Hạ Tiểu Vân tỉnh dậy trong sự đau nhức đầu óc.
Sao tự nhiên lại tối vậy! Cô huơ tay vô tình đập trúng nắp hòm.
Hạ Tiểu Vân mở to mắt, nỗi sợ hãi bao trùm cơ thể cô.
Thật sự cô đang rất hoảng vì hiểu được mình đang ở đâu nhưng cũng phải cố trấn tĩnh.
Cô cắn chặt răng điều hòa hơi thở rồi cố gắng đẩy từ từ nắp chiếc hòm.
Điều đó không biết là có ích lợi gì không nhưng cô vẫn hy vọng là được.
Cô gái kia thì ngay lúc mấy người kia bỏ đi chạy đến lấy cái xẻng họ vứt lại đào một cách điên cuồng.
Cô ấu đào đến nỗi tay bị đỏ lên đến chảy máu nhưng vẫn đào.
Cô ấy bất lực gào khóc nhưng vẫn tiếp tục đào.
” Hạ Tiểu Vân! Cô không được chết! AAA!”
Cuối cùng khi lưỡi xẻng chạm được vào nắp hòm thì cô ấy bới như điên đất cát ra để có thể nâng nắp lên.
Vì hòm được chôn không sâu nên cô ấy đã thành công.
Hạ Tiểu Vân phía dưới cũng vô lực chảy nước mắt, hơi thở yếu dần.
Bỗng nghe thấy có người gọi tên mình cô vội vàng bình tĩnh để nghe rõ hơn.
Cô gái kia cố hết sức bật nắp hòm ra.
Cô lấy xẻng cạy nắp ra nhưng không được.
Cô để đó rồi dùng hết sức mình sing nhảy lên cán xẻng.
Cuối cùng chiếc nắp cũng dịch chuyển ra.
Hạ Tiểu Vân thấy có ảnh sáng, vội hít thở không khí.
Lực bật mạnh làm cô gái kia bật ra.
Cô ấy lại bò tới đẩy nắp hầm ra.
Hạ Tiểu Vân có được không khí hít lấy hít để rồi ngồi lên.
Cô không tin được người trước mặt mình.
” Cẩn Thy Cầm!!!”
Cẩn Thy Cầm đỡ Hạ Tiểu Vân tới một gốc cây to.
Hai người dựa lưng vào cây.
Cẩn Thy Cầm đầu tóc rũ rượi quần áo lấm lem thở hổn hển:” Cô không sao chứ!”
Hạ Tiểu Vân cảm kích:” Đội ơn cô nhiều lắm!!! May mà có cô cứu tôi, không tôi chắc thật sự chết rồi!”
Cô vẫn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng:
” Cô thì chắc chắn tôi sẽ hậu tạ.
Còn những con người gây ra việc này với tôi sẽ phải trả giá.”
Cẩn Thy Cầm:” Ừm.
Là tôi nợ cô và anh ấy! Không cần hậu tạ gì hết.
Sau này nhớ cẩn thận hơn!”
Nói xong Cẩn Thy Cầm định đứng lên rời đi thì bị Hạ Tiểu Vân giữ lại.
” Cuộc sống của cô khó khăn lắm sao?”
Cẩn Thy Cầm như bị đụng tới nỗi đau đớn cô ngồi xuống gục đầu tâm sự với Hạ Tiểu Vân.
Cô ấy sau khi rời khỏi Hoắc Cửu Thần thì được mợ mai mối chi một anh chàng làm chủ nhà hàng ăn uống.
Hai người đến với nhau sau đó không bao lâu thì kết hôn.
Cuộc sống của cô ấy rơi vào địa ngục từ đó.
Tên chồng là một tên bệnh h/oạn có vẻ ngoài đĩnh đạc.
Hắn ta thích hành hạ người khác và nhất là hay ghen lung tung.
Hắn một lần vô tình nhìn thấy bức ảnh trong tủ của cô là ảnh Hoắc Cửu Thần hồi còn đi học liền lôi cô ra đánh đập chết đi sống lại.
Cô phản kháng thì bị hắn rạch mặt.
Từ đó cô chạy trốn hắn ta bạt mạng.
” Cô bất hạnh quá vậy Cẩn Thy Cầm! ” Hạ Tiểu Vân xúc động nắm tay Cẩn Thy Cầm.
” Tôi hứa với cô sẽ giúp cô thoát khỏi tên đó và giúp cô có cuộc sống tốt hơn! Tôi hứa đấy!” Hạ Tiểu Vân nhìn cô ấy khẳng định.
Cẩn Thy Cầm vén mấy sợi tóc xõa xuống mặt qua tai rồi cười nhẹ:” Hạ Tiểu Vân! Cô thật sự là người phụ nữ hạnh phúc lắm đấy.
Cô thật sự rất may mắn khi có được anh ấy.”
Hạ Tiểu Vân gật đầu lia lịa.
Cẩn Thy Cầm lại nói tiếp:” Vậy nên cô phải trân trọng và luôn yêu thương anh ấy nhé! Người đàn ông tốt như vậy trên đời hiếm lắm.”
Nói xong Cẩn Thy Cầm tạm biệt Hạ Tiểu Vân rồi rời đi.
Cô còn xin số điện thoại của Cẩn Thy Cầm để sau này liên lạc với cô ấy..