Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 79
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 79


Bá tổng 08.

Tôi chỉ muốn tham gia cùng hai người.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Khóe mắt Lâm Không Lộc co giật một cái, cân nhắc rồi mới hỏi: “Có phải… dạo này anh uống hơi nhiều trà xanh không?”

Y có chút không dám nhìn thẳng vào Cố Từ, sự khác biệt với kiếp trước thực sự hơi lớn, chẳng lẽ sau khi mất đi một mảnh vỡ linh hồn, tâm nhãn cũng mất luôn?

Nghĩ đến đây, Lâm Không Lộc bỗng sốt ruột lo lắng, vô thức cau mày.

0687: Chỗ nào mất tâm nhãn? Rõ ràng là nhìn xa trông rộng hơn hẳn, phỏng chừng kiếp trước từng học trà nghệ rồi.

*Nghệ thuật thưởng trà, giữ nguyên ở đây vì hiểu theo nghĩa khác.

Cố Từ thấy y nhíu mày, thế mà đôi mi đen nhánh của hắn run lên, cụp mắt rầu rĩ: “Sếp Lộc không tin tôi ư?”

Lâm Không Lộc giật cả mình, hoảng hốt cảm giác giờ phút này trông hắn thật mong manh dễ vỡ, lại còn đáng thương vô cùng, khiến người ta cầm lòng không đậu mà mềm lòng… Khụ, dừng lại!

“Anh, anh nói chuyện cho hẳn hoi.” Bá tổng nhịn không nổi, lau đi mồ hôi không tồn tại trên trán.

Nhìn thấy y như vậy, Cố Từ rốt cuộc không kiên trì được nữa, ý cười thấm đượm đôi mắt, hệt như những vì tinh tú.

Lâm Không Lộc nhất thời ngẩn ngơ, ai ngờ đối phương thấy thế thì chợt thôi cười, tiếp tục ủ rũ: “Có phải khi cười rộ lên sẽ không còn giống anh ta nữa?”

Lâm Không Lộc: “…” Vừa mở miệng đã nát lanh tanh bành, đẹp trai không nổi ba giây.

Nhìn y im lặng, Cố Từ khẽ cắn môi, nói tiếp: “Tôi nghe trợ lý Tống nói, sếp Lộc cảm thấy tôi giống sếp Úc nên mới ở bên tôi.”

Tiểu Tống cách vách: “?” Chuyện lúc nào thế, cậu chưa từng nói mà.

1

Lâm Không Lộc cũng bất lực, sao Tiểu Tống có thể nói vậy được, Tiểu Tống vốn không biết gì cả. Rõ ràng là Cố Từ bị ký ức của kiếp trước ảnh hưởng, còn đổ lỗi cho Tiểu Tống.

Y ho nhẹ một tiếng, đang định nói “Không thể nào” thì Cố Từ đột nhiên lại gần, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm y, giọng nói khàn khàn: “Sếp Lộc thật sự cảm thấy tôi rất giống anh ta?”

Lâm Không Lộc lùi về sau theo bản năng, nhưng không ngờ đằng sau y chính là cánh cửa.

Thư ký nhỏ từng bước áp sát y, trực tiếp ép y vào giữa cơ thể với cửa, hơi thở mát lạnh nháy mắt bao trùm lấy y.

Lâm Không Lộc ngẩng đầu đụng phải đôi mắt sâu như vực thẳm, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay mướt mồ hôi, trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.

“Không, không giống.” Giọng y như nghẹn lại, gian nan quay sang nhìn chỗ khác, dừng một lát rồi bổ sung “Không xem anh như người thay thế.”

“Vậy ư?” Cố Từ không những không lùi bước, ngược lại cúi đầu chậm rãi tới gần, đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của y, rồi di chuyển xuống từng chút từng chút một, đến đôi má, vành tai…

Lâm Không Lộc run lên, bất giác muốn đẩy hắn ra. Nhưng ngay lúc môi Cố Từ sắp chạm vào tai y, hắn bỗng dừng lại, khàn giọng bảo: “Nhưng vừa rồi lúc ở phòng khách, hình như sếp Lộc muốn chạm vào đầu của anh ta…”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên má còn lại, hai chân Lâm Không Lộc bỗng nhiên mềm nhũn.

Chết tiệt, thư ký nhỏ này hơi lẳng lơ.

Y khẽ run lên, phải dựa vào cửa mới có thể giữ vững được thân thể và lý trí, hơi thở dồn dập: “Nói, nói ra có thể anh sẽ không tin. Thật ra trên đầu anh ta có ruồi nên tôi mới muốn duỗi tay đuổi ruồi giúp anh ta…”

“Nhưng sếp Lộc chưa từng đuổi ruồi giúp tôi.” Thư ký nhỏ lẩm bẩm bên tai y.

Lâm Không Lộc: “…”

Xin lỗi, y không nên đổ lỗi cho lũ ruồi, nó thực sự quá phá hỏng bầu không khí, nháy mắt đã hết mờ ám rồi.

“Anh buông ra trước đi.” Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Không Lộc vội duỗi tay đẩy hắn.

Cố Từ tí nữa là hôn y rồi, nhưng bầu không khí đã tan thành mây khói, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Không Lộc cũng chỉ đành bỏ cuộc, muốn đợi đến tối về rồi nói tiếp.

Lâm Không Lộc ho một tiếng, nói với hắn: “Đi xem sếp Úc đi.”

Cố Từ: “…”

“Cuối cùng thì tôi vẫn không bằng anh ta?” Thư ký nhỏ cô đơn cúi đầu, rồi đè bá tổng lại, hỏi: “Rốt cuộc anh ta tốt hơn tôi chỗ nào? Rõ ràng khi em ở bên tôi cũng…”

Thấy hắn lại bắt đầu trà ngôn trà ngữ, Lâm Không Lộc trợn trừng mắt: “Kỹ thuật của anh kém chết đi được, còn không biết xấu hổ mà nói.”

2

Cố Từ: “…”

Thư ký nhỏ đen mặt, thư ký nhỏ không thể chấp nhận, thực sự kém đến vậy à? Rõ ràng mỗi lần hắn đều rất cố gắng.

Lâm Không Lộc không để ý đến hắn nữa, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài, hỏi trợ lý Tống: “Sếp Úc vẫn chưa ra à?”

Ai ngờ trợ lý Tống lắc đầu bảo: “Sếp Úc vừa rời đi rồi ạ.”

Lâm Không Lộc:… Đi vội thế làm gì? Còn chưa ấn đầu mà.

Tóm lại, bị Cố Từ quấy rầy, hôm nay xem như lãng phí thì giờ.

*

Úc Minh Tu cũng không muốn rời đi mà không chào hỏi, nhưng anh ta thật sự bị dọa sợ bởi cái âm thanh tự dưng xuất hiện không biết từ đâu ra kia rồi.

Anh ta không nghĩ đó là ma thật, dù sao loại chuyện này cũng quá thần bí. Sau khi rời công ty, anh ta đến bệnh viện gặp bác sĩ khoa tâm thần luôn, bảo mình gặp ảo giác, đau đầu, hình như trong đầu có người đang nói chuyện.

Giọng nói đó dường như không muốn rời khỏi công ty của Lâm Không Lộc, cứ đe dọa anh ta suốt chặng đường, khiến đầu anh ta cũng đau như búa bổ suốt chặng đường. Lúc đến bệnh viện, anh ta cũng như gặp ảo giác vì quá đau.

Sau khi bác sĩ chẩn đoán xong, nói anh ta tâm thần phân liệt, kê rất nhiều thuốc cho anh ta, bao gồm cả thuốc giảm đau.

Tuy nhiên, uống thuốc cũng vô ích, đầu của anh ta vẫn đau, giọng nói kia cũng thường xuyên bảo: “Đi gặp Lâm Không Lộc.”

Úc Minh Tu thật sự bất lực, dứt khoát bảo: “Được, nhưng mày đừng làm đầu tao đau nữa.”

Nói xong anh ta đi mặc quần áo, giả vờ đi ra ngoài. Sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra, cơn đau đầu thế mà đã ngừng lại ngay tức khắc.

Úc Minh Tu không thở phào mà trái lại sợ tới mức tay chân lạnh cóng.

Xong đời, đây không phải tâm thần phân liệt, chỉ sợ thật sự là yêu ma quỷ quái rồi.

