Cô đến bàn làm việc của mình bật máy tính, cầm cốc vào phòng trà pha một tách cà phê.
Một lúc sau, các đồng nghiệp khác mới lần lượt đến.
Hoàn thành thuận lợi dự án K&H, Hề Mạn và Trần Thịnh đã thành công chuyển lên chính thức, trở thành quản lý đầu tư chính thức.
Vẫn còn rất nhiều dự án đang chờ thực hiện, Dụ Học Danh đã sắp xếp trợ lý cho họ để hỗ trợ công việc.
Trợ lý của Hề Mạn là Việt Hiểu Tuấn.
Vừa phân công xong, Việt Hiểu Tuấn đã chủ động đi tìm Hề Mạn: “Chị Hề, nếu có việc gì cần làm chị cứ nói với em nhé.”
Từ ngày bắt đầu nhậm chức Việt Hiểu Tuấn đã biết những sinh viên mới tốt nghiệp được bộ phận đầu tư tuyển dụng sẽ bắt đầu với vai trò trợ lý.
Ngày hôm qua tổng thanh tra Dụ đã phát một bảng biểu điều tra đánh giá năng lực cá nhân cho từng sinh viên mới tốt nghiệp, đây là muốn cho bọn họ đi tìm cấp trên trực tiếp của mình.
Vì vậy ở cột ưu điểm của bảng biểu, cậu ta lại thêm vài chữ, viết là: Có tập võ, thể lực tốt, tửu lượng tốt, thích hợp với mọi dịp xã giao, nhiệt tình hiền hoà, hơn nữa có thể giữ kín bí mật thương nghiệp.
Quả nhiên, tổng thanh tra Dụ đã phân cậu ta cho Hề Mạn.
Việt Hiểu Tuấn biết, đây nhất định là ý của Giản tổng.
Hề Mạn là vợ của Giản tổng, Giản tổng chắc chắn rất quan tâm đến việc chọn trợ lý.
Cậu ta có thể uống rượu, có võ, còn biết giữ mồm giữ miệng, hơn nữa đã sớm biết chuyện kết hôn của Hề Mạn và Giản tổng, là trợ lý thích hợp nhất cho Hề Mạn.
Hề Mạn đã giành được vị trí đứng đầu trong cuộc đánh giá toàn diện về đào tạo nhân viên lần trước, hiện giờ lại hoàn thành xuất sắc dự án K&H, năng lực cá nhân không cần phải bàn cãi, Việt Hiểu Tuấn cảm thấy đi theo cô không hề sai.
Hơn nữa, cô là bà chủ, Giản tổng và Hề Mạn sẽ không ẩn hôn mãi được, chờ khi thân phận của Hề Mạn bị bại lộ, cậu ta là trợ lý của phu nhân tổng giám đốc, cũng rất có mặt mũi.
Việt Hiểu Tuấn cảm thấy mình quá thông minh!
Hề Mạn không biết gì về những suy nghĩ của cậu ta, chỉ cho rằng tổng thanh tra Dụ ngẫu nhiên phân công.
Tuy nhiên, Việt Hiểu Tuấn và cô cũng được tính là có quen biết, trong công việc chắc là sẽ dễ dàng hòa hợp hơn.
Hề Mạn gửi một số tư liệu vào hòm thư của cậu ta: “Cậu đọc những thứ này trước đi, sau đó viết báo cáo cho tôi.”
“Vâng!” Việt Hiểu Tuấn tràn đầy nhiệt huyết, trở về chỗ ngồi.
Editor: quattutuquat
—————
Đến giờ cơm trưa, Việt Hiểu Tuấn và Hề Mạn cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Cả hai ngồi trong một góc vắng, thỉnh thoảng trò chuyện về những dự án mới vừa tiếp nhận.
Đột nhiên, nhà ăn vốn đang ồn ào ầm ĩ dường như yên tĩnh lại, hai người theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giản Chước Bạch và Chu Lương Hàn đang bước vào.
Hề Mạn nghe thấy một nữ đồng nghiệp bên cạnh thì thầm: “Giản tổng cư nhiên lại đến nhà ăn nhân viên ăn cơm, nhất định là tôi đang nằm mơ rồi!”
“Nhìn tay anh ấy xem, có phải là nhẫn cưới không?”
“Giản tổng vừa mới về nước, kết hôn từ khi nào vậy?”
Giản Chước Bạch nhìn lướt qua đám đông, nhanh chóng khóa chặt góc Tây Nam, ánh mắt Hề Mạn và anh giao nhau, sau đó cô giả vờ bình tĩnh cúi đầu ăn.
Không ngờ anh lại thực sự đến dùng bữa ở nhà ăn nhân viên.
Giản Chước Bạch không coi ai ra gì cúi đầu gõ gì đó trên điện thoại, rất nhanh, Hề Mạn đã nhận được một tin nhắn WeChat: 【 Món nào ngon vậy? 】
Hề Mạn suy nghĩ một chút, chụp một tấm ảnh đồ ăn của mình gửi cho anh.
Không lâu sau, cô nhìn thấy Giản Chước Bạch và Chu Lương Hàn bưng đồ ăn đã lấy xong đến đây, ngồi đối diện chéo với cô.
Anh không cố ý đến quá gần, ở giữa có hai vị trí trống.
Hề Mạn liếc nhìn những món anh chọn, giống hệt như của cô, thậm chí món nào khớp với ô đựng nào của khay đồ ăn cũng giống hệt nhau.
Hề Mạn cảm thấy hành động của anh hơi trẻ con, nhưng không hiểu sao lại có chút ngọt.
Cô cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt, đôi mắt xinh đẹp dần cong lên thành vầng trăng khuyết.
Trong nhà ăn sóng yên biển lặng, nhưng nhiều bộ phận đều sẽ tự lập nhóm than thở công việc mà không có lãnh đạo tham gia, trong đó đều là đồng nghiệp đã quen thân, thường phàn nàn kêu ca với nhau.
Giờ phút này, rất nhiều nhóm đã xôn xao.
Ai đó đã đăng một bức ảnh chụp lén lên nhóm.
Trong nhóm có nhiều đồng nghiệp nữ, bàn luận về chiếc nhẫn cưới trên tay sếp.
Độ thảo luận của các đồng nghiệp nam về cuộc hôn nhân của sếp không cao, nhưng sau khi nhấp vào bức ảnh, bọn họ chú ý tới bên cạnh Giản tổng có một đồng nghiệp nữ có gương mặt mối tình đầu, nhan sắc ngoại hình có thể so sánh với nữ minh tinh, không biết cô ở bộ phận nào, đã có bạn trai chưa.
Một bữa cơm trưa, Hề Mạn không hề hay biết mình đã đi theo Giản Chước Bạch, trở nên nổi tiếng trong các nhóm lớn.
Editor: quattutuquat
—————
Buổi sáng Dụ Học Danh đi thương thảo hợp đồng với đối tác, không ở công ty, buổi chiều quay lại thì nghe thấy một số người bàn luận, anh ta mới biết chuyện này.
Anh ta đến văn phòng tổng giám đốc để gia.o hợp đồng, Giản Chước Bạch đang giao phó gì đó với Thư ký Chu.
Dụ Học Danh ở bên cạnh đợi một lúc, đợi thư ký Chu rời đi mới gi.ao hợp đồng: “Đúng là biết vợ ở công ty mình là khác ngay, hôm nay Giản tổng lại sửa tính đổi nết, có thể đến nhà ăn ăn cơm cơ đấy.”
“Ai quy định tôi không được ăn trong nhà ăn nhân viên hả?” Giản Chước Bạch lật hợp đồng, liếc anh ta một cái, “Lúc trước anh giấu diếm tôi, còn muốn theo đuổi vợ tôi, tôi còn chưa thèm động đến anh đâu đấy.”
Dụ Học Danh bất đắc dĩ nhún vai: “Không phải tại tôi nhé, nếu như anh sớm nói người kết hôn với anh là Hề Mạn, sao có thể có những chuyện như vậy sau đó được?”
Giản Chước Bạch không nghe lời anh ta nói: “Tôi cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội đây.”
Anh cầm tờ giấy A4 bên cạnh lên, dùng bút viết mấy chữ rồi đẩy qua: “Những dự án này tôi sẽ phụ trách, ở bên bộ phận đầu tư, để Hề Mạn kết nối với tôi.”
Dụ Học Danh liếc mắt một cái: “Anh đây có tính là lợi dụng quyền lực để tư lợi cá nhân không thế?”
Giản Chước Bạch bật cười: “Nếu anh cảm thấy không cần tôi chia sẻ giúp anh, tự anh làm cũng được.”
Bộ phận Đầu tư thu mua và sáp nhập đang trong giai đoạn mở rộng, Dụ Học Danh không thể một mình đảm đương hết được.
Hôm nay Giản Chước Bạch rất hiếm khi chủ động yêu cầu chia sẻ, Dụ Học Danh vội vàng nói: “Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Mấy hạng mục này thực ra cũng không dễ làm, nếu phân cho những đồng nghiệp khác, những người đó vừa nghe nói là Giản Chước Bạch phụ trách, có thể đều sẽ nản lòng chùn bước, dù sao cũng chằng ai tình nguyện chịu áp lực cao độ từ ông chủ cả.
Để Hề Mạn tiếp quản thực sự phù hợp với mong muốn của Dụ Học Danh, anh ta còn có thể làm một người quản lý tốt trước mặt đám người kia.
Trở lại bộ phận của mình, Dụ Học Danh liền đưa những dự án này cho Hề Mạn.
Được làm nhiều dự án như vậy, Hề Mạn tự nhiên rất vui.
Về phần kết nối với ai, cô cũng không quan tâm, dù sao chỉ cần cô có thể làm tốt là được.
Lúc trước cô đã hứa với Giản Chước Bạch, sẽ cố gắng hết sức tạo ra càng nhiều lợi nhuận càng tốt cho Tập đoàn Giản Trì trong vòng ba năm, hiện giờ dù hạng mục là ai giám sát cô cũng không từ chối.
Buổi tối các đồng nghiệp lần lượt tan sở, Hề Mạn vẫn bận rộn.
Giản Chước Bạch gửi cho cô mấy tin nhắn WeChat, nhưng cô không trả lời, cuối cùng đành gọi trực tiếp vào số điện thoại cố định trên bàn làm việc của cô.
Đã trễ như vậy, Hề Mạn không ngờ lại có cuộc gọi từ máy bàn công ty, vừa nhấc máy, bên trong truyền đến một giọng nam quen thuộc, giọng nói dịu dàng: “Em không đói sao?”
Nghe anh nhắc nhở, Hề Mạn mới cảm thấy hơi đói, vừa nhìn đồng hồ, cũng đã tám giờ.
Trong văn phòng còn lại rải rác một vài người đang vội vã làm dự án.
Giản Chước Bạch nói: “Lên đây ăn chút gì đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hề Mạn thu dọn máy tính cho vào túi xách, mang theo ra khỏi văn phòng.
Đứng ở cửa thang máy, cô nhấn nút đi xuống trước, thấy xung quanh không có ai, mới lại lén lút nhấn nút đi lên.
Cửa thang máy mở ra, bên trong không có người, cô nhanh chóng chạy vào, đi thang máy lên tầng 52.
Trong văn phòng tổng giám đốc cũng có người vẫn đang bận rộn, nghe thấy động tĩnh, có người ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn máy tính.
Trông bọn họ có vẻ bình tĩnh, nhưng Hề Mạn lại có chút bồn chồn.
Nhìn quanh tứ phía không thấy Giản Chước Bạch ra đón, nhất thời cô không biết mình nên đi đâu.
Chu Lương Hàn vừa vặn đi tới, nhìn thấy cô liền chủ động chào hỏi, thấp giọng nói: “Bà chủ, Giản tổng đang đợi cô ở phòng họp nhỏ bên cạnh.”
Chu Lương Hàn nói, chỉ cho cô một hướng.
Hề Mạn gật đầu, tăng tốc bước về phía bên kia.
Xuyên qua cửa kính mờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang ngồi bên trong, hẳn là Giản Chước Bạch rồi.
Hề Mạn đặt tay lên nắm đấm cửa, đẩy vào——
Không mở được.
Đẩy lần nữa, vẫn không mở.
Vừa ngước mắt lên, cô mới phát hiện trên cửa có viết chữ “Kéo”, cô quẫn bách vội đổi thành kéo ra ngoài.
Cuối cùng cửa cũng đã mở.
Vừa đi vào liền nhìn thấy Giản Chước Bạch ngồi ở chỗ đó cười nói: “Em lén lén lút lút làm gì, đang suy nghĩ cái gì thế, trên cửa có chữ to như thế mà cũng không nhìn thấy sao?”
Ngọn đèn có tông màu lạnh trên đầu chiếu xuống, phản chiếu khuôn mặt sắc bén cứng rắn của anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu đen, ống tay áo được xắn lên vài tấc, làn da trên cánh tay trắng nõn, cà vạt đã bị anh cởi mất, cổ áo tháo khuy hai nút, lộ ra yết hầu nhô ra gợi cảm, cả người toát lên vẻ đẹp trai lại ph.óng đãng.
Hề Mạn tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh cũng không nói sẽ ra đón em.”
“Anh đứng ở bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người, chẳng phải đã bảo thư ký Chu ra tìm em rồi đó sao.” Anh đứng dậy, chủ động kéo cái ghế bên cạnh ra, “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Bữa ăn nóng hổi đã bày sẵn trên bàn.
Hề Mạn đặt chiếc túi đựng laptop xuống, sau khi ngồi xuống thì liếc nhìn những món ăn trên bàn, nhìn quen quen, hình như là những món ăn đặc sản của Tần Lan Các.
Đã lâu không ăn, cô cảm thấy hơi đói, cầm lấy khăn giấy ướt trong tay lau tay: “Đói quá đi.”
Giản Chước Bạch gắp thức ăn cho cô: “Bây giờ em mới biết đói hả, tại sao em không trả lời tin nhắn WeChat của anh?”
“Anh có gửi WeChat hả?” Hề Mạn nghi hoặc mở điện thoại lên, quả nhiên thấy Giản Chước Bạch gửi mấy tin nhắn tới.
Chẳng trách anh lại gọi cho cô vào điện thoại cố định tại nơi làm việc.
Giản Chước Bạch lơ đãng liếc nhìn màn hình điện thoại di động, khóe mắt giật giật hai cái, cau mày: “Em đặt biệt danh cho anh là gì kia?”
Hề Mạn ngẩn ra, nhìn ghi chú bên trên: Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?
Hề Mạn có tật giật mình, vội vàng tắt màn hình điện thoại, lẩm bẩm: “Ai bảo lúc trước anh như Khổng Tước xòe đuôi, rõ ràng đầu óc không bình thường.”
Giản Chước Bạch tức cười: “Em sửa ghi chú từ lúc nào vậy?”
Hề Mạn ăn một miếng: “… Lúc anh mới về nước ý, có lần anh nhặt được cúc áo của em, còn nói là em câu dẫn anh, em tức giận liền đổi thành cái này.”
Giản Chước Bạch cẩn thận nhớ lại, đó là lần đầu tiên anh chủ động trò chuyện với cô sau khi về nước.
Đầu ngón tay Giản Chước Bạch nâng cằm cô, giống như phát hiện ra chi tiết nào đó: “Tìm em nói chuyện chút xíu em liền đổi biệt danh cho anh, xem ra khi đó em đã rất để ý đến anh, nhỉ?”
“Không hề nha.” Hề Mạn hất tay anh ra, ngập ngừng phủ nhận.
Giản Chước Bạch mỉm cười, không tranh cãi với cô.
Dù sao cô khẩu thị tâm phi cũng không phải ngày một ngày hai, trước giờ anh cũng không tin cái miệng này của cô.
“Anh không thích cái biệt danh này, em đổi cho anh đi.” Giản Chước Bạch bỗng nhiên đưa ra yêu cầu.
Nếu tối nay anh không đề cập đến ghi chú này, chính Hề Mạn cũng đã quên nó rồi.
Thật ra đổi cũng không sao, cô suy nghĩ một chút, xóa mấy chữ cuối cùng đổi thành “Giản tiên sinh”.
“Như vậy được chưa?” Cô cho Giản Chước Bạch xem.
Người đàn ông vẫn không hài lòng, lắc đầu.
Hề Mạn nhất thời không nghĩ ra cái gì tốt hơn: “Vậy anh muốn đổi thành cái gì?”
Giản Chước Bạch suy nghĩ một lúc, trực tiếp cầm lấy, gõ thêm mấy chữ, cuối cùng đổi thành: Giản tiên sinh (Chồng tôi).
“Anh cảm thấy biệt danh này hay nè.” Anh trả lại cho cô.
Hề Mạn nhìn biệt danh mới, nhất thời có chút ngượng ngùng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, hai gò má non mịn ửng hồng, càng khiến cô thêm xinh đẹp đáng yêu.
Nghĩ tới điều gì đó, cô đưa tay ra: “Điện thoại của anh đâu, để em xem xem anh đặt biệt danh cho em là gì?”
Giản Chước Bạch đưa cho cô.
Hề Mạn hứng thú bừng bừng bấm vào, tưởng sẽ là một biệt danh dễ nghe nào đó, nhưng kết quả là chỉ có một chữ “Hề”.
Biệt danh này của anh xem ra cũng không có gì thú vị cả.
Nếu anh đã sửa của cô, vậy cô cũng sửa lại của anh.
Ngón trỏ Hề Mạn chọc cằm suy nghĩ một chút, ánh mắt lóe lên, ngón cái nhanh chóng gõ lên màn hình, đổi biệt danh trên WeChat sang cùng cách thức với của anh: Hề tiểu thư (Nữ thần của tôi).
Nhìn biệt danh mới này, vẻ mặt cô dần trở nên đắc ý, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.
Giản Chước Bạch lại gần xem một chút, đáy mắt mang theo ý cười: “Cái biệt danh này của em không ổn.”
Hề Mạn không hài lòng: “Anh đừng có nói lung tung, rõ ràng là rất ổn nhé!”
Giản Chước Bạch chỉ vào nội dung trong dấu ngoặc đơn: “Ở đây nên đổi thành “Vợ tôi”, mới vừa vặn là một đôi với biệt danh anh đặt cho em chứ.”
Vành tai Hề Mạn hơi nóng, đưa điện thoại trả cho anh: “Em không đổi nữa đâu.”
Cô cúi đầu tiếp tục ăn, mặc kệ anh.
Giản Chước Bạch nghịch điện thoại, nhìn bốn chữ “Nữ thần của tôi” trên đó, anh không nhịn được cười.
Thật ra như vậy cũng được.
Tâm tình Giản Chước Bạch bỗng nhiên rất tốt, quai hàm giãn ra, khóe miệng dắt lên thành một đường cong.