Trong đại điện bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, Đoan Dương đế cơ mặt đỏ bừng, trong mắt ngấn nước, không dám nhìn mặt Liễu Phất Y.
Sắc mặt Triệu Thái phi có chút kỳ lạ, hai tay nắm vào nhau, hộ chỉ giáp chọc vào mu bàn tay cũng không nhận ra.
Một lúc lâu sau, Mộ Thanh phá vỡ sự yên tĩnh: “Sau đó thì sao?”
Giọng hắn rất bình tĩnh, thậm chí lãnh đạm, tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự xấu hổ giận dữ ấm ức của Đế cơ, không hề bị quấy nhiễu, cũng không có chút thương tiếc. Mộ Dao hơi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.
Đoan Dương càng thêm ấm ức và phẫn nộ, tức giận tới nỗi run lên: “Ngươi to gan.”
Lăng Diệu Diệu âm thầm vào cánh tay Mộ Thanh, muốn hắn thu lại nụ cười không đúng lúc đó đi: “Điện hạ đừng trách Mộ công tử lỗ m ãng, là hắn nóng vội, chúng ta phải biết tình hình thực tế, mới có thể bảo vệ ngài.”
Liễu Phất Y gật đầu, nghiêng người về phía trước: “Diệu Diệu nói đúng. Điện hạ không cần băn khoăn, ở đây không có người ngoài.”
Lúc này Đoan Dương mới bình tĩnh lại, có chút uất ức cắn răng một cái, thống khổ nhớ lại: “Sau đó… sau đó bọn họ trói bổn cung vào cây cột, trước mặt… trước mặt đám Bồ Tát đó bóp cổ ta…”
Kết thúc ác mộng là mây đỏ ngập trời. Trong đại điện trống rỗng âm u, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn dọc theo xà nhà, trụ cột, khói đặc cuồn cuộn, chỉ phút chốc đã bao phủ tầm nhìn, mây đỏ nhấn chìm Bồ Tát với tư thái khác nhau trên mặt đất, trên mặt tượng đất phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, giọng nói của mọi người hóa thành tiếng cười quái dị, xen lẫn tiếng khóc kêu, tỏa ra mùi khét nồng nặc, biến đại điện thành một cái lò hấp khổng lồ.
Còn nàng chính là vật hiến tế trong lò hấp.
Xà ngang mang theo tia lửa đột nhiên rơi xuống, trong cơn đau vì hít thở không thông, cái nóng bắt đầu thiêu đốt từ bàn chân, từng tấc từng tấc da tróc thịt bong.
Người trước mắt đang bóp chặt cổ nàng đã biến thành một quả cầu lửa, cơ thể không ngừng phát ra những tiếng tanh tách đáng sợ, giọng hắn không khác gì ma quỷ gào thét: “Thần nữ, chúng ta hiến tế vì chúng sinh.”
“Chính là như vậy.” Đoan Dương mở to mắt giận dỗi trừng Mộ Thanh, bả vai hơi phát run vì nỗi sợ trong trí nhớ: “Ngươi hài lòng chưa?”
“Đa tạ điện hạ phối hợp.” Mộ Thanh hơi mỉm cười, trong nụ cười mang theo sự ngây thơ của thiếu niên, như thể hắn hoàn toàn không hiểu những việc thế tục thường tình đó: “Hiện tại ngươi có thể đi trở về.”
Đoan Dương giận tím mặt, quay đầu nóng lòng muốn mẫu thân đòi lại công bằng cho mình, không ngờ lại phát hiện, Triệu Thái phi hoàn toàn không chú ý tới biểu hiện của Mộ Thanh, bà ta vẫn còn duy trì tư thế hai tay nắm vào nhau, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm mặt bàn, thái dương rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
“Mẫu phi.” Nàng ra vẻ oán trách đẩy cánh tay bà ta, không ngờ Triệu Thái phi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng phía sau màn: “Người tới, đưa Đế cơ hồi cung.”
Từ đầu tới đuôi, mẫu thân không thèm nhìn nàng một cái, trong lòng Đoan Dương đột nhiên có chút sợ hãi: “Mẫu phi…”
Triệu Thái phi gần như nằm tay nàng dùng sức đẩy ra ngoài, thấp giọng nói: “Mẫn Mẫn, con đi về trước. Việc này, mẫu phi sẽ thay con giải quyết tốt.”
“Nhưng mà con…”
“Còn không đi mau?” Bà ta trừng mắt nhìn Thượng cung cô cô, chợt đột nhiên cao giọng, âm cuối chói tai tới mức vỡ tiếng. Dường như là cảm thấy như vậy còn chưa đủ, bà ta quay đầu nhìn Liễu Phất Y, dùng ngữ khí ra lệnh nói với chàng: “Làm phiền Liễu đạo sĩ đưa Đế cơ trở về.”
Cửa điện nhẹ nhàng khép lại. Phía trước cửa sổ hình tròn có một cái bàn nhỏ màu nâu sẫm, đặt nghiêng một cái lư hương bằng đá Thái Hồ có hình dáng độc đáo, hai luồng khói mỏng bốc lên từ đó.
Triệu Thái phi bưng lên chén trà, sương trắng lượn lờ che khuất thần sắc trên mặt: “Vừa rồi Mộ đạo sĩ nói việc này không chỉ là do mê huyễn hương, bổn cung muốn biết căn cứ vào đâu mà nói vậy?”
Mộ Thanh hơi rũ mắt, đầu ngón tay đùa nghịch khay sứ trắng, không trả lời như là không nghe được. Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ.
Mộ Dao mơ hồ cảm thấy hành vi của đệ đệ sau khi vào cung có chút kỳ quái, nàng còn tưởng cho rằng hắn giở tính trẻ con, không định hỏi, nhàn nhạt bổ sung: “Chúng ta không có căn cứ gì, chỉ nói dựa trên kinh nghiệm, mê huyễn hương so với oan hồn quấy phá, chỉ là tiểu kỹ xảo mà thôi.”
Sắc mặt Triệu Thái phi hoàn toàn thay đổi.
Mộ Dao thần sắc bình tĩnh không gợn sóng, nốt ruồi dưới khóe mắt lộ ra một vẻ đẹp kiều diễm thần sắc không hợp với sắc mặt nghiêm túc của nàng: “Nương nương, theo như lời điện hạ, chùa Hưng Thiện mà trong mộng nàng trở lại lần thứ hai là…”
“Chuyện này đích xác có liên quan đến bổn cung.”
Mộ Dao thử bị ngữ điệu cứng rắn Triệu Thái phi cắt ngang, nàng lặng lẽ ngậm miệng.
“Thần nữ mà Mẫn Mẫn nói, mười năm trước bổn cung cũng từng nghe nói qua.” Bà ta ngẩng đầu thở ra một hơi, vẻ mặt hiện lên sử tàn nhẫn như đã hạ quyết tâm: “Mộ đạo sĩ, bổn cung nói toàn bộ của ta cho các ngươi, Mộ gia chắc chắn sẽ giải quyết việc này, đúng không?”
Mộ Dao nhíu mày, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn lễ phép đáp: “Đúng vậy.”
Mộ Thanh ngón tay dừng lại, không tiếng động giương mắt, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe. Dưới hàng mi dài đen nhánh, ánh mắt toát ra vẻ hứng thú e sợ thiên hạ không loạn.
Phàm là nhắc đến thanh danh của Mộ gia, hắn luôn là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Lăng Diệu Diệu nghĩ thầm, Triệu Thái phi tức giận như vậy còn không có quên tách Liễu Phất Y ra, có thể thấy được tâm cơ kín đáo của bà ta đã ngấm trong xương cốt. Hiện tại trong điện chỉ còn lại người Mộ gia, vì sao bà ta còn chưa nhắc tới việc đã từng mời Mộ Hoài Giang và Bạch Cẩn tới phong ấn chùa Hưng Thiện? Mộ Dao là thân sinh nữ nhi lại một chút tiếng gió cũng không biết.
Đúng là có chút cổ quái.
“Mười năm trước, tiên Hoàng Hậu bệnh nặng, bổn cung nghe được tin từ chỗ Thái y, rất khó để nói bà ấy có thể vượt qua mùa đông được hay không. Khi đó, trong cung chỉ có bổn cung là được tiên đế sủng ái nhất. Bà ấy không có con, còn ta lại nhi nữ song toàn, Mẫn Mẫn cũng đã sáu tuổi, cơ thể khỏe mạnh. Đối với bổn cung mà nói…” Bà ta tạm dừng một chút, dường như cân nhắc lời nói.
“Thành bại tại đây nhất cử.” Mộ Thanh hờ hững bổ sung giúp bà ta.
Mộ Dao cảnh cáo nhìn hắn một cái, ý bảo hắn tém lại một chút, Mộ Thanh nở một nụ cười dịu ngoan vô tội với nàng.
Triệu Thái phi sắc mặt tối sầm, nhưng cũng không phản bác mà nói tiếp: “Mười năm trước, bổn cung tin Phật đã lâu, tiên đế yêu thương bổn cung nên đã xây chùa Hưng Thiện ở ngoại ô kinh thành, với mục đích hưng quốc dương thiện, lại đúng lúc Hoàng Hậu bị bệnh nặng, bổn cung bèn tự xin vào chùa để cầu phúc cho bà ấy.”
“Xin hỏi nương nương, thắp hương bái Phật có linh không?” Mộ Thanh làm như vô tình cắm một câu, lúc này Mộ Dao và Diệu Diệu cũng không cản hắn, mà cùng dựng lên lỗ tai nghe Triệu Thái phi trả lời câu hỏi của hắn.
“Sao lại không linh? Lúc trước, bổn cung sinh Mẫn Mẫn đều là nhờ Phật Tổ phù hộ…” Bà ta tựa hồ ý thức được mình nói quá nhiều, ngậm miệng lại.
Vậy thì đúng rồi.
Triệu Thái phi thành tâm lễ Phật. Niềm tin mù quáng của bà ta đối với loại tín ngưỡng này xuất phát từ mong muốn cuồng nhiệt tìm kiếm sự phù hộ cho lợi ích cá nhân của mình. Trên thực tế, bà ta không hiểu lắm về Phật học. Thân là sủng phi, bà ta hầu như không lý giải được kinh Phật, hành vi cử chỉ cũng chỉ là bề ngoài, chứ đừng nói tới hiểu Thiền. Biểu hiện sự thành tâm của bà ta chẳng qua là dùng nhiều tiền xây một ngôi chùa hoàng gia xa hoa, cùng với việc vào ngày lễ ngày tết điên cuồng quyên tặng hương khói như nhà giàu mới nổi.
Sở cầu của bà ta ở trần thế, gửi gắm nơi Đức Phật, cũng chưa từng quan tâm nguyện vọng trong lòng mình có thế tục hay không.
Triệu Thái phi như Diệp Công thích rồng bước vào chùa Hưng Thiện, rốt cuộc là vì Hoàng Hậu cầu phúc, hay là cầu nguyện Hoàng Hậu mau chết để bản thân thượng vị, ai cũng không biết.
“Ngày thứ ba sau khi chùa Hưng Thiện xây xong, một đội giáo chúng từ nước Thiên Trúc tới, vượt qua đại dương tới giảng kinh. Mười năm trước, Phật giáo trong triều hưng thịnh chưa lâu, trong cung chỉ có bổn cung vì có quan hệ với nhà mẹ đẻ Triệu thị nên mới có chút hiểu biết về nó, tiên đế công việc bộn bề, không mấy hứng thú, ngài ấy để bổn cung dẫn đám người đó đến ở chùa Hưng Thiện, nhân tiện nghe bọn họ giảng kinh.”
“Người dẫn đầu họ Đào, tên là Đào Huỳnh, thoạt nhìn rất trẻ. Hắn tự xưng mình là người ở gần biên giới nước Hoa, lớn lên ở nước Thiên Trúc, đạo Bà La Môn, được Phật pháp hun đúc, không ngại vượt đường xa tới phổ độ chúng sinh, trên đường gặp rất nhiều lưu dân, những lưu dân đó bị hắn cảm hoá, đều tự nguyện trở thành tín đồ. Vì thế đoàn người bọn họ hùng dũng tới Trường An.”
Mộ Dao và Mộ Thanh liếc nhau.
“Bọn họ vừa tới đã tắm gội dâng hương, ba quỳ chín lạy, ngày đêm niệm kinh không ngủ không nghỉ. Sau đó Đào Huỳnh nói với bổn cung… hắn nói hắn dùng đôi mắt kim cương nhìn ra bổn cung mệnh cách khắc nghiệt, may mắn dược thần nữ đầu thai vào trong bụng, có thể xoay chuyển càn khôn, có được phượng mệnh. Sinh thần bát tự của thần nữ mà hắn nói giống hệt với Mẫn Mẫn… Giảng kinh chỉ là lý do, kỳ thật bọn họ đều là vì cúng bái thần nữ mà đến.”
Lăng Diệu Diệu sắp nghe không nổi nữa, quay đầu nhìn, sắc mặt Mộ Dao và Mộ Thanh cũng khó thể diễn tả.
Mười năm trước, Phật giáo mới vừa vào nước Hoa chưa được mấy năm, vì không có nhiều người tin theo, quy củ, kinh văn đứt quãng truyền đến, giáo chúng tốt xấu lẫn lộn, số người đục nước béo cò không ít. Loại Phật tử nào còn có thể xem tướng mạo, đoán mệnh cách?
Sinh thần bát tự của Đế cơ chỉ cần mua chuộc cung nhân là hỏi ra được. Chỉ e đây là Nam Quách tiên sinh đụng phải Triệu Thái phi học làm sang, lợi dụng việc bà ta nóng lòng muốn làm Hoàng Hậu, lừa gạt bà ta.
Mộ Dao không vạch trần, chỉ hỏi: “Nương nương tin là Mật giáo sao?”
Khóe mắt Triệu Thái phi hiện lên sự phẫn hận, sắc mặt hết sức khó coi, tay cầm chén trà cũng không xong: “Lúc ấy… Lúc ấy bổn cung còn không biết đó là Mật giáo, cứ tưởng đó là chính tông.”
Mật Tông và Chính Tông đều là tông phái cổ xưa của Phật giáo. Trong đó, Mật Tông phần lớn mang màu sắc đặc biệt. So với giáo lí “quảng kỳ thiên hạ” của Chính Tông, Mật Tông chủ trương là truyền miệng, giữ bí mật. Cũng bởi vậy, giáo phái này đã trải qua quá trình truyền bá quanh co, cuối cùng gần như diệt sạch.
Điểm tiêu biểu nhất của Mật giáo là không kiêng dè việc nam nữ trong khi Chính Tông chủ trương cấm dục.
Trong mộng Đế cơ nhìn thấy tượng Bồ Tát chơi xuân cung sống, rõ ràng là Mật Tông. Huống chi Đào Huỳnh nói bản thân tới từ đạo Bà La Môn… Mật giáo là sự hợp nhất của đạo Bà la môn và Phật giáo Đại thừa.
Có điều, Đào Huỳnh và những người này rốt cuộc có đúng là tín đồ Mật Tông không?
Mộ Dao gật đầu, ý bảo Triệu Thái phi tiếp tục.
“Vốn dĩ… vốn dĩ bổn cung cũng bán tín bán nghi.” Triệu Thái phi trong mắt hiện lên vẻ ảo não: “Nhưng Đào Huỳnh liên tiếp đoán đúng một số chuyện cũng không hề sai. Hắn nói Hoàng Hậu là cây khô chết vào mùa xuân, đúng thật là bà ấy đã vượt qua mùa đông. Hắn còn nói bổn cung nhị tử thất một, mấy ngày đó ta nhìn chằm chằm hoàng nhi, không ngờ…” Khuôn mặt bà ta hơi vặn vẹo, có vẻ oán hận: “Không ngờ cái gọi là “thất”, là chỉ Hoàng Hậu sắp ra đi.”
Hoàng Hậu cửu tử nhất sinh, hoàn toàn từ bỏ ý định sinh con, bà cực thông minh lợi dụng thân phận quốc mẫu mang người con trai duy nhất của sủng phi nuôi ở bên mình.
Từ đây, con trai Triệu Thái phi xác định sẽ trở thành trữ quân, nhưng mẫu thân trên danh nghĩa của hắn lại thành người khác.
“Bổn cung ở trong cung không thể khóc, không thể oán, thậm chí chỉ có thể tạ ơn Hoàng Hậu…” Từ kẽ răng bà ta trào ra vài tiếng cười lạnh: “Bổn cung không nhịn được đi hỏi Đào Huỳnh, Mẫn Mẫn không phải thần nữ sao? Vậy phượng mệnh mà hắn nói bao giờ mới đến?”
Tượng Phật Ngọc Quan Thế Âm dát vàng rốt cuộc có linh hay không, kẻ thế tục tham quyền quý không rõ. Nhưng trước mặt… có một vị Phật sống trăm thí bách linh, ngươi có thể nhịn được không tin tưởng hắn sao?
– ——
“Liễu công tử, mẫu phi của ta sẽ không sao chứ?” Làn váy màu xanh lơ của Đoan Dương đế cơ nhẹ nhàng lướt trên nền gạch hoa sen màu xám, vừa ra khỏi cửa nàng liền tìm mọi cách đuổi Thượng cung cô cô đi, đổi lấy một đoạn đường quý giá ở bên cạnh Liễu Phất Y.
Nàng không dám nhìn thẳng đôi mắt Liễu Phất Y, cố tình gợi chuyện mang theo chút run rẩy khó nhận thấy.
“Yên tâm đi, sẽ không có việc gì.” Liễu Phất Y nhàn nhạt mỉm cười, khi nói chuyện chàng quen thói chăm chú nhìn đối phương, sự chân thành trong ánh mắt khiến người khó có thể kháng cự.
Đoan Dương vội vàng liếc nhìn chàng một cái, giọng nói càng thêm nhu hòa: “Vậy thì tốt rồi…”
Sắp đến Phượng Dương cung, Đế cơ trẻ tuổi còn muốn cùng người trong lòng lưu luyến chia tay, ai ngờ cửa điện đột nhiên đẩy từ trong ra, một cung nữ đầu to búp bê xông ra, nhào về phía nàng như chim én xông vào rừng: “Điện hạ.”
“Bội Vũ?” Nhìn rõ bóng người, Đoan Dương cực kỳ buồn bực: “Làm sao vậy?”
Bội Vũ khoác lấy cánh tay Đoan Dương, vẻ mặt ưu sầu: “Điện hạ bị sợ hãi, bên ngoài nóng mau vào trong cho mát.” Sau đó cười rạng rỡ với Liễu Phất Y: “Làm phiền Liễu đạo sĩ.”
Liễu Phất Y đứng phía xa, an tĩnh quan sát Bội Vũ, sau đó biết điều mà cáo lui, trên mặt Đoan Dương lập tức lộ ra vẻ mất mát: “Liễu công tử…”
Liễu Phất Y xoay người lại, kiên nhẫn lắng nghe.
“Ta, thật ra ta…” Nàng hơi do dự.
Đoan Dương không rõ. Những tên thế gia công tử đó luôn là giống ruồi bọ vây quanh nàng, có khi nàng nhìn ai nhiều một chút, đều sẽ bị hiểu thành thiên vị. Từ trước đến nay nàng luôn chán ghét những kẻ đó tự cho là đúng đó, nhưng người trước mặt rõ ràng nàng đã làm tới mức này, nhưng hình như chàng vẫn không hiểu gì cả.
Chàng càng nho nhã lễ độ, nàng càng sốt ruột. Cho dù nàng biết, hiện tại không phải thời điểm tốt nhất.
Liễu Phất Y nhìn vào đôi mắt ngập ngừng do dự của nàng, chậm rãi lộ ra một nụ cười thương hại: “Ta biết.”
“Huynh biết bổn cung muốn nói gì sao?” Đế cơ đứng tại chỗ hỏi lại, nghi hoặc và kinh hỉ đan xen.
Liễu Phất Y gật đầu, dư quang nhìn thấy Bội Vũ vẻ mặt lo âu đứng dưới mái hiên, khuyên nhủ: “Điện hạ vào trong điện đi, cẩn thận bị cảm nắng.”
Trong mắt Đoan Dương hiện lên một chút thất vọng.
– ——-
“Đào Huỳnh nói với bổn cung chỉ cần thần nữ quy vị, vận may của bổn cung sẽ đi đúng hướng.”
Mộ Dao nhíu mày: “Thần nữ quy vị?”
“Đúng vậy.” Triệu thái phi thở dài một tiếng, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng: “Lúc ấy Mẫn Mẫn mới năm tuổi, cái gì cũng không hiểu. Bổn cung hỏi hắn làm thế nào để thần nữ quy vị?”
Sau đó, sắc mặt bà ta trở nên mất tự nhiên lên, khóe miệng kéo xuống, ánh mắt toát lên sự sợ hãi và phẫn hận: “Đào Huỳnh nói với ta, mồng mười tháng chín mang Đoan Dương đế cơ đến chùa Hưng Thiện, để chúng nhân bái tế thần nữ, nghi thức kết thúc là thần nữ có thể quy vị. Việc này là tuyệt mật, không thể để cho người khác biết.”
Ánh mắt Mộ Dao ngày càng lạnh lẽo, gần như hai tia laser xuyên thẳng vào trán Triệu thái phi: “Mồng mười tháng chín, nương nương có tới đó không?”
Triệu thái phi cúi đầu nhìn ly trà, trầm mặc không nói. Hồi lâu, bà ta nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên: “Chùa Hưng Thiện vốn có ba vị trụ trì, đều là tâm phúc của bổn cung. Có một người suốt đêm tới nói cho bổn cung, bọn họ phát hiện không ít đá đánh lửa và rơm rạ tại chỗ ở của Đào Huỳnh.”
Trong đại điện nhất thời yên tĩnh, ngoài cửa sổ thậm chí còn mơ hồ truyền đến tiếng ve kêu.
“Sau khi phát hiện sự việc có chỗ không ổn, nương nương có chất vấn Đào Huỳnh không? “
“Ta tin tưởng không nghi ngờ Đào Huỳnh, ăn ngon uống tốt cung phụng bọn họ… “Triệu thái phi cắn chặt răng: “Bổn cung hỏi hắn nghi thức rốt cuộc là cái gì, hắn nói với bổn cung, thần nữ quy vị là phải chịu lửa thiêu, hồn về tây thiên cực lạc, niết bàn trọng sinh.”
Ba người bị sốc tựa lưng vào ghế. Hiện tại xem ra, mấy người này cũng không phải tín đồ Mật giáo mà là nhóm giáo phái tự thiêu trộn lẫn vào chùa nhà đế vương, chơi quá trớn.
Lăng Diệu Diệu không nhịn được chen vào một câu: “Chỉ có người chết mới nói hồn về tây thiên, Đào Huỳnh nói vậy nương nương tin sao?”
Triệu thái phi nắm chặt cái ly, vẻ mặt phức tạp trầm mặc.
“Nghe nói tiên Hoàng Hậu có bệnh nan y, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, thân thể sẽ ngày càng sa sút.” Giọng Mộ Thanh vang vọng trong đại điện, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, khóe miệng nhếch lên: “Trong lòng nương nương cũng bán tín bán nghi, nhưng tới thời khắc mấu chốt chỉ có thể còn nước còn tát, đúng không?”
Hắn nói lời này cực kỳ gay gắt, đến nỗi bàn tay nắm chén trà tay của Triệu thái phi đã dùng sức đến trắng bệch.
“Đào Huỳnh hứa với bổn cung, sau khi kết thúc hoả hình chỉ cần linh hồn thần nữ quy vị, đế cơ sẽ không có việc gì.” Bà ta như muốn giải thích cái gì, thấy mọi người thần sắc khác nhau, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Mồng mười tháng chín, bổn cung ôm Mẫn Mẫn, con bé không biết gì cả, cứ làm ầm ĩ trong lòng bổn cung, đòi ăn bánh hoa quế…”
Mộ Dao thở dài một tiếng: “Mẫu tử liền tâm, nương nương rốt cuộc là không nỡ mạo hiểm…”