Tô Thanh cho cô tổng cộng 800 tệ, nếu mua cái áo này sẽ hết sạch.
Cô có chút tiếc nuối, nhưng lại rất thích cái áo này, vì thế cô liền hỏi nhân viên bán hàng có thể giảm giá không.
Nhân viến bán hàng giải thích: “Cửa hàng chúng tôi sẽ không giảm giá, cái áo này là kiểu mới nhất của mùa này đấy.”
“Hả, kiểu mới nhất…”
Tạ Nhu có chút do dự: “Để tôi xem xét một chút.”
Hàn Định Dương xách quần áo đến quầy chuẩn bị tính tiền, Tưởng Thừa Tinh hỏi: “Không phải mới vừa rồi bảo không thích cái áo này sao?”
Hàn Định Dương không chút để ý nói: “Nhìn thuận mắt.”
Tưởng Thừa Tinh im lặng, sợ không phải là quần áo nhìn thuận mắt mà là người nhìn thuận mắt.
Hàn Định Dương liếc nhìn Tạ Nhu, cô còn đứng trước gương, cầm chiếc áo ướm đi ướm lại, tựa như không định lấy nó.
Sau một hồi lại lấy điện thoại ra, vừa xem nhãn hiệu, vừa gõ gõ cái gì trên điện thoại.
Advertisement
Hàn Định Dương đoán là cô đang so sánh giá của những chiếc áo cùng hãng trên các shop online.
Chiếc áo mấy trăm tệ, phải so đo đến thế sao?
Cũng không phải nghèo đến nỗi không có gì ăn, cô chính là đại tiểu thư Tạ gia mà.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, Hàn Định Dương đã minh bạch. Tạ gia tuy rằng có ông nội thích cô, nhưng ông ấy tuổi tác đã cao.
Hiện giờ đương gia là chú nhỏ Tạ Thiệu Lỳ, nói khó nghe một chút, tuy rằng cô là cháu gái ruột, nhưng chung quay vẫn cách nhau một phân quan hệ.
Trước kia là ăn nhờ ở đậu, hiện tại không phải cũng như thế sao?
“Tiên sinh, xin hỏi anh muốn trả tiền bằng thẻ hay là bằng tiền mặt?”
Nhân viên bán hàng nhìn hóa đơn hỏi Hàn Định Dương.
“Trả tiền mặt.”
Hàn Định Dương không chút do dự lấy ví ra, đếm một chút, đưa cho nhân viên bán hàng một ngàn tệ.
“Tiên sinh, chỉ có 800 tệ thôi, anh đưa nhiều quá rồi.”
Hàn Định Dương quay lại nói với Tạ Nhu: “Đồ ngốc, đến đây chọn thêm đồ giảm giá đi!”
Tạ Nhu cầm quần áo chạy đến, ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện đó sao? Mua như thế nào vậy?”
“Mua hai món đồ, giảm giá 20%.”
“Thật à?”
Nhân viên cửa hàng khôn khéo, liếc nhìn Hàn Định Dương một cái lập tức rõ ràng ý tứ của anh.
Cô ta lấy một ngàn tệ cất đi, sau đó gõ gõ vào máy tính, nói: “Sau khi giảm giá, chỉ còn 640 tệ.”
“Thật tốt, chúng ta cùng mua đi!”
Tạ Nhu vội vàng bỏ tiền ra, giống như nhặt được tiện nghi, không nhịn được mà vui ra mặt.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Hàn Định Dương nỏi cô: “Vui vẻ đến thế sao? Anh cũng không tin ông nội với anh trai em lại không cho em chút tiền tiêu vặt này.”
Tạ Nhu giải thích: “Bọn họ cho em rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng em phải tiết kiệm.”
“Vì sao chứ?”
Hàn Định Dương không hiểu, ở độ tuổi của cô rất ít người nghĩ đến chuyện tiết kiệm.
Tạ Nhu dùng một câu tục ngữ giải thích: “Ngày nắng mua dù ngày mưa dùng, cần chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
“Có thể có tình huống bất kì lúc nào đó!”
Hàn Định Dương vẫn không chịu buông tha, muốn cùng cô rõ ràng: “Tạ gia các em, ở trong khu cũng xem như có uy tín danh dự, em là đại tiểu thư Tạ gia, để bộ dáng mình trở nên đáng thương thế này, lại làm người khác đau lòng?”
Tạ Nhu tâm tình tốt, không so đo với anh, tùy ý nói: “Em như thế ai đau lòng chứ?”
“Anh.”
Lời đã ra đến miệng Hàn Định Dương lại phải nuốt trở vào.
Không đúng, không đúng, không đúng… Không thể nói như vậy được, anh đau lòng cái gì?
Cô ấy cũng không đau lòng đâu.
“Dù sao trong tay cũng phải có tiền tiết kiệm.”
Tạ Nhu nói: “Xem như em lo sợ vô cớ, cần cái để an tâm.”
Trước kia ở nhà bác cả, tiền tiêu vặt của cô ít đến đáng thương. Mỗi khi cần mua thứ gì cần thiết, muốn mở miệng với bác gái đều rất khó khăn.
Tuy rằng bác gái sẽ cho cô tiền, nhưng cuối cùng vẫn không quên quở trách mấy câu “Tiền mất tật mang”, “Con chồng trước”,… cho nên Tạ Nhu mới dần có ý thức tiết kiệm.
Trong tay có tiền, trong lòng mới có thể cảm thấy yên tâm.
Hàn Định Dương nói: “Anh cũng muốn tiết kiệm, hay là chúng ta tiết kiệm chung đi?”
“Hả?”
Tạ Nhu ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: “Anh mà cần tiết kiệm à?”
“Thì như em nói, ngày nắng mua dù ngày mưa dùng, để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.”
“Anh muốn tiết kiệm thì tự lập tài khoản riêng đi, tiết kiệm với em làm gì?”
“Rắc rối.”
Hàn Định Dương nói: “Em đã có tài khoản, anh để tiền tiết kiệm ở chỗ em, cũng không phải để không, tiền lãi tính cho em cả.”
Tạ Nhu trong lòng cân nhắc, cái này cũng có thể, tuy rằng tiền lãi không nhiều nhưng có chút ít vẫn hơn không, tích lũy lâu dài vẫn đủ ăn một bữa lẩu.
“Anh muốn tiết kiệm bao nhiêu?”
Hàn Định Dương suy nghĩ: “Trước để năm vạn tệ, sau này mỗi tháng anh đưa em cố định một ngàn tệ, em giúp anh giữ đó.”
Túi trong tay Tạ Nhu rớt xuống đất, bị dọa đến choáng váng.
Vị này thật đúng là đại lão mà!
“Anh xác… xác định nhiều tiền như thế, muốn… muốn tiết kiệm với em?”
Tạ Nhu nói lắp.
Trong thẻ của cô tổng cộng chỉ có hai ngàn tệ, ít không đủ nhìn, so với số lẻ của anh cũng không bằng.
“Sao anh lại có tiền như vậy chứ!”
Tạ Nhu khó tin nói: “Anh thực sự là học sinh cao trung à?”
Hàn Định Dương nói: “Trước kia có đạt được mấy giải thưởng có tiền thưởng, lên trung học cũng có tiền thưởng, mỗi năm còn có tiền mừng tuổi, mỗi tháng có tiền tiêu vặt…”
Tạ Nhu tính trên đầu ngón tay, việc này khá khả quan, cô có chút do dự: “Tiền nhiều như vậy, anh tin em thật sao?”
“Đều là tiền của “vợ” anh đó, nếu em làm mất hết, thì chỉ có thể trả vợ cho anh.”
“Anh yên tâm.”
Tạ Nhu để tay trước ngực thề: “Em sẽ giữ cho anh, một phân cũng không mất được.”
Hàn Định Dương nhìn cô trịnh trọng tuyên bố, khóe miệng vẽ lên ý cười.
Vẫn ngốc nghếch như thế.
Anh giống như lúc nhỏ, không nhịn được mà xoa đầu cô.
Tạ Nhu theo bản năng tránh né, Hàn Định Dương không chịu buông tha mà nhéo má cô khi dễ.
Nụ cười bên khóe miệng Hàn Định Dương càng sâu: “Gọi tiếng anh nghe nào.”
Tạ Nhu được lợi, tự nhiên nghe lời, thanh âm ngọt ngào gọi: “Anh Định.”
Giọng cô ngọt ngào, trong lòng Hàn Định Dương thoải mái nhưng vẫn xụ mặt nói: “Sau này theo anh, không được nhận anh trai khác bừa bãi.”
“Được!”
Hàn Định Dương tiếp tục dặn dò: “Cho dù là ở trong khu nhà hay ở trường học, sau này ai khi dễ em thì bảo em là người của Hàn Định Dương, không được thì gọi điện thoại cho anh.”
“Cảm ơn anh Định.”
“Giống như lúc nhỏ, muốn ăn gì, muốn mua gì thì nói với anh.”
“Vậy em phải làm gì cho anh?”
Tạ Nhu ngẩng đầu hỏi anh.
“Em làm được gì?”
“Em có thể làm bạn gái anh đó.”
Hàn Định Dương ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn cô, hô hấp có chút dồn dập.
Anh đang muốn hỏi lại “Thật ư”, Tạ Nhu đã dùng khuỷu tay chọc anh: “Ha, chỉ đùa chút thôi! Dù sao anh muốn em làm việc gì thì cứ việc phân phó, làm chân chạy mua rượu, hoặc là đánh nhau cũng không có vấn đề gì.”
Hàn Định Dương mất tự nhiên “Ừ” một tiếng.
Sau khi Tạ Nhu rời đi, Tưởng Thừa Tinh cười hỏi anh: “Cậu là trẻ con à? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhận em trai!”
Nhìn bóng dáng cô xa dần, ánh sáng trong mắt Hàn Định Dương lóe lên, nghiêm túc nói: “Tôi đang quản cô ấy.”
Buổi chiều, Tạ Nhu vừa về đến cửa đã nghe thấy Tạ Hòa Hi cáo trạng với dì nhỏ Tô Thanh: “Mẹ, chị họ ở trung tâm đánh nhau với con trai, rất mất mặt! Con cũng không dám nói với bạn bè đó là chị họ con.”
Tô Thanh vuốt vuốt móng tay nói: “Vốn dĩ là một nha đầu từ thôn quê lên, trong mắt người ngoài, sợ là sẽ nói Tạ gia chúng ta không có gia giáo. Sau này con ít tiếp xúc với nó lại.”
Tạ Hòa Hi gật đầu: “Con sẽ không giống chị ấy, đi đánh nhau với đám con trai.”
Tô Thanh xoa đầu Tạ Hòa Hi: “Đàn ông đi chinh phục thế giới, phụ nữ đi chinh phục đàn ông. Phụ nữ trời sinh yếu đuối hơn đàn ông, trở thành thục nữ khiến người ta yêu thích, tự nhiên sẽ có người nguyện vì con làm mọi việc, đây chính là ý nghĩa tồn tại của phụ nữ. Như chị con, cả ngày chỉ chạy theo đám con trai bên ngoài, sau này ai thèm chứ!”
“Con biết rồi mẹ.”
Tạ Nhu không vào nhà mà đi vòng ra sau hậu viện chơi với Hắc Bối.
Vừa đúng lúc Tạ Cẩn Ngôn cũng ở đó, trong tay anh đang cầm đĩa bay chơi với chó.
“Em vừa mới nhận một vị đại ca.”
Tạ Cẩn Ngôn ném chiếc đĩa trong tay lên cây, kinh ngạc quay đầu: “Ai?”
Vương bát đản chán sống nào lại dám đoạt em gái với anh ta hả? Trong đầu Tạ Cẩn Ngôn đã nghĩ đến thanh đao dài của mình.
“Hàn Định Dương.”
“À, là hắn à.”
“A Định thì được.”
Tạ Cẩn Ngôn trèo lên trên cây lấy đĩa bay xuống, một lần nữa ném ra xa cho Hắc Tử.
“A Định hiện tại vẫn còn nhận tiểu đệ à?”
Anh không tin tưởng lắm, bởi trong ấn tượng của anh, Hàn Định Dương phẩm hạnh đoan chính, học giỏi, đầu óc thông minh, hơn nữa đối với chuyện này, cũng đã lâu rồi không còn thấy cậu ta dẫn dắt đám đàn em nào nữa.
“Có ạ.”
Tạ Nhu hợp tình hợp lý nói: “Dù sao thì về sau em cũng sẽ đi theo anh ấy.”
“Em thích cậu ta à?”
“Hả?”
Tạ Nhu sửng sốt một chút, sau đó liền đỏ mặt: “Vấn đề tầm phào như vậy mà anh cũng hứng thú sao?”
Tạ Cẩn Ngôn tùy ý nói: “Ông nội với ông cụ Hàn bên kia trước đây từng nói đùa, muốn kết thông gia.”
“Cái đó… là thật ạ?”
Tạ Nhu vẫn luôn nghĩ đó chỉ là tin vịt nên trước mặt ông nội chưa từng đề cập đến.
“Vừa thật vừa giả. Bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến, chủ yếu để cho các em quyết định.:
Tạ Cẩn Ngôn nhận lấy đĩa bay trong miệng Hắc Bối, tiếp tục ném ra ngoài: “Cho nên anh mới hỏi em có thích cậu ta không?”
Cô có chút choáng váng. Đây là anh trai cô, lại hỏi trực tiếp như vậy, có có thể thừa nhận sao?
Nhưng Tạ Cẩn Ngôn lại rất trịnh trọng chờ cô trả lời.
“Em không nói cho anh biết đâu.”
Tạ Cẩn Ngôn cười nói: “Đó chính là thích.”
“Gì chứ!”
Tạ Nhu theo bản năng trách móc: “Không thích! Anh đừng đoán mò!”
“Vì sao chứ, trước kia không phải rất tốt sao?”
Ngón tay cô túm lấy quần jean nắm chặt, nói: “Khi còn nhỏ anh ấy xem em là anh em, hiện tại cũng thế…” Anh ấy thích kiểu thục nữ như Tạ Hòa Hi, để đàn ông đặt trong lòng bàn tay, trở thành trân bảo mà yêu thương.
Cô sao, miễn cưỡng làm anh em với anh, cùng nhau ăn cơm uống rượu vui vẻ là được.
Sau này anh lập gia đình, có vợ con, cô lại kính anh ba chén rượu, kết thúc đoạn duyên phận này.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên lòng Tạ Nhu rối mù, đôi mắt ửng hồng, giống như muốn khóc.
Người xưa dùng ngôn ngữ nói lên nỗi buồn, tại sao thanh niên nam nữ bây giờ lại không như vậy, một chút cảm xúc cũng làm phóng đại lên, cũng muốn xuân đau thu buồn, tự hối tiếc tự khóc một mình.
Tạ Cẩn Ngôn nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tạ Nhu, dáng vẻ phải chịu ủy khuất thế này, không biết là mới suy nghĩ cái gì.
Anh dứt khoát đánh nhẹ một cái vào ót cô: “Đồ ngốc.”
“A!”
Tạ Nhu che đầu lại.
“Nếu như thích A Định thì không có vấn đề gì, anh trai đi làm mối cho em.”
“A a a!”
Tạ Nhu giữ chặt tay anh: “Không cần đâu, mất mặt lắm!”
“Nữ nhi Tạ gia chúng ta, có gì phải mất mặt!”
Tạ Nhu nghĩ rồi nói theo dì nhỏ: “Đàn ông đi chinh phục thế giới, phụ nữ đi chinh phục đàn ông, Hàn Định Dương nên bị chinh phục bởi thục nữ như Tạ Hòa Hi, em không có cửa đâu!”
Tạ Cẩn Ngôn không nghĩ đến Tạ Nhu sẽ nói ra những lời như vậy, cái gì mà “Đàn ông đi chinh phục thế giới, phụ nữ đi chinh phục đàn ông”, đây là câu nói lung tung vô nghĩa gì chứ?
“Nhu Nhu, em phải có tự tin.”
“Em không có, không có mà!”
Tạ Nhu ôm đầu: “Anh đừng đi ra ngoài nói bậy đó!”
“Tạ gia chúng ta, mọi thế hệ đều có người làm quân nhân.”
Tạ Nhu giật mình, khó hiểu nhìn Tạ Cẩn Ngôn.
Ánh hoàng hôn chiều ta rọi xuống trên người anh, sườn mặt anh dưới ánh sáng nhạt trở nên nhu hòa, lại có chút cứng rắn.
“Tạ gia nhiều thế hệ tạo ra quân nhân, một tấc núi sông một tấc máu, cho dù là nam hay nữ thì đều có cốt khí cứng cáp, nhiệt huyết sôi trào.”
Anh gằn từng chữ nói với Tạ Nhu: “Cho nên, nói thẳng ra, em với cậu ta nên cùng nhau đi chinh phục thế giới.”
Cùng với anh ấy, sóng vai chinh phục thế giới.
Sau khi Tạ Cẩn Ngôn quay về một hồi lâu, Tạ Nhu vẫn còn suy nghĩ về câu nói vừa rồi của anh.
Nghĩ một lúc, cô không nhịn được mà bật cười, đúng là ngốc mà.
Nhưng Tạ Nhu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, nhiều năm sau, khi cô đứng dưới ánh đèn lấp lánh chiếu rọi trên sân khấu rộng lớn, lúc vô số người đều vì ba chữ “Tạ Định Nhu” mà điên cuồng phấn khích, Hàn Định Dương chỉ đứng lẫn trong đám người, im lặng không nói, từ xa mà nhìn cô không rời.