Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Thư Trừng đã chứng kiến kiểu người đàn ông tứ chi phát triển, EQ thiếu thốn. Thấy ngực đối phương còn to hơn ngực mình, Thư Trừng nổi hết cả da gà.
Nếu như phải lên giường, có lẽ cơ thể nhỏ bé này của cô sẽ bị đè cho không thở nổi mất.
Ngày thứ ba, nguồn trai đẹp của An Khả đã cạn kiệt. An Khả khóc không ra nước mắt, nói với cô: “Bà cô ơi, em đang chọn bạn trai chứ có phải chồng đâu, chúng ta có thể tìm tạm một người ứng phó được không?”
Thư Trừng quả quyết say no.
“Bạn trai của em sẽ phải gánh vác trách nhiệm của người chồng tương lai.”
An Khả đã nhìn thấy cảnh Thư Trừng hơn bốn mươi vẫn còn ngồi trong quán cafe xem mắt, anh lập tức không còn ý chí đi giới thiệu người cho cô nữa.
Lúc này điện thoại Thư Trừng vang lên: “Alo, trưởng phòng Quý.”
Người đàn ông hắng giọng: “Thư Trừng, tôi cần cô tới văn phòng thám tử một chuyến, có chuyện liên quan tới vụ nổ đêm Giao thừa.”
Thư Trừng nghĩ chắc chắn anh đã điều tra ra thứ gì đó, cô đáp luôn: “Được.”
An Khả phụ trách làm tài xế đưa cô tới văn phòng của Quý Phạm Thạc. Lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà này, lông tơ kẽ tóc của An Khả đều dựng đứng lên hết.
Căn nhà cũ kỹ nằm trong rừng sâu rậm rạp, trông vừa u ám lại lạnh lẽo, An Khả không khỏi nghĩ tới chùa Lan Nhược*.
*Ngôi chùa có đầy yêu quái trong phim Thiện Nữ U Hồn.
“Đây là nơi cho người ở sao? Em chắc chắn bên trong không có Niếp Tiểu Thiến* chứ?”
*Một trong bảy nàng ma nữ của Thiện Nữ U Hồn.
Thư Trừng liếc anh ấy một cái: “Không đâu, chỉ có một lão yêu Hắc Sơn thôi.”
Đương nhiên An Khả biết nơi này không có lão yêu Hắc Sơn gì, nhưng anh không muốn vào căn nhà này lắm, thế là anh leo lên xe, nói: “Công ty anh còn có chuyện, khi nào về thì em gọi cho anh, anh tới đón.”
“Vâng.” Thư Trừng đáp, sau đó quay người đi vào từ cửa sau.
Tại sao cô lại không đi cửa chính? Bởi vì lần trước Quý Phạm Thạc đưa cô đi vào từ cửa sau, trùng hợp giờ cánh cửa gỗ đỏ kia lại đang khóa, vậy nên Thư Trừng đã đi ra cửa sau luôn.
Cửa sau vẫn đang mở, xem ra Quý Phạm Thạc đang đợi cô rồi.
Thư Trừng vào nhà rồi khóa cửa lại, một mình đi trong hành lang tăm tối, cô không khỏi cảm thấy u ám. Khi sắp đi lên cầu thang, cô tò mò đi về phía sảnh lớn, nhìn hai căn phòng khóa chặt, cô chợt thắc mắc, trong đó có gì?
Cô đứng được một lúc thì đỉnh đầu vang lên giọng của Quý Phạm Thạc: “Đó là phòng của ông bà nội tôi và phòng làm việc của họ.”
Thư Trừng ngẩng đầu lên, Quý Phạm Thạc đứng ở cầu thang, anh cũng đang nhìn cô. Anh mặc đồ thoải mái, áo T-shirt rộng kết hợp với quần chun, cho dù là vậy nhưng vẫn có thể thấy cơ thể rắn chắc phía sau lớp vải ấy. Anh rất phù hợp với câu mặc vào thì gầy, cởi ra có thịt.
Quý Phạm Thạc đi lên tầng, Thư Trừng đi sau anh. Cô ngồi xuống sofa, Quý Phạm Thạc bưng lên cho cô một cốc trà, lá trà non mơn mởn nổi lên trên trông rất xinh xắn.
Thư Trừng nói cảm ơn, sau đó đi vào chủ đề chính: “Có phải có manh mối gì rồi không?”
Thật ra lần này Quý Phạm Thạc gọi Thư Trừng tới cũng chẳng có việc gì lắm, nếu như thật sự có việc thì đó là vì hai ngày nay anh không được gặp cô, cũng không có tin tức gì về cô, trong lòng anh không khỏi bực bội. Vậy nên anh gọi Thư Trừng tới đây là vì lòng riêng, để hóa giải nỗi tương tư trong lòng mình.
Đương nhiên người kiêu ngạo như anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều này. Trong thế giới tình cảm của anh, anh chỉ cho phép người khác yêu thầm mình, bản thân sẽ không bao giờ yêu thầm người khác. Vậy nên ngoại trừ vụ án đêm Giao thừa ra, anh không còn nghĩ ra được lý do nào khác, anh tự thôi miên bản thân: Đúng vậy, tôi tìm được manh mối nên mới gọi cô tới, tuyệt đối không phải vì đang nhớ cô.
Quý Phạm Thạc đi vào phòng làm việc, anh lấy một chập tài liệu đặt lên bàn: “Cô xem mấy cái này đi, có phải cũng gần như những gì cô điều tra được không?”
Thư Trừng cầm lên xem từng quyển một. Khi cô đọc tài liệu, Quý Phạm Thạc ngắm nhìn cô.
Mấy phút sau, Thư Trừng ngẩng đầu lên, vừa hay va phải ánh mắt của anh, cô khó hiểu: “Sao thế?”
“Không có gì, tôi đang nghĩ một vài chuyện.” Thật sự là anh đang nghĩ vài chuyện mà, thật ra đại thần Quý đang đắn đo suy nghĩ, rõ ràng tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của anh là người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, sao thực tế lại đi thích một cô bé ngây thơ, non nớt này vậy? Lẽ nào như trên mạng nói, anh nghiện Lolita sao?
“Liên quan tới manh mối hả?”
Quý Phạm Thạc gật đầu: “Tôi tin cô cũng đang nghi ngờ, rõ ràng trong tài liệu ghi đã đối chiếu DNA, phát hiện 18 người gặp nạn, nhưng khẩu cung khi đó của cô lại là 19 người, này là sao?”
Quý Phạm Thạc đã nói ra vấn đề nan giải bao lâu nay của Thư Trừng. Cô không hiểu, đêm Giao thừa 13 năm trước, số người tham gia bữa cơm, cộng thêm cả cô thì tổng cộng là 19 người, sau khi vụ nổ xảy ra, rõ ràng chỉ còn mình cô sống sót, tại sao số người bị hại lại chỉ có 18?”
Sau khi im lặng vài giây, Thư Trừng nói một cách chắc nịch: ‘Tôi rất chắc chắn là 19 người. Tối đó ngoại trừ nhà họ Thư ra còn có một người bạn ngoại quốc của bác cả nữa.”
“Người bạn ngoại quốc?” Quý Phạm Thạc cầm điện thoại gọi cho một người: “Tiêu Sính, bây giờ tôi cần tài liệu về người bị hại trong vụ nổ đêm Giao thừa 13 năm trước.”
Tiếp đó, hai người im lặng, máy tính trên bàn vang lên tiếng báo email.
Tay trái Quý Phạm Thạc cầm chuột, trước khi mở email, anh nói với Thư Trừng: “Cô có thể đi lấy chút hoa quả trong tủ lạnh cho tôi không?”
Thư Trừng hiểu ý của câu nói này, cô cười: “Tôi không sao đâu, anh không cần đãi tôi gì cả.”
Quý Phạm Thạc gật đầu, mở email ra. Từng bức ảnh lần lượt hiện lên, khi nhìn thấy một bé trai, khóe mắt Thư Trừng ngấn lệ, đó chính là người anh trai còn chưa kịp trưởng thành của cô.
Cảnh tượng biển lửa lại ùa về, giọng nói gào thét của bé trai văng vẳng bên tai: “Chạy nhanh đi, nhanh đi…”
Nếu như không có trận hỏa hoạn đó, cả nhà cô sẽ hạnh phúc biết bao.
Quý Phạm Thạc thấy dáng vẻ này của Thư Trừng bèn rút một tờ khăn giấy đưa cho cô. Trên thực tế, Quý Phạm Thạc muốn an ủi Thư Trừng, nhưng anh nghĩ một người kiên cường như cô chắc chắn sẽ không mong người khác nhìn thấy cô khóc. Anh nhìn chằm chằm màn hình, nhất là tài liệu về bé trai kia: Thư Triết, có quan hệ anh em với người may mắn sống sót Thư Trừng.
Sau khi đọc hết tài liệu về 18 người bị hại, hai người cùng phát hiện ra một vấn đề, không hề có tài liệu về người nước ngoài đó.
Trước đây Thư Trừng cũng tìm kiếm tài liệu vụ án này, nhưng do vị trí công việc của cô đặc thù nên công an lấy lý do bảo mật, chỉ cung cấp cho cô rất ít thông tin, đương nhiên cô không thể biết rõ 18 người chết đó là ai.
“Cô còn nhớ dáng vẻ người đó không? Ông ta tên gì, là người nước nào?”
Thư Trừng lắc đầu: “Khi đó bác cả không giới thiệu quá nhiều, chỉ nói đó là đồng nghiệp của ông ấy, bảo chúng tôi gọi chú Lý là được. người đó nói tiếng Trung bập bẹ, không phân biệt được là người nước nào.”
“Họ Lý thì chắc chắn là lấy tên tiếng Trung rồi, khi đó bác cô làm việc ở đâu?”
“Tôi chỉ biết là ở Pháp, cụ thể là ở thành phố nào, công ty nào thì có khi chỉ có đời bố mẹ tôi mới biết được.”
Khi đó Thư Trừng còn quá nhỏ, ai lại đi nói mấy điều này với một đứa trẻ?
Vụ án không có đầu mối gì cả, điểm nghi ngờ duy nhất là người nước ngoài kia, nhưng họ lại chẳng có thông tin gì về ông ta.
“Nhà bác cô ở đâu?”
“Vô dụng thôi, từ khi tôi hiểu chuyện, bác đã định cư ở nước ngoài rồi, nhà ở thành phố C đã được bán cho người khác.”
“Nhà cô thì sao?”
“Ba năm trước đã bị thu mua, giờ nơi đó đã biến thành trạm tàu điện ngầm. Khi ấy tôi ở Mỹ, không kịp quay về, di vật của bố mẹ đều do An Khả lấy giúp, đồ còn lại cũng rất ít, thứ có thể điều tra được tôi đã điều tra rồi, nếu không cũng không giậm chân tại chỗ mãi thế.”
Đúng như Thư Trừng nói, nơi có thể giấu manh mối đã bị cô lật tung lên, nhưng manh mối vẫn hoàn toàn biến mất.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, lúc lâu sau, Quý Phạm Thạc nói: “Nếu đã có người bị hại ắt sẽ có hung thủ, chỉ cần hung thủ còn chưa biến thành ma, tôi nhất định sẽ moi hắn ta ra cho cô.”
Nếu người khác nói câu này, chắc chắn Thư Trừng sẽ cảm thấy anh ta bị điên, nhưng người nói lại là Quý Phạm Thạc, cô bỗng yên tâm hơn nhiều. Đây có lẽ là cảm giác an toàn, có lẽ “phim giả tình thật” với anh cũng khá ổn.
Trong lúc Thư Trừng thất thần, tiếng chuông điện thoại của Quý Phạm Thạc đã kéo cô về hiện thực.
“Chú Trần, lại có vụ án sao?” Quý Phạm Thạc đã quá quen với việc Trần Hàn cứ gọi tới là có án mạng.
Quả nhiên, Trần Hàn nói: “Phạm Thạc, giờ cháu ở đâu? Có thể tới bãi rác Serawi không? Ở đó xảy ra án mạng rồi.”