Quay về thực tại, Khương Tử buông bỏ gương mặt ngây ngô thường ngày, giương lên nụ cười khinh bỉ: “Phải, là tao.”
“Tại sao mày lại làm vậy?” A Bảo không dám tin người bạn thân cùng mình lớn lên lại tìm cách hại mình.
Khương Tử lạnh lùng bước đến trước khung tranh lớn duy nhất trong phòng, trên đó là hình ảnh quỷ nữ áo đỏ ôm lấy bào thai: “Vu Thị là chị họ tao.”
“Thì sao?” A Bảo khó hiểu: “Liên quan gì đến tao chứ!”
“Liên quan…” Khương Tử liếc nhìn A Bảo, trong mắt ẩn nhẫn lửa giận pha chút thù hận hiếm thấy: “Chị tao mất bệnh phụ khoa ở phụ nữ, lại từ nhỏ sinh sống trong núi, nên đối với bệnh tình của bản thân vẫn không dám nói ra ngoài.
Chính tao đã khuyên chị ấy đến tìm mày, tao tin tưởng mày vì mày là bạn tốt của tao.”
“…” A Bảo hình như đã nhớ ra từng có một người phụ nữ quê mùa đến gặp mình, không lẽ…
Nước mắt Khương Tử lăn dài: “Sau khi uống thuốc của mày, quả nhiên bệnh chị tao dần khỏi hẳn, nào ngờ sau đó lại phát hiện chị ấy mang thai rồi.”
Nghe đến đây, thân thể A Bảo không còn đứng vững nữa, trượt dài xuống sàn, hắn có thể đoán ra kết cục của chuyện này.
“Mày biết không? Chị ấy vô cùng đáng thương, đến tháng thứ tám chị ấy mới biết mình đã mang thai nghiệt chủng.” Nước mắt Khương Tử vẫn không ngừng rơi: “Vì không chịu được nguyền rủa của người đời, chưa chồng mà đã chữa hoang, chị tao đã dùng kéo rạch bụng moi đứa bé ra, sau cùng mất quá nhiều máu mà qua đời.”
“Đủ rồi, đủ rồi!” A Bảo điên cuồng gào thét, hắn muốn chạy trốn, hắn sợ hãi, hắn không muốn chết!
“Muộn rồi!” Khương Tử âm u cười, miệng bắt đầu niệm một dãy chú kỳ lạ, chỉ thấy từ sau lưng Khương Tử hai con quỷ một lớn một nhỏ đi ra, lao về phía A Bảo, kéo hắn vào trong bức tranh.
Bức tranh ban đầu chỉ có quỷ mẫu tử, giờ đã xuất hiện thêm gương mặt vặn vẹo của A Bảo, Khương Tử nhìn nó rất lâu, phá lên cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi, kiệt tác để đời của ta!”
Quay xe!
Trên màn hình lần nữa chiếu về cảnh ở quá khứ, Khương Tử nhặt được một quyển tà thuật, bên trong có một đề mục “giao kèo với quỷ”.
Chuyển cảnh, Vu Thị mang thai được tám tháng quyết định sinh đứa bé ra, nhưng cô đâu ngờ được, sau khi nghe xong Khương Tử liền cầm cây kéo trên bàn đâm vào bụng cô, một nhát tiễn một xác hai mạng.
Khương Tử dùng máu cô vẽ vòng hiến tế, đem cô làm lễ vật tặng cho quỷ dữ.
“Ai cũng nói tao điên! A Bảo, mày nhìn đi, tao thành công rồi!” Khương Tử hoàn toàn đánh mất lý trí, vui vẻ ca hát: “Tao là họa sĩ lừng danh, tao là một họa sĩ lừng danh, tao là một họa sĩ lừng danh…”
Khương Tử múa may tán loạn, không phát hiện từ đâu có một lọ màu đỏ lăn đến dưới chân mình, hắn vô tình giẫm phải mất thân bằng trượt về trước, một cây cọ vẽ dựng thẳng đứng trên sàn, trực tiếp đem não hắn xuyên thủng, máu bắn tung tóe ra cả màn ảnh.
Một số người tâm lý yếu, xem đến cảnh này, cách một lớp màn hình đã muốn nôn mửa.
Quỷ nữ áo đỏ cùng đứa nhỏ khẽ cười khúc khích, nắm tay nhau lui vào bóng tối.
Khung tranh lớn như sống dậy, nó há to miệng nuốt chửng Khương Tử, thân xác hắn từng chút bị kéo vào bức tranh, sau đó trên bức tranh đã biến thành hai gương mặt vặn vẹo, đang ra sức uốn éo thân mình như muốn thoát ra, sau cùng… Không có sau cùng.
