Hàn Định Dương: “Hôn cái nào.”Hai đứa trẻ tự giác che mắt lại không nhìn, ba mẹ show ân ái hàng ngày, không phù hợp với trẻ em!
“…” Có thể có chút rụt rè đứng đắn không? Đều là người làm cha làm mẹ của rồi!HoànKhóe môi Hàn Định Dương nhếch lên, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Em đoán xem, còn chỗ nào lạnh nữa không?”
Hàn Định Dương: “Hôn nào.”Tạ Nhu thuận thế ôm lấy eo anh, cười hì hì: “Nếu anh đánh cậu ta, hai ngàn vạn fans của cậu ta sẽ không tha cho anh đâu.”
Cảnh tiếp theo là đoạn đường tuyết bay tán loạn ở thành Trường An, nàng cung nữ lén lút đến dưới tường thành đưa lò sưởi cho thị vệ thủ thành, cũng chính là nhân tình của nàng.Chương trước“Bằng lòng bằng lòng, rất bằng lòng.”
Đoạn diễn kia NG rất nhiều lần, bởi vì người đối diễn là một nam diễn viên lưu lượng mới nổi, kinh nghiệm đóng phim chưa có lại diễn với diễn viên gạo cội thực lực như Tạ Nhu, khuyết điểm lộ ra rất rõ ràng.Một tiếng Nhu Nhu này, Hàn Định Dương gọi cả đời.
Cậu ta hiển nhiên cũng rất ngại ngùng, liên tục hỏi Tạ Nhu có lạnh hay không, có muốn nghỉ ngơi chút không.Sao còn không bằng cha dượng thế này?HoànĐương nhiên Hàn Định Dương không phục, anh nói cũng không biết là ai trước kia yêu tên nhóc hư hỏng say đắm như thế, còn khóc nức nở dưới tòa nhà Turing không cho anh đồng ý lời tỏ tình của cô gái khác.
Không lạnh mới là lạ.
Cậu ta mặc đồ thị vệ có đệm dày cộm, còn Tạ Nhu chỉ mặc đồ cung nữ đơn giản uyển chuyển nhẹ nhàng.Hàn Định Dương: “Hôn cái nào.”
Môi cô đã lạnh đến tím ngắt, chỉ muốn diễn nhanh cho xong.Tạ Nhu sinh cho Hàn Định Dương một đứa con trai, hai năm sau lại thêm một đứa con gái, vừa đủ một chữ “Hảo”*.
Cô nói với cậu nhóc: “Cậu đừng lo lắng, cứ bình tĩnh tự nhiên đi vào tình cảnh của nhân vật, đừng nghĩ nhiều.”Anh không muốn vợ mình mắc bị bệnh này, vậy nên một khoảng thời gian dài, Hàn Định Dương chẳng đếm xỉa gì đến con.
Cảnh này quay gần hết hai tiếng, cuối cùng cũng kết thúc.“Nói mới nhớ, A Định chúng ta năm đó cũng là nam thần nổi tiếng toàn bộ trường cấp ba và cả đại học nữa đó!”
Đạo diễn vừa mới hô được, Hàn Định Dương liền đi tới, cởi áo khoác mình ra rồi khoác lên người Tạ Nhu, bọc cả người cô lại.Môi cô đã lạnh đến tím ngắt, chỉ muốn diễn nhanh cho xong.
“A Định, anh đến rồi.”
“Lâu rồi đấy.”“Bây giờ em đã cưới được nam thần quốc dân về nhà rồi, còn chưa bằng lòng sao?”Cho dù như vậy, hai anh em vẫn thích chơi với Hàn Trì, chưa bao giờ ghét bỏ cậu vì cậu đi lại không tiện.
Hàn Định Dương xoa tay cô để ủ ấm, nói: “Mới nãy suýt nữa là anh xông lên đánh cho tên kia một vố đấy. Đóng kiểu gì vậy!”* Con trai: 子, con gái: 女, ghép lại thành 好 (nghĩa là tốt, đẹp).
Tạ Nhu nghe ra sự tức giận trong lời anh. Anh là người nghiêm túc, giờ lời chửi bậy cũng mắng luôn rồi.
Tạ Nhu thuận thế ôm lấy eo anh, cười hì hì: “Nếu anh đánh cậu ta, hai ngàn vạn fans của cậu ta sẽ không tha cho anh đâu.”Tạ Nhu: “Sao thế?”Đoạn diễn kia NG rất nhiều lần, bởi vì người đối diễn là một nam diễn viên lưu lượng mới nổi, kinh nghiệm đóng phim chưa có lại diễn với diễn viên gạo cội thực lực như Tạ Nhu, khuyết điểm lộ ra rất rõ ràng.
Hàn Định Dương nhéo mũi cô: “Cậu ta có hai ngàn vạn fans? Mắt nhìn con gái mấy em đúng ngày càng mù mà.”
“Nói mới nhớ, A Định chúng ta năm đó cũng là nam thần nổi tiếng toàn bộ trường cấp ba và cả đại học nữa đó!”
“Bây giờ em đã cưới được nam thần quốc dân về nhà rồi, còn chưa bằng lòng sao?”Nhắc lại lịch sử đen của mình, Tạ Nhu như muốn nổ tung. Cô vội che miệng anh lại, không cho anh nói. Đặc biệt là trước mặt con cái nữa, thật khiến cô mất mặt!
“Bằng lòng bằng lòng, rất bằng lòng.”
Tạ Nhu dỗ dành anh.Hàn Định Dương xoa tay cô để ủ ấm, nói: “Mới nãy suýt nữa là anh xông lên đánh cho tên kia một vố đấy. Đóng kiểu gì vậy!”
Hai người cùng lên xe. Hàn Định Dương bật lò sưởi rồi ủ ấm tay cho Tạ Nhu.
“Còn lạnh không.”Hàn Định Dương nghe nói có một chứng bệnh gọi là trầm cảm sau sinh rất đáng sợ.
“Không.”
Tạ Nhu cởi áo khoác ra rồi đắp lên người Hàn Định Dương: “Đưa áo cho em mặc chắc cũng lạnh cóng rồi nhỉ?”Editor: Giản Linh Kiwi
“Ừ, lạnh lắm.”Chương trước
Tạ Nhu nắm lấy tay Hàn Định Dương: “Em ủ ấm cho anh.”Không lạnh mới là lạ.
Khóe môi Hàn Định Dương nhếch lên, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Em đoán xem, còn chỗ nào lạnh nữa không?”Hàn Định Dương: “Hôn nào.”* Con trai:
Tạ Nhu sinh cho Hàn Định Dương một đứa con trai, hai năm sau lại thêm một đứa con gái, vừa đủ một chữ “Hảo”*.Một tiếng Nhu Nhu này chính là tình ý thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy của bọn họ, cũng là sự quan tâm của của Hàn Định Dương đối với cô.
Sau khi Hàn Trì trở thành chú nhỏ thì trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, giống như ông cụ non vậy, cậu dạy phụ đạo cho lũ nhóc cũng rất nghiêm khắc.Tạ Nhu cởi áo khoác ra rồi đắp lên người Hàn Định Dương: “Đưa áo cho em mặc chắc cũng lạnh cóng rồi nhỉ?”* Con trai: “A Định, anh đến rồi.”Hàn Định Dương nhéo mũi cô: “Cậu ta có hai ngàn vạn fans? Mắt nhìn con gái mấy em đúng ngày càng mù mà.”子, con gái: 女, ghép lại thành 好 (nghĩa là tốt, đẹp).Như Tạ Nhu hay nói, Hàn Định Dương năm mười chín tuổi vẫn là tên nhóc hư hỏng, không thể so với Hàn Trì trưởng thành như bây giờ được.
Sau khi Hàn Trì trở thành chú nhỏ thì trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, giống như ông cụ non vậy, cậu dạy phụ đạo cho lũ nhóc cũng rất nghiêm khắc.Cuộc sống sau này khó tránh khỏi sóng gió hay cãi nhau, nhưng anh luôn phải nhớ rõ, cô là Nhu Nhu, là em gái anh, sau này anh phải che chở cô, nhường nhìn cô, tuyệt đối không được bắt nạt cô.
Cho dù như vậy, hai anh em vẫn thích chơi với Hàn Trì, chưa bao giờ ghét bỏ cậu vì cậu đi lại không tiện.
Mỗi lần cả nhà ra ngoài chơi, lúc xuống cầu thang, hai đứa nhóc sẽ chạy tới nắm tay chú mình rồi dẫn chú xuống lầu.Tuy đầu óc cậu không linh hoạt bằng Hàn Định Dương, nhưng vẫn có sự nỗ lực chăm chỉ và kiên định.
Sau vô số lần đổi mới thí nghiệm nghiên cứu của anh trai, cuối cùng Hàn Trì cũng có thể đứng lên, rời khỏi xe lăn. Để cậu đi lại độc lập như vậy, tính đến nay cũng mất mười năm gian khổ rồi.
Bây giờ cậu đã học đại học, chuyên ngành máy tính.
Tuy đầu óc cậu không linh hoạt bằng Hàn Định Dương, nhưng vẫn có sự nỗ lực chăm chỉ và kiên định.Trong lúc Tạ Nhu ở cữ, cả ngày anh đều vây quanh Tạ Nhu, còn con mình thì để cho bà chăm, anh chăm vợ là đủ rồi.
Như Tạ Nhu hay nói, Hàn Định Dương năm mười chín tuổi vẫn là tên nhóc hư hỏng, không thể so với Hàn Trì trưởng thành như bây giờ được.
Đương nhiên Hàn Định Dương không phục, anh nói cũng không biết là ai trước kia yêu tên nhóc hư hỏng say đắm như thế, còn khóc nức nở dưới tòa nhà Turing không cho anh đồng ý lời tỏ tình của cô gái khác.
Nhắc lại lịch sử đen của mình, Tạ Nhu như muốn nổ tung. Cô vội che miệng anh lại, không cho anh nói. Đặc biệt là trước mặt con cái nữa, thật khiến cô mất mặt!
Hàn Định Dương thuận thế cắn ngón tay Tạ Nhu, cười nói: “Có thể thử cầu xin anh đấy.”Tạ Nhu nắm lấy tay Hàn Định Dương: “Em ủ ấm cho anh.”
Hai đứa trẻ tự giác che mắt lại không nhìn, ba mẹ show ân ái hàng ngày, không phù hợp với trẻ em!
Hàn Định Dương nghe nói có một chứng bệnh gọi là trầm cảm sau sinh rất đáng sợ.Cảnh này quay gần hết hai tiếng, cuối cùng cũng kết thúc.
Anh không muốn vợ mình mắc bị bệnh này, vậy nên một khoảng thời gian dài, Hàn Định Dương chẳng đếm xỉa gì đến con.
Trong lúc Tạ Nhu ở cữ, cả ngày anh đều vây quanh Tạ Nhu, còn con mình thì để cho bà chăm, anh chăm vợ là đủ rồi.
Thế nên Tạ Nhu bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Hàn Định Dương có xem hai đứa nhóc này là con ruột mình không vậy?Đạo diễn vừa mới hô được, Hàn Định Dương liền đi tới, cởi áo khoác mình ra rồi khoác lên người Tạ Nhu, bọc cả người cô lại.Tạ Nhu không còn gì để nói.
Sao còn không bằng cha dượng thế này?
Đối với chuyện này, Hàn Định Dương chỉ có thể giải thích rằng, từ nhỏ cô đã thiếu tình thương, mình không thể để mấy đứa nhỏ cướp đi tình yêu của cô, cần phải cho cô cảm nhận tình thương vô bờ bến, còn hỏi cô có đúng không?
Tạ Nhu không còn gì để nói.
Sau kết hôn nhiều năm, cách xưng hô hằng ngày của Hàn Định Dương với Tạ Nhu cũng thay đổi. Lúc mới kết hôn, trước khi sinh con, anh còn ngọt ngào gọi cô là vợ. Sau khi sinh con rồi, anh liền quy củ gọi cô là Nhu Nhu.
Một tiếng Nhu Nhu này chính là tình ý thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy của bọn họ, cũng là sự quan tâm của của Hàn Định Dương đối với cô.
Cuộc sống sau này khó tránh khỏi sóng gió hay cãi nhau, nhưng anh luôn phải nhớ rõ, cô là Nhu Nhu, là em gái anh, sau này anh phải che chở cô, nhường nhìn cô, tuyệt đối không được bắt nạt cô.“Lâu rồi đấy.”
Một tiếng Nhu Nhu này, Hàn Định Dương gọi cả đời.