Gió thổi qua tán cây, phát ra tiếng xào xạc, vài chiếc lá vàng bay tới, rơi xuống trước mặt ba người.
Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ đứng sau lưng Quý Tiêu, mặt không biểu tình nhìn cô.
Thật sự đối với nàng mà nói, 1.500m chẳng đáng kể là bao.
Nàng luôn có thói quen chạy bộ vào mỗi sáng, sau này đến Quý gia thì nàng vẫn luôn duy trì thói quen tốt này, kiên trì tập chạy bộ nửa tiếng.
Cho nên, dù đã phân thành Omega thì chạy 1.500m đối với Ngụy Khinh Ngữ cũng chẳng khó khăn gì.
Huống hồ bây giờ, ngoài vết thương ở lòng bàn tay đã đóng vảy ra thì trên người nàng chẳng có vết thương nào cả.
Đây chính là thời điểm tốt nhất để nàng rèn luyện thân thể kể từ sau khi phân hoá.
Ngụy Khinh Ngữ có thể chủ động đăng ký, cũng có thể chọn cách im lặng.
Thậm chí có thể giống như khi nãy nhìn bóng dáng ngồi trên ghế buồn bực hiếm thấy của Quý Tiêu, trong lòng tràn ngập khoái ý.
Nhưng không biết vì điều gì, khi niềm vui rời đi, trong lòng Ngụy Khinh Ngữ lại không thể bình tĩnh như trước được nữa.
Ánh nắng chói chang từ ngoài hiên chiếu xuống, trên bậc thềm hành lang là người thiếu nữ đang ngồi thở dài với gương mặt rầu rĩ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn tờ giấy đăng ký mà mình bị ma quỷ xui khiến lấy từ trong ngăn tủ ra, cuối cùng vẫn chọn đặt bút viết xuống.
“Như lời Kỳ Kỳ nói đó, năm ngoái tôi đã từng tham gia 1.500m, cô có thể tới tìm tôi.” Ngụy Khinh Ngữ nhìn ba chiếc Alphake trước mặt, bình tĩnh nói: “Tôi cũng không có yếu ớt như mấy người nói đâu.”
Quý Tiêu nhìn vào đôi mắt xanh đậm sâu thẳm đầy bình tĩnh của Ngụy Khinh Ngữ, yết hầu gian nan giật lên vài lần.
Quả nhiên, lại bị nàng nghe thấy rồi.
Quý Tiêu dựa theo tính cách thua người không thể thua khí thế của nguyên chủ, chống chế nói: “Không có thì không có, tôi cũng chỉ là có ý tốt nhắc nhở thôi, ai mà lường trước được chuyện gì hay không.”
Dứt lời, cô giả vờ bình tĩnh, nhanh chóng cầm lấy tờ đăng ký trong tay Ngụy Khinh Ngữ.
Động tác của cô thiếu nữ quá nóng vội, bàn tay đang cầm tờ đăng ký của Ngụy Khinh Ngữ bất ngờ không kịp phòng bị gì đã bị cảm xúc mềm mại kia cọ qua ngón tay cái.
Làn da bị Alpha chạm vào có chút ấm áp, giống như chất rượu Brandy đang từ từ ngấm vào da thịt, để lại cảm giác vừa tinh khiết vừa k1ch thích trên miệng vết thương.
Cảm giác này quá kỳ lạ, Ngụy Khinh Ngữ không tự chủ được hơi nắm chặt lòng bàn tay lại.
Miệng vết thương đang đóng vảy truyền đến cảm giác hơi đau, câu nói của Quý Tiêu lại văng vẳng bên tai nàng.
“Vết thương trên tay của Ngụy Khinh Ngữ còn chưa lành hẳn, các người không biết thương hương tiếc ngọc à?”
Rốt cuộc trong hồ lô của người này bán thứ thuốc gì, tình nguyện hạ mình đi vận động các Omega khác tham gia thi chạy 1.500m, cũng chỉ vì muốn kiếm cớ đẩy mình ra hay sao.
Chẳng lẽ là do ghét mình nên không muốn mình lại đạt hạng nhất?
Hay là, cô ta thực sự đang thiên vị mình, muốn giúp mình tránh khỏi cái hạng mục khó nhằn này?
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang cúi đầu kiểm tra tờ đơn đăng ký của mình, trong đôi mắt bình tĩnh pha lẫn thứ cảm xúc mà nàng không thể nói rõ được.
Nàng không thích cảm giác có chuyện gì đó vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình, mặt không biểu cảm nói với Quý Tiêu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Dứt lời, Quý Tiêu chưa kịp phản ứng lại thì Ngụy Khinh Ngữ đã xoay người rời đi.
Bóng dáng nàng thiếu nữ vẫn cô đơn như vậy, áo sơ-mi trắng qua ánh sáng mơ màng như có thể nhìn thấu qua, phác hoạ lên vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Tuy rằng hạng mục 1.500m đã có người đăng ký, nhưng Quý Tiêu không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Rè… Rè…”
Điện thoại Ngụy Khinh Ngữ để trong túi bất ngờ rung lên.
Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bạn: 【Khi nào cô tập luyện thì gọi cho tôi, đừng có cố quá kẻo thành quá cố đấy.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn tin nhắn Quý Tiêu gửi cho mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Lời nói mang vẻ khinh thường bản thân của Quý Tiêu vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng nhanh chóng gõ hai chữ: 【Không cần.】
Tin nhắn của nàng còn chưa kịp nhấn gửi đi, tin nhắn của Quý Tiêu lại đến.
Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bạn: 【Còn nữa.】
Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bạn: 【Vừa rồi những lời nói không tốt về cô, toàn bộ đều là giả.】
Ngón tay Ngụy Khinh Ngữ dừng lại trên nút gửi đi.
Gió thổi qua mái tóc dài của nàng thiếu nữ, khiến cho mái tóc nàng rối bời, che đi đôi mắt xanh ngọc xinh đẹp.
Ngón tay trắng nõn lại gõ nhẹ vào bàn phím trên màn hình, qua một lát, Quý Tiêu nhìn thấy nàng thiếu nữ đang ngồi trong phòng học lại từ tốn thả điện thoại vào trong túi một lần nữa.
Ngụy Khinh Ngữ: 【Đến lúc đó nói tiếp.】
•
Với giấy đăng ký 1.500m của Ngụy Khinh Ngữ, nhiệm vụ Phong Minh giao cho Quý Tiêu đã hoàn thành một cách xuất sắc.
Tiết tự học, Quý Tiêu và lớp phó môn thể dục phân loại phiếu đăng ký theo từng hạng mục, sau đó đưa đến văn phòng tổ Toán Học tìm Phong Minh để báo cáo kết quả công tác.
Quý Tiêu bước đi trên hành lang, cô vừa học xong tiết thể dục, cả người toàn là mồ hôi.
Làn gió mùa thu mát mẻ thổi tới, như cuốn bay hết sự mệt mỏi, khiến cho tinh thần cô trở nên vô cùng sảng khoái.
Quý Tiêu: “Thật không ngờ, việc vận động đăng ký trong một ngày đã xong.”
Lớp phó thể dục: “Chủ yếu là nhờ có cậu, cậu đã giúp tôi rất nhiều đó.
Năm ngoái, việc này là do tôi và một bạn nữ sinh lớp tôi làm, nhưng bây giờ cô ấy không học trong lớp thực nghiệm nữa.
Khi đó chúng tôi cùng nhau đi vận động, còn chưa phân hóa nữa, cô ấy tốn một ngày mới xong hạng mục dành cho nữ sinh.
Vẫn là Quý Tiêu cậu lợi hại, chưa đến một ngày mà đã chia xong cả tổ Alpha lẫn tổ Omega!”
Quý Tiêu ngượng ngùng cười cười: “Chủ yếu vẫn là nhờ Ngụy Khinh Ngữ tự nộp đơn đăng ký, nếu không tôi cũng không thể hoàn thành trong một ngày như thế này.”
Lớp phó thể dục bước lại gần Quý Tiêu, phá lệ nhiệt tình nói chuyện: “Vẫn là cậu lợi hại hơn.”
“Tôi thấy cậu không hề giống với lời đồn của bọn họ, học kỳ 1 còn có người nói cậu học hành chẳng ra gì, kết quả vừa mới khai giảng cậu đã thi đậu thẳng vào lớp thực nghiệm.
Làm bọn họ hết nói, tức đến hộc máu.”
Quý Tiêu nghe mô tả sinh động của lớp phó thể dục, cảm thấy có hơi phô trương quá mức, “Nói giỡn sao.”
“Thật đấy.
Đặc biệt là Lưu Mỹ Na, lúc đó cô ta thề thốt là sẽ thi đậu vào lớp thực nghiệm, kết quả thì, ha ha ha, chắc cậu chưa nhìn thấy, tôi thấy mắc cười lắm!”
“Thực ra thì, không phải tôi nói.
Tôi cảm thấy tính cách cậu không tồi nha, gia cảnh cậu tốt như vậy, nói chuyện cũng không kiêu ngạo chút nào.
Tôi cảm thấy những gì họ nói về cậu trước đó cũng rất mơ hồ, cái tên Hồ Mẫn kia còn nói cậu…”
Nụ cười tươi trên mặt Quý Tiêu có hơi cứng lại, chẳng lẽ gia cảnh tốt thì tính cách nhất định phải ngạo mạn à?
Hơn nữa, đến tận bây giờ cô vẫn không cảm thấy những gì mình nói dựa theo tính cách của nguyên chủ có điểm nào ngạo mạn.
Lúc đầu, khi Quý Tiêu nghe hắn nhắc về Lưu Mỹ Na, có chút đen tối trong lòng.
Sau đó, lại thấy hắn nhắc đến tên rất nhiều người khác, Quý Tiêu liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn lớp phó thể dục càng ngày càng sát lại gần mình, cô luôn cảm thấy trong lời nói của kẻ này có vẻ gì đó a dua nịnh nọt.
Giống như vì cố lấy lòng mình mà hạ thấp coi thường những người khác.
Chỉ là, Quý Tiêu ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, đi học thì ngủ, tan học thì đi cùng bọn Kỳ Kỳ ra ngoài chơi, cũng không có nhiều thời gian để làm quen với những người trong lớp.
Cô cứ nghĩ là việc vận động này sẽ tốn thời gian, căn bản không nghĩ tới chỉ trong một ngày đã làm xong, nên cũng không muốn tuỳ ý tỏ thái độ với người ta.
Vì thế Quý Tiêu trong lòng đành phải âm thầm chịu đựng, cả đường phải nghe tên lắm lời này thao thao bất tuyệt khen ngợi không ngớt, mãi cho đến khi cả hai đi đến văn phòng tổ Toán Học.
Lúc này đã đến giờ học, phòng làm việc trống không, chỉ có Phong Minh đang ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn màn hình máy tính.
“Thưa thầy.” Quý Tiêu nói, sửa soạn lại bản đăng ký cho thật chỉn chu rồi để nó trên bàn Phong Minh.
Không biết có phải Phong Minh quá tập trung hay không, thậm chí còn không nhận ra Quý Tiêu đã tới.
Đột nhiên, một bàn tay trắng lạnh vươn tới chỗ Phong Minh, làm anh ta sợ đến mức suýt chút nữa quăng bánh quy trong tay đi.
Phong Minh: “Ối dồi ôi! Tôi nói này Quý Tiêu, em bước vào sao không phát ra tiếng thế?”
Quý Tiêu không nói nên lời, chỉ vào tai nghe của Phong Minh, “Em gõ cửa, thầy đeo tai nghe làm sao nghe được.”
“Vậy sao, ha ha…” Phong Minh cười xấu hổ, vươn tay đóng đoạn video đẫm máu đang phát trên máy tính.
“Lão sư, thầy đang xem cái gì vậy?” Lớp phó thể dục tò mò đi tới.
Phong Minh cầm tập đơn đăng ký trong tay lớp phó thể dục, vừa nhìn vừa nói: “Là phim ngày tận thế ở nước H, thây ma đột biến.
Ngày thường em đừng xem, rất dễ gặp ác mộng, rất ảnh hưởng tới tinh thần.
Kỳ nghỉ đông thì có thể, cũng vừa lúc đó kết thúc kỳ học.”
Lớp phó thể dục gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó thầy đừng quên chia sẻ phim hay cho em.”
Phong Minh làm cử chỉ ok.
Quý Tiêu cảm thấy Phong Minh thực sự rất giỏi, mặc dù anh ta là giáo viên đứng top mười của tỉnh, nhưng lại là giáo viên không có quy củ nhất trường.
Phong Minh có thể đối đãi với học sinh mà anh ta dẫn dắt như anh em trong nhà, cũng có thể tạo ra uy nghiêm trong lòng các bạn học, dường như chẳng có học sinh nào nói anh ta không tốt.
Quý Tiêu đã từng chứng kiến rất nhiều giáo viên ở thế giới cũ muốn đi theo con đường của Phong Minh, chỉ là, thái độ tốt thì không thể nào đàn áp được học sinh, thành tích cũng tụt dốc không phanh.
Cuối cùng, bất đắc dĩ mà phải nghiêm mặt một lần nữa, trở thành kẻ bị học sinh sợ hãi.
Quý Tiêu lén nhìn chiếc cà vạt hơi lỏng lẻo của Phong Minh.
Thực ra thì việc trở thành một giáo viên như Phong Minh cũng là mục tiêu của Quý Tiêu trong thế giới thực.
“Quý Tiêu, em phụ trách bên nữ sinh, chú ý nhiều hơn đến những bạn đã đăng ký, đặc biệt là Ngụy Khinh Ngữ.
Xem ra năm nay em ấy vẫn đăng ký hạng mục chạy 1.500m nhỉ?” Phong Minh nhìn danh sách và nói với Quý Tiêu, “Đứa trẻ này, tính cách rất kiên cường.”
“Vâng.” Quý Tiêu thầm thu lại suy nghĩ, gật đầu nói: “Thầy yên tâm, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ở đây cũng có vài nam sinh đăng ký tham gia chạy đường dài, em chú ý một chút.” Phong Minh quay sang nói với cậu bạn lớp phó: “Em là lớp phó môn thể dục, phải đặc biệt chú ý đến thời gian của các hạng mục thể thao năm nay.
Chúng ta hiện đã chia thành sáu tổ nhỏ, nhắc nhở đừng để các bạn học của bạn bỏ lỡ đăng ký…”
“Đúng rồi, Quý Tiêu.” Phong Minh giải thích với lớp phó xong, chuyển giọng sang nói với Quý Tiêu, “Bây giờ là tháng 10 và sẽ có một kỳ thi vào cuối tháng 11, mặc dù điểm Sinh Học của em đã có tiến bộ hơn trong hai lần thi vừa rồi, nhưng để đạt điểm A thì vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.
Em phải chăm chỉ hơn, nghiêng trọng tâm của môn Toán Học và Vật Lý về phía Sinh Học nhiều hơn.
Bài thi thứ hạng càng cao thì càng tốt cho em ở kỳ thi đại học hoặc xuất ngoại du học trong tương lai.”
“Vâng.” Quý Tiêu không nghĩ tới mình đi đến đây đưa danh sách lại bị nhắc tới thành tích môn Sinh Học, buồn khổ gật đầu.
Cuốn vở ghi chép của Ngụy Khinh thực sự rất hữu ích, cô chỉ mất chưa đầy một tháng để cải thiện điểm số Sinh Học, từ 7 điểm đã lên tới 80 điểm.
Chỉ là càng về sau, cô càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lúc Quý Tiêu làm đề, trong não luôn có phản xạ tư duy theo quán tính đã bén rễ sâu vào trong tiềm thức ở thế giới thực.
Đề bài có đề cập đến một số chi tiết nhỏ về gen ABO, ngày thường xem một lúc mới có thể nhận ra đáp án, cũng vì thế mà ảo não không thôi.
Thực sự phiền phức.
Phong Minh nhìn thấy vẻ buồn rầu trên mặt Quý Tiêu không nói thêm gì nữa.
Anh ta cầm túi bánh quy chưa mở trên bàn ném vào tay Quý Tiêu, động viên nói: “Cho em, cái này khá ngon đó.
Em cũng đừng gấp gáp quá, về nhà cố gắng chăm chỉ học hành hơn là được rồi.
Tháng này thành tích của em tiến bộ rõ như ban ngày, ai cũng có thể thấy được, cuối tháng còn có kỳ thi thử, cố lên nha.”
Quý Tiêu nắm chặt túi bánh quy Phong Minh đưa cho mình, gật đầu nói: “Vâng thầy, em đã biết rồi.”
Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng cửa đóng sập nặng nề, Quý Tiêu và lớp phó thể dục rời khỏi văn phòng tổ Toán Học.
Trên đường về yên tĩnh hơn nhiều, đã đến giờ học nên chỉ có tiếng giảng bài vang vọng của giáo viên.
Cậu bạn lớp phó ủ dột nhìn Quý Tiêu, vỗ vai cô, nói: “Quý Tiêu, nếu cậu muốn, tôi có thể nói chuyện với Ngụy Khinh Ngữ, kêu cô ấy đưa sổ ghi chép cho cậu.”
Cậu ta biết quan hệ của Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ không tốt, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này tạo thiện cảm với Quý Tiêu.
Quý Tiêu nghe những lời này, lông mày hơi nhướng lên, nhìn về phía người đang đứng bên cạnh.
Ngụy Khinh Ngữ nổi tiếng là hoa khôi lạnh lùng, thường ngày không hay giao tiếp với người khác, đều là người ta vội vàng đưa đồ tới cho nàng.
Còn đòi “kêu” nàng đưa đồ cho mình?
Quý Tiêu nhìn người đứng bên cạnh với vẻ mặt hết sức nhẹ nhàng, thầm nghĩ: Nó đang cố ra dẻ với mình đấy à?
Vì thế, Quý Tiêu liền thử hỏi: “Nghe khẩu khí này của cậu thì hẳn là quan hệ của cậu với Ngụy Khinh Ngữ rất tốt đúng không?”
Phó ban thể thao ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Trước đây…!Quả thật là cũng không tệ lắm.”
Quý Tiêu tinh ý nhận ra được điều không ổn trong giọng nói của cậu ta, liền tra hỏi: “Còn bây giờ thì sao?”
Lớp phó thể dục nhìn Quý Tiêu, ánh mắt mông lung, ngập ngừng một hồi mới nói: “Cậu cũng biết đó, sau khi gia đình cô ấy xảy ra chuyện… Cái chính là cô ấy phân hoá thành Omega, thế nên tôi mới giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng rốt cuộc thì tôi lại phân hoá thành Alpha.
“
Quý Tiêu hừ lạnh một tiếng, tâm trạng muốn xem trò hề của lớp phó ngay lập tức tan biến.
Chủ yếu không phải là Ngụy Khinh Ngữ bị phân hoá thành Omega, mà là vì Ngụy gia tiêu tán sụp đổ chứ gì?
Nếu Ngụy gia không rớt đài, chỉ sợ là việc nàng phân thành Omega lại thu hút thêm nhiều kẻ “mến mộ” mà thôi.
Còn chưa trưởng thành mà đã học được cách câu kéo lợi ích về cho bản thân rồi.
Quý Tiêu nhận ra cảm giác ban nãy của mình không hề sai, kẻ này đang muốn dùng cơ hội lần này để lôi kéo làm quen với mình.
Nghĩ lại thì, người trước nay chưa từng kết giao với bạn bè trong lớp như Quý Tiêu lại thành bạn của lớp phó thể dục.
Cậu ta mà nói ra ngoài, không biết sẽ thành chó cậy thế chủ tới mức nào đây.
Lớp phó thấy mặt Quý Tiêu lạnh tanh, lập tức ý thức được mình đã nói sai, vội vàng bổ sung: “Thật ra không phải chỉ có tôi, lúc trước những người từng có quan hệ tốt với cô ấy cũng như vậy.”
“Hơn nữa đây đều là tôn trọng cô ấy, cho nên mới giữ khoảng cách.
Rốt cuộc, cô ấy đã phân thành Omega, mà A và O lại rất khác nhau…”
Tiếng “Ừ” của Quý Tiêu lại càng lạnh lùng hơn, bước đi cũng càng lúc càng nhanh.
Cô ghét nhất là loại người khoa trương xu nịnh như này.
Vì tôn trọng nên mới chủ động xa lánh cô ấy?
Vì tôn trọng mà ngó lơ lúc cô ấy bất lực?
Nếu nói nguyên chủ là kẻ đáng giận, vậy những người ngày đó lựa chọn xa lánh Ngụy Khinh Ngữ, lựa chọn thờ ơ đứng nhìn nàng bị bắt nạt thì vô tội à?
Bỏ mặc, ngó lơ, xa lánh, những hành vi không mang đến thương tổn này, chẳng phải bạo lực học đường à?
Quý Tiêu chỉ nghe nói thôi đã cảm nhận được sự tiêu cực xung quanh Ngụy Khinh Ngữ, chúng như đang bóp nghẹt lấy cổ họng cô, khiến cô thở không nổi.
Khó mà tưởng tượng ra được Ngụy Khinh Ngữ đã phải trải qua cả một học kỳ trong cái môi trường khắc nghiệt này như thế nào.
Lớp phó thể dục vội vàng theo sát Quý Tiêu đang dần tăng tốc, “Quý Tiêu, nếu cậu thực sự cần, tôi nhất định sẽ mượn được cho cậu.”
Quý Tiêu đột ngột dừng lại, mặt vô cảm nhìn cậu ta, “Không cần, tôi có từ lâu rồi.”
“Còn nữa, nếu cậu chỉ kết bạn với người có địa vị thì cậu sẽ không bao giờ có được một người bạn thật sự đâu.
Cậu mới mười sáu tuổi, không nên học đạo lý kết giao của người lớn, thẳng thắn trung thực mới có thể kết bạn.”
Nói xong Quý Tiêu cất bước rời đi, để lại con người đó đứng ngây ra như trời trồng.
Lớp phó không hiểu sao nhưng chiêu trò mà cậu ta học từ ba lần này lại không có tác dụng với Quý Tiêu.
•
Từng luồng hơi lạnh theo làn gió lướt qua mái tóc dài của Quý Tiêu, khiến cho cơn tức giận ban nãy của cô dần dần được đè nén xuống.
Từ nhà vệ sinh cách xa phòng học truyền đến tiếng nước chảy, cô đứng ở bồn rửa tay, lẳng lặng nhìn dòng nước đang chảy xuống, rửa sạch đôi bàn tay của mình, hàng vạn suy nghĩ hiện lên.
Quý Tiêu biết Ngụy Khinh Ngữ đang trong tình trạng khó khăn không thể nào tự lực vượt qua được, chưa kể là đi đến bất cứ nơi nào cũng sẽ có loại người tiểu nhân nịnh nọt thế này.
Nếu nàng không mạnh mẽ lên, về sau sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.
Ngụy Khinh Ngữ gặp một người như Quý Thanh Vân, một người Lưu Mỹ Na hay một kẻ như lớp phó thể dục đã là quá đủ nhiều rồi.
Tóm lại, nàng sẽ không thể nào chờ được đến năm lớp mười hai để gặp được nam chính chuyển trường, chờ được tới khi người đó cứu vớt nàng, làm cho cuộc sống của nàng tốt đẹp hơn.
Cái này còn lâu lắm.
Nghĩ đến những ngày vừa qua, bản thân cũng đã trải qua rất nhiều chuyện cùng Ngụy Khinh Ngữ, nhưng đến bây giờ Quý Tiêu vẫn còn chưa hết sốc.
Ngón tay chậm rãi xuyên qua làn nước mát lạnh, vệt ửng hồng dần lộ rõ trên khớp ngón tay.
Thiếu nữ lẳng lặng nhìn làn nước trong suốt đang chảy, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Nếu có thể, cô muốn mình nhớ rõ được một số tình tiết trong tiểu thuyết để giúp nàng một tay…
Chỉ là, Quý Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương xoài nồng đậm trong không khí.
Thanh đạm nhưng không hề thấp kém, đó là hương thơm trái cây thuần khiết nhất.
(Beta: Đúng lúc làm tới khúc này là mình cũng đang gặm miếng xoài, tự dưng đọc xong thấy ngon quá mọi người ạ (・ัω・ั) hmuhmu.)
Cô ngửa đầu nhìn về phía cây xoài đã khô héo ngoài hành lang, vẻ mặt nghi hoặc.
Bây giờ đã vào thu, làm sao mà có xoài được chứ.
Hơn nữa, Quý Tiêu nhận ra nhịp tim của mình bị ảnh hưởng bởi mùi hương này, trái tim càng lúc m càng đập nhanh.
Mùi hương này hình như là hương tin tức tố của Omega!
Quý Tiêu đột nhiên đề cao cảnh giác.
Trực giác nhạy bén khiến cô đi qua nhà vệ sinh của Omega bên cạnh, hương xoài vừa rồi còn nhàn nhạt mà bây giờ đã rất nồng đậm.
Như đang rơi vào thứ nước xoài đặc sệt, hương vị ngọt ngào cuốn chặt, ôm lấy cả người, không để lộ một kẽ hở nào.
Quý Tiêu dán miếng dán ức chế lên tuyến thể ở sau gáy, thật cẩn thận tránh nhìn vào nhà vệ sinh, đứng ở cửa dò hỏi: “Bạn học, cho hỏi có cần giúp gì không?”
“Quý Tiêu…”
Giọng nói mang theo nghi hoặc quen thuộc truyền ra từ nhà vệ sinh.
Quý Tiêu trong lòng kêu lộp bộp, quay đầu nhìn vào bên trong WC.
Ngụy Khinh Ngữ ngồi sụp trên sàn gạch men, mái tóc dài đen nhánh hơi rối loạn.
Dưới làn váy xanh lộ ra đầu gối đỏ hồng, đôi chân thon dài hơi tách ra, cố sức muốn đứng dậy.
Mà lúc này, trên người Ngụy Khinh Ngữ là một cô gái mà Quý Tiêu hoàn toàn không quên biết đang ngã đè lên người nàng.
Hương vị xoài nồng đậm kia phát ra từ con người này.
“Đang có chuyện gì vậy?” Quý Tiêu nói rồi liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, kéo người đang đè lên Ngụy Khinh Ngữ ra.
Ngụy Khinh Ngữ xoa xoa đôi chân đang đau của mình, nói: “Bạn học này, hình như đang phân hoá.”
Vừa nãy nàng vào nhà vệ sinh, vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi xoài rất nồng.
Omega luôn có thể nhanh chóng phân biệt được pheromone của đồng loại, Ngụy Khinh Ngữ biết bên trong có người đang trong kỳ phát nhiệt cần xử lý, nên không có lên tiếng.
Nhưng không ngờ được là nàng chỉ vừa mới đi ngang qua gian phòng này thì cửa đã bị người bên trong đẩy ra.
Bạn học này cũng ngã nhào từ bậc thềm vào lồng ngực Ngụy Khinh Ngữ mà không chút phòng bị nào.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người bạn học vẻ mặt đầy đau khổ đang nằm trong lồng ngực mình, đột nhiên nhận ra tình trạng người này có hơi không đúng cho lắm.
Với mục đích kiểm nghiệm cho suy đoán của mình, nàng đưa tay ra sờ vào sau gáy thiếu nữ.
Ngón tay trắng nõn vừa chạm mới chạm vào tuyến thể đã dính đầy chất lỏng trong suốt, hơi dinh dính, còn chưa đưa lên mũi ngửi đã thấy mùi rất nồng, lại có tính công kích nhất định.
—— Đây đúng là đặc điểm trong kỳ phát nhiệt đầu tiên của một Omega đang phân hoá!
“Quý Tiêu, cô có thể giúp tôi khống chế cô ấy được không? Tôi cần phải tiêm thuốc ức chế cho cô ấy.” Ngụy Khinh Ngữ lấy thuốc ức chế cầm tay từ trong túi ra.
Quý Tiêu gật đầu, không nói lời nào đã lật người cô gái sắp mất ý thức lại, để cô ấy dựa vào người mình.
Hơi thở nóng rực của Omega liên tục phả vào tai Quý Tiêu, tin tức tố hương xoài mất khống chế liền tràn ra ngoài.
Dưới tầng khảo nghiệm, truyền đến bên tai Quý Tiêu là giọng nói rất nhỏ của thiếu nữ yếu ớt: “Đừng mà… Tôi không muốn tiêm thuốc ức chế của Omega… Cầu xin cô… Không cần đâu…”
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, mang theo vẻ tuyệt vọng.
Thiếu nữ bất lực tay nắm chặt áo sơ-mi của Quý Tiêu, từng lời lẽ mang cô gái truyền đạt đều thể hiện rõ sự cự tuyệt phân hoá thành Omega.
Quý Tiêu nghe xong không khỏi đau lòng, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: “Cô đã phân hoá rồi, nếu không tiêm thuốc ức chế, cơ thể cô sẽ mất sức đó.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe giọng nói nhẹ nhàng nhu hoà của Quý Tiêu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến nàng quay sang nhìn Quý Tiêu đang ôm cô gái đó.
Mặt trời dừng lại trên đầu, phủ lên người cô một lớp ánh sáng vàng dịu.
Đôi đồng tử cam vàng đó đang chăm chú nhìn người con gái trong vòng tay, sự ôn nhu dịu dàng đó trước giờ Ngụy Khinh Ngữ chưa từng thấy qua.
Thiếu nữ hơi nhăn mày lại, im lặng cúi đầu vén mái tóc dài sau gáy của cô gái ra.
Pheromone của đồng loại lan toả ra từ mái tóc dày, làm cho Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy có hơi ngột ngạt buồn bực.
Có lẽ cảm nhận được tuyến thể yếu ớt sau gáy bị lộ ra, thiếu nữ trong vòng tay Quý Tiêu càng vùng vẫy mạnh hơn: “Tôi không cần… Tôi không muốn… Tôi không muốn trở thành Omega… Tôi không cần thuốc ức chế…”
Quý Tiêu chịu đựng cơn đau do móng tay cô gái cào cấu, vội vàng trấn an nói: “Tiêm thuốc vào rồi cô sẽ thấy thoải mái hơn, nghe lời đi.”
Quý Tiêu giải phóng một lượng vừa phải cảm giác an toàn của Alpha, cô gái ngửi được hơi thở Alpha trên người cô, cảm nhận được cảm giác an toàn cô dành cho mình.
Xuất phát từ tâm lý nguyên thủy của Omega, cô gái nhỏ dựa sát vào lòng Quý Tiêu, bàn tay nắm chặt áo sơ-mi của Quý Tiêu cũng hơi thả lỏng.
Quý Tiêu nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng cô gái nói: “Tôi ở đây với cô, chỗ này an toàn nhất rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe câu nói đó, động tác vén tóc cô gái thoáng ngưng lại.
Hương vị Brandy đào mềm mại quẩn quanh trong tâm trí nàng, như nước lũ nhẹ nhàng cuồn cuộn trong tim.
Hình như nàng đã từng cảm nhận được sự dịu dàng này…
“Ngụy Khinh Ngữ.”
“Ngụy Khinh Ngữ.”
Chợt hai tiếng gọi lọt vào tai Ngụy Khinh Ngữ, kéo nàng từ cơn xoáy hồi ức trở về.
Ngụy Khinh Ngữ hơi mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, lại thấy gương mặt Quý Tiêu đầy gấp gáp căng thẳng.
Hương xoài theo gió bay đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, nàng nhìn thuốc ức chế trong tay, nhận ra khi nãy bản thân lại thất thần.
Bản thân đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Quý Tiêu sao có thể đối xử dịu dàng với mình như thế chứ?
Ngụy Khinh Ngữ vội lấy lại tinh thần, đưa mũi tiêm trong tay lên, đâm thẳng vào tuyến thể của cô bé vừa mới phân hoá.
Chất thuốc màu trắng thuần được đẩy thẳng vào tuyến thể của thiếu nữ, lúc này hương tin tức tố vị xoài đã đạt đến đỉnh điểm.
Chuyển biến sau đó càng bất ngờ, mùi hương theo làn gió lướt qua hành lang, rồi tan biến trong nhà vệ sinh.
Cô gái trong vòng tay Quý Tiêu được thuốc ức chế trấn an, cảm giác vướng víu trong cơ thể cũng tan biến hết.
Không còn cảm giác nôn nao nóng rực như lúc phân hoá, cô gái mất hết sức lực dựa vào lòng Quý Tiêu, ngất trên vai cô.
Quý Tiêu giúp cô gái sửa soạn lại đầu tóc rối loạn trên trán, gương mặt tinh tế nhỏ xinh hiện ra.
Khoảnh khắc được nhìn rõ khuôn mặt cô gái, đồng tử Quý Tiêu thoáng co lại.
Ngụy Khinh Ngữ nhận ra tia kinh ngạc sáng chói trong mắt Quý Tiêu, lên tiếng hỏi: “Cô biết cô ấy?”
Quý Tiêu gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Gương mặt này… Đây chẳng phải là em học sinh năm nhất cách đây một tháng mới combat võ mồm với cô trong nhà vệ sinh sao?
“Nói đến chắc cô không tin đâu, lần trước tôi gặp cô ta, cũng là ở trong nhà vệ sinh này…”
Vừa giải thích xong, Quý Tiêu lập tức ngậm miệng lại.
Chỗ này là nhà vệ sinh của Omega, mình là Alpha mà lại đi vào đây, liệu có bị Ngụy Khinh Ngữ coi là biến thái không?!
“Không phải như cô nghĩ đâu.” Quý Tiêu thấy ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ đầy bình tĩnh, hoảng loạn vội giải thích: “Tôi chưa có vào trong, chỉ đứng ở chỗ bồn nước đó thôi, không có vào… Tôi không phải biến thái rình mò, chỉ là tôi nghe thấy tiếng cô ta…”
“Tôi biết.” Giọng Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng cắt ngang lời giải thích của Quý Tiêu.
Nàng nhìn cô gái trước mặt, không biết cô nhóc đã học được cách tôn trọng Omega chưa, ánh mắt nhàn nhạt: “Cô không cảm thấy kì lạ sao? Cái bình nước mà cô để quên trong nhà vệ sinh của Omega lại ở trong tay tôi đấy.”
“???” Quý Tiêu ngẩn cả người ra, mấy lời giải thích cô muốn nói ra đều nuốt ngược lại vào trong cổ họng.
Hoá ra lúc đó Ngụy Khinh Ngữ cũng ở trong nhà vệ sinh?
Cô ấy có nghe được lời khinh miệt Omega của con nhỏ kia không, có nghe được câu phản bác của mình không?
Không lẽ cô ấy không thấy tính cách nguyên chủ khác lạ sao?
Nguyên chủ vốn là tiểu thư ăn chơi luôn kiêu căng ngạo mạn, cô ta chưa bao giờ lên tiếng bênh vực Omega.
Nhỏ Quý Tiêu trong nguyên tác kia không cùng con nhỏ này khinh miệt Omega đã là may phước lắm rồi…
“Đi thôi, phiền cô bế bạn học này đến phòng y tế.” Ngụy Khinh Ngữ mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Tiêu.
Thiếu nữ trước sau vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có biểu tình gì đứng dậy khỏi nền đất.
Quý Tiêu đột nhiên nhận ra, so với lần đầu cô gặp nàng, đôi mắt xanh ngọc của Ngụy Khinh Ngữ đã bớt đi vài phần lạnh lùng và chán ghét dành cho nguyên chủ.
Vườn trường tĩnh lặng như tờ, có hai bóng người in nghiêng trên đường.
Quý Tiêu vững vàng cõng cô bé đang ngất ở trên lưng, im lặng cùng Ngụy Khinh Ngữ đi đến phòng y tế.
Lá vàng khô héo phủ kín con đường, Quý Tiêu giẫm lên những chiếc lá khô, lắng nghe âm thanh giòn giã lọt vào tai.
Mặt trời dần nghiêng về phía Tây, đổ một nửa bóng Ngụy Khinh Ngữ lên vai cô, Quý Tiêu yên tĩnh trộm liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Nếu cô ấy không nghi ngờ những chuyện mình làm ngày hôm thì liệu sau này mình còn có thể chuyển đổi nhân cách ăn chơi phá phách của nguyên chủ không đây?
Mảnh gỗ đào trên cổ tay Ngụy Khinh Ngữ phản chiếu ánh nắng, rơi vào tầm mắt Quý Tiêu.
Đôi mắt vàng cam của thiếu nữ bỗng dưng cảm thấy khó chịu.
Biết vậy ngày đó sau khi cứu Ngụy Khinh Ngữ thoát nạn đã nói cho nàng biết người cứu nàng chính là mình.
Trở thành ân nhân cứu mạng của nàng rồi, chắc nàng sẽ không bắt mình về tra tấn, c̶̶h̶̶ơ̶̶i̶ ̶f̶̶u̶̶l̶̶l̶ ̶c̶̶o̶̶m̶̶b̶̶o̶ ̶S̶̶M̶ rồi ném cho cá mập đâu nhỉ?
Cô chỉ mải nghĩ đến việc phải duy trì nhân thiết của nguyên chủ, hoàn toàn quên mất chuyện bản thân phải tăng độ hảo cảm!
Má ôi, tự dưng thấy mệt vậy ta.
Âm thanh giòn tan của lá rụng bị Quý Tiêu đạp dưới chân vang lên, biểu đạt thiếu nữ đang không cam lòng.
Rất nhanh, phòng y tế đã xuất hiện trước mặt hai người, Quý Tiêu đứng ở cửa nhìn thấy một người rất quen mắt – là bác sĩ lần trước đã giúp Ngụy Khinh Ngữ rửa miệng vết thương, cô ấy đang ngồi phơi nắng bên cửa.
Không bất ngờ mấy khi bác sĩ cũng nhận ra Quý Tiêu với Ngụy Khinh Ngữ cùng với cô gái đang hôn mê đang được Quý Tiêu cõng trên lưng.
Nữ bác sĩ xỏ tay vào túi, nụ cười lộ rõ vẻ trêu chọc, từ xa đã lên tiếng chọc ghẹo Quý Tiêu: “Ái chà, em cõng Omega khác tới đây, bạn gái không ghen hả?”
Cô ấy vừa nói vừa đánh mắt qua phía Ngụy Khinh Ngữ.
.