Tuy rằng không hợp thời gian và địa điểm nhưng đối mặt với tình huống này, Thẩm Yến Trầm vẫn muốn bật cười.
Vương Chí nói xằng nói xiên ở đâu cũng bất quá là vì muốn tranh địa vị thi cử với Hàn Tử Dịch, trong lòng cảm thấy Hàn Tử Dịch không bằng cậu ta, mượn cơ hội tác quai tác quái một trận.
Kết quả, người mà cậu ta tâm niệm thương nhớ thậm chí không tiếc nói xấu sau lưng khi nhìn thấy cậu ta lại không biết cậu ta là ai.
Hơn nữa Hàn Tử Dịch lạnh lùng quen rồi, đối với người không quen sẽ không thay đổi nét mặt dù chỉ một chút.
Khi anh nhìn người khác như vậy thì người bình thường sẽ cảm thấy xa cách và lạnh lùng, người trong lòng có vấn đề sẽ cảm thấy bị coi thường và châm biếm.
Thẩm Yến Trầm nhìn thấy vẻ mặt của Vương Chí, thầm nghĩ, nếu như đổi cậu thành Vương Chí thì chắc sẽ tức mà phun máu mất thôi.
Hàn Tử Dịch rời mắt khỏi khuôn mặt biến hoá khó hiểu của Vương Chí, thầm nghĩ người này không học ‘biến diện’ thì thật quá đáng tiếc, rồi chuyển sang nhìn thấy ánh mắt vui vẻ sáng lấp lánh của Thẩm Yến Trầm nhìn mình.
ngôn tình hoàn
Nháy mắt, trong giờ phút này Hàn Tử Dịch chẳng còn nhớ đến những người xung quanh, anh nói: “Thân thể cậu không sao chứ?”
Vẻ mặt và lời nói của Thẩm Yến Trầm khôi phục bình thường, cậu nói: “Tôi không sao, cậu ta quá lùn, tư thế đánh cũng sai, không chạm được đến tôi.”
Vương Chí vừa mới nhận được cú công kích tinh thần giờ lại nhận thêm công kích thân thể, tức đến muốn nổ phổi, cảm thấy không thể đi học đàng hoàng được nữa rồi.
Trong mắt Hàn Tử Dịch đều chỉ là Thẩm Yến Trầm, nghe thấy câu trả lời, anh hoàn toàn yên lòng, anh nói: “Vậy tốt rồi.
Tôi biết cậu không thích chủ động gây chuyện, cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Yến Trầm không ngờ Hàn Tử Dịch tin mình như thế, cảm xúc dâng trào khó có thể diễn tả thành lời.
Những thầy trò khác nghe vậy cảm xúc thật phức tạp, theo lời của Hàn Tử Dịch, hình như danh gầu gấu của Thẩm Yến Trầm là bịa đặt tin vịt vậy.
Nắm được cơ hội trầm lặng này bắt đầu lên tiếng thanh minh chính là Sài Côn.
Vừa rồi khi cô Lưu và cô Hồng khắc khẩu hoàn toàn không cho họ có cơ hội chen vào nói, học sinh tốt này trước mặt giáo viên vốn chiếm ưu thế hơn so với học sinh dốt.
Trong ấn tượng của rất nhiều giáo viên, học sinh tốt không chủ động gây sự, không chủ động đánh nhau.
Bọn họ chính là cục cưng thông minh cái gì cũng không biết, cần được người ta cẩn thận bảo vệ.
Đương nhiên trên đời này thật sự có người như vậy, không liên quan đến học sinh tốt hay xấu, mà là bản chất của họ.
Nhưng cái tên Vương Chí này không phải loại người này, bản chất của cậu ta hai mặt, thích làm chuyện đâm chọc.
Hơn nữa Vương Chí thật sự không biết đánh nhau, còn bị một người nào đó trong đám của họ vô tình dùng thiết thủ đập cho một phát.
Đó chính là nguyên nhân khiến cô Lưu và cô Hồng khắc khẩu.
Mặc kệ thế nào thì Vương Chí đã bị đánh trúng, đây là sự thật.
Người tham gia đánh nhau đều phải đưa ra lời giải thích.
Cho nên thừa cơ hội Hàn Tử Dịch trấn áp mọi người, Sài Côn chủ động tiến lên, diễn lại vô cùng sống động lời nói của Vương Chí ở tiết thể dục lần nữa.
Bao gồm lời nói, hành vi và động tác.
Đối với người khác đây chính là tầu hề, nhưng đối với Vương Chí thì đây chính là xử hình công khai.
Nhưng Sài Côn nói vừa nhanh vừa lưu loát, người khác muốn cắt ngang cũng không có cơ hội.
Cuối cùng Sài Côn quay về phía Hàn Tử Dịch đưa ra một tổng kết vô cùng sâu sắc: “Cậu cũng biết đó, bọn tôi… anh của bọn tôi đối xử rất chân thành với bạn bè, sao có thể chịu đựng để người khác nói xấu sau lưng cậu được? Hạng năm khối mà tệ hại vậy những người khác chẳng phải xấu hổ đến mức phải đào hố chui vào sao? Còn nữa, động thủ trước cũng không phải bọn tôi.
Bọn tôi tuy học kém chút nhưng bọn tôi có phẩm chất, đều chỉ thích nói lý với bạn học.
Nói lý cậu ta không nghe mà còn động thủ trước, cuối cùng lại muốn quật ngược lại, ai mà chịu cho được.”
Bạn học lớp Chín chờ cậu ta dứt lời xong mỗi người đều kích động.
“Đúng đúng, chính là lớp Ba động thủ trước.”
“Bọn em đâu thể vì lớp Ba học giỏi hơn mà đứng chịu trận được.”
“Thành tích lớp Ba thi như vậy cũng không biết ngượng mà nói thành tích của Hàn Tử Dịch là giả được chứ? Bọn em không nhịn được, rất tức giận…”
Trong tiếng ồn ào, chủ nhiệm lớp Ba cô Lưu hơi lúng túng.
Nếu như Hàn Tử Dịch không có ở đây thì còn được, bây giờ tình huống hơi vi diệu.
Lại nói, nếu như Vương Chí thi tốt hơn Hàn Tử Dịch, chuyện này còn có cái để nói, nhưng tình huống hôm nay, bạn kém hơn người ta mà còn buông lời như thế, là Lương Tịnh Như cho bạn dũng khí sao?
(*) Bài hát Dũng khí của Lương Tịnh Như.
Chuyện đã ầm ĩ như vậy, thật sự hơi mất mặt.
Nhưng vì chuyện này mà hai lớp đánh nhau thì thật sự không nên, huống chi có thể ầm ĩ đến vậy cũng là lớp Chín khiêu khích, chuyện này hai lớp đều sai.
Khi cô Lưu chuẩn bị hạ quyết tâm lên tiếng thì Hàn Tử Dịch đột nhiên bật cười, anh nhìn Thẩm Yến Trầm rồi nhướng mày nói: “Chỉ vì chuyện vặt thế này sao?”
Người khác đều cảm thấy cái nhướng mày này của Hàn Tử Dịch có thêm ý xem thường, nhưng Thẩm Yến Trầm lại cảm thấy động tác nhướng mày của anh vừa ngầu vừa đẹp vừa hấp dẫn trái tim người khác.
Cậu nói: “Chuyện này sao là chuyện vặt được.”
Hàn Tử Dịch bâng quơ nói: “Chuyện không đáng nhắc đến chẳng lẽ không phải là chuyện vặt sao, không cần phải quan tâm.
Nếu như cậu bị thương, đây mới là chuyện lớn đó.
Nhưng nếu chuyện này vì tôi, tôi cũng không thể làm như không biết.”
Dứt lời, ánh mắt của anh nhìn về phía Vương Chí, nói rất khách sáo: “Vị bạn học này, chúng ta không quen biết nhau, chắc chắn giữa chúng ta không có hiểu lầm.
Tôi làm người trước giờ quang minh lỗi lạc, nếu cậu hoài nghi thành tích của tôi, để chứng minh sự trong sạch của bản thân tôi không phản đối xem camera cùng giáo viên đâu, tôi vẫn còn những phẩm hạnh ấy.
Nhưng nếu như cậu cảm thấy thành tích của tôi kém không xứng đứng trên bảng xếp hạng vậy hơi làm khó rồi.
Thành tích tôi thi như vậy, nó chỉ có thể đứng ở vị trí kia, cậu muốn nó rớt xuống nhường chỗ cho người khác, vậy cũng không thực tế.”
“Về chuyện cậu như tiểu nhân nói xấu sau lưng thành tích của tôi không bằng học sinh trường Số 3, điều này cũng không đúng, vì vô số học sinh của trường Số 3 xếp sau tôi, chỉ cần có mắt đều có thể thấy.
Cậu không thể vì sợ học sinh trường Số 3 mà nghĩ bản thân thi không qua được họ, như thế là nói trái với lương tâm.
Nhưng tôi thấy cậu có thể nói ra lời như vậy, vậy thành tích chắc chắn ở trên tôi, không biết bạn học này tên gì vậy, thi lần này xếp hạng mấy vậy?”
Mọi người ở đây trừ Thẩm Yến Trầm chưa có ai nghe được Hàn Tử Dịch nói dài như thế, hơn nữa lời nói rất đau, không hề có một chữ chỉ trích Vương Chí nhưng lại khiến đương sự nghe xong rất khó chịu.
Rốt cuộc hôm nay mọi người đây cũng chứng kiến được thủ đoạn dùng tay không giết người.
Vương Chí im thin thít, cậu ta rất muốn nói gì đó để phản bác Hàn Tử Dịch, nhưng lại chẳng thốt lên được chữ nào.
Hàn Tử Dịch thản nhiên nhìn cậu ta, đợi một lúc, anh nhếch mép cười lạnh rồi quay sang nói với cô Lưu: “Cô giáo, cô cũng nghe rồi đó, vốn không phải các bạn lớp Chín động thủ trước, chuyện này mở đầu là các bạn lớp của cô sai, sau đó động thủ sai càng thêm sai, như thế nào cũng là họ sai.
Cho dù ầm ĩ đến hiệu trưởng hay đến cục công an, chuyện này cũng phải có một lời giải thích.
Không thể dùng thân phận học sinh giỏi mà che giấu được, nếu không ai ai cũng vậy, vậy trường học chẳng phải sẽ rối loạn sao? Em yêu cầu bạn học đầu tiên nói xấu sau lưng em, sau đó động thủ trước lên tiếng xin lỗi, chắc không quá đáng chứ.”
Vương Chí: “…”
Đệt, khinh người quá đáng rồi.
Tất nhiên cậu ta không muốn xin lỗi, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hàn Tử Dịch, tựa như ánh mắt mà sắc bén là có thể cắt một nhát trên người anh.
Chuyện ầm ĩ đến bây giờ, biết rõ Hàn Tử Dịch có ý thiên vị nhưng những người khác hoàn toàn không thấy được nhược điểm ở bên trong.
Có trách thì chỉ có thể trách Vương Chí để cho người khác nắm được điểm yếu.
Hàn Tử Dịch vẫn nói khiêm nhường: “Đương nhiên, nếu như cô giáo cảm thấy bất công hay oan uổng thì còn có thể báo cảnh sát để chú công án điều tra rõ ràng, lúc đó hỏi kĩ những người không tham gia vào trận ẩu đả là có thể điều tra ra được chân tướng sự thật, chẳng ai chịu oan vô cớ cả.”
Cô Lưu liếc nhìn Vương Chí, cô biết Vương Chí rất ngạo mạn cũng có ý muốn bảo vệ cậu ta.
Nhưng chuyện đã ồn ào thế này rồi mà lại có liên quan lớn nhất đến Vương Chí.
Nào là đố kị người ta, nào là bôi nhọ sau lưng người ta.
Nhưng cô cũng muốn Vương Chí bị tổn thương lòng tự trọng trước mặt nhiều người như vậy, có người bị tổn thương sẽ biết quyết chí đứng lên, cũng có người sẽ không gượng dậy nổi.
Rốt cuộc cô muốn giữ lại thể diện cho Vương Chí, không muốn cậu ta rớt lại phía sau, chuyện hôm nay là bài học cuộc sống cho cậu ta.
Vì thế cô Lưu bình tĩnh lên tiếng, cô nói với vẻ mặt hổ thẹn: “Vương Chí là học sinh của cô, xảy ra chuyện này, là giáo viên cô cũng có trách nhiệm rất lớn, đề nghị của trò Hàn cũng không quá đáng, đầu tiên là giáo viên cô nên tự điểm điểm…”
“Cô giáo, là lỗi của em.” Vương Chí bước lên cắt ngang lời của cô Lưu, hai tay cậu ta nắm chặt, hai mắt nhìn thẳng xuống đất gằn từng chữ: “Em sai rồi.”
Vương Chí cũng không phải là kẻ ngu, nếu như để cô Lưu xin lỗi giúp cậu ta thì sau này cậu ta còn mặt mũi nào ở lại lớp Ba.
Hàn Tử Dịch a một tiếng rồi nhìn về phía các bạn lớp Chín: “Các bạn cảm thấy như vậy được chưa?”
Các bạn lớp Chín: “…”
Họ cảm thấy quá được, dù sao lúc đầu họ chưa từng nghĩ sẽ có kết quả như vậy.
Cuối cùng Sài Côn bị các bạn đẩy ra làm đại diện: “Được… được rồi, chuyện này bọn em cũng có lỗi nhỏ, dù sao đánh nhau là không tốt, chúng em có sai thì sửa, không sai thì tự cảnh tỉnh.”
Vương Chí và bạn học lớp Ba: “…”
Thật là đồ không biết ngượng, vật hợp theo loài, ông bà nói có sai đâu.
Hàn Tử Dịch bước qua đám đông đi thẳng đến trước mặt Vương Chí nói rất chân thành: “Mặc kệ lời xin lỗi này của cậu thật tâm hay giả dối, nhưng hôm nay có câu này tôi muốn nói, coi như là một lời nhắc nhở cậu, thành tích của tôi cho dù có giả đi nữa thì cũng là một ngọn núi mà từ nay về sau cậu không vượt qua được.
Hi vọng thành tích không giả này của cậu có thể chống đỡ được đả kích sau này.”
Vương Chí: “…”
MN!
Lão Cao nghe được tin tức vừa đúng lúc chạy tới phòng giáo viên, ông liếc Hàn Tử Dịch một cái: “Còn không nhanh vào lớp.”
Hàn Tử Dịch lại nhìn Thẩm Yến Trầm nói: “Nhanh vào lớp đi.”
Thẩm Yến Trầm nói “Ừa”, dáng vẻ ôn hoà cứ như một quý công tử cao quý, tuyệt nhiên không giống như một tên đầu gấu đánh nhau với người ta.
Lão Cao nghe câu này thì biết chuyện đã giải quyết rồi, trước mặt hai vị giáo viên với sắc mặt không vui, ông không hỏi gì nhiều lập tức xách Hàn Tử Dịch đi.
Những người khác cũng lục tục bước ra khỏi phòng giáo viên.
Trên đường trở về, các bạn lớp Chín có người lên tiếng: “Ai ai cũng nói Hàn Tử Dịch rất khó gần, mắt cao hơn đầu, tôi thấy toàn lời đồn, cậu ấy rất thú vị.”
Các bạn học khác cũng đồng ý, nói Hàn Tử Dịch chẳng giống lời đồn.
Ít nhất còn biết rõ trắng đen, biết báo đáp tri ân, không vì họ học dở mà lánh xa họ.
Tuy rằng thái độ của anh cũng không phải đối với họ nhưng ít nhất khiến cho họ cảm thấy trận ồn ào hôm nay rất đáng giá.
Khi những bạn học lớp Chín thảo luận những điều này, cũng rất muốn hỏi làm sao Thẩm Yến Trầm bắt được quan hệ với Hàn Tử Dịch vậy.
Nhưng Thẩm Yến Trầm đi quá nhanh, sớm bỏ xa họ, bọn họ cũng không vượt lên hỏi nhiều.
Sài Côn thì đang lải nhải bên cạnh Thẩm Yến Trầm: “Đại ca à, em thích ngài học sinh xuất sắc Hàn ghê, rất mạnh mẽ, nói lời nào là lời đó ẩn ý, tiếu lí tàng đao, chỉ cây dâu mắng cây hoè, nói quá đã luôn.
Chuyện anh qua lại với ngài Hàn, em đồng ý rồi.”
Thẩm Yến Trầm bị kích thích đến mức lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp vì câu cuối của cậu ta.
Sài Côn đi hai bước nhìn thấy cậu không di chuyển, quay đầu lại thắc mắc hỏi: “Đại ca, sao anh không đi nữa, quên gì ở trong phòng giáo viên hả?”
Thẩm Yến Trầm câm nín nhìn cậu ta, sau đó thốt lời thành khẩn: “Sài Côn à, cố học Ngữ văn, không nên dùng từ bậy.”
Sài Côn không hiểu lý do gì, đến khi Thẩm Yến Trầm lướt qua cậu đi về lớp mà cậu ta cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình nói sai câu nào..