Nhưng Trần Hề dựa vào anh quá lâu, nên cô xem anh như cọc gỗ, nhân cơ hội này mà dựa vào anh nghỉ ngơi, ngay cả sức nặng cơ thể cũng chẳng khách sáo mà dồn hết lên người anh.
Có ông chú lớn tuổi chạy xe điện lúc đậu xe ở ven đường thì nhìn hai người họ một cái, ông chú lớn tuổi đi đến siêu thị nhỏ mua một chút đồ, lúc đi ra lấy xe điện thì lại nhìn hai người thêm cái nữa.
Có đứa bé từ đầu đường chạy đến cuối đường, lại từ cuối đường chạy đến đầu đường, vì tò mò mà dừng lại cạnh hai người tận hai lần, bây giờ đứa bé lại bắt đầu chạy lần thứ ba.
Có một anh trai phát tờ rơi, cách bọn họ ba mươi bốn mươi mét, có người đi đường đi lướt qua, anh trai nhét một tờ rơi, nhét vào nhét vào, đã nhét cả một chồng rồi, còn lại hai tờ cuối cùng. Anh trai ngây người nhìn hai người, trong ánh mắt đều là khát vọng tan làm.
Vì thế gió xuân yên tĩnh bị quấy rầy, sóng biển dịu dàng cũng cuộn trào, trời quang mây tạnh lại có sấm chớp, âm thanh sấm chớp không thể che giấu được, cánh tay Phương Nhạc căng chặt, chợt đẩy cô ra.
Trần Hề bị đẩy bất ngờ như thế, đầu giống như lật đật lắc trước lắc sau hai cái, sắc mặt tái nhợt của cô đã hồng lên một chút, Trần Hề có chút mờ mịt nhìn về phía Phương Nhạc.
Phương Nhạc bày ra vẻ mặt nghiêm túc, như không có gì xảy ra chỉ một quán ăn nhỏ bên cạnh cô nói: “Có đói không? Còn chưa có ăn trưa nữa, đi ăn cái gì trước đi đã?”
Trần Hề theo lời anh quay đầu, người đàn ông bụng phệ đang đúng lúc khóa cửa quán ăn lại, trên cửa treo một tấm gỗ, chủ tiệm có chuyện, tạm thời nghỉ bán.
“…”
Kỳ nghỉ lễ 1/5 kéo dài ba ngày đã kết thúc, Phương Mạt bắt đầu đeo khẩu trang đi học. Vốn dĩ ông chủ Phương hơi phê bình về chuyện xóa nốt ruồi này của cô ấy, sau đó thấy cô ấy đeo khẩu trang nên lại chuyển đề tài, cảm thấy Phương Mạt đeo khẩu trang giấu đi gương mặt xinh đẹp của cô ấy như thế, chỉ số an toàn cũng tăng cao. Ông lại nghe nói vết thương sau khi lành lại chắc cần phải ba tháng. Ông chủ Phương cũng nóng lòng muốn thử, xúi giục Phương Mạt và Trần Hề không có việc gì thì đến bệnh viện xóa nốt ruồi nhiều một chút.
Vết đỏ trên cằm của Trần Hề vẫn còn rất rõ, cũng bôi hết thuốc sát trùng rồi, nhưng kem trị sẹo vẫn còn phải bôi một khoảng thời gian nữa.
Bên Lý Hải Long không tìm Trần Hề đến hỗ trợ phiên dịch thủ ngữ nữa, đương nhiên cũng không có tin tức truyền đến. Ý Lý Hải Long là Trần Hề vẫn còn nhỏ, nếu ông ấy sớm biết vụ án của Đổng San San liên quan đến phương diện kia, thì ban đầu ông ấy sẽ không tìm Trần Hề đến giúp đỡ.
Cho nên Trần Hề lại lao đầu vào học tập, cô biết chuyện vụ án của Đổng San San lần nữa là vào trung tuần tháng năm.
Ngày đó lớp 10/1 có trận đấu bóng rổ, người không chơi bóng trong lớp cơ bản đều đến sân bóng làm cổ động viên.
Trần Hề vẫn chưa qua đó, cô làm đề đến mức đầu choáng mắt hoa, nên đến phòng vệ sinh. Lúc trên đường trở về phòng học, cô nhìn thấy Liêu Tri Thời và một nữ sinh xinh đẹp từ lớp 10/4 đi ra. Trần Hề nhớ nữ sinh này, hình như là học sinh của lớp chuyên hóa.
