Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi - Chương 17: Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi


Chương 17: Chương 17


Ánh đèn trên hành lang dừng lại ở khoảng trống giữa hai người, ánh sáng nhu hoà chiếu xuống, bao phủ lên người hai cô gái nhỏ.
Biểu cảm trên Ngụy Khinh Ngữ khựng lại, nàng không ngờ là Quý Tiêu thật sự không có ở trong phòng.

Nghĩ tới cảnh bản thân cứ thế ngây ngốc đứng trước cửa phòng Quý Tiêu gõ cửa cả nửa ngày trời, còn bị cô ta nhìn thấy…
Vành tai nhỏ giấu sau làn tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ hơi nóng lên.

“Cô tìm tôi có việc gì à?” Quý Tiêu nghi ngờ nhìn Ngụy Khinh Ngữ, mở lời phá vỡ sự yên lặng quỷ dị này.

Lúc đi lên cầu thang cô đã mơ hồ nghe thấy trên lầu hai có tiếng gọi, hình như là gọi tên mình.

Theo cầu thang lên, cô nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đứng trước cửa phòng mình gõ cửa, dáng vẻ như có việc cần tìm mình.
“Ừm.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, bàn tay cầm hai cuốn vở không khỏi nắm chặt thêm.

“Vậy đến phòng cô nói đi.” Quý Tiêu nói rồi bê hai cái thùng đi về phía cửa phòng Ngụy Khinh Ngữ.

Khuỷu tay mảnh khảnh ấn nhẹ lên then cửa màu trắng, căn phòng ngăn nắp sạch sẽ của nàng thiếu nữ liền xuất hiện trước mặt.

Quý Tiêu nãy giờ bê hai cái thùng đã mệt muốn chết, không bận tâm lễ phép gì mà lập tức đi vào trong rồi đặt hai cái thùng xuống sàn nhà.
“Cô đang làm gì thế…” Ngụy Khinh Ngữ đứng ở phía sau Quý Tiêu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Tấm thảm trắng chìm dưới hai chiếc thùng lớn, Ngụy Khinh Ngữ đứng ở cửa không khỏi siết chặt cuốn vở trong tay.

Cũng khá lâu rồi trái tim của nàng mới lại có cảm giác bất an như thế này, nhịp đập cũng trở nên rối loạn không theo một quy tắc nào cả.
Mấy ngày nay thái độ của cô ta đối với mình rất khác thường, có phải sắp trở về như trước rồi không…
Có phải tất cả những ơn huệ mà cô ta đã từng giúp mình sẽ được đòi lại bằng mấy thứ đồ trong cái thùng này hay không…
“Cô xem tôi mua cho cô đồ tốt gì đây này.”
Trong giọng nói của người thiếu nữ còn mang theo vẻ ăn chơi trác táng của nguyên chủ, vẻ mặt còn có chút đắc ý lẫn khoe khoang.
Chỉ là Quý Tiêu không biết, mỗi lần nguyên chủ đến tìm Ngụy Khinh Ngữ để kiếm cớ hành hạ nàng, đều sẽ nói câu này.
Lưỡi dao sắc bén nhanh chóng cắt qua lớp băng keo.

Ánh sáng trong mắt Ngụy Khinh Ngữ phản chiếu lại ánh quang lạnh lẽo của lưỡi dao.

Nàng căng thẳng nhìn bóng lưng Quý Tiêu quay về phía mình, không rõ vì sao, nhưng trong đáy lòng lại sinh ra cảm giác mất mát không thể diễn tả.

Nhưng, rõ ràng là nàng đã sớm chết tâm với Quý Tiêu rồi cơ mà.
Quý Tiêu còn đang hưng phấn mở thùng, không hề chú ý đến sự khác lạ của Ngụy Khinh Ngữ.

Cô mở hết cả hai thùng đồ ra, ngồi xổm ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở một bên: “Đến đây, nhìn xem thế nào!”
Ngụy Khinh Ngữ mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Quý Tiêu, nàng nhìn về phía hai cái thùng đang rộng mở bên cạnh cô.

Ánh đèn dừng lại ở tròng mắt của nàng thiếu nữ, đôi mắt vốn dĩ đang vô cùng lạnh nhạt, nhưng một giây tiếp theo lại bất ngờ hiện lên ánh sáng ngoài ý muốn.

Bên trong hai chiếc thùng không phải là dụng cụ tra tấn khiến người ta sợ hãi gì cả, mà là thuốc ức chế loại xách tay và miếng dán ức chế!
“Đây là…” Ngụy Khinh Ngữ nhận ra Quý Tiêu đang muốn làm gì, chỉ là nàng không tin nổi.

“Cho cô đấy.” Quý Tiêu vỗ vỗ hai cái thùng, “Lần này là cô đụng phải bổn tiểu thư đây, chứ tôi nói cho cô biết, không phải tất cả Alpha đều có ý chí mạnh mẽ như tôi đâu.”
“Cô cũng thật xui xẻo, toàn gặp phải mấy kẻ rác rưởi gì đâu.

Cô vẫn nên tự bảo vệ mình cho tốt đi.”
Nói rồi Quý Tiêu liền cầm lấy một hộp thuốc ức chế ném cho Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, theo bản năng vươn tay đón lấy thứ đang bay về phía mình.
Thuốc ức chế hàng xách tay tuy không có tác dụng kéo dài như thuốc ức chế thông thường, nhưng ưu điểm ở chỗ có hiệu quả rất nhanh.

So sánh với việc Ngụy Khinh Ngữ thường gặp phải mấy kẻ không ra gì như Quý Tiêu đã nói thì quả thực rất thích hợp.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thuốc ức chế trong tay, bàn tay trái đang cầm cuốn vở bị cuộn chặt lại như cái gậy lặng lẽ thả lỏng.
Nàng biết thuốc ức chế xách tay này đắt hơn thuốc ức chế bình thường gấp ba bốn lần, còn thùng miếng dán ức chế kia cũng là loại tốt nhất trong nước.

Đây đều là những thứ nàng từng muốn mua cho mình để đề phòng bất trắc, nhưng bởi vì hoàn cảnh kinh tế khó khăn nên không cách nào chạm tới được.
Ngụy Khinh Ngữ có nghĩ kiểu gì cũng không thể ngờ là sẽ có ngày Quý Tiêu mua cho mình mấy thứ này, hơn nữa còn mua hẳn thùng lớn.

Lần này lại là nàng hiểu lầm cô rồi.
Ngụy Khinh Ngữ nhất thời không biết nói gì, nàng lúng túng nói: “Cảm ơn.”

“Cô bảo vệ mình cho tốt, đừng có gây thêm phiền toái cho bổn tiểu thư đã là cảm ơn lắm rồi.” Quý Tiêu nói rồi liền giơ tay lên, duy trì dáng vẻ đại tiểu thư ăn chơi trác táng của mình.

Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn nhớ rõ, không lâu trước kia Quý Tiêu cũng từng nói với mình câu này.
Đó là ngày mà Quý Thanh Vân cố ý phóng tin tức tố ra, khiến mình suýt chút nữa gặp bất trắc.
Hương Brandy đào nhàn nhạt dừng trên vai Ngụy Khinh Ngữ.

Kiêu căng đến lạnh thấu xương, rồi lại dịu dàng mà tinh tế.

Quý Tiêu đứng lên, đang muốn rời đi lại nhớ ra lúc nãy Ngụy Khinh Ngữ gõ cửa phòng mình, liền hỏi: “Này, không phải cô có việc tìm tôi sao? Chuyện gì thế?”
Ngụy Khinh Ngữ ngẩn ra một lúc, nhớ đến cuốn vở trong tay, nói: “Cái này cho cô.”
“Cái gì vậy?” Quý Tiêu tò mò nhận lấy hai cuốn vở từ tay Ngụy Khinh Ngữ.
Cuốn vở này cũng lạ, không biết để kiểu gì mà lại cong như chữ C viết hoa.
Quý Tiêu cầm lấy mép vở uốn lượn, lật giở xem nội dung bên trong, phát hiện đó là vở ghi chép môn Sinh!
Đôi mắt Quý Tiêu trong phút chốc sáng ngời lên.
Ngụy Khinh Ngữ đứng ở một bên lặng lẽ nhìn, sau đó lên tiếng nhắc nhở: “Không cần phải mò kim đáy bể nữa đâu, cứ ôn theo cái này là được.”
“Được luôn!” Quý Tiêu gật đầu thật mạnh, nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Cảm ơn nha!”
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng dừng lại trên mặt Quý Tiêu, chuẩn xác chiếu sáng đôi mắt của cô.
Sắc vàng kim cùng ánh cam đan lẫn vào nhau, trong đôi mắt còn mang theo ý cười và khí thế thuộc về Alpha.
Quả thực là quá chói mắt mà.
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi rũ mắt xuống.
Nàng nhìn băng gạc trên tay trái, lạnh lùng bổ sung một câu: “Trả ơn cô hôm nay đấy.”
Nói với Quý Tiêu, cũng là nói với chính mình.
“À.”
Quý Tiêu nghe xong, ý cười trên mặt ít đi vài phần.

Cô không nói lời nào, xoay người rời khỏi phòng của Ngụy Khinh Ngữ.
Có một vài người, ngoài mặt thì tỏ ra cool ngầu, nhưng vừa ra khỏi phòng thì lại vui vẻ như đứa trẻ con.

Quý Tiêu đẩy cửa phòng mình ra, nhảy lên chiếc giường mềm mại êm ái quen thuộc.

Cô ôm cuốn vở trong lòng, liên tục lăn qua lăn lại trên giường.
Đây quả là một niềm vui ngoài ý muốn.

Tuy ngoài miệng Ngụy Khinh Ngữ nói là trả ơn thôi, nhưng Quý Tiêu có thể cảm nhận được sự cảnh giác và thù hận của nàng với mình đã giảm bớt rồi.

Nếu không thì sao nàng lại chủ động đến gõ cửa phòng mình, còn đưa vở ghi chép môn Sinh của nàng cho mình chứ.

Thế có phải nghĩa là, cô đã rời xa cái kết S.E kia thêm một chút rồi đúng không?
Cuối cùng Ngụy Khinh Ngữ cũng không bài xích việc ở cạnh mình nữa rồi!
“He he he he.” Quý Tiêu lăn qua lăn lại trên giường, vui vẻ như một chú gấu trúc mập mạp.
Đêm càng lúc càng sâu, tiếng côn trùng ồn ào vang lên khắp nơi.

Có người còn đang điên cuồng vui vẻ, có người đã chuẩn bị vào giấc ngủ.
Ngụy Khinh Ngữ thu dọn hai thùng thuốc ức chế và miếng dán ức chế mà Quý Tiêu đưa cho mình xong liền đi tắm rửa.
Hơi nước bốc lên từ trong phòng tắm lan ra đến ngoài phòng ngủ, Ngụy Khinh Ngữ mặc một chiếc váy ngủ trắng thuần đẩy cửa phòng tắm bước ra.
Mái tóc dài vẫn còn đọng hơi nước bị tấm khăn lông màu trắng bao bọc lấy, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu đến, phủ lên người Ngụy Khinh Ngữ, giống như đang tăng một hào quang cho nàng.
Nàng thiếu nữ bỏ tấm khăn xuống, ngón tay mảnh khảnh xuyên qua làn tóc đen nhánh, nhẹ nhàng uyển chuyển lau khô mái tóc.
Đôi mắt xanh đậm kia vẫn luôn bình tĩnh, tất thảy mọi thứ nàng nhìn qua có vẻ đều êm dịu tốt đẹp.
Đúng lúc này, Ngụy Khinh Ngữ chú ý thấy điện thoại đang đặt trên đầu giường của mình sáng lên.
Nàng cầm lấy điện thoại, một tấm avatar quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

 
———【《Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bạn》đã gửi lời mời kết bạn.】
Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ thoáng ngưng lại.
Nàng vẫn còn nhớ, tấm hình này là do một người bạn thuộc dạng cao thủ vẽ tranh ở lớp cấp hai vẽ tặng cho Quý Tiêu.

Rõ ràng không hề phù hợp với cái tính cách của Quý Tiêu chút nào, nhưng không biết vì sao cô lại thích nó đến thế.

Từ lớp 9 tới giờ, tên đã từng đổi, chỉ có avatar là vẫn giữ nguyên.
Ma xui quỷ khiến, Ngụy Khinh Ngữ ấn chọn “Đồng ý”.
Nể mặt một chút, nàng lạnh lùng gửi đi ba chữ: 【Có việc gì?】
Quý Tiêu đang chơi game ở phòng bên cạnh, thấy tin nhắn đến vội vã nhấn trả lời, ngạo kiều nói: 【Không có việc gì thì không thể thêm cô làm bạn tốt à?】
Cô cũng chỉ vừa phát hiện ra là nguyên chủ không có kết bạn với tài khoản QQ của Ngụy Khinh Ngữ.

Mượn dũng khí từ cuốn vở ghi chép trong lòng, Quý Tiêu liền gửi lời mời kết bạn cho nàng.

Như vậy cũng tiện để sau này còn tăng thiện cảm.
Rốt cuộc, trốn ở sau màn hình sẽ không nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ, nói chuyện với nàng cũng sẽ không còn đáng sợ quá mức nữa.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu gửi hàng chữ tới, trong mắt hiện lên một tia mất mát không thể phát hiện.

Lặng đi một chút, ngọc tay như ngọc lại lạnh lẽo gõ một chữ: 【Được.】
Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ mãi mới trả lời lại, liền cho là nàng cảm thấy mình hơi phiền.
Cũng phải, hôm nay tiếp xúc với Ngụy Khinh Ngữ như vậy cũng đủ rồi.

Không nên phát sinh thêm cái gì, không khéo lại từ tăng hạng thành tụt hạng.
Huống hồ hôm nay nàng còn tặng cô vở ghi, đây đã là bước tiến rất lớn rồi, tương lai còn dài mà.
Quý Tiêu lăn một vòng trên giường, đắn đo nửa nàng, đổi từ 【Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, cô mau đi nghỉ đi】 thành: 【Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, tôi ngủ đây】rồi gửi cho Ngụy Khinh Ngữ.

Cho dù không nghe thấy giọng của Quý Tiêu, nhưng Ngụy Khinh Ngữ khi nhìn thấy dòng tin nhắn này vẫn có thể hình dung ra được khẩu khí của cô.

Quả nhiên là vị đại tiểu thư này nghĩ ra cái gì thì liền làm cái đó, việc kết bạn với mình lần nữa nói không chừng là nhất thời hứng thú thôi.

Trời đêm yên tĩnh không có tiếng gió, ánh trăng sáng tỏ không chiếu sáng nổi căn phòng.

Ngụy Khinh Ngữ lại liếc nhìn avatar của Quý Tiêu, mặt không biểu cảm tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Một giây sau, căn phòng tối tăm lại xuất hiện ánh sáng.
Màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt lạnh lẽo của Ngụy Khinh Ngữ, tròng mắt xanh đậm của người thiếu nữ nổi lên ánh sáng khác thường.
Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bạn: 【Ngủ ngon.】
——————
Màn kịch nhỏ của tác giả:
Quý lúng túng: Đây là cái kiểu đặt tên gì vậy?! Sao lại trẻ trâu như thế chứ?! *quăng*
Ngụy lạnh nhạt: Tôi thấy nghe rất hay.
*Quý lúng túng nhặt acc-tên-vô-cùng-trẻ-trâu kia về trong sự im lặng*
——————
Edit: Sa.
Beta: Hạ Yên..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN