Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa - Chương 74: Thị trấn sương mù (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa


Chương 74: Thị trấn sương mù (7)


Chỉ chớp mắt đã nghênh đón trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay lả tả, trong nhà nồi nước sôi ùng ục trên bếp. Mặc dù ở trong phòng nhưng Lăng Diệu Diệu vẫn mặc áo khoác cổ lông.

Khi tin Triệu thái phi hoăng thệ từ Trường An truyền đến, bốn người bọn họ đang quây quanh bàn ăn ăn cơm.

Mộ Dao và Liễu Phất Y nhìn nhau, trong lòng biết rõ nhưng không nói. Mộ Thanh nghiêng đầu liếc nhìn Lăng Diệu Diệu một cái, nghe được tin nàng chỉ tạm dừng động tác cầm đũa một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm như thường, bình tĩnh ăn hai bát cơm đầy, lại còn khen tay nghề xào rau của Mộ Dao càng ngày càng tốt.

Tóm lại, mọi người đều giả ngu trước một phỏng đoán nào đó, cực kỳ dung túng người có hiềm nghi lớn nhất.

Tuy là vậy nhưng sau khi nhìn mặt đoán ý Lăng Diệu Diệu cảm thấy Mộ Thanh có vẻ rất không vui.

Khi có tâm sự, hắn sẽ cúi mặt, không nói một lời, qua vẻ mặt hắn dường như không nhìn ra manh mối gì. Nhưng sau khi ở bên hắn, nàng bỗng nhiên có được một loại năng lực là cho dù hắn che giấu nàng vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra hắn không vui.

Tuy không hiểu vì sao Hắc liên hoa đột nhiên sinh ra cảm xúc kháng cự với hành vi giết người phóng hỏa mà trước đây hắn không hề để ý, nhưng lúc này bên cạnh nàng ngồi một cây tùng ủ rũ, mây đen nặng trĩu, làm nàng cũng cảm thấy không vui.

Liễu Phất Y vươn đũa gắp chiếc bánh bao hấp cuối cùng trên sàng tre thì chợt phát hiện Lăng Diệu Diệu ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm chàng với vẻ mặt mong chờ.

Chàng đang định đưa bánh bao lên miệng nhưng rồi lại phải hạ xuống, ngập ngừng nói: “Diệu Diệu… muội… muốn ăn sao?”

Lăng Diệu Diệu lắc đầu, hai mắt sáng lấp lánh, nàng ôm lấy cái sàng tre trống không trên bàn, nói: “Liễu đại ca, cái này cho muội được không?”

“……” Liễu Phất Y dở khóc dở cười nhai bánh bao, nói: “Được chứ, cửa hàng phía trước có bán, ngày mai ta lại đi mua một cái.”

Lăng Diệu Diệu gật đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Liễu Phất Y và Mộ Dao, mãn nguyện ôm sàng tre trở về phòng.

– ———

Bông tuyết phủ một lớp mỏng trên phiến đá xanh trong sân như lớp đường mềm mại trên món điểm tâm tinh xảo, lác đác vài nhánh cây lá vàng úa dính một chút màu trắng.

Lăng Diệu Diệu ngồi xổm trong sân, đeo găng tay phủi đi một mảnh tuyết nhỏ, cẩn thận dùng một cây gậy ngắn dựng sàng tre lên, nàng thở ra từng làn khói trắng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Sau lưng đột nhiên ấm áp, nàng quay đầu lại thì thấy Mộ Thanh khoác cho nàng một chiếc áo choàng to rộng gần như bao kín cả người nàng.

Nàng đứng lên nhìn lại. Tuyết vẫn đang rơi, những mảnh nhỏ bị gió cuốn bay, những mảnh lớn dính vào nhau rơi xuống, như cánh hoa mùa xuân bay khắp trời. Một lượt tuyết mỏng rơi trên bờ vai thiếu niên, dường như đã đứng đó một lúc.

Lăng Diệu Diệu đưa tay sờ quần áo hắn, thấy chỉ có một lớp, nàng bèn cởi trên người áo choàng ra, nhón chân khoác lên người hắn.

