Thứ hai đã tới.
Do Chu Vãn Minh quen được với trường đại học UTN nên cô và Lâm Hiểu Văn rất dễ dàng được vào học.
Còn là năm 2 nữa:
– Xin chào.
Tôi là Lạc Đào.
– Tôi là Lâm Hiểu Văn.
Hân hạnh.
Buổi đầu đi học của hai người rất suôn sẻ, không gặp vấn đề gì khó khăn lắm, bạn bè tới làm quen cũng rất nhiều.
Xong tiết học, cô đã bị một đội đánh bóng chuyền ở đó thu hút.
Thấy cô có vẻ mê nên Lâm Hiểu Văn ngỏ lời:
– Hm..
Đánh bóng không?
– Có!?
Lâm Hiểu Văn đi tới, thì thầm gì đó rồi quay lại vẩy tay ra hiệu cô đi lại.
Cô đi lại, Lâm Hiểu Văn ôm vai cô rồi nói với người đứng trước mặt:
– Cô ấy ở bên đội cậu.
Tôi ở đội kia! Thành Giao.
– Được.
Mỗi đội hi sinh một người để cho cô và Lâm Hiểu Văn vào thay.
Cả hai đều được vào vị trí giống nhau.
Bíp!
Tiếng còi vang lên.
Hai bên đánh qua đánh lại gay gắt.
Bóng bay đến hướng cô, cô nhảy bật lên, dùng tay đập mạnh vào quả bóng, thẳng một đường bay qua lưới bên kia, tiếp đất.
Bộp!
Bíp!
– Đội đỏ thắng!?
Ai cũng ngỡ ngàng mắt chữ O mồm chữ A.
Im lặng một lúc thì hò hét lên:
– Oa..
Ngầu quá đi!
Đội trưởng của đội đỏ cũng lên tiếng khen ngợi:
– Hay thật.
Tưởng con gái yếu ớt không đủ lực chứ.
Thật là một cái vả bốp Bốp Bốp vào mặt mà!?
Lâm Hiểu Văn đứng bên lưới bên kia, nhìn thấy cô cười rất hạnh phúc thì Lâm Hiểu Văn cũng nở một nụ cười mãn nguyện.
Thượng Đắc Tống cùng với đám bạn đi ra, thấy bên sân bóng tập trung nhiều người thì đi tới hỏi thăm:
– Có gì mà ở đây nào nhiệt thế anh em?
Một người quay sang trả lời:
– Chỉ là đang hâm mộ một người mới chuyển tới của khoa CNTT..
Hai người lận..
xinh quá!?
– Đúng rồi đó! Không biết họ có người yêu chưa nữa?
– ..v.v..
Thượng Đắc Tống nghe vậy thì cũng tò mò.
Dùng chiều cao cha sinh mẹ đẻ ra để xem thử bên trong sân có những ai.
Đột nhiên, hắn trợn mắt lên, không tin vào những gì mắt mình đang thấy:
– C-cái gì..
Lạc Đào? Chị ấy còn sống?
– Cậu nói vớ vẫn gì vậy? Con người ta vẫn sống thế kia mà bảo chết là sao?
Một người bạn của Thượng Đắc Tống đi tới, quàng lấy vai hắn.
Hắn lẩm bẩm:
– Thật..
Là sự thật..
Chị ấy còn sống..
Hắn không muốn bất dây động rừng, liền rời đi, tới công ty của Thượng Tân Phong.
Chạy vèo lên phòng tìm anh:
– Anh ơi!? Anh..
– Cái gì? Chó cắn à?
– Không phải.
Ch-chị..
Lạc Đào!?
Thượng Tân Phong nghe thấy tên “Lạc Đào” thì lập tức đứng dậy:
– Lạc Đào sao?
– Chị ấy đang ở trường của em đó.
Anh mau tới xem thử đi.
– Xàm vừa thôi.
Làm gì có chuyện đó.
Lạc Đào chắc chắc sẽ không xuất hiện ở đó đâu.
– Anh không tin thì đi xem thử đi.
– Ờ.
Anh đi lại ghế, cầm chiếc áo vest rồi cùng Thượng Đắc Tống đến trường của hắn.
Vẫn là chỗ sân bóng, vẫn là tiếng cười nói của cô.
Do chiều cao 1m91 nên anh rất dễ dàng nhìn thấy cô ở khoảnh cách xa.
Anh chỉ dám đứng đó quan sát và ngắm nhìn cô, sợ cô lại biến mất không giấu vết như những lúc trước.
Lúc nhìn thấy cô, anh rất muốn đi lại hỏi thăm cô đã lành vết thương chưa..
Nhưng chân như bị mọc rễ vậy, không nhúc nhích được.
Thượng Đắc Tống đứng phía sau anh, thấy ánh mắt mãn nguyện của anh thì liền hỏi:
– Giờ thì tin em chưa? Chị ấy vẫn còn sống đó!
– Anh biết cô ấy còn sống lâu rồi.
Và đã gặp cách đây rất lâu rồi..
– Sao anh không nói cho mẹ bớt lo?
– Anh muốn giữ bí mật.
Cho đến khi đón được cô ấy về và cho cô ấy một hôn lễ thật hoành tráng.
– A..
Thì ra là như vậy..
Thượng Tân Phong quay lưng rời đi:
– Đi thôi.
Ngắm tới đây là được rồi!
– Ơ..
À vâng..
Thượng Tân Phong và Thượng Đắc Tống lên xe rời đi.
Lạc Đào mãi mê nói chuyện nên không biết anh đã nhìn cô nãy giờ, nhưng Lâm Hiểu Văn đã thấy tất cả.
Lâm Hiểu Văn bắt đầu cảnh giác với anh, sợ anh sẽ làm hại tới Lạc Đào.
Sau khi chơi chán rồi.
Cô tạm biệt mọi người và trở về nhà với Lâm Hiểu Văn.
Tối nay, cô ấy trổ tài nấu nướng.
Từng đường cắt, từng món ăn Lâm Hiểu Văn làm ra đều mang một mùi vị đặc trưng và ngon đến khó cưỡng lại được.
Lạc Đào gắp lên một miếng thịt cho vào miệng rồi khen ngợi không ngớt:
– Oa..
Ngon chết đi được.
Ngon chết đi sống lại luôn ấy!?
– Xà lơ! Ăn thì ăn đi toàn nói tào lao không à má Lạc Đào.
– Haha..
Ngon thiệt mà.
Đói nữa..
Ăn gì cũng thấy ngon hết á.
– Ngon thì ăn nhiều vào.
Tôi thấy cô gầy quá đó.
Như con mắm vậy!?
– Làm gì có.
Tôi thấy tôi béo như con heo luôn ấy trời.
Lâm Hiểu Văn cười tủm tỉm:
– Haha..
Tôi lại thích chiếc má lúm đồng tiền của cô hơn đó.
– Hừm..
Cười ra tiền? Kha kha kha kha ~..
Bữa cơm tối dù chỉ có hai người nhưng lại trang nhập tiếng cười đùa, vui vẻ của Lạc Đào và Lâm Hiểu Văn.
Bên phía Hứa Cẩm Bích cũng bắt đầu hành động.
Lập ra kế hoạch nuốt trọn Thượng Gia vào lòng bàn tay..