Hai bức tường trong căn phòng rộng hơn 70m vuông dán đầy ảnh, nội dung bức ảnh muôn hình vạn trạng, nhưng tất cả đều là ảnh máu me của hiện trường vụ án.
Cạnh tường có đặt một chiếc bàn, hơn mười hộp tài liệu được sắp xếp gọn gàng bên trên, các hộp đùng dùng tem thép khắc chú thích khác nhau: Vụ án giết người da đen ở Tây Yorkshire năm 2010, vụ án xác chết dưới mưa Tunte năm 2010, vụ án ở nông trường B 2011, vụ nổ ở C năm 2014.
Hơn mười hộp tài liệu đều là những vụ án Quý Phạm Thạc nhận tại Anh trong những năm gần đây. Mỗi một vụ án đều là án treo khiến cả nước Anh chấn động.
Ở góc bàn có một túi tài liệu, phần mép túi đã được mở ra, bên ngoài có in chữ: Vụ nổ đêm Giao thừa thành phố C năm 2002.
Tập tài liệu trong túi được Quý Phạm Thạc đặt ra giữa bàn theo thứ tự, bên cạnh là gạt tàn thuốc thủy tinh, mười mấy đầu thuốc nằm gọn bên trong. Đây là số thuốc Quý Phạm Thạc đã hút khi đọc tài liệu trong tối nay. Anh có thói quen hút thuốc khi gặp phải vụ án hóc búa, độ khó của vụ án càng cao, đầu lọc thuốc lá sẽ càng nhiều, đồng thời ý chí chiến đấu của anh cũng được thổi bùng lên.
Nhưng chỉ có tri kỉ như Tiêu Sính mới biết thói quen này, những người khác hoàn toàn không biết gì, cho nên hút thuốc cũng chính là bí mật của Quý Phạm Thạc.
Quý Phạm Thạc ngồi trên ghế gỗ, châm một điếu thuốc, tay cầm tài liệu vẫn đang đọc giở. Trong tài liệu có viết: Sau khi đối chiếu với số thi thể tại hiện trường vụ nổ, cảnh sát phát hiện có tổng cộng 18 DNA, người may mắn sống sót duy nhất là Thư Trừng, vậy tổng cộng là 19 người có mặt trong vụ nổ đó. Do Thư Trừng mới mười tuổi, hoảng sợ quá độ nên nhớ sai về số người gặp nạn.
Nhớ nhầm sao? Kết luận này thú vị đấy.
Đọc tới đây, trong đầu Quý Phạm Thạc hiện lên dáng vẻ khi uống thuốc an thần của Thư Trừng. Cho dù là ai đi nữa, khi gặp phải chuyện như này, ít nhiều tâm lý cũng bị ảnh hưởng.
Anh đặt tài liệu xuống, dựa đầu vào ghế, khói thuốc bay mờ ảo. Anh đã đọc tài liệu suốt đêm nay, tối qua bận việc nên phải ngủ ở đội hình sự một đêm, hai đêm liền không được chợp mắt khiến anh hơi mệt. Quý Phạm Thạc ấn đầu lọc thuốc vào gạt tàn, mắt nhìn trần nhà, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Anh mơ thấy Thư Trừng khoác tay anh, nũng nịu nói: “Phạm Thạc, chúng ta đi ăn miến ngao đi.”
Anh cưng chiều vuố.t ve tóc cô: “Thần tuân lệnh.”
Bóng hai người hòa vào ánh nắng ban mai, tiếng cười nói vang lên không ngớt.
Không biết anh đã ngủ được bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh ấn nghe máy: “Được, cháu tới ngay.”
Quý Phạm Thạc cất điện thoại, để bản thân bình tĩnh hơn. Giấc mơ vừa nãy chân thực tới nỗi khiến anh bất ngờ, sao anh lại mơ mình yêu cô nhỉ? Có lẽ là vì gần đây anh ở bên cạnh cô suốt, cũng có thể vì hôm nay chú Trần nhắc tới chuyện kết hôn. Thế nhưng hình như trái tim anh cũng đang cảm thấy ngọt ngào?
Quý Phạm Thạc điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó đi tới đội hình sự. Lần này, anh không đi đón Thư Trừng, chủ yếu là vì chuyện tiếp theo đây không liên quan tới việc khám nghiệm tử thi, cô có tham gia hay không đều không có vấn đề, hơn nữa tối qua cô không chợp mắt được lúc nào, còn suýt ngất xỉu, anh vẫn nên để cô nghỉ ngơi thì hơn.
Quý Phạm Thạc vừa vào văn phòng, hơn mười đôi mắt lần lượt nhìn về phía anh.
Chú Trần đi lên nói: “Phạm Thạc, ở nơi cách nơi phát hiện xác 168km có khu công nghiệp Hồng Khẩu, nơi đó có hai trường trung học và một nhà máy điều chế thuốc. Bọn chú đã dựa vào phác họa tội phạm của cháu, điều tra cả ba nơi này, cuối cùng có ba người được liệt vào đối tượng tình nghi.”
Tiểu Đặng đưa tài liệu về ba người tình nghi cho Quý Phạm Thạc, chú Trần nói tiếp: “Lý Kinh, 28 tuổi, tốt nghiệp đại học, hiện đang là nhà điều chế thuốc. Hứa Cường, 34 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, giáo viên Hóa học trường trung học 6 Hồng Khẩu. Dịch Vỹ, 38 tuổi, tốt nghiệp đại học, giáo viên Hóa học trường trung học 7 Hồng Khẩu. Cả ba người đều chưa kết hôn, ngoại trừ Lý Kinh là người thành phố A ra, hai người còn lại đều là người thành phố C.”
Quý Phạm Thạc đọc qua tài liệu một lượt: “Ba người đó đâu?”
Trần Hàn: “Đều ở trong phòng thẩm vấn hết.”
“Cháu đi xem.” Quý Phạm Thạc đặt tài liệu xuống, quay người đi vào phòng thẩm vấn.
Người đầu tiên anh gặp là Lý Kinh, trông anh ta rất gọn gàng, sạch sẽ, giờ anh ta đang mặc áo Polo xanh lam ngồi trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh. Thấy Quý Phạm Thạc đi vào, anh ta mới dần lộ ra sự căng thẳng.
Mặc dù Lý Kinh không hiểu, cũng rất giận khi đột nhiên bị cảnh sát đưa tới phòng thẩm vấn, nhưng anh ta vẫn lịch sự hỏi: “Cảnh sát, anh có thể nói cho tôi biết tôi đã phạm tội gì không?”
Quý Phạm Thạc nói: “Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới một vụ bắt cóc mưu sát.”
Lý Kinh cảm thấy nực cười: “Tôi? Ha, các anh chắc chắn mình đã điều tra rõ rồi chứ?”
“Chỉ nghỉ ngờ thôi, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ gây án là anh.”
Lý Kinh hít sâu một hơi, anh ta im lặng mấy giây, cúi đầu nói: “Tôi có thể chắc chắn nói với anh rằng tôi không giết người.”
“Vậy được, nếu thật sự không giết người thì anh phối hợp với tôi, tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho anh. Anh có quen Bành Bình Hoa không?”
Lý Kinh trả lời rất nhanh: “Không quen.”
“Anh có bạn gái không?”
“Không có.”
Sau khi hỏi xong một loạt câu hỏi, Quý Phạm Thạc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Đặng lập tức đi lên hỏi: “Trưởng phòng Quý, Lý Kinh này có vấn đề không?”
Quý Phạm Thạc nhìn vào bên trong: “Rất bình thường, hỏi gì cũng đáp lại rất nhanh.”
“Vậy chắc anh ta không thể là hung thủ được.”
Quý Phạm Thạc: “Không biết, thả anh ta ra trước đã. Đi, đi xem chỗ Hứa Cường.”
Hứa Cường và Lý Kinh là hai kiểu đàn ông hoàn toàn khác nhau, nếu như nói Lý Kinh là kiểu đàn ông trẻ trung, thư sinh, vậy Hứa Cường lại là một ông chú cao lớn.
Mặc dù là giáo viên nhưng Hứa Cường lại để tóc dài tới ngang vai, mái tóc bóng loáng được buộc gọn ra sau gáy, cằm có để một chùm râu. Ông ta mặc áo T-shirt cổ tròn bó sát, bên dưới là quần đùi, giày thể thao, không hề có dáng vẻ của một giáo viên, trông ông ta càng giống một người làm nghệ thuật hơn.
Quý Phạm Thạc và Tiểu Đặng nhìn thấy người này đều ngây người, Tiểu Đặng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu ấy ghé sát tai Quý Phạm Thạc, nói: “Giáo viên và học sinh ở trường trung học 6 đều gọi ông ta là Hứa điên.”
Quý Phạm Thạc mỉm cười, đi vào phòng thẩm vấn.
Vừa nhìn thấy Quý Phạm Thạc, Hứa Cường đã nói: “Ấy, cuối cùng cũng tới rồi, muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn về vẽ tranh.”
“Vẽ tranh?” Quý Phạm Thạc tò mò: “Vẽ tranh gì?”
Mặc dù đang ở trong phòng thẩm vấn nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng tới tâm trạng của Hứa Cường, ông ta nhiệt tình nói: “Tôi nói với cậu này, mặc dù tôi là giáo viên Hóa nhưng sở trường của tôi là vẽ tranh, đây cũng là chuyện tôi thích làm. Tôi còn có mấy giải thưởng nữa, nhưng có tài mà không ai thấu hiểu, cho nên sắp 40 rồi mà tôi vẫn chỉ là một giáo viên dạy Hóa.”
Quý Phạm Thạc cười nói: “Trên đời này rất khó để tìm cho mình một tri âm tri kỉ.”
“Đúng vậy. Phải rồi, cậu cảnh sát, các cậu đưa tôi tới đây là muốn hỏi chuyện gì?” Cuối cùng Hứa Cường đã quay về chủ đề chính.
Quý Phạm Thạc hỏi: “Ông quen Bành Bình Hoa không?”
Hứa Cường nghĩ một lúc: “Không quen, hình như trong số những học sinh tôi dạy trước đó cũng không có người tên như này.”
“Ông có bạn gái không?”
“Bây giờ tôi chỉ tập trung vào vẽ tranh, tạm thời không muốn nghĩ tới chuyện này.”
Quý Phạm Thạc suy tư: “Như vậy sao, được rồi, hết rồi, ông có thể rời đi.”
Hứa Cường bất ngờ: “Nhanh vậy sao?”
Quý Phạm Thạc gật đầu: “Hôm nay chỉ vậy thôi, nhưng nếu sau này còn gì cần tới ông, mong ông có thể tích cực phối hợp.”
Hứa Cường thoải mái đáp: “Không thành vấn đề.”
Thời gian thẩm vấn ngắn như vậy khiến Tiểu Đặng bên ngoài cũng bất ngờ: “Trưởng phòng Quý, người này chắc cũng không có vấn đề nhỉ? Anh hỏi nhanh vậy, thả cũng nhanh nữa.”
Nụ cười của Quý Phạm Thạc đầy ẩn ý: “Đợi xem người thứ ba đã.”
Dịch Vỹ là một giáo viên dạy Hóa cao gầy, đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi, quần tây, trông rất học thức. Từ khi Quý Phạm Thạc đi vào phòng thẩm vấn, anh ta vẫn luôn nở nụ cười nhạt.
Quý Phạm Thạc nhìn anh ta: “Tôi rất tò mò tại sao anh lại bình tĩnh thế?”
Dịch Vỹ chậm rãi nói: “Tôi không làm chuyện thẹn với lòng.”
“Vậy anh quen Bành Bình Hoa không?”
Ánh mắt Dịch Vỹ vô thức nhìn sang bên trái, anh ta mỉm cười, nói: “Không quen.”
“Anh có bạn gái không?”
Lần này Dịch Vỹ dừng lại một lúc rồi nói: “Có.”
“Anh dạy Hóa học lớp mấy?”
“Lớp 8.”
“Có phải trong Hóa học 8 có kiến thức liên quan tới thuốc trừ sâu không?”
“Đúng vậy.”
Vẫn như hai người trước đó, Quý Phạm Thạc không hỏi quá nhiều. Anh và Tiểu Đặng đi vào văn phòng, Trần Hàn lập tức đi tới hỏi: “Thẩm vấn sao rồi? Có gì khả nghi không?”
Quý Phạm Thạc nói với Tiểu Đặng: “Rót cho tôi cốc nước.”
Được chạy việc cho đại thần đương nhiên Tiểu Đặng rất vui, cậu ấy lập tức đi rót một cốc nước lạnh.
Quý Phạm Thạc uống nước, nói: “Đều rất khả nghi.”
Trần Hàn hỏi: “Sao vậy?”
Quý Phạm Thạc: “Người đầu tiên là Lý Kinh, tốc độ trả lời cực nhanh, đáp án cũng không có sơ hở gì, dáng vẻ, cử chỉ đều rất bình thường, nhưng cũng chính vì vậy nên khiến người ta có cảm giác anh ta đã chuẩn bị từ trước rồi mới tới. Người thứ hai là Hứa Cường, từ đầu tới cuối ông ta đều nhấn mạnh chuyện vẽ tranh, cảm giác như đang giấu đầu hở đuôi. Người thứ ba là Dịch Vỹ, anh ta trả lời các câu hỏi khác đều rất bình thường, duy chỉ khi hỏi về Bành Bình Hoa và bạn gái là bất thường, cháu để ý thấy khi anh ta trả lời hai câu hỏi đó, mắt anh ta sẽ nhìn sang trái hoặc dừng lại một lúc, trong tâm lý học, hai động tác này được gọi là quá trình ngụy tạo lời nói dối.”
Tiểu Đặng nói: “Trưởng phòng Quý, có cần tiến hành theo dõi ba người này không?”
Quý Phạm Thạc lắc đầu: “Tạm thời không cần phí nhân lực và sức lực vào việc này. Phải rồi, điều tra ra được các mối quan hệ gần đây của nạn nhân chưa?”
Hai chị em Hoàng Tử Khâm nói: “Điều tra được rồi. Bố mẹ Bành Bình Hoa đã đi báo cảnh sát việc con gái mất tích vào năm ngày trước. Nửa năm gần đây, ngoại trừ mấy số điện thoại liên lạc cố định hàng ngày ra, trong nhật ký điện thoại của Bành Bình Hoa sẽ xuất hiện một số mới trong khoảng thời gian nhất định, nhưng cô ta chỉ liên lạc với mỗi một số mới không bao lâu rồi bỏ, không thấy liên lạc lại nữa.”
Quý Phạm Thạc nói: “Điều tra xem chủ nhân và địa chỉ của những số điện thoại mới trong nửa năm nay.”
Hoàng Tử Bội: “Điều này thuộc về thông tin cá nhân của mỗi người, cần phải trao đổi với công ty viễn thông, muốn điều tra ra được toàn bộ thông tin sẽ hơi mất thời gian chút.”
Quý Phạm Thạc gật đầu: “Cứ cố nhanh nhất có thể.”
Trần Hàn nhìn hai quầng thâm mắt của Quý Phạm Thạc, quan tâm nói: “Phạm Thạc, không còn chuyện gì nữa rồi, cháu đi ngủ trước đi.” Ông quay người chỉ văn phòng ở đầu, trong đó có một gian phòng nhỏ với hai giường đơn.
Một chiếc giường bừa bộn là của Trần Hàn, cái còn lại được bộ trưởng chuẩn bị cho Quý Phạm Thạc. Mặc dù Quý Phạm Thạc mãi không chịu nhậm chức nhưng đồ dùng hàng ngày, bàn ghế trong văn phòng đều được chuẩn bị đầy đủ, có thể thấy bộ trưởng rất coi trọng nhân tài như anh.
Quý Phạm Thạc đứng dậy: “Có chuyện gì thì gọi cháu.” Sau đó anh đi về phía văn phòng nhỏ, kéo rèm xuống, đóng cửa đi ngủ.