Ra khỏi chung cư của Phong Diên được một lúc, Tư Niệm mệt mỏi, lững thững đi tới một trạm xe bus cách đó không xa.
Bây giờ đã khuya, không biết có còn chuyến nào nữa không.
Đèn đường vẫn sáng, xung quanh ngoài vài chiếc xe thi thoảng chạy qua thì không có một bóng người.
Tư Niệm ngồi trên hàng ghế của trạm xe không nhịn được mà thở dài, sau đó liền nhăn mặt lại, không ngừng vò đầu bứt tai.
“Châu Tư Niệm, mày là đang bị điên rồi sao? Nói chuyện với anh ta như vậy, chẳng khác nào đang gián tiếp tạo lí do cho anh ta đuổi việc mày.
Rốt cuộc là mày đã nghĩ cái quái gì mà lại nói năng với anh ta như vậy chứ?!!!”
Chờ mãi một lúc cũng không thấy chuyến xe bus nào tới, hết cách Tư Niệm chỉ đành bất lực gọi taxi.
Về đến nhà, cậu không ăn uống gì liền tắm rửa rồi lên giường nằm luôn.
Trong đầu vẫn không ngừng hối hận vì những lời khi nãy đã nói với Phong Diên.
Liệu ngày mai cậu vẫn có thể tới làm chứ?
5 giờ 30 phút sáng, Tư Niệm vừa chợp mắt được chút thì đồng hồ lại kêu.
Quả nhiên là cậu quyết định vẫn sẽ đi.
Xin lỗi anh ta một câu biết đâu lại được xót thương mà tha thứ.
7 giờ sáng, Bảo Bảo vừa tỉnh dậy liền chạy lon ton khắp nhà ngó nghiêng xung quanh.
Không thấy Tư Niệm đâu, nhóc con lập tức về phòng cầm bảng và bút chạy sang phòng bố.
“Papa, chú bảo mẫu hôm qua đâu rồi? Không đến chơi với Bảo Bảo nữa sao?”
Phong Diên đang thay đồ chuẩn bị đi làm, đọc dòng chữ trên tấm bảng của con xong thì lắc đầu.
“Ba không biết.”
Nghĩ lại những điều hôm qua nói với Tư Niệm, có vẻ như anh hỏi vậy thực sự hơi quá đáng rồi.
Bảo Bảo chỉ thích mỗi cậu bảo mẫu này, nếu cậu nghỉ việc rồi, tìm người khác đúng là rất khó.
Không chần chừ gì nữa, Phong Diên lập tức lấy điện thoại ra, chủ động gọi điện cho Tư Niệm.
Anh là đã hối hận về những lời nói của mình hôm qua rồi, muốn cậu tiếp tục đi làm, không muốn tìm bảo mẫu mới.
Ở phía Tư Niệm, đang ngồi trên xe bus điện thoại bỗng rung lên.
Nhìn dòng chữ “Lâm Phong Diên” mà cậu mới lưu vào danh bạ hôm qua, vẻ mặt liền không giấu được sự lo lắng.
Chắc không phải là anh ta gọi điện để đuổi việc cậu đâu đấy chứ?
“Alo, tôi… là Tư Niệm đây.”
“Cậu không tới làm nữa sao?”
Nghe đến đây Tư Niệm có chút ngơ ngác, không hiểu anh ta hỏi vậy là có ý gì.
Thấy Tư Niệm không trả lời, Phong Diên không chần chừ mà mở lời trước: “Xin lỗi, hôm qua hơi quá lời với cậu rồi.
Đừng nghỉ việc, Bảo Bảo rất thích cậu, sẽ rất khó để tìm được người khác vừa ý thằng bé.
Tôi có thể tăng lương cho cậu, được không?”
Những lời này thực sự phát ra từ phía Phong Diên? Không phải cậu nghe lầm đâu đúng chứ? Cậu còn chưa kịp xin lỗi, anh ta đã trực tiếp níu kéo cậu thế này.
Số của cậu thực sự là may mắn quá rồi.
Tư Niệm e dè nói vào điện thoại: “Tôi, tôi đang trên đường tới nhà anh.
Thực ra tôi đã cho rằng bản thân hôm nay chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Những lời của tôi hôm qua… anh sẽ không để bụng chứ? Thực sự có thể cho tôi một cơ hội nữa sao?”
“Vậy tốt rồi.
Cảm ơn cậu.”
Cúp máy.
Lồ ng ngực Tư Niệm lúc này như vừa gỡ bỏ được một tảng đá lớn ra, vô cùng nhẹ nhõm.
Cậu không nghĩ Phong Diên bên ngoài nhìn có vẻ vô cảm, lạnh lùng vậy mà lại chủ động xin lỗi để níu giữ một bảo mẫu.
Cậu trong vô thức bất giác nở nụ cười lúc nào không hay.
Dingg~ Doongg~
Chuông cửa reo lên, người chạy ra mở cửa cho Tư Niệm lại chính là cậu nhóc Bảo Bảo.
Vừa thấy cậu, nhóc con liền hớn hở nở một nụ cười tươi.
“Đến rồi sao?”
“Xin lỗi anh Lâm, tại vì hôm nay trên xe xảy ra sự cố nên tôi đến muộn một chút.”
“Không sao.
Nấu bữa sáng giúp tôi đi.”
“Được.”
Hôm nay Tư Niệm làm sanwich bằng tất cả những nguyên liệu có sẵn trong nhà cho Phong Diên và Bảo Bảo.
Lần này cậu đã cẩn thận hơn, làm cho Phong Diên một chiếc sanwich bình thường nhưng lại không quên vẽ hình mặt cười lên cho Bảo Bảo.
“Chú bảo mẫu, chú không ăn sao?” Tư Niệm đọc dòng chữ trên tấm bảng của nhóc con xong thì mỉm cười, khẽ đưa tay xoa đầu thằng bé.
“Cảm ơn Bảo Bảo đã quan tâm nhé! Chú ăn rồi, Bảo Bảo phải ăn nhiều vào nha!”
Gật đầu một cái, Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời Tư Niệm, ngồi ăn một cách ngon lành.
Lúc này Phong Diên bỗng lên tiếng: “Tư Niệm, pha cà phê cho tôi.”
“Không phải hôm qua anh đã uống rồi sao? Ngày nào cũng uống như vậy không tốt đâu.” Tư Niệm trước mặt anh hồn nhiên nói.
Sau đó, không chờ anh phản ứng, cậu nhanh chóng vào bếp, 5 phút làm xong một ly nước cam.
“Anh uống cái này đi, tốt cho sức khỏe đó!”
Vốn dĩ Phong Diên uống cà phê mỗi buổi sáng là do ban đêm anh thường thức khuya làm việc nên ban ngày rất cần sự tỉnh táo.
Nhưng trước sự quan tâm vô tình của Tư Niệm, anh lại đồng ý nhận lấy ly nước ép cam, một hơi uống cạn.
“Được rồi.
Tôi đi làm đây.
Nhờ cậu chăm sóc Bảo Bảo.” Nói rồi, anh đứng dậy đi ra phía cửa.
Tư Niệm để ý áo khoác anh vắt trên ghế quên mang theo liền nhanh chóng mang tới cho anh.
“Anh Lâm, áo khoác của anh.”
“Cảm ơn.” Phong Diên thản nhiên nói.
Trước khi anh xỏ giày xong, Tư Niệm đứng đó chần chừ một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Vậy… tôi đã được nhận chưa?”
Câu hỏi đột ngột khiến Phong Diên phải khựng lại mà nhìn lên.
Tư Niệm ngại ngùng, xua tay, lúng túng.
“Tôi, tôi tò mò nên hỏi vậy thôi.
Thực ra… anh có thể trả lời tôi khi nào cũng được.”
“Cậu được nhận.” Câu trả lời thẳng thắn của anh khiến Tư Niệm vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Cậu lập tức cúi đầu.
“Cảm ơn, anh Lâm.”
“Không cần gọi tôi như vậy đâu.
Cứ gọi Phong Diên là được.”