không thể gọi xe, khó lắm mới bắt được một chiếc, lại bị cô làm việc tốt,” Lục Quyết buồn cười nhìn cô, “Rồi sao, đi gì về?”
Thẩm Âm Âm chần chờ dẫm lên mấy viên đá vụn trên đất.
Từ đây đi về cũng gần mười cây số, bằng tốc độ của cô thì chắc phải đi đến sang năm.
Lục Quyết khẽ cười chế nhạo, rõ ràng cố ý làm cô sợ hãi.
Qua đêm nay, Thẩm Âm Âm có nhận thức mới hoàn toàn về anh, cũng chẳng sợ anh nữa, đúng lúc một chiếc xe bus 562 đi đến.
“Chúng ta ngồi xe bus về đi.” Thẩm Âm Âm không thể không nói, kéo Lục Quyết chạy đến chỗ xe bus.
May chỉ cách có chục mét, rất nhanh đã chạy đến, cửa xe bus mở ra, bọn học sinh ùa lên, chẳng mấy chốc bên trong đã chật đến mức người dán người.
Lục Quyết lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, anh rút tay về, “Tôi chưa bao giờ ngồi cái này.”
“Tạm chấp nhận xíu đi, đây là xe cuối cùng rồi”, Thẩm Âm Âm bày ra vẻ mặt đáng thương nài nỉ anh, “Được không, cậu chủ?”
Lục Quyết trừng mắt nhìn cô một cái, “Phục cô rồi.”
Anh sải bước lên xe bus, “Quẹt thẻ cho tôi.”
Thẩm Âm Âm nhìn bóng dáng vênh váo tự đắc của anh, không nhịn được cười trộm, người này còn nói cô không thật thà, rõ ràng bản thân anh cũng không hơn bao nhiêu.
Với thân hình của anh, nếu không phải tự nguyện đi theo, sao Thẩm Âm Âm có thể kéo được anh?
Cô theo sau lên xe, quẹt thẻ hai lần, đột nhiên xe bus di chuyển, Thẩm Âm Âm tức khắc đập vào lưng của Lục Quyết.
Đau quá.
Cách một tầng áo thun, có thể cảm nhận được tấm lưng của anh ấy rất gầy, không có chút mỡ nào, mũi như va vào một bức tường cứng.
“Theo tôi.” Lục Quyết đi về sau, bờ vai cao rộng, lại có khí thế áp chế mạnh mẽ, ở giữa đám đông tách ra được một khu trống.
Thẩm Âm Âm ngay lập tức theo sau, nhưng con đường kia nhanh chóng khép lại sau bóng dáng của Lục Quyết, con bị ép từ bên này sang bên kia, không nắm được điểm tựa nào.
Mùa nóng bức, mùi của người bên cạnh không thể chịu được, trong xe mở điều hòa, cửa sổ đóng chặt, người với người dán sát bên nhau, cảm giác nóng bức cực kì khó chịu.
Thẩm Âm Âm đã lâu rồi chưa ngồi xe bus nào đông như này, cô thấy bản thân sắp say xe.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ trong đám người vươn đến.
Bàn tay to rộng, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ngửa lên, mơ hồ có thể thấy các đường chỉ tay đan xen phức tạp.
Đây là tay Lục Quyết.
Khi còn nhỏ, ba và các bạn bè ở nhà chú Lục đánh bài, dì Tương biết xem chỉ tay đã xem cho Lục Quyết, cuối cùng nói, từ nhỏ chỉ tay đã lộn xộn và dày đặc như vậy, là một cậu nhóc nhạy cảm và quật cường.
Lúc ấy, Thẩm Âm Âm không hiểu nhạy cảm, quật cường là gì, nhưng cô nhớ kỹ mấy từ này.
Cái tay kia đợi một lát, không kiên nhẫn khua tay, dường như Thẩm Âm Âm có thể thấy vẻ mặt cau mày của Lục Quyết.
Cô mỉm cười, vươn tay ra, hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của anh.
Ngay từ đầu, Thẩm Âm Âm không dám nắm quá chặt, cứ thể thả lỏng người, cho đến khi xe bus phanh gấp một cái, cô đứng không vững, tay trái siết chặt, nhanh chóng gắt gao nắm lấy.
Bên kia lại dùng sức kéo một cái, tách ra đám người ra hai bên, kéo Thẩm Âm Âm tới bên người.
“Ngu ngốc, đứng ở đây.” Lục Quyết để lại một khoảng trống trước mặt, kéo Thẩm Âm Âm đứng ở đó.
Như vậy, đúng lúc cô có thể vịn tay vào ghế ngồi, không cần lắc ngang lắc ngửa như vừa rồi.
“Thôi toang.” Đột nhiên Thẩm Âm Âm nhớ tới bánh ngọt nhỏ của cô.
Vừa nãy chen tới chen lui, không chừng nó bị hỏng rồi.
Cô nhắc bánh ngọt lên, nhìn qua vỏ bọc plastic.
May ghê, không bị nát cũng không bị đè bẹp, khi về vẫn có thể ăn.
Thẩm Âm Âm sực nhớ tới gì đó, cô khẽ gọi Lục Quyết, “Anh có muốn ăn cái này không?”
“Cái gì?”
Thẩm Âm Âm quay đầu lại, giơ hộp bánh ngọt lên trước mặt Lục Quyết, “Bánh ngọt……”
Hương vị ngọt ngào của bánh ngọt bay ra từ khe hở nhỏ của hộp giấy, Lục Quyết không cẩn thận hít một hơi, nhắm mắt lại, cảm thấy buồn nôn.
Anh cau mày, bịt mũi: “Cái quỷ gì đây……”
“Vị sầu riêng ……” Thẩm Âm Âm chợt nhớ ra anh không thích sầu riêng, dù ngửi thôi cũng không được.
Thẩm Âm Âm chớp chớp mắt nhìn anh: “Xin lỗi, quên mất anh ghét sầu riêng.”
Lục Quyết khẽ hừ một tiếng, “Đương nhiên cô sẽ không nhớ rõ, cố ý à?”
“Thật sự không……” Thẩm Âm Âm vô lực giải thích.
Cô định nhường cái bánh kem nhỏ này cho Lục Quyết ăn, nhưng chắc cô chỉ có thể về nhà từ từ hưởng thụ.
Cả đường đi, hơn bốn mươi phút, Lục Quyết chỉ đứng ở phía sau Thẩm Âm Âm.
Anh như một chiếc ô che mưa chắn gió bất động, vững chãi bảo vệ phía sau cô, luôn im lặng, nhưng không hiểu sao lại đem đến cảm giác an toàn cho người khác.
Sau khi xuống xe, hai người đi dọc theo đường toàn cây xanh đi về phía nhà.
Một trước một sau, Lục Quyết còn cầm balo cô.
Khu này là khu của người nhà giàu, qua 10 giờ thì xung quanh rất yên tĩnh, rõ ràng nằm trong trung tâm thành phố, nhưng lại có cảm giác rời xa sự huyên náo.
Lại nói tiếp, Thẩm Âm Âm cũng chẳng quá thân với Lục Quyết, bỗng nhiên an tĩnh lại, cả hai không nói lời nào, cứ như vật một đi sau một đi trước, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Có thể thấy một vài ngôi sao trên bầu trời, không có mây đen, chắc chắn thời tiết ngày mai đẹp lắm.
“Cầm lấy.” Đến cửa nhà, Lục Quyết dừng lại, đưa balo cho cô.
Thẩm Âm Âm nhận lấy, đeo lên trên vai, mắt thấy bả vai bị ép tới sập xuống.
Lục Quyết bật cười, “Cuối cùng là đựng bảo bối quý hiếm gì……”
“Cảm ơn anh đã xách túi cho tôi cả đường.” Thẩm Âm Âm cười cười với Lục Quyết.
Lục Quyết đút tay trong túi quần, chẳng quan tâm nói: “Tôi không cô làm chậm trễ thời gian của tôi.”
Thẩm Âm Âm không nói lời nào.
Bỗng nhiên, Lục Quyết huých nhẹ cô một cái, “Nhưng mà, hôm nay rốt cuộc cô tới đó làm gì?”
À đúng rồi, anh không nói đến, Thẩm Âm Âm suýt nữa cũng quên mất.
Giọng nói của cô ôn hòa: “Lục Quyết, có thể thương lượng với anh một việc được không?”
“Nói trước đi.”
“Ừm, sau này anh ở trường……” Thẩm Âm Âm cân nhắc từng câu từng chữ, sợ chọc giận anh, “Yêu đương thì thôi, nhưng có thể đừng đánh nhau không?”
“Lại mẹ tôi bảo cô nói?” Ý cười Lục Quyết phai nhạt, nhìn chằm chằm Thẩm Âm Âm một cách kỹ càng.
Cô chỉ chần chờ không đến một giây, ánh mắt anh đã trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, một chiếc BMW Eurofighter từ từ chạy tới, lướt qua họ rồi lái vào sân.
Đó là chiếc xe mà chú Lục thường đi.
“Chú Lục đã về……” Thẩm Âm Âm vui vẻ nhìn về phía Lục Quyết, anh lại thay đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt.
Lục Quyết xoay người rời đi ngay lập tức.
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, nhìn bóng dáng anh, rồi lại nhìn chú Lục bước từ xe xuống, cô do dự, cuối cùng quyết định đi vào trong nhà.
Lục Hiển Văn đứng ở cửa, đã là buổi tối rồi nhưng cà vạt thắt không chút cẩu thả nào.
Ông luôn khiến cho Thẩm Âm Âm cảm thấy quá nghiêm túc và không dễ gần, nhưng lại là người cực kì chính trực.
“Chú Lục.” Thẩm Âm Âm bước lên chào hỏi.
“Huấn luyện quân sự xong rồi à?” Lục Hiển Văn ôn hòa nhìn cô cười cười, rồi lại nhìn cổng lớn, “Lục Quyết đâu?”
Thẩm Âm Âm mặt không đổi sắc nói: “Anh ấy bận chút việc, một lát nữa sẽ về.”
“Phải không?” Dáng vẻ Lục Hiển Văn không tin tưởng cho lắm.
“Nếu không thì gọi điện hỏi anh ấy?”
“Thôi đi, nó đã chặn số chú từ lâu rồi,” Lục Hiển Văn cười lạnh, “Mặc kệ nó đi, chúng ta về đi.”
Thẩm Âm Âm mắt chữ A miệng chữ O.
Cô không ngờ, Lục Quyết sẽ chặn số của Lục Văn Hiển.
Đây quả thật là điều mà anh ấy làm được.
Nhưng mà, cứ mặc kệ như vậy sao?
Tắm rửa xong, Thẩm Âm Âm ăn bánh sầu riêng ngàn tầng, đọc sách làm bài đến rạng sáng, cũng không nghe thấy tiếng Lục Quyết trở về.
Bữa sáng ngày hôm sau, Thẩm Âm Âm đến phòng bếp lén hỏi thím Ngụy, “Lục Quyết đi lúc mấy giờ sáng ạ?”
“Thím không thấy cậu ấy.” Thím Ngụy là người dậy sớm nhất trong nhà.
Điều đó có nghĩa là cả đêm qua anh không về
Vừa rồi trên bàn ăn sáng, chú Lục và dì Trịnh đều có mặt, không ai nhắc tới Lục Quyết, không biết là không phát hiện, hay thật sự không muốn quản.
Không biết vì sao, trong lòng Thẩm Âm Âm hơi hụt hẫng.
Cô lấy cớ đến nhà bạn học chơi, ăn xong bữa sáng, một mình ngồi xe điện ngầm đi vào trường học.
Hôm nay học sinh khối 10 không phải đi học, vừa mới huấn luyện quân sự, được nghỉ một ngày để nghỉ ngơi và chỉnh đốn trạng thái, chỉ có khối 11 và 12 đi học.
Sau khi Thẩm Âm Âm đến trường, đột nhiên nhận ra một vấn đề trí mạng.
Cô thậm chí còn chẳng biết lớp của Lục Quyết.
Sân bóng rổ cũng không thấy Lục Quyết.
Chỉ có hai khả năng, hoặc là anh đang ở trong lớp, hoặc là anh chưa đến trường.
Cô nghĩ tới một người.
Ngày hôm đó cô đang tập đi đều, Địch Việt – người đã cười trêu cô, dường như rất thân quen với Lục Quyết, chắc chắn sẽ biết anh ở đâu.
Thẩm Âm Âm rất nhanh đã tìm được 12-1.
Bây giờ thời gian nghỉ ngơi, trong lớp học rất ồn ào, tiếng cười đùa không ngừng, cô ngó đầu vào cửa, không tìm thấy Lục Quyết.
Đang buồn rầu, bỗng nhiên bị ai đó vỗ một cái sau lưng.
“Đàn em, sao em lại ở đây?”
Cô quay đầu nhìn, là Địch Việt, cà vạt đồng phục anh ta đeo rất lỏng lẻo, nở nụ cười đáng khinh.
Đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc, Thẩm Âm Âm vội hỏi: “Lục Quyết có ở lớp không?”
Địch Việt thất vọng với giọng điệu Quảng Đông: “Tìm cậu ta à?”
Thẩm Âm Âm chắp tay trước ngực: “Làm ơn, có việc gấp.”
Đàn em này tuy hơi rám nắng một chút, nhưng vẫn rất đáng yêu, Địch Việt tuy rằng vô tâm, nhưng ít khi từ chối yêu cầu của các cô gái.
Anh ta chỉ vào vị trí ở hàng cuối cùng trong lớp, “Nhìn thấy chưa, cậu ta ở chỗ kia, em có việc thì tự qua tìm cậu ta đi.”
Thẩm Âm Âm chỉ nhìn thấy một cái đầu đen, đang nằm ngủ say sưa, không nhúc nhích một cm.
“Anh có thể giúp em gọi anh ấy ra không?” Cô không dám tùy ý ra vào lớp học của người ta.
Địch Việt khoa trương run rẩy: “Đàn em, em đừng hại anh.”
“Cái gì?”
“Đánh thức cậu ta khi cậu tư đang ngủ, sợ rằng sẽ đánh chết.”
Thẩm Âm Âm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cũng hơi tin tưởng một chút
Với vóc dáng và sức chiến đấu của Lục Quyết, chỉ cần một nắm đấm cũng có thể đưa cô lên thiên đường.
“Thế thôi.” Vì sợ bị đánh chết, Thẩm Âm Âm rất thức thời xoay người rời đi.
“Ấy ấy ——” Địch Việt túm cô lại, dở khóc dở cười, “Em đi thật à?”
Thẩm Âm Âm tỏ vẻ lúng túng: “Em không muốn đánh chết.”
“Em á,” Địch Việt nhìn cô từ trên xuống dưới, vuốt cằm nói, “Chắc hẳn có thể bình an mad rút lui.”
Cô cứ như vậy bị Địch Việt đẩy mạnh bả vai đi vào phòng học, đến bên cạnh Lục Quyết.
Anh gối lên cánh tay trái, đầu quay vào trong, có vẻ ngủ rất sâu.
Ban đầu, lớp 12-1 không có phản ứng gì khi Thẩm Âm Âm xuất hiện, mười mấy ngày gần đây khi Lục Quyết chuyển tới, mỗi ngày đều có nữ sinh tới đưa thư tình tặng quà, bọn họ thấy nhiều không ngạc nhiên nữa.
Mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy cô vươn một ngón tay, chọc vào vai Lục Quyết.
Cả lớp an tĩnh.
Động tác đánh mắt nhìn qua cực kì nhất trí.
Có khiếp sợ, xem kịch vui, vui sướng khi người gặp họa, còn có đồng tình.
“Đậu xanh em thật sự dám gọi cậu ta……” Địch Việt mặt không biểu cảm dịch sang bên cạnh một chút, dường như muốn phân rõ giới hạn với cô.
Người này thật là……
Thẩm Âm Âm cảm thấy bản thân hiện tại chạy một trăm mét ngay, chắc là còn kịp.
Cô đang định thực hành động tác luôn, nhưng thật không may, ngón tay Lục Quyết để cạnh mép bàn khẽ giật giật, anh quay đầu, “Cmn ai chọc tao?”
Cả lớp ngừng thở, chậm rãi chờ bão táp ập đến, tiện đó mặc niệm ba giây cho cô gái xa lạ này.
Lục Quyết mở mắt ra, nhìn chằm chằm Thẩm Âm Âm vài giây.
Rõ ràng anh còn chưa tỉnh ngủ, mắt hai mí xinh đẹp lúc này biến thành một mí, mí mắt hơi mỏng, lười biếng mở, lại càng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Âm Âm cực kỳ căng thẳng, nhanh chân muốn bỏ chạy.
Anh lại đột nhiên mở miệng, giọng điệu cực kì bất đắc dĩ: “Tha tôi đi bà cô nhỏ, tối hôm qua còn chưa chơi đủ? Để tôi ngủ tiếp một lúc đi.”
Bà cô nhỏ?
Chơi?
Cả lớp: Hình như chúng tôi đã nghe thấy nội dung không thể nghe.