Hai người chạm mặt nhau trên hành lang, Liêu Tri Thời từ xa nhìn cô hất cằm lên nói: “Chào nhé.”
“Xin chào.” Trần Hề chào hỏi cậu ta xong, thì đi vào lớp của mình.
Liêu Tri Thời cúi đầu nói với nữ sinh đó mấy câu, sau đó một mình đi vào lớp học, sau khi vào cửa cậu ta nhìn thấy mấy người còn trong lớp, Trần Hề ngồi ở hàng đầu tiên.
Trương Tiểu Hạ ngồi bên cạnh, đang huơ tay múa chân với Trần Hề và Bạch Chỉ: “Phan Đại Châu buồn cười thật đấy, không phải cậu ấy đứng cạnh sân bóng hay sao, sau đó có người vô tình làm bóng rổ bay đến, cậu ấy thấy nhưng không biết tránh, lại còn nhảy cẫng lên muốn đánh bóng trả về, kết quả nhảy lên không tới, trực tiếp ngã chổng mông lên trời.”
Trần Hề hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”
“Đập bóng sao?” Bạch Chỉ cũng hỏi: “Chờ lát nữa không đánh được thì cùng so tài đi.”
Trương Tiểu Hạ: “Xem thì thấy té cũng chẳng đến nỗi nào, chỉ là cậu ấy cứ quấn lấy Phương Nhạc, để Phương Nhạc xoa mông cho mình.”
Bạch Chỉ và Trần Hề: “…”
“Thế Phương Nhạc có xoa cho cậu ấy không?”
Giọng nói này từ từ đến gần, lúc này Trương Tiểu Hạ mới nhìn thấy Liêu Tri Thời đi vào. Mắt Trương Tiểu Hạ mở to lên, trả lời chậm mất nửa nhịp: “Hả, không, không có xoa.”
Nói xong mấy chữ này, cô ấy nói thêm: “Phương Nhạc nói người đánh bóng lệch kia qua xoa mông giúp Phan Đại Châu.”
“Phụt.” Bạch Chỉ cười to.
Trần Hề và Liêu Tri Thời cũng đều cười theo, Liêu Tri Thời nhìn Trần Hề nói: “Vị trí này của cậu, ở dưới mí mắt thầy cô đấy.”
“Đúng thế.” Trần Hề nói: “Vị trí rất tốt.”
Liêu Tri Thời biết Trần Hề đang nói thật lòng, cậu ta cười một tiếng, hỏi cô: “Lát nữa có đến xem Phương Nhạc chơi bóng không?”
Trần Hề nói: “Đi, nhưng mà sẽ đến trễ một chút.”
Trương Tiểu Hạ nghe thế nói: “Ôi, thế cậu không đi cùng bọn tớ sao?”
Trần Hề lật đống bài thi trên bàn nói: “Trước tiên chờ tớ gặm xong cục xương này đã.”
“Ôi.” Trương Tiểu Hạ lo lắng: “Tớ lo lắng thay răng của cậu đấy.”
“Yên tâm đi, răng lợi của tớ đều rất tốt.”
Liêu Tri Thời buồn cười, Bạch Chỉ bên cạnh có chút tò mì, cô ấy cũng biết Liêu Tri Thời. Bạch Chỉ hỏi: “Hôm nay mở đường biên giới sao?”
“Leo tường đấy.” Liêu Tri Thời không giấu diếm.
“À…”
Liêu Tri Thời lại hỏi Trần Hề: “Vết thương trên cằm cậu lành rồi sao?”
Trần Hề: “Vết thương?”
“Lần trước chỗ đó của cậu không phải dán băng gạc sao?” Liêu Tri Thời nhắc nhở: “Lúc ở văn phòng luật sư đấy.”
“À.” Đã là chuyện nửa tháng trước rồi, Trần Hề sờ cằm một cái, dấu chấm đỏ nhỏ đã trở nên nhạt đi nhiều rồi, nói: “Tốt rồi.”
Trương Tiểu Hạ và Bạch Chỉ dọn dẹp một chút rồi đến sân bóng rổ, hai cô ấy cầm theo túi, nhìn Trần Hề nói: “Thế chúng tớ đi trước đây, cậu đừng đi muộn quá đấy.”
“Được.”
Bên cạnh Trần Hề có vị trí trống, Liêu Tri Thời thuận thế ngồi xuống: “Gần đây cậu có đi đến văn phòng luật kia nữa không?”
Trần Hề cầm bút chuẩn bị làm đề, thấy Liêu Tri Thời ngồi xuống, cô không thể làm gì khác hơn là để bút xuống trước: “Không có.”
“Thế cậu có biết tình hình Đổng San San bây giờ thế nào rồi không?”
Trần Hề lắc đầu: “Không biết.”
“Muốn biết không?”
Trần Hề ngạc nhiên: “Cậu biết sao?”
Liêu Tri Thời cười ngầm thừa nhận. Trần Hề bảo vệ quyền riêng tư của Đổng San San, ngày đó cô đã bảo vệ người ta rất tốt, ngay trước mặt của bọn họ, Trần Hề chỉ dùng thủ ngữ không hề nói một chữ nào, sau đó còn dỗ Đổng San San vào phòng làm việc.
Thật ra văn phòng luật sư cũng có giữ bí mật với các vụ án, nhưng chuyện của Đổng San San này đã dấy lên mưa to gió lớn, văn phòng luật sư tranh luận không ngừng, Đổng San San biết lại quá ít, cô ấy cũng không biết văn phòng luật sư là nơi bảo vệ mình, cho nên chuyện này căn bản không giấu được, Liêu Tri Thời là nghe anh họ mình kể lại.
Liêu Tri Thời nói: “Tranh cãi rất dữ dội, cậu Phương Nhạc muốn giúp người ta, nhưng văn phòng luật sư lại không ủng hộ.”
Trần Hề đảo mắt suy nghĩ một lát, rồi “À” một tiếng.
Liêu Tri Thời nhìn cô: “Phản ứng này của cậu có phải hơi lạnh nhạt không.”
“Hả?”
“Tôi nghĩ là cậu sẽ rất quan tâm, dù sao, ít nhiều gì cũng có chút tò mò.” Liêu Tri Thời nói.
Trần Hề vuốt ve viên bi trên thân bút, nói: “Thật ra thì tôi cũng có thể nghĩ được.”
Liêu Tri Thời hỏi: “Nghĩ cái gì?”
Trần Hề hỏi ngược lại cậu ta: “Họ có báo cảnh sát không?”
“Có.”
“Thế Đổng San San có thể hiểu được không?”
Lời nói này khiến Liêu Tri Thời ngạc nhiên, cậu ta còn tưởng rằng khi Trần Hề nghe thấy luật sư báo cảnh sát, sẽ thoải mái vì đã giúp đỡ được, cậu ta không hiểu nói: “Sao lại hỏi thế?”
Trần Hề nghĩ một chút, nghĩ ra một cách giải thích để người khác có thể nghe hiểu được.
“Giả thiết như có một người đứng trên nóc một tòa nhà đang bốc cháy, cô ấy cảm nhận không được hỏa hoạn, người cứu viện đứng dưới tòa nhà nói cô ấy nhảy xuống đi, họ sẽ bơm nệm hơi cho cô ấy, sau đó cô ấy nhảy xuống.
Nhưng mà lúc cô ấy đến giữa không trung, mới phát hiện thì ra nệm hơi vẫn chưa bơm đầy hơi, như thế, chờ lúc cô nhảy rồi, nệm hơi có thể được bơm đầy sao? Nếu nệm hơi thật sự được bơm đầy, thì không còn gì tốt hơn nữa, từ nay về sau cô ấy có thể sống tự do. Nhưng nếu nệm hơi chưa kịp đầy thì sao, như thế, lúc đầu cô ấy đang đứng trên sân thượng, thế thì có phải sẽ sống lâu hơn được một chút nữa hay không?”
Trần Hề nghĩ, sao văn phòng luật sư không quá ủng hộ cậu Phương Nhạc? Có lẽ có liên quan đến lợi ích, điều này đương nhiên là việc làm ăn lỗ vốn. Có lẽ họ cũng biết, tình huống Đổng San San là đặc biệt, nếu không thể cứu cô thoát khỏi biển lửa hoàn toàn, thì có lẽ Đổng San San sẽ gặp nhiều đau khổ hơn nữa.
Liêu Tri Thời không nói gì, cậu ta nhìn gò má Trần Hề, cậu ta phát hiện thì ra người này có một loại cảm xúc trầm tĩnh vượt quá lứa tuổi của cô.
Trên sân bóng rổ đầy kín người, lớp 10/1 vẫn còn chưa có kết quả. Phan Đại Châu đứng xen lẫn trong đám người lớp một, nhìn thấy Trương Tiểu Hạ và Bạch Chỉ chạy đến, cậu ấy hỏi: “Trần Hề đâu, không đến cùng với hai người sao?”
Trương Tiểu Hạ nói: “Cậu ấy đến trễ, muốn gặm đề thi một lát nữa.”
Phan Đại Châu khâm phục: “Không hổ là thần đồng nhà tôi nhỉ, cuộc thi cũng sắp bắt đầu rồi.”
Bạch Chỉ ở bên cạnh nói: “Tớ nghi cậu ấy quên mất thời gian quá, dù sao cậu ấy cũng đang nói chuyện phiếm với trai đẹp mà.”
Phương Nhạc ngồi chồm hổm trên đất buộc dây giày, sau khi cột xong thì đứng dậy liếc nhìn Bạch Chỉ. Phan Đại Châu nóng lòng thay anh em của mình nên nói: “Trai đẹp nào thế?”
“Liêu Tri Thời đấy.” Trương Tiểu Hạ phấn khích đỏ bừng cả mặt: “Nhờ phúc của Hề Hề đấy, vừa nãy tôi còn nói chuyện với Liêu Tri Thời nữa nè.”
Quả thật Liêu Tri Thời có nói hôm nay cậu ta muốn đi qua xem bọn họ thi đấu, Phan Đại Châu tò mò: “Hai người họ nói chuyện phiếm sao? Hai người họ thì có thể nói gì.”
“Sao tôi biết được.” Trương Tiểu Hạ nói: “Lúc tôi ra khỏi phòng học Liêu Tri Thời đến ngồi ở chỗ của tôi, chắc cũng có nói chuyện đi.”
Đôi mắt ti hí của Phan Đại Châu dưới đáy mắt kính nhìn trộm Phương Nhạc, trái lại vẻ mặt Phương Nhạc vẫn bình thường, đứng tại chỗ làm nóng người một hồi, rồi đi theo bọn Thẩm Nam Hạo và Lâu Minh Lý.
Khán giả đứng ngoài sân vận động vây xem như núi với biển, cổ vũ cực kỳ nhiệt tình. Sau trận mở màn, lớp 10/1 phát huy không tệ, chủ lực là Phương Nhạc liên tục cầm bóng, nhưng tình hình dần căng thẳng hơn khi Phương Nhạc để mất bóng hai lần liên tiếp.
Bạch Chỉ cực kỳ lo cho vinh dự của lớp học: “Phương Nhạc bị gì thế, đây là năng lượng không đủ đó hả? Tối qua cậu ấy ngủ không ngon hay là hôm nay ăn chưa no thế?”
Trương Tiểu Hạ cũng lo lắng hỏi: “Đừng lo lắng đừng lo lắng, Phương Nhạc cố gắng lên nha!”
Phan Đại Châu cũng lo lắng thay Phương Nhạc, bên này anh em! Bên kia anh em! Anh em cẩn thận! Một tiếng kêu của cậu ấy như xé nát tim gan, cuối cùng khi thật sự không thể kêu nữa, Phan Đại Châu vỗ Phương Tiểu Hạ: “Hai người, mau gọi Trần Hề đến đi.”
“Hả?” Trương Tiểu Hạ còn say mê với tình hình trận đấu nói.
“Tin tôi, đầu óc Trần Hề rất nhanh nhạy, tôi muốn hỏi cậu ấy có chút chiến thuật nào không, dạy anh em tôi một chút.” Phan Đại Châu thành khẩn nói.
Trương Tiểu Hạ rất nghi ngờ hỏi: “Thật hay giả thế?”
“Tôi lừa cậu làm gì, không tin tôi và cậu đánh cược không!”
“Đánh cược gì?”
“Theo cậu hết!”
“Được, cậu nhớ đấy!”
Trương Tiểu Hạ nhanh chóng chạy như bay về lớp học, một lát sau kéo Trần Hề đến sân banh, Phan Đại Châu thì la làng lên nói: “Trần Hề à, cậu tới rồi hả —”
Giọng nói này như vang vọng khắp núi sông, khiến mấy người trên sân bóng hết hồn lảo đảo một chút, Thẩm Nam Hạo nói: “Ai đó mang Phan Đại Châu xuống đi!”
Nghỉ giữa hiệp, có rất nhiều nữ sinh đang chờ đưa nước cho những cầu thủ, Phan Đại Châu như người ba già, bỗng nhiên nhét vào trong tay Trần Hề một chai nước suối. Trần Hề vừa mới chạy đến, còn tưởng Phan Đại Châu đưa nước cho cô uống, cô vừa tính nói cảm ơn muốn mở nắp ra uống, vừa mở được phân nửa, thì trong tay lại trống trơn.
Phương Nhạc cầm chai nước suối vừa được mở phân nửa của Trần Hề, anh rắc rắc mở nước cho xong, hỏi cô: “Sao giờ mới đến?”
“Vốn là muốn làm đề một lúc, sau đó thì gặp Liêu Tri Thời, nên mới cùng cậu ta nói chuyện một lát.” Trần Hề nhìn chằm chằm chai nước suối trên tay Phương Nhạc.
Phương Nhạc liếc nhìn chỗ cách đó không xa, Liêu Tri Thời đang nói chuyện với cô nữ sinh lớp 10/4 kia: “À, hai người nói chuyện gì thế?” Anh không nhìn thấy ánh mắt của Trần Hề, ngẩng đầu uống nước ừng ực.
Vốn dĩ Trần Hề không khát đến thế, thấy nước bỗng nhiên hết như thế, cô đột nhiên cảm thấy rất khát, nhẹ nhàng thở dài.
Phan Đại Châu quay lưng lại, cũng thở dài một chút, bây giờ cậu ấy chẳng muốn làm vị trí ba già này chút nào.
Còn chừng một tháng nữa là kết thúc năm lớp 10, những cuộc thi trong trường đều vượt qua. Sau khi kết thúc cuộc thi đấu bóng rổ thì đến tiết văn học trong trường, câu lạc bộ sách Anh – Mỹ của Phương Nhạc cũng tổ chức một hoạt động lớn, Trần Hề không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào, cô và Giả Xuân đều một lòng nghiêm túc nghiên cứu các môn học.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, tới nghỉ hè, bây giờ nghỉ hè cũng giống trước kia, tháng tám ban thi đua và ban thực nghiệm đều phải trở về trường học sớm.
Thời gian nghỉ của Trần Hề và Phương Nhạc cũng bị rút ngắn lại, nhưng nghỉ hè dù sao vẫn hơn nghỉ đông, ông chủ Phương giữ đúng lời hứa, quyết định xử lý xong hết công việc của mình, rồi đưa Trần Hề về quê một chuyến.
Đúng lúc Trần Hề cũng có thời gian, trước tiên cô đi đến nhà của đứa nhỏ cô dạy thêm kia. Trước khi lên đường, Trần Hề thu dọn hành lý từ sớm, ông chủ Phương bị cao huyết áp nhưng bây giờ lại bị nặng hơn, lúc đầu chỉ cần sáng sớm uống một viên thuốc trước khi ăn, bây giờ cần một ngày uống hai viên.
Trái lại không đến mức quá nguy hiểm, nhưng mẹ Phương và bà nội Phương cũng không yên tâm để ông ấy một mình đi đường xa xôi, vì thế hai người đều đưa mắt nhìn sang một người đàn ông khác trong nhà.
Cũng xem là đàn ông, qua sinh nhật mười bảy tuổi, đường nét trên gương mặt của Phương Nhạc cũng đã trẻ trung hơn mấy phần, thêm trưởng thành và một chút sắc bén.
Giống như Trần Hề đã đánh giá trước đó, mười bảy tuổi, nghe có chút đáng tin hơn nhiều, ông chủ Phương cũng yên tâm hơn nhiều đối với người con trai đã thành niên của mình.
“Con đi thay ba đi, chuẩn bị một chút, qua hai ngày nữa thì lên đường, trên đường chỉ có hai đứa, con phải canh con bé cho ba, mắt không được chớp, nửa bước không được rời, có biết chưa.” Ông chủ Phương ra lệnh.
“Hu hu hu, không phải chị không muốn cùng em về nhà, mà mặt chị, hu hu hu hu.” Phương Mạt vẫn còn đeo khẩu trang chưa tháo xuống, cô ấy dựa vào bả vai Trần Hề nói.
Mắt không được chớp, nửa bước không được rời.
Phương Nhạc cực kỳ bình tĩnh “Vâng” một tiếng, sau đó im lặng trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.