“Vậy là có vấn đề rồi. Nói đi, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Ngữ khí Hàn Định Dương bình tĩnh, hoàn toàn là thái độ xử lý công việc.
Tạ Nhu cũng không có vấn đề gì, chỉ là chơi thôi mà, trước kia cô chơi trò khác cũng từng ghép đôi với người ta vì nhiệm vụ.
“Không có việc gì cả.”
Tạ Nhu nhanh chóng đánh một đoạn chữ gửi đi, “Nói đến kết đạo lữ, mới rồi tôi không phản ứng kịp vì thấy nhanh quá. Trước kia tôi kết hôn cũng phải chơi cùng đối phương một thời gian rất dài, sau đó mới ghép đôi.”
Hàn Định Dương ngẩn người, không đợi trò chơi kết thúc đã thoát ra.
“Này! Không đánh xong mà thoát ra là rớt điểm kinh nghiệm đấy!”
Tạ Nhu kinh ngạc nhìn Hàn Định Dương xuất hiện trong phòng chat.
“Tôi hiểu rồi.”
Anh nói, “Cô cảm thấy quá nhanh, có vẻ tôi không đủ thành ý.”
Không phải không phải! Không hề nghĩ như vậy! Anh có thành ý hay không liên quan gì, thắng trận đấu có tiền là ok!
Nhưng Hàn Định Dương lại tưởng thật, chân thành xin lỗi cô: “Cô là con gái, không thể qua loa như vậy. Tôi là con trai, nghĩ tùy tiện kết hôn một chút là được.”
“…” Tùy tiện làm một chút.
Hàn Định Dương suy nghĩ, lại bổ sung: “Đương nhiên là vì thi đấu, tôi là thẳng nam.”
Không không không, anh không cần cố ý giải thích, anh có phải thẳng nam hay không, tôi cũng không để ý lắm…
“Cho tôi chuẩn bị một chút, buổi tối sẽ có bất ngờ cho cô.”
Ngàn vạn lần không cần! Bất ngờ gì đó, đối với cô chắc chắn đều trở thành kinh hãi, hơn nữa buổi tối cô không được phép online.
Cô nói nhanh: “Hiện tại kết hôn luôn đi, không cần chờ đến tối đâu!”
“Gấp như vậy?”
“Ừ ừ.”
Cô gửi biểu tượng “gật đầu” qua.
“Nếu cô chờ mong như vậy, tôi lại muốn chuẩn bị một chút, cho cô một hôn lễ hoàn hảo long trọng.”
Hàn Định Dương nhìn đồng hồ, “Tôi off đây, chào nhé, tối gặp.”
Tạ Nhu mơ hồ rời khỏi trò chơi, trong đầu vẫn là câu nói cuối cùng của anh, một hôn lễ hoàn hảo long trọng.
A! Chắc chắn cô sẽ xấu hổ lắm cho xem!
Đang lúc rối rắm, Tạ Cẩn Ngôn phá cửa: “Khách tới rồi! Ông nội tìm em khắp nơi, em lại muốn hố anh tiếp đúng không!”
“Anh chờ một tí, em xuống liền!”
Tạ Nhu chạy “cộp, cộp, cộp”về phòng, tự rửa mặt, thay bộ quần áo mà Tô Thanh đã chuẩn bị cho cô.
Bởi dì nhỏ nói: “Khách quý đến, phải có dáng vẻ thục nữ mới được.”
Cô khó khăn mặc váy vào rồi ở trước gương nhìn một lát, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
Cô không thể có phong cách công chúa như Tạ Hòa Hi, nhiều nhất thì cô cũng chỉ có thể là một nữ kị sĩ, vô cùng đĩnh đạc, chẳng có ai cảm thấy cô ấy giống con gái cả.
Cái gì là yểu điệu thục nữ?
Tạ Nhu suy nghĩ, hẳn đó chính là em gái Tạ Hòa Hi.
Ngày thường không nói nhiều lắm, nói năng cử chỉ phải thật lễ phép, mang theo một chút nhàn nhạt xa cách, ít biểu lộ ra cảm xúc của mình, cho dù là lúc không vui vẫn duy trì nụ cười trên khuôn mặt, đó mới là thục nữ.
Trước cổng lớn, Tạ Nhu gặp được khách quý đến dùng bữa.
Một người đàn ông đã ngoài năm mươi nhưng tinh thần vẫn phơi phơi tên là Hàn Thanh, đứng bên cạnh chính là cháu trai trưởng vô cùng đẹp trai của ông, tên Hàn Định Dương.
Va chạm với ánh mắt của Hàn Định Dương, máu toàn thân Tạ Nhu phút chốc yên lặng, cứng đờ đứng trên bậc thang, không thể nhúc nhích.
Một thân mặc âu phục đen thon dài đĩnh đạc, tuy rằng vẫn là dáng vẻ của thiếu niên, nhưng khí chất lại chẳng kém Tạ Cẩn Ngôn đã thành niên bên cạnh.
Mặt cô bất tri bất giác nóng lên.
Tạ Chính Đường chống gậy đi ra, “Mau vào đi.”
Ông nội Hàn Định Dương là Hàn Thanh đi vào, nhìn cây gậy của Tạ Chính Đường: “Ồ, cái này cũng phải dùng rồi à?”
“Cũng không thể không già đi chứ.”
Hai ông già nhìn qua có quan hệ rất tốt.
“Dùng để dạy dỗ thằng nhóc chết tiệt nhà tôi là thích hợp nhất.”
Ông nội Hàn thoải mái cười to, rõ ràng là tính cách của một lão già cố chấp.
“Cháu dâu ngoan của tôi đâu rồi?”
Ông nội Hàn đi vào phòng khách liền muốn gặp Tạ Nhu.
Tạ Chính Đường ngồi bên cạnh, nhấp miếng trà, nói: “Con bé còn nhỏ, trước không nói chuyện đó.”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ? Lúc chúng ta lớn bằng nó, vợ cũng cưới hết rồi!”
“Bây giờ với trước kia đâu giống nhau.”
Tạ Chính Đường quay đầu nói, “Nhu Nhu, đến chào ông nội Hàn đi.”
Tạ Nhu vội vàng bước nhanh từ trên lầu xuống, tới phòng khách, lễ phép chào hỏi: “Chào ông nội Hàn.”
Cô nhìn Hàn Định Dương bên cạnh, cứng đờ gọi một tiếng: “Chào anh, A Định.”
Trên mặt Tạ Chính Đình lộ vẻ tươi cười vừa lòng.
Hàn Định Dương vẻ mặt chính trực gật đầu: “Chào em, Nhu Nhu.”
Có người lớn trước mặt, tất nhiên anh sẽ giả vờ giả nhân giả nghĩa.
“Tốt tốt tốt!”
Ông nội Hàn cười đến không khép miệng được, để Tạ Nhu ngồi bên trái, Hàn Định Dương ngồi bên phải mình: “A Định, con phải đối xử với Nhu Nhu tốt một chút, xem nó như em gái ruột, à không, không thể như em gái ruột, phải xem như vợ của mình vậy, biết không?”
Tạ Chính Đường sợ cháu gái mình xấu hổ, vội vàng nói: “Không phải ai đứa đều còn nhỏ sao?”
Ông nội Hàn liếc mặt nhìn Tạ Chính Đường một cái, ngang ngược nói: “Mặc kệ bây giờ nói thế nào thì chắc chắn Nhu Nhu vẫn sẽ là cháu dâu nhà họ Hàn chúng ta.”
Tạ Nhu lén lút nhìn Hàn Định Dương, vừa vặn đụng phải ánh mắt hơi mang ý cười đang nhìn cô.
Cơ thể cô cứng đờ, hô hấp như bị đình trệ.
Đến lúc ăn cơm, ông nội Hàn lại để Hàn Định Dương ngồi bên cạnh Tạ Nhu.
Anh vừa ngồi xuống, Tạ Nhu lập tức cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Dựa gần nhau như vậy, lúc hai người ăn cơm, thỉnh thoảng cánh tay sẽ đụng trúng nhau, điều này làm cho mỗi tế bào trên cơ thể cô đều trở nên mẫn cảm.
Tay áo của anh xắn lên như muốn động chạm da thịt với cô, nhưng cái này chắc chắn là do cô nghĩ nhiều.
Tạ Nhu hít thở không thông, từng chút từng chút lùi tay ra, tận lực tránh đụng vào tay anh.
Nhưng qua một lúc, cô lại không cầm lòng được mà dựa vào gần anh, lông tơ rất nhỏ đụng vào nhau ngứa ngáy, trong lòng cũng rạo rực.
Hàn Định Dương giống như không phát hiện ra cái gì, ngón tay thon dài linh hoạt kẹp đũa, trầm mặc nghiêm túc ăn cơm.
Một miếng thức ăn, một miếng cơm, ăn vô cùng có quy tắc, khiến cho thế hệ trước cảm thấy đây là một hậu bối ưu tú có phong phạm.
“A Định, gắp thức ăn cho em đi.”
Ông nội Hàn nhắc nhở.
Hàn Định Dương gắp cho Tạ Nhu một miếng thịt ba chỉ.
“Em gái, ăn thịt đi.”
“Cảm ơn anh Định…. À không, cảm ơn anh, A Định.”
Cô hơi khẩn trương, suýt nữa đã quên mất cách xưng hô.
“Anh Định” là kiểu xưng bá của lão đại, không thể gọi trước mặt phụ huynh như thế, có người lớn ở đây phải gọi “anh A Định”, ngoan ngoãn, thân mật lại lễ phép nữa.
Trên bàn ăn, Hàn Thanh và Tạ Chính Đường cũng nhau nhớ lại những năm tháng chông gai gian khổ, còn toàn bộ sự chú ý của Tạ Nhu lại tập trung ở miếng thịt ba chỉ kia… A Định gắp cho cô, như thế có phải là gián tiếp hôn môi không?
Tạ Nhu lẳng lặng nhìn miếng thịt, kẹp đũa gắp lên ăn một miếng, thịt ba chỉ trơn mềm lan tràn trong miệng.
Hôn môi… A!
Hàn Định Dương thấy dáng vẻ này của cô, ghé thấp bên tài cô nhẹ giọng hài hước: “Đồ h.áo s.ắc, nghĩ gì thế?”
“Em với anh gián tiếp hôn môi rồi.”
Cô cười, vô ý thức trả lời.
Giây tiếp theo, mọi người đều dừng lại cuộc nói chuyện, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tạ Nhu ngây người, mà Hàn Định Dương luôn bình tĩnh cũng đỏ mặt.
Vài giây sau, Hàn Định Dương gắp thêm một miếng thịt cho Tạ Nhu đang bị dọa đến ngu si, tự nhiên nói: “Dạo này em học tập như thế nào?”
Tạ Nhu nhìn chiếc đũa run run của anh, nhanh chóng phản ứng lại: “Hơi có vấn đề về môn toán, anh giúp em kiểm tra một chút nha?”
“Được, ăn cơm xong anh sẽ dạy bổ túc cho em.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Em đừng khách khi, chúng ta giúp nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, ha ha.”
“Ha ha.”
Đám người lớn rốt cuộc cũng dời ánh mắt khỏi họ, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tạ Nhu thở mạnh ra, vừa ngẩng đầu, Hàn Định Dương đã trừng cô một cái, Tạ Nhu cắn chặt răng, không dám nói thêm câu nào nữa.
Tạ Chính Đường tán đồng nói: “Người trẻ tuổi ở với nhau để giúp nhau học tập, điểm nay ông đương nhiên tán thành. Cả đời người, sống đến già học đến già.”
Hàn Định Dương nghiêm túc: “Ông nội Tạ nói đúng.”
Tạ Nhu: “Con đồng tình.”
Hàn Thanh híp mắt nhìn hai người một cái, vui cười hớn hở nói: “Hai đứa là kẻ xướng người họa, thật sứ muốn thành phu xướng phụ tùy à?”
Tạ Chính Đương nói: “Ông già rồi mà không đứng đắn, không sợ cháu nó xấu hổ à?”
Hàn Thanh nói: “Cháu trai tôi mặt dày, không sợ xấu hổ.”
“Nhu Nhu nhà tôi vẫn là khuê nữ, ít nói mấy chuyện đó đi.”
Hàn Thanh chuyển hướng sang Tạ Nhu: “A Định tuy là xấu lại không có bản lĩnh, suốt ngày chỉ ở cùng mấy tiểu tử lêu lổng, chơi game, không làm việc đàng hoàng. Nhưng tính tình nó rất tốt, rất nghe lời. Sau này Nhu Nhu về nhà, nói một sẽ không có hai, tiền lương sẽ nộp lên toàn bộ!”
Tạ Nhu tìm được trọng điểm, hỏi lại: “Tí… Tính tình tốt?”
Cô bỗng nhớ tới cảnh hai ngày trước vừa chọc giận anh, bị ấn xuống mặt đất đến phải xin tha.
Ông nội Hàn bỡn cợt cháu trai nhà mình không đúng tí nào, Tạ Chính Đường nghe không nổi nữa.
“Lần trước tổ chức thi đấu xạ kích, A Định đã dẫn đầu lấy được thành tích tốt nhất, mấy người kia sao có thể so sánh? Lại nói tới trận đấu trước kia, nó không phải cũng đứng nhất…”
Ông nội Hàn phất tay ngắt lời: “Đều là chuyện quá khứ rồi, không cần nhắc lại nữa. Hiện tại xã hội chú ý tri thức khoa học kỹ thuật, quyền cước công phu mấy thứ đó nào cần dùng đến nữa!”
“Nói đến khoa học kĩ thuật, lần trước tham gia giải khoa học thanh thiếu niên gì gì đấy, A Định còn giành được giải đặc biệt, đứa trẻ như nó mà không ưu tú sao?”
“Lão Tạ, sao ông so với ông nội ruột của nó là tôi đây còn rõ ràng hơn về mấy cái giải thưởng của cháu trai nhà mình thế hả?”
Tạ Chính Đường cười vang: “Tôi đương nhiên rõ ràng.”
Rốt cuộc thì đó cũng là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cháu gái mình.
Biết Hàn Thanh xem trong thành tích của mấy đứa nhỏ, Tô Thanh mặt không đổi sắc mở miệng: “Thành tích của Hòa Hi chúng ta cũng không tệ, học kì 1 nó đạt giải nhất cuộc thi viết văn dành cho học sinh trung học cả nước, diễn thuyết tiếng Anh cũng được huy chương đồng.”
Hàn Thanh thấy Tạ Chính Đường khen ngợi Hàn Định Dương, ông cũng vội vàng khen lại: “Đứa nhỏ Hòa Hi này thật không phải để cho người lớn bận tâm. Trước kia học cùng ban với A Định, tôi đi họp phụ huynh nghe được giáo viên khen nó trước mặt mọi người, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
Tạ Hòa Hi ưỡn ngực, khinh miệt liếc mắt nhìn Tạ Nhu một cái, trên mặt tràn đầy vẻ tự đắc.
Một khi so sánh liền phân chia cao thấp rõ ràng.
Tạ Nhu thực sự kém xa so với Tạ Hòa Hi và Hàn Định Dương, đạt được giải này giải nọ.
Thành tích cô không tốt, tính cách lại phản nghịch, là một học sinh có vấn đề trong mắt thầy cô.
“Nhu Nhu, con đã có những giải thưởng gì vậy?”
“Dạ?”
Tô Thanh dùng đũa nhằn hạt cơm tẻ, cố ý nói: “Từ nhỏ con đã thông mình, chắc chắn giải thưởng phải hơn Hòa Hi nhiều.”
Ánh mắt ông nội Hàn cũng dừng lại trên người Tạ Nhu.
Tạ Nhu biết, Hàn Thanh thích mình hơn phân nửa cũng vì có quan hệ tốt với ông nội, nhưng nếu thật sự muốn bàn chuyện cưới hỏi, ông đương nhiên cũng hi vọng cháu dâu mình có thể xứng lứa vừa đôi với Hàn Định Dương.
Tuy rằng ông bỡn cợt Hàn Định Dương không đáng một đồng, nhưng Hàn Định Dương ưu tú rõ như ban ngày, mấy người bình thường hẳn không thể xứng đôi với anh, càng đừng nói đến Tạ Nhu, lĩnh vực nào cũng không nổi bật.
Cô nắm đôi đũa trong tay thật chặt.
Tuy rằng ngoài mặt biểu hiện như không để ý đến chuyện gì, kì thật cô vẫn luôn rất tự ti, thích một người ưu tú như thế, tự ti đến mức chết cũng không dám thừa nhận, cẩn thận giấu trong lòng lòng tự trọng đáng thương của mình.
Tạ Nhu cúi đầu lùa cơm, không nói chuyện nữa.
Rất nhanh, ông nội Hàn đã chuyển hướng sang vấn đề quốc gia thời sự.
Không ai chú ý tới Tạ Nhu, cho đến khi Hàn Định Dương lấy chân chọt chọt cô.
Tạ Nhu im lặng ăn cơm, không để ý tới anh.
Dưới bàn, Hàn Định Dương chuồn chân ra khỏi dép, ngón cái chân anh chạm vào mu bàn chân cô, cào nhẹ.
Tạ Nhu vẫn không để ý tới anh.
Một lát sau, tự Hàn Định Dương cũng cảm thấy không thú vị, bèn rút chân về dép lê.