Sau Khi Tôi Chết - Lâu Bất Nguy - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Sau Khi Tôi Chết - Lâu Bất Nguy


Chương 21


Tất cả tiên nhân trong Thiên cung đã xếp thành hàng, hai con rồng đen huyền cuộn mình trên cột đá bạch ngọc, lạnh lùng nhìn xuống tiên nhân bên dưới bằng đôi mắt vàng óng.

Hoàng đế Doanh Châu đang ngồi đó, lắng nghe báo cáo về hạ giới, y rất kiệm lời, phần lớn thời gian chỉ nói có hoặc không.

Sau buổi chầu, tổng những gì y nói có khi còn chưa đến một trăm từ, nếu là trước đây, Tạ Từ nghe mấy thứ này nhất định sẽ ngáp dài ngao ngán.

Nhưng hôm nay thì khác, hắn bay đến bên y, ngồi trên chiếc bàn trước mặt y, y vẫn không nhìn thấy hắn.

Sẽ không ai biết đến sự tồn tại của hắn nữa, cũng sẽ không ai biết hắn chết trong Cõi Sinh tử, Tạ Từ có chút không vui nghĩ. Nhưng nếu hắn không chết, hắn sẽ không biết rằng Lý Thanh Hành vẫn còn tại thế gian này.

Tạ Từ vốn nghĩ chỉ cần tìm thấy Lý Thanh Hành, mình sẽ hài lòng, nhưng khi thực sự gặp y, hắn lại oán trách y tại sao không thể nhìn thấy mình, ôm mình.

Lòng tham của hắn luôn như vậy, vô cùng vô tận, không thể nào thỏa mãn.

Buổi chầu kết thúc, tiên nhân lần lượt rời đi, rồng đen trên cột đá nhắm mắt ngủ say, hoàng đế trở về cung Tử Vi, ngồi trước án tính thiên cơ.

Tạ Từ nghênh ngang đi theo y, nhìn đồ đạc trong cung Tử Vi, theo Tạ Từ, đường đường là nơi ở của hoàng đế mà lại rất đơn sơ, cung điện to đến vậy chỉ có vài món đơn giản, đúng là không nên.

Nếu mình đến đây khi còn sống, nhất định sẽ trùng tu lại, Tạ Từ đi dạo quanh cung Tử Vi giống như chủ nhân nơi này rồi thầm bình phẩm, cuối cùng trở về bên cạnh đế quân.

Người nọ vẫn đang tính toán, Tạ Từ không thể hiểu quỹ đạo thay đổi của các vì sao, nhưng tại nhân gian, hắn ở bên đế quân lâu nhất nên rất giỏi quan sát sắc mặt đối phương, kết quả hẳn không tốt lắm.

Chỉ là hắn không biết y đang tính gì, Tạ Từ nhìn lướt qua án thư dài, cố gắng kiếm tìm thông tin hữu ích từ đây, sau đó, hắn nhìn thấy tên trên con dấu, Phượng Huyền Vi.

Tạ Từ sững sốt, hóa ra tên ngài ấy không phải là Lý Thanh Hành ư.

Phượng Huyền Vi đứng dậy, có vẻ định ra ngoài, trong khi Tạ Từ vẫn đang nghĩ cái tên Phượng Huyền Vi không đẹp bằng Lý Thanh Hành, cơ thể hắn đã di chuyển trước, khi nhận ra, hắn đã nhảy lên lưng Phượng Huyền Vi rồi.

Tạ Từ cũng không định xuống, hắn đã muốn làm vậy từ lâu, dù sao vị hoàng đế tên Phượng Huyền Vi này cũng không thể nhìn thấy hắn.

Nhỉ, bệ hạ?

Thật ra hắn vẫn thích gọi ngài ấy là sư phụ hơn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hắn thật sự rất muốn quay về quá khứ, đi chu du khắp thiên hạ cùng ngài ấy như thế này.

Hắn vờ rằng cánh tay mình vẫn còn đó, đặt nó lên vai sư phụ và quàng qua cổ y.

Phượng Huyền Vi hơi khựng lại, Tạ Từ chột dạ nín thở, lại chờ mong nhìn sườn mặt y, chẳng lẽ ngài ấy nhận ra mình chăng?

Phượng Huyền Vi chỉ quay lại, lấy một chiếc hồ lô màu vàng tím từ chiếc kệ cao.

【 A Từ 】

Khi Phượng Huyền Vi cầm hồ lô lên, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ sâu thẳm trong biển ý thức.

Y cụp mắt, bóng cây đung đưa trên giá sách, tựa như có một bé mèo con trốn ở đó, vươn móng vuốt cào tua rua treo phía trên, nhưng mãi vẫn không được.

【 A Từ 】

Thanh âm nối tiếp nhau vang lên, Phượng Huyền Vi biết đó là giọng của mình, y lại đang gọi tên A Từ, y đã nhớ đối phương rất lâu rồi.

【 A Từ 】

【 A Từ 】

【 A Từ A Từ A Từ A Từ 】

Những thanh âm kia như có sinh mệnh của riêng mình, dù y đã phong ấn sâu nơi biển ý thức, chúng vẫn sẽ lan rộng hệt cỏ dại mùa xuân, Phượng Huyền Vi đã quen, y trông như thường lệ, đi ra ngoài cung.

Ninh Độ tiên quân đã đợi lâu, thấy y tới liền báo về việc Hách Liên Tranh đến đây, đồng thời đề cập đến con quái vật kỳ lạ bị đứt đuôi xuất hiện bên ngoài Phong Đô.

“Ta hiểu rồi.” Phượng Huyền Vi nói.

Ninh Đô nói tiếp, tộc trưởng Tiêu Oản của tộc Hồ Ly Đồ Sơn đã lấy được ngọc Rồng từ Cõi Sinh tử, bây giờ cơ thể Hách Liên Tranh đã hợp nhất với viên ngọc, tu vi tăng lên rất nhiều, tốt hơn họ mong đợi.

Dải ngân hà phía xa đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ của bầu trời, giống như một ngọn lửa nghiệp chướng vô tận, vô số cung điện uốn lượn trong ánh lửa, mây tản mát, chim trắng lũ lượt bay giữa mây và lửa, lông vũ nhỏ bé rơi xuống, trôi dọc theo dòng sông bỏng rát, Phượng Huyền Vi lẳng lặng nhìn những chiếc lông vũ đó, trầm tư.

Ninh Độ đợi một lúc không thấy y đáp lại, nhìn theo ánh mắt y hồi lâu cũng không thấy gì, bèn đánh bạo hỏi: “Bệ hạ đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Phượng Huyền Vi thu hồi ánh mắt, hững hờ nói.

“Vậy kế tiếp chúng ta làm gì ạ?” Ninh Độ hỏi.

Phượng Huyền Vi: “Đi mở tháp Cửu Trọng Thiên.”

Ninh Độ đáp: “Vâng.”

“Nhân tiện, cất quả hồ lô này vào trong tháp đi.” Phượng Huyền Vi đưa quả hồ lô cho Ninh Độ.

Ninh Độ lại đáp: “Vâng ạ.”

Ông cầm quả hồ lô, thảo luận chi tiết với Phượng Huyền Vi về thời gian mở cửa tháp Cửu Trọng Thiên và những ứng cử viên có thể vào, rồi mới rời đi, kế đấy cũng có vài tiên nhân đến và nhắc về Hách Liên Tranh cùng hiện tượng lạ dưới hạ giới.

Tạ Từ luôn nằm trên lưng Phượng Huyền Vi, hắn muốn nghe ai đó nhắc tới mình, nhưng đến tận khi rời đi, chả ai nhắc tới hắn trước mặt Phượng Huyền Vi cả, ngay cả cung Thương Tuyết cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc đối thoại của họ.

Tạ Từ chợt cảm thấy lần trước Giang Nghiên nói nhất định phải để cung Thương Tuyết ngày càng lớn mạnh cũng có lý, nếu cung Thương Tuyết trở thành tông môn mạnh nhất tu chân giới, đã không bị phớt lờ thế này.

Nhưng dù cung Thương Tuyết không nổi bật trong giới tu tiên lắm, thì Phượng Huyền Vi cũng nghe ngóng tình hình gần đây của Hách Liên Tranh nhiều lắm mà, vì sao chưa từng hỏi về mình?

Có phải ngài ấy giận mình không? Giận vì đã không bao giờ đến thăm mộ sau khi ngài ấy ra đi? Hay do mình đã đốt chân dung của ngài ấy?

Không hiểu sao Tạ Từ lại thấy ấm ức, hắn nghĩ có thể mình đã làm sai điều gì đó khiến đối phương phật lòng, nhưng Phượng Huyền Vi cũng gạt hắn mà, hắn còn chưa giận ngài ấy nữa kìa.

Cớ sao lại không hỏi thăm mình?

Sư phụ, ta hơi ghét ngươi, Tạ Từ thầm nghĩ.

Một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu, đó là sinh nhật lần thứ 21 của hắn, Lý Thanh Hành hộc máu nhìn hắn, cầu xin: “A Từ, đừng giận sư phụ.”

Lúc ấy Tạ Từ đã không nói gì, Lý Thanh Hành qua đời ngay sau đó.

“Thôi, ta không giận ngươi nữa.” Tạ Từ nói, nhưng không ai nghe thấy thanh âm của hắn, hắn sụt sịt, ôm Phượng Huyền Vi chặt hơn.

Phượng Huyền Vi không hề hay biết, cõng đồ đệ trở về cung Tử Vi, ánh trăng như nước phủ lên y, bóng dáng mảnh khảnh phản chiếu lên bức tranh thủy mạc trước cửa.

Phượng Huyền Vi ngồi xuống trước án thư, Tạ Từ dựa vào vai y, thoáng chốc, hắn cảm thấy ở cạnh y thế này cũng tốt.

Gió đêm khuấy động ánh trăng trong ao, nước sóng sánh lăn tăn, cung điện yên tĩnh, bông hoa trà trắng tinh ngoài cửa sổ lặng lẽ rũ bỏ hai cánh hoa.

【 A Từ 】

【 A Từ A Từ A Từ A Từ 】

【 A Từ của ta 】

Giọng nói lại vang lên, tiếng thở dài da diết như vang vọng trong cung Tử Vi, tay cầm bút của Phượng Huyền Vi không hề dừng lại, viết những chữ mà người thường không hiểu.

Y biết rõ hơn bất kỳ ai hết những giọng nói đó đến từ đâu, và tại sao chúng lại xuất hiện.

Đã gần ba năm kể từ khi y trở lại Doanh Châu, giọng nói ấy cũng đã đồng hành cùng y một thời gian dài như vậy.

Y không thể đi gặp đối phương, thế là luôn nghĩ về đối phương như thế này.

Phượng Huyền Vi đặt bút xuống, lúc này tinh tú, sông núi trên bầu trời đã yên vị, y ngẩng đầu, dãy núi đen trên tấm bình phong phản chiếu ánh sáng, giống một trận tuyết rơi mênh mông.

Bốn mùa càng thay đổi nhiều, thiên đạo càng có nhiều tổn thất.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Năm đó, thiên đạo có lỗ hổng, sư phụ vốn có của Hách Liên Tranh gặp nạn, bị yêu ma gi3t chết trong bí cảnh. Sau khi biết chuyện, Phượng Huyền Vi đã tính toán vài ngày, cuối cùng quyết định đến nhân gian để thay thế vai trò này, chịu trách nhiệm dạy dỗ Hách Liên Tranh.

Thân là hoàng đế Doanh Châu, nếu y hạ giới bằng cơ thể thật thì nhất định sẽ làm xáo trộn khí vận của thế giới, vì vậy y đã tạo một cơ thể khác, áp chế tu vi đến phân thần, sau đó bấm tay tính toán, lấy cái tên là Lý Thanh Hành.

Khi đến nhân gian, việc đầu tiên y làm là tới Thanh Châu và nhận Hách Liên Tranh làm đệ tử. Bản tính Hách Liên Tranh rất tốt, nhưng khi đó trong lòng chất chứa quá nhiều oán hận, Lý Thanh Hằng không chủ động giải quyết mối hận trong lòng Hách Liên Tranh, chỉ nhốt anh vào một tòa lâu nhỏ bên sông, để anh tập trung đọc sách.

Những quyển sách kia đều do y cẩn thận chọn lựa, tòa lâu cũng là pháp khí thời không biến hóa thành, một năm trong đó chỉ bằng một tháng ở ngoài, khi Hách Liên Tranh đã đọc đủ sách thì sẽ có đạo lý của riêng mình, tự quyết định bản thân phải làm gì.

Nếu Hách Liên Tranh có thể buông bỏ oán hận, thế sẽ rất có ích cho việc tu luyện sau này. Nếu không thể, Lý Thanh Hành cũng không cảm thấy có gì không ổn, tất cả chúng sinh trên đời đều có số phận của mình, hành trình của đối phương còn rất dài, sẽ có những cơ hội và sự lựa chọn khác trong tương lai.

Lý Thanh Hành dẫn anh vào hành trình tu tiên, sắp xếp mọi cơ hội đâu vào đấy, y nghĩ rằng khi Hách Liên Tranh có thể tự mình đảm đương, việc của y ở nhân gian sẽ kết thúc, có thể quay về Doanh Châu.

Chỉ là trong quá trình này lại xuất hiện một bất ngờ không ai nghĩ tới, bất ngờ nho nhỏ này cuối cùng lại trở thành số phận y không thể thoát khỏi.

Y không nên có thêm bất kỳ ràng buộc nào với những người khác, nhưng cuối cùng vẫn nhận thêm một đồ đệ nhỏ.

Y vẫn nhớ khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Từ trong phủ Huyền Chân ở Du Châu, đứa nhỏ mặc chiếc áo đỏ bằng lụa mỏng, thu mình trong tấm chăn gấm đỏ, ánh nến lung linh, căn phòng ngập ánh sáng, bầu không khí cực kỳ ám muội, nhưng khuôn mặt đối phương lại đầy vẻ ngây thơ, không biết gì về thế giới.

Lý Thanh Hành rất ít khi giết người ở hạ giới, tuy Tần Chính Mậu đã làm nhiều điều ác nhưng y cũng không nên ra tay, chỉ là đứa nhóc Hách Liên Tranh đôi khi quá bốc đồng, gây náo loạn ở Tần gia, thế là Lý Thanh Hành đã chủ động giải quyết Tần Chính Mậu trước để tránh rắc rối. Dù sao sau này cũng sẽ có rất nhiều người để Hách Liên Tranh thử kiếm, gã này không phải người duy nhất.

Trong lúc giết Tần Chính Mậu, Lý Thanh Hành đã cứu đứa trẻ kỳ lạ, sợ đối phương nhìn thấy máu sẽ sợ nên Lý Thanh Hành còn che mắt hắn khi giết Tần Chính Mậu.

Nào ngờ khi ra ngoài và biết Tần Chính Mậu đã chết, trong mắt đứa nhỏ này không có sợ hãi cũng không có vui mừng, trái lại hơi tiếc nuối.

Lúc đó Lý Thanh Hành vẫn chưa hiểu đứa nhỏ này đang nghĩ gì, y không rõ con nít lắm, cũng không bình phẩm gì về suy nghĩ đối phương, chỉ muốn đưa hắn về nhà rồi chuyện này coi như chấm dứt.

Tuy nhiên đứa nhỏ không có nhà, vì vậy y đành dẫn hắn theo một thời gian, xuất thân đứa nhỏ này không tốt lắm, tính tình còn yếu ớt, đã thế rất giỏi được nước lấn tới, ăn gà nướng rồi lại muốn bánh, có bánh kẹo thì muốn quần áo mới. Những thứ này chẳng là gì với Lý Thanh Hành, hơn nữa chả cần y ra tay, Hách Liên Tranh đã tung tăng đi mua mọi thứ đứa trẻ này muốn.

Hắn sinh ra nên là một thiếu gia được nuông chiều, Tạ gia không níu giữ được hắn, núi Vô Nhai càng khiến hắn khổ hơn, sau khi đi khỏi núi Vô Nhai, Lý Thanh Hành đã tự ngẫm lại, đứa nhỏ này chịu khổ ở núi Vô Nhai là lỗi của y.

Sau khi cân nhắc, y vẫn quyết định để hắn lại động Vạn Trân, một là vì cơ thể của Tạ Từ, hai là vì những đồ đệ khác của Mộ Dung Hoa lớn tuổi hơn hắn nhiều, mà Mộ Dung Hoa cũng thật thà tốt bụng, còn nợ y ân huệ nên sẽ săn sóc hơn.

Nhưng lúc ở cửa động, khi y chuẩn bị rời đi, Tạ Từ đã lảo đảo và làm một động tác buồn cười, nhìn thoáng qua y đã biết đối phương đang diễn, có lẽ hắn nghĩ như vậy sẽ lấy lòng y, hoặc khiến y đau lòng.

Lý Thanh Hành biết rõ mình không nên dính líu với đứa nhỏ này quá nhiều, y không phải người thế giới này, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, càng nhiều ràng buộc sẽ càng nhiều biến số.

Lý Thanh Hành cụp mắt, đối diện ánh mắt đứa nhỏ kia, đôi mắt to đen láy nhưng bên trong lại trống rỗng, có lẽ chính đứa nhỏ này cũng chẳng hiểu bản thân mình đang làm gì.

Tính tình của Tạ Từ không tốt, thích xa hoa, ưa an nhàn, không phân biệt đúng sai rõ ràng, cũng chả hiểu lễ nghĩa thường ngày, muốn không làm vẫn có ăn, chẳng biết sau này Mộ Dung Hoa có thể uốn nắn lại không.

Lý Thanh Hành lẽ ra phải là người hiểu rõ Tạ Từ nhất trong số những người mà hắn tiếp xúc, mặt tốt và xấu của hắn đã bị y vạch trần, nhưng cuối cùng Lý Thanh Hành vẫn dẫn hắn khỏi động Vạn Trân và nhận làm đồ đệ, giữ hắn bên mình kể từ đó.

Y đến nhân gian vì Hách Liên Tranh, nhưng lại dành nhiều công sức cho Tạ Từ hơn cả.

Không phải y thiên vị, chỉ là tính tình của Tạ Từ thật sự cần phải chú ý nhiều.

Y dạy đối phương đọc viết, dạy những nguyên tắc sống, ngăn hắn chơi bời và lười biếng, thậm chí y còn học cách vá quần áo và nấu bánh ngọt cho hắn.

Vào một đêm mùa hè, đom đóm nhảy múa giữa đám lau sậy bên sông, Lý Thanh Hành cầm kim chỉ ngồi dưới ngọn đèn, chăm chú sửa bộ quần áo mới mua sáng qua, Tạ Từ ngồi đối diện, đôi tay chống cằm, nhìn y không chớp mắt.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói: “Sư phụ, người trông giống mẹ chồng bán vải trên phố Bắc ấy.”

Lý Thanh Hành nghe thế thì suýt chút nữa đâm kim vào tay, vừa muốn cười lại vừa muốn đè hắn xuống đánh một trận.

Y dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tạ Từ, nói: “Lần sau còn nghịch ngợm vậy nữa là ngươi phải tự may bộ quần áo này.”

Đây là bộ đồ Tạ Từ thích nhất hiện tại, nhưng hắn không hề muốn tự mình may nó, hắn nhảy xuống ghế gỗ, ôm cánh tay Lý Thanh Hành, cười ngọt lịm: “Sư phụ, ta biết ngươi tốt với ta nhất mà.”

Vẻ mặt Lý Thanh Hành vẫn bình tĩnh, nhưng Tạ Từ biết thực ra y rất thích.

Sau khi phát hiện Lý Thanh Hành rất thích thế này, phương pháp làm nũng của Tạ Từ ngày càng cao tay, nếu làm nũng vẫn chưa được sẽ giả vờ đau chân.

Quả nhiên không bao lâu sau, Lý Thanh Hành vỗ đầu hắn, chỉ nói: “Ngươi đi đọc mấy trang sách còn lại đi.”

Tạ Từ bĩu môi, lắc lắc ống tay áo Lý Thanh Hành.

“Đi mau.” Lý Thanh Hành giục hắn.

Tạ Từ đáp lời, nhíu mày đi tới giá sách lấy sách rồi ngồi đối diện Lý Thanh Hành, giả vờ đọc.

Lúc Lý Thanh Hành sửa quần áo xong, đệ tử của hắn đã nằm ở trên sách ngủ khò khò, chẳng biết trời trăng mây gió gì.

Nhìn trang sách, A Từ còn chưa đọc một trang, Lý Thanh Hành cũng không có đánh thức hắn, y bế hắn lên giường, đắp chăn cho.

Một con đom đóm ngốc nghếch chạy vào nhà, bay lung tung, cuối cùng đụng trúng tay Lý Thanh Hành, y nhìn con đom đóm, không biết sao lại nở nụ cười, thả nó ra ngoài cửa sổ.

Năm tháng trôi qua tựa nước, đời người như mộng.

Tạ Từ lúc còn nhỏ giống như bé mèo bị bệnh lâu ngày, Lý Thanh Hành cẩn thận cho ăn mãi, chú mèo mới mập mạp và hoạt bát hơn. Khi vui vẻ sẽ dụi vào người bạn kêu meo meo, khi bực bội thì duỗi móng vuốt cào ai đó, nhưng lo mình sẽ không thể đánh lại nên cần có người chống lưng mới dám ra tay.

Tạ Từ không phải một bé mèo ngoan, nhưng điều đó có quan trọng gì? Y chỉ nuôi một bé mèo con mỏng manh vậy thôi.

Lúc đầu Tạ Từ cứ bị bệnh suốt, lạnh không chịu được nóng cũng không chịu nổi, sơ xuất là sẽ ốm mấy ngày, Lý Thanh Hành không thể đưa hắn đến động Vạn Trân mãi nên phải tự tìm sách y, nghiên cứu ngày đêm, cuối cùng cũng miễn cưỡng chữa khỏi.

Trong kế hoạch ban đầu của Lý Thanh Hành, y có thể luôn ở bên cạnh đồ đệ nhỏ, mấy năm mấy chục năm cũng không phải quá dài với y. Y có thể bảo vệ hắn cho đến khi hắn kết hôn lập nghiệp, cho đến khi hắn có con, y hy vọng đệ tử nhỏ có thể sống an nhàn hạnh phúc.

Chỉ là năm 15 tuổi Tạ Từ đã gặp nạn, cuối cùng khiến Lý Thanh Hành từ bỏ kế hoạch này.

Năm đó, Tạ Từ vừa mừng sinh nhật xong đã bị cung Vô Tướng bắt cóc và dùng để uy hiếp Lý Thanh Hành.

Bởi thế Lý Thanh Hành mất vũ khí và tu vi, nhưng bên kia không tha cho Tạ Từ như đã hứa, chúng thề sẽ gi3t chết sư đồ họ.

Tên kia hận Lý Thanh Hành đến mức muốn cả hai phải chịu hình phạt tàn khốc nhất trước khi chết.

Trên người Lý Thanh Hành cắm đầy kiếm, quần áo nhuốm máu nhỏ tí tách, Lý Thanh Hành không quan tâm đ ến vết thương của mình, cúi đầu nghĩ cách cứu A Từ khỏi bọn chúng, Hách Liên Tranh sẽ không đến kịp nên phải kéo dài thời gian, nhưng chắc chắn A Từ sẽ sợ hãi, không biết khi quay về phải dỗ hết bao lâu đây.

Tên đang giữ Tạ Từ thì thầm vào tai hắn về mấy hình phạt, xăm mặt, chặt tay chân đã coi là khá nhân từ.

Tạ Từ trợn tròn mắt, run lẩy bẩy, khuôn mặt đầy sợ hãi, bình thường hắn va trúng đâu đó đã khóc lóc kể lể với Lý Thanh Hành thật lâu, nhưng bây giờ chúng lại muốn xẻo từng miếng thịt của hắn, hắn sợ nhất là đau, nếu bị thế thật thì hắn sẽ đau bao lâu chứ.

Thấy Tạ Từ sợ hãi như vậy, tên kia dâng trào cảm giác thành tựu hiếm có, càng kể những hình phạt nham hiểm và bi3n thái hơn.

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Từ méo xệch, hắn luôn vô cảm trước cái chết, Lý Thanh Hành đã cố dạy bảo lại nhưng hiệu quả gần như bằng không. Khi y nói với hắn ý nghĩa của cái chết, rằng đó là từ biệt với người thân và bạn bè xung quanh, hắn sẽ gật đầu nửa hiểu nửa không rồi ồ lên, chả hề thấy đau đớn gì.

Mãi đến khi Lý Thanh Hành bảo sau khi chết sẽ không thể ăn bánh ngọt yêu thích hay mặc những bộ quần áo mình muốn nữa, hắn mới hơi tiếc nuối, thuận tiện bùi ngùi giá như được sống mãi thì tốt biết mấy.

Nhưng giờ bị bắt vào cung Vô Tướng, chẳng những không được ăn ngon và vui vẻ, mà còn phải chịu cực hình liên tục, nếu chỉ có kết cục như thế, thì hắn không muốn sống.

Hắn cắn môi, liếc nhìn Lý Thanh Hành sắp bị mọi người đâm thành con nhím cách đó không xa, sau đó không chút do dự đưa chiếc cổ mảnh khảnh của mình vào lưỡi kiếm sắc bén.

Máu đỏ tươi phun ra, trong đầu Tạ Từ chỉ có một ý nghĩ, đau quá.

Nhưng nỗi đau khi chết chỉ là tạm thời, còn tốt hơn bị tra tấn ở đây một thời gian dài.

Động tác của hắn nhanh đến mức tên đang giữ hắn cũng giật mình, hất tay, thanh kiếm trên cổ Tạ Từ rơi loảng xoảng.

Nghe thanh âm, Lý Thanh Hành ngẩng đầu, liền thấy đồ đệ mình ngã xuống, cổ dính đầy máu, đôi mắt còn đâu sự sáng ngời, ngơ ngác nhìn sang bên này.

Bầu trời u ám, mây đen bao phủ, gió thu cuốn lá rụng khắp mặt đất, xa xa có tiếng sấm rền vang, sắp có một trận mưa lớn kéo đến.

Giờ khắc này, trái tim Lý Thanh Hành như bị vô số sợi tơ siết chặt, đồ đệ nhỏ mà y dày công chăm sóc bao năm nay lại sắp chết ngay trước mặt.

Tạ Từ đã có lòng muốn chết, Lý Thanh Hành đến cung Vô Nhai vì hắn, nếu hắn chết thế này, vậy những khổ đau trước kia có nghĩa lý gì?

Vài tia chớp đan chéo nhau bao trùm cả bầu trời, sấm sét gầm thét, cuối cùng mưa tầm tã trút xuống.

Lý Thanh Hành cúi đầu, rút hai mũi tên gai trên ngực ra, máu thịt tươi rói treo trên móc đen, nhưng y còn chẳng nhíu mày.

Tên cầm đầu không biết Lý Thanh Hành định làm gì, nhưng cho dù ông trời có đến đây cũng chả thể sống sót ra khỏi cung Vô Tướng, gã chỉ kiếm cười lạnh: “Lý Thanh Hành, hôm nay là ngày chết của ngươi——”

Gã còn chưa nói xong, Lý Thanh Hành ở đối diện đã tự nổ đan điền, linh lực ồ ạt kéo theo mưa gió, ai nấy cũng kinh hãi vội tránh ra. Ngẩng đầu lên, Lý Thanh Hành đứng thẳng giữa sân, tay điều khiển sấm sét, vẽ lửa bay tạo thành sát trận.

Không ai ngờ đến cuối Lý Thanh Hành vẫn có thể chống cự, tất cả đều bị mắc kẹt trong sát trận, nào còn tâm trạng đoái hoài đến Tạ Từ đã ngã dưới đất, chỉ coi hắn đã chết. Chúng xông lên, mất bao năm để tính toán kỹ lưỡng, nhất định không được để Lý Thanh Hành chạy thoát.

Ban nãy Lý Thanh Hành đã mất gần hết tu vi, giờ linh phủ cũng tan nát và đến vờ vực cạn kiệt, nỏ hết đà, dù có sự giúp đỡ của thiên lôi, trận chiến vẫn diễn ra rất cam go và ác liệt, sau cùng, đâu đâu cũng là tay chân bị gãy, máu thịt tứ tung.

Nhưng may mà y là người sống sót cuối cùng.

Thanh kiếm trong tay Lý Thanh Hành rơi xuống phát ra tiếng lanh lảnh, y quay người tìm kiếm bóng dáng Tạ Từ trong đống xác chết, thì thấy đệ tử mình đang ngồi trên cái đầu người đẫm máu, nhìn y với vẻ mặt buồn bã.

Lý Thanh Hành thở phào, sau đó trước mắt tối sầm, ngã thẳng vào vũng máu, ngất xỉu. Máu y như bị rút cạn, cơ thể lạnh băng, mãi lâu sau y mới mở mắt, mưa thu lành lạnh đập vào mặt, A Từ đang quỳ bên cạnh, người bê bết máu, cười nhìn y, gọi sư phụ.

Trái tim Lý Thanh Hành run lên, y đột nhiên nghĩ, mình có thể ở bên A Từ mãi sao? Nếu một ngày y không còn nữa, A Từ phải làm sao đây?

Hách Liên không thể luôn ở bên bảo vệ hắn như y, nếu A Từ chọc giận ai đó thì sẽ ra sao?

“A Từ…” Y muốn xem vết thương của hắn, nhưng bây giờ còn chẳng có sức giơ tay.

Tạ Từ ôm vết thương trên cổ, vết cắt không sâu đến mức gi3t chết hắn, nhưng lại rất đau, lâu vậy mà máu đỏ tươi vẫn chảy ra từ những ngón tay trắng nõn, hắn cảm thấy hơi tủi thân, nước mắt hòa cùng mưa, chảy xuống gò má tái nhợt, hắn làm nũng với Lý Thanh Hành: “Sư phụ, ta đau quá.”

Lý Thanh Hành nghỉ một lúc mới cố hết sức tìm thuốc trên người mình, cầm máu và đút thuốc cho hắn, an ủi: “Lát nữa sẽ không đau rồi, khi về sư phụ sẽ mua kẹo cho.”

Tạ Từ đáp lời, giọng nói khàn khàn có chút yếu ớt, ngẫm nghĩ một chút rồi cũng nằm xuống bên cạnh Lý Thanh Hành, tựa đầu vào vai y, nói: “Sư phụ, ta muốn ăn kem, loại có rất nhiều trái cây sấy khô và bơ sữa ấy, ta còn muốn ăn bánh hoa hồng rắc thêm hạt mè lên, cả trái cây đỏ từ cửa hàng ở phố bắc nữa, muốn loại có nhân đậu…”

Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, còn có chút run rẩy.

“Được, ta sẽ mua cho ngươi hết.” Lý Thanh Hành hít sâu, lảo đảo đứng lên từ vũng máu.

Y cúi đầu nhìn Tạ Từ vẫn nằm dưới đất, Tạ Từ quay sang nhìn y, hơi khó hiểu gọi “Sư phụ”.

Khi Lý Thanh Hành đứng dậy, hắn nằm không thoải mái lắm, Tạ Từ đang định nhặt cánh tay của một người chết ở bên cạnh để làm gối, Lý Thanh Hành đã cúi xuống ôm hắn lên.

Chất độc còn sót lại trong cơ thể Tạ Từ hầu như đã bị đào thải, nhưng hắn vẫn gầy hơn trẻ con cùng trang lứa, khi bế tựa như đang ôm quả cầu nhẹ, hệt một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay hắn khỏi vòng tay mình.

Lý Thanh Hành bị nội thương nghiêm trọng, đan điền vỡ vụn, y cố gắng gượng, bước đi rất chậm, đến nỗi Tạ Từ trong lòng phải ngáp dài.

“Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi, tỉnh dậy chúng ta sẽ về nhà rồi.” Lý Thanh Hành dịu dàng bảo.

Tạ Từ đáp, nhắm mắt, không lâu sau lại khe khẽ mở ra, chọc nhẹ vào vết thương đang chảy máu trên ngực Lý Thanh Hành, hỏi: “Sư phụ, ngươi có đau không?”

“Không đau”, y trả lời.

“Oa” Tạ Từ hâm mộ mở to đôi mắt, hắn cũng tưởng tượng nếu mình bị thương như Lý Thanh Hành, cũng sẽ không đau.

“Được rồi, ngủ đi,” Lý Thanh Hành dỗ hắn, “Ngủ là sẽ không đau nữa.”

Tạ Từ gật đầu, tựa vào ngực Lý Thanh Hành, lắng nghe tiếng tim đập yếu ớt trong lồng ngực y, khẽ nhíu mày, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Lý Thanh Hành ôm hắn đi khỏi cung Vô Tướng, dưới màn mưa dày đặc, bóng dáng y có chút hiu quạnh.

Sau khi Lý Thanh Hành rời khỏi cung Vô Tướng không lâu, một chùm lửa từ trên trời giáng xuống, cung Vô Tướng trải dài hàng chục dặm và các xác chết trong đó biến thành tro bụi ngay tức khắc.

Tối hôm đó Tạ Từ phát sốt, cơ thể nóng ran, toát mồ hôi lạnh, trong cơn hôn mê, hắn liên tục gọi sư phụ, bảo là khó chịu.

Lý Thanh Hành sắc thuốc rồi đút hắn, canh bên giường cả đêm, mãi đến rạng sáng khi Hách Liên Tranh tới chăm Tạ Từ thay, y mới thả lỏng, đến nằm ở phòng bên. Chỉ ngủ được một lúc, y đã tỉnh dậy để xem Tạ Từ, lo lắng tình trạng của hắn tệ hơn.

Khi bệnh tình Tạ Từ ổn định, Lý Thanh Hành mới yên tâm hẳn, sau khi dặn dò Hách Liên Tranh vài lời, y liền hôn mê, ngủ suốt ba ngày.

Khi tỉnh lại lần nữa, A Từ đang nằm trên giường y, ánh nắng chói chang chiếu lên má hắn, dưới hàng mi dày phủ một bóng nhỏ. Thấy y tỉnh, Tạ Từ ngẩng đầu lên, đôi mắt cong lên vì cười, lấp lánh như là mặt hồ dưới ánh trăng dịu dàng của mùa thu, hỏi y: “Sư phụ, chúng ta đi ra ngoài mua kẹo đi.”

Lý Thanh Hành cũng cười theo, xoa đầu hắn, nói: “Để sư huynh dẫn ngươi đi, vi sư muốn ngủ thêm một lát.”

“Ngươi ngủ ba ngày rồi, nên dậy vận động.” Tạ Từ kéo góc áo y, làm nũng.

Năm nay hắn đã 15, nhưng vẫn như một đứa trẻ trước mặt Lý Thanh Hành, ngây thơ yếu ớt.

Bàn tay Lý Thanh Hành đặt lên cổ hắn, Hách Liên Tranh bôi thuốc ba ngày nay, vết thương dài đã đóng vảy, bôi thuốc Mộ Dung Hoa cho thêm vài ngày nữa sẽ không để lại sẹo. Lý Thanh Hành rút tay về, nói với Tạ Từ: “Ban nãy vi sư chưa nghỉ ngơi đủ, A Từ ngoan, để vi sư nghỉ một lát nhé.”

Tạ Từ có chút thất vọng, hắn buông áo của Lý Thanh Hành ra, nhỏ giọng nói: “Được, vậy sư phụ nghỉ ngơi tốt nhé, sư phụ có muốn ăn gì không? Ta đi mua cho.”

Lý Thanh Hành lắc đầu, “Không cần, A Từ cứ đi chơi thật vui là được rồi.”

Hách Liên Tranh chiều Tạ Từ hơn cả Lý Thanh Hành, Tạ Từ vừa khỏi bệnh nặng nên Hách Liên Tranh rất thương, muốn mua gì cũng được, một lúc sau đã tay xách nách mang, Tạ Từ vẫn chưa hài lòng, ôm thêm một túi đầy bức tượng nhỏ bằng đường. Buổi chiều, Hách Liên Tranh dẫn hắn đi xem biểu diễn múa rối bóng, Tạ Từ đứng dưới khán đài cười thích thú, như đã quên hết những đau khổ mình phải chịu ở cung Vô Tướng cách đây không lâu.

Sau khi Tạ Từ rời đi, Lý Thanh Hành ngủ nửa ngày mới rời giường, Hách Liên Tranh đã hỏi thăm về thân thể y vài lần trước khi đi, y chỉ nói mình không sao, nhưng thực tế lần này y bị thương nặng, đan điền nát vụn khó thể khỏi hẳn.

Những thứ này không là gì với y, không cần phải để Hách Liên Tranh lo lắng.

Lý Thanh Hành không vội chữa lành đan điền mình, y muốn làm một việc khác.

Trong thâm tâm y biết điều này sẽ đi ngược với thiên đạo, nhưng vẫn làm.

Y muốn ghi tên A Từ vào sách tiên, nhưng A Từ không có linh căn, vậy trồng một linh căn cho hắn, nếu không tu luyện được, y sẽ mở đường cho hắn.

Lý Thanh Hành nghĩ, dù một ngày y không còn ở nhân gian, không còn trên cõi đời này nữa, A Từ cũng có thể tự chăm sóc cho mình.

Y không thích Giang Nghiên, nhưng sau đó vẫn đồng ý để Tạ Từ thành lập cung Thương Tuyết với đối phương, cũng vì nguyên nhân này.

Chỉ là sai một bước, những bước tiếp sẽ sai theo.

Y nghĩ rằng mình có thể tìm ra hết thiên cơ, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận này.

Vì ích kỷ thay trời đổi mệnh, nên bị trừng phạt, cho dù có là đế quân Doanh Châu cũng không ngoại lệ.

Thời điểm đó, Lý Thanh Hành đã nghĩ mình có thể chịu được bất kỳ sự trừng phạt nào.

Mãi đến cảnh Nam Kha, y mới biết rằng tai họa đã lặng lẽ ập đến, cổ họng y nghẹn một búng máu.

【 A Từ A Từ A Từ A Từ 】

【 A Từ đâu rồi 】

【 Muốn gặp A Từ quá 】

Những âm thanh đó từ xa đến gần, giống như thủy triều, trộn lẫn vào nhau trong biển ý thức của Phượng Huyền Vi, ngày đêm không ngừng, thúc giục y gặp A Từ và nghe đối phương gọi mình là sư phụ một lần nữa.

Sao y có thể đi được?

Phượng Huyền Vi cúi đầu, vuốt phẳng từng nếp gấp trên tờ giấy, bây giờ y đã bị tâm ma quấy phá, đây là quả báo y nên gánh chịu.

Trần đời này sao lại có sư phụ mơ tưởng đệ tử chứ?

Đế quân Doanh Châu thật là nực cười, đáng xấu hổ và đáng thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN