Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa - Chương 34: Sự phiền muộn của Đế cơ (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa


Chương 34: Sự phiền muộn của Đế cơ (10)


Editor: tuanh0906

“Nương nương…” Vẻ mặt Triệu Thái phi như khóc như cười, dùng ngữ khí trào phúng lặp lại.

Ba mươi năm sống trong thâm cung, biết bao nhiêu người phụ nữ dùng cả người thủ đoạn, thăng trầm chỉ vì hai chữ “nương nương”. Trước đây bà ta cũng là một trong số đó. Hiện tại, thời của bà ta đã qua đi, sớm có người mới lên sân khấu.

Bội Vân vẫn luôn ít lời, giờ phút này sắc mặt nàng trắng bệch, không hề có ý biện giải, nước mắt theo gương mặt sưng đỏ rơi từng giọt lên sàn nhà.

Nỗi sợ hãi của đám tiểu cung nữ toàn bộ bùng lên, tranh nhau vạch trần: “Nương nương phải làm chủ cho Đế cơ. Vị công công kia không có ý tốt, Bội Vân nhất định là có âm mưu gì đó.”

“Làm càn.” Triệu Thái phi cầm chén trà ném xuống, choang một tiếng đập vào ghế mỹ nhân ở bên cạnh, mấy tiểu cung nữ nhất thời sợ hãi thất thanh, một lát sau run bần bật khấu đầu xuống đất, rất giống đà điểu vùi đầu vào cát.

Triệu Thái phi hốc mắt đỏ lên, chứa đựng không cam lòng và uất ức vô hạn, lồ ng ngực kịch liệt phập phồng: “Người bên cạnh bệ hạ cũng để cho các ngươi nói sao?”

Nghe vậy, mấy gương mặt còn mang nét trẻ con bỗng trở nên tái nhợt.

Tô Bội Vân đi theo Đoan Dương đế cơ năm năm, là cung nữ lớn tuổi nhất trong Phượng Dương cung, trước đó nàng hầu hạ ở ngự tiền. Nếu nói nàng và nội thị trong cung trao đổi tin tức, khả năng rất lớn người đó chính là đồng nghiệp cũ, nội thị bên cạnh thiên tử. Có điều nàng làm việc trốn tránh, sợ trước sợ sau, khiến người khác buộc lòng phải nghĩ theo hướng xấu.

Đạo lý này tiểu cung nữ không rõ, Triệu Thái phi lại hiểu rất rõ.

Bội Vân sẽ to gan tới mức ngang nhiên hãm hại Đế cơ sao? Nếu sau lưng nàng là ngôi cửu ngũ thì sao?

“Ta biết mà. Nhiều năm như vậy hoàng nhi vẫn là nhớ chuyện đó. Hắn chịu khổ từ nhỏ, không thân với bổn cung, bổn cung cũng đành nhận.” Triệu Thái phi cười ch ảy nước mắt, ra vẻ phẫn uất bi thương: “Sự việc năm là do ta gây ra, nhắm vào ta không được sao? Mẫn Mẫn còn nhỏ, sao hắn có thể động thủ với muội muội của mình.”

“Nương nương.” Thượng cung cô cô tay hơi run lên, nắm lấy vạt áo Triệu Thái phi đang thất thố, muốn ngăn cản bà ta nói tiếp: “Nương nương, xin ngài bớt giận.”

Liễu Phất Y và Mộ Dao nhìn nhau, yên lặng nhìn màn ân oán hỗn loạn của hoàng gia này. Tương truyền, Triệu Thấm Như xuất thân danh môn quý tộc, từ nhỏ thân kiều thể quý. Sau khi vào cung lại làm sủng phi, tiên đế vì bà ta hái ngôi sao, hái ánh trăng. Chỉ có một việc không như ý là không thể đưa bà ta lên làm Hoàng Hậu.

Nhưng bà ta vẫn luôn cảm thấy mình mới là người thắng cuối cùng. Bởi vì tiên Hoàng Hậu không con, con trai bà ta được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, thuận lợi kế thừa đại thống.

Cho tới bây giờ, bà ta mới phát hiện mình đã thua hoàn toàn.

Vị thiên tử tuổi trẻ này được tiên Hoàng Hậu bồi dưỡng thành một loại người hoàn toàn khác với bà ta. Một người trời quang trăng sáng, yêu ghét rõ ràng có địa vị cao. Thái độ của hắn với thân sinh mẫu thân vô cùng mơ hồ, trước sau luôn duy trì lễ phép và khách khí tới mức xa lạ.

Thậm chí, nhiều năm sau khi tiên Hoàng Hậu qua đời, Triệu Thái phi vẫn không thể trở thành Thái Hậu.

Trước đây bà ta được sủng ái, bất quá cũng chỉ là thiếp của thiên tử. Hiện tại mẫu bằng tử quý, của cải vô kể chung quy cũng chỉ là Thái phi.

Thậm chí con gái bà ta, em ruột của hắn cũng chỉ mang danh Đế cơ được thiên tử sủng, chưa một ngày được hưởng sự đối xử thân mật của anh trai.

Bà ta sao có thể không tức giận, sao có thể không điên cuồng?

Triệu Thái phi nhìn Bội Vân, dường như xuyên qua gương mặt gầy ốm đáng thương của thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt xa lạ ghét bỏ của nhi tử, giọng nói bà ta tràn ngập sự tàn nhẫn lạnh lùng: “Giải xuống cho ta, nhốt vào thiên lao, không cho nàng ăn uống, cũng không được để nàng tự sát.”

Tất cả mọi người đều im lặng nín thở. Các nàng mơ hồ biết sau ngày hôm nay một hồi đại chiến sắp diễn ra. Tô Bội Vân chỉ là khúc dạo đầu, một khi nhi tử tiến đến tìm mẫu thân đòi người sẽ là lúc trận mâu thuẫn ăn sâu bén rễ này bùng nổ.

“Nương nương…” Bội Vân bị thị vệ thô bạo nâng lên bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt nàng dính đầy sợi tóc, má sưng húp: “Bội Vân ở bên cạnh Đế Cơ đã năm năm, luôn yêu thương Đế cơ như em gái ruột, việc này không phải nô tỳ làm, càng không phải Bệ hạ…”

Giọng nàng càng ngày càng xa, dần biến mất ngoài cửa cùng với mắng chửi của thị vệ và tiếng tát vang dội.

Bên cạnh Liễu Phất Y truyền đến một tiếng vuốt ống tay áo rất nhỏ, Mộ Dao thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ rời khỏi đám người, đi tới bên cạnh Thái y, vê lấy một ít hương an thần, cẩn thận phân biệt.

Mộ Dao đột nhiên ngẩng đầu, định nói cái gì, Liễu Phất Y liền lắc đầu với nàng.

Nhóm nhân vật chính khá ăn ý, liếc mắt nhìn nhau vài cái, đã hiểu rõ ý đối phương.

Án binh bất động.

“Mẫu phi, thế này… là sao vậy?” Đoan Dương đế cơ ngồi trên trường kỷ, nghỉ ngơi hai canh giờ lúc này mới hoàn hồn, nàng cẩn thận mở miệng.

“Đế cơ, Đế cơ ngài dọa chết chúng nô tỳ…” Bội Vũ lập tức ôm lấy cẳng chân Đoan Dương đế cơ: “Là Bội Vân dùng hương liệu hại ngài, đã bị nương nương nhốt vào nhà lao.”

Đoan Dương khẽ giật đôi môi kiều nộn, ánh mát mê mang, nghe thấy Bội Vân bị kéo xuống, nàng ngậm miệng, mê mang biến thành thương cảm thoáng qua.

Liễu Phất Y đi đến trước mặt Đoan Dương, vẻ mặt quan tâm: “Điện hạ cảm thấy thoải mái hơn chút không?”

Trên mặt Đoan Dương tức thì trồi lên hai rặng mây đỏ, sắc mặt trở nên sinh động: “Khá hơn nhiều, cảm ơn Liễu đại ca.”

“Ừ, nghỉ ngơi cho tốt.” Liễu Phất Y vỗ vai an ủi nàng, chợt cảm thấy một ánh mắt căng thẳng như tia chớp dừng trên tay chàng, khi chàng quay đầu lại, Bội Vũ và hai tiểu cung nữ đang cúi đầu, an phận quỳ trên mặt đất.

Liễu Phất Y nhìn quét một vòng đại điện, chỉnh lại góc áo, ánh mắt Đoan Dương lưu luyến nhìn theo chàng, thấy chàng chậm rãi trở về bên cạnh Mộ Dao, ánh sáng trong mắt dần vụt tắt.

“Haizz, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, làm các vị chê cười.” Triệu Thái phi đưa mắt ra hiệu, đã có người thu dọn chén trà vỡ dưới đất, cung nữ dùng khay gỗ hoa lê bưng trà mới lên, cung kính đặt trên bàn.

Liễu Phất Y rũ mi, khẽ vuốt v e đường chỉ trên tay mình, vẫn luôn trầm mặc tựa như một bức hoạ công tử như ngọc.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Dọc đường tới đây chúng ta hỏi thăm được không ít tin đồn thú vị trên chợ. Ngày dài nhàm chán, nếu nương nương và Đế cơ không chê, chúng ta cùng tâm sự được không?”

Hai cặp mắt đều nhìn về phía Lăng Diệu Diệu.

Người nói chuyện búi tóc hai bên, quần áo xanh biếc nhẹ nhàng thanh tú, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, nửa ẩn sau chiếc quạt tròn bằng lụa trắng thêu hoa mai năm cánh, nụ cười mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên của trẻ con dân gian, cho dù dùng từ quá mức thân mật, cũng không khiến người ta cảm thấy đi quá giới hạn.

“Được, được.” Đoan Dương đế cơ dẫn đầu vỗ tay đồng ý, còn sai người mang đệm hương bồ tới, vô cùng bình dân chen vào bên cạnh Triệu Thái phi.

Bởi vì Lăng Diệu Diệu vẫn luôn đi cùng với Mộ Thanh, có vẻ không trở thành uy hiếp, ấn tượng của Đoan Dương đối với Diệu Diệu không tệ. Nàng tựa hồ dường như đã ra khỏi ám ảnh của ác mộng, hưng phấn xua tay với đám Bội Vũ: “Các ngươi đi xuống đi.”

Bội Vũ lộ vẻ lo âu, đi ba bước quay lại một lần lui xuống.

Cung nhân tinh tế đóng cửa lại, ngăn tiếng ve kêu ồn ào ở bên ngoài, cách bình phong mơ hồ có thể thấy làn sóng xanh lay động, là màu xanh của mùa hè.

Triệu Thái phi vẫn còn chút băn khoăn, bà ta xua tay yên lặng bình lui Thượng cung cô cô.

Bên trong phòng chỉ còn lại mấy người, Triệu Thái phi cúi đầu nhấp trà, mũ đội đầu rũ xuống tua rua nhẹ nhàng đung đưa: “Bây giờ có thể nói chưa?”

“Mẫu phi…” Đoan Dương có chút kinh ngạc.

“Con tạm thời đừng nói chuyện.” Triệu Thái phi lẳng lặng nhìn Mộ Dao, không còn tâm tư diễn kịch với nhóm vai chính: “Bổn cung biết một chút về Mộ gia, thế gia bắt yêu, ghét cái ác như kẻ thù, một khi tra án chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, sẽ không nhượng bộ, đúng không?”

Đôi mắt hơi nhếch của Mộ Dao nâng lên, ánh mắt trong sáng: “Đúng vậy.”

“Lúc bổn cung dùng ngọc bài triệu các ngươi tới đã chuẩn bị tốt tâm lý.” Bà ta nhếch miệng, sắc mặt không thể nói là đẹp: “Các ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Mộ Dao đặt một miếng đàn hương đã cháy đen lên bàn: “Nương nương cho rằng Đế cơ gặp ác mộng chỉ là do mê huyễn hương sao?”

Đoan Dương quay lại nhìn mặt mẫu thân, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.

“Thế này đi.” Mộ Thanh bỗng mở miệng, cặp mắt đen nhánh mang theo ý cười: “Cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay chia làm hai phần. Đế cơ nói trước, nói xong mời bãi giá hồi cung. Phần sau để lại cho mẫu phi của ngươi tham dự.”

Trước đây, khi Đoan Dương nhìn Mộ Thanh chỉ cảm thấy bộ dáng hắn tuấn tiếu lại lễ nghĩa đoan chính, là vị tiểu công tử làm cho người ta thích, hoàn toàn không ngờ được hắn nói chuyện không màng tôn ti như vậy, nàng nghẹn đỏ một khuôn mặt: “Ngươi.”

Triệu Thái phi đè lại tay nàng, trầm giọng nói: “Cứ như vậy đi.”

Liễu Phất Y tự tay rót trà cho Đoan Dương, dùng hai tay đẩy đến trước mặt nàng: “Những gì hôm nay chúng ta hỏi Đế cơ đều liên quan đến sự an toàn sau này của Đế cơ, mong Đế cơ biết gì nói hết.”

Quả nhiên, lửa giận của Đoan Dương nháy mắt bị trà của người mình thích dập tắt, nàng cười bưng lên ngượng ngùng nhấp một ngụm: “Đó là đương nhiên.”

Lăng Diệu Diệu lặng lẽ liếc nhìn khóe miệng căng chặt của Mộ Dao ở bên cạnh, nàng bắt chước làm một cái tương tự, đôi mắt nhìn chằm chằm Liễu Phất Y, thậm chí còn khoa trương nắm chặt đôi tay trắng như phấn, cường điệu biểu diễn một màn nghiến răng nghiến lợi khi đối mặt tình địch.

Mộ Thanh nhìn sang tỷ tỷ, dư quang lại thoáng nhìn Lăng Diệu Diệu đang ra vẻ cừu thâm đại hận, sau đó lạnh lùng quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Liễu Phất Y kiên nhẫn chờ Đoan Dương uống trà xong: “Đắc tội, thỉnh Đế cơ nhớ lại nội dung cụ thể của ác mộng.”

Đoan Dương sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hô hấp dồn dập lên, cầu cứu mà nhìn mẫu thân, há liêu Triệu Thái phi cường ngạnh mà nắm cổ tay của nàng, đáy mắt thần sắc không dung cãi lại: “Mẫn mẫn, hảo hảo tưởng.”

“Ta mơ thấy… ta mơ thấy ta ở chùa Hưng Thiện. Có một đám người… gọi ta là thần nữ, nói bọn họ chờ ta rất lâu, muốn ta đi theo bọn họ.”

Nghe được hai chữ “thần nữ”, Triệu Thái phi lông mày giật giật, cắn chặt răng, nỗ lực kìm nén cảm xúc.

“Sau đó thì sao?”

Đoan Dương dường như có chút đau đầu, nàng dùng tay khẽ gõ thái dương hai cái: “… Ta đi theo bọn họ, đi rất xa, đi ngang qua cánh đồng lúa, sau đó lại trở về chùa Hưng Thiện.”

Mấy người trao đổi ánh mắt, Liễu Phất Y bất động thanh sắc dẫn đường: “Đế cơ có phát hiện ra chùa Hưng Thiện có thay đổi gì không?”

“Thay đổi…” Đoan Dương gật đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc: “Chùa Hưng Thiện hình như không giống với lúc trước ta tới… Trước chùa có rất nhiều người đều quỳ nói “thần nữ đã đến”, chuẩn bị bắt đầu… nghi thức gì đó.”

Tay Triệu Thái phi khó phát hiện bắt đầu run lên, trên trán dần toát mồ hôi lạnh.

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó…” Đoan Dương bỗng nhiên cắn chặt răng, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lập loè, sợ hãi nhưng khó có thể mở miệng: “Bổn cung không muốn nói.”

“Mẫn Mẫn…” Triệu Thái phi nhắm mắt, cầm cổ tay nhỏ nhắn của nữ nhi: “Nơi này không có người ngoài, con nói đi.”

Đoan Dương mắt ngấn nước, như thể đoạn ký ức này vô cùng nhục nhã, nghiến răng nói: “Ta đi vào đại điện nhìn thấy… thấy rất nhiều tượng Phật bằng đất, có nam có nữ, đang… đang…”

“Đang gi@o hoan?” Giọng Mộ Dao lạnh lùng, khiến người cảm thấy tĩnh tâm, không sinh ra một chút tà niệm.

Đoan Dương ánh mắt hoảng hốt, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN