“Tiểu thư, đã bắt được người rồi.”
Buổi sáng An Ca vừa mới thức dậy, vẫn còn đang trang điểm thì Đan Chỉ đi vào báo tin.
Nàng mặc kệ cây trâm đang cài bị rơi xuống đất, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Tam đã ở bên ngoài chờ sẵn, bên cạnh là một nô tỳ thân hình gầy yếu đang quỳ bên dưới run cầm cập.
Phù Cừ nhìn qua dung mạo của người kia, nói với An Ca cảm thấy có chút quen mắt.
Vừa thấy nàng, nô tỳ đó đã vội van xin:
“Thiếu phu nhân, nô tỳ vô tội, nô tỳ không biết gì hết, xin thiếu phu nhân tha mạng.”
“Trương Tam, bắt được nàng ta ở đâu?”
“Bẩm tiểu thư, là đêm qua bắt được ở cửa sau.
Cô ta cầm theo tay nải định bỏ trốn.”
Sau khi nghe Hạm Đạm nói ra tất cả mọi chuyện, nàng biết người kia vẫn còn đang trong phủ.
Vì vậy nàng đã bảo Trương Tam âm thầm mai phục trong phủ, xem có kẻ nào đáng nghi không.
Sau đó nàng cố ý đến tìm Triệu Huyên, nói với bà bản thân đã tìm ra kẻ chủ mưu, nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói.
Quả nhiên người có tật giật mình, chỉ mới như vậy đã sợ hãi muốn bỏ trốn rồi.
“Nếu chuyện này không liên quan gì đến ngươi, vậy tại sao ngươi phải nửa đêm cầm theo tay nải rời đi chứ?”
An Ca từ từ đi lại gần nàng ta, khí thế bức người.
Từ lúc xuyên không đến đây, nàng luôn giữ hình tượng hiền dịu trong mắt mọi người.
Nhưng trải qua chuyện này, nàng biết bản thân phải cứng rắn thật nhiều, như vậy mới không bị người khác bắt nạt.
Nô tỳ kia sợ hãi, nhưng cũng rất cứng miệng “Người nhà nô tỳ bị bệnh nặng, nô tỳ phải trở về xem sao.”
“Vậy sao? Vậy ngươi đã xin phép chưa? Ngươi đã xin ai, ai duyệt cho ngươi đi?”
“Nô tỳ…!nô tỳ đã báo với Lưu ma ma.”
Lưu ma ma chính là nô tỳ trưởng sự trong phủ.
Bình thường những việc quản lý trong phủ đều do bà lo liệu.
Lưu ma ma là người trong cung, được gả theo Triệu Huyên đến, vì vậy rất được tín nhiệm.
“Vậy sao? Vậy chúng ta đến tìm Lưu ma ma đối chất, ngươi thấy sao?”
Nghe đến hai chữ “đối chất”, nàng ta liền không dám nói nữa.
Rõ ràng là sợ đến run rẩy, còn tỏ ra bản thân cây ngay không sợ chết đứng.
Trình độ diễn xuất kém cỏi như vậy cũng dám nói dối, thật là không sợ chết mà.
“Trương Tam, đem nàng ta đến chỗ mẫu thân.”
“Dạ, tiểu thư.”
Trương Tam bắt nô tỳ kia đứng dậy, kéo đến chỗ Triệu Huyên.
“Gọi Tỏa Nhi đến, cùng chúng ta đi đến chỗ mẫu thân.”
“Dạ, tiểu thư.”
Ngày hôm nay, nàng nhất định phải làm rõ chuyện này, cứu được Hạm Đạm ra.
Nô tỳ kia quỳ ở bên dưới vẫn đang cứng miệng biện hộ cho mình.
Triệu Huyên đã cho gọi Lưu ma ma và đưa Hạm Đạm đến đối chất.
An Ca không thèm nghe những lời biện hộ của nàng ta, toàn mấy lời sáo rỗng.
Khi Hạm Đạm đến, đã nói người bản thân gặp đúng là nàng ta, nàng ta vẫn chối đây đẩy.
Lưu ma ma đến rồi, nàng ta đã ngay lập tức nắm vạt váy của bà khóc lóc:
“Lưu ma ma, xin hãy làm chủ cho nô tỳ.”
Lưu ma ma phớt lờ nàng ta, hành lễ với Triệu Huyên “Phu nhân, thiếu phu nhân.”
Triệu Huyên cho người miễn lễ rồi nói “Được rồi, Lưu ma ma, thiếu phu nhân có vài lời muốn hỏi bà, bà phải trả lời thành thật.”
“Dạ, xin thiếu phu nhân cứ hỏi.”
An Ca chỉ vào nô tỳ kia hỏi “Lưu ma ma, người đó, bà biết không?”
Lưu ma ma liếc mắt nhìn người kia một cái, sau đó trả lời “Nàng ta là Tiểu Tán, là nô tỳ ở phòng bếp.”
Thì ra là nô tỳ phòng bếp, đúng là dễ hành động hơn nhiều.
“Lưu ma ma, nàng ta nói nửa đêm cầm theo tay nải rời đi, là vì trong nhà có người bị bệnh, đã xin qua ma ma, xin hỏi, có phải là thật không?”
“Chuyện này, đúng thật là có.
Nhưng…”
Lưu ma ma nói được giữa chừng thì ngừng, ánh mắt ái ngại nhìn nàng.
Nàng đương nhiên cũng nhận ra điều này.
Quả nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhưng nàng cũng đâu có ngốc đến mức không chuẩn bị gì mà đến.
An Ca đứng dậy, chầm chậm bước đến bên cạnh Lưu ma ma, vừa đi vừa nói:
“Đương nhiên là có, ta biết cô ta sẽ không dám rời khỏi mà chưa xin phép.
Nhưng Lưu ma ma, có phải người đã quên một việc, người nhà của Tiểu Tán, đều đã mất trong đợt dịch đậu mùa 2 năm trước.”
Sau khi từ chỗ Hạm Đạm trở về, nàng đã cho người âm thầm điều tra lý lịch của toàn bộ nô tỳ trong phủ, dù là nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Mỗi bản lý lịch nàng đều đọc qua vài lần, cố gắng ghi nhớ lại, bởi vì nàng biết nó sẽ có ích.
“Lưu ma ma, mọi chuyện có đúng như vậy không?” Triệu Huyên kích động hỏi
“Thưa phu nhân, đúng…!đúng là có chuyện này.”
An Ca cười xùy một cái rồi nói ra một sự thật khiến người nghe phải chấn kinh “Uổng công Lưu ma ma xuất thân từ trong cung, là quản sự của phủ, lại bao che cho người nhà.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về nàng, bởi vì sự thật này quá bất ngờ.
Trong mắt Lưu ma ma thoáng qua một tia kinh sợ, nhưng sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
“Thiếu phu nhân, lời người nói, nô tỳ không hiểu.”
“Được, vậy ta sẽ nói cho người hiểu.
Trương Tam.”
“Bẩm tiểu thư, phu nhân.
Tối qua nô tài bắt được nàng ta lén lút ở cửa sau.
Sau đó đã đi điều tra ở quê nhà của nàng ta, điều tra ra được nàng ta và Lưu ma ma có quan hệ.
Năm đó sau khi cả nhà mất trong bệnh dịch, Tiểu Tán đã một mình lưu lạc đến kinh thành, gặp được Lưu ma ma, chính Lưu ma ma đã đưa nàng ta vào phủ làm nô tỳ.
Vì để tránh dị nghị, Tiểu Tán trở thành nô tỳ phòng bếp, cũng không được thường xuyên đến gặp Lưu ma ma.”
Triệu Huyên nghe được, trong lòng cũng tức giận.
Lưu ma ma theo hầu bà từ nhỏ, hết mực trung thành, không ngờ lại dám sau lưng bà lén làm việc này.
“Mẫu thân, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là, chuyện thuốc thụ thai, nàng ta là người đã tham gia vào.” Nàng quỳ xuống, dập đầu cầu xin “Thời nhi xin mẫu thân suy xét, trả lại trong sạch cho Hạm Đạm.”
“Thời nhi, mau đứng dậy.
Mẫu thân sẽ giúp con làm chủ, con không cần phải như vậy.”
Triệu Huyên bắt Lưu ma ma quỳ xuống, phải khai ra hết toàn bộ mọi việc.
Đứng trước uy nghiêm của bà, Lưu ma ma không dám nói dối nửa lời.
Đêm khuya Tiểu Tán đến tìm bà, nói bản thân đã gây ra tội lớn, mong bà cứu giúp.
Lưu ma ma ban đầu nhất quyết không giúp, nhưng suy đi nghĩ lại, đây là huyết thống duy nhất của đại tỷ mình, sao bà có thể nhẫn tâm vứt bỏ chứ.
Lưu ma ma đã đưa khế ước bán thân và ít tiền, bảo nàng ta đi thật xa, từ nay đừng trở về kinh thành nữa.
“Tiểu Tán, dì không giúp được con nữa, con hãy nhận tội đi.”
“Phu nhân, thiếu phu nhân, là nô tỳ lỡ dại, nghe lời người khác xúi bẩy.” Tiểu Tán khóc lóc thảm thương, lời nói ra cũng không rõ ràng
“Là ai đã bảo ngươi làm? Nói?” Triệu Huyên quát lớn
“Là…!là…” Ánh mắt Tiểu Tán hướng về phía sau lưng nàng “Là Tỏa Nhi tỷ tỷ.”
Tỏa Nhi vừa nghe đến tên mình, vội quỳ xuống nói bản thân vô tội.
Tiểu Tán giờ phút này nói ra toàn bộ sự thật:
“Là Tỏa Nhi tỷ tỷ nói, chuyện này thành công, sẽ cho nô tỳ một số tiền, để nô tỳ trốn khỏi đây.
Số tiền đó, vẫn còn ở chỗ nô tỳ, ở trong tay nải.”
“Phu nhân, nô tỳ không có, xin phu nhân minh xét.”
“Phu nhân, nô tỳ có một chuyện muốn nói.” Hạm Đạm im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng “Túi thơm treo ở đầu giường tiểu thư, lúc đó là Tỏa Nhi đã gợi ý cho nô tỳ đi mua.”
“Nô tỳ…”
“Đủ rồi!” Triệu Huyên đập bàn quát “Thực hư thế nào, ta sẽ cho người điều tra rõ.
Lôi tất cả xuống!”
Nô tài lôi Tiểu Tán, Tỏa Nhi, và cả Hạm Đạm xuống.
Lần này nàng vẫn chưa thể cứu Hạm Đạm ra ngoài, nhưng ít nhất, đã giúp nàng ấy lấy lại trong sạch.
Đợi khi trong sảnh chỉ còn lại vài người thân thuộc, nàng mới quỳ xuống trước mặt Triệu Huyên nói:
“Mẫu thân, Thời nhi muốn xin người một việc.”
“Con nói đi.”
“Con muốn hòa ly.”.