Tầm nửa tháng sau, Triệu Ảnh Quân xuất viện, đoàn làm phim muốn tổ chức ăn mừng, đột nhiên một tin tức trấn động truyền tới – Đoàn phim Thẩm Tác đã hơ khô thẻ tre.
Phản ứng mạnh nhất không ai khác ngoài đạo diễn Lê: “Làm sao có thể? Trước đó Lỗ đạo diễn còn bất hòa với Ngô Tinh Tinh, hơn nữa đoàn phim của bọn họ còn quay sau chúng ta bảy ngày, sao lại hoàn thành nhanh như vậy?”
Lương Khê thản nhiên trả lời: “Bọn họ muốn đẩy nhanh tiến độ, phát sóng trước chúng ta.”
“Làm sao cậu biết?” Đạo diễn Lê thắc mắc.
Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân nhìn nhau, cười gian xảo.
Cứ chờ xem!
*** *** ***
Thời gian trôi đi, cuối tháng mười một bộ phim “Mặt Trái” đã hoàn tất các đề mục, thuận lợi thông qua bước kiểm duyệt, sẽ cho ra mắt vào dịp lễ giáng sinh.
Vết thương trên đầu Triệu Ảnh Quân đã khỏi hẳn, nhưng vẫn lưu lại thẹo, mỗi lần Lương Khê nhìn đến sắc mặt liền ưu sầu, thấy vậy, anh liền quyết định không thèm cắt tóc, tùy ý tóc mọc, che luôn vết thẹo càng tốt.
Hôm nay ngày bốn tháng mười hai, đoàn làm phim Thẩm Tác hợp tác cùng An Tường cử hành lễ hơ khô thẻ tre.
Rất nhiều nhãn hàng truyền thông đến trợ oai, Thẩm Đông Quân và Dư Kiết Ngạo cũng tham gia.
Lương Khê cầm một dĩa trái cây từ phòng bếp đi ra, ngồi xuống ghế sô pha cạnh Triệu Ảnh Quân, hai người vừa ăn vừa xem chương trình phát sóng trên TV.
Chủ trì là đài truyền hình X, mở đầu giới thiệu về lần hợp tác của hai công ty giải trí hàng đầu trong nước, sau thành viên đoàn phim kể lại chuyện diễn ra trong quá trình quay phim.
Khi hỏi đến vấn đề phim ra cùng thời điểm với Trung Khúc, anh có lo lắng gì?
“Tôi sẽ không nhiều lời, bộ phim lần này là sản phẩm của Thẩm Tác cùng An Tường kết hợp, khán giả cứ yên tâm về chất lượng, đảm bảo sẽ không khiến mọi người thất vọng.” Thẩm Đông Quân khẳng khái trần từ.
Phía dưới vỗ tay một mảnh.
Người chủ trì lại hỏi: “Dư tổng,, anh dự đoán một chút về doanh thu đi.”
“Ba tỷ.” Dư Kiết Ngạo nói.
Tuy rằng con số này đối với thị trường phim điện ảnh hiện giờ không thấm vào đâu, nhưng ở mảng phim kinh dị là rất khó.
Phải biết, doanh thu phim kinh dị nội địa cao nhất còn chưa qua được con số một tỷ, có bộ chỉ thu về mấy chục triệu, nhà đầu tư còn phải khóc thét.
Chủ trì dời ánh mắt đến Trì Viễn và Ngô Tinh Tinh: “Nghe nói hai nam chính của chúng ta trong quá trình quay phim đã thiết lập một mối quan hệ khăng khít?”
Ngô Tinh Tinh tươi cười xán lạn: “Đúng rồi ạ, anh Viễn rất tốt với em, còn giúp đỡ em rất nhiều lần.”
“…” Trì Viễn khiêm tốn cười cười: “Em ấy nói quá thôi, mọi người đừng tin, kỳ thật Tinh Tinh rất đáng yêu, trong đoàn mọi người đều yêu mến em ấy.”
Thân thể Lỗ đạo diễn bên cạnh chợt cứng lại, cũng chỉ có thể cười theo phụ họa.
Trao đổi thêm vài câu hỏi, nghi thức khánh công kết thúc, trailer tuyên truyền đầu tiên của bộ phim rốt cuộc công khai.
Triệu Ảnh Quân và Lương Khê bất động nhìn chằm chằm màn hình phát các mẫu quảng cáo quen thuộc, biểu cảm vô cùng vi diệu.
Ngày hôm sau tới đoàn phim, mọi người đều bàn luận chuyện này.
Tất cả mọi người đều đã xem trailer tuyên truyền, hơn nữa cảm thấy nồng đậm hàm xúc sao chép.
Lương Khê vừa tới phim trường, đã bị Lê đạo diễn kêu qua.
“Kịch bản có phải là bị đạo không?”
Lương Khê gật đầu: “Đề tài có chút tương tự.”
“Vậy phải làm sao?” Lê đạo diễn sau ngày hôm qua hiển nhiên không còn bình tĩnh: “Bọn họ chiếu trước chúng ta ba ngày, dang cư mận chắc chắn sẽ nghiêng về phía họ.”
Lương Khê không đổi sắc: “Anh cứ tin ở tôi.”
Nếu đã nói vậy, Lê đạo diễn cũng không tiếp tục hoài nghi, mạnh mẽ giữ vững tinh thần: “Đúng, quản lý Khê là ai kia chứ?”
Ba ngày sau, đoàn phim Trung Khúc cũng tiến hành lễ hơ khô thẻ tre, dĩ nhiên không có nhà đầu tư hay tài trợ nào đến.
Sau khi trailer được tung ra, không ngoài dự liệu nhận về một đống gạch đá, đủ để xây một tòa biệt thự.
Bên dưới clip, vô vàng lời lẽ thô tục thay phiên xuất hiện.
[Đạo nhái, rõ ràng là đạo nhái!]
[Tẩy chay phim.]
[Kịch bản giống đến 80% phim “Lời nguyền” của Tinh Nhi, quyết định tẩy chay.]
[Trung Khúc là cái thá gì! Tôi chỉ biết Thẩm Tác và An Tường…]
Phim còn chưa công chiếu đã phải đứng trước hàng vạn chỉ trích từ dư luận, tinh thần nhân viên Trung Khúc đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Có vài fan cuồng còn tìm đến tận cửa, ném trứng gà vào công ty, thấy thế Lương Khê chỉ đành cho nhân viên nghỉ việc vài ngày để thư giãn đầu óc.
Hai tuần sau, Trì Viễn trực tiếp đem vé đưa tới cửa cho Lương Khê.
“Ba vé?” Lương Khê bất ngờ, ở đây chỉ có cậu và Quân Quân thôi mà.
Trì Viễn ngại ngùng: “Vé kia cho anh Cao.”
“…” Lương Khê ngầm hiểu, gật gật đầu: “Ngày mai sẽ tới.”
“À…” Trì Viễn định an ủi Lương Khê mấy câu, nhưng lại không biết cách.
“Đừng lo cho tôi, không sao cả.” Lương Khê còn thầm nghĩ, cậu nên lo cho giám đốc Thẩm thì hơn.