Nhanh chóng Tôn Noãn Tịch dựt vội bàn tay vẫn còn ươn ướt máu. Vội chạy vào trong nhà tắm, rửa đi sự sai trái của mình.
Thấy Tôn Noãn Tịch có phản ứng không mấy khác lạ như vậy trong lòng Lục Triển Bách đã sớm đoán được nhưng cũng mất mát đôi chút. Nhẹ nhàng đi đến cửa phòng tắm thấy Tôn Noãn Tịch đang rửa tay, nét mặt có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi.
Anh cười nhẹ. Tại sao trước kia anh không biết Tôn Noãn Tịch lại xinh đẹp, động lòng người như thế. Tuy rằng có chút kém cạnh những mĩ nhân ưu tú trước kia có ý với anh, họ như những bông hoa có sắc nhưng không hương. Còn cô thì ngược lại, cái cảm giác bản thân muốn bảo bọc trước kia đến nay lại trở thành khao khát yêu thương của anh.
Lần này trở về để làm lại, không phải là để làm mối quan hệ trở nên rắc rối hơn. Muốn cắt đi một đoạn lạnh nhạt này thì cần bản thân chủ động, chai mặt thêm.
Nụ cười nhàn nhạt nở ra nhưng nhanh chóng dập tắt bởi tiếng chuông dưới lầu truyền đến.
Thấy tiếng chuông chủ nhà lúc này là Tôn Noãn Tịch liền chạy xuống mở cửa. Đạp vào mắt là khuôn mặt điển trai của Dương Phong.
Anh ta vừa đi Pháp về, trên người còn thoang thoảng hương hoa hồng của các quý cô. Cũng phải thôi, anh ta điển trai như thế tuy có chút kém phần nam tính của Lục Triển Bách nhưng cũng tính là một nam nhân có sức hút nên có nhiều nữ nhân để ý cũng phải.
Ai! Trong đầy cô vô tư lại đi so sánh Dương Phong với Lục Triển Bách. Có lẽ vừa mới nói chuyện khá nhiều với Lục Triển Bách nên bây giờ mới có thể ám ảnh như thế. Không được phải xua đi cái con người kia mới được!
Dương Phong nở nụ cười tươi tắn mặc cho hương nước hoa nồng nặc kia đang ôm trọn không khí đang lưu thông trong nhà.
– Tớ còn tưởng cậu ở công ty của mẹ cậu, vừa mới xuống máy bay liền đi tìm cậu nhưng không có. Có người bảo tớ là cậu nhận nhiệm vụ ở nhà làm thiết kế nên về đây đưa quà.
Nói xong tay Dương Phong liền xách lên một hộp quà được băng gói kĩ lương, nghe qua giá trị chắc cũng không nhỏ đâu bởi từ trước đến nay Dương Phong luôn tặng cô rất nhiều vật dụng đắt tiền mà hơi phung phí.
– Đi làm cũng không phải đi chơi, không cần phải mua nhiều như vâyh làm gì, tớ cũng có đầy đủ hết rồi chẳng thiếu cái gì cả. Vả lại tớ cũng làm được kha khá tiền cũng tự biết sắm sửa cho bản thân. Cậu không cần như thế rất lãng phí!
Nhưng nói thì nói vậy tay của Tôn Noãn Tịch vẫn đưa ra tiếp lấy. Chính hành động này làm Dương Phong bật cười nhưng cũng đầy chua sót.
– Được! Lần sau sẽ không như vậy!
Nói xong bước vào nhà. Dây không phải lần đầu tiên Dương Phong đến nhà của Tôn Noãn Tịch chơi cho nên rất quen thuộc từng vật dụng nhưng vừa bước vào liền cau mày không thoải mái trước con ngươi đang vô tư đứng trên bậc thang nhìn lại anh. Đó chẳng phải là Lục Triển Bách sao? Sao anh ta lại có thể ở đây?
Lục Triển Bách mở miệng trước.
– Cậu cũng vất vả rồi nhưng chỉ có lần này thôi, lần sau không tới phiên cậu!
Nói xong Lục Triển Bách bỏ vào phòng bếp, trông anh ta đi lại còn thoải mái, tự nhiên hơn anh rất nhiều.
Dương Phong nheo mắt nhưng không nous gì cũng lẳng lặng đi vào phòng bếp.
Tôn Noãn Tịch lúc này đang bắt đầy chuẩn bị bữa trưa cho mình. Nhòn thấy hai người con trai cùng ngồi yên vị trên ghế như đang chờ đón lời mời giữ lại của mình. Theo lễ nghĩa thì Tôn Noãn Tịch vẫn phải lời hai người ở lại dùng cơm cho có lệ nhưng bào ngờ hai con người lại gật đầu ở lì đây. Đến từng này tuổi đầu giờ đây mới có thể hiểu được ” Bằng mặt không bằng lòng ” nhưng rồi cũng vui vẻ làm món cho ba người ăn. Trong phòng bếp ban đầu chỉ có tiêng băm chém của Tôn Noãn Tịch nhưng dần dần không khí trở nên căng thẳng và hơi chút ngượng ngùng.
Lục Triern Bách đi qua chỗ Tôn Noãn Tịch đang làm bỗng dưng ôm lấy thắt lưng của cô nhẹ nhàng thủ thỉ nói.
– Em cứ nghỉ đi vừa rồi bị chảy máu nhiều, giờ làm nhiều quá sẽ xót.
Không khí lúc này đang gượng gạo giờ như muốn luộc chín luôn Tôn Noãn Tịch. Cô quay lại trừng mắt nhìn Lục Triển Bách, kẻ đang quấy rối trước mặt Dương Phong.
Anh ta thực sự không nhìn thấy sự hiện diện của Dương Phong đây sao, với cả cô và anh giờ đã là người bạn với nhau không thân đến mức ôm eo như thế.
Cô vội buông Lục Triển Bách ra. Mặc kệ anh ta đi nấu cơm thay cô, còn cô thì đi ra chỗ bàn ngồi đối diện Dương Phong
Chẳng hiểu sao từ lúc Dương Phong xuất hiện trước cửa nhà cô, ô đã cảm thấy cậu ấy có điều gì muốn nói nhưng rất ngại ngùng. Từ lúc quen biết với cậu ta chưa bao giờ thấy cậu ấy ưu sầu đến thế. Trên người cậu ta có hương nước hoa tuy không đậm như cô tưởng mà chỉ hơi hương. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu mang hương nước hoa như này đến gặp cô.
Cô không quá so đo điều này bởi biết rằng ánh hào quang của Dương Phong lan tỏa ra vô số mỹ nữ. Nhưng hôm nay lại có vẻ là một ngày xuống tinh thần với cậu ta, có vẻ cậu ta đang thất bại vè điều gì đó.
Đang nấu cơm Lục Triển Bách nhận ra đã hết ớt cho nên đi ra siêu thị mua. Nghe tiếng Lục Triển Bách rời đi hai mắt Dương Phong sáng lên.Đây là thời cơ tốt để nói.
Anh quay sang Tôn Noãn Tịch vẫn đang ngồi đối diễn đang trưng mắt nhìn anh bới đôi mắt như xiên tâm.
Càng nhìn Dương Phong càng thấy họ như một đôi bạn thân mà ngay cả Tôn Noãn Tịch cũng đã vạch sữa mối quan hệ xảy họ chỉ dừng ở mức bạn thân mà thôi không thể hơn mà chỉ có thể kém. Vị trí trong tim của Tôn Noãn Tịch như bị rào sắt lại chỉ có thể chờ đợi mỗi một người mà không ai có thể chen chân vào vị trí ấy. Tuy biết là vậy nhưng Dương Phong hôm nay vẫn phải đánh liều một phen bởi ” Được ăn cả, ngã về không ” dù đã biết trước kết quả.
– Noãn Tịch!
– Hở?
Dương Phong nhìn thẳng vào đôi mắt luôn luôn ướt ấy trong đôi mắt ấy rất kiên định!
– Tớ muốn nói cậu nghe! Tớ… Tớ thích cậu.
Không khí lúc này như ngưng đọng. Đến cả Tôn Noãn Tịch cũng có chút bất ngờ. Không phải xưa nay cô khoobv biết Dương Phong có ý với cô nhưng chẳng phải cô đã vạch sắn địch của cả hai rồi sao? Sao cậu ta lại…
– Xin lỗi! Dương Phong tớ thực sự…không phải mẫu người mà có thể cùng cậu được. Chúng ra vẫn nên làm bạn thù hơn!
Biết trước nhưng vẫn đau. Vái cảm giác đoán già đoán non còn đỡ đau hơn cái cảm giác bị từ chối thẳng thừng. Nhưng biết sao được đây? Vốn dĩ cô đã cảnh tỉnh anh trước đây nhưng là dô anh thôi, một bước phá hủy…
Mỉm cười đau sót. Nếu hôm nay không nói thù hôm sau sẽ không còn có cơ hội nữa mà Dương Phong đang thầm lặng chuẩn bị tinh thần hứng lấy một sự kiện tuy có chắc là diễn ra hay không.
– Có phải cậu vẫn còn yêu Lục Triển Bách?
Tôn Noãn Tịch giật mình! Không phải chứ.
– Không…không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi.
Nghe thấy lời bao biện của cô trong lòng Dương Phong lạu chua chát hơn. Từ lúc Tôn Noãn Tịch bước chân ra ngoài xã hội, cô đã kiên định, không có sự chần chừ hay bất kì sự ấp úng nào trong từng quyết định, lời nói của cô. Vậy nên sự việc ngày hôm nay đã minh chứng rõ, cô vẫn còn yêu anh ta.
Ha! Từ trước đến nay anh vốn dĩ là bạn thân của cô! Phải rồi anh là vạn thân, vốn không đậm sâu bằng tình cảm suốt 25 năm của họ.
Ngay cả khi họ chia xa thì vẫn có người đợi trông, kẻ vẫn ngày ngày thiêu đốt tâm can.
Anh vốn dĩ không xen vào giữa họ được.
Lạnh lùng đứng lên chào Tôn Noãn Tịch để đi về. Đi ra đến cổng cũng là lúc Lục Triển Bách đã đi về. Chặn đầu xe địa hình của anh ta cậu nói nhẹ.
– Tôi thực cảm phục tình cảm của hai người.
Đây có lẽ là một lời tạm biệt?
Lục Triển Bách tuy không hiểu rõ nhưng vẫn bỏ mặc lời nói ấy, trực tiếp đi vào phòng bếp nấy món ăn cho Tôn Noãn Tịch. Ai bảo làm người ta bị thương giờ thù phải bấu cho Tôn Noãn Tịch ăn rồi.
Vào phòng bếp thấy Tôn Noãn Tịch đang ngồi mơ màng. Hình như có điều gì đó đã xảy ra. Nhưng anh không đoán nổi.
Cả buổi ăn cơm ấy anh để ý cô luôn thất thần ngay xả anh hỏi gì cũng đều không nghe thấy hoặc trả lời rất qua loa.
Thật sự trong lúc anh đi đã xảy ra chuyện gì vậy?
” Tội thật sự rất cảm phục tình cảm hai người!”
Không phải chứ!