Từ Kỳ Ngộ đợi hồi lâu vẫn không đợi được câu trả lời từ Dư Sơ Nịnh liền trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Dư Sơ Nịnh nghe thấy chuông điện thoại đột ngột vang lên thì giật hết cả mình, nhìn thấy tên trên giao diện cuộc gọi mém tí ném điện thoại, cũng may lúc này đã ngừng nấc.
‘’Alo?’’ Cô cẩn thận nghe máy.
Từ Kỳ Ngộ bên kia thấy cô nhận điện thoại liền thở phào nhẹ nhõm, “Sao mãi không trả lời, không thích à?’’
Cô thích đến nấc cụt luôn đấy…
Dư Sơ Nịnh làm bộ bình tĩnh mà trả lời: ‘’Cũng tàm tạm.’’
Từ Kỳ Ngộ nở nụ cười trầm thấp: ‘’Chỉ tàm tạm thôi hả, xem ra anh còn phải cố gắng thêm.’’
May mà giờ chỉ nói qua điện thoại, nếu không để anh thấy bộ dạng mặt mũi đỏ phừng phừng của cô lúc này đây thì toang, cô cố gắng giữ lấy vẻ bình tĩnh: ‘’Sao đột nhiên lại gửi em đoạn voice chuông báo thức buổi sáng?’’
‘’Anh nhớ trước kia em nói muốn.’’ Giọng nói anh nóng bỏng, ‘’Nếu như em nói thích, anh sẽ vui lắm đấy.’’
Rõ ràng đang nói chuyện điện thoại, vậy mà cô lại cảm thấy giống như bị hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai mình, tê tê dại dại, đến nỗi hai vành tai đều bị sức nóng ấy thiêu đốt.
‘’Thí… Thích.’’ Dư Sơ Nịnh lắp bắp đáp một câu.
Chàng trai hớn hở cười: ‘’Anh với giọng của anh, em thích cái nào hơn?’’
Dư Sơ Nịnh cảm thấy nếu còn bị anh ghẹo, trái tim cô sẽ nổ tung luôn mất, nên vội vàng kết thúc đề tài này: ‘’Bây giờ em rất bận, không thể cùng anh tán gẫu được!’’
Nói xong, ngay lập tức cúp máy.
Sau đó nằm dài trên mặt bàn mà thở dài một hơi, sao trước kia cô không hề nhận ra Từ Kỳ Ngộ sẽ thả thính như vậy, hồi nãy suýt chút nữa cô đã bị giọng nói ấy quyến rũ đến mức nói thẳng là thích anh…
Mà Từ Kỳ Ngộ ở bên này, mặc dù bị cúp máy nhưng không hề có một chút tức giận, vẻ mặt mang ý cười buông điện thoại, ra khỏi phòng ngủ đi lấy nước.
Ngay cả trong quá trình rót nước, độ cong bên khóe miệng vẫn không hề hạ xuống.
Mẹ Từ từ trong phòng đi ra vừa hay thấy cảnh này, còn tưởng bản thân mình hoa mắt: “Ở đó cười ngốc nghếch gì đấy?”
Từ Kỳ Ngộ lập tức thu lại vẻ tươi cười, thần sắc bình tĩnh nói: “Con có cười đâu.”
Mẹ Từ đương nhiên là không tin, vào phòng bếp rót nước, nhưng ánh mắt vẫn dán vào con trai như cũ: “Ý anh nói là mẹ anh già cả hoa mắt hả?”
“Con đâu có nói vậy.” Từ Kỳ Ngộ thản nhiên lắc đầu.
Mẹ Từ híp mắt đánh giá anh: “Lần này con về nhà, trông có vẻ có gì đó sai sai.’’
Anh bình tĩnh trả lời: “Con nhớ lần nào mẹ cũng nói như vậy.”
Nói xong liền mang nước rời đi, để lạị mình mẹ Từ ôm bụng tức đứng ở trong phòng bếp.
Nuôi phải thằng oắt con không biết gần gũi mình đúng là thiệt nhức não!
Cuộc sống trong những ngày nghỉ đông trước kia của Dư Sơ Nịnh chỉ có ngồi vẽ vời, không thì là làm tổ ở trong chăn xem phim, mặc dù không phải quá buồn chán nhưng cũng chỉ ở mức nhạt nhẽo.
Nhưng bây giờ, từ sau khi có thêm Từ Kỳ Ngộ, mỗi ngày đều không còn nhạt nhẽo một xíu nào hết nữa.
Suốt ngày nhắn tin thì khỏi nói, còn khăng khăng phải gọi điện cho cô mỗi buổi tối, sau vài lần bị cô đây từ chối, Từ Kỳ Ngộ bắt đầu kể chuyện trước khi đi ngủ cho cô nghe, vì vậy Dư Sơ Nịnh đành ỡm ờ đồng ý.
Bởi vì từ sau khi thích anh, cô cứ vậy dần trở thành nhan khống, thanh khống, tay khống và n loại khống khác của tên này…
Group chat của phòng ký túc xá vẫn buôn dưa không ngừng như trước kia, lần trước sau khi Dư Sơ Nịnh lỡ miệng nói một chút, Lý Tử Thiến liền bắt đầu chú ý giám sát chặt chẽ tiến triển của hai người bọn cô.
Lý Tử Thiến: Hôm nay trước khi đi ngủ kể chuyện gì vậy bạn? [Cười xấu xa]
Dư Sơ Nịnh: [Cười]
Dư Sơ Nịnh: Tại sao tớ phải nói với cậu?
Lý Tử Thiến: Nếu không phải nhà của Từ Kỳ Ngộ ở tít tận Định Hải, cách Thanh Viễn hơi xa thì có khi ổng đã đuổi tới nhà cậu rồi cũng nên.
Đào Văn Văn: Có một chàng trai ngày nào cũng kể chuyện trước khi đi ngủ cho mình nghe là cảm giác thế nào? Sự tò mò đến từ vị trí của một cẩu độc thân.
Lý Tử Thiến: Nếu giọng nói dễ nghe có thể làm lỗ tai mang thai, chắc là mỗi đêm Sơ Nịnh đều mang thai vô số lần thôi mà???
Dư Sơ Nịnh: …
Đào Văn Văn: Cậu đang lái xe [*] à, hahhaahah!
[*] kể chuyện bi3n thái, khiêu …
Lý Tử Thiến: Ngay cả xe nôi còn không tính nữa là [Móc mũi]
Dư Sơ Nịnh: Cậu sớm muộn cũng bị nhốt vào lồ ng [**] [Tạm biệt]
[**] có thể ý chỉ tâm thần nên bị nhốt vào lồ ng, hoặc bảo cô ấy là đồ chó gì đó
Lý Tử Thiến: Tớ đây làm từ nước, lồ ng liếc gì đó không nhốt được tớ đâu, muahaha
Mỗi lần nói chuyện phiếm cùng với Lý Tử Thiến, cô ấy luôn có thể trong lúc Dư Sơ Nịnh còn chưa kịp trở tay đã đổi mới nhận thức của người ta.
*
Không còn mấy ngày nữa là đến ngày giao thừa, những bông tuyết cũng lặng lẽ xuất hiện từ màn đêm giữa bầu trời Thanh Viễn, không để một ai biết.
Dư Sơ Nịnh ngủ đến lúc mặt trời mọc đến mông mới dậy, vừa mới vén màn ra liền nhìn thấy tuyết phủ đầy trước mắt, kinh ngạc cảm thán lấy điện thoại chụp một vài bức ảnh.
Ăn trưa xong, cô nhận được tin nhắn Từ Kỳ Ngộ gửi đến.
Lần này hơi đặc biệt, là ảnh Từ Kỳ Ngộ selfie dưới trời tuyết, gương mặt sạch sẽ đến mức còn rực rỡ lóa mắt hơn bông tuyết phía sau.
Bàn tay Dư Sơ Nịnh cầm máy khẽ run lên, giống như Lý Tử Thiến đã nói, Từ Kỳ Ngộ đang chuyển qua dùng sắc đẹp dụ cô, cứ như vậy cô không biết mình có thể kiên trì được bao lâu…
Từ Kỳ Ngộ: Thanh Viễn cũng có tuyết rồi nhỉ?
Dư Sơ Nịnh ném hết mớ hỗn độn vớ vẩn ra khỏi đầu, rồi cử động đôi tay còn cứng đờ nhắn tin trả lời anh: “Ò, tuyết rơi rồi.”
Từ Kỳ Ngộ: Thật là muốn ngắm tuyết rơi cùng em.
Tha cho cô đi mà…
Dư Sơ Nịnh: Em còn lâu mới muốn cùng anh ngắm tuyết nhé!
Cái kiểu khẩu thị tâm phi này, cô đây vận dụng đến thành thạo lắm rồi.
Từ Kỳ Ngộ: Khi về trường, anh làm người mẫu nghệ thuật cho em có được không, sau đó em ngắm tuyết cùng anh.
Dư Sơ Nịnh vừa bật máy tính lên vừa trả lời tin nhắn, sao cô lại cảm thấy giữa hàng chữ lộ ra chút hèn mọn vậy ta?
Cô khẽ cong khóe môi, cao lãnh trả lời Từ Kỳ Ngộ: Em đây sẽ suy xét.
Từ Kỳ Ngộ: Được [Cười]
Dư Sơ Nịnh cầm điện thoại cười một cách ngốc nghếch, cảm giác hát một bài sau khi lật đổ được chế độ nô lệ đừng quá tốt như vậy có được không! (Câu này mình dịch đại ý, vì không có hiểu được:((()
Ảnh selfie của Từ Kỳ Ngộ mang đến cho Dư Sơ Nịnh nguồn cảm hứng rất lớn, cô tranh thủ lúc rảnh vẽ một bản phác thảo hình tượng nhân vật nam chính mới, bối cảnh vừa hay cũng là trên nền tuyết, chàng trai mặc áo khoác, trên mặt là ý cười nhàn nhạt.
Xem như một bản preview, Dư Sơ Nịnh đăng hình lên Weibo.
Chanh Không Chua: Nam chính truyện tranh mới, tặng quà năm mới cho mọi người à nha, hy vọng mọi người sẽ yêu thít [đáng yêu]
~~ Đẹp trai chít mất thoi! Tui muốn trèo tường!
~~ Huhuhu! Tui muốn người đàn ông này quá!
~~ Hóng hóng truyện tranh mới, khi nào chính thức đăng dài kỳ đây tròi (┬_┬)
~~ Quà năm mới thì phải lập tức đăng dài kỳ mới đúng chứ huhu, tui đợi khum có nổi!!!
~~ Thật là muốn chui vào máy tính của nàng xem một xíu…
Dư Sơ Nịnh lướt đọc bình luận, tiện thể trả lời một vài người, lướt được một chút thì nhìn thấy cái tên Weibo Cá Mè Hoa YU cũng bình luận dưới bài đăng của cô.
Cá Mè Hoa YU: Ừm, được đấy.
Cô biết người này chính là người đã donate cho mình, lần trước sau khi nhắn tin cho anh ta, tận đến tối khuya mới nhận được hồi âm, còn chỉ có ba chữ ngắn ngủn [ừm, không sai].
Ngắn gọn y chang, lạnh lùng y chang.
Bởi vì người đó là kim chủ của mình, nên cô vẫn cho anh nụ cười mang đậm chất thương mại.
Đêm khuya tĩnh lặng, bố mẹ Dư đã đi ngủ từ lâu. Vì ban ngày tuyết rơi vô cùng nhiều, cho nên Dư Sơ Nịnh đã chuyển chiến địa của bản thân đến làm tổ trên chiếc giường ấm áp, thậm chí cô bắt đầu chờ mong câu chuyện tối nay Từ Kỳ Ngộ sẽ kể.
Buổi tối 11 giờ, cuộc gọi đến cực kỳ đúng giờ, Dư Sơ Nịnh khó nén vẻ hưng phấn nhanh chóng cựa người qua, nhưng khi nhận điện thoại lại là giọng nói rất bình thản.
“Alo, Từ Kỳ Ngộ.”
“Có thích hoàng tử bé hay không, anh đọc em nghe câu chuyện hoàng tử bé.” Từ Kỳ Ngộ không nói lời thừa thãi, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Dư Sơ Nịnh khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó đeo tai nghe, “Anh đọc đi.”
“Nếu ai đó yêu thích một bông hoa, mà hoa này chỉ mọc được ở trên một vì sao trong số hàng tỉ sao trên trời, vậy cũng đã đủ khiến người ấy thấy hạnh phúc khi nhìn lên bầu trời…”
Giọng nói trầm thấp, thanh lãnh của anh truyền đến bên tai Dư Sơ Nịnh, khiến cô không nhịn được mê đắm.
Đang chuẩn bị nằm nghiêng sang một bên, không may ngón tay không chú ý vuốt tới chỗ gọi video, cuộc gọi thoại ban đầu cũng chuyển qua lời mời cuộc gọi video.
Từ Kỳ Ngộ đang đọc《Hoàng tử bé》nghe thấy chuông nhắc nhở cũng cầm điện thoại lên nhìn thoáng, ngón tay anh chạm nhẹ liền chuyển đổi thành công, tiếp theo lại thấy đôi môi Dư Sơ Nịnh xuất hiện trên màn hình, rồi đến xương quai xanh lộ ra ở bên dưới.
Anh ngơ ngác cả người, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại không rời đi một chút.
“Sao anh không đọc nữa?” Dư Sơ Nịnh nghe thấy âm thanh đọc sách chợt ngừng lại, thắc mắc nhìn màn hình điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang ngây ngốc của anh, nháy mắt kéo chăn qua đỉnh đầu rồi hét lên một tiếng.
“Anh chưa thấy gì hết!”
Từ Kỳ Ngộ chỉ thấy màn hình tối sầm lại, sau đó không còn âm thanh gì.
Dư Sơ Nịnh trong lúc đang hoảng loạn đã cúp máy từ lâu.
Một lúc sau, cô chui ra khỏi chăn với gương mặt đỏ ửng. Bình thường khi đi ngủ, cô mặc áo ngủ cổ hơi rộng, nằm nghiêng luôn bị lộ. Vuốt vẻ cổ áo lại một chút, hy vọng Từ Kỳ Ngộ chưa nhìn thấy gì cả…
Từ Kỳ Ngộ bên này mãi không thể lấy lại sự bình tĩnh, sau khi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, anh liền tắt đèn ngủ.
Chỉ là làn da trắng nõn nà và phần xương quai xanh tinh tế của cô gái nào đó luôn chạy loạn trong tâm trí của anh.
Từ Kỳ Ngộ chìm vào giấc ngủ say, nhưng lại mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ có Dư Sơ Nịnh, cô mặc chiếc váy dài trễ vai bị anh đè ở trên kệ sách, môi đỏ khẽ hé mở, cầu xin anh tha cho. Từ Kỳ Ngộ một tay ôm eo cô, tay còn lại vuốt v e gương mặt cô. Anh cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy, đúng lúc này thì lại chợt tỉnh giấc.
Bởi vì anh cảm nhận dưới quần đã ướt đẫm.
Từ Kỳ Ngộ thức dậy, thở dài nhìn căn phòng trống trải, anh không còn là cậu nhóc 15-16 tuổi, vậy mà lại mơ giấc mơ như vậy, thậm chí còn phát sinh sự việc kia nữa chứ.
Lúc mở cửa phòng mình, anh đặc biệt ngó qua cửa phòng của bố mẹ, giờ là ba giờ đêm, hẳn là họ đều đã ngủ say rồi.
Anh vào phòng tắm đi tắm rửa, dập lửa nóng phừng phừng trong người, tiện thể giặt luôn quần áo đã thay ra.
Chỉ là trong lúc đang chạy tới chạy lui, quên mất không đóng cửa phòng tắm, cũng khiến mẹ Từ chợt tỉnh giấc.
“Con trai anh muộn như vậy còn ở trong phòng tắm giặt quần áo…” Mẹ Từ nhìn qua tình hình trong phòng tắm, sau đó vội vàng chạy về phòng của mình, bà vỗ cho bố Từ tỉnh dậy rồi đem tin tức quan trọng này nói ra, “Hơn nữa còn là giặt lót!”
Bố Từ đang ngủ bị đánh thức liền cau mày lẩm bẩm: “Giặt quần áo thì giặt quần áo thôi, có gì đáng ngạc nhiên?”
“Đâu có giống nhau chứ, thời điểm nó còn đang dậy thì cũng không hề xảy ra sự việc như thế này. Vậy có phải chứng tỏ bây giờ nó đã nghĩ thông suốt?” Mẹ Từ lòng tràn đầy vui sướng, “Bốn bỏ làm năm, có phải em sắp được làm bà nội!”
Mòe: Ngộ Ngộ đã nổi sắc tâm với Sơ Nịnh 😂 À, những lúc tui dung từ cao lãnh thường là để đùa đùa, nếu dùng từ ‘lạnh lùng’ hay gì đó thì trông quá lạnh lùng với ngữ cảnh haha