Bây giờ ra ngoài giả vờ biến thành ra ngoài thật, anh ta vội vàng mặc quần áo đàng hoàng, ra ngoài lái xe, nhân tiện khách sáo hỏi: “Vì sao mày muốn gặp Lâm Không Lộc?”

Giọng nói kia không xuất hiện, ngay lúc Úc Minh Tu tưởng hắn sẽ không nói chuyện với mình, đối phương đột nhiên chua xót bảo: “Tao yêu em ấy.”

Úc Minh Tu: “…” Không ngờ mày là một con quỷ háo sắc.

“Nhưng giờ cậu ta có người yêu rồi.” Anh ta ngập ngừng nhắc nhở “Là người mà mày muốn đâm đầu í.”

Ai ngờ giọng nói kia không những không tức giận, mà còn thêm vài phần dịu dàng lưu luyến: “Không sao, tao không để bụng, tao chỉ muốn tham gia cùng họ thôi.”

Úc Minh Tu: “…” Con quỷ háo sắc này không có giới hạn đạo đức.

4

“Nhưng sợ là Cố Từ sẽ để ý.” Anh ta lại nhắc nhở “Chuyện hôm nay mày cũng thấy rồi, tên kia rất bảo vệ người trong lòng.”

“Ừm, nên vậy.” Giọng nói tựa hồ đang cười, thậm chí có chút vui mừng.

Úc Minh Tu: “…” Rất thái quá.

“Nhưng tao thấy tên đó không phải người có thể chấp nhận người (ma) khác được đâu, mày thấy đấy, vì sếp Lâm mà đến thằng bạn tốt bao năm này còn đánh.”

“Nên đánh.” Tiếng nói lạnh lùng, còn mang theo chút sát ý. “Cậu ta chỉ lo lắng mày sẽ chia rẽ cậu ta (tao) và Tiểu Lộc mà thôi.”

Đáng tiếc nửa hắn kia không nhớ chuyện Tiểu Lộc kiếp trước bị tên này hại chết, nếu không cũng sẽ giống hắn, nghĩ cách giế.t chết tên này.

Úc Minh Tu không biết hắn nghĩ gì, chỉ thầm mắng trong lòng: Mẹ kiếp, mạch não con quỷ nào ếu bình thường.

Anh ta lờ mờ cảm nhận được sát ý, nhưng không để ý lắm vì quỷ muốn giết người không phải chuyện thường tình sao? Về phần vì sao tạm thời chưa giết hắn, có lẽ do có điều kiêng dè, hoặc không có năng lực.

Vừa vặn anh ta cũng muốn giế.t chết đối phương hoàn toàn, để xem ai nhanh tay hơn ai.

Úc Minh Tu cười thầm, lặng lẽ thay đổi lộ trình, thuận miệng hỏi: “Vậy mày… vì sao lại muốn đâm đầu anh ta?”

Lần này giọng nói không trả lời, lúc lâu sau mới âm trầm đáp: “Mày muốn thử cái gì? Không bằng hỏi xem tao có thể giết mày hay không?”

Úc Minh Tu lập tức im bặt.

“Còn nữa, mày đang lái đi đâu?” Giọng nói vang lên, thêm sự lạnh lẽo.

Úc Minh Tu cười khẩy, không giấu diếm nói thẳng: “Đến chùa Huyền Lôi, siêu độ mày.”

*

Buổi tối, sau khi Lâm Không Lộc về nhà, y nhận ra Cố Từ không thích hợp.

Đối phương vẫn luôn ủ rũ cả quãng đường, chẳng nói chẳng rằng, lúc về đến nhà cũng không nấu cơm cho y như thường lệ mà trực tiếp gọi khách sạn ngoài mang đến.

Ăn xong, hắn lại nhốt mình trong phòng làm việc, cũng không biết đang nghiên cứu gì mà đến cả bàn ăn cũng không dọn.

Lâm Không Lộc: Tính tình thư ký nhỏ này ngày càng nóng nảy, quen rồi.

Y đành tự mình dọn dẹp rồi đi tắm rửa. Nhưng trước khi ngủ vẫn quan tâm đối phương chút, gõ cửa hỏi: “Anh không đi ngủ à?”

“Sếp Lộc ngủ trước đi, tôi còn bận chút việc.” Giọng nói Cố Từ nhanh chóng vang lên, có hơi uể oải, ngay cả cửa cũng không mở cho y.

Lâm Không Lộc: “…” Làm phản rồi, thuế cũng không nộp cho y.

Nằm trên giường, y sầu muộn nghĩ ngợi, bao nuôi tiểu thế thân này còn có ích gì? Phí tiền, còn chẳng bằng mua máy mát xa… Khụ khụ, nói không chừng hàng ngon giá rẻ, còn hữu dụng.

*Chắc ảnh đang nói đến mấy máy rung sẽ toi =)))))))))

2

Nghĩ mãi nghĩ mãi, suy nghĩ của y dần trở nên mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê. Dường như có người ôm y, dịu dàng hôn một cái. Rồi nhiệt độ tăng dần lên, thiêu rụi mọi thứ, y ôm khúc gỗ trôi duy nhất giữa cơn vũ bão, vùng vẫy để sinh tồn.

*

Ngày hôm sau, khi Lâm Không Lộc tỉnh dậy, trời đã xế chiều.

Y đứng dậy một cách khó nhọc, việc đầu tiên y làm là lục tung chiếc ngăn kéo đầu giường.

Thấy hộp áo mưa đã mất một nửa, mặt y tức khắc tái mét. Mẹ kiếp Cố Từ còn là người không?

Tay cầm hộp, run nhè nhẹ.jpg

0687: “Nam chính mà, cấu hình cao hơn bình thường.”

Lâm Không Lộc: “Thế này, thế này cũng quá cao rồi.”

Y nằm ngửa trên giường, sống không còn gì luyến tiếc: “Hôm nay tôi không đi làm.” Thảo nào bắp chân với bụng y đều run lẩy bẩy.

“Tôi không tin, chắc chắn anh ấy cũng hư thận rồi.”

0687: “…”

Cố Từ có hư hay không thì không rõ, dù sao khi Lâm Không Lộc thấy hắn thì sắc mặt hắn vẫn như thường, eo lưng thẳng tắp, còn có thể bế y vào phòng tắm.

“Tôi không tin, chắc chắn là anh ấy giả vờ.” Đuôi mắt Lâm Không Lộc còn đỏ, oán hận nghẹn ngào.

Tâm trạng Cố Từ dường như rất tốt, sung sướng hỏi bên tai y: “Sếp Lộc, lần này kỹ thuật đã tiến bộ chưa?”

Lâm Không Lộc: “…” Thì ra hôm qua anh trốn trong phòng làm việc không ló mặt ra chỉ để nghiên cứu những thứ này?

Chắc chắn là có tiến bộ, nói chính xác thì là một bước nhảy vọt luôn.

Nhưng Lâm Không Lộc không muốn khen, khịt mũi một cái, coi như không nghe thấy gì.

Cố Từ có thể nhìn ra câu trả lời từ phản ứng của y, tâm trạng lập tức càng tốt hơn.

Buổi chiều, y đến công ty giải quyết công việc thay Lâm Không Lộc, trên mặt vô thức nở nụ cười, khiến trợ lý Tống thầm kinh ngạc cảm thán: Thư ký Dương đã ổn định vị trí chính cung rồi đây mà.

*

Lâm Không Lộc vốn định chiều nay gặp lại Úc Minh Tu, nào ngờ bị giày vò thành Phế Lộc, đành tạm thời từ bỏ ý định.

Có điều dù có đi được thì hôm nay y cũng không gặp được đối phương.

Úc Minh Tu không ở chi nhánh công ty Úc Hồng Technology cũng không ở khách sạn nơi anh ta ở.

Giờ phút này anh ta đang ngồi khoanh chân trong một tiệm kín đáo trên phố cổ, trên trán dán một lá bùa màu vàng, lắng nghe tiếng tụng kinh của đạo sĩ bắt ma nhảy múa*.

*Nguyên văn là Khiêu đại thần 跳大神, tiếng Mãn là samdambi, là một nghi thức của đạo Shaman tộc Mãn để cầu thần Shaman giải quyết các vấn đề chữa bệnh, trừ tai, cầu phúc, xem bói, tiên đoán. Người phụ trách nghi thức phải đội mặt nạ, dùng mũ thần che mặt, mặc trang phục Shaman, tay trái cầm trống, tay phải cầm roi vừa nhảy múa vừa hát thần ca theo nhạc.

Không phải anh ta ngu tới mức tin thầy pháp này, mà thực sự anh ta không còn cách nào khác.

Hôm qua anh ta nghe đại sư chủ trì ở chùa Huyền Lôi niệm kinh cả một đêm, buổi sáng hôm nay lại đến chùa Ngọc Thanh bên cạnh để nhờ đạo trưởng dán bùa toàn thân cho mình. Nhưng vẫn không thể loại bỏ giọng nói đó.

Không chỉ như thế, giọng nói kia còn cười lạnh trả thù, thường xuyên khiến anh ta đau đầu nhức óc.

Nếu không phải các đại sư chùa chiền chính quy cũng không còn biện pháp, anh ta sẽ không đến gặp mấy đại sư bắt ma nghe nói rất lợi hại này đâu.

Đại sư bắt ma nhảy lên nhảy xuống trước mặt anh ta, không ngừng niệm chú, thỉnh thoảng cần thanh kiếm gỗ nhảy loạn một trận, nhảy đến rất ra dáng nhưng hiệu quả cực nhỏ, còn làm giọng nói kia cười khẩy cho cái.

Sự kiên nhẫn của Úc Minh Tu đã gần cạn kiệt, cảm thấy thằng này chắc chắn là kẻ lừa đảo.

Nhưng đúng lúc anh ta định đứng dậy chào tạm biệt, một chậu máu chó đen đột nhiên đổ xuống đầu, đại sư cầm kiếm gỗ vung mạnh trong không khí, mắng: “Yêu ma quỷ quái, mau mau hiện hình, nhanh chóng nghe lệnh!”

“Xùy.” Là giọng nói trong đầu.

Úc Minh Tu: “…” Mẹ kiếp thằng thiểu năng trí tuệ, tự chuốc vạ vào thân!

Anh ta giật xé bỏ lá bùa màu vàng, lau vết máu chó đen trên mặt, sắc mặt u ám đi ra ngoài.

“Ấy chờ đã, ngài Úc à, giờ là thời khắc mấu chốt nhất, ngài không được động đậy… Không phải, ngài cũng không thể rời đi, ngài còn chưa trả tiền mà!”

“Cút!”

Khi lên xe, giọng nói trong đầu lại vang lên: “Tao nói, đi gặp Cố Từ, đâm đầu cậu ta.”

Úc Minh Tu cười giễu, nghĩ bụng: Con quỷ háo sắc này e là muốn mượn tay mình giế.t chết Cố Từ rồi ở bên Lâm Không Lộc.

“Mày đi đâm đầu cậu ta, về sau tao sẽ không quấy rầy mày.”

Úc Minh Tu siết chặt tay lái, mặt không đổi sắc hỏi: “Thật ư?”

“Đương nhiên.” Sẽ chỉ giết mày.

“Được, tao đồng ý với mày.” Úc Minh Tu gật đầu.

*

Buổi tối, Cố Từ cố ý tan làm sớm, chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến trong biệt thự. Hắn định thêm chút củi lửa cho mối quan hệ giữa mình và Lâm Không Lộc, ổn định phần tình cảm khó giành được này.

Nhưng ngay lúc họ ngồi xuống đối diện nhau, nhìn nhau khẽ cười, bầu không khí trở nên ấm cúng thì tiếng chuông cửa không êm tai đột nhiên vang lên.

Sắc mặt Cố Từ khó coi, gác dao dĩa xuống: “Để tôi đi xem.”

Lâm Không Lộc vội đứng dậy: “Tôi cũng đi.”

Hai người cùng nhau đi tới cửa, mở cửa ra. Thấy Úc Minh Tu đi tới, một người kinh ngạc, một người cau mày.

“Anh đến làm gì?” Cố Từ nhíu mày.

Thấy vẻ mặt không vui của hắn, Úc Minh Tu mệt mỏi, xin lỗi nói: “Nói ra chắc anh không tin, tôi không đến để chia rẽ hai người, mà đến để tham gia cùng hai người.”

4

Lâm Không Lộc: “?!”

Cố Từ: “…”

Hắn đột nhiên túm cổ áo Úc Minh Tu, lôi anh ta ra ngoài, giọng nói lạnh tới mức có thể đóng băng mọi thứ, bảo: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN