Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa


Chương 32


Nghe nói phải vào cung ở một thời gian ngắn, A Cẩn cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, nào lại có chuyện như vậy. Nàng vẫn là đứa bé mà, sao lại phải vào cung ở nữa chứ! Người ta phải ở bên cạnh mẫu thân mới hạnh phúc nhất! Trong hoàng cung không có cái gì, lại rất đáng ghét, A Cẩn ê ê a a, biểu đạt sự tức giận trong lòng. Nhưng mà tức giận không có tác dụng, Lục Vương phi lo nghĩ, thấp thỏm lo lắng cũng không có ích gì, A Cẩn vẫn bị đóng gói thành một cục thịt tròn đưa vào trong cung.

Do biết nàng không đáng tin cậy, ừm, chính là sự kiện “bốc mùi” hoàng cung và sự kiện “cơ thể vàng” của Phó tướng quân, đánh chết Lục Vương gia cũng không chịu đồng hành cùng A Cẩn, ghét bỏ tiểu khuê nữ nhà mình, nhưng A Cẩn làm gì còn tâm trạng để ý đến ông ta. Nàng đang rất phiền muộn đây! Oánh Nguyệt thao thao bất tuyệt nói rằng đương nhiên là do Phó Thời Hàn giở trò quỷ, mọi người đều cho rằng nàng ấy nghĩ quá nhiều nên nói bậy. Nhưng không ai ngờ, nàng ấy quả thật đã nói trúng chân tướng!

Ngu Quý phi chưa từng sinh hài tử, đương nhiên sẽ không biết chăm sóc hài tử, nhưng dù thế A Cẩn vẫn ở trong cung bà. Cũng đâu thể để cho tiểu thiếu niên Phó Thời Hàn nuôi hài tử được. Lần đầu tiên Ngu Quý phi nuôi hài tử nên cũng rất hồi hộp, từ sáng sớm bà đã dặn dò mọi người chuẩn bị, mãi cho đến khi A Cẩn tiến cung, bà vẫn không tự tin. Hoàng Đế thấy Ngu Quý phi như vậy thì tuy trong lòng có hổ thẹn, nhưng ông không hối hận với lựa chọn của mình. Nếu như bà ấy thật sự có hài tử, bây giờ bà ấy đã không thể ngồi ở vị trí này.

Lục Vương phi ôm A Cẩn không muốn buông tay, nhưng bà cũng biết làm thế nào là thỏa đáng nhất. Lục Vương phi mỉm cười, quỳ lạy Hoàng Đế và Ngu Quý phi, bà đặt A Cẩn vào tay Ngu Quý phi: “Cục thịt nhỏ A Cẩn này càng ngày càng béo tròn, ôm lâu cánh tay sẽ hơi tê đấy. Nương nương đừng chiều con bé mà ôm nhiều, con bé biết dọa người khác nhất.”

Ngón tay Ngu Quý phi v/uốt ve cánh tay nhỏ của A Cẩn, cảm thấy nàng khiến cho người khác yêu không chịu được: “A Cẩn ở đây với bản cung một thời gian, được không?”

A Cẩn ê a một tiếng, huơ huơ móng vuốt, thật ra, người ta không muốn nói chuyện! Không biết có phải do làm đứa bé lâu hay không, nàng vậy mà lại có trạng thái hoàn toàn của một đứa bé, để mẹ của mình rời đi, không vui!

Ngu Quý phi cũng không hiểu được những suy nghĩ trong nội tâm A Cẩn, chỉ không ngừng dỗ nàng. A Cẩn thấy đại mỹ nhân gấp gáp như vậy, lộ một nụ cười với bà, biểu hiện sự hữu nghị của mình.

Lục Vương phi cũng không thể ở mãi trong cung, chạng vạng tối bèn lưu luyến không rời mà đi. Thời Hàn vẫn luôn đợi ở bên cạnh Ngu Quý phi, không nhúng tay giúp đỡ, nhưng Lục Vương phi vừa đi, hắn lại đề nghị để mình ôm A Cẩn. Ngu Quý phi thấy thế bèn cố ý không cho, thấy hắn lộ ra biểu cảm gấp gáp thì không nhịn được bật cười.

“Con đó. Nếu để cho Lục Vương phi biết con cứ nằng nặc đòi bảo bối trong lòng người ta tiến cung ở, thì sợ là sẽ hận chết con.” Ngu Quý phi trêu ghẹo. A Cẩn vốn đang mơ màng, nhưng vừa nghe xong đã tỉnh táo lại. Thì ra là thằng nhãi này, tiểu tỷ tỷ của nàng vậy mà đoán đúng, đứa trẻ hư hỏng xúi quẩy này, ta và ngươi có thù gì oán gì, ngươi lại muốn ta rời khỏi mẹ!

A Cẩn nhe răng đối diện với Thời Hàn, hắn chọt chọt cằm nàng: “A Cẩn có muốn ca ca không?”

A Cẩn nhe răng “ê a” một tiếng, rõ ràng không vui. Thời Hàn ngẩng đầu mỉm cười với Ngu Quý phi: “Ngài xem, nàng rất vui vẻ đó!”

Hờ! Mọi người yên lặng cúi đầu, ngài còn có thể đổi trắng thay đen hơn chút nữa không? Ngu Quý phi lại giống như đã quá quen, trả lời: “Vậy thì A Cẩn rất hợp ý với con.”

Thời Hàn gật đầu, ôm A Cẩn vào lòng: “Con sẽ bảo vệ muội muội.”

Cứ như thế, A Cẩn ở lại trong cung, Ngu Quý phi chưa từng sinh và nuôi hài tử, nhưng lại chăm sóc A Cẩn từng li từng tí. A Cẩn đang mơ màng thì cảm nhận được Ngu Quý phi đang sờ bàn tay nhỏ của nàng, nói: “Nếu như ta có hài tử thì cũng sẽ đáng yêu như thế nhỉ?”

Là ta, không phải bản cung.

A Cẩn nghĩ, có lẽ thật ra Ngu Quý phi rất muốn có một hài tử, nhưng rốt cuộc vì sao không có thì nàng cũng không biết được. Nhưng thỉnh thoảng sẽ nghe mọi người nói thì cũng có phỏng đoán, hình như Hoàng Đế hi vọng Ngu Quý phi không có hài tử? Vốn A Cẩn rất tò mò, sao chưa từng nghe mẫu thân nàng nhắc tới tổ mẫu, tiến cung ở vài ngày mới phát hiện thì ra không chỉ có một mình nhà nàng như thế, mẫu phi của tất cả Hoàng tử trưởng thành đều không còn tại thế. Nghĩ đến đây, A Cẩn cảm thấy hình như mình bị Conan nhập hồn. Hình như nàng nhớ mang máng có một số triều đại lưu hành việc trừ mẫu lập tử, tuy không dám khẳng định ở đây cũng vậy nhưng nàng vẫn hơi sợ. May phụ thân nàng là một bao cỏ, không phải leo lên Hoàng vị, nếu không nhà nàng lại phải đứng trước một trận gió tanh mưa máu đây!

Được thôi, chuyện này cũng không thể chắc chắn, khó hiểu ghê…

Tứ Vương phi nghe nói A Cẩn vào cung ở thì cực kì ghen ghét, khuyến khích Tứ Vương gia cũng đưa nữ nhi mình vào cung. Phải biết rằng nếu có thể lấy lòng Ngu Quý phi cũng là một chuyện rất quan trọng. Nhưng Tứ Vương gia không làm thế, tuy vậy, Hoàng Đế bên này cũng nhận được tin, thấy ông mỉm cười nói lại chuyện này với Ngu Quý phi như trò cười, A Cẩn kinh ngạc không thôi. Quả nhiên Hoàng Đ-ế biết tất cả mọi chuyện! Nàng lập tức biết điều hơn một chút, nếu như A Cẩn có cái đuôi, đương nhiên nàng sẽ vẫy một cái.

Thấy A Cẩn nở nụ cười lấy lòng như con mèo nhỏ, Hoàng Đế nói với Thời Hàn: “A Hàn, ôm A Cẩn đến cho trẫm xem một cái.”

Thời Hàn đang dùng trống bỏi chơi với A Cẩn, nghe Hoàng Đế nói thì không vui cho lắm, nhưng vẫn ôm A Cẩn đến: “A Cẩn còn nhỏ, ngài phải ôm nàng nhẹ một chút.”

Hoàng Đế nhíu mày, sau đó cười nói: “Nói đến đây, A Cẩn cũng được xem là tôn nữ của trẫm, chẳng lẽ con lại cho rằng trẫm không bằng con à?”

Sắc mặt Thời Hàn vẫn như thường: “Nhưng mà ngài chưa từng ôm tiểu hài tử mà.”

A Cẩn ngó ngó người này rồi lại ngó ngó người kia, đôi mắt to đen nhánh cong thành hình trăng rằm. Ngu Quý phi yêu cục thịt này nhất, bà vươn tay, A Cẩn tranh thủ khoác tay lên tay bà. “Ê a!” Ngu Quý phi vừa thơm vừa mềm được bà ôm đương nhiên tốt hơn Thời Hàn và hoàng gia gia. Ngu Quý phi đón nàng vào lòng, sửa lại cái yếm nhỏ cho nàng, gần đây khí trời nóng bức, A Cẩn mặc ít, ngọc bội thật to treo trước ngực. Đó là vật Hoàng Đế ban thưởng lúc trước, cũng là khối ngọc bội mà A Cẩn thích nhất. Nàng lắc lư tiểu ngọc bội của mình, “ê ê a a” với Hoàng Đế, tỏ vẻ mình rất thích khối ngọc bội này.

“A Cẩn lanh lợi quá, ngài xem, con bé còn nhớ đây là ngài tặng con bé.” Ngu Quý phi nói.

Hoàng Đế gật đầu, khen ngợi A Cẩn: “Thật là một hài tử tốt biết bao, tuy tức phụ nhi của lão Lục hơi mềm yếu nhưng lại rất biết dạy hài tử. Ba đứa nhỏ của Lục Vương phủ đều vô cùng tốt.”

A Cẩn được khen, đắc ý ưỡn ngực.

A Cẩn biểu hiện rõ ràng như vậy, người trong phòng đều buồn cười: “Chà chà, đây là khen con á? Đắc ý như thế!”

“Hi hi hi a!” A Cẩn cười, lộ ra chiếc răng nhỏ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN