Hàn Định Dương hơi kích động: “Tự tin vậy sao, muốn cùng với anh hả? Anh không thể cưới ai khác ngoài em sao?”
“Không cưới thì thôi.”
Tạ Nhu bực bội nói, “Em cũng chẳng để bụng đâu.”
Hàn Định Dương ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi trên bầu trời đêm, hỏi: “Lại khóc cái gì đấy?”
“Dì Hàn với chú Hàn tốt với em quá, khiến em nghĩ đến ba mẹ mình.”
Tạ Nhu không e dè mà nói ra suy nghĩ của mình.
Hàn Định Dương cúi đầu, ánh mắt nhẹ lướt qua vòng tay xanh biếc trên cổ tay trắng nõn của cô, thầm nói trong lòng, ngay cả vòng tay truyền lại cho con dâu các đời của Hàn gia cũng về tay cô rồi, còn gì không tốt nữa?
Anh trầm mặc một lát rồi nói: “Em có thể đến nhà anh chơi thường xuyên mà.”
“Hả?”
“Dù sao thì ba mẹ anh cũng thích em, em đến chơi nhiều một chút, cứ xem họ… như cha mẹ của mình vậy.”
Nói đến đây, Hàn Định Dương lấy tay xoa xoa cánh mũi, vẻ mặt không được tự nhiên, khác hẳn với dáng vẻ ngày thường.
Tạ Nhu nói: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh vì tốt như thế, còn nguyện ý chia sẻ cha mẹ với em.
Hàn Định Dương mất tự nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, bọn họ cho em nhiều tiền mừng tuổi không?”
“À, em chưa xem nữa.”
Tạ Nhu lấy bao lì xì Dương Triệu cho mình cẩn thận mở ra.
Hàn Định Dương ghé đầu sang nhìn, bên trong bao lì xì là một xấp tiền đỏ, ít nhất cũng đến ba bốn ngàn tệ!
“Sao nhiều thế!”
Hàn Định Dương kinh ngạc.
“Nhiều quá…” Tạ Nhu hỏi anh, “Của anh đâu?”
Hàn Định Dương lấy bao lì xì mẹ đưa ra, bên trong tùy tiện nhét vào hai tờ một trăm tệ với mấy tờ tiền lẻ năm tệ một tệ, khiến bao phồng lên.
Tạ Nhu cười hì hì: “Hiếm thấy nha.”
“Đúng vậy, thật bất công.”
Đối lập hoàn toàn với cô, bất công quá rõ ràng.
“Ai bảo anh là con trai chứ!”
“Bây giờ nam nữ bình đẳng đấy.”
Hàn Định Dương nói, “Mẹ anh trọng nữ khinh nam, nếu cho bà ấy đứa con gái, chắc chắn sẽ cưng chiều hết mực.”
“Vậy lúc sinh em trai anh chẳng phải sẽ rất tức giận sao?”
Tạ Nhu nói đùa, “Một đứa con trai chưa lo xong, lại thêm một đứa nữa.”
“Hàn Trì sao?”
Hàn Định Dương nói, “Em ấy được nhận nuôi.”
“Hả?”
“Vốn là định nhận một bé gái, nhưng không biết vì sao mà lúc ấy, mẹ anh vừa thấy nó đã thích rồi.”
Chắc cũng do duyện phận thôi.
“Chân Hàn Trì…”
“Lúc nhận nuôi mới năm tuổi thì vẫn bình thường, sau này là do tai nạn xe cộ.”
Hàn Định Dương nói, “Ngày đó là sinh nhật anh, thằng bé ra ngoài mua bánh kem…”
Tạ Nhu ngẩng đầu, thấy con ngươi anh phiếm đỏ một tầng nước mỏng.
Hiếm khi thấy anh lộ ra vẻ khó chịu như vậy, Tạ Nhu liền quên luôn tâm sự của mình, tập trung vào cảm xúc của anh.
“Vậy nên anh mới đắm chìm trong công nghệ như thế.”
“Từ góc độ y học mà nói, chân của em ấy hẳn là tàn tật cả đời. Nhưng trước kia, anh xem qua một chương trình khoa học, nó đề xuất một ý tưởng về kỹ thuật ứng dụng trí tuệ nhân tạo trong lĩnh vực chữa bệnh bảo vệ sức khỏe. Anh muốn thử xem sao.”
Hàn Định Dương nhìn chằm chằm vào đêm tối, lẩm bẩm.
Hiếm khi anh nghiêm túc nói chuyện như thế.
“Có lẽ ngày nào đó, em ấy có thể đứng lên bằng máy móc anh đã phát minh ra.”
Tạ Nhu nghe anh nói nhiều như thế, chỉ đáp bốn chữ: “Nhất định có thể!”
Nếu là người khác, cô không dám chắc chắn như thế.
Không biết vì sao, cô tin tưởng anh anh như tin tưởng ánh mặt trời của ngày mai nhất định sẽ soi chiếu từ phía đông.
Anh chững chạc trầm ổn, luôn khiến mọi người xung quanh tin cậy.
Tạ Nhu đưa bao lì xì kia ra trước mặt anh.
“Sao thế?”
Hàn Định Dương khó hiểu.
“Đầu tư.”
Tạ Nhu nói, “Anh làm cái này chắc tốn nhiều tiền lắm.”
Đâu chỉ tốn, quả thật chính là đốt tiền.
Không nói cái khác, chỉ riêng tài liệu chuyên ngành, đặc biệt là bản tiếng Anh, một quyển thôi giá cũng đã hơn trăm, đừng nói đến mấy công cụ thiết bị gì đó.
“Vì sao lại đầu tư cho anh?”
Tạ Nhu chống cằm, nhìn tuyết rơi đầy trời, nói: “Bởi vì việc anh làm rất có ý nghĩa. Em cũng thích A Trì, hy vọng ngày nào đó em ấy có thể tự mình đi lại.”
Lý do rất đơn giản, củng rất đơn thuần. Trong lòng Hàn Định Dương cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Không cần đâu.”
Anh đẩy tay cô ra, “Mẹ cho em, em cầm mà mua đồ.”
“Em đủ đồ mặc rồi.”
“Không phải là đủ hay không, mua mấy cái đẹp ấy. Mấy bộ đồ của em… thật khó tả. Xấu phát khóc.”
“Này!”
Tạ Nhu bị anh làm cho tức chết, “Anh muốn bắt nạt em phải không? Chọc em trước mặt nhiều người, bây giờ chỉ có chúng ta, anh còn bắt nạt em!”
Hàn Định Dương hơi nheo mắt, nâng giọng lên: “Hả, không muốn bị anh bắt nạt?”
“Đương nhiên, em cũng không phải người thích ngược.”
“Thích em mới bắt nạt em.”
Tạ Nhu khẽ giật mình: “Anh nói cái gì?”
“Em nghe rồi mà.”
Mặt Tạ Nhu phiếm hồng, giọng nói hơi run: “Vậy… anh cứ bắt nạt em nhiều chút.”
“Bây giờ em lại thích ngược à?”
Hàn Định Dương cúi sát người, nhẹ nhàng ngửi mùi hương từ cơ thể cô. Là mùi dầu gội thanh nhẹ.
Tạ Nhu cảm thấy mình không thể thở nổi!
Hàn Định Dương tiếp lấy bao lì xì từ tay cô, lấy từ bên trong ra hai tờ một trăm tệ, cốc đầu cô một cái rồi chuyển đề tài: “Em có lòng tốt như vậy thì anh sẽ mua mấy cuốn tài liệu. Cái này xem như đầu tư, sau này có thành phẩm anh sẽ trả lại cho em.”
Tạ Nhu cất số tiền còn lại vào bao, đỏ mặt cúi đầu nói: “Anh trả em cái gì?”
“Em muốn gì?”
Tạ Nhu rất nghiêm túc suy nghĩ: “Anh có thể phát minh ra một cỗ máy biến em trở nên giống con gái hơn không?”
“Không thể.”
Hàn Định Dương cũng không biết đầu óc mình động kinh như thế nào, buột miệng: “Nhưng anh có thể biến em thành phụ nữ.”
Vừa nói xong, Tạ Nhụ còn chưa phản ứng kịp, Dương Triệu vừa lúc đưa đĩa trái cây đi ra liền nghe thấy.
Bà ngẩn người, đột nhiên nhướng mày, tức giận mắng: “A Định, còn vừa nói lời hạ lưu gì với Nhu Nhu thế!”
Nói không lựa lời khiến hình tượng con ngoan của Hàn Định Dương hoàn toàn sụp đổ trước mặt người lớn, ít nhất là trong cảm nhận của mẹ mình.
Tạ Nhu mãi mới phản ứng lại, rằng Hàn Định Dương vừa mới nói lời trêu đùa cợt nhả với cô.
Nhưng cô chưa kịp tức giận thì đã bị vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Định Dương chọc cười.
Anh đuổi theo mẹ muốn giải thích, nhưng Dương Triệu lại tỏ thái độ phản ứng kịch liệt: “Không nghĩ rằng mẹ lại dạy ra một đứa con lưu manh như thế, không nghe không nghe không nghe giải thích, tránh ra cho mẹ đi.” Hàn Định Dương như suy sụp, mấy ngày tiếp sắc mặt đều âm trầm.
Trong lòng Tạ Nhu thầm bảo, đáng đời, ai bảo anh nói lung tung, chơi quá trớn rồi.
Tháng giêng, ngày nào Tạ Nhu cũng đến nhà Hàn Định Dương làm bài tập. Làm bài xong, Hàn Định Dương bắt đầu dạy kèm cho cô.
Tiếng Anh là mốn Tạ Nhu kém nhất, vì thế Hàn Định Dương liền trở thành thầy giáo dạy khẩu ngữ và luyện nghe của cô. Mỗi sáng anh đều đọc một bản BBC tiêu chuẩn cho cô, sau đó hai người dùng tiếng Anh ông nói gà bà nói vịt mà đối thoại.
“Chú ý phát âm, th, hàm răng đè nhẹ trên đầu lưỡi.”
Hàn Định Dương làm mẫu cho cô.
“Th.”
Cô thè lưỡi ra với Hàn Định Dương.
Hàn Định Dương nhìn cô thè đầu lưỡi nhỏ hồng hào, bỗng ngứa ngáy trong lòng, thật muốn cắn một miếng.
“Học toán đi.”
Hàn Định Dương không hề nhìn cô, lấy sách toán ra.
Tạ Nhu sớm đã quen với tiết tấu dạy kèm chuyển nhanh của anh.
Cô lấy sách toán ra, Hàn Định Dương đánh dấu vài câu trong sách để cô làm.
Tạ Nhu cắn ngòi bút hỏi anh: “A Định, anh nói xem… Em có thể thi đậu đại học B không?”
Hàn Định Dương vừa đọc sách, vừa lẩm bẩm: “Căn bản không có khả năng.”
“…” Tạ Nhu như nhụt chí.
“Chỉ là…”
Anh nói tiếp, “Nếu nửa năm tiếp theo, em cứ dựa theo lời anh mà học, có lẽ còn có cơ hội.”
“Thật ư?”
Hàn Định Dương nghiêm túc gật đầu, ánh mắt bỗng rơi xuống tay áo bị cô nắm chặt.
“Nhờ anh cả đấy!”
Tạ Nhu trịnh trọng khẩn cầu.
“Làm bài đi.”
Ngón tay Hàn Định Dương chỉ vào sách giáo khoa.
“Ừ, em sẽ cố gắng.”
Hàn Định Dương ngồi bên cửa sổ đọc sách, bình tĩnh lại.
Nhất cử nhất động của cô đều khiến trái tim anh rung động.
“A Định, bài này em không biết làm.”
“Suy nghĩ kĩ đi.”
Hàn Định Dương không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay.
Tạ Nhu cảm thấy tiếp tục quấy rầy anh cũng hơi xấu hổ, lại tự nghĩ năm phút nhưng vẫn không làm được, cô bất đắc dĩ gọi: “A Định…”
Hàn Định Dương rốt cuộc bỏ sách xuống, ngồi bên cạnh Tạ Nhu rồi cúi đầu nhìn sách giáo khoa: “Bài nào?”
“Đây này.”
Tạ Nhu chỉ vào một bài chứng minh trong sách, “Em không chứng minh được, anh xem…”
Tạ Nhu vừa ngẩng đầu, môi cô nhẹ nhàng bâng quơ cọ nhẹ qua cằm anh.
Môi cô lành lạnh, tiếp xúc nhẹ tựa như khói sương trong chớp mặt kia như có như không.
Tạ Nhu trợn to mắt, Hàn Định Dương sờ sờ cằm, sửng sốt.
Tia nắng mặt trời ấm áp của mùa đông bất ngờ chiếu qua khung cửa sổ, trải dài trên trang giấy nháp. Bụi bay mơ hồ theo tia nắng, thời gian lặng lẽ trôi đi không khoảnh khắc này.
Sau khi ngừng thở 30 giây, Hàn Định Dương chợt thở ra.
Tạ Nhu vội vàng cúi đầu, viết ra mấy công thức lung tung không liên quan lên tờ giấy nháp, tay cầm bút cô hơi run rẩy.
Hàn Định Dương nói: “Đề này rất đơn giản.”
Giọng anh cũng không đều, hơi run nhẹ.
Sau khi giải thích kỹ càng tỉ mỉ, Hàn Định Dương hỏi: “Hiểu chưa?”
“Ồ.”
Tim Tạ Nhu đập nhanh như hươu chạy, đầu óc quay cuồng, cái gì cũng không biết.
Anh nói: “Nếu em không tập trung, anh cũng không có cách nào giúp em đỗ đại học B đâu.”
Tạ Nhu nắm chặt bút, thấp giọng nói: “Còn trách em.”
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng còn cậy mạnh của cô, Hàn Định Dương mím môi, hỏi: “Em không thấy tự nhiên khi ở một chỗ với anh?”
“Một chút.”
“Vì sao chứ?”
“Vì…”
Tạ Nhu còn chưa nói xong, cửa đã mở ra, Dương Triệu đưa đĩa trái cây đã cắt vào.
“A Định và Nhu Nhu vất vả rồi, hai đứa nghỉ ngơi chút đi, ăn trái cây nhé.”
“Cảm ơn dì.”
“Mẹ, bọn con đang học.”
Hàn Định Dương mất kiên nhẫn nói.
“Được được, mẹ không quấy rầy hai đứa.”
Dương Triệu rời khỏi phòng, không quên dặn dò: “Đúng rồi, học đi, không được động tay động chân với Nhu Nhu đâu đấy. Mở cửa ra, không được đóng.”
Tạ Nhu nhìn sắc mặt âm trầm của Hàn Định Dương, khẽ cười thầm.
Trong cảm nhận của mẹ anh, Hàn Định Dương nghiễm nhiên đã trở thành một đứa lưu manh.
Tạ Nhu ngừng suy nghĩ về chuyện ngoài ý muốn vừa rồi. Cô nghiêm túc làm bài, nghe Hàn Định Dương giảng giải.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, cơ bản Hàn Định Dương đều dạy kèm cho cô.
Có đôi khi học đến tận khuya, Dương Triệu sẽ để Tạ Nhu ngủ lại qua đêm, ở bên cạnh phòng Hàn Định Dương.
Phía Tạ Nhu cũng hạ quyết tâm nỗ lực học tập, cô không muốn lang thang không có mục tiêu như trong quá khứ, sống cuộc sống không có ý nghĩa gì. Cô muốn cùng A Xuân thi đậu vào đại học B, cố gắng một phen vì ước mơ của mình.
Có đôi lúc Hàn Định Dương đêm khuya đi uống nước, thấy đèn trong phòng cô vẫn còn sáng.
Hàn Định Dương gõ cửa, dặn dò cô hệt như người lớn: “Không được thức khuya quá đâu đấy.”
Tạ Nhu từ trong chồng sách ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái.
Anh đứng thẳng cạnh cửa, mặc một bộ đồ ngủ dài tay bằng vải bông, thoạt nhìn rất thoải mái, cho người ta cảm giác ân cần săn sóc.
Đây là nhà của A Định, A Định mặc áo ngủ đang đứng trước mặt cô! Cảm giác này thật ấm áp.
“Chịu thôi, ngủ không được.”
“Lạ giường?”
“Lúc em ngủ, không thể nghe thấy tiếng ồn.”
Tạ Nhu giải thích, “Bên ngoài có tiếng bọ kêu.”
“Đúng là cao quý, bọ cũng quấy rầy em.”
Tạ Nhu tiếp tục vùi đầu làm bài tập, không để ý đến anh.
Hàn Định Dương suy nghĩ một chút, vò đầu nói: “Tới phòng anh đi, phòng anh cách âm rất tốt.”