“Sao mặc ít vậy? Cho ngươi mặc.”

Mộ Thanh nắm góc áo choàng, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, ngơ ngác nói: “Ta không lạnh.”

Lăng Diệu Diệu cởi găng tay ra, bất ngờ dùng bàn tay ấm áp sờ lên gương mặt lạnh lẽo của hắn, cười nói: “Còn nói không lạnh?” Nàng nhét găng tay cho hắn: “Cho ngươi, cho ngươi, cái này cũng cho ngươi.”

Thấy Mộ Sênh ngẩn người nhìn găng tay, nàng lại đưa tay ra sau gáy, cởi dây buộc lông cổ trên áo khoác, nhanh chóng quàng lên cổ hắn.

Lông thỏ màu xám đen mềm mại làm tôn lên gương mặt môi hồng răng trắng của hắn, cặp mắt đen láy, như một cậu bé phấn điêu ngọc trác*.

Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ áo kéo mặt hắn đến trước mặt mình, nhón chân hôn một cái lên má hắn.

*da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ xinh xắn đáng yêu.

“……” Mộ Thanh sờ mặt, nhìn nàng chằm chằm, hoàn toàn hồn bay phách lạc.

Lăng Diệu Diệu nhìn hắn cười, đôi môi phấn hồng như cánh hoa đầu xuân, mang theo chút hồn nhiên đắc ý, dường như đang trêu chọc hắn, sau đó nàng ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc dây thừng vào chày cán bột.

“…… Đang làm gì?” Mộ Thanh nhìn bóng dáng nàng, tầm mắt rốt cuộc rơi lên cái sàng tre đặt nghiêng trên mặt đất.

Trên nóc chiếc sàng tre bị lộn ngược đã phủ một lớp tuyết mỏng, các tinh thể băng hình lục giác chưa tan chảy lóe sáng, nhưng mặt đất dưới sàng tre lại rất sạch sẽ.

“Bắt chim đó.” Lăng Diệu Diệu vừa bận rộn vừa nhẹ nhàng đáp, nàng vỗ tay đứng lên, hà hơi vào tay: “Trong phòng treo một cái lồng sắt trống không, nhìn quá đáng sợ.”

Chiếc lồng chim trong góc phòng có lẽ là chủ nhân trước đây để lại, không biết vì sao không mang đi, lẻ loi treo ở đó, phủ đầy bụi. Hắn thấy nàng lau khô nó, đặt trên bàn.

Trong mắt Mộ Thanh hiện lên một chút khó hiểu, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt trên đầu, thỉnh thoảng có một chim tước bay qua, như một chấm đen run rẩy, dường như cũng bị trận tuyết này làm ướt cánh.

Mộ Thanh cất găng tay vào lồ ng ngực, từ trong tay áo lấy ra mấy lá bùa, dứt khoát nói: “Ta giúp nàng bắt.”

“Đừng dùng bùa.” Lăng Diệu Diệu nắm lấy hắn tay, chỉ xuống đất, vô cùng phấn khích cười nói: “Phải bắt thế này mới thú vị.” Nàng chọc chọc hắn: “Mau, ngươi đi phòng bếp lấy kê tới đây.”

Nhìn nàng nở nụ cười, Mộ Thanh cất bùa, nghe lời đi về phía phòng bếp.

Mùa đông khó kiếm thức ăn, chim hỉ thước đói đến mức không còn sức để kêu, sau khi nghỉ ngơi một lát, nó rũ cánh xuống, chán nản đi qua đi lại trên tường.

Đôi mắt to như hạt đậu nhìn ngó khắp nơi, nó nhìn chằm chằm hạt kê phía dưới đã lâu. Là người đặt ở đó, xếp thành một ngọn núi nhỏ, không biết dùng để làm gì. Bên cạnh chỉ có một thứ như chiếc mũ rơm, không có sự sống.

Tóm lại, hình như không có người trông.

Nó từ trên tường bay xuống, bắt đầu đi lại trong sân, giả vờ như vô tình chậm rãi tới gần núi đồ ăn nhỏ.

Phía sau núi giả, Lăng Diệu Diệu nhắm chuẩn thời cơ, đưa dây thừng cho người bên cạnh: “Này, ngươi kéo đi.”

Mộ Thanh đột nhiên bị nhét đầu dây thừng vào tay, quay đầu nhìn lại, cô nương bên cạnh đang bám vào khe hở trước núi đá, như một con thỏ hưng phấn vểnh tai lên.

“……” Lông mi hắn khẽ run lên, bỗng dưng có chút căng thẳng: “Ta kéo?”

“Phải, ngươi kéo.” Lăng Diệu Diệu tóm áo hắn kéo đến bên cạnh mình, thấp giọng vui đùa: “Ngắm kỹ rồi hãy kéo, bắt trượt là không được…”

Còn chưa dứt lời, hắn đã thu tay lại, hỉ thước mới vừa ngậm hạt kê thứ hai đã chìm vào bóng tối, nó hoảng sợ phát hiện một quái vật khổng lồ ập xuống đỉnh đầu.

“Khách khách…”

“Bắt được rồi, bắt được rồi.” Lăng Diệu Diệu nhảy cẫng lên, nắm lấy cổ tay hắn, kích động kéo hắn chạy ra ngoài, nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh sàng tre, hoàn toàn không để ý làn váy bị nước làm ướt, cẩn thận nhấc một góc sàng tre lên.

“Khách khách…” Nhìn thấy ánh sáng, con chim nhỏ bắt đầu chui ra ngoài, điên cuồng đập cánh, giẫm lên mu bàn tay nàng, mắt thấy nó sắp chạy thoát, Lăng Diệu Diệu mở to hai mắt: “Á…”

Mộ Thanh nhanh nhẹn xoè hai tay bắt lấy nó, sau đó cảm giác được sinh vật sống vỗ cánh giãy giụa trong tay.

Bàn tay đã từng bóp gãy vô số đốt sống cổ, lúc này lại nhẹ nhàng bao lấy một con chim đang nhảy nhót mà không hề dính máu, cánh chim xẹt qua lòng bàn tay hắn, hoang dã và mang theo sự ẩm ướt của tuyết.

Hắn đột nhiên cảm thấy thời gian chảy ngược, dường như đứa trẻ nhiều năm trước cuối cùng đã nhẹ nhàng nắm giữ thế giới tràn đầy sức sống, thuần khiết và tươi đẹp trong lòng bàn tay.

Cảm giác nó giãy giụa như trái tim bắt đầu dần đập trở lại giữa một vùng đất chết. Thình thịch thình thịch, nhảy nhót, tràn đầy sức sống.

Đôi mắt đen láy của hắn khẽ động, nhìn gương mặt mềm mại của thiếu nữ, hồi lâu mới mở miệng: “Bắt được.”

********

“Thanh Thanh, ngoan, uống nước.”

Mộ Thanh quay đầu lại, không nói một lời nhìn Lăng Diệu Diệu xách lồng sắt, cầm một cọng cỏ đuôi chó dài, hết sức chăm chú chơi chim.

Hắn xuất thần nhìn nàng, nghe nàng lanh lảnh gọi “Thanh Thanh”, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, không rõ là vui sướng hay là đố kỵ.

Theo lời nàng “chỉ bảo” chú chim trong lồng gục đầu uống nước, tựa hồ không tình nguyện chấp nhận sự thật mình bắt đầu bị nuôi dưỡng.

Chim vào nhà, Lăng Diệu Diệu nói phải đặt cho nó một cái tên, nàng chớp mắt suy nghĩ nửa ngày, chỉ vào lồng sắt, vô cùng vui vẻ nói: “Gọi nó là Thanh Thanh đi.”

Mộ Thanh sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn chú chim trong lồng: “Vì sao lại gọi là Thanh…” Hắn dừng một chút, không thốt ra được hai chữ đó, lông mi khẽ chớp, trên mặt hiện lên một vệt ửng hồng mất tự nhiên.

Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, cố ý nhìn thật lâu, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, rõ ràng đang cố nín cười, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm trang: “Bởi vì là ngươi bắt, hơn nữa nó cứ kêu* mãi, rất ồn ào.”

*kêu là xuất thanh cũng có chữ Thanh.

Hắn không còn gì để nói, đành phải chấp nhận, hơn nữa vô cùng buồn bực phát hiện ra rằng sau khi Lăng Diệu Diệu có chim, toàn bộ sự nhiệt tình của nàng đều trút lên người nó, cả phần thuộc về hắn… cũng bị chia đi không ít.

Ánh mắt hắn dừng trên người chú chim đang đi tới đi lui, mang theo chút địch ý lạnh lẽo, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh nói: “Nàng định nuôi nó tới khi nào?”

“Tới đầu xuân đi.” Lăng Diệu Diệu tràn ngập hứng thú nhìn nó, thuận miệng nói: “Chờ tới khi thời tiết ấm lên thì thả nó đi, cho nó tự do.”

“Ừ.” Hắn thở phào một hơi, ánh mắt nhìn chim cũng dịu xuống không ít.

Trận tuyết đầu đông chưa kịp phủ kín cành cây đã dừng lại. Sau khi tuyết tan, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, ngay cả sương mù bao phủ Vô Phương trấn cũng mang theo cái lạnh thấm vào xương, vừa ra khỏi phòng, khí lạnh đã len lỏi chui vào cổ.

Vậy cho nên nếu không có việc quan trọng, mọi người đều sẽ trốn trong nhà không ra khỏi cửa, cuộc sống trôi qua vô cùng lười biếng.

Trên thực tế, đây là khoảng thời gian nhàn nhã nhất kể từ khi Lăng Diệu Diệu gia nhập nhóm vai chính.

Bọn họ không thể chủ động tấn công, cho nên phần lớn thời gian đều là ôm cây đợi thỏ, như lời Thập nương tử đã nói, kiên nhẫn chờ đại yêu trở về Vô Phương Trấn, chờ nàng ta đánh tới cửa.

Trong quá trình chờ đợi, không có gì để làm, Lăng Diệu Diệu thậm chí có cảm giác như về hưu dưỡng lão. Trong nguyên tác viết cuối cùng Liễu Phất Y và Mộ Dao nắm tay quy ẩn, sinh hai nam một nữ, có lẽ chính là sống cuộc sống thế này?

Vào đông, các động vật nhỏ thích ngủ đông, Lăng Diệu Diệu cũng càng hay buồn ngủ. Nhưng Hắc liên hoa dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mỗi khi nàng mơ màng sắp ngủ hắn luôn đánh thức nàng.

Sáng sớm, chân trời xuất hiện một vệt sáng như bụng cá trắng, sương lạnh giăng kín cửa sổ, đây là thời điểm lạnh nhất trong ngày.

Trong phòng thoang thoảng mùi hoa mai lành lạnh, đặc biệt là trong màn toàn là mùi hương trên quần áo Mộ Thanh.

Chiếc chăn đang cuốn chặt của Lăng Diệu Diệu bỗng nhiên bị xốc lên, cánh tay lộ ra ngoài lập tức nổi da gà, nàng run lập cập, trở tay kéo chăn định đắp lại, hắn đã đè lên.

“Lạnh.” Lăng Diệu Diệu nhìn mặt hắn, giọng nói mềm mại do ngái ngủ.

“Ừ.” Hắn nắm eo nàng, hôn l3n cần cổ non mềm của nàng, nụ hôn như sinh tố trộn đá, kèm theo gặm c ắn, cẩn thận lưu lại từng dấu vết, khóe mắt hắn đỏ lên vì nhẫn nhịn: “Sẽ không lạnh… ngay thôi.”

Ngữ khí rất mềm mại, như một lời thề thốt dỗ dành.

“……” Lăng Diệu Diệu muốn xoay người ném hắn xuống nhưng không thành công, lăn lộn một lúc, sau lưng nàng thật sự đổ mồ hôi.

Mạch máu trên cổ thình thịch nhảy lên dưới hàm răng hắn đụng vào, như là giẫm lên lưỡi dao hưởng thụ kh0ái cảm, Lăng Diệu Diệu theo bản năng lùi về phía sau: “Ngươi là chó con sao?” Nàng nhẹ nhàng đẩy mặt hắn ra, nhanh chóng kéo lên cổ áo, cười nhìn hắn: “Còn cắn người.”

“Khách khách, chít chít.” Lồng chim lắc lư rung động, nàng kinh ngạc nhìn qua, chú chim đập cánh phành phạch nhảy nhót lung tung bên trong, lông chim rơi rụng vài cái. Nàng ngẩn ra, không nhịn được lập tức bật cười thành tiếng, cười đến nỗi cả người đều run lên: “Thấy không? Thanh Thanh cũng cười ngươi. Mau đứng dậy.”

Mộ Thanh giữ chặt nàng không bỏ, sau đó thuận tay túm một viên hạt ngọc trang trí trên màn xuống, mặt cũng không thèm nâng, “vèo” một phát b ắn ra.

“Xoạch” một tiếng, ngay sau đó, “Ca ——” chú chim phát ra một tiếng thét chói tai, rồi tức thì im lặng. Lăng Diệu Diệu hoảng sợ, thò đầu ra nhìn kỹ, hạt ngọc chỉ đánh vào phía dưới lồng sau đó b ắn ra ngoài, cách “Thanh Thanh” chỉ một đầu ngón tay, chú chim co vào một góc, chôn đầu vào cánh run bần bật, vo thành một quả bóng.

“……” Lăng Diệu Diệu không biết nên khóc hay nên cười: “Ngươi đánh nó làm gì?”

Mặt đột nhiên bị hắn mạnh mẽ vặn lại, đối diện đôi mắt đen nhánh của hắn, lông mi hắn hơi khép, ngữ khí lành lạnh m: “Nàng nhìn nó làm gì?”

Ngón tay hắn thuần thục cởi cổ áo nàng, cúi người xuống, nghe tiếng nàng lầm bầm, hôn vành tai nàng như đang nhẹ nhàng làm nũng: “Đừng nhìn nó, nhìn ta.”

– ———

“Vù—— bùm”

“Vù—— bùm bùm.”

Đêm 30, trên bầu trời Vô Phương Trấn pháo hoa nổ vang, đèn đuốc rực rỡ đan xen hiện lên, cả không trung đều bị ánh sáng và khói lửa bao phủ.

Cửa sổ mở một nửa, Lăng Diệu Diệu thò đầu ra ngoài ngẩn ngơ nhìn, cổ tay áo nàng sắn đến khuỷu tay, trên tay dính đầy bột mì, pháo hoa lập lòe chiếu lên gò má trắng nõn của nàng.

“Diệu Diệu, đừng nhìn nữa.” Liễu Phất Y một bên cán bột một bên nhắc nhở: “Mau về làm việc tiếp.”

Mộ Dao đứng bên cạnh chàng, nhận lấy vỏ sủi cảo, cẩn thận gắp một đũa nhân đặt lên, liếc nhìn Lăng Diệu Diệu đang lưu luyến dùng khuỷu tay đóng cửa sổ, thấp giọng nói: “Để muội ấy xem đi, ta gói là được.”

Liễu Phất Y ghé sát vào tai nàng, cười khẽ: “Là ta sợ nàng trúng gió.”

Mộ Dao đặt sủi cảo lên khay, cúi đầu không nói, đỏ mặt.

Lăng Diệu Diệu chậm rãi đi về bên cạnh đôi thần tiên hiệp lữ, giương mắt quan sát bọn họ. Liễu Phất Y tiêu sái hiện tại đang mặc một cái tạp dề buồn cười không vừa người chăm chú cán bột. Nữ thần băng giá Mộ Dao dựa vào người chàng, đôi tay dính đầy bột mì, đang cẩn thận bóc hai chiếc vỏ sủi cảo dính vào nhau ra, đôi tay xinh đẹp nhìn gớm như chân gà.

Lăng Diệu Diệu buồn cười.

Trước đây nàng luôn không thể tưởng tượng được cuộc sống của hai người này thế nào. Cho tới hôm nay nàng mới hiểu được, thì ra mọi người trên thế giới này đều sống một cách phi thường mà lại bình thường như vậy.

Lăng Diệu Diệu dựa vào bàn, động tác làm sủi cảo rất chậm, nàng chỉ biết ấn nhẹ vào mép, tạo thành hình bán nguyệt bẹp bẹp, sủi cảo không thể đứng vững trên cái khay, nàng đỡ nửa ngày nó vẫn mềm oặt đổ xuống.

Liễu Phất Y nhìn toàn bộ quá trình chiến đấu của nàng, lắc đầu, trực tiếp thở dài: “Diệu Diệu, muội không được.”

Lăng Diệu Diệu hít sâu một hơi, nhìn cái khay cũng toàn sủi cảo xiêu vẹo trước mặt Mộ Dao, vừa định phân bua…

Liễu Phất Y mỉm cười và chỉ vào đôi tay đang run rẩy của Mộ Dao, nghiêm trang nói: “Muội xem, Dao Nhi gói rất đẹp.”

Lăng Diệu Diệu: “……”

Đúng lúc đó, Mộ Thanh từ bên ngoài trở về, bóng người chợt loé, Lăng Diệu Diệu nhảy lên gọi: “Tử Kỳ.”

Mộ Thanh bị nàng gọi vào phòng bếp, đứng bên cạnh nàng. Liễu Phất Y nhìn hắn sau đó lại nhìn cái khay cười nói: “Muội đừng cố, A Thanh trước giờ luôn nói thật.”

Lăng Diệu Diệu kéo Hắc liên hoa đến bên cạnh chậu nước, không quay đầu mà cãi lại: “Ai bảo hắn nói thật.”

Nàng chỉ vào chậu nước, hai mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Rửa tay đi.”

Thiếu niên nhìn nàng một cái rồi ngoan ngoãn rửa tay, sau đó bị Lăng Diệu Diệu lôi đến trước cái thớt, trong tay nhanh chóng xuất hiện một cái vỏ sủi cảo và một đôi đũa: “Đây, ngươi mau gói một cái.”

“……” Hắn khẽ chớp hàng mi mảnh dài, quay đầu nhìn Lăng Diệu Diệu, môi giật giật, mặt dần ửng hồng: “Ta… không giỏi lắm.”

Với kinh nghiệm nhiều năm chăm sóc tỷ tỷ, Mộ Thanh gần như có kỹ năng sinh hoạt toàn diện. Từ xây nhà bắt yêu, cho tới múc nước nấu cơm, không gì không biết. Lăng Diệu Diệu ở bên hắn, suýt nữa cho rằng hắn chẳng có gì là không làm được.

Ai ngờ hắn không biết làm sủi cảo.

“Không trách đệ ấy.” Mộ Dao lên tiếng, liếc nhìn Mộ Thanh một cái, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán: “Nhà chúng ta… không thường ăn sủi cảo.”

Thậm chí không thường ăn Tết. Một gia đình lớn như vậy, không khí căng thẳng, cần cù chăm chỉ, nhưng cũng lạnh lẽo, thiếu thốn tình cảm, hầu như không có sự náo nhiệt của thế tục.

“Cũng chỉ ăn có một lần.” Nàng xuất thần suy nghĩ: “Đó là Dung…”

Nàng đột nhiên dừng lại, sắc mặt ảm đạm, sau đó lắc đầu.

Lăng Diệu Diệu đứng phía sau Mộ Thanh, gian nan từ bên cạnh hắn thò đầu ra, tay trái đỡ tay hắn, tay phải hơi nắm tay hắn, hướng dẫn hắn gắp một đũa nhân sủi cảo, đặt lên vỏ: “Đây là nhân.”

Liễu Phất Y nhìn mà buồn cười: “Diệu Diệu, bản thân muội là thợ nửa mùa mà còn đòi dạy người khác.”

Lăng Diệu Diệu khụ một tiếng, mặc kệ Liễu đại ca châm biếm, buông ra Mộ Thanh, khoa tay chỉ bảo: “Ấn xuống, ấn xuống là được.”

Mộ Thanh từ từ gập đôi vỏ sủi cảo lại.

“Đúng, đúng, đúng, ấn xuống.” Lăng Diệu Diệu chờ mong nhìn tay hắn.

Hắn dùng sức ấn mạnh, sau đó ọp một tiếng, nhân sủi cảo phòi ra ngoài, rơi xuống. Lăng Diệu Diệu nhanh nhẹn duỗi tay đỡ, nàng cầm nhân sủi cảo, cười đến ngã trái ngã phải, khuỷu tay chống lên thớt, người đã ngồi xổm xuống.

Mộ Thanh vốn có chút căng thẳng, nhưng thấy nàng vô cùng vui vẻ…

…… Vậy thì gói hỏng mấy cái cũng không sao.

Lăng Diệu Diệu cười đủ rồi mới chống thớt đứng dậy, vô cùng đắc ý nói với Liễu Phất Y: “Cuối cùng cũng có người còn tệ hơn ta.”

“……”

Mộ Thanh rũ mi, nắm áo nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình, bỗng nhìn thấy trên mặt nàng dính một chút bột mì.

Chóp mũi hắn áp sát vào mặt nàng, dừng lại một chút, sau đó dán lên.

Lăng Diệu Diệu bị hắn hôn thành thói quen nên cũng không tránh. Ai ngờ lần này không biết hắn làm sao, nhìn qua như là hôn môi, thực tế lại bất ngờ li3m má nàng một cái.

Lăng Diệu Diệu bị giật mình, quay đầu lại ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh ngập ánh nước.

“Có bột mì.” Thiếu niên vô tội lau miệng.

Lăng Diệu Diệu kinh ngạc: “Bột mì sống…”

“Ừ.”

“Ăn được sao?”

Thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, Lăng Diệu Diệu có chút hoài nghi thường thức của mình, suy tư một lúc, lại nghiêng đầu, ngây ngốc hỏi một câu: “Ăn ngon không?”

Mộ Thanh dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, có vẻ cực kỳ chăm chú, đáy mắt hiện lên một nụ cười nguy hiểm: “Ngọt.”

Vẻ mặt mê hoặc như hoa anh túc của hắn chỉ kéo dài hai giây, còn chưa kịp ngăn cản, Lăng Diệu Diệu đã chấm đầu ngón tay lên bột mì trên thớt, nghi ngờ cho vào miệng.

Mộ Thanh há hốc miệng, không nói lên lời.

Lăng Diệu Diệu: “Phù.”

“Lừa đảo.”

Những cái đ ĩa trên bàn nhanh chóng đầy ắp, chân giò kho tàu, cá lư hấp… Đồ ăn mình tự làm đương nhiên không bằng nhà hàng, nhưng bàn thức ăn này nhóm vai chính làm một ước chừng một ngày, nên lúc bưng chúng lên bàn cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Rượu nóng rót vào chén, Lăng Diệu Diệu nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác nóng bỏng xông thẳng vào phổi, bốc lên đầu, nước mắt dâng trào.

Từ lúc đi vào thế giới này, lần đầu có cảm giác như là ở nhà.

“Đừng uống nhiều quá.” Thấy nàng rưng rưng nước mắt nhìn cái bàn không nói lời nào, Mộ Thanh dừng một chút, đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, đút một đũa rau vào miệng nàng: “Áp rượu một chút.”

“A Thanh, đệ… đừng căng thẳng như vậy.” Liễu Phất Y cười xua tay, quả nhiên là có chút say, hoàn toàn làm lơ ánh mắt không vui của Mộ Thanh, mặt đầy hưng phấn nói: “Hôm nay vui, uống say cũng không sao. Nào, Diệu Diệu, Liễu đại ca kính muội.”

Lăng Diệu Diệu vui vẻ cụng ly với Liễu Phất Y, sau đó quay lại, đơn phương cụng vào cái ly trong tay Mộ Thanh rồi mới uống.

Cái ly trên tay thiếu niên bị nàng đụng vào, một chút rượu b ắn ra ngoài, sắc mặt hắn khẽ động. Như thể có người gõ một tiếng chiêng, một chút ghen tuông vừa tích tụ trong phút chốc đã tan thành mây khói.

Hắn chậm rãi cọ chút rượu bắn trên tay lên môi.

“Liễu đại ca, khi còn nhỏ huynh như thế nào?” Lăng Diệu Diệu dựa vào bàn hỏi.

Nàng thật sự tò mò, nam chính xuất hiện như thần tiên, thoạt nhìn giống như chưa từng có thơ ấu.

“Ta khi còn nhỏ?” Tựa hồ nghe được một câu hỏi thú vị, bên môi Liễu Phất Y nở một cười, quay đầu nhìn Mộ Dao bên cạnh: “Nói cho muội cũng không sao.”

“Ta không giống Dao Nhi lớn lên ở gia tộc bắt yêu. Ta sinh ra ở Thế Kinh, gia cảnh không dư dả.” Chàng cười nói: “Khi còn nhỏ, ta suốt ngày leo cây đào tổ chim, trốn không đi học mà đi theo một vị đạo sĩ chơi bời lêu lổng học vẽ bùa, làm cha ta đuổi theo đánh suốt.”

Lăng Diệu Diệu nghe tới trợn mắt há hốc mồm.

“Lão nhân gia đương nhiên không đánh được ta.” Liễu Phất Y cười rộ lên, hiếm khi lộ ra vẻ đắc ý: “Bởi vì ta biết trèo cây.”

Ngay cả Mộ Dao cũng không nhịn được cười, dùng bàn tay che miệng, quay đầu sang một bên: “Nói ít thôi.”

“Sau này, vị đạo sĩ chơi bời lêu lổng đó thành sư phụ ta, bắt đầu chính thức dạy ta vẽ bùa, nhưng vẽ được vài năm thì đã mất. Trước khi lâm chung, sư phụ cho ta một tòa tháp, để ta tự đi lang bạt giang hồ.” Một tay chàng sờ vào Cửu Huyền Thu Yêu tháp trong ngực, chép miệng: “Sau đó thành dáng vẻ bây giờ mọi người thấy.”

Nhân lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, chàng dùng chiếc đũa “keng” một cái gõ vào thành đ ĩa, hứng thú bừng bừng: “Dao Nhi, nàng thì sao?”

“Ta?”

Mộ Dao hôm nay uống nhiều mấy ly, sắc mặt cũng hơi đỏ, phản ứng chậm chạp hơn ngày thường một chút, nghe vậy cũng không từ chối mà chỉ hơi ngượng ngùng, chậm rãi mở miệng: “Khi còn nhỏ, cuộc sống của ta rất nhàm chán.”

“Trời chưa sáng đã ra ngoài luyện pháp thuật, mỗi ngày phải vẽ mười lá bùa, cách một tháng lại ra ngoài rèn luyện một lần.”

Mộ Thanh rũ mắt, không có ý kiến, yên lặng nghe, tựa hồ còn có vẻ nghe lọt. Lăng Diệu Diệu lặng lẽ quay đầu nhìn hắn, cảm thấy thực vui mừng.

“Khi còn nhỏ, cha rất nghiêm khắc với ta. Nếu không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị nhốt vào phòng tối.” Nàng uống một ngụm rượu, lông mi rũ xuống, mang theo một chút nhàn nhạt cười nhớ lại: “Không có lệnh của cha, ai cũng không thể thả ta ra. Khi vừa đói vừa rét, chỉ có bà ấy…”

Không biết có phải do tác dụng của cồn, nàng không né tránh, mà chỉ dừng một chút, dùng vẻ mặt mê mang tiếp tục nói: “Bà ấy đánh mắng người hầu ở cửa, xách hộp đồ ăn xông vào, đưa cơm cho ta.”

Đầu óc nàng thả lỏng, tựa như ngửi thấy mùi thơm ấm áp của những năm tháng ấy, có cháo sườn, còn có trứng gà cháo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN