Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 81
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 81


Bá tổng 10.

Một ngày tốt lành bắt đầu bằng một cuộc cãi vã.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Lâm Không Lộc đau đầu, khuyên bảo: “Ăn cơm, ăn cơm trước đã.”

Nói xong, y lấy thức ăn hắn muốn lấy cho y vào bát mình, ý bảo: Thế này được rồi chứ?

Cố Từ không nói gì, nhưng khẽ liếc Úc Minh Tu với ánh mắt cảnh cáo rồi thôi, hắn cầm dao dĩa xỉa miếng gan ngỗng kia ra.

Úc Minh Tu:… Cái mối quan hệ khủng khiếp này.

Anh ta tự lấy miếng gan ngỗng mình cắt về ăn và tiếp tục ăn các món khác. Nhưng ăn mãi ăn mãi, tay lại không chịu kiểm soát mà đưa miếng thịt mới cắt cho Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc dừng lại, Cố Từ ngẩng đầu, ánh mắt như dao găm, rét căm căm vung về phía đối diện.

Úc Minh Tu: “…”

Mảnh vỡ: “Xin lỗi, theo bản năng.” Thật ra cũng không có gì phải xin lỗi.

“Sếp Úc.” Cố Từ âm trầm mở miệng.

Úc Minh Tu vội bảo: “Từ từ, tôi có thể giải thích, thậy sự là tay không chịu kiểm soát…”

Cố Từ đâm thẳng con dao xuống trước mặt anh ta, “choang” vỡ tan chiếc đĩa và chặt đôi cánh gà trên đó.

Cố Từ vô cảm: “Tay không nghe lời, có thể chặt.”

Úc Minh Tu: “…”

Lâm – sống không còn gì luyến tiếc – Lộc: “…” Bữa cơm này mếu ăn nổi, mấu chốt là đĩa không tốn tiền sao? Trừ lương.

Cố Từ chặt xong cánh gà lại rút dao về. Nhưng khi cầm dao, mũi dao vừa lúc chỉ vào Úc Minh Tu.

Úc Minh Tu nheo mắt, sợ chỉ giây sau thôi hắn sẽ đâm vào cánh tay của mình, mau miệng giải thích: “Tôi nói thật mà, chính là con ma kia, lúc trước chưa nói rõ với hai người, nó là một con quỷ háo sắc, bảo thích sếp Lâm nên mới ép tôi đến đây, vừa rồi là nó điều khiển tay của tôi…”

Quỷ háo sắc?

Lâm Không Lộc nghe vậy, khóe miệng giật giật. Y ngẩng đầu nhìn Cố Từ, nghĩ bụng, hình dung cũng không sai.

Mảnh vỡ: Mày ít nói xấu tao trước mặt Tiểu Lộc đi.

Úc Minh Tu: Tao nói láo chắc?

Cố Từ yên lặng thu dao, có lẽ vì sự tương giao giữa linh hồn, hắn cũng cảm nhận được cơn xấu hổ này.

Úc Minh Tu: “?” Tôi đang nói đến con ma kia, họ Cố mất tự nhiên cái gì?

*

Bữa tối kết thúc trong bầu không khí kỳ dị, sau khi ăn xong, Úc Minh Tu thận trọng nói: “Vừa rồi Ma đại gia mới lên tiếng, nó muốn ở lại, cho nên… Xin hỏi đêm nay tôi có thể ở lại đây không?”

1

Lâm Không Lộc không từ chối, gật đầu bảo: “Tầng một có phòng dành cho khách.”

Điều ngoài ý muốn là thế mà Cố Từ cũng không phản đối, chỉ sai bảo anh ta: “Dọn bàn ăn, rửa bát đũa.”

Úc Minh Tu hơi ngạc nhiên, lúc trước Cố Từ như một thùng giấm, sao giờ đột nhiên hào phòng thế? Chẳng lẽ là vì con ma đó?

Úc Minh Tu vừa cân nhắc, vừa thất thần nói: “Người tới là khách, mấy người…” trơ tráo bảo tôi rửa bát?

Chỉ là còn chưa nói hết, mảnh vỡ đã khống chế tay phải và đùi phải gian nan dọn dẹp, dịch vào phòng bếp.

Úc Minh Tu:… Rồi rồi rồi, tao làm là được chứ gì?

Lâm Không Lộc và Cố Từ liếc nhìn nhau, dứt khoát đứng một bên nhìn anh ta làm việc, cứ như đang giám sát.

Một lát sau, Lâm Không Lộc trầm ngâm.

Úc Minh Tu nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn rồi đặt bát đĩa dao dĩa vào máy rửa bát.

Lúc này, Lâm Không Lộc bưng một ly vang đỏ không biết từ đâu, mỉm cười đưa cho anh ta: “Vất vả rồi, sếp Úc.”

Úc Minh Tu được thương mà sợ, ngẩng đầu nhìn Cố Từ, quả nhiên ánh mắt đối phương như đao găm, đang đâm thấu người anh ta.

Anh ta không khỏi nhếch mép, cố ý nhận ly rượu uống cạn, khiêu khích liếc nhìn Cố Từ rồi cười mỉm với Lâm Không Lộc: “Cảm ơn sếp Lâm.”

“Đừng khách sao.” Lâm Không Lộc cười.

Úc Minh Tu giật mình, không hiểu sao anh ta lại muốn tới gần y khi nhìn y cười.

Cảm giác này khác với lúc bị con quỷ kia khống chế, anh ta vô thức bước lên một bước, do dự bảo: “Lâm… Không Lộc, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Thật ra tôi…”

Lời còn chưa dứt, anh ta bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể lảo đảo, trước mắt xuất hiện hình ảnh xếp chồng.

“Cậu…” Anh ta dùng sức lắc đầu, muốn giữ mình tỉnh táo nhưng thân thể lại loạng choạng ngã thẳng xuống sô pha.

“Sếp Úc? Sếp Úc? Ầy, có phải lâu quá rồi anh không nghỉ ngơi không, sao bảo ngủ là ngủ ngay được vậy?” Trong cơn mê man, anh ta nghe được tiếng nói của Lâm Không Lộc, nhưng rất nhanh đã chìm vào bóng tối.

Trông anh ta hoàn toàn bất tỉnh, Lâm Không Lộc thở phào, muốn cúi người vỗ vỗ mặt để thử.

Cố Từ không biết từ lúc nào cũng đi tới, ngăn cản y: “Để tôi.”

Rồi hắn không chút lưu tình ấn hai lần vào chỗ mặt mà Úc Minh Tu bị hắn đánh, thấy đối phương không phản ứng mới bảo: “Không phải giả vờ.”

Lâm Không Lộc: “…”

“Em cho gã ta uống gì vậy?” Cố Từ kỳ quái hỏi.

“Khụ.” Lâm Không Lộc giơ ngón tay làm động tác suỵt, nhỏ tiếng: “Có thể khiến anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và không dễ dàng tỉnh lại.”

Cố Từ nhớ lại ánh mắt khiêu khích lúc uống rượu của Úc Minh Tu, không khỏi cong môi, tâm trạng vui vẻ: “Lần sau loại chuyện này cứ để tôi làm.”

Lâm Không Lộc nghĩ bụng, chuyện này anh không làm được.

Đây là thuốc khiến cho thể ý thức, hay nói cách khác là linh hồn cũng lâm vào ngủ say, y mới mua từ trong không gian hệ thống, an toàn vô hại, thế giới này không có.

Y nghi ngờ mảnh vỡ bị Úc Minh Tu giam giữ, bấy giờ mới tạm thời nghĩ ra phương pháp này và muốn thử lại lần nữa.

Nhưng hai phút sau, kết quả cố gắng vẫn là thất bại. Ngược lại, sắc mặt Cố Từ trắng bệch vì sự lôi kéo giữa hai linh hồn.

Lâm Không Lộc vội đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Cố Từ lắc đầu, ngước mắt thấy Úc Minh Tu đang xua tay, nhưng đối phương rõ ràng vẫn đang nằm trên sô pha, ngoại trừ tay ra thì thân thể không nhúc nhích, cả đôi mắt cũng không mở.

Giả vờ ngủ?

Cố Từ nhíu mày.

Mảnh vỡ: Ý bảo hai người đừng thử lại nữa.

Lâm Không Lộc cũng sớm nhận ra cảnh tượng quái dị này, y đột nhiên nghĩ đến Úc Minh Tu nói rằng “ma” có thể điều khiển bàn tay anh ta, không khỏi thăm dò: “A Từ?”

“Ừm?” Cố Từ bất giác quay đầu, lại thấy Lâm Không Lộc vốn không hề nhìn mình.

Cố Từ: “…” Không phải gọi hắn ư?

Hắn nương theo ánh mắt Lâm Không Lộc nhìn về phía Úc Minh Tu, thấy đối phương từ xua tay biến thành vẫy tay, có lẽ… nó có nghĩa là gật đầu? Hắn có chút quỷ dị mà nghĩ.

Lâm Không Lộc cũng nghĩ vậy, vô thức nắm lấy bàn tay đó. Y phát hiện hơi thở mảnh vỡ đã yếu hơn rất nhiều so với trước đây.

Biểu tình y kinh ngạc nhưng nhanh chóng đoán được nguyên nhân, vội dặn dò: “Về sau đừng điều khiển tay hoặc chân anh ta nữa, cũng đừng làm anh ta đau đầu.”

Rõ ràng những chuyện ấy đều tiêu hao năng lượng của mảnh vỡ.

Bàn tay đơ ra một chút rồi xua tay, tỏ vẻ mình không sau rồi lại vẫy tay, tỏ vẻ gật đầu, đã biết.

Nhìn cảnh này, Cố Từ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, như thể lúc này hắn đang ở ngay trước mặt Lâm Không Lộc, gật đầu và lắc đầu đều là hắn, nhưng rõ ràng hắn đang đứng sau Lâm Không Lộc.

*

Ngày hôm sau, Úc Minh Tu tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên ghế sô pha thì hoảng hốt.

Mà suy nghĩ của của anh ta quay về rất nhanh, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Không Lộc và Cố Từ đang cùng nhau xuống tầng, anh ta lập tức nhớ tới ly vang đỏ kia, cảnh giác theo bản năng: “Tối hôm qua sếp Lâm cho tôi uống cái gì?”

“Rượu vang đỏ.” Lâm Không Lộc thản nhiên.

Úc Minh Tu nhướng mày, biểu tình hiển nhiên đang bảo “Cậu lừa quỷ à?”

“Có điều tối qua sếp Úc ngủ say thật.” Lâm Không Lộc lại quan tâm cho có “Có phải gần đây nghỉ ngơi không tốt không?”

Bắt gặp ánh mắt “quan tâm” của y, Úc Minh Tu bất giác rủ mắt.

Chuyện này đúng thật, vì trừ ma mà anh ta đã mất ngủ cả một ngày một đêm trước đó.

Cố Từ bỗng che mắt Lâm Không Lộc, cau mày bảo Úc Minh Tu: “Trời đã sáng bảnh mắt, sếp Úc còn chưa đi? Không cần đi làm à?”

“Nhắc đến chuyện này,” Úc Minh Tu tức khắc ngước mắt “Bữa sáng còn chưa ăn, làm việc nỗi gì?”

Hơn nữa, anh ta đến thành phố C để công tác.

Cố Từ thường sẽ làm bữa sáng đơn giản, nhưng hôm nay… Hắn vô cảm nói: “Tôi và sếp Lâm sẽ đến nhà ăn ở công ty ăn.”

Úc Minh Tu: “?”

“Làm thư ký, anh không chuẩn bị bữa sáng cho sếp à?”

Cố Từ: “Liên quan gì đến anh?”

Úc Minh Tu nghẹn họng, nhìn Lâm Không Lộc rồi chân thành khuyên nhủ: “Sếp Lâm à, đổi thư ký đi, tôi có mấy cấp dưới trông khá ổn áp, có thể đề cử cho…”

Còn chưa nói hết, Cố Từ bỗng ngắt lời: “Sếp Úc, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Lâm Không Lộc đỡ trán, một ngày tốt lành bắt đầu bằng một cuộc cãi vã.

*

Sau khi rời biệt thự, Lâm Không Lộc và Cố Từ đến công ty, còn Úc Minh Tu trở về khách sạn chỗ anh ta ở, hai bên đường ai nấy đi.

Lên xe, Cố Từ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vu Hoành, bảo đối phương tìm giúp mấy đạo trưởng, pháp sư thật sự có bản lĩnh, đạo hạnh phải sâu.

Vu Hoành: “?” Giám đốc mê tín dị đoan từ lúc nào thế?

Không ai tranh cãi, lỗ tai của Lâm Không Lộc cuối cùng cũng được yên tĩnh. Nhưng ai ngờ đến giữa trưa, Úc Minh Tu lại xuất hiện.

Lần này anh ta đến với tư cách là người phụ trách Úc Hồng Technology, lúc bước vào phòng khách đã bảo luôn với người tiếp khách – Cố Từ: “Thư ký Dương, làm phiền cho tôi một tách cà phê, phải mới xay, nửa viên đường, ấm vừa phải, cảm ơn.”

Cố Từ: “…”

Hắn xoay người nói với trợ lý Tống: “Đi chuẩn bị cà phê cho sếp Úc.”

“Đợi đã.” Úc Minh Tu vội gọi họ lại: “Tôi tới đây là vì có chuyện quan trọng cần bàn với sếp Lâm, tôi không đủ tư cách làm thư ký Dương đích thân pha một tách cà phê sao?”

Cố Từ: “Mấy thứ này có liên quan gì tới nhau?”

Mảnh vỡ: “Đầu mày không đau à?”

Úc Minh Tu: “…” Thôi, hai người còn sống rất hòa thuận như Nga Hoàng Nữ Anh*.

*Hai chị em, con gái vua Nghiêu, phụng mệnh cha cùng lấy Thuấn đế. Nhưng dù phân chính thứ thì hai chị em đều rất hòa thuận. Mọi người có thể tìm đọc thêm.

Trợ lý Tống nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, nghĩ thầm, tình huống này… giống như sủng phi đến diễu võ dương oai trước mặt chính cung.

Lúc này, Lâm Không Lộc đẩy cửa bước vào, chú ý đến bầu không khí quái đản trong phòng mới hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Cố Từ không nói gì, còn Úc Minh Tu lập tức đứng dậy, giọng điệu thân quen: “Tiểu Lộc đến rồi, mau ngồi đi.”

Tiểu Lộc?

Cố Từ vô cảm bẻ gãy bút, trợ lý Tống sợ tới mức vội đi lấy một cây bút khác cho hắn.

Mảnh vỡ trực tiếp làm Úc Minh Tu đau đầu, u ám bảo: “Tiểu Lộc là tên mày có thể gọi?”

Khóe miệng Lâm Không Lộc giật giật, nghĩ, người không biết còn tưởng đây là công ty của Úc Minh Tu.

Úc Minh Tu đã quen với việc thỉnh thoảng sẽ đau đầu, ngồi xuống cùng Lâm Không Lộc và bắt đầu bàn chính sự: “Tôi tới là muốn bàn với sếp Lâm về dự án bên chính phủ kia.”

Lâm Không Lộc: “Ồ?”

Úc Minh Tu: “Hẳn sếp Lâm vẫn chưa biết, gần đây bên trên đã thay đổi kế hoạch, quy mô dự án sẽ tăng gấp ba, công ty của cậu có thể sẽ không đảm đương được.”

Lông mày Cố Từ khẽ giật, bỗng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Úc Minh Tu nhanh chóng tiếp tục: “Có điều sếp Lộc đừng lo lắng, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta có thể cùng nhau khai phá.”

Nghe vậy, biểu tình Lâm Không Lộc nhất thời có chút diệu kỳ, nghĩ bụng: Hợp tác cùng anh, vậy chẳng phải là “chuột làm phù dâu cho mèo, kiếm tiền không cần mạng” sao? Đời trước tôi bị chính anh làm cho phá sản đấy.

Nghĩ đến đây, y trầm tư một hồi: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Cố Từ đã rời đi không biết từ khi nào, gọi điện cho Vu Hoành, dặn dò: “Dự án Khu đô thị mới ven biển thành phố C, cậu cho người đi giao thiệp, giành được càng sớm càng tốt, đừng để Úc gia giành được trước.”

Nói rồi hắn ngắt điện thoại, ánh mắt tối sầm.

Kiếp trước, Úc Minh Tu không giành dự án này. Nhưng bất kể mục đích của đối phương là gì, hắn sẽ không để gã ta làm tổn thương Tiểu Lộc thêm lần nữa.

+

Vừa nghĩ ngợi xong, hắn xoay người thì thấy trợ lý Tống bưng cà phê đang đứng cách đó không xa.

Trợ lý Tống: Khá lắm, chính cung lại là gián điệp nước khác phái tới?

1

____________________

Tác giả:

Cố Từ: Cảnh vô tình bị bắt gặp này sao lại quen thuộc như vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN