Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương - Chương 66: [Hoàn] Cậu đúng là người hùng của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương


Chương 66: [Hoàn] Cậu đúng là người hùng của tôi


Chân Nguyên Bạch ngủ một giấc dậy thấy cả người mềm oặt, tối hôm qua đúng là ngủ rất ngon, ai mà ngờ được, cậu come out với bố mẹ lại không bị đánh, đến cả mắng cũng không bị.

Còn phải cảm ơn vì đúng lúc đang trong thời kỳ quan trọng của kỳ thi đại học.

Cậu bật người dậy, mở cửa ra ngoài, liếc mắt cái đã thấy Thời Bất Phàm vô cùng bắt mắt đang ngồi trong phòng khách.

Không biết tại sao mà sau khi mọi việc bị phát hiện trong long cậu luôn có cảm giác rất lạ, không nói nên lời khi nhìn thấy Thời Bất Phàm..

Sau khi cậu đánh răng rửa mặt xong thì xấu hổ đi qua, Thời Bất Phàm thuận tay kéo ghế ra cho cậu, đưa cậu một cái quẩy nhỏ, nói: “Em cậu vẫn chưa dậy à?”

“Hôm nay chắc chắn nó lại ngủ nướng rồi.” Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng nói, tròng mắt khẽ dò xét Tần Anh và Chân Bình Tân, trên mặt Tần Anh thì không nhìn ra đang vui hay đang không vui, nhưng sắc mặt Chân Bình Tân thì rõ ràng đang rất không vui. Sau khi ăn sáng xong, Thời Bất Phàm nắm tay Chân Nguyên Bạch đi về phía phòng ngủ, bảo là đi làm bài tập, nhưng còn chưa rời khỏi bàn Chân Binh Tân đã nhìn chằm chằm: “Hai con… Làm bài tập trong phòng khách đi, chỗ này rộng.”

Chân Nguyên Bạch nhẹ nhàng thu lại tay mình về, nhẹ giọng nói: “Phòng khách không yên tĩnh, con quen làm bài trong phòng rồi.”

Bàn tay Chân Bình Tân cọ cọ trên bàn. Ông thật sự muốn đánh Chân Nguyên Bạch, từ nhỏ nhìn bộ dạng yếu mềm nhút nhát của cậu đã muốn đánh. Tần Anh nhìn thái độ của Thời Bất Phàm, cười kéo Chân Bình Tân, nói với Chân Nguyên Bạch: “Vào phòng đi, tí nữa đi thăm ông bà với ba con.”

“Con không đi họ có nhớ con không?”

“Mẹ biết con phải vội việc học rồi.” Tần Anh nói: “Mẹ đi gọi Ưu Tú bảo nó đi cùng vậy.”

Bà đi theo hai đứa nhỏ hướng về phòng của Chân Ưu Tú, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Chân Bình Tân cầm tay bà, kéo bà sang một bên, ông nhìn Chân Nguyên Bạch đóng lại cửa phòng, nói với Tần Anh: “Ưu Tú không ở nhà, em định để mỗi Thời Bất Phàm với Thông Minh ở lại với nhau à?”

“Không sao đâu mà. anh đừng có lo lắng.”

Mặt Chân Bình Tân thâm trầm, nói: “Bọn nó sắp thi đại học rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Tần Anh biết ông sợ hai đứa nhỏ yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến việc thi đại học, nói: “Vậy để em đưa Ưu Tú đi nhé? Ba mẹ chắc chắn muốn gặp cháu trai rồi mà Thông Minh phải làm bài tập chứ.”

Chân Bình Tân gật gật đầu, bỗng đưa tay ra mở của phòng Chân Nguyên Bạch, nói: “Mở cửa ra cho thoáng, đừng có lúc nào cũng đóng cửa mãi.”

Nói xong, ông liền xoay người về phòng khách, Thời Bất Phàm cảm thấy vô cùng nghi ngờ: “Ba cậu bị gì vậy?”

Bình thường bọn họ đóng cửa làm bài tập Chân Bình Tân cũng có thèm quan tâm đâu mà.

Chân Nguyên Bạch bỗng không biết nói với hắn như thế nào về việc đã nói thẳng cho ba mẹ biết, tuy hôm qua cậu nói rất lớn chẳng sợ gi cả, nhưng đến khi ở trước mặt Thời Bất Phàm lại cảm giác cứ như đưa hắn đến gặp ba mẹ mình vậy. Thay đổi thân phận thì mọi thứ cứ như đều thay đổi theo, trong lòng không khỏi thấy bối rối.

“Không có gì đâu, chúng ta cứ làm bài đi.”

“Chỉ làm bài thôi à? Mở cửa thế này thì chúng ta làm gì chắc cũng bị ba cậu nhìn thấy hết…” Hắn vừa nói xong, thì bên ngoài chợt có một bóng dáng, một giây sau, Chân Bình Tân ló đầu nhìn về phía phòng bọn họ đang ngồi, Thời Bất Phàm ngậm miệng ngay lập tức, cười một cái: “Chú đi dạo đấy à?”

“Ừ.” Chân Bình Tân nói xong thì đi vào phòng của bọn họ, xị mặt ngòi trên giường Chân Nguyên Bạch, chỗ ông ngồi vừa hay đối diện với khe hở giữa hai chỗ hai đứa nhỏ đang ngồi làm bài. Chân Nguyên Bạch cúi đầu nhút nhát làm bài tập, Thời Bất Phàm cảm thấy da đầu tê dại.

Chân Bình Tân mặt không cảm xúc đưa tay ra giơ trong không trung chỉ khoảng cách chỗ ngồi của bọn họ, sau đó đi đến nói: “Thông Minh ngồi dịch sang bên kia một chút.”

Chân Nguyên Bạch đành kéo ghế ngồi của mình dịch sang một bên, dịch đến khi cách tận ba bước mới thấy ông hài lòng gật đầu: “Như thê này là tốt rồi, các con ngồi gần như thế lúc viết chữ thì để tay kiểu gì?”

Thời Bất Phàm có ngốc đến đâu cũng có thể cảm thấy đang có gì đó khác thường nên cố gắng hết sức thận trong từng lời ăn tiếng nói đến việc làm, chỉ hay giao lưu bằng ánh mắt với Chân Nguyên Bạch một xíu.

Mà Chân Bình Tân thì cầm quyển sách nằm luôn lên trên giường Chân Nguyên Bạch, bỗng nhiên ông như có cả nghìn thứ để bắt bẻ Thời Bất Phàm, thi thoảng lại mở miệng: “Tiểu Thời à, sau này cháu có kế hoạch gì không vậy?”

“Hiện tại… Cháu muốn thi đại học với Thông Minh đã.”

“Chàng trai à lưng cháu không đũng rồi.”

Thời Bất Phàm: “?”

“Ngồi phải thẳng chút, cháu nhìn xem Thông Minh ngồi thẳng như thế nào kìa, ngồi như thế mới đúng tư thế học bài.”

Thời Bất Phàm nhìn thoáng cái lưng Thời Bất Phàm còn không thẳng bằng mình của Chân Nguyên Bạch: “…”

Một lát sau, Chân Bình Tân bỗng đến nhìn vở hắn, cười nói: “Bấy giờ chữ của học sinh trung học đều viết cẩu thả thế à?”

“…” Thời Bất Phàm nói không lên lời, hắn nắm chặt bút, liếc mắt với Chân Nguyên Bạch một cái, đợi đến lúc Chân Bình Tân thật sự không nghĩ ra thêm, được gì để chê thì cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Có lẽ do lo ba người ở nhà như bọn họ không có cơm ăn nên trưa Tần Anh có mua thức ăn về, chỉ để lại Chân Ưu Tú ở lại nhà ông bà, định để đến chiều thì đi đón nó. Thời Bất Phàm vẫn như cũ giúp bà bưng đồ ăn lên bàn, bình thường Chân Bình Tân nhìn hắn còn thấy cũng tốt lắm nhưng giờ nhìn hắn thì chỉ càng thấy khó chịu. Nhưng Tần Anh trong thì có vẻ khá vui, lúc cơm đã dọn hết lên bàn còn gắp cho hắn một cái đùi gà to, quay qua thấy Chân Nguyên Bạch vẫn đang cầm đũa chọc miếng đùi gà thì nói: “Dùng tay cầm mà ăn.”

Chân Nguyên Bạch thu tay lại, liếm đầu đũa, Thời Bất Phàm nhìn sang nói: “Sao thế?”

“Dính hết dầu vào tay mất.” Từ nhỏ Chân Nguyên Bạch đã như vậy, thậm chí vì sợ làm dầu dính lên tay mà cậu chưa từng ăn chân gà hay tôm hùm đất, bởi vì cậu ghét tay dính đầy nước sốt của mấy loại đồ ăn này. Thời Bất Phàm nhìn đùi gà trong bát mình, đưa tay cầm lấy đưa đến bên miệng cậu, nói: “Tôi cầm cho cậu ăn đi.”

Chân Bình Tân ở bên cạnh đang vừa gắp thức ăn vừa nhìn họ chằm chằm, Chân Nguyên Bạch cảm thấy ngại, nhưng vẫn ngoan ngoãn cắn một miếng, chạm phải ánh mắt của ba mình thì lại vội vàng cầm lấy đùi gà: “Để, để lát nữa tôi rửa tay vậy.”

Tần Anh lại cười cười, không có địch ý lớn như Chân Bình Tân.

Sau khi ăn xong bữa cơm này được một lúc, Chân Bình Tân không thể không đi đón Chân Ưu Tú về, mà Chân Nguyên Bạch cũng bắt đầu tiễn Thời Bất Phàm về nhà, hai người chậm rãi đi trên đường, Thời Bất Phàm bỗng nhiên nói: “Có phải ba mẹ cậu biết gì rồi đúng không?”

Một lúc lâu sau Chân Nguyên Bạch mới nhỏ giọng đáp lại: “Không, không mà.”

“Lúc cậu nói dối sẽ nói lắp đấy.” Thời Bất Phàm nhướng mày, nói: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Đã nói là không phải rồi mà.” Chân Nguyên Bạch không biết nói với Thời Bất Phàm như thế nào, ba mẹ đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, nếu cứ thế nói ra thì… thấy cứ như mối quan hệ của bọn họ đột nhiên trở thành chuyện quang minh chính đại vậy, tuy rất vui nhưng cũng xấu hổ lắm.

Không biết người ta người ta lúc yêu đương sao lại có thể thoải mái gặp ba mẹ của nhau nữa… Đến lượt Chân Nguyên Bạch thì khi nghĩ đến việc Thời Bất Phàm gọi ba mẹ mình là ba mẹ, mình lại gọi ba mẹ Thời Bất Phàm là ba mẹ thấy kỳ quái vô cùng, đến da gà cũng nổi lên luôn.

Thời Bất Phàm không tiếp tục hỏi cậu nữa.

Kể từ lúc bắt đầu hẹn hò đến giờ, cả hai người họ đều rất thích cảm giác đi dạo một mình trên đường như thế này, Thời Bất Phàm sẽ cầm tay cậu, không làm gì cả, cũng không nghĩ gì cả, chỉ cứ nắm tay như thế, cứ như họ có thể mãi mãi thế này.

Tối đó Thời Bất Phàm về đến nhà thì Lăng Huyên bỗng gọi hắn lại nói: “Phàm Phàm à, hôm qua giáo viên của các con gửi tin nhắn cho ba mẹ bảo con với Thông Minh đang hẹn hò.”

Hôm qua Lăng Huyên không ở nhà, lúc về đến nhà Thời Bất Phàm đã ngủ rồi, buổi sáng thì bà còn chưa làm xong bữa sáng Thời Bất Phàm đã chạy đến nhà họ Chân ăn, cứ như thể nhà họ Chân mới là nhà của hắn vậy.

Cũng chính vì vậy mà đến tận giờ bà mới có thể nói chuyện cùng Thời Bất Phàm.

Đối phương ngỡ ngàng ngay lập tức, “Gửi từ lúc nào vậy?”

“Tối qua, khoảng 9, 10 giờ tối.” Lăng Huyên lo lắng nói: “Có khi nào chú Chân của con sẽ đánh Thông Minh không đó?”

Thời Bất Phàm sững lại, trong nháy mắt muốn chạy đến nhà họ Chân, nhưng hắn vẫn cố kìm nén xoay người đi lên tầng.

Chân Nguyên Bạch đã thú nhận rồi à?

Thảo nào hôm nay ba mẹ Chân nhìn mình với ánh mắt kỳ quái thế, Chân Bình Tân còn nhiều lần kỳ kỳ quái quái mà công kích hắn… Chú ấy thấy bất mãn với mình à?

Thời Bất Phàm nằm trên giường của mình mà trở người, tâm trạng vô cùng phúc tạp.

Nhưng hắn lại bỗng nghĩ đến Tần Anh, tuy dì ấy lúc sáng nhìn hắn vẻ mặt hơi kỳ lạ nhưng đến trưa có vẻ đã tiếp nhận chuyện này rồi, dì ấy thích mình! Không phản đối!

Xem tình hình hiện tại thì có vẻ như Chân Nguyên Bạch chưa biết ba mẹ cậu đã biết chuyện này, nếu không thì nhất định hôm qua cậu đã tìm mình khóc một trận rồi. Cũng có thể lắm, dù gì giờ cũng đang trong thời gian quan trọng, dạo này áp lực của Chân Nguyên Bạch cũng rất lớn, rất có khả năng học định đợi sau rồi tính một thể.

Chân Nguyên Bạch sẽ bị đánh à?

Đến lúc đó cậu ấy sẽ chia tay với mình ư?

Với cái tính cách nhát gan kia của cậu ấy thì có thể lắm ấy chứ, hắn phải ra tay trước mới được, nếu không đến lúc đó Chân Bình Tân giơ tay lên thôi cậu ấy cũng sẽ bị dọa đến linh hồn bé nhỏ cũng bay mất, đến lúc dó chưa nói đến chuyện hẹn hò, sợ là tên mình là gì cậu ấy cũng quên mất.

Thời Bất Phàm bị đống tưởng tượng của bản thân làm cho tức giận, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra biện pháp hay nào, chỉ có thể cầm điện thoại lên nói chuyện với bạn học nhỏ để giải tỏa chút khó chịu.

Chân Nguyên Bạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy trước hết không nên nói chuyện đã thú nhận với ba mẹ cho Thời Bất Phàm biết thì tốt hơn, cậu định đợi đến sau khi thi đại học sẽ cho Thời Bất Phàm một bất ngờ.

Hai người mang theo tâm tư của bản thân nói chuyện vớ vẩn với nhau, sau khi đi học lại, gặp Quý Diễm Bình lại có cảm giác khác xưa.

Chân Nguyên Bạch thì thấy biết ơn, may mà chuyện này bị phát hiện ra trước khi thi đại học nên mới không bị đánh. Thời Bất Phàm thì lại thấy khó chịu, hắn cảm thấy sao cô Quý lại lắm chuyện thế làm gì, nhưng hắn cũng hiểu rõ nói rõ chuyện này với phụ huynh cũng là một phần trách nhiệm công việc của cô.

Quý Diễm Bình lại không tìm bọn họ nói chuyện, vẫn đối xử với họ như bình thường, hơn nữa vì lúc trước đã nói là hạng nhất với hạng hai phải ngồi với nhau nên giờ cũng không có cách nào để tách họ ra khỏi nhau, chỉ đánh nhắm một mắt mở một mắt.

Vốn Tần Anh còn lo chuyện này sẽ làm Chân Nguyên Bạch bị áp lực, nhưng không biết có phải do hôm đó bị một bàn tay giơ ra của Chân Bình Tân dọa khóc một hồi phát tiết không mà sau đó Chân Nguyên Bạch cũng không bị lo lắng đến mất ngủ nữa.

Bước vào kỳ thi đại học, cổng trường thi có treo biển phong tỏa, trên điện thoại của mọi người cũng được thông báo về cuộc thi. Bình thường Chân Nguyên Bạch thấy các đàn anh đàn chị đều rất căng thẳng khi bước vào kỳ thi đại học, lần này cuối cùng cũng đến lượt bản thân, vừa thấy cảnh sát đứng trước cửa trường thi trong lòng đã như có con thỏ nhỏ nhảy nhót.

Đến lúc phát đề, lòng bàn tay Chân Nguyên Bạch đã đầm đìa mồ hôi, giao viên coi thi cũng biết cậu, cười đi đến an ủi cậu: “Đừng lo lắng quá, cứ bình tĩnh mà làm.”

Chân Nguyên Bạch gật đầu, theo bản năng nhìn các bạn khác trong phòng thi. Cậu với Thời Bất Phàm không ở cùng một phòng thi, ở đây cũng không thấy ai trông quen cả, cậu hít vào một hơi, sau khi nhận lấy đề thi thì tập trung đọc đề.

Có lẽ do bình thường đã làm rất nhiều đề, nên lúc cầm đề thi trên tay thấy rất quen thuộc, vẫn là những dạng đã từng học. Đối với đề thi đã quen đến như khác da khác thịt, Chân Nguyên Bạch rất nhanh đã chìm đắm vào đó, làm một cách trôi chảy từ đầu đến cuối.

Sau đó nghiêm túc kiểm tra lại đề thêm một lần nữa, thậm chí đổi mấy chữ viết xấu thành đẹp lại, dùng hết tất cả thời gian thi mới cảm thấy thỏa mãn mà nộp giấy thi.

Tuy Thời Bất Phàm không cùng phòng thi với cậu nhưng cũng không cách xa. Không giống Chân Nguyên Bạch rất tiếc để phí thời gian thi, hắn cảm thấy thời gian thi dài thế đúng là làm lãng phí cuộc đời của mình, nhưng dù gì cũng là thi đại học, hắn vẫn cố gắn kiểm tra lại mấy lần rồi mới nộp bài ra khỏi phòng.

Đến môn thi cuối cùng, Thời Bất Phàm đi ra khỏi trường thi, liếc mắt một cái hắn đã thấy ba mẹ mình và ba mẹ nhà họ Chân đã chờ lâu ở ngoài, hắn cười cười, đi đến nói: “Thông Minh vẫn chưa ra ạ?”

“Nó lúc nào cũng đợi chuông reo mới nộp bài cơ.” Tần Anh cười hỏi hắn: “Thi thế nào rồi?”

“Cũng ổn ạ.” Thời Bất Phàm lộ ra sự tự tin cười, hắn nhìn hai cặp ba mẹ, nghĩ rằng hôm nay thi xong có thể Chân Nguyên Bạch sẽ bị ba mẹ mình ép hỏi liêng nói: “Chú Chân, dì Tần, cháu có chuyện muốn nói chới chú dì.”

“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Tấn Anh dịu dàng. Vốn dĩ bà đã thích Thời Bất Phàm rồi, tuy rằng sau khi biết hắn với Chân Nguyên Bạch đang hẹn hò thì thấy hơi khó xử, nhưng nghĩ lại thì Thời Bất Phàm luôn đối xử với Chân Nguyên Bạch rất tốt thì lại thấy không khó xử nữa.

Lúc Chân Nguyên Bạch đi ra, nhìn mặt trờ đang treo trên bầu trời, rực rỡ chói lọi, tựa như  thiếu niên đang đứng cách đó không xa nhìn cậu, không biết Thời Bất Phàm đã đứng đó bao lâu, đầu trong nắng cứ như tỏa sáng, đôi mắt không chớp nhìn cậu.

Chân Nguyên Bạch vội vàng chạy về phía hắn, còn chưa nói gì Thời Bất Phàm đã nói trước: “Tôi vừa nói thật với ba mẹ cậu rồi.”

“Hả?”

“Nói là chúng ta đang hẹn hò ấy.” Thời Bất Phàm nói: “Sau đó mẹ cậu nói với tôi, lúc bọn họ nhận được tin nhắn kia đã hỏi cậu luôn rồi, cậu cũng đã nói thật.”

Chân Nguyên Bạch mím môi, gật đầu nhẹ.

“Cậu đã nói gì với họ vậy?”

“… Tôi không muốn nói cho cậu biết.”

“Tôi đã biết hết rồi.”

“?” Chân Nguyên Bạch khẩn trương nói: “Ba mẹ tôi đã nói tôi bảo với họ là muốn kết hôn với cậu rồi à?”

“…” Trong đầu Thời Bất Phàm như thể vừa thấy trái đất va chạm với một tảng thiên thạch lớn, trong nháy mắt núi nữa phun trào, ánh mắt hắn sáng ngời, một lúc sau mới dùng giọng khàn khàn nói: “Cậu, cậu nói với họ là muốn kết hôn với tôi à?”

Đương nhiên không có chuyện Tần Anh sẽ nói hết cho hắn rồi, đúng là bà thấy Thời Bất Phàm là người không tệ, nhưng trong lòng dù gì vẫn thiên vị Chân Nguyên Bạch hơn, nghe con trai mình muốn kết hôn với người ta, thì chắc chắn là rất thích người ta, bà sẽ không nói ra để thỏa mãn Thời Bất Phàm đâu, nhỡ mà con trai bị người ta coi thường thì làm sao.

Chân Nguyên Bạch vừa nhìn thấy biểu cảm này của hắn đã biết bản thân lỡ miệng rồi, lỗ tai bắt đầu xì khói: “Cậu…”

Đợi hồi lâu cũng không thấy nói thêm gì nữa.

Cậu dùng sức sờ sờ bao trong suốt đựng dụng cụ học tập đem đi thi, nghe thấy Thời Bất Phàm hỏi: “Ai cho cậu lá gan để nói như thế đó? Cậu không sợ bị đánh à?”

Chân Nguyên Bạch im lặng thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là cậu rồi.”

“Là tôi à?”

“Tôi can đảm như vậy là do cậu thích tôi đó.”

“Cậu đúng là…” Thời Bất Phàm sờ sờ mũi, bỗng cười thành tiếng, Chân Nguyên Bạch mím môi, mở to mắt hơi bất mẫn nhìn hắn, Thời Bất Phàm bỗng cúi đầu tiến lại gần, dưới ánh nắng mặt trời hôn nhẹ lên bờ môi cậu———

“Cậu đúng là người hùng của tôi mà.”

– -END

– ————-

yiuyt68: edit chương này đúng lúc các bạn 2k5 đang thi đại học nên thấy cũng hợp tâm trạng ghê hehe. Dị là hoàn chính văn rồi, còn hai chương ngoại truyện nữa thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN