Sau khi Thẩm Mộng Ảnh biết chuyện này thì lo lắng hỏi tôi có sao không.
Tôi lắc đầu nói không bị gì hết, thậm chí còn dọa tên xấu xa kia bỏ chạy.
Bà vú rất áy náy, cảm thấy là do bà rời đi một lát.
Thẩm Mộng Ảnh không trách bà.
“An ninh khu này rất tốt, hơn nữa ngày thường chị cũng chăm sóc bé Nhiên rất cẩn thận.”
Bà chần chờ nhìn tôi một lát rồi nói:
“Người kia không phải là kẻ bắt cóc, là cha ruột của con bé.”
Thẩm Mộng Ảnh ngồi xổm trước mặt tôi.
“Bé Nhiên, người đó có nói gì với con không?”
Tôi nói những gì Cố Gia Vinh nói với mình cho Thẩm Mộng Ảnh nghe.
Bà ôm ấy tôi, thì thào tự nói:
“Mẹ sẽ không cho người đó cướp con khỏi mẹ đâu.”
Tôi hôn mặt Thẩm Mộng Ảnh.
“Mẹ, con không đi đâu hết, con chỉ muốn ở canh mẹ thôi, hơn nữa, con biết ông ấy là ba con từ lâu rồi.”
“Sao con biết?”
Tôi giả vờ già dặn.
“Mỗi lần TV chiếu phim của ông ấy, mẹ sẽ chuyển kênh, ngay cả quảng cáo của ông ấy mẹ cũng không cho con xem.”
Thẩm Mộng Ảnh nhìn tôi, sờ mặt tôi.
“Con rất giống người ấy.”
Tôi gật đầu, đây là gen đó, tôi giống như sự kết hợp của hai người họ vậy.
“Tác dụng duy nhất của ông ấy là cho con có gương mặt xinh đẹp này.”
“Mẹ, Thẩm Tuế Niên có phải là đứa bé đáng yêu nhất mà mẹ thấy không?”
Thẩm Mộng Ảnh cười gật đầu.
“Tuế Niên là bé cưng đáng yêu thông minh nhất, là cục cưng ngoan của mẹ.”
“Cuối tuần mẹ dắt con đến đoàn phim chơi.”
Cũng phải, không biết khi nào Cố Gia Vinh đến nữa.
Tôi gật đầu.
“Được ạ, nếu mẹ nhớ con thì con sẽ đi với mẹ.”
5.
Đây là bộ phim mà Thẩm Mộng Ảnh đóng vai nữ chính đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của bà.
Còn là bộ phim chế tác lớn.
Có thể nói, bộ phim này rất quan trọng với sự phát triển trong tương lai của bà.
Nếu mà tốt thì công việc sẽ ngày càng thuận lợi.
Nếu không tốt thì sợ sau này bà khó nhận vai diễn trong mấy bộ phim lớn như vậy.
Tôi cố gắng làm một bé ngoan, không gây phiền phức cho Thẩm Mộng Ảnh.
Trong phim, nam chính là một chàng trai nhiệt huyết.
Bên ngoài, diễn viên nam ấy là một diễn viên trẻ tuổi có tài năng.
Hắn rất thích chơi với trẻ con, nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy mình còn trưởng thành hơn nhiều.
“Anh Giang Sướng, anh có thể trưởng thành hơn tí được không?”
Nghe tôi nói vậy, Giang Sướng tự dưng đứng lên,
“Sai rồi, bé Tuế Nhiên, em phải gọi chú là chú.”
Tôi không biết nói gì, thôi, người ta không chê tôi gọi già là được.
“Được ạ, chú Giang Sướng.”
Hắn đang cười với tôi, không biết sao tự dưng ngừng cười.
Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn.
Ấy, âm hồn mãi không tan.
Cố Gia Vinh đến, không biết đang nói gì với Thẩm Mộng Ảnh.
Vẻ mặt của Thẩm Mộng Ảnh cứng đờ.
Giang Sướng không nhìn họ nữa mà nhìn tôi, cứ như đang muốn nói gì.
Tôi nhìn vào mắt hắn, gật đầu nghiêm túc.
“Không cần phải nói đâu, chú nghĩ đúng rồi.”
Hắn mở to hai mắt cứ như hóng được drama gì bự lắm.
Có lẽ do tôi nhìn sai hay sao mà cảm thấy ánh mắt hắn nhìn Cố Gia Vinh có chút thù địch?
Cũng phải, có ai không khinh một tên đàn ông khốn nạn đâu chứ?
Tôi tới gần thì nghe họ nói như sau.
“Trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ không thể không có bố được, em không muốn bé Nhiên bị người khác gọi là con hoang chứ?”
“Anh hy vọng có thể đón Nhiên Nhiên về ở với anh một thời gian, bây giờ em vừa đóng phim vừa chăm bé đâu được?”
Tôi không thể không nói Cố Gia Vinh cực kỳ đáng ghét, mỗi câu của ông ta cứ như đâm vào tim Thẩm Mộng Ảnh vậy.
Từ sau lần đấy, trái tim của Thẩm Mộng Ảnh luôn bị đè ép.
Bà làm những gì tốt nhất có thể, đứa bé mà bà yêu thương vô tận lại bị người khác kêu là con hoang.
Thẩm Mộng Ảnh vẫn luôn đọc sách tâm lý của bé con.
Tôi xem trộm một lần, bà có viết một câu trong đấy.
“Cho dù tôi có làm tốt cỡ nào cũng không thể thay thế người cha trong quá trình trưởng thành của con gái ư?”
Tôi rất ghét, rất ghét Cố Gia Vinh.
Ông ta dùng tư thế của người bề trên thông báo với Thẩm Mộng Ảnh.
Cho dù cô có làm tốt cỡ nào, cũng không – thoát – khỏi – tôi.
Tôi không cảm thấy Cố Gia Vinh yêu tôi cỡ nào.
Trong tâm lý của ông ta chắc là, đây là con gái mình, tôi muốn cho người khác biết cha nó là ai.
Thẩm Mộng Ảnh hỏi tôi có muốn đi không?
Tôi cười gật đầu.
Cố Gia Vinh muốn tôi tới nhà ông ta đúng không?
Vừa hay tôi không thích tham gia vào cái nhà đó.
Tôi đến để phá hủy nhà ông ta.