Đầu thu, ánh tà dương chiếu lên thiên sơn, cửu trọng cung khuyết đắm mình trong sắc trời chiều, lớp men trên mái ngói được ánh tịch dương hắt lên, lập lòe tỏa sáng.
Ánh mặt trời theo mái ngói tà tà chiếu xuống, thắp sáng bức tường loang lổ màu son của hoàng cung.
Thiếu nữ buông rủ mặt mày, bàn tay nhỏ bé trắng thuần che miệng, vài tiếng ho khan mỏng manh tiết ra giữa đôi môi.
“Tên là gì?” Thủ vệ hỏi.
“Vi Oanh.” Thanh âm của nàng hơi khàn khàn, nhuốm vẻ suy yếu của người mang bệnh trong người.
Thủ vệ giương mắt, nhìn nàng một cái, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, khuôn mặt nho nhỏ bị bao bọc trong chiếc áo lông da bạch hồ, đuôi mày buông xuống đong đầy mỏi mệt.
Như chiếc lá thu run rẩy trên ngọn cây, chẳng may bất cẩn sẽ tàn úa trong gió lạnh.
“Từ đâu tới?”
Thủ vệ thầm nghĩ, thế nào mà trong số tú nữ đưa tới lại lẫn một ma ốm thế chứ, bộ dáng này, nếu tắt thở trong cung thì thật đúng là xui xẻo.
“Giang Nam.” Thanh âm thiếu nữ mềm mại, có chút nhu hòa, nói xong, nàng ngước mắt nhìn lại, lộ ra đôi con ngươi đong đầy nước mắt.
Thì ra là Giang Nam, đường xá xa xôi, thường xuyên có tú nữ không tới được Thịnh Kinh đã vì không thích hợp với khí hậu mà hương tiêu ngọc vẫn giữa đường.
“Được rồi, vào đi.”
Vi Oanh cúi đầu đáp một tiếng, xe la chở nàng rời cổng Xuân Huy, chậm rãi tiến vào sau bức tường hoàng cung.
Nhóm tú nữ từ các nơi ngồi trên xe la, thống nhất được đưa đến Ngự Cảnh Hiên tra hỏi, sau đó vào Trữ Tú Phường, tiến hành tuyển tú liên tục hơn nửa tháng.
Gió thu chầm chậm, cuốn lên lọn tóc mai vương bên má nàng, hàng mi tú nhã buông lơi, bị ánh dương quang mạ lên một tầng kim sắc nhàn nhạt. Yết hầu nàng ngưa ngứa, lấy ra khăn tay che miệng, đôi môi tái nhợt nhuốm một mạt đỏ sẫm.
Vi Oanh thầm thở dài trong lòng.
Mười ngày trước, nàng thức tỉnh trong cỗ thân thể vốn đã ngừng thở này.
Nguyên chủ nhân của thân thể này tên là Đoạn Vi Oanh, cùng tên với nàng, là mỹ nhân do Giang Nam tiến cống.
Nguyên chủ không muốn vào cung, thừa dịp người trông giữ không chú ý, nhảy xuống nước chết rồi, giao thân xác lại cho Vi Oanh.
Sau khi Vi Oanh tỉnh, đầu đau như muốn nứt ra, trong đầu lại vang lên một thanh âm, tự xưng Cung Đấu Cơ. Cung Đấu Cơ nói cho nàng, nàng vốn là một nhiệm vụ giả, xuyên qua các thế giới để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sau một lần chẳng may thất bại một nhiệm vụ, cũng tự làm mình chết, may mắn gặp được khối thân thể phù hợp với bát tự của nàng, mệnh số lại đã hết này, mới có thể mượn xác hoàn hồn.
Nguyên chủ và nàng dù sao cũng không phải một người, thần hồn và thân thể không hòa hợp, nếu không đạt được “độ dung hợp” để chậm rãi dung hợp thân thể, nàng sẽ chứng kiến thân thể mình thối rữa, lại chết một lần nữa trong đau đớn.
Vì kiếm đủ “độ dung hợp”, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ mà Cung Đấu Cơ tuyên bố, đi vào hoàng cung trở thành cung đấu vương giả.
Vào hoàng cung, Cung Đấu Cơ thực hưng phấn: “Đả đảo nữ chủ, độc sủng lục cung, xông lên!”
Vi Oanh: “Ta nhớ rõ ta vốn không phải thuộc tổ Cung đấu?”
Cung Đấu Cơ im lặng như gà.
Vi Oanh nuốt xuống cỗ tanh ngọt trong cổ họng, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến từ phía sau, liền quay đầu nhìn lại.
Ở giữa một đám xe la, chỉ có một người lưng đeo tà dương, thân cưỡi bạch mã, lững thững đi trên con đường trong cung.
Ráng chiều cam hồng chiếu vào phía sau nàng, làm nổi bật sống lưng mềm mại mảnh khảnh của thiếu nữ.
— là nữ chủ.
Lại có một thiếu nữ cả người vàng ngọc, đầu đầy trâm ngọc, khuôn mặt kiêu ngạo non nớt nhăn thành một đoàn, hô to: “Sao ngươi lại ngồi trên lưng ngựa?”
— là nữ phụ.
Trong bản tiểu thuyết cung đấu này, phi tử hậu cung thay nhau làm loạn, nhân vật phản diện làm pháo hôi nhiều như cẩu.
Thiếu nữ cưỡi bạch mã vừa nhìn là thấy không hợp với nhóm tú nữ ở phía trước kia tên Tiêu Thiên Tuyết, là nữ chủ của bản tiểu thuyết cung đấu này.
Còn thiếu nữ toàn thân vàng ngọc, ngay cả mười móng tay đều khảm trân châu bảo thạch kia tên Cung Bối Nô, chất nữ của Đông cung Thái Hậu, là một tiểu nhân vật phản diện không hơn không kém, giai đoạn đầu không thiếu lần ngáng chân nữ chủ, đơn giản thuần túy phá hoại.
Nữ chủ ậm ừ hai câu rồi không thèm để ý Cung Bối Nô, cưỡi tiểu bạch mã vui vẻ chạy đi. Tiểu bạch mã vui vẻ lắc mông, đuôi ngựa đong đưa lên xuống, tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên khi dẫm lên con đường lát gạch.
Khóe miệng Vi Oanh hơi cong lên.
Tiêu Thiên Tuyết cưỡi ngựa từ ánh tịch dương chạy tới. Một đôi chân thon dài nhỏ nhắn buông xuống hai bên lưng ngựa, dẫm bàn đạp, lướt theo hướng lên trên, chỉ thấy da thịt thắng tuyết, đôi con ngươi như nước.
Nàng cụp mi nhìn lại, trong ánh mắt trong trẻo có mạt nắng chiều vụn vỡ, có vẻ sáng ngời.
Tiêu Thiên Tuyết chống lại ánh mắt Vi Oanh, thoáng chốc ngẩn người.
Thiếu nữ trên xe nhu nhược tái nhợt, sợi tóc hơi loạn, thần sắc như có bệnh. Gió nhẹ thổi tới, nàng ấy che miệng lại, ho đến khóe mắt ửng đỏ, đôi con ngươi đong đầy nước, trên khăn tay trắng thuần lại nhiều thêm một mạt đỏ tươi.
Tiêu Thiên Tuyết nghĩ, người này sinh bệnh, bệnh rồi cũng…….thập phần đẹp mắt.
“Ngươi không sao chứ?”
Vi Oanh chậm rãi lắc đầu, nắm chặt khăn tay.
Tiêu Thiên Tuyết thả chậm tốc độ, cùng đồng hành với nàng: “Ta nhớ rõ tên của ngươi, Vi Oanh, nữ tử Giang Nam đều xinh đẹp như ngươi sao?”
Vi Oanh hé miệng liền phát ra tiếng ho khan, vì thế nàng chỉ có thể lộ ra một nụ cười nhợt nhạt với Tiêu Thiên Tuyết.
Cung Đấu Cơ ở trong não rầm rì: “Kí chủ làm thật xinh đẹp! Trước tiên mê hoặc nữ chủ, sau đó lại cướp đoạt cơ duyên của nàng ta! Độc sủng lục cung, độc sủng tình yêu của hoàng đế!”
Vi Oanh:……
Trên đường đi, nàng đã tốn mấy ngày để lật xem quyển tiểu thuyết cung đấu này.
Trong sách viết, Tiêu Thiên Tuyết vừa vào cung liền được hoàng đế coi trọng, sau đó trên đường bị đám nhân vật phản diện hành hạ mà trở nên mạnh mẽ, cuối cùng độc sủng lục cung.
Nhưng dựa theo kịch bản thường thấy, chưa được sủng ái bao lâu thì nàng đã bị kéo xuống, biếm vào lãnh cung.
Ở lãnh cung, Tiêu Thiên Tuyết nhận ra được bốn chữ “quân tâm vô tình, quân vương bạc tình”, vị đế vương mà nàng từng nghĩ sẽ một đời một kiếp chỉ hai người kia chưa từng yêu nàng, mà chỉ coi nàng như thế thân của một vị thê tử nào đó đã sớm qua đời.
Sau khi ra khỏi lãnh cung, Tiêu Thiên Tuyết thu hồi một trái tim chân thành, dựa vào ưu thế mình giống với người trong lòng của hoàng đế, ở hậu cung đại sát tứ phương, báo thù thành công, cuối cùng dùng một chén canh nhân sâm đưa hoàng đế vốn thân thể đã suy yếu đến cực điểm về Tây Thiên.
Toàn bộ tiểu thuyết sảng khoái vô cùng, nhất là đoạn sau khi nữ chủ hắc hóa.
Nhưng trước mắt, vị Hoàng quý phi sau này phiên vân phúc vũ khuấy đảo hậu cung không thể an bình, bây giờ vẫn còn là một thiếu nữ vừa mới cập kê, ngây thơ sáng lạn.
Cung Đấu Cơ ý chí chiến đấu sục sôi.
Vi Oanh không nhịn được, dội cho nó một gáo nước lạnh: “Ngươi cảm thấy Tiêu Thiên Tuyết đẹp không?”
Cung Đấu Cơ: “Nàng đẹp, nhưng ta cảm thấy ký chủ ngươi càng đẹp!”
Mặt mày Vi Oanh cong cong: “Ngươi cảm thấy mỹ mạo của hai chúng ta là cùng một loại hình à?”
“Đương nhiên không phải.”
— Tiêu Thiên Tuyết ngày thường vừa sôi nổi vừa xinh đẹp, tuổi trẻ rực rỡ, giống một mạt sắc xuân tràn ra, bất luận đi tới đâu, đều làm sáng mắt người khác, mà vẻ đẹp của Vi Oanh, không khỏi quá yếu ớt tiều tụy, cũng quá tiêu điều.
Vi Oanh bình tĩnh cùng phân tích với nó: Hoàng đế yêu vị bạch nguyệt quang mất sớm kia yêu đến mê mẩn, Tiêu Thiên Tuyết lại có diện mạo tương tự bạch nguyệt quang, có thể thấy được bạch nguyệt quang cũng là kiểu anh khí, có lẽ hoàng đế căn bản không thích loại diện mạo như nàng đây, nhìn cũng sẽ không nhìn nhiều một cái, lúc tuyển tú chưa biết chừng sẽ trực tiếp loại nàng.
Cung Đấu Cơ nhất thời nổi giận, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Nói, nói không chừng……”
Vi Oanh vuốt lông nó an ủi: “Chẳng qua yên tâm, ta có biện pháp làm cho hoàng đế đối với ta khắc cốt ghi tâm.”
Ở trước mắt nàng có một khung vuông trong suốt.
Phía trên khung vuông chia ra làm nhiều mục như nhiệm vụ, thuộc tính, đạo cụ, thành tựu các thứ.
Chọn vào thuộc tính, khi nhìn đến chỗ thể chất là số “-99” chói mắt, trong lòng đau xót, thiếu chút nữa lại phun ra búng máu.
Cũng may mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, nàng có thể không ngừng đạt được “độ dung hợp”, cải thiện thể chất, cuối cùng có được một bộ thân thể khỏe mạnh.
Trên thanh nhiệm vụ hiện tại chỉ có phần nhiệm vụ tân thủ là sáng:
[Ở Ngự Cảnh Hiên ngăn cản hoàng đế đưa Tiêu Thiên Tuyết vào hậu cung.
Thưởng cho: Độ dung hợp +10, thể chất +10]
Vi Oanh siết chặt chiếc khăn tay nhuốm máu, ánh mắt lóe mạt âm u.
Trong tiểu thuyết Cung Bối Nô là một công cụ hình người hoàn mỹ. Ở Ngự Cảnh Hiên, Cung Bối Nô nhìn nữ chủ không vừa mắt, khí thế rào rạt tìm nàng gây phiền toái, cũng không biết Hoàng đế ở ngay phía sau cây hoa quế. Hoàng đế nghe được nàng cố tình gây sự, lại thấy Tiêu Thiên Tuyết diện mạo giống bạch nguyệt quang đã mất, liền trực tiếp đem Thiêu Thiên Tuyết vào hậu cung, bỏ qua giai đoạn tuyển tú.
Cung Đấu Cơ đề nghị: “Ký chủ, chúng ta có thể sử dụng thẻ bài [Nhất kiến chung tình], làm cho đối tượng mà Hoàng đế nhất kiến chung tình đổi thành ngươi!”
Vi Oanh: “Sau đó? Sau 3s liền đá ta xuống?”
Trong hộp quà tân thủ mà hệ thống đưa cho nàng có tổng cộng ba thẻ bài là [Nhất kiến chung tình], [Quang thải chiếu nhân*], và [Nai con đâm loạn].
(*Rực rỡ loá mắt)
Ba tấm thẻ bài này đều là loại thẻ xám, chỉ có thể kéo dài ba giây, tác dụng tương đương với trong thời gian ngắn làm cho người ta có thêm một cái buff.
Cung Đấu Cơ trầm mặc.
Cung Đấu Cơ: “Ký chủ cứ thích đả kích tinh thần tích cực của ta, khóc chít chít.jpg”
Vi Oanh hòa ái vuốt lông nó: “Không sao cả, tuy biện pháp ngươi đưa ra thực ngu ngốc, nhưng ngươi nghĩ đẹp quá.”
Cung Đấu Cơ: q^q
—-
Trước Ngự Cảnh Hiên, xe la xa dần, để lại một đám tiểu nương tử quần áo sặc sỡ đứng trước rừng hoa quế.
Hương hoa quế ngọt nị cũng không áp được mùi phấn son trôi nổi trong không khí.
Tiêu Thiên Tuyết nắm tiểu bạch mã đứng dưới tàng cây, hai tay siết chặt dây cương, sợ thớt ngựa hai chân co duỗi xoay loạn của mình đụng phải người khác. Nàng lặng lẽ nghiêng đầu, người bên cạnh thật gầy, như một đám mây trôi nổi, chỉ cần gió thổi qua là sẽ tan.
“Oanh Oanh, ngươi mệt không? Có muốn cưỡi Tiểu Lê Hoa của ta nghỉ ngơi không?”
Vi Oanh đáp lại nàng một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng lắc đầu. Tiểu Lê Hoa mà động chân một cái, cỗ thân thể rách nát với thể chất -99 này không chừng sẽ đương trường thăng thiên mất.
Tiêu Thiên Tuyết bị mùi son phấn trong không khí khiến cho hắt xì vài cái, liền nhích lại gần Vi Oanh: “Hương phấn của các nàng kỳ quái quá, làm ta bị ngứa mũi, cũng chỉ mùi hương trên người ngươi dễ ngửi!” Nói xong, nàng lại ngửi được một cỗ huân hương nồng đậm đến làm người ta thở không nổi, chịu không được hắt hơi vài cái liên tục.
Cung Bối Nô: “Ngươi không nhìn thấy ta hả?”
Hai người kia lập tức lại muốn cãi nhau, trở thành ngòi dẫn phát phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân lúc mới gặp gỡ.
Vi Oanh đã sớm biết trước, vọt qua một bên, lấy từ trong tay áo ra một nắm hạt dưa, bắt đầu xem diễn.
Cung Đấu Cơ: “…….Kí chủ, Hoàng đế ở ngay đằng sau kia đang nhìn đó.”
Vi Oanh: “Hả, ngươi là muốn ta đưa cho hắn một nắm hạt dưa à?”
Cung Đấu Cơ tưởng tự xử.
Vài phút sau, nó điều chỉnh tốt tâm tình, còn thật sự nghiêm túc phân tích đề nghị hợp lý: “Bây giờ ngươi có thể đi lên cắt lời Cung Bối Nô, ngăn lại cuộc tranh chấp của các nàng, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng hoàng đế! Tốt nhất là thừa cơ suy yếu nằm xuống, nằm vào lòng hoàng đế, lại dùng hai tấm thẻ bài là có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Vi Oanh không nhanh không chậm cắn hạt dưa: “Ngươi xem thân thể xương cốt ta này, lại nhìn các nàng đi, một người cầm roi ngựa, người kia thì móng tay như dao nhọn, ta chen vào chẳng lẽ còn mạng hả?”
Hiện tại thể chất của nàng là -99, chỉ cần hạ một chút nữa là nàng lập tức xong đời.
Cung Đấu Cơ thực sốt ruột: “Chẳng lẽ chúng ta lại phải chứng kiến tình tiết kịch bản nguyên gốc xảy ra?!”
Hoàng đế lập tức sắp sửa đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân đó!
Vi Oanh: Đương nhiên không rồi.
Lúc này hai vị tú nữ cãi nhau ngày càng kịch liệt.
Cung Bối Nô được nuông chiều từ bé, lần đầu gặp được một kẻ không quyền không thế lại dám chống đối mình, mặt thoạt hồng thoạt trắng, tức giận đến mức giơ tay muốn tát nàng kia một cái: “Ngươi thật sự là quá –“
Bốn chữ “không muốn mặt mũi” này vừa đến miệng, đột nhiên lại dừng lại.
Tay nhỏ bé của Vi Oanh vừa động, tấm thẻ bài mà chỉ có nàng nhìn thấy lại phân biệt bay vào người Tiêu Thiên Tuyết và Cung Bối Nô.
Sử dụng thẻ bài: [Nai con đâm loạn]
Thẻ bài thuyết minh: [Ngươi là người ta thích khi còn niên thiếu.] Sinh ra hiệu quả “Nai con đâm loạn” lên đối tượng được sử dụng, thời gian liên tục trong vòng 3s.
Cung Đấu Cơ: “………Dùng nhầm thẻ bài hả?”
Vi Oanh: “Không nhầm đâu thân ái.”
Thẻ bài phân biệt nhập vào hai người, bắt đầu có hiệu lực.
Cung Bối Nô mở lớn hai mắt, hai gò má nổi lên rặng mây đỏ.
Người đối diện nâng đôi mắt, hàng mi rủ xuống, bị ánh tịch dương nhuộm thành sắc hoàng kim nhàn nhạt, đôi đồng tử như làn thu thủy tựa cười như không cười…….cực kỳ câu hồn người.
Trái tim Cung Bối Nô đập điên cuồng, như chú nai con đâm loạn, bàn tay vốn giơ cao lại nhẹ nhàng hạ xuống, sờ lên dàn da nõn nà của thiếu nữ đối diện, mặt đỏ bừng ấp úng: “Ngươi thật, thật đẹp.”
—-
Từ trong rừng hoa quế có một người chậm rãi đi ra.
“Hoàng Thượng, chuyện này….còn cần đi ra không?” Thái giám chắp tay, cúi đầu hỏi ý chỉ Thánh Thượng.
Quân vương hai bên tóc mai như tuyết trắng, dáng hình mỏi mệt.
Nàng nghe được tiếng tranh cãi ầm ỹ, vốn định đi ra ngăn lại, nhưng mới vừa ra khỏi rừng hoa quế, liền nhìn thấy hai vị tú nữ vừa rồi còn tranh cãi ầm ỹ kịch liệt thế nhưng lại đỏ mặt khen nhau.
Tú nữ thời nay, đều thích chơi vậy à?
Quân vương xoa xoa mi tâm, mệt mỏi lắc lắc đầu, lúc xoay người muốn đi, ánh mắt bỗng nhiên dừng trên người một nàng tú nữ đứng riêng một bên.
Thiếu nữ ốm yếu biếng nhác dựa vào thân cây, trong tay cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa xem diễn, quai hàm phồng phồng, giống một con hamster.
Hết chương 1
————————————-
Bách Linh: Vân Thiều – Hoàng đế là nữ giả nam trang, đoạn đầu ko ai biết, cho nên khi mọi người nhắc hay hình dung về Hoàng đế mình sẽ để là “hắn”, còn khi Vân Thiều tự độc thoại hay suy nghĩ gì thì mình sẽ để “nàng” nhé, có lẽ hơi rối chút :SS