Kết phim là diễn cảnh bức tranh được trưng bày trong viện bảo tàng, du khách đều rất chiêm ngưỡng nó, một họa sĩ nghiệp dư không nhịn được thốt lên: “Đến bao giờ tôi mới có thể làm được nhưng vậy?”
Ngay lúc chán nản, tác giả bức tranh xuất hiện tặng chàng họa sĩ một quyển sách, trên đó ghi hai chữ “Lời nguyền.”
Vòng lặp mới lại bắt đầu.
Nhạc cuối phim đã vang lên, cả rạp chợt sôi nổi.
Từ biểu cảm đó của người xem có thể thấy được, bọn họ tương đối vừa lòng với bộ phim này.
Lúc ra ngoài, còn ở lại nghiên cứu thảo luận đủ loại phục bút, nội dung, hồi hộp…
Chỉ có Lương Khê và Triệu Ảnh Quân giữ im lặng ra ngoài.
Trì Viễn hứng thú đố bọn họ: “Tôi đố mọi người vì sao khúc cuối trong bức tranh lại không có quỷ mẫu tử?”
Cao Tuấn thành thật trả lời: “Không biết.”
“Còn hai người?” Trì Viễn hướng Lương Khê và Triệu Ảnh Quân hỏi,
“Đơn giản thôi.” Triệu Ảnh Quân tiếp lời: “Quỷ mẫu tử chỉ là vật hiến tế để nhân vật Khương Tử tạo ra một kiệt tác, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là vật hy sinh.
Bởi kẻ lập lời nguyền với quỷ thực sự chính là kẻ đã chôn cuốn sách, còn chỉ điểm cho Khương Tử đào lên.”
Lương Khê tiếp lời: “Trong sách còn viết rõ, muốn tạo nên kiệt tác phải có được hai linh hồn tội lỗi và tham vọng, tội lỗi chính là A Bảo, cũng chính là Khương Tử, nhưng để dẫn dụ linh hồn tham lam chỉ còn cách khiến Khương Tử tin rằng kiệt tác đã hoàn thành.”
“…” Trì Viễn lúc này hoàn toàn mơ hồ, hắn chỉ vạ miệng đố vui thôi, chứ thật sự bản thân hắn còn chưa nắm rõ đám quy luật rối nùi này.
Triệu Ảnh Quân nói: “Khi thấy A Bảo cùng quỷ mẫu tử biến thành một bức tranh, tham vọng của Khương Tử cũng được đưa lên đỉnh điểm, trở thành thức ăn của nó, chính là cái bụng của sự tham lam.
Suy cho cùng quỷ mẫu tử cũng chỉ là tay sai, bộ phim ban đầu khiến người ta lầm tưởng về cuộc trả thù của Khương Tử, thật ra bộ phim này nói về sự tham lam phải chấp nhận trả giá.”
“Oa, làm sao hai người hiểu rõ đến vậy?” Trì Viễn hoàn toàn tâm phục, khẩu phục.
“…” Lương Khê cười cười, kịch bản do tôi viết, tôi không hiểu rõ thì ai hiểu rõ đây?
Sau khi Thẩm Tác khai máy sau Trung Khúc một ngày, Lương Khê đã cảm thấy có vấn đề, đặc biệt là bối cảnh quay trong rừng giống y như kịch bản của bọn họ.
Lương Khê nhờ Cao Tuấn bí mật gắn camera trong phòng làm việc, giả vờ vô ý bản thân để quên kịch bản đã chỉnh sửa trên bàn, quả nhiên con heo tham lam đã dính bẫy.
“Hôm nay tôi ủng hộ cậu, đến giáng sinh cậu phải đến xem phim của bọn tôi đó.” Lương Khê vui vẻ vỗ vỗ vai Trì Viễn.
“Được, nhất định sẽ đến.” Trì Viễn ngại ngùng nhìn Cao Tuấn: “Anh Cao có đến không?”
“Tôi đến hay không liên quan gì tới cậu?” Cao Tuấn trừng mắt, tên nhóc này sao cứ phải quan tâm đến cậu làm gì? Đừng nói là…
“Dạo này tôi bị quỷ áp giường.” Trì Viễn sầu não.
“Thì sao?” Cao Tuấn hỏi lại.
“Đêm nào tôi cũng mơ thấy anh không mặc đồ áp lên người tôi, đáng sợ lắm!” Trì Viễn khó xử nói.
Triệu Ảnh Quân và Lương Khê: “…”
Cao Tuấn: “…” M* nó, ông đây muốn giết người!
Rốt cục là Trì Viễn bị Cao Tuấn đuổi đánh một phen, Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân thì được một trận cười hả hê.
“Ha ha ha